Showing posts with label yêu thương là gì. Show all posts
Showing posts with label yêu thương là gì. Show all posts

Friday, September 5, 2014

Có một mối tình như thế!

Nếu không có tình cảm chân thành với ai đó…
Thì làm ơn đừng tàn nhẫn gieo cho họ những ảo tưởng, coi họ như một thứ để dành lúc trống vắng! ♥
  lap rap may tinh gia re

Tôi đứng dậy, bắt đầu đi xuống, mấy bậc đá ngang dọc những vệt nứt vô thức, đỉnh nhà thờ nhô cao khỏi mấy tán thông già cỗi, lâu năm. Bỗng một tiếng động nhỏ phát ra từ đằng sau, ngỡ là bước chân Hòa, tôi ngoảnh lại, nhưng không có một ai, chỉ có tiếng lá lạo xạo, lác đác những quả thông rơi và tiếng gió xa xa vọng lại.

***
Bao ho lao dong lien quan
Tôi thường đi dọc con đường bát ngát thông là thông, lắng nghe thông reo và tiếng vỗ bờ oàm oạp từ dòng sông dội lên. Khi những đợt gió lạnh thổi heo hút trên khắp ngọn đồi, đồi thông được dịp thả thứ âm thanh hoang vu chốn đại ngàn xuống hăm dọa khách qua đường. Dù trời mới chỉ mùa thu nhưng đi dưới tán thông tôi vẫn tưởng đông đã kéo đến đây tự bao giờ. Hồi nhỏ, tôi thường cùng chúng bạn đi nhặt những quả thông khô rơi vương vãi trên đồi. Tôi mang chúng về lén lấy sợi len màu của mẹ quấn quanh quả thông thành món đồ trang trí. Một số đứa còn mang hẳn những chiếc bì to, nhét đầy thông khô mang về làm củi đun.
sua tu lanh

Thảm lá thông khổng lồ lót dày khắp sườn đồi, lắm sâu róm, những con sâu róm đen lấp mình dưới lá, hù dọa đám trẻ, nhưng chúng tôi vẫn thản nhiên nằm lên lớp lá chơi đùa. Chúng tôi hái hoa mẫu đơn ném nhau, đùa nghịch với mấy vũng nước dập dềnh lá mục và bọt bẩn. Ấu thơ tôi gắn liền với đồi thông và những mùa Giáng Sinh ở đây.
sua may nuoc nong

Hồi ấy, tôi có một cậu bạn láng giềng tên là Hòa. Hòa bằng tuổi tôi, nhưng sức khỏe cậu vốn không tốt lại hay ốm vặt. Hòa không được đi chơi cùng chúng tôi trên đồi vào những buổi chiều như thế. Suốt ngày, cậu chỉ quanh quẩn trong vườn nhà, cho mèo uống sữa và chờ đợi tôi trở về, kể cho cậu ta nghe những thứ hay ho trên đồi.
phutungoto

-    Cậu chẳng bao giờ biết trên ấy có nhiều trò hay đến thế nào đâu ! Tôi thường kết thúc bài kể của mình bằng thái độ kiêu hãnh ấy. Và dĩ nhiên tôi đã trông thấy gương mặt ỉu xìu, lộ rõ vẻ thất vọng của Hòa. Tôi đắc ý lắm.

Trời vào đông lạnh hơn rất nhiều, lại mưa dầm dề suốt tuần. Từng đám mây màu khói hương nặng nề rải khắp nền trời, như muốn nuốt chửng cả mặt đất âm u, sắc lạnh vì gió. Tấm rèm có viền đăng ten màu trắng tuyết bay phấp phới trong khung cửa sổ, tôi ngồi trầm tư ra dáng người lớn, suy nghĩ mung lung về cuộc sống thị thành – một cuộc sống mà chỉ ít lâu nữa tôi sẽ chuyển đến đó. Đang thẩn thơ với mớ suy nghĩ trong đầu, tôi giật mình bởi tiếng gọi của Hòa trong lác đác mưa rơi:
 Bao ho lao dong

-    Này, tớ đã lên đồi và xem những thứ mà cậu nói. - Hòa khoe.

Tôi trố mắt nhìn bộ dạng ướt nhèm nước mưa của Hòa hồi lâu, cuối cùng tôi cười mai mỉa:

      -    Rõ là ngốc, trời mưa thì có gì hay ho ở đó đâu.

Hôm sau, biết Hòa nằm chèo queo vì ốm, tôi có sang thăm, trong lòng thoáng chút ân hận, nhưng sự ân hận đó chẳng kéo dài được lâu, tôi lại ra sức mỉa mai cái sự ngốc nghếch, khờ khạo của cậu. Nhưng cậu vẫn cười xòa cho rằng sự đánh đổi này cũng thật đáng giá, ít ra cậu đã biết được nơi đám trẻ chúng tôi chơi đùa hằng ngày hay ho thế nào.

***
Tốt nghiệp tiểu học xong, tôi tiếp tục việc học của mình tại một ngôi trường ba tầng giữa lòng thành phố. Những chiều dạo chơi trên đồi thông cũng không còn nữa, tôi đã quen với ánh đèn cao áp, những vỉa hè lát gạch, những hàng cây thấp lè tè ven các con đường lớn, tôi chỉ trở về nhà vào những ngày nghỉ, dịp lễ hay Giáng Sinh mà thôi. Hòa thường nhìn tôi bằng cặp mắt buồn bã và thất vọng bởi những lần rủ tôi lên đồi chơi mà bị tôi từ chối. Tôi thì cau mày, cáu gắt:
 Giay dan tuong

-    Có còn trẻ con nữa đâu mà chơi mấy trò ấy chứ. Cậu rõ chán!

Nhưng cũng có lúc cậu ta kéo được tôi đi, chúng tôi lang thang đi nhặt trái thông khô, không tham lam như hồi nhỏ nữa, chỉ nhặt dăm ba trái làm kỷ niệm.

-    Rồi tớ sẽ cho cậu một bất ngờ

-    Bất ngờ gì ? Tôi hỏi.

-    Bí mật ! Hòa cười vẻ bí hiểm

Hôm sau, khi tôi sắp sửa trở lại thành phố để đi học, Hòa mang sang một lọ thủy tinh đã đặt những quả thông vàng bên trong trao cho tôi:

-    Nhớ đặt lên bàn học nhé ! Hòa dặn
Rang su cao cap

Tôi miễn cưỡng nhận nó, trong lòng thầm chê món quà không có chút thẩm mỹ nào của Hòa. Nhưng tôi vẫn mang nó đi, đặt lên bàn như đã hứa với Hòa, chẳng hiểu sao ngày nào tôi cũng ngắm nghĩa nó, dù nó thực sự không lấy gì làm đẹp, nó chỉ càng ngày càng đặc biệt với tôi mà thôi.

Thành phố sớm truyền mớm vào tôi sự bận rộn và ồn ào của những con đường đông đúc người từ khi mới mười một tuổi. Mười năm có lẻ sống ở đây, tôi không đếm nổi những lần bỏ ra đê ngắm nhìn sông trôi và lắng nghe tiếng nước vỗ bờ để tìm kiếm chút thư thả trong tâm hồn.

Năm thứ ba đại học, buổi sáng, tôi vuốt lại mái tóc kỹ lưỡng rồi mới tới trường. Giảng đường vắng người, tôi đứng dựa lưng vào lan can, ngắm nhìn mấy chiếc đèn tròn trên hàng cột to như trái banh, trắng xóa, và hình như không khi nào bật sáng. Tôi chú ý kỹ đến mấy chiếc đèn tròn, có cái bị vỡ mất một mảng, bốn bóng được xếp vòng hình cánh hoa nằm cheo leo trên chiếc cột màu booc-đô đã cũ. Và giờ chúng hiện diện giữa sân trường không phải theo chức năng chiếu sáng nữa mà chỉ trang trí cho khung cảnh thôi. Đôi khi, tôi thấy thật buồn cười, tội nghiệp cho lũ đèn vô dụng. Đã quá giờ nhưng không có ai đến lớp, tôi chợt nhớ sáng nay nghỉ. Tôi lầm rầm than phiền trí nhớ của mình đến tệ. Đãng trí không phải căn bệnh cố hữu trong tôi, nhưng nó nhiều phen khiến tôi rắc rối và mất thời gian ghê gớm. Bậc cầu thang lạnh tanh, tiếng đế giày đạp lên nó rất nhẹ, mang chút âm thanh khiêm tốn. Tôi lướt qua các phòng học một cách chậm rãi, bình tĩnh. Sinh viên đi rải rác khắp trường, chủ yếu theo từng nhóm, mùa đông về với phong phú màu áo và các kiểu khăn choàng sặc sỡ. Tôi cảm thấy cô độc ngay trong bước chân của mình.

Bỗng dưng, tôi quyết định trở về nhà, đó sẽ là một sự bất ngờ đối với gia đình bởi tôi không có thói quen về thăm nhà trong những ngày bình thường như thế. Mẹ đón tôi bằng cặp mắt tròn xoe ngạc nhiên lẫn lo lắng. Bà sợ tôi đã xảy ra chuyện gì nên mới trở về bất ngờ và không báo trước cho biết.
 bao tri may lanh

Tôi chạy ngay lên đồi (tôi có một lý do đặc biệt để làm thế), con đường dẫn lên đồi thông vẫn nguyên vẹn, cuộc sống ở đây như chưa từng có sự thay đổi nào. Tôi không nhớ nổi tự bao giờ, con đường này thân thuộc với tôi đến kỳ lạ, không nhớ nổi sự im lặng đến sợ hãi của một căn nhà gỗ bỏ hoang dọc lối đi bát ngát thông là thông này. Đồng ruộng vắng tênh người, con đường mòn vẹt băng qua nó ngổn ngang đá sỏi và dấu chân bò. Hàng rào ruộng được xếp bằng thân ngô khô queo quắt và từng túm cỏ cú già cỗi vàng úa vẫn mọc dai dẳng ven bờ, quanh mấy hòn đá bám chặt mặt đất. Tận miền sơn cước này, đường sá vắng người cũng là dễ hiểu, mặc dù thị trấn cách đây không xa, nhiều căn nhà mọc lên và khung cảnh đã ồn ào hơn trước. “Ước gì gặp Hòa ở đây nhỉ !” – Tôi thầm nói.

-    Tớ cứ nghĩ cậu không bao giờ đến đây chơi nữa !

Hòa xuất hiện trước mặt tôi từ bao giờ, mỉm cười. Nụ cười của cậu vẫn y chang ngày xưa, nhưng bây giờ cậu cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Vẫn giữ thái độ thân mật, Hòa hỏi tiếp:

-    Cậu về bao giờ vậy ?

Nhưng chưa kịp để tôi lên tiếng, Hòa kéo tay tôi leo ngược ngọn đồi, chỉ cho tôi thấy những đám mẫu đơn đã khoe sắc đỏ chói. Loài hoa mà ngày xưa lũ trẻ chúng tôi thường hái để ném nhau. Đồi lại lác đác những quả thông rơi.

-    Cậu có còn giữ những quả thông kia nữa không? - Hòa lại hỏi
May non gia re

Tôi mỉm cười đáp ngắn gọn:

-    Có

Tôi thấy trong mắt Hòa ánh lên một tia sáng phấn khởi, trong lòng tôi tự nhiên ấm áp đến kỳ lạ, không còn cảm giác cô độc, lạnh lẽo như sáng nay trên giảng đường nữa. Chúng tôi yên lặng, đi dọc đỉnh đồi, lắng nghe tiếng gió vi vu trên tán thông. Trời vẫn xâm xẩm những đám mây màu khói, nặng nề, xa xăm.

-    Tớ sẽ lại cho cậu một bất ngờ nữa ?

Lại bí mật gì nữa đây, nhưng tôi muốn chờ đón một điều gì đó từ Hòa nên dù tò mò, tôi vẫn cố gắng đợi đến chiều mai.

***
Chiều nay, tôi lên đồi đợi Hòa như đã hứa. Lòng tôi hỗn độn cảm xúc nhưng có một thứ tình cảm âm thầm, nhen nhóm đã từ rất lâu cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi. Tôi nhớ Hòa, nhớ những lần trêu chọc, mai mỉa cậu ta, nhớ những ngày mưa tôi và Hòa ngồi cho mèo uống sữa bên cửa sổ, nhớ những tháng ngày ở thành phố với chiếc bình thủy tinh đựng đầy quả thông … Và tôi lại bật cười với những kỷ niệm đáng yêu ấy. Không biết hồi ấy Hòa có giận, có trách tôi không nhỉ và không biết điều bất ngờ Hòa giành cho tôi bây giờ là gì ? Tôi nóng lòng chờ đợi.



Nhưng chiều nay Hòa đến với một người bạn, cậu mỉm cười và giới thiệu:

-    Đây là bạn gái mình, hai cậu làm quen nhé !

Cô bạn gái của Hòa mỉm cười chào tôi…

***
Tôi đang trên đường trở lại thành phố, mùa đông không từ chối một xó xỉnh nào của vùng đất này. Nhưng nắng lấp lánh buông vô số hạt sáng xuống nền đất còn ẩm ướt những trận mưa đêm, tràn ngập khắp các mô đá, lồi lõm những khoảng đường đầy ổ gà, ổ voi. Con đường đất này chỉ là một lối đi nhỏ, tạm bợ trước khi có con đường lớn mở ra, kéo dài đến tận thị trấn. Dù sao thì nó cũng đã hiện hữu ở đây từ lâu lắm, và tôi không thể phủ nhận vai trò của nó, dù nó có vắng vẻ và khung cảnh  cô độc đáng sợ đến mức nào. Tôi vẫn bằng lòng ngang qua đó như ngày trước, bởi với nhà tôi và một số nhà láng giềng khác như nhà Hòa, nó là con đường ngắn nhất dẫn ra thị trấn, trường học, bưu điện, trạm xá, chợ huyện …

Không hiểu sao, tôi lại tạt lên đồi. Tôi một mình đi lang thang, lắng nghe thông reo và ngắm nhìn lũ trẻ đi nhặt trái thông khô, một cảm giác bồi hồi, hụt hẫng và nỗi buồn khó tả lan khắp cơ thể tôi. Tôi ngồi ở lưng chừng đồi, ngắm nhìn khung cảnh hoang vu bên dưới, ngọn đồi thoai thoải kéo dài đến tận bờ sông. Qua các mô đá, một cách tỉ mỉ mọc đầy cỏ chân vịt và rau trai. Phóng xa tầm mắt, phía bên kia, mấy ngọn núi đứng đơn độc, bơ vơ giữa đất trời. Đại ngàn ngập gió, chiều nay có nắng, nắng nhuốm hồng vòm cây và dịu đi nét sắc nhọn của lớp lá thông khổng lồ. Con đường đất nhỏ chạy quanh chân đồi, lâu lắm mới có bóng người qua.

Tôi đứng dậy, bắt đầu đi xuống, mấy bậc đá ngang dọc những vệt nứt vô thức, đỉnh nhà thờ nhô cao khỏi mấy tán thông già cỗi, lâu năm. Bỗng một tiếng động nhỏ phát ra từ đằng sau, ngỡ là bước chân Hòa, tôi ngoảnh lại, nhưng không có một ai, chỉ có tiếng lá lạo xạo, lác đác những quả thông rơi và tiếng gió xa xa vọng lại.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Hình như tình yêu cũng giống như một phép nhiệm màu...

Ngày hôm nay được chọn là…
NGÀY TỎ TÌNH AN TOÀN NHẤT THẾ GIỚI!!!
Vì…Nếu thành công là trời cho
Còn nếu thất bại thì chỉ là trò chơi..!!
  lap rap may tinh gia re

 Anh nhẹ nhàng ôm vai cô, siết chặt bờ vai đưa cô qua dòng xe cộ đông đúc, cô thấy tim mình dường như tan chảy, bỗng dưng quay lại nhìn anh ngơ ngác: Sao giống áp tải tù nhân quá vậy? Hình như trên trời vẫn có một ánh sáng trong veo của một vì sao nào đó hắt xuống rất sáng, rất sáng trong cơn mưa phùn.

***
Bao ho lao dong lien quan
Lan bước ra ngoài trời, mưa bay lất phất. Mùa xuân đẹp và thơ hơn với những hạt mưa kim cương đậu trên vai áo, và lắc rắc trên mái tóc người qua đường. Ngõ vắng, lách tách tiếng rao của những hàng bánh mỳ ế. Phố lên đèn, Lan liếc mắt nhìn mấy đoá hoa hồng đỏ đọng li ti mấy giọt nước mưa, miệng mỉm cười vu vơ nghĩ về ngày hôm nay.
sua tu lanh
Ngày lễ tình nhân với những thanh socola ngọt ngào, ngày của những vòng tay và cái ôm xiết chặt đong đầy hơi ấm trong cái giá lạnh còn xót lại trong khoảnh khắc tàn luỵ của mùa đông. Trong tâm trí cô giờ này chỉ còn lởn vởn giai điệu của bài My Valentine.
sua may nuoc nong

Tuyến xe bus lúc 6h tối đông hơn mọi khi, không khí chẳng ảm đạm như màu trời ngoài kia mà ấm áp hẳn lên bởi sự bịn rịn. Đôi lúc lại vang lên một vài lời trầm trồ hay tiếng cười vui của những đôi bàn tay đang đan vào nhau khi nghe một vài lời nhắn gửi thú vị nào đó trên kênh VOV giao thông. Lan  thấy chạnh lòng. Cô thấy ganh tỵ với họ Tắc đường, thở dài ngao ngán và một chút thất vọng của những ai đó tay cầm một bó hồng và liên tục nhìn vào đồng hồ. Lan va phải một anh chàng khá đẹp trai đang cầm một bó hoa hình trái tim được gói một cách khá tinh tế và bắt mắt Lan cứ dán mắt vào mấy bó hoa mà: ước gì nó là của cô nhỉ cho đến khi anh chàng ấy gãi đầu gãi tai nói câu xin lỗi lần thứ hai . Cô nhoẻn miệng cười gương: Không sao.
 phutungoto

Xe đi đến được nửa chặng đường, ngày hôm nay xe đi nhanh thế, mới thế mà đã lướt qua hàng trăm số nhà rồi, sao vậy nhỉ? Lan thấy mình như bị đơ, không biết mắt đang đờ đẫn nhìn vào cái gì nữa…Những kí ức cứ trượt qua trượt lại trước mặt, hình ảnh của ai đó bao trùm trong suy nghĩ của cô. Xe dập dếnh làm những kí ức ấy đứt nối, lên xuống theo một nhip điệu hết sức đặc biệt mà không một điệu nhảy cổ điển nào có thể làm được…
 Bao ho lao dong

Những hình ảnh dần dần xuất hiện, từ nụ cười của anh đã hút hồn Lan ngay trong lần đầu gặp mặt ở ngày hội quản trị kinh doanh trong sân kí túc xá của trường, đến cái nắm tay, và nụ hôn ngọt ngào đầu tiên mà nó cảm nhận được. Anh đẹp trai, năng động, giỏi giang lại có tài ăn nói, là mẫu người mà bao cô gái mơ ước. Cái ý nghĩ anh sẽ là người yêu nó chưa bao giờ từng xuất hiện trong tâm thức. Lan thấy mình chỉ đơn giản là một cô gái bình dị và nghèo, chẳng có gì đặc biệt ngoài sự nhạy cảm và một đôi tai biêt lắng nghe, để trở thành một nơi đáng tin cậy cho người khác trút bầu tâm sự.
Giay dan tuong

Lãng đãng chiều thu Hà Nội, trong cái lạnh, học về sự lạm phát của con tim. Dòng status  vu vơ của Lan trên yahoo trong một chiều thu mưa lạnh. Cô nàng hội viên của hội những người đang online nhưng thích để invi cho nó bí ẩn hiếm khi sáng đèn, mà chỉ là hôm đó cô thích viết một status  vu vơ nào đó…

Một tiếng buzz lớn réo lên từ màn hình, là anh chàng Tuấn: “Tỷ lệ lạm phát của con tim em là bao nhiêu phần trăm?”

Hoàng: “Đang nhớ ai hả em?”

Kiên: “Cho anh làm một phần trăm trong đó”.

Trong hàng chục người buzz đó chỉ có anh có một câu trả lời ấn tượng nhất: Sự lạm phát của con tim có phải là số lần tăng lên về nhịp đập của người đó không? C đang yêu hả?"

Một icon ngượng ngùng xuât hiện trên màn hình: Không.

Một biểu tuợng vui vẻ: Cho tớ cơ hội được không?

Lan không biết nhưng chính những ấn tượng như thế đã khiến cô thêm cảm mến người đó. Thực ra Lan biết mình là ai. Cô biết anh sẽ chẳng thuộc về cô như chính cô hiểu được, mình sẽ phải khổ vì yêu anh.

- Tớ là cô bé Lọ Lem chưa bao giờ tin vào câu chuyện cổ tích.

Sign out.

Offline message - Hoàng tử sẽ biến câu chuyện thành sự thật .
Rang su cao cap

Quá khứ ám ảnh cô quá nhiều, cái thời đi học mà bị bạn bè xa lánh ấy  cả một tuổi thơ không mấy hạnh phúc làm cô luôn khát khao một hơi ấm của tình thương, cô sợ sự xua đuổi, và ít nói lên nỗi lòng mình. Cô cô đơn trong chính ốc đảo của mình, bố mẹ thương yêu cô hết mực nhưng dường như cô không nhận ra điều đó, có những lúc chẳng thấy nhớ nhà, có những lúc cô thấy trái tim mình như một hòn đá chỉ biết sống cho riêng mình chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác. Cuộc sống thành thị cuốn cô đi trong một guồng quay vồn vã. Có những lúc cô dường như mất phương hướng. .Cho đến cái ngày cô và anh bắt đầu chơi một trò chơi vì cả hai người đều còn độc thân:  Hợp đồng tình yêu.

Điều khoản cuối cùng đó là: Hợp đồng sẽ kết thúc khi một trong nguời đã có người yêu thật. Sự bận rộn, tận tụy chăm chỉ trong công việc và học tập của anh khiến cô nhìn lại chính mình và thấy mìh quá ư kém cỏi, cô muốn thay đổi, muốn cố gắng chỉn chu học tập và làm một cái gì đó ý nghĩa hơn. Anh cũng không còn nhiều thời gian lãng mạn và quan tâm đến cô như hồi mới yêu .Ừ nhỉ chỉ là một trò chơi, anh có thể yêu một ai đó và rời xa cô bất kì một lúc nào. Cô đã mất hàng giờ nghi hoặc để chỉ tim ra một câu trả lời cho một câu hỏi hết sức vớ vẩn: Đến bao giờ anh sẽ rời xa cô?

-    Anh ghét nhất là ai không biết nghĩ về gia đình!

Câu nói của anh làm cô suy nghĩ rất nhiều, và trước cách ứng xử của anh, cô đã nhận ra điểm tựa tinh thần vững chắc nhất trong cuộc sống phải là gia đình chứ không phải là dựa vào một ai đó sẽ cho mình những cảm xúc lãng mạn yêu đương nhất thời. Cô không hề kiểm soát thời gian của anh hay một cái gì đó làm sở hữu cho riêng mình như cách một số cô gái khác vẫn thường hay làm. Vì cô biết, anh có thể ra đi bất cứ lúc nào.
bao tri may lanh

Gần đến nơi rồi. giọng nói báo điểm dừng xe bus vang lên thật chậm và nhẹ làm lãng đãng những suy nghĩ trong cô. Một ngày kỉ niệm trước, anh không tặng quà cho cô chỉ gửi qua tin nhắn. Những dòng tin ít ỏi ấy được lưu trữ đến bây giờ, dẫu cho bộ nhớ bao lần đầy vì những tin nhắn khác. Cô đã phát khóc vì chờ anh mãi đến 20h mà không có tin nhắn rủ đi chơi. Cô ngồi lặng bên bó hoa 20 bông hồng của gã hàng xóm tặng, nước mắt tự dưng cứ chảy dài hai gò má, làm gã tưởng: Cô xúc động chết đi được vì tình cảm của hắn và cười thầm. Hoá ra anh còn bận làm cái chương trình cho câu lạc bộ của trường . Cái hôm nói chuyện với anh, anh chỉ cười trừ: Chả liên quan.

Cô đã thay đổi và tiến bộ hơn xưa. Cô biết yêu thương và trân trọng gia đình, học hành chăm chỉ và năng động hơn. Mỗi lần nhìn thấy cha mẹ vui  vì mình đã biết nghĩ, đã trưởng thành hơn, thấy được sự thay đổi nhanh chóng của mình, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà cô có được  cô lại mỉm cười và nghĩ về anh. Cô không nói rằng, cô yêu anh đến mức nào vì  cô biết, chẳng đề làm gì nếu cô chẳng làm được gì cho anh cả. Cô chỉ đột ngột xuất hiện như một sinh vật lạ nào đó nếu một ngày cô thấy anh bất ổn và gặp chuyện rắc rối, cô sẵn sàng ở bên anh lúc anh bấn loạn chỉ để an ủi, chỉ để anh biết,cô sẽ chẳng bao giờ rời xa anh trong những lúc anh cô đơn và bất lực nhất. Có một lần anh mất điện thoại, cô  lặng lẽ đề một status: “Thay mặt đảng, chính phủ, lãnh đạo địa phương, hội đồng nhân dân, hội phụ nữ, hội cựu chiến binh nhân dân, đoàn thanh niên, tôi xin sâu sắc chia buồn với cái điện thoại của đồng chí, mong rằng chúng sớm trở lại với đồng chí. Đồng chí đừng buồn!”

Hai tay ôm túi quà, là một túi socola nóng hổi mà cô tỉ mẩn làm cả chiều phồng rộp cả tay vì khắc chữ: Đơn giản thôi. Em yêu anh. Cô bối rối nhận ra đã đến lúc phải xuống xe. Dù thế nào, dù buồn hay vui, cô cũng sẽ trao món quà này cho anh, cô biết mình làm một điều rất đường đột, không thông báo cho anh, cũng có thể anh đang ở một nơi nào đó không dành cho cô, cũng có thể giờ này anh đang hạnh phúc bên một ai đó. Nhưng điều quan trọng là cô đã đủ dũng cảm, thoát khỏi sự tự ti để nói với anh rằng: Cảm ơn anh, em yêu anh. Dù cô thấy mình thật ngốc!

Xe dừng lại, cô từ từ bước xuống xe, và quyết định chưa điện ngay cho anh mà đi lòng vòng thật chậm, bên cái nơi mà ngày xưa từng hò hẹn, liệu anh còn nhớ đến nó không nhỉ. Cô nhấn số: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được

Hai tay bủn rủn, thực sự anh vẫn chưa xoá nick yahoo, remove facebook  mà. tại sao nhỉ. Cô đi lang thang quanh đó, trời tối đen như mực, có mấy gã say rượu đang lảng vảng quanh đây. Cô sợ lắm, cô điên cuồng bấm số, vì thực ra trong đầu cô lúc này chỉ có anh, dẫu anh là người vô tâm nhất quả đất này thì vẫn là người mà cô tin tưởng: Thuê bao…
May non gia re

Cô rối lên và gào thét chạy biến đi đến một góc tường nào đó. Bờ đê lộng gió, con đường gốm sứ mềm mại và ẩn hiện dười ánh điện và cô chợt giật mình vì giữa làn xe đang chạy nhộn nhịp, có một ánh mắt đang hướng về phía mình, đôi mắt rất sáng, rất trong và đê mê nồng nàn: Anh!

- Anh đã lặng nhìn em từ phía xa. Anh xin lỗi. Lọ Lem !

Anh nhẹ nhàng ôm vai cô, siết chặt bờ vai đưa cô qua dòng xe cộ đông đúc, cô thấy tim mình dường như tan chảy, bỗng dưng quay lại nhìn anh ngơ ngác: Sao giống áp tải tù nhân quá vậy?

Hình như trên trời vẫn có một ánh sáng trong veo của một vì sao nào đó hắt xuống rất sáng, rất sáng trong cơn mưa phùn.

•    Gửi từ Dương Bình Yên

Lời nhắn từ tác giả: Hình như tình yêu cũng giống như một phép nhiệm màu làm con người ta có thể thức tỉnh, thay đổi, sống tốt hơn bằng  những hạnh phúc bất ngờ và niềm đau rất thật.

Tôi là một cơn gió đến từ vườn địa đàng muốn viết những câu truyện cổ tích giữa đời thường mang đến niềm tin và hạnh phúc trong cuộc sống.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Cuộc đời hữu hạn mà tình yêu thì vô hạn

 Đừng làm tớ cười để rồi tớ phải khóc :”)
Đừng làm tớ hạnh phúc…
Rồi bỏ tớ bơ vơ :”)
  lap rap may tinh gia re


Cuộc đời hữu hạn mà tình yêu thì vô hạn. Tình yêu đẹp mang đến cho con người ta nhiều ý nghĩa và lý tưởng sống. Và em biết mình không cần lấy người đẹp mà chỉ cần lấy người làm đẹp cuộc đời mình mà thôi.

***
Bao ho lao dong lien quan
Mỗi người trong cuộc đời hữu hạn này đều luôn mong muốn tìm kiếm và gắn bó được với một nửa yêu thương mà mình hằng mong đợi. Em cũng đã từng một thời như thế - cái thời ngày ngày thướt tha áo dài trắng em tung tăng đến trường. Em mộng mơ không biết bao nhiêu là hình tượng lý tưởng. Nhưng tất nhiên em không cuồng kiểu Hàn Quốc hay châu Âu, châu Mỹ. Em chỉ thích kiểu con trai thuần chất Việt, mạnh mẽ, cá tính và trọng nghĩa tình thôi. Rồi đọc truyện, tiểu thuyết nhiều quá lại bắt đầu mơ thêm người yêu tương lai sẽ tên Quân, mang mắt kính (cho có vẻ trí thức).
 sua tu lanh
Và một chiều mưa tầm tã, dưới chiếc ô bé nhỏ sắp quặt quẹo đi vì gió giật có hai kẻ đã phải lòng nhau mất rồi. Đó là một buổi chiều khó quên của em và anh.

Anh cũng mang tên Quân và cũng đeo kính như đúng mong muốn của em.
sua may nuoc nong
Nhưng anh không đẹp trai và hào nhoáng với vẻ ngoài lịch lãm, anh bình thường lắm mà không tầm thường chút nào. Ngày ấy, em nhỏ bé bên anh đi qua cơn mưa khi đang cùng nhau tham gia một hoạt động Đoàn. Tình cờ làm sao khi hai đứa đều không có xe máy nên phải đi chung xe buýt và phải cùng dầm mưa. Vậy mà sau này nhớ lại em hay nói “cơn mưa định mệnh” gieo rắc hạnh phúc cho anh và em đó. Có ai đó nói rằng đi cùng nhau dưới mưa sẽ ở lại bên nhau mãi mãi. Em cũng chẳng tin chắc 100% cho đến một ngày em biết mình đang mang trong mình một căn bệnh mà trên thế giới vẫn chưa hề tìm ra phương cách chữa trị.
phutungoto

Em từ một con bé hồn nhiên vô tư lự trở nên tuyệt vọng khốn cùng. Trời đất như sụp đổ trước mặt, mọi thứ như giông tố quét qua thật mạnh và thật nhanh, cuốn hết những hạt bụi tinh vân của hạnh phúc, của niềm tin, của hy vọng và của cuộc sống mà em góp nhặt được. Em những tưởng rằng cuộc đời rồi cũng giống như một thiên truyện. Anh sẽ rời bỏ em khi hay biết tin này, mà không chính em cũng sẽ tự mình rời xa để anh đi tìm người con gái khác khỏe mạnh và mang đến hạnh phúc mới cho anh. Vì “tình đẹp là tình dang dở” mà.
 Bao ho lao dong
Thế nhưng trái với dự cảm ấy, anh – tình yêu đầu và có lẽ sẽ là tình yêu cuối cùng của em nữa đã từ chối tất cả những đề nghị chia tay, duy chỉ chấp nhận một điều – tiếp tục bên cạnh và cùng em vượt qua mọi chông gai, thử thách. Đó cũng là lúc em biết tình yêu này đã thực sự tỏa sáng, đã mang đến cho cuộc đời em nhiều ý nghĩa biết bao.
 Giay dan tuong

Làm sao mà bỏ đi được khi hàng ngày anh vẫn kiên trì đến bệnh viện thăm em, vẫn giữ mãi hơi ấm bàn tay anh truyền sang cho em sức mạnh đứng lên bệnh tật, vẫn hát cho em nghe thật nhiều để lấy lại lạc quan, vẫn chịu đựng những hờn giận thất thường, những cáu gắt khi em đau nhiều, … và còn vô vàn những điều khác mà từng giây từng phút anh âm thầm hy sinh cho em. Dẫu biết rằng ngày mai nụ cười em có phải tắt trên môi để “em về bên trời vĩnh cửu”, anh sẽ vẫn mãi hành động để em vui và hạnh phúc thật nhiều. Thậm chí cả khi mặt em bị biến dạng vì uống thuốc đặc trị, anh vẫn không từ bỏ, vẫn chấp nhận những đổi thay trong cuộc sống của em và cả của anh nữa.
 Rang su cao cap

Anh không sợ người ta dị nghị khi đi chung với em, không sợ ai đó chê cười vẻ mặt của em, càng không sợ việc mạnh dạn bênh vực cho em khi có ai đó làm em bị tổn thương. Đôi lúc em nghĩ em sẽ không bao giờ tìm ra người thứ hai như anh có thể yêu em nhiều đến vậy. Và em thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên em để sau bốn năm điều trị, em đã tạm thời ổn định sức khỏe và có thể làm việc được. Nếu như không có anh, em đã bỏ cuộc từ lâu.
bao tri may lanh

Cuộc chiến đấu với bệnh tật của em lùi dần vào quên lãng khi bên anh, em thấy đời mình vậy là quá đủ đầy hạnh phúc. Vậy nên, cuộc đời hữu hạn mà tình yêu thì vô hạn. Tình yêu đẹp mang đến cho con người ta nhiều ý nghĩa và lý tưởng sống. Và em biết mình không cần lấy người đẹp mà chỉ cần lấy người làm đẹp cuộc đời mình mà thôi. Quỹ thời gian em còn lại dù không còn dài nữa nhưng chắc chắn trái tim em sẽ không bị nguội lạnh vì có hơi ấm của tình yêu mà anh đã trao cho em.

May non gia re

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Yêu thương đang ở rất gần

Bạn không bao giờ nhận ra bạn yêu một người nhiều như thế nào……cho đến khi thấy họ yêu một người khác
  lap rap may tinh gia re


Tôi vẫn tin vào những câu chuyện cổ tích, bởi vì kết thúc của những yêu thương này không có nghĩa là ta đánh mất đi tất cả, mà đơn giản là để mở đầu cho chuỗi những ngày yêu thương khác mà thôi. Và tôi nghĩ mình vẫn còn thời gian để đón lấy những yêu thương đang ở rất gần.

***
Bao ho lao dong lien quan
Tôi  là một cô bé cực kì mộng mơ, tôi thích văn học, thích những câu chuyện tình yêu lãng mạn y như trong truyện cổ tích. Và đôi khi tôi còn mơ màng nghĩ đến một chàng hoàng tử sẽ dịu dàng bước vào cuộc sống vô cùng tẻ nhạt của tôi. Những lúc như vậy, Dương - thằng bạn thân nhất của tôi lại dội một gáo nước lạnh ngắt:
sua tu lanh

- Trên đời này làm gì có mấy chuyện lãng mạn như truyện của bà, sến súa vừa thôi mẹ.

- Ông không tin thì thôi, hờ, biết đâu sẽ có một ngày.một ngày  nào đó…không xa. Tôi đốp chát lại Dương bằng cái giọng mơ màng.

Những lúc đó Dương im lặng không nói gì, vì tôi biết thể nào cậu ấy cũng sẽ chỉ nói ra ba từ thôi: “Hết thuốc chữa”.
sua may nuoc nong

Còn các bạn thì biết chắc chắn rằng câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc ở đây, ở những cuộc đối thoại vẩn vơ, luẩn quẩn không đầu không cuối như thế này. Và rồi, cái ngày đó cũng tới, cái ngày câu chuyện về cổ tích giữa đời thường cũng xảy đến với tôi.

Đó là một ngày nắng, một ngày nắng tháng tư nhưng lung linh dịu dàng vô cùng.
phutungoto

Những tia nắng cứ dịu dàng trải nhẹ trên con đường tôi đi qua, và khi đó tôi đang lững thững trên đường với con ngựa sắt của mình. Và dĩ nhiên trong cái không khí dễ chịu, mơ màng như thế này thì tôi không thể nào bỏ phí một khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này được. Tôi vừa đạp xe chầm chậm và nghêu ngao hát, mặc kệ tất cả những gì đang diễn ra xung quanh, tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác vậy.  Bỗng. rầm một cái, con ngựa sắt của tôi loang choạng đảo vành và không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa, tôi và cả chiếc xe ngã sóng xoài ra mặt đường.Nhưng không phải tự dưng mà tôi lại ngã, tôi đau điếng lắm nhưng tôi vẫn đủ lí trí để nhìn nhận sự việc, tôi lụi cụi bò sang mép đường và ngồi xuống, chắc chắn là tôi đã tông phải ai rồi. Bỗng.từ xa chạy tới.
Bao ho lao dong

-    Bạn có làm sao không vậy, đi đường mà chẳng chịu nhìn gì cả? Một giọng nói lạ hoặc vang lên bên tai, cái giọng này nghe hách dịch thật, tôi thầm nghĩ.


Tôi mở mắt ra, đồng thời định lên giọng hách dịch lại.nhưng rồi không hiểu cái gì đã làm cho cái họng của tôi cứng lại, líu cả lưỡi.Phải chăng đó là một nụ cười, một ánh mắt.Sự thực là cái tên đứng trước mặt tôi ý.hắn rất đẹp trai, đẹp trai điên lên được, đẹp trai như chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh vậy.Tôi líu ríu nói không thành tiếng, thành lời:
 Giay dan tuong

- À...mình không sao đâu, hơi...hơi đau một chút thôi...còn...còn cậu?

- Tớ không sao cả...mà cậu đi đứng kiểu gì mà chẳng nhìn đường gì cả? Hắn ta lại nói cái giọng đó.

- À, không có gì...chỉ...là bận suy nghĩ một chút xíu thôi....không có gì. - Tôi cười trừ.

Rồi hắn ta không nói gì thêm nữa, hắn ta sang đỡ tôi dậy dựng xe lên cho tôi, rồi hắn nói.mà tôi trông hắn rất quen nha, hình như hắn cũng học cùng trường với tôi thì phải, thậm chí là cùng khối nữa í.

- Nhà cậu ở đâu, để tớ đưa cậu về nhà?
Rang su cao cap

- Tớ không sao đâu mà, chỉ hơi xước sát một tí thôi, không có gì, không có gì - Tôi bối rối nói.

- Chắc tớ với cậu cùng đường, để tớ đi cùng cậu một đoạn cũng được.

Tôi cũng không còn sức để đôi co với hắn nữa, thực ra là từ đoạn đó đến nhà tôi chỉ có gần chục mét nữa thôi, nhưng không hiểu sao lúc nãy tôi lại quên khuấy đi cái chi tiết này. Tôi đi cùng hắn ta, cả hai im lặng khi tới trước cổng nhà tôi, hắn chào tôi rồi ra về. Tôi ước chi đoạn đường đó dài hơn một chút xíu nữa, để tôi có chút thêm thông tin về hắn, không thì.

“Và sự thực là buổi tối ngày hôm đó.các bạn cũng biết đấy tôi có ngủ được đâu, cứ trằn trọc mãi à.ước chi đoạn đường chết tiệt đó dài thêm một chút nhỉ. Cái điệp khúc đó cứ luẩn quẩn hiện lên trong đầu tôi.”

***
Có một sự tình cờ, tôi gặp lại hắn - Hoàng tử (tôi tạm gọi hắn bằng cái tên đó).

Người ta nói cấm có sai, trên đời này vốn có duyên, có số mà. Đó là khi tôi đang lang thang đi loanh quanh trong thự viện của trường để tìm kiếm một vài quyển sách. Khi đang loay hoay nhón chân để cố với lấy một cuốn sách ở cao cao trên kệ, cái phận chân ngắn nó khổ thế đấy.
bao tri may lanh

- Đây của cậu này. Bỗng một ai đó, cầm lấy quyển sách đó và đưa cho tôi, tôi quay lại thì ra là hắn, hoàng tử. Tôi ngạc nhiên lắm lắm, thì ra hắn cũng là học sinh của trường tôi.

- Cám...cám ơn cậu.hoàng. - Cái họng tôi nó lại cứng đơ.

- Sao...sao cậu biết tên tớ?

- Tên cậu?

- Đúng, tên tớ là Hoàng mà.

Tôi cười thầm, tôi có biết cái mô tê gì đâu, ý tôi định nói là hoàng tử ý mà, không ngờ hắn ta cũng tên Hoàng, lại một sự tình cờ.

- À.không tôi đoán đại ý mà, không ngờ lại trúng.

Hắn cười, tôi thì bối rối đến lạ lùng.Nhưng rồi tôi cũng lấy lại được bình tĩnh.

- Tớ tên Dương Linh, học bên 12A2, thật không ngờ là lại gặp cậu ở đây...sau cái vụ hôm đó.

- Tớ cũng thấy vậy, tớ tên Phan Hoàng học bên 12A5, rất vui được biết cậu!

- Ừ.
May non gia re

Đang định bắt chuyện tiếp thì tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện.Sao tự dưng tôi lại ghét cái chuông đó thế.

- Đến giờ vào lớp rồi, khi nào có dịp thì nói chuyện nha. - Hoàng nói rồi chạy vù một cái khuất sau cánh cửa thư viện.

“Tôi thì vẫn đứng ngơ ra đó, khi nào là khi nào nhỉ. Tôi ngẫm nghĩ. Các bạn lại biết đấy, buổi học ngày hôm đó tôi có nhét được vào đầu cái chữ nào đâu, cứ thẫn thờ vậy thôi”.

Lúc ra về, tôi đi cùng Dương.

- Sao hôm nay nhìn bà như người mất hồn vậy?

- Đâu có, tôi vẫn chú ý mà?

- Chú ý mấy cái lá bên ngoài cửa sổ thì có. Nghi lắm nha, có chuyện gì đúng không, khai mau?

- Thì ông biết tôi rất đặc biệt mà, thậm chí là không lúc nào bình thường còn gì, chẳng phải là bọn ông vẫn hay phán tôi như vậy sao?

- Ừm thì đúng là như vậy, nhưng hôm nay bất bình thường hơn hơn rất nhiều so với mọi ngày. - Dương lớn giọng, rồi lại dịu giọng. - Nói đi mà, bạn bè mà, có gì khó tôi giúp.

- Ông mà giúp được á?

- Thì dĩ nhiên là giúp, mà bà phải nói thì tôi mới biết đường giúp chứ?

- Ông có biết Phan Hoàng không, bên lớp 12A5 ấy?

- Ý bà là cái tay Hoàng hotboy 12A5 á?

- Hotboy? - Tôi ngạc nhiên kêu lên.

- Ừm thì nói chung là hot, bà không biết thật hả? Tôi tưởng đứa con gái nào cũng phải biết chứ nhỉ? À tôi quên bà thuộc dạng con gái đặc biệt nên không biết cũng phải?  Tính cưa hắn ta hả?

- Ông hứa là phải giúp tôi đó nha - Tôi nói.

Dương mỉm cười gật đầu.

“Tối hôm đó, có một người ngủ rất ngon, ngon hơn hẳn hai hôm trước và thậm chí còn mơ tới cả chàng hoàng tử lọ lem của mình nữa cơ. Nhưng cũng vào lúc đó, có một người khác chẳng ngủ được, cậu ý cứ suy nghĩ vẩn vơ vậy thôi”.

***
Dương bắt đầu bày ra những cách để tôi có thể gặp Hoàng, ví dụ như giờ nào thì cậu ấy đi thư viện, giờ nào thì cậu ấy sẽ ra về, hay giờ nào thì cậu ấy sẽ đi tập thể dục trong công viên vào những buổi chiểu. Phải nói là Dương rất giỏi trong những khoản như thế này, thật không hổ danh là bạn tốt của nhau.

Rồi dần dà mối quan hệ giữa tôi và Hoàng ngày càng trở nên thân thiết hơn, tôi không còn ra về cùng với Dương như mọi khi nữa, Dương luôn về trước tôi hoặc về sau tôi, cậu ấy không gặp tôi nhiều nữa, cậu ấy dành thời gian cho tôi với Hoàng.

Cũng trong thời gian đó, tôi cũng thay đổi đôi chút về bản thân mình và tôi nghĩ rằng Hoàng sẽ thích điều đó. Tôi nghĩ rằng đâu phải những câu chuyện như này sẽ chỉ diễn ra trong những câu chuyện cổ tích, vì tôi thấy rằng câu chuyện của tôi cũng mang hơi hướng cổ tích mà, cậu chuyện về chàng hoàng tử đẹp trai và cô nàng lọ lem. Đôi lúc tôi cũng ngẫm nghĩ rằng không biết Hoàng có thực sự thích tôi không nhưng nhìn vào cách nói chuyện, và sự quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi, thì vào một ngày nào đó, gần thôi.tôi sẽ tỏ tình với cậu í, tôi muốn cậu ấy biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì và những tình cảm tôi giành cho cậu ý.

Và tôi muốn giành cho Hoàng sự bất ngờ. Tôi lại gặp Dương vì chỉ có cậu ý mới giúp được tôi.

- Bà định tỏ tình với hắn á? - Dương la lên.

- Ông nói bé thôi, bí mật.

- Tôi tưởng người tỏ tình phải là hắn ta chứ?

- Thì tôi là người đặc biệt, bất bình thường mà. Lọ Lem cũng tự mình đến dạ tiệc chứ, có phải ai rước đâu.

- Nhưng…tôi đâu có tỏ tình được hộ bà đâu mà giúp.

- Thì như những lần trước thôi, tạo điều kiện thôi mà.

- Ừ  thì…

-  Lại “thì”, giúp người thì giúp cho chót đi, bạn tốt mà.

Dương lắc đầu ngán ngẩm nhưng dĩ nhiên là cậu ấy sẽ giúp tôi rồi.

“Đêm hôm đó, cậu ấy, chàng trai đó lại không ngủ được, cậu ấy cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, sự thực là họ rất đẹp đôi mà giống như hoàng tử và Lọ Lem vậy. Cậu ước chi có thể chút được nỗi lòng của mình nhỉ, để cho nó vơi đi, để cho nó quên đi”.

***

Tôi hẹn Hoàng ở chỗ đó, nơi tôi với cậu ấy vẫn hay thường tới đó vào những buổi chiều, để tôi có thể nói hết nỗi lòng mình với cậu ấy, và tôi mong rằng cậu ấy sẽ hiểu được. Tôi đứng chờ cậu ấy ở đó. Và tôi đã gặp cậu ấy, tôi cũng đã nói hết nỗi lòng mình với cậu ấy, nhưng…

Các bạn nghĩ rằng câu chuyện của tôi sẽ dừng lại ở đây, và khi đó buổi chiều đó sẽ là lần hẹn hò đầu tiên, lần hẹn hò khác biệt, đặc biệt nhất trong tất cả những lần gặp mặt trước đó của chúng tôi. Nhưng sự thực là, buổi chiều hôm đó, tôi không đi cùng Hoàng, cũng không có Dương, tôi đi lang thang trên con đường mà chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên. Tôi dự tính sẽ đi về tới nhà, lên trên phòng và khóa trái cửa lại, úp mặt vào gối và khóc cho tới khi ướt đẫm cả gối thì thôi.

Tôi sẽ làm những điều đó nếu Dương không tới, vẫn chỉ có cậu ấy thôi, chỉ có cậu ấy ở bên tôi những lúc như thế này.

- Sao mà thẫn thờ vậy má? Chàng đâu rồi?

- Đi rồi?

- Lên xe đi.

Tôi trèo lên xe cậu ấy, cậu ấy đưa tôi ra Nắng tên tôi đặt cho một con đường ở gần nhà.

Chúng tôi nằm dài ở vạt cỏ bên đường.

- Sao bà lại đi một mình vậy? Hoàng tử đâu?

- Tôi có đến gặp Hoàng.

- Bà có nói hết với hắn không?

- Có, nhưng...
- Nhưng gì? Rồi sao nữa.

- Hoàng chỉ coi tôi là bạn thôi, vì Hoàng muốn quên đi một người nhưng cậu ấy không thể, vì cậu ý không muốn tôi là người thay thế.

- Ờ ra là vậy.

Tôi không nói gì chỉ lặng im.

- Bà đừng có khóc ở đây đó nha, có khóc thì về nhà hẵng khóc.

Tôi cũng không nói gì, cứ ngồi bên cạnh cậu ấy vậy thôi.

“Lại một buổi tối nữa, buổi tối cuối cùng của cậu chuyện này. Có một cô gái lại buồn, rồi cô ấy khóc nhiều lắm, kiểu như khóc để quên đi ấy mà, và chắc là cũng chỉ khóc nốt buổi tối ngày hôm đó thôi. Còn cái chàng trai luôn xuất hiện đúng lúc ý, chàng trai đó sẽ không suy nghĩ nhiều nữa đâu, chàng sẽ là người đến sau, nhưng luôn là người đúng lúc. Và chàng tin rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ hiểu được thôi mà”.

***
Tôi không còn nói chuyện với Hoàng nữa, cũng chẳng gặp, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy ái ngại mỗi khi nói chuyện với tôi, và tôi cũng không còn nghĩ đến cậu ấy nhiều như trước kia nữa. Tôi đã lớp 12, cũng đã lớn rồi còn gì, tôi còn nhiều việc phải làm, và cần phài níu giữ lại nhiều thứ không đáng để mất đi, như tình bạn, những tháng năm học trò mộng mơ. Tôi sẽ chỉ coi cậu ấy như một kỷ niệm đẹp, đẹp như những dòng chữ trong cuốn lưu bút của mình

Có lẽ tôi đã đủ can đảm để xếp cậu ấy lại trong một chiếc hộp nào đó, tôi sẽ khóa nó lại rồi quăng chìa khóa đi để mãi mãi tôi không bao giờ tìm thấy, tôi không thể vứt vỏ nên tôi đành giữ lại theo cách đó, như một kỷ niệm vậy thôi.

P/S: Tôi vẫn tin vào những câu chuyện cổ tích, bởi vì kết thúc của những yêu thương này không có nghĩa là ta đánh mất đi tất cả, mà đơn giản là để mở đầu cho chuỗi những ngày yêu thương khác mà thôi. Và tôi nghĩ mình vẫn còn thời gian để đón lấy những yêu thương đang ở rất gần.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Ngoài kia những cơn gió vẫn thổi, thổi mãi

Khi không còn là của nhau, người ta
Lạnh lùng đến đáng sợ…

  lap rap may tinh gia re


Cậu sẽ mãi mãi là mùa đông của tôi. Ước chi tôi là người vận hành thời gian nhỉ, lúc đó tôi sẽ dùng quyền năng của mình làm cho thời gian ngừng trôi mãi mãi để tôi có thể ở bên cậu ấy, mùa đông ấm áp dịu ngọt. Rồi thời gian sẽ trôi đi, mùa đông không còn nữa, những tia nắng ấm áp sẽ quay trở lại để sưởi ấm. Ngoài kia những cơn gió vẫn thổi, thổi mãi.

***
Bao ho lao dong lien quan

Cho những ai thích mùa đông và những bông tuyết lấp lánh.

Tớ luôn luôn tự hỏi mình rằng: Mùa đông có gì thú vị mà cậu lại mê nó đến thế? Và tớ chưa bao giờ tìm được câu trả lời thích đáng cả. Những lúc đó, cậu chỉ cười và nói rằng: Tớ yêu cái lạnh buốt giá của mùa đông và mơ về những bông tuyết lấp lánh.
sua tu lanh

Phải chăng chính điều đó cũng tạo nên tính cách lạnh như băng của cậu. Còn tớ thì hoàn toàn trái ngược lại, tớ chưa bao giờ thích mùa đông cả dù chỉ là một chút xíu nhỏ nhoi! Nhưng rồi cho tới một ngày nào đó, tớ phải thầm cảm ơn nó, thầm cảm ơn cái mùa Đông lạnh buốt đó, chính nó đã mang cậu đến với trái tim tớ...
sua may nuoc nong

Và rồi tớ lại phải ngồi ngẩn ngơ tự hỏi mình rằng: Liệu cậu có hiểu được những gì tớ đang nghĩ không nhỉ? Liệu cậu có hiểu được không ?

Cậu vẫn mãi lạnh lùng như cái ngày đầu tiên tớ gặp, nói chuyện với cậu, rồi quen cậu. Đó thực sự là một ngày mùa đông lạnh buốt nhất mà tớ đã từng trải qua.
phutungoto
Lúc đó tớ ngồi co ro ở trên ghế đá nơi sân trường vắng vẻ và suy nghĩ những điều vẩn vơ về cuộc sống. Và rồi cậu đi nhanh qua tớ, đó hẳn là ấn tượng đầu tiên của tớ về một cô gái...là cậu. Và rồi, ấn tượng không chỉ dừng lại ở đó, tớ chẳng mấy ngạc nhiên khi cô giáo chủ nhiệm thông báo có học sinh mới chuyển đến lớp...nhưng rồi khi cậu bước vào lớp và đi về phía tớ ,lẳng lặng ngồi xuống cạnh tớ. Lúc đó, có cái gì đó xẹt qua đầu tớ...à không xẹt qua tim tớ, một điều gì đó mà tớ không bao giờ nặn nó thành một đồ vật hoàn hảo.

Cậu là một cô gái có tính cách lạnh lùng, bí ẩn và khó tả lắm. Tớ thực sự muốn khám phá sự bí ẩn đó như những nhà phê bình nghệ thuật luôn kiếm tìm câu trả lời từ nụ cười huyền bí của nàng Monalisa...Và rồi tớ cũng chẳng biết khi nào chúng ta trở thành bạn thân nữa, tớ nghĩ đó có thể là do mùa đông dịu dàng, ấm áp và những bông tuyết trắng lấp lánh chăng?
 Bao ho lao dong

Tớ không biết đã có lúc nào cậu nghĩ tới chuyện thích tớ chưa nhỉ. Tớ thích cậu và chẳng bao giờ dám nói ra điều đó...Có lẽ tớ chưa thực sự can đảm, tâm trạng tớ ngổn ngang giữa những suy nghĩ vụn vặt, vẩn vơ và ngốc nghếch. Có lẽ tớ chưa xác định được tình cảm của mình chăng? Đã có lúc tớ cảm thấy chơi vơi lắm, chơi vơi giữa những suy nghĩ về cậu...Mùa đông của cậu quá ư lạnh lùng với tớ, tớ không bao giờ có thể chạm tớ, không bao giờ...Và để rồi một ngày, tớ tự nhủ với chính bản thân mình rằng: Sẽ đóng hộp tất cả những cảm xúc đó và cho vào một cái hốc tủ bí mật nào đó khoá nó lại, rồi quăng chìa khoá đi để mãi mãi không bao giờ tìm thấy.

***
Tớ rủ cậu đi coi phim. Bộ phim "Sóc siêu quậy" phần 3 đó, cậu bảo rằng cậu thích bộ phim đó mà. Tớ nghĩ mình cần xác định lại một vài thứ, cũng như xác định lại tình cảm của chính mình vậy! Tớ sẽ tự mình mở chiếc hộp đó, chiếc hộp mà tớ đã đóng lại từ bấy lâu nay. Ngồi bên cạnh cậu cùng xem phim mà tớ cứ nghĩ đi đâu đâu í...xa vời lắm. Cậu vẫn coi phim một cách chăm chú.
Giay dan tuong

Bộ phim cũng mau chóng kết thúc. Tớ rủ cậu đi dạo phố. Cậu đồng ý, hôm đó trời lạnh buốt, những cơn gió bấc cứ thổi, thổi mãi một cách vô tình lạnh buốt...

- Hôm nay trời lạnh nhỉ? - Tớ hỏi vu vơ.

- Ừm...Lạnh thật... - Cậu trả lời cũng rất vu vơ.

Tớ và cậu vẫn bước đi bên nhau một cách chầm chậm. Chẳng ai nói với ai câu gì cả. Ước gì tớ có thể hiểu được cậu đang nghĩ nhỉ?

- Cậu nghĩ ngày mai sẽ có nắng không? - Tớ lại hỏi.

- Tớ không biết, nhưng tớ thích thế này hơn.

- Có nắng thĩ sẽ ấm áp hơn chứ. Cậu không thích à?
 Rang su cao cap

- Có! Nhưng lấy đâu ra nắng bây giờ? Cậu không nghe lạnh buốt à?

- Biết đâu....Tôi ngập ngừng...tớ có thể lấy nắng ấm cho cậu! - Lòng tôi nhen nhúm lên một đốm lửa nhỏ xíu.

Cậu ấy khẽ mỉm cười và không nói gì. Chúng tôi vẫn bước đi, chầm chậm bên nhau. Hôm đó tớ về nhà nằm xuống. Tớ nghĩ mãi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nghĩ ra điều gì cả. Rồi tớ ngủ thiếp đi với những đống suy nghĩ vẩn vơ đó. Biết đâu trong những giấc mơ sẽ có ai đó giải đáp giùm thì sao?

***
Một mùa đông nữa cũng sắp qua, những cơn mưa phùn phảng phất mách cho tớ biết điều đó. Tớ nghĩ cậu chưa chuẩn bị gì cho sự đổi thay này đâu nhỉ? Sáng ra tớ đến lớp vẫn còn lạnh lắm đi xe đạp mà tớ lạnh cóng hết cả hai tay. Hôm nay cậu không đến lớp, chắc cậu ốm rồi...Cậu nói rằng: cậu căm ghét kiểu thời lưng chừng mà...

Nhưng hôm sau, sau nữa... rồi mãi mãi ...Tớ chỉ nghĩ giản đơn rằng cậu chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt mùa đông, nhưng đến khi cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp và thông báo rằng cậu sẽ nghỉ học để đi đến một chân trời mới, một nơi xa...xa xăm lắm và nước Nga sẽ là sự lựa chọn của cậu. Có lần cậu bảo tớ rằng :"Cậu yêu nước Nga lắm lắm, mùa Đông với những cách đồng tuyết trắng xoá...Lúc đó tớ chỉ biết cười và đáp rằng :" Hà Nội không có tuyết đâu nhưng nước Nga của cậu thì có nhiều, nhiều lắm, cậu chạy đến đó mau đi...

Cậu cười một nụ cười hiếm hoi, nụ cười là tất cả, nụ cười mãi mãi, nụ cười của một mùa đông cuối cùng...Tớ nhắn tin vào số cậu nhưng cậu chẳng bao giờ nhắn lại...

***
bao tri may lanh
Rồi tớ lặng lẽ, bước ra khỏi cuộc sống, bước ra khỏi mùa Đông của cậu. Sẽ là chênh vênh lắm, cái cảm giác đó cứ đeo bám tớ mãi. Tớ nghĩ mình cần phải đứt nó ra, nhưng chưa phải bây giờ. Tớ vẫn đều đặn nhắn tin vào số của cậu với một hy vọng mong manh lắm...Cậu vẫn mãi lạnh lùng và bí ẩn như mùa Đông vậy. Tớ ước chi nàng tiên Mùa Xuân hãy mau đến đây để phá tan đi sự lạnh lùng đó...

Tớ vẫn thấy mơ hồ lắm lắm, cảm giác hụt hẫng cứ đeo bám tớ suốt mấy ngày hôm sau. Cậu vẫn không tới lớp , tớ biết nhưng thi thoảng vẫn ngoái nhìn lại cái ghế trống trơn của cậu như kiếm tìm một chút hy vọng mong manh trong những cách đồng tuyết mênh mang bí ẩn đó. Tớ không thể tưởng tượng nổi cái viễn cảnh phải xa cậu mãi mãi, nhưng đó là sự thật và tớ phải đối mặt với nó ..."Liệu cậu có bao giờ nghĩ đến những mùa đông bên tớ không nhỉ? Dù chỉ là một chút xíu nhỏ nhoi?".

Câu hỏi đó vẫn hiện hữu lên trong tâm trí của tớ, không phải tớ kiếm tìm một câu trả lời...Tớ mong rằng ở một nơi nào đó, cậu sẽ mãi được bình an bên những mùa Đông và những bông tuyết.... trắng lấp lánh...!

***
Trời đã về khuya, những cơn gió vẫn thổi...thổi mãi.

Phố xá vắng tanh, im lìm trong cái không gian trống trải mênh mang đó!


Tuy nhiên tại một căn phòng nhỏ vẫn sáng đèn và trong căn phòng đó, một cô gái đang cặm cụi viết...viết một cách say sưa...Nhưng sẽ chẳng ai có thể hiểu được cô gái đang viết gì ngoài những cơn gió đang thổi...Những dòng chữ hiên lên trang giấy trắng một cách ngay ngắn:

"Tôi hiểu chứ! Tôi hiểu tất cả những gì cậu nói, nghĩ và làm....Cậu ấy là mùa đông, là những bông tuyết lấp lánh của tôi. Cậu ấy khiến tôi nghĩ về những cơn gió mong manh và vô tận. Mùa đông quá ư lạnh lùng, những cơn gió không đủ để phá tan đi cảm xúc đã đóng băng của tôi. Tôi không đủ can đảm để nói lên điều đó. Cái tôi cần đó là niềm tin, sự hi vọng nhưng tôi không thể đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra và nắm bắt lấy nó. Ôi sao mà nó xa vời thế...!”
 May non gia re

Những cơn gió ngoài kia vẫn gào, rít, thét lên làm cho những chiếc lá cuốn đi theo vòng xoáy vô tận của nó, nhưng nó sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thổi bay đi những kí ức, những hoài niệm của chúng tôi về những ngày đông ấm áp nhất...

Cậu sẽ mãi mãi là mùa đông của tôi. Ước chi tôi là người vận hành thời gian nhỉ, lúc đó tôi sẽ dùng quyền năng của mình làm cho thời gian ngừng trôi mãi mãi để tôi có thể ở bên cậu ấy, mùa đông ấm áp dịu ngọt...Tôi muốn bước đi, bước đi trong màn đêm thâm u, huyền bí và lạnh lẽo đó, sẽ là trống trải, sẽ là chới với...sẽ là chênh vênh lắm. Ôi, sao mà nó cứ đeo bám mãi, đeo bám hoài không thể nào dứt ra.

Bất chợt, tôi ngước nhìn về phía cuối con đường, một khoảng không gian vô tận hiện ra trước mắt mịt mù và tăm tối...Sống mũi tôi cay xè, những giọt nước mắt lăn xuống ấm áp và mặn chát...Tôi chắp tay lên rồi cầu nguyện, ước chi những cơn gió có thể hiểu và gửi đi những ý nguyện của tôi tới cậu ấy, mong cậu ấy sẽ hiểu được...

Ngoài kia những cơn gió vẫn thổi, thổi mãi...

Rồi thời gian sẽ trôi đi, mùa đông không còn nữa, những tia nắng ấm áp sẽ quay trở lại để sưởi ấm...

Tạm biệt cậu – mùa đông của tớ.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com