Showing posts with label yêu cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label yêu cuộc sống. Show all posts

Saturday, October 25, 2014

Em sẽ đợi anh...

Khoảng cách giữa đạo đức và thói xấu hẹp đến nỗi chỉ vừa đủ chỗ cho hoàn cảnh chêm vào.

 May ao thun quang cao


Chiều thứ bảy, tuy được nghỉ làm nhưng tớ vẫn ở lại cơ quan ngồi lang thang trên mạng. Hà Nội đang vào những ngày thu rộ, mà đã là mùa thu thì tớ chỉ thích ra đường vào buổi tối thôi. Tớ ghét cái nắng hanh hao của mùa này, ghét khi phải đi ra ngoài đường trong trạng thái kín mít nào là mũ, kính, khẩu trang, găng tay và áo chống nắng. Với lại, tớ cũng chẳng buồn về nhà nữa, bởi về nhà thì cũng lại chỉ có một mình.

Đã hai năm rồi, vậy mà tớ vẫn chưa bỏ được thói quen hàng ngày vào facebook của cậu. Từng câu nói, từng dòng trạng thái mà cậu đưa lên tớ đều đọc hết. Tớ biết, ở nơi ấy cũng có một người đang cô đơn… Tớ không vui, mà cũng chẳng buồn, bởi tớ tin rằng mình hiểu cậu. Mặc dù vẫn còn tình cảm, thế nhưng cậu lại luôn cố đối xử với tớ giống như một người bạn bình thường. Hai chúng ta bắt đầu tình yêu từ một tình bạn đẹp, rồi lại kết thúc tình yêu để trở về vạch xuất phát ban đầu. Có lẽ nếu người ta chia tay nhau vào cái lúc mà tình yêu vẫn còn thì nơi trú ẩn an toàn nhất cho cả hai vẫn là tình bạn.

Chiều nay tớ lại vô tình đọc được một dòng trạng thái, chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Trời mưa…!” mà khiến tớ phải suy nghĩ rất nhiều. Nhớ ngày nào cậu vẫn thường nói rằng rất sợ trời mưa. Mưa làm cậu có cảm giác buồn, thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ và cô em gái. Khi ấy tớ đã phì cười vì không ngờ chàng trai đang học trong một ngôi trường quân đội lại có những suy nghĩ mềm yếu giống y như con gái. Nhưng càng tiếp xúc nhiều thì tớ lại càng hiểu và thông cảm cho cậu hơn.
 
 Rang su cao cap

Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã mơ ước sau này sẽ được trở thành bộ đội hoặc công an. Suốt mười hai năm học, cậu luôn cố gắng phấn đấu cũng chỉ vì mục tiêu này. Rồi cậu đăng ký vào học viện phòng không và đậu ngay lần thi thứ nhất. Mặc dù bố mẹ không phản đối nhưng cậu biết rằng họ cũng chẳng vui. Làm sao mà vui được khi cậu con trai độc nhất lại quyết tâm theo đuổi cái nghề này. Bảo vệ đất nước là một lý tưởng cao đẹp, thế nhưng công việc của một sỹ quan đòi hỏi cậu sẽ luôn phải xa nhà. Cậu cảm thấy rất có lỗi với gia đình, thế nhưng vì theo đuổi lý tưởng sống của mình nên cậu đã quyết tâm hy sinh.

Ra trường, cậu được phân công công tác tại mảnh đất xa tít tắp tận miền trong. Trước ngày lên đường, cậu đã chủ động chia tay với tớ. Một lời chia tay cũng nhẹ nhàng giống như cái cách mà cậu ra đi. Cậu đâu có biết rằng ngày ấy có một người con gái đã trốn cả buổi học chỉ để lén nhìn theo bóng chàng trai mình yêu bước lên chuyến tàu rời khỏi nơi này – mảnh đất gắn liền với bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Trong bộ quân phục màu xanh da trời, người mà tớ yêu thật chững chạc. Cùng với chiếc ba lô bộ đội trên vai, những bước chân của cậu hình như rất dứt khoát ra đi. Khi ấy tớ đã toan chạy tới ôm cậu thật chặt, thế nhưng chẳng biết tại sao mà đôi chân cứ mềm nhũn ra. Tớ ngồi sụp xuống một góc sân ga, đưa cả hai tay lên bụm chặt miệng, cố ngăn những âm thanh nức nở tuôn theo hai hàng nước mắt lăn dài.
 Giay dan tuong

Ba năm trời yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên ngay được, nhất là khi những tình cảm thương yêu vẫn còn dạt dào trong trái tim của cả hai người. Tớ biết, vì cậu sợ nếu tiếp tục yêu cậu thì sau này nhất định tớ sẽ khổ, khổ vì xa cách, khổ vì luôn phải sống trong cảnh đợi chờ. Mà cho dù có tiếp tục yêu thì cũng không có cách nào để vun đắp, để quan tâm và yêu thương đến nhau. Vậy là cậu đơn phương quyết định lái con thuyền tình yêu ngược về bến đỗ của tình bạn.

 

Đã hai năm trôi qua, vậy mà yêu thương ở trong tớ vẫn chẳng hề nguôi đi chút nào. Mặc dù biết rõ rằng mỗi người chúng ta đều đã chọn cho mình một con đường riêng để bước đi, thế nhưng trái tim tớ vẫn có cái lý riêng của nó, chẳng bao giờ nó chịu nằm yên mỗi khi tớ nhớ về cậu. Tớ tự an ủi, tự nuôi dưỡng trái tim mình bằng những dòng tin nhắn, những lời hỏi thăm của cậu, dẫu cho chúng chỉ mang sắc thái giống như tình bạn, tuyệt nhiên không hề có một chút cảm xúc yêu thương nào. Hơn một lần tớ cảm thấy nhớ cậu đến quay quắt. Giống như hôm nay cũng vậy…
phutungoto

Ai bảo tớ quá hiểu cậu làm gì, để đến bây giờ mặc dù cách xa hơn ngàn cây số mà tớ vẫn biết rõ những điều cậu đang nghĩ. Thỉnh thoảng tớ vẫn đọc được những dòng suy nghĩ, những bài viết và tâm sự của cậu trên facebook cá nhân. Tớ biết, cũng giống tớ, cậu đang nén chặt nỗi nhớ nhung ở trong lòng… Mặc dù cậu đã cẩn thận cài chế độ chỉ riêng mình cậu xem, thế nhưng chẳng khó khăn gì để tớ tìm đọc được chúng. Cậu ngốc lắm, tại sao lại cài mật khẩu bằng ngày sinh nhật của tớ?! Cậu định cứ mãi giấu giếm cảm xúc như thế đến bao giờ?

Dòng trạng thái của cậu hôm nay chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Trời mưa…!”, thế nhưng tớ vẫn hiểu được cậu đang nghĩ gì. Tớ biết, phía sau dấu ba chấm kia có cả những điều chỉ dành riêng cho mình tớ. Có thể cậu sẽ giữ mãi những điều ấy đến trọn cuộc đời, hoặc là ngày mai, sau khi đọc xong những dòng tâm sự này cậu sẽ nhắn tin ngay cho tớ. Hãy luôn nhớ rằng ở nơi này có một người con gái vẫn đang chờ đợi cậu.


Anh không thể quên những kỷ niệm ngày chúng mình còn bên nhau

Nhiều người nhận được lời khuyên, song chỉ có những người khôn ngoan mới sử dụng được những lời khuyên đó.
 Quan ao cong nhan


Cuối cùng thì cái ngày em phải ra đi cũng đã tới. Chẳng ai có thể níu giữ em ở lại, cả bố mẹ, bạn bè hay thậm chí là người em yêu. Níu sao được khi đó là điều em muốn, giữ sao nổi vì sự ra đi đó là vì tương lai của chính em. Tôi không dám đưa tay ra níu kéo, mặc dù thâm tâm thì chẳng hề muốn em rời xa mình. Vậy là em ra đi, chỉ còn mình tôi ở lại.

Nhớ hôm nào em còn tựa đầu vào vai tôi nức nở. Em không muốn xa người yêu, nhưng cũng chẳng muốn từ bỏ cơ hội để chạm tới ước mơ của mình. Em rụt rè đề nghị tôi cùng bay sang đất nước ấy. Đáp lại em chỉ có những âm thanh róc rách từ phía vòi phun nước ở giữa hồ. Em cũng im lặng chuyển hướng nhìn của mình về phía trước mặt. Cặp mắt đen láy ầng ậng nước khiến con tim tôi thắt lại. Có một thứ cảm giác vô cùng khó chịu, dường như đó là sự pha trộn của cả nỗi đau và nỗi buồn.

Tôi không có đủ nhẫn tâm để giống như em bỏ lại mọi thứ. Còn quá nhiều điều ràng buộc tôi ở mảnh đất chôn rau cắt rốn này. Chắc chắn tôi sẽ theo em đến miền đất hứa ấy, nhưng nếu là hai mươi hoặc ba mươi năm nữa..., còn giờ thì tôi phải ở nhà để làm tròn bổn phận của một người con. Tôi chỉ có thể hứa rằng nhất định sau này sẽ bay sang đó để thăm em.
 
 Sửa máy lạnh

Em đi, bỏ tôi ở lại cùng với tình yêu đáng thương của mình. Lòng tôi trống rỗng, tâm trí tôi chẳng lúc nào là không nhớ về em. Tôi vẫn cà phê, vẫn đi dạo ở công viên vào mỗi buổi tối nhưng khác với ngày trước, bây giờ chỉ có riêng mình tôi. Khi bước chân mỏi mệt, tôi lại ghé vào chiếc ghế đá quen thuộc dưới tán xà cừ, nằm bên cạnh là một chiếc cột đèn tỏa sáng rực rỡ. Chiếc ghế đá nhìn thẳng ra phía hồ nước, chiếc ghế đá mà dạo ấy hầu như ngày nào cũng có mặt tôi và em. Tôi vẫn đây, cảnh và vật vẫn đấy, còn em thì đã xa tít tận phương trời nào.
phutungoto

Tôi đưa tay vuốt ve hình trái tim trên thành ghế đá, trái tim mà mới chỉ vài tháng trước đây em đã tinh nghịch lấy bút xóa khắc lên. Gió mưa đã làm cho nét mực phai nhòa, nhưng phía trong trái tim tên của tôi vẫn mỉm cười ôm trọn lấy dòng tên em đứng đó. Đột nhiên trong tôi xuất hiện một ý tưởng vô cùng ngốc nghếch. Tôi định ngày mai sẽ mang theo một chiếc bút xóa để tô cho đậm lại những nét vẽ ngày nào của người con gái tôi yêu. Biết rằng chẳng để làm gì thế nhưng có thể nó sẽ khiến lòng tôi ấm lại.

Cứ nghĩ tới việc từ nay bầu trời của tôi sẽ không còn bóng hình em hiện hữu là trái tim tôi lại không thể nào yên. Lòng tôi cồn cào, dạ tôi bứt rứt, một thứ cảm giác vô cùng khó chịu. Tôi muốn xua đuổi nó đi lắm, nhưng lại chẳng có cách nào. Nếu biết trước có ngày này xảy ra thì tôi đã không yêu em em nhiều như thế. Có thể như vậy thì giờ đây trái tim tôi sẽ bớt đau đớn hơn chăng?
 
 Giay dan tuong

Em ra đi mà không hẹn ngày trở lại. Tôi biết khả năng em trở về Việt Nam làm việc là rất nhỏ nhoi. Ngày chia tay em tôi chỉ mỉm cười cầu chúc cho mọi điều may mắn sẽ tới. Tôi ôm người con gái mình yêu vào lòng, răng cắn chặt vào bờ môi dưới, cố gắng để ngăn những giọt nước mắt mình rơi. Em kéo vali bước đi, không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt. Và hình như đôi mắt đen láy của em lại ướt…

Một cuộc chia ly toàn những nụ cười gượng gạo, không thề nguyền, chẳng hứa hẹn, chỉ có tình yêu vẫn đang rực cháy ở trong tim hai người. Tôi quay đi khi bóng em đã khuất, mắt không rơi lệ, nhưng hình như có cái gì đó mằn mặn ở trên môi… Dù cho rất buồn nhưng tôi luôn tin mình đã quyết định đúng. Tôi không níu kéo để lòng em không cảm thấy day dứt. Em hãy an tâm mà bước đi, còn tôi sẽ ở lại phía sau dõi theo và cổ vũ cho em.

Mỗi người chỉ có một cuộc đời, chẳng ai được sống đến lần thứ hai nên em hãy cứ sống cho chính mình. Em cứ theo đuổi ước mơ, cứ làm những điều mình thích để sau này không phải hối hận. Em hãy bay đi nhé, còn kẻ khờ khạo là tôi sẽ ở lại đây gìn giữ trái tim khắc trên ghế đá – lời hứa của tình yêu ngày nào.


Thursday, October 9, 2014

Ngôi nhà chỉ có hai người đàn ông, lặng lẽ, trầm mặc bỗng nhiên rộn ràng khi có em về

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi 

bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.

 May ao thun quang cao


Mỗi sáng, ba và anh được đánh thức bởi tiếng leng keng của bát đũa, hàng cây trước sân tốt tươi hẳn lên, em còn mua vài chậu bông về đặt bên cửa sổ, rồi thi thoảng những giò phong lan lại nở hoa, căn nhà của hai ba con anh như được truyền thêm sức sống.

Rang su cao cap


Lâu lắm rồi, anh mới thấy ba cười nhiều như vậy, sau khi mẹ ra đi. Dù có em mệt mỏi thế nào, về đến nhà em lại xắn tay áo lên làm hết mọi thứ, không bao giờ kêu ca phàn nàn vì tính bừa bãi của anh, hay sự bất cẩn của ba; em luôn ân cần hỏi han khiến ba và anh trở nên… “nhiều chuyện”.
phutungoto

Anh đã quen rồi, dáng em loay hoay ngoài sân, cặm cụi trên sân thượng với những luống rau tự trồng rồi khoe khuôn mặt rạng ngời với anh sau mỗi lần thu hoạch. Anh đã quen bữa cơm nóng, em luôn ngồi đợi sẵn và mỉm cười chạy đến xách cặp, cởi áo khoác cho anh những đêm anh đi làm về muộn. Hôm nay anh về nhà, căn nhà im lặng như tờ, chậu hoa bên cửa sổ héo tàn, cành lá ủ rũ. Anh với tay lấy nước tưới thêm vào rồi quay lại nhìn em, vẫn nụ cười đó, ánh mắt sâu vời vợi đã khiến anh chìm đắm. Khói hương nghi ngút che phủ, anh thật sự muốn gục đầu xuống và khóc thật nhiều….
 sua may nuoc nong

Bốn tháng mình thuộc về nhau thật sự, rồi căn bệnh quái ác cướp em đi, nhanh đến nỗi anh không thể tin đó là sự thật. Nhưng anh sẽ thật mạnh mẽ. Một nơi nào, em hãy mỉm cười. Cây anh sẽ chăm, bếp anh sẽ về thắp lửa; vườn rau em trồng, anh tưới nước hằng ngày. Anh sẽ thôi không hút thuốc. Tối về anh sẽ xem ti vi và chuyện trò cùng ba. Anh hứa sẽ không khóc nữa.

Mong em hãy bình yên …


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Cuộc sống có anh và những đứa con em mơ về mỗi tối..

Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó. Và giây phút tạm biệt với bạn hiền. Kỉ niệm mãi trong tim ta. 

Ngày vui ấy ta bên nhau. Ta mong ước một ngày lại gặp nhau ♫
Quan ao cong nhan


Những ngày này đây, tiết trời loang loãng như nỗi nhớ, đỏng đảnh một nỗi hoang hoải xa tít tắp. Ngẩng đầu nhìn mây xanh, lòng tự hỏi với trời: đâu mới là định mệnh?
Chuyện cũ của ngày hôm qua (có cả nỗi buồn đùng đục, có cả những mênh mang không điểm đến) em đã gói gém, cất giữ ở nơi nào đó mà chính em phải tự nói rằng “gì mà xa xôi thế”. Rồi lòng bồng bềnh tự ngẫm ra rằng : trên đời này có cái gì là mãi mãi là của nhau đâu, khoảng cách giữa yêu thương và hận thù chỉ cách nhau trong gang tấc, chỉ có thể là ranh giới mờ nhạt của một đường kẻ mà thôi. 
Sửa máy lạnh

Cũng có thể rằng một ngày nào đó (xa hay không em cũng chưa dám nghĩ): hoăc là em đứng ở bên hận thù còn anh ở bên niềm nhớ, và ngược lại, hoặc là cả hai ở bên hận thù hoặc là cả hai ở bên niềm nhớ. Em nghĩ vậy thôi rồi lòng lãng đãng như thể một chiều hôm đó- chiều lặng nắng mà lộng gió em đứng trên lan can tầng thượng nhớ về những lần hò hẹn, những lần anh buông lời hứa thương em! 

Em của bây giờ, nhận ra rằng người ta càng lớn càng phức tạp, vì phức tạp nên không cản nổi rằng mình đừng yêu ai, đừng buồn vì ai. Điều đó là không thể- chí ít với em. Vậy nên anh à, đừng bao giờ hỏi em tại sao em nhún nhường trong mọi cuộc cãi vã, trong cả những khi có người nói yêu anh trước mắt em..Em thấy nhói nhói, em thấy nhòe nhoẹt nước. Em điềm tĩnh đến lạ lùng, bởi nếu như em hét lên rằng: anh làm em đau, em ghét anh và cô gái ấy thì em sẽ mất anh và mất nhiều hơn thế nữa. Làm sao cho vơi nhẹ những chật ứ trong lòng hả anh?



phutungoto

 

Có người hỏi em: yêu anh là thói quen? Nếu như đó là thói quen thì em cũng không muốn dứt ra, bỏ đi, hay quên lãng mà cứ nhấn nhá với nó, cứ tua lại những cảm xúc của ngày yêu thương nguyên hình nguyên khối.

Anh còn nhớ chăng lời thầm thì anh nói “Anh nhớ ngày hôm đó”- ngày em đi bên anh, trọn một vòng ôm bên hàng dã quỳ còn ủ nụ ấp e, ngày em biết mùi vị còn đọng mãi trên bờ môi em-anh. Anh còn nhớ chăng? 
 
Giay dan tuong


 

Buổi chiều hôm nay, những mảng mây trôi về phía cũ, nhắc em nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, buổi chiều em ngây người ngắm bóng anh hằn lên vạt lá khô. Xào xạc. Buổi chiều hôm ấy, hôm nay và hôm sau nữa em tự hứa với mình rằng: tha thứ cho một người đã từng làm em vỡ vụn niềm tin, vỡ mất một câu hứa suốt đời em nhớ, là tha thứ cho chính những vết thương lòng, những rạn nứt về nỗi nhớ lắm lần muốn hét tên anh. Em vẫn muốn rằng sau tất cả những gì anh-em trải qua thì anh vẫn cứ tồn tại trong cuộc sống của em, cuộc sống mà em có thể chạm vào trong mỗi bữa cơm em nấu, trong mỗi buổi sáng thấy anh và vòng tay ôm chặt. Rất gần. Cuộc sống có anh và những đứa con em mơ về mỗi tối.. Có xa quá không anh?

Rồi cũng có lúc những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt sẽ trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra...nhưng không hề nuối tiếc, chỉ thực sự buông lời nuối tiếc khi người đang nắm giữ hạnh phúc không nhận ra mà giữ lại những năm tháng yêu đương ấy.

Mây đang trôi về phía bầu trời của em!




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có lẽ em cần phải chuẩn bị tinh thần để đối diện với sự thật

Đã một thời là nhánh cỏ mong manh
 Sống vô danh trên đoạn đường đầy gió
 Ai mang chút tình yêu qua lối nhỏ
Vương vào hồn nhánh cỏ một niềm tin...

May ao thun quang cao

Em vẫn luôn trăn trở chuyện gật đầu làm người yêu của anh. Một phụ nữ trót có con với người khác như em, có được quyền yêu một thanh niên độc thân là anh? Từng có lúc em ái ngại cho tương lai, nhưng cũng có lúc hy vọng, tin anh là người đàn ông tốt.
Em tin tình yêu anh dành cho em. Em biết anh cũng từng đấu tranh gay gắt với bản thân để quyết định đến với em. Bạn bè, đồng nghiệp đã biết hoàn cảnh hai ta, chỉ với gia đình là mình chưa dám bộc bạch. Em sợ ba mẹ anh sẽ kịch liệt phản đối. Mỗi khi nghe mẹ thúc giục chuyện cưới xin, anh ậm ờ, bảo còn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Mẹ phát mệt. Anh rối rắm. Em cũng lo lắng, tủi thân. Những áp lực từ gia đình như tảng đá đè nặng trên vai anh, chưa biết làm thế nào để gỡ xuống. Từng có lúc anh đề nghị giấu nhẹm chuyện em đang làm mẹ một đứa trẻ lên năm. Anh vừa buột miệng, lại vội rút lời, quấy quá xin lỗi. Em biết thật lòng anh không muốn nói ra những điều khiến em bị tổn thương, dằn vặt. Anh không ngại dư luận, chỉ sợ mẹ không chấp nhận, thậm chí mẹ không thể vượt qua cú sốc do chính đứa con trai mẹ hằng kỳ vọng gây ra.
 Rang su cao cap

Phải chi em bộc bạch ngay từ ban đầu trước gia đình anh, thì hôm nay mọi chuyện đã khác. Có lẽ cả hai chúng ta đều lo mất nhau vì sợ không được người thân ủng hộ, nên đã lỡ “phóng lao”. Với em, con trai bé nhỏ là tất cả. Em không thể vì những vướng mắc trong chuyện tình cảm mà không tự hào về con, hay che giấu sự hiện diện của con trước gia đình anh. Em biết, anh cũng không muốn thế. Em chưa bao giờ nghĩ con trai là rào cản hạnh phúc của mình.




sua may nuoc nong

Dù đứng trước thách thức, nhưng nếu cho em lựa chọn, em vẫn chọn cả con và anh, những người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời em. Em không thể vì con mà dứt tình anh, hay vì anh mà không dám nhìn nhận con mình.

Vì những trái ngang ấy mà ba em kết luận anh là người đàn ông thiếu can đảm, bảo tình yêu chúng ta chưa đủ lớn. Ba muốn mọi chuyện minh bạch, thà đau một lần, sẽ dễ chịu hơn sống trong dằn vặt. Ba nói có lý phải không anh? Có lẽ em cần phải chuẩn bị tinh thần để đối diện với sự thật nghiệt ngã ấy.
phutungoto

Nhiều lúc em trách mình đã dại dột, sao giờ còn chưa biết cứng rắn lên. Con trai em từng thiếu tình thương của người cha, hôm nay lại bị mẹ và người yêu của mẹ đưa lên “bàn mổ”. Biết là trẻ con không có tội, biết là chuyện chúng mình xuất phát từ tình yêu chân thành, vậy thì chúng ta hãy đối diện sự thật, anh nhé! Em không muốn mẹ nghe “tin đồn” về em từ người khác. Em tự nhủ, chính em phải thưa chuyện cùng mẹ, mà không cần tới anh. Có thể đất dưới chân mẹ sẽ sụp xuống, nhưng thà như thế, bởi em không còn sức sống chung với những nỗi khổ đã chịu đựng suốt những năm qua.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Em chỉ muốn... lên giường

*~*A cute guy can open up my eyes, a smart guy can open up a nice guy can open up my heart. (Một thằng khờ có thể mở mắt, một gã thông minh có thể mở mang trí óc, nhưng chỉ có chàng trai tốt mới có thể mới có thể mở lối vào trái tim.)

May ao thun quang cao


Nó và anh yêu nhau được gần 2 năm rồi. Thời gian vừa qua thực sự nó thấy rất tuyệt diệu. Nó cảm thấy như nó được Thượng Đế ưu ái khi ban tặng anh cho nó.
Anh đẹp, tài giỏi và rất đàn ông. Anh nói anh thích ngắm nhìn nó cười, anh yêu nụ cười híp mí của nó. Vì lẽ đó nên suốt 2 năm yêu nhau dù có xảy ra chuyện gì, nó cũng không bao giờ khóc.Một lần anh rủ nó đi dự tiệc cùng. Trong bữa tiệc nó gặp một người đàn ông, bố anh ta là đối tác của anh, và anh ta cứ ngắm nhìn nó. Điều này làm nó rất khó chịu nhưng nó không nói gì.Gần đây công việc của anh gặp chút rắc rối, anh có ít thời gian để chăm sóc nó nhưng nó không giận, nó chỉ thấy thương anh hơn thôi.
 Rang su cao cap
Tối hôm đó nó chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh, có vẻ như anh đang rất buồn. Anh khóc, anh nói rằng công ty của anh sắp phá sản, anh nói rằng có thể anh sẽ mắc nợ cả trăm triệu. Nghe anh nói chuyện nó chỉ muốn chạy ngay đến ôm lấy anh nhưng nó không thể. Đã gần 12h, nó không thể ra khỏi nhà. Vì thế nó cảm thấy mình thật bất lực và vô dụng khi chỉ có thể an ủi anh những câu bình thường như một người bạn.
Một tuần sau đó nó hẹn anh ra gặp mặt:
-Anh này, chúng mình chia tay nhé! -Nó nói với khuôn mặt không chút cảm xúc, còn anh thì như vừa bị sét đánh, trân trân nhìn nó. Anh không nói gì, cũng không hỏi nó lý do chia tay. Anh nghĩ giờ mình chỉ là một kẻ bất tài vô dụng đang nợ nần chồng chất, có lẽ nên giải thoát cho nó.
-Cho anh hôn em lần cuối được không?
Giay dan tuong
-Em không muốn hôn, em muốn lên giường!
-Không được, sau này em còn phải lấy chồng nữa.Anh buồn bã nói. Nó nhìn xoáy sâu vào đôi mắt anh. Bằng một ma lực không thể chối từ, đêm đó nó đã trở thành người đàn bà của anh.Sáng hôm sau tỉnh dậy nó đã đi.
Bên cạnh anh chỉ còn bông hoa hồng sắp héo úa đè lên những giọt máu đỏ sẫm trên nền ga trắng. Anh ngồi bần thần một lúc lâu. Bỗng điện thoại áo có tin nhắn, là số của nó. “Em yeu anh!” Anh như chết đứng, ngay lập tức anh gọi lại thì đã thành thuê bao. Anh không hiểu nổi nó đang nghĩ gì nữa, nhưng nó làm anh phát điên. Anh không đi tìm nó mà chuyên tâm vào làm ăn. Có một công ty đồng ý đầu tư để giúp công ty khỏi đà phá sản.Thời gian sau anh gặp lại nó, xinh đẹp, ăn chơi và sành điệu hơn tỉ lần. Anh được biết hiện nó đang cặp với một công tử rất giàu, giàu hơn anh. À ra vậy, anh cười thầm, hoá ra người mà anh đã từng rất rất yêu cũng chỉ vậy thôi.

Hơn một năm sau anh lấy vợ, một người phụ nữ chín chắn, điềm đạm nhưng cô ấy không có nụ cười híp mí như nó, cô ấy yếu đuối hay khóc, và cô ấy không còn trinh. Anh không trách và dằn hắt vợ. Anh nghĩ về những giọt máu trên ga giường ngày hôm đó. Có lẽ đây là cái giá anh phải trả.Giờ đây công việc của anh đang tiến triển rất tốt, gia đình rất hạnh phúc, duy chỉ có điều đứa con gái của anh khi mới sinh ra đã bị viêm võng mạc nên mất khả năng nhìn. Vợ chồng anh rất đau khổ vì điều đó, hai người luôn hi vọng có một nhà hảo tâm nào đó sẽ hiến tặng mắt cho bé.Anh tình cờ gặp lại nó sau 3 năm mất liên lạc. Giờ trông nó đẹp hơn, dịu dàng hơn và đàn bà hơn.
-Lâu lăm không gặp, em dạo này sao rồi?
phutungoto
-Em vẫn khoẻ, em lấy chồng và định cư luôn ở Mĩ. Thế còn anh thì sao?
-Anh cũng kết hôn rồi…Anh kể về đứa con mới 1 tuổi bị mù của mình cho nó.
Lần thứ hai nó thấy anh khóc. Lần thứ nhất khi công ty anh sắp phá sản. Ừhm, anh chưa bao giờ khóc vì nó, chưa bao giờ.Không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.
Cuối cùng nó là người kết thúc:
-Mai em phải về Mĩ rồi, em xin phép về trước chuẩn bị hành lý. Anh đừng buồn nhé, rồi bé sẽ khoẻ mạnh lại thôi.
Anh cười, một nụ cười rất buồn.Mấy ngày sau anh nhận được tin từ bệnh viện là có người hiến mắt cho con gái anh. Không có lời nào diễn tả được niềm hạnh phúc và vui mừng của vợ chồng anh lúc này. Anh không được biết người hiến mắt là ai nhưng anh vô cùng cảm kích và thầm cảm ơn người đó rất nhiều.
Một tháng sau ca phẫu thuật, con gái anh đã có thể tự nhìn cuộc sống bằng chính đôi mắt của nó.Vào một ngày, anh nhận được một hộp quà do không rõ người tặng gửi đến, trong đó là một cuốn sổ nhật ký và một lá thư. Không biết có sự thôi thúc gì mà anh ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc và đọc hết…
Lá thư là của một người đàn ông “Tôi không muốn gửi cuốn sổ này cho anh, cô ấy cũng không muốn, nhưng lương tâm tôi bắt ép tôi phải làm, nếu không tôi sẽ không sống nổi quãng đời còn lại. Cô ấy là một người phụ nữ tốt, anh thật may mắn khi được cô ấy yêu như vậy!”
Là nó, trang đầu tiên anh mở ra là ảnh hai người chụp nhân kỉ niệm một năm yêu nhau.
“Ngày…tháng…năm…Hôm nay em thấy anh khóc qua điện thoại, em chỉ muốn chạy ngay đến để ôm chặt lấy anh nhưng em không thể, em xin lỗi, em thật vô dụng…”
“Ngày…tháng…năm…Thật kinh khủng, có người đàn ông tìm em và nói nếu em đồng ý làm người tình của anh ta thì anh ta sẽ giúp công ty anh khỏi bị phá sản. Em rất yêu anh, em không thể phản bội anh, nhưng em càng không thể thấy anh khổ sở, khó khăn mà không giúp gì được như thế…”
“Ngày…tháng…năm…Hôm nay em quyết định chia tay, em nói muốn lên giường với anh. Anh nhìn em giống như em là 1 con điếm rẻ tiền thèm khát dục vọng vậy. Em đâu muốn thế, em chỉ muốn dành tặng cái thứ quý giá nhất cho người em yêu thôi. Nếu không em sợ em sẽ hư hỏng với bất kỳ người đàn ông xấu xa nào mất…”
“Ngày…tháng…năm…Người đàn ông đó rất quan tâm và yêu thương em nhưng không làm em quên đi hình ảnh của anh được. Dù không yêu, em vẫn đồng ý kết hôn với người ấy như để trả nợ. Anh ơi, cuộc đời sao mà bất công thế, tạo hoá đang trêu ngươi em. Ngày em đi mua nhẫn cưới cũng là ngày em biết mình bị ung thư cổ tử cung. Nếu phẫu thuật em sẽ không chết nhưng sẽ mất đi khả năng làm mẹ. Còn gì đau khổ hơn với người phụ nữ không thể sinh con? Và sau ca phẫu thuật, em đã rời bỏ anh ấy, để anh ấy có thể cưới một cô vợ theo đúng nghĩa…”
“Ngày…tháng…năm…Em đã trở thành một con điếm cao cấp anh ạ! Em sẵn sàng lên giường với bất cứ người đàn ông nào cho em tiền. Em cặp với rất nhiều đại gia, cuộc sống của em trở nên buông thả và sa đoạ đến không ngờ. Những lúc mệt mỏi và tuyệt vọng, em luôn nhớ đến anh, em thực sự rất nhớ anh…”
“Ngày…tháng…năm…Hôm nay em được biết mình chẳng còn sống được bao nữa anh à. Vết mổ lần trước bị nhiễm trùng, di căn lên cả vùng bụng. Buồn thật, cuộc đời đúng là đang rẻ rúng em mà. Mà thôi, dù sao em sống thế này đủ rồi, em không muốn tiếp tục nữa, nhưng trước khi chết em muốn gặp lại anh, một lần thôi…”
“Ngày…tháng…năm…Đây là lần thứ 2 em thấy anh khóc. Đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của anh bị mù, có lẽ anh đau lòng lắm! Thấy anh buồn như vậy trái tim em như muốn vỡ tan ra vậy…”
“Ngày…tháng…năm….Hôm nay tròn 5 năm chúng ta yêu nhau, và cũng sẽ là ngày em kết thúc cuộc đời đau khổ này. Dù sao em cũng không cần đến đôi mắt này nữa, em sẽ tặng nó cho con gái anh, để em mãi mãi được ngắm nhìn anh. Lời cuối em muốn nói rằng em rất rất yêu anh. Vĩnh biệt anh!”
Đọc xong quyển nhật kí gần 3 năm đầy đau khổ và nước mắt của nó, anh dường như chết ngay tại lúc đó. Anh không ngờ nó lại yêu anh nhiều như thế, anh mắc nợ nó quá nhiều. Trong vô thức, nước mắt anh rơi, lần này là vì nó nhưng nó mãi mãi không bao giờ thấy được nữa.Anh vào phòng, vợ anh đang ngủ, anh đến gần cái nôi của con gái. Đứa con của anh vẫn đang mở to đôi mắt để nhìn mọi thứ xung quanh. Thấy bố, con bé khẽ cười, nụ cười híp mí vô cùng đáng yêu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán con một cái, nước mắt anh rơi ướt cả gối của con. Anh lại gần giường kéo chăn lên cho vợ rồi ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau vợ anh tìm thấy trong phòng làm việc của anh 2 tờ giấy. Một là đơn từ chức, hai là đơn ly hôn. Tất cả tài sản và căn nhà anh để lại hết cho vợ con, nhưng anh đi đâu thì không một ai biết….

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Khi mà nỗi đau tinh thần quá lớn, nỗi đau thể xác cũng chẳng là gì!

Trong tình yêu không bao giờ tồn tại 2 chữ

..."Duy Nhất" và "Mãi Mãi"

¤°.Sẽ có người đến và lại 1 người đi.

¤°.Có người cười thì cũng sẽ có người phải khóc.

........ Cuộc sống là thế

Đó.....

Là luật của tình yêu. . .
Quan ao cong nhan


Chia tay, điều mà bất cứ chúng ta không ai muốn trải qua. Nhưng cho dù có trốn chạy chúng bao lâu, bao xa thì bạn cũng không thể thoát khỏi. Con gái thường khó chấp nhận và vượt qua hơn con trai, thường thì chúng ta cần một khoảng thời gian rất dài. Và nếu đã can đảm đối mặt thì lại thường có những phản ứng tiêu cực, để khỏa lấp đi nỗi đau đang dày xé bản thân.
Hành hạ bản thân
Sửa máy lạnh

Khi mà nỗi đau tinh thần quá lớn, nỗi đau thể xác cũng chẳng là gì. Phản ứng thường thấy chính là việc mất ăn mất ngủ, tệ hại hơn là rạch tay, sử dụng thuốc ngủ,… Dù biết là sẽ chẳng thể thay đổi được gì, nhưng bản thân vẫn muốn làm như vậy! Thế nhưng, bạn nên biết rõ, tự hành hạ bản thân chỉ khiến mọi thứ càng tồi tệ và trông bạn càng trở nên thảm hại hơn thôi.
Lao đầu vào công việc, học tập
 phutungoto

Công việc và học tập lu bù, dành hết thời gian khiến chúng ta không còn rãnh rỗi và suy nghĩ lung tung. Đây cũng là một điều dễ nhận thấy, nhưng liệu khi lao vào công việc và học tập bạn có hoàn thành tốt được hay không? Hay là kéo theo tất cả tồi tệ hơn.
Yêu vội
Giay dan tuong


Bạn yêu vội một người nào đó, hay thậm chí kết hôn. Đó có phải là cách giải quyết tốt? Tình yêu đó có bền vững, khi được xây dựng trên một nền móng của sự sợ hãi và trốn chạy? Hôn nhân kia có mỹ mãn, khi mà bạn và người đi cùng cả cuộc đời còn lại không cùng một cảm xúc.
Gặm nhấm ký ức cũ

Gặm nhấm ký ức cũ là một con dao rất sắc bén sẽ giết chết bạn ngay tức khắc, khép lại tất cả và cất giấu nó vào một nơi xa để tâm hồn bạn có thể bình yên. Cứ sống mãi trong ký ức thì chỉ chứng tỏ con người bạn hèn nhát, không dám đối diện với thực tại. Và bạn có nghĩ rằng vì sự hèn nhát, trốn tránh như thế, bạn có thể đã bỏ lỡ một hạnh phúc thật sự dành cho bạn, đâu đó giữa cuộc sống này.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tình yêu có thể chết đi nhưng em thì vẫn cần phải sống

Đôi khi... 

• Thao thức một mình không ngủ... 

• Ngồi đọc lại từng dòng tin nhắn cũ... 

• Những cột mốc thời gian khi gửi cho nhau... 

• Và rồi tự mỉm cười 
 May dong phuc


Là thứ tình như chúng ta hôm nay, không hứa hẹn, không thề ước, không trách cứ, yêu cho trọn vẹn mỗi ngày qua đi và sẵn sàng đón nhận những gì mà ngày mai ập tới.
Vì anh ạ, tình yêu có thể chết đi nhưng em thì vẫn cần phải sống.Xin lỗi anh nếu như em yêu mà không tôn thờ tình yêu ấy trở thành điều vĩ đại nhất cuộc đời mình.
 Rang su cao cap
Có lẽ nhiều cô gái sẽ làm như vậy. Họ sẽ yêu và coi người mình yêu như một tín ngưỡng không thể nào suy chuyển trong lòng họ. Họ sẵn sàng dâng tặng cả thể xác mình và thậm chí còn muốn hi sinh cả sự sống này nếu như tình yêu không may đi mất. Còn em, em dửng dưng hơn với tình yêu. Em đặt nó vào một vị trí quan trọng trong đời, đặt anh vào một chỗ trong trái tim. Nhưng em luôn sẵn sàng cho một ngày ta hết yêu nhau.
 Giay dan tuong
Anh có thể gọi mối tình đó là tạm bợ. Một sự rung động tạm bợ xuất hiện trong tim, một người đàn ông tạm bợ xuất hiện trong đời… Vì tạm bợ là có thể sẽ gắn bó thật lâu dài nhưng cũng có thể ngày mai sẽ đi khi chẳng thể nào ngờ tới. Nhưng em chỉ có thể yêu anh theo cách ấy. Em không muốn là một cô gái quên mình cho tình yêu. Em muốn giữ lại chút lí trí dù con tim em đã rộn ràng không ngừng vì yêu anh. Bởi vì, còn có rất nhiều người cần em phải sống tốt. Và bởi vì chẳng ai nói trước được điều gì về ngày mai. Em không muốn sẽ trở thành người đàn bà tàn tạ sau sự ra đi đó của anh.
Nếu có thể, mình cứ tạm bợ yêu nhau đi anh nhé. Để khi một ai đó đường đột bước ra khỏi cuộc đời mình, người còn lại sẽ không vì thế mà bi lụy. Tình yêu như thế sẽ không thành áp lực cho kẻ khi đã hết yêu và cũng không thành nỗi thống khổ cho người ở lại. Hãy đón nhận tình yêu đến thật nhẹ nhàng thôi. Giống như cơn mưa chiều òa ập đến tưới mát tâm hồn khô cạn. Nhưng cũng phải chấp nhận thực tế là cái nắng hạn vẫn có thể kéo dài sau cơn mưa ấy. Đừng bao giờ hi vọng quá nhiều vào điều gì, dù cho đó có là tình yêu đi chăng nữa.
 phutungoto
Đừng nghĩ em không hết mình có nghĩa là em không yêu anh đủ sâu, đủ dài. Em chỉ muốn chúng ta hãy đặt nhau vào vào vị trí quan trọng nhưng đừng đề cao nó lên vị trí độc tôn. Em không muốn vì đã từng yêu nhau mà em hay anh sau này phải đau khổ nếu tình yêu này không thành. Mỗi ngày qua đi, chúng ta cứ yêu nhau và làm dày thêm tình yêu đó thôi anh nhé. Nếu một ngày chúng ta phải chia lìa, anh hãy xem như ta là hai người bạn, tình cờ gặp gỡ trên một chặng đường dài nhưng rồi chúng ta phải sống, phải đi con đường của riêng mình.
Cứ yêu nhau tạm bợ thì đã sao. Chỉ cần sự tạm bợ ấy là chân thành còn hơn sùng bái tình yêu để rồi dối trá, lọc lừa. Chúng ta chỉ là hai người tạm bợ đến bên nhau. Hãy biến sự tạm bợ đó thành bất diện bằng cách yêu nhau thật nhiều qua tháng, qua năm… Còn nếu không thể, thì mất một tình yêu, mất một người tạm bợ trong đời mình cũng sẽ bớt đau hơn…




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Em không biết mình phải làm gì lúc này

* Nếu thật sự chúng ta kết thúc = 1 câu hỏi

* E vẫn sẽ hỏi a

- Xa e . . . A sẽ thật sự hạnh phúc đúng k

* E mong a hãy nhìn thẳng vào mắt e và nói câu a muốn trả lời

* Thay vì . . .

* Quay mặt đi chỗ khác và buông lời tàn nhẫn

- Nếu hết yêu xin 1 lần đối diện

* Đừng tránh né để làm khổ nhau...


Quan ao cong nhan

Em biết, cả thế giới này không có ai quan tâm đến sự cô độc của một mình em. Rồi em lại sợ. Sợ với ý nghĩ rằng anh cũng vậy!

Em đã không nhận ra mình cô đơn đến độ nào anh ạ!

Chẳng hạn như việc em thức khuya online mà chẳng để làm gì. Hay như việc ôm vào lòng bộn bề khăn giấy và cứ thế sụt sùi khóc với những câu thoại dài ngắn sướt mướt trên màn hình chiếu một bộ phim nào đó lúc nửa đêm. Em mong mỏi tìm được ai đó ngồi nghe em kể chuyện, mong mỏi được quan tâm, mong mỏi được thấy thời gian đốt dần qua nụ cười của mình. Nhưng mà tất cả những điều đó đều trở nên vô nghĩa. Em biết, cả thế giới này không có ai quan tâm đến sự cô độc của một mình em. Rồi em lại sợ. Sợ với ý nghĩ rằng anh cũng vậy!
Sửa máy lạnh

Mà sự thật thì anh đúng là như vậy đấy! Anh cũng giống như những người khác, không quan tâm em xuất hiện hay biến mất. Chỉ đơn thuần là một chấm tròn màu xanh chớp sáng rồi chớp tắt.



Em đã có lúc muốn hỏi anh rất nhiều chuyện, muốn được thỏa mãn sự tò mò của mình sau ngần ấy năm trời. Rốt cuộc thì em có bao giờ là một điều gì đó quan trọng với anh không? Rốt cuộc thì những gì anh cho đi và những gì em nhận lại, có là thật tâm không?
phutungoto

Nhưng em lại thấy mình quá vô lý. Bởi vì em kịp nhận ra mình chẳng có tư cách gì để hỏi. Người dưng hỏi người dưng những câu liên quan đến chuyện tình cảm, có phải là quá dư thừa rồi không? Đáng ra em nên biết, những câu hỏi đó đã tự có câu trả lời. Bởi anh. Bởi thời gian. Bởi cảm xúc hỗn loạn trong em lúc này.

Em thấy mình giống như đang cố đốt cháy những ngày thanh xuân của mình. Bằng việc giao phó cảm xúc cho một người nào đó. Em vẫn luôn tự nghĩ rằng, em độc lập là thế, tự do là thế, mạnh mẽ là thế, có sợ gì nữa đâu, có cần gì nữa đâu? Vậy mà em biết, em cần nhiều lắm…

Cần hơn một cái nắm tay để thấy lòng mình dịu vợi. Cần hơn một câu hỏi han để biết mình được quan tâm. Cần hơn một nụ hôn để biết tim đập rộn ràng nơi thành ngực bên trái. Cần cả những đắm say với người mà em thương, để em co mình nép vào một bờ vai vững chãi, để em tin, để em yêu.

Anh à!
 Giay dan tuong

Em thức khuya thành quen mất rồi. Giống như việc em đã cô độc thành quen mất rồi. Có lẽ đã rất lâu rồi em mới lại thấy mình tự tụt dốc đến thảm hại như vậy. Em không rõ em còn phải trải qua bao nhiêu đêm như thế này nữa. Em vẫn cứ tự giày vò và hành hạ chính bản thân mình với muôn vàn lát cắt cảm xúc khác nhau. Chúng thi thoảng cũng tụ lại, nói với em rằng, ấy là thứ cảm xúc nhớ nhung anh…

Em không biết mình phải làm gì lúc này. Cứ loay hoay mãi sao anh? Biết rõ rằng đang rất nhẫn tâm với trái tim mình, nhưng em không có cách nào khác. Mùa thu của Hà Nội đang độ đẹp, mà em thì đang độ sầu....

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Hiện tại của em vẫn chưa thấy bóng hình anh đâu, người yêu tương lai!

Chuyện gì, 

......dù phức tạp và khó khăn đến đâu 

......cũng sẽ có cách giải quyết của nó. 



Đừng vì những lúc như thế mà từ bỏ tất cả những gì mà mình đã vun đắp cho nhau.

 May ao thun quang cao


Tạm thời những ngày quá khứ của em không quá ám buồn, cũng có đôi mảnh tình vương, nhưng những gì đã qua thì mãi mãi thuộc về quá khứ, em đóng khung kỉ niệm treo như treo những bức ảnh mà em thích, đôi lần mang ra ngắm nghía, cũng một vài lần thử khoe với vài người. Chỉ là quá khứ, quá khứ không anh, nên anh đừng bận tâm nhé, người yêu tương lai!

Tạm thời những ngày hiện tại em vẫn là gái-cô-đơn-rất-ổn. Em vẫn luôn cố gắng để sống một mình thật tốt, sống mạnh mẽ và rắn rỏi. Đời này va đập nhiều, góc cạnh sắc, em cũng phải tự mài dũa bản thân để thích nghi với cuộc sống khi chưa thể biến một mình thành hai mình. Em cứ nhởn nhơ vậy thôi, hiện tại của em vẫn chưa thấy bóng hình anh đâu, người yêu tương lai!

Nhưng có lẽ, những ngày mơ hồ nào đó, trong những lần thả trút nỗi đau, em nhận ra em không thể cố gắng một mình mãi được. Em không sợ cô đơn, nhưng vô cùng sợ cô độc. Cô đơn là thứ có thể chế ngự, có thể học cách làm quen, còn cô độc đáng sợ hơn thế nhiều lần. Là khi bước đi nhưng nhận ra không có ai ở phía trước cổ vũ, chờ đón, quay đầu lại phía sau cũng không có một ai ngước mắt dõi theo. Cô độc là cảm giác muốn bấu víu vào ai đó nhưng chợt nhận ra rằng không có bất cứ một ai cả. Những lúc như thế em lại nghĩ, có anh thì thật tốt, người yêu tương lại ạ! Em không biết tiêu chuẩn về mẫu bạn gái lý tưởng trong anh là như thế nào. Nhưng tin em đi, làm gì có ai là lý tưởng hay hoàn hảo?
 Rang su cao cap
Em cũng chỉ là một cô gái bình thường, biết yêu thương bản thân, yêu thương bè bạn, gia đình, sau này sẽ biết yêu thương cả anh nữa. Như thế có đủ không?

Em cũng chỉ là một cô gái có thể bên cạnh anh, nắm lấy tay anh khi anh cần, cùng anh chia sẻ những thứ liên quan đến cuộc sống của anh, của em, như cách mà em cần anh bên cạnh. Vậy có ổn không?

Em cũng chỉ là một cô gái dành đôi ba phần đặc biệt trong tim mình để trao yêu thương cho anh. Đảm bảo rằng em không yêu anh nhiều nhất, nhưng cũng sẽ không có ai yêu anh hơn em, trừ mẹ anh!

Vậy đấy, em không được trời cho thanh sắc, vốn không phải là một cô gái nổi bật giữa dòng đời. Nhưng em tự tin em là riêng, là duy nhất. Thế nên thay vì ngồi ê a những câu ca cẩm, trách than đời, trách than số phận hẩm hiu, em nghĩ, em sẽ đi tìm anh, người yêu ạ!

Cứ ở yên đấy nhé, và đợi em, cho đến khi em tìm ra anh, mình sẽ yêu nhau!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này

Khi bạn thờ ơ với cô ấy, 1 chàng trai khác đã chú ý tới cô ấy
Khi bạn mang lại cho cô ấy những lo lắng, anh ta lắng nghe những lo lắng của cô ấy
Khi bạn quá bận rộn, anh ta dành thời gian cho cô ấy
Khi bạn làm cho cô ấy khóc, anh ta làm mọi cách cho cô ấy cười
 Khi bạn đang suy nghĩ rằng liệu bạn có cần cô ấy nữa không, thì anh ta đã biết anh ta cần cô ấy như thế nào
 Rồi bạn gọi cô ấy là kẻ phản bội, rằng cô ấy chưa bao giờ yêu bạn...
 Bạn thật ngốc khi không biết trân quý những điều đang có...
 Quan ao cong nhan


Em yêu, lại một đêm nữa và một đêm nữa anh không sao ngủ được, ngồi một mình nơi đây cũng căn phòng này căn phòng với biết bao kỷ niệm của vợ chồng mình nhưng lúc này đây nó lại lạnh lẽo đến đáng sợ và cũng không biết từ khi nào nữa anh lại sợ và ghét màn đêm đến như vậy. Người ta thường nói là đàn ông thì phải cứng rắn nhưng đối với anh thì sao? Lúc này đây khi viết những dòng tâm sự này gửi tới em thì những giọt nước mắt vì nhớ em đã rơi và rơi từ khi nào anh cũng không biết nữa. Em biết không mỗi khi màn đêm buông xuống nó lại làm cho anh càng thấy nhớ em và yêu em nhiều hơn…
 Sửa máy lạnh

Em yêu, với anh 8 tháng qua là những ngày tươi đẹp nhất và hạnh phúc nhất, cảm ơn cuộc đời này đã cho anh được gặp em được yêu em, chính em đã cho anh biết thế nào là yêu và thế nào là nhớ mong... Em yêu thế là một ngày, hai ngày rồi ba ngày… anh không được nhìn thấy em, được nghe giọng nói ấm áp của em được hôn lên đôi mắt tuyệt đẹp ấy và nhất là nụ cười mỗi lần em cười nhìn em thật đáng yêu làm sao, em biết không? Lúc này đây anh nhớ em, nhớ em nhiều nhiều lắm… Em yêu à, chiều nào cũng vậy anh lại ngồi đây vẫn quán cafe quen thuộc ấy cũng vẫn bộ bàn ghế ấy nơi hai vợ chồng hay ngồi chờ em quay trở lại.
phutungoto

Em yêu, chuyến đi về quê lần này của em đã cho anh hiểu rằng anh không thể sống thiếu em, hãy quay về thật nhanh với anh em nhé, hãy để bàn tay anh được nắm bàn tay em, hãy để anh được làm bờ vai tựa vững chắc cho em trong suốt cuộc đời tươi đẹp này em nhé.
 Giay dan tuong

Em yêu, không biết giờ này em đang làm gì? Có nhớ tới anh không? Còn anh, anh nhớ và yêu em rất nhiều. Với anh, anh bắt đầu một ngày mới với hình dung về em trong tâm trí và kết thúc một ngày với hình bóng của em trong giấc mơ. Em yêu, anh muốn dành trọn cuộc đời mình luôn luôn cố gắng để em cảm thấy hạnh phúc. Em biết không? Em đã thôi thúc trái tim anh, tâm trí anh khiến anh muốn trở thành một người chồng tốt hơn để xứng đáng với tình yêu của em. Có lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này phải không em? Với anh, em là một trong những điều khiến anh cảm thấy biết ơn cuộc đời này, cám ơn em, cám ơn em rất nhiều…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chỉ thấy nhói trong tim

Khi tình yêu ra đi, đừng cúi đầu trong nỗi tuyệt vọng; hãy ngẩng lên và ngước nhìn trời cao để thấy được nơi mà trái tim của bạn đang được chữa lành

May ao thun quang cao



Có lẽ giờ này em và con đã ngủ... còn anh ngồi đây nhớ về những ngày của hạnh phúc đã xa khi mình còn bên nhau.

Lang thang trên khắp những con phố dài, ngạt ngào hương hoa sữa... anh vẫn còn nhớ cái nắng treo trên những chùm hoa tím lạ. Anh nhớ những bữa cơm có em và con, nhớ những tiếng bi bô khi con đang tập nói... Dường như tất cả bất chợt ùa về ngập cả tâm hồn.
Rang su cao cap

Xa em, thực sự anh chưa bao giờ từng nghĩ về điều đó, nhất là bây giờ nỗi đau đó còn phải nhân đôi.

Anh sai, chắc chắn rồi. Anh không trách em, mà chỉ buồn...chỉ thấy nhói trong tim thôi em. Con còn bé quá, có đáng phải như vậy không em?
Anh không mong em đọc được, không muốn em thấy anh yếu đuối như thế này, cũng không dám mong em tha thứ... Bởi tất cả - giờ đây - đã xa... đã rất xa rồi.
 Giay dan tuong

Em sẽ tìm được hạnh phúc mới cho riêng mình, và anh cũng vậy. Chỉ có điều hạnh phúc đó đã đến với anh sớm hơn... 7 năm về trước. Là khi anh gặp em... Với anh điều đó sẽ không bao giờ khác. Chỉ khác là giờ đây anh tạm phải xa em thôi...

Con gái yêu của bố! Những năm về sau khi mà con lớn lên, liệu con còn nhớ bố không?
phutungoto

Con sẽ nhớ, khi con một tuổi bố thường đặt con lên vai... Con cười... Con sẽ nhớ hôm mẹ vắng nhà bố vụng về cho con uống sữa, rồi làm đổ cả bình sữa lênh láng khắp nhà... Bố sợ rồi con sẽ quên bởi con còn nhỏ quá mà.

Một chút thôi con gái ạ, một chút thôi...Dù mọi thứ chỉ là nhạt nhòa trong mơ hồ ký ức.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Em lại cố gắng hoàn thiện hơn bản thân để tốt cho cả hai

Chẳng có loại tẩy nào có thể xoá sạch được những gì đã có. Và chẳng có loại bút nào có thể vẽ lại những gì đã mất!

 May ao thun quang cao

Gửi anh, tình yêu!

Mùa thu rồi anh ạ, không biết ở nơi ấy anh có vui và có khi nào nghĩ em ở nhà ra sao không?

Anh biết không, trong khi anh lấy công việc làm niềm vui, anh im lặng một cách lạnh lùng thì ở đây, em bơ vơ và cô đơn nhiều lắm! Anh có biết không?

Em đã không dám chia sẻ hay nói cho anh biết mọi chuyện xảy ra…vì em biết anh cũng không muốn nghe những chuyện linh tinh và em cũng biết hơn ai hết anh muốn bình yên nên em cũng chọn cách im lặng với những nỗi buồn. Và chọn cách kìm nén cảm xúc của mình để anh không phải lo lắng vì em.
Rang su cao cap

Anh, một người đàn ông trưởng thành, em yêu anh vì anh luôn mang lại cho em cảm giác an toàn và ấm áp, càng yêu anh hơn vì anh không giống như những người đàn ông trước em đã từng gặp. Anh không ồn ã vội vàng nhưng cũng đủ để em không thể từ chối được tình cảm của anh. Và em đã yêu anh như vậy.

Còn em - cô gái yếu đuối, trẻ con nhõng nhẽo... tất cả những gì em có chắc cũng không nhiều. Anh ghét tính trẻ con nhõng nhẽo của em, em cũng cố gắng sửa đổi để không còn nhõng nhẽo nữa, bởi em cũng không muốn anh phải suy nghĩ, không phải bận tâm nhiều.

Yêu anh, em đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên em yêu một người ở xa và anh cũng vậy, chúng mình không được ở bên cạnh nhau thường xuyên. Chỉ chia sẻ với nhau qua những tin nhắn, và có lẽ cái điện thoại là cầu nối duy nhất để rút ngắn khoảng cách về địa lý giữa anh và em.
Giay dan tuong

Em không buồn vì yêu xa, dù có những lúc em đã khóc rất nhiều, em chỉ muốn có anh ở bên cạnh để được anh ôm và em sẽ khóc nức nở thế rồi em lại tự an ủi, rằng anh sẽ mau về thôi.

Và cứ thế thời gian trôi qua, em cũng đã quen dần với cảm giác ở xa nhau và mong ngày anh sớm trở về. Nhưng không chuyện tình nào là bình yên như mong muốn cả. Em và anh cũng vậy!

Chúng mình cũng có những hiểu lầm không đáng có, và có thể đó là do cái tính trẻ con của em vẫn chưa hoàn toàn thay đổi được hay có thể tình yêu của anh không còn dành cho em nhiều như trước nên mỗi một lần cãi nhau là khoảng cách của mình lại xa hơn,và em biết đây không phải là khoảng cách địa lý.

Đã có lúc em cũng muốn buông xuôi để anh được bình yên, nhưng rồi em không cam chịu. Em không cho phép mình được như vậy, vì em không muốn chỉ vì những điều nhỏ nhặt mà phá vỡ những gì chũng ta đã cố gắng trước đó. Em lại cố gắng hoàn thiện hơn bản thân để tốt cho cả hai.

Nhưng anh biết không? Suốt một thời gian dài anh đã lạnh lùng với em. Có thể cách anh yêu khác em, có thể anh chọn cách im lặng để không bị tổn thương nhưng anh đâu biết em phải đấu tranh với nỗi buồn như thế nào.

Em yếu đuối lắm, anh có biết không.

Càng mong nhận được sự yêu thương của anh bao nhiêu thì em lại càng nhận được sự hững hờ của anh bấy nhiêu.

Anh có biết rằng cứ khi nào đọc tin nhắn của anh là nước mắt em lại rơi không kiểm soát được không? Em cũng giận bản thân lắm chứ. Yêu anh, mà luôn để anh có cảm giác mệt mỏi em buồn lắm.
phutungoto

Chỉ muốn được sống trong yêu thương của anh thì khoảng cách địa lý sẽ không là gì với em cả.

Đừng lạnh lùng với em nữa nhé! Em yêu anh.

''Mong anh rồi anh sẽ quay về
Sẽ qua mùa đông nồng ấm bên nhau
Dành tặng anh  ngút ngàn câu hát
Trao trọn tình yêu nơi anh''.

***


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com