Showing posts with label trái tim tình yêu. Show all posts
Showing posts with label trái tim tình yêu. Show all posts

Monday, December 8, 2014

" Cô đơn không phải là khi ta một mình bước đi mà không có ai bên cạnh...

...Cô đơn là khi ta đang đi bên cạnh rất nhiểu người mà không tìm được ai để sẽ chia Ấm áp không phải là khi ta nói “ấm áp quá.” Ấm áp là khi có ai đó hỏi ta rằng “có lạnh không?"


Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!

“Chuyện tình yêu là chuyện của hai người” – nó vừa có ý rằng người ngoài cuộc sẽ chẳng thể hiểu cũng không nên can thiệp quá nhiều, vừa có nghĩa là yêu đương phải xuất phát từ hai phía, nhiều hơn hai cũng không được mà ít hơn hai cũng không xong.

Tình đơn phương, hay nói đúng hơn là cảm xúc một hướng, vốn là con đường trống trải nhất mà người ta thường nói. Nhưng lạ lẫm thay, khi tình yêu đến từ cả hai con người  như em và anh đây đôi khi vẫn cô đơn đến sợ. Tại sao vậy anh?

Em đã nghĩ đến hàng ngàn lần rằng điều gì đã mang em nhốt chặt vào chiếc hộp mang tên cô độc, vậy mà loay hoay mãi em vẫn chẳng thể tìm được câu trả lời cho riêng mình. Em đã bắt đầu mơ hồ nhận ra chuyện tình yêu này vốn chẳng còn như trước. Em đang yêu và được yêu, đang nghe người ngoài bảo rằng em đang hạnh phúc, vậy mà sao em vẫn chẳng cảm nhận được như lời họ nói nhỉ?

Có phải vì lời quan tâm dần vơi đi nơi anh, anh có nhiều điềucần để tâm hơn là chú ý đến người mà anh từng nói rằng sẽ luôn yêu thương nhất?

Có phải vì những tin nhắn chúc ngủ ngon đã ít điquá nhiều, anh phải nghĩ đến nhiều việc hơn vào mỗi đêm khuya muộn, để rồi giấc mộng đẹp của anh chẳng còn xuất hiện hình ảnh của em?

Có phải vì đã không còn những biểu hiện của một người đang yêu? Anh có nhớ được rằng đã bao lâu rồi anh không còn nói lời yêu thương, đã bao lâu rồi chúng ta không còn thời gian dành trọn vẹn cho nhau?

Có phải vì mọi thứ đã như một thói quen, vì có quá nhiều điều mới mẻ xung quanh anh,  vì em đã chẳng còn là điều quan trọng nhất?

Hay…vì tất cả những điều ấy?

Để rồi giây phút này đây, đáng lẽ em nên vui sướng vì mình được bên cạnh người mình yêu, điều mà rất nhiều người mong muốn có được thì em lại cảm thấy vô cùng lẻ loi. Chúng ta sao giống như hai người dưng, nhìn nhau mà tim e thấy xa xôi, trơ trọi.

Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!

Nếu còn em yêu, mong anh hãy để em cảm nhận được, vì giờ đây, em hoàn toàn không thấy được điều đó!

Cô đơn là cảm giác vô cùng đáng sợ, đừng để người anh yêu phải sống với nó, thêm bất kỳ ngày nào nữa!



Saturday, October 25, 2014

Cô biến mất khỏi cuộc đời anh như thế

Kẻ giận dữ thì há mồm ra và nhắm mắt lại.
 May ao thun quang cao


Đích thực là phòng thử đồ của cửa hiệu thời trang cao cấp. Bốn mặt tường đều là gương, ánh đèn chiếu thật dịu mắt, thảm đi cũng thật êm.
Tô Tịnh hít một hơi thật sâu, hóp bụng nhìn vào gương và thấy mình trong một hình ảnh hoàn toàn khác. Bộ đầm đen bó sát, khoe những đường cong cơ thể. Hoá ra, vẻ đẹp phụ nữ là đây, khi những đường cong được thể hiện.

Chỉ khi nhìn thấy giá tiền trên mác, cô mới kinh ngạc. Tô Tịnh nhẹ nhàng định cởi bỏ bộ đồ nhưng nghe thấy chị Mạn ở phòng thử đồ kế bên gọi: “Tiểu Tịnh, thử được không? Xem hộ tôi bộ này với nhé.”

“Vâng, em xong rồi”. Tô Tịnh chưa thay đồ, vội đẩy cửa ra ngoài.

Chị Mạn vuốt nhẹ mái tóc, quay đầu lại. Vẻ đẹp nữ tính của người phụ nữ trưởng thành như bữa trà chiều ngọt ngào và tinh khiết. Tô Tịnh ngắm nhìn chị Mạn, chị Mạn cũng chẳng hề rời mắt khỏi cô. Hai người phụ nữ cùng đứng trước gương, dường như một lời tuyên chiến.
 Rang su cao cap

Đối với ngoại hình của bản thân, Tô Tịnh vẫn luôn tự tin. Tuy nhiên, sự tự tin này không thể biểu hiện trước mặt chị Mạn được. Chăm sóc khách hàng, tối kị nhất là giọng khách át giọng chủ.

Hà Tiểu Mạn 30 tuổi, đã ly hôn, không có con và cũng không nuôi thú cưng. Cô chỉ yêu thích mua sắm. Ngoài sở thích đó ra, cô là người phụ trách chuỗi cửa hàng làm đẹp nổi tiếng, đương nhiên là rất giàu có.

“Thế này là đủ rồi đấy”. Diệp Tranh cười và nói, Tô Tịnh nhìn thấy trong mắt anh một sự sung bái. Một tháng trước, anh dựa vào thành tích kinh doanh và trở thành giám đốc marketing của một doanh nghiệp có tiếng. Đối với một người vừa tốt nghiệp đại học 2 năm, quả là một điều đắc ý.

Cơ hội của con người là như vậy, trong lần một lần đi công tác Diệp Tranh đã gặp Hà Tiểu Mạn. Cũng từ đó, anh đã được quý nhân dìu dắt, nâng đỡ. Doanh nghiệp gia đình của Hà Tiểu Mạn gần đây phát triển hưng thịnh và là khách hàng quan trọng hàng đầu của công ty anh. Khách hàng là thượng đế, vì thượng đế phục vụ, ai nói là không nên.

“Đáng tiếc, đàn ông và phụ nữ khác nhau, nếu không, phục vụ 24 tiếng, em cũng sẵn sàng”. Tô Tịnh trách Diệp Tranh, ít nhiều có ý ganh tị. Diệp Tranh chỉ cười và nói:  “Vì vậy phải cần đến bà xã đây, có bà xã ra chiêu thì có lý gì để lo ngại chứ.”

“Mở miệng ra là gọi bà xã, bà xã không phải ai cũng có thể gọi đâu”.

Mỗi lần nghe thấy Diệp Tranh gọi như vậy, cô không thể không tức tối.

Bởi, tư cách bà xã chỉ khiến cho Tô Tịnh xem thường Diệp Tranh mà thôi.

Bạn trai của cô – Diệp Tranh chẳng có điểm gì vĩ đại, chỉ là, một người kẻ ham lợi tầm thường. Nhưng ai không phải là một kẻ bình thường cơ chứ, mỗi tháng, chủ nhà đều giục cô trả tiền nhà, công ty viễn thông giục thanh toán tiền cước điện thoại. Ngân hàng giục thanh toán thẻ tín dụng.
 Giay dan tuong

Chính bản thân cô không biết sẽ như thế nào, và quan hệ với Diệp Tranh ra sao ?

Ban đầu là quyết định chắc chắn, song giờ đây cô đã ít nhiều dao động bởi những điều mẹ nói. Với kinh nghiệm của mẹ, đôi mắt mẹ nhìn thật chính xác và dự tính cũng thật chính xác. Nhưng mẹ thông minh như vậy, tại sao vẫn chưa ly hôn với bố nhỉ? Sự việc đã như vậy, ai cũng không thể không tránh được việc phàm tục, hay cứ ngu đi một chút.
 
Tô Tịnh biết Diệp Tranh là người như thế nào, nói khó nghe là lợi dụng, còn dễ nghe hơn là cùng nhau phấn đấu. Dẫu sao, anh cũng là kẻ thông minh, ít nhiều cũng khiến cô mở mày mở mặt.

Ban đầu, bản thân cô muốn rời xa căn nhà đó, muốn đi thật xa cùng anh dốc sức làm ăn. Bố không nói điều gì, bởi bố biết tính cách của con gái bố, có ngăn cũng không thể ngăn nổi. Bố chỉ cười một tiếng lạnh lùng và chỉ chờ cô thất bại trở về.

Còn mẹ, mẹ vẫn thường xuyên gọi điện. Không hỏi thăm tình hình của cô ra sao mà mẹ chỉ hỏi có về hay không? Bố mẹ đều là người đã từng trải, nhìn cô dằn vặn, trăn trở nhưng trước sau họ biết cô sẽ phải nghe lời.

Tô Tịnh giơ cánh tay lên, nói dối là ống tay chật quá, màu cũng không hợp, rồi giúp chỉnh lại cổ áo len cho chị Mạn và chuyển chủ đề nhanh chóng.

Nghe lời khen của cô và lời tâng bốc của nhân viên bán hàng, Hà Tiểu Mạn cười tươi thanh toán tiền. Hai người xách túi lớn, túi nhỏ ra khỏi cửa hàng quần áo, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 5 giờ. Diệp Tranh gọi điện 2 lần để giục, rõ ràng là đón bạn gái, nhưng thực chất là anh đã đặt bữa tối tại nhà hàng Tiểu Mạn yêu thích. Chị Mạn cũng không từ chối lời mời ăn tối, dù sao thì họ cũng là những người bạn tốt.

Trên đường, chị Mạn vừa lái xe, vừa hỏi Tô Tịnh có muốn đến công ty cô làm hay không?
phutungoto

Tô Tịnh ngạc nhiên với lời mời này. Đây chắc chắn là điều mà Diệp Tranh mong muốn. Có cô làm việc tại gia đình họ Hà, thì công việc của anh sau này sẽ lên như diều gặp gió.Thực ra, Tô Tinh cũng muốn tìm một công việc, nhưng chưa công việc nào khiến cô cảm thấy thích thú. Ở thành phố này với số lương 5000 tệ một tháng thì sẽ phải dè dặt mà sống.

Ban đầu, sợ cô ở nhà buồn, Diệp Tranh liền giới thiệu cô quen với chị Mạn, nhưng không ngờ, hai người mới gặp mà đã thân thiết như chị em và cũng không ngờ Tô Tịnh có thể phát huy tác dụng đến như vậy.

Tô Tinh cúi đầu cười, trong lòng thực sự không muốn, nhưng cô vẫn cảm ơn, và hứa là sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Chị Mạn nhìn cô, liền hỏi cô có yêu cầu gì đặc biệt không thì cứ thẳng thắn nói.  

Đang nói chuyện thì xe đã đến nhà hàng. Từ chỗ cửa đỗ xe, Diệp Tranh đã đứng đợi, vẫy tay chào.

Ngoài vẻ ân cần, chu đáo, Diệp Tranh sở hữu một khuôn mặt điển trai. Tô Tịnh bước phía sau, nhìn Diệp Tranh giúp chị Mạn kéo ghê, xách túi hộ, vô cùng thân mật.

Lớp trưởng Diệp Tranh tình cờ gặp ở trong thư viện ngày nào, Diệp Tranh điển trai với áo trắng và quần bò, Diệp Tranh – chủ tịch hiệp hội sinh viên, Diệp Tranh – anh chàng diễn thuyết nổi tiếng…. , ôi đó chỉ là Diệp Tranh của ngày xưa mà thôi.

Tô Tịnh đương nhiên ăn không ngon miệng, nhìn chị Mạn cười tươi, động lòng vì Diệp Tranh và đã đồng ý kí một hợp đồng lớn. Chủ khách đều đang rất hào hứng.

Chuông điện thoại của Tô Tịnh reo, đó là số điện thoại của bố. Trong điện thoại, giọng của bố thật nghiêm nghị, chỉ hỏi cô có thể về nhà được không? Tô Tịnh hỏi bố xảy ra chuyện gì? Bố nói giọng lúc càng trầm hơn, khiến cô hoang mang, lo lắng. Nếu như không xảy ra chuyện lớn, chắc bố không như vậy. Nói chuyện trước mặt chị Mạn và Diệp Tranh không tiện, nên Tô Tinh đứng ra trước cửa nhà hàng.

Hỏi mấy lần, bố cô mới trả lời: “Bố và mẹ con quyết định ly hôn”.

Tô Tịnh ngạc nhiên, không thể nói thành câu. Cơn gió tháng 11 thổi mạnh.

Tô Tịnh kiếm chề lại cảm xúc : “Vâng, con biết rồi”

Bố cô cũng im lặng một lúc rồi mới hỏi tiếp: “ Tiểu Ý, con có đồng ý bố me chia tay không?”

Gió thổi càng mạnh hơn, khiến cô họ liên tục.

Thực ra, khi đưa ra quyết định này, bố chỉ cần hỏi mẹ có đồng ý hay không thôi, nhưng ông hỏi như vậy, ít nhiều cũng nhắc cô nhớ đến mình là một thành viên trong gia đình.“Con thế nào cũng được, bố mẹ cứ bàn bạc đi ạ”.

“Thế khi nào con về?”

“Dạ, ngày mai. À, mẹ có khoẻ không ạ?”

Và phía đầu điện thoại bên kia lại im lặng một hồi: “Vẫn khoẻ”. Tắt điện thoại, Tô Tịnh còn đứng đó một lúc, nhìn ngoài đường, xe đến xe đi, dòng người vội vã hối hả. Gia đình của cô không còn nữa, bố mẹ vẫn còn, chỉ gia đình là không còn nữa. Có và không có, cũng chẳng khác biệt gì nhiều, có chăng chỉ là một danh phận. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tô Tịnh định nhấn số gọi cho mẹ, nhưng không biết có nên gọi hỏi mẹ không? Hỏi thăm điều gì đây? Chúc mừng mẹ cuối cùng cũng dứt bỏ được cuộc hôn nhân không hạnh phúc chăng? Tay bấm số điện thoại, trước mắt mường tượng ra khuôn mặt mẹ. Lần trước đi mua nội y với mẹ, mới biết thân hình của mẹ thật tệ. Một người phụ nữ mới 50 tuổi mà bộ ngực đã kéo xệ, nhăn nhúm.Tự dưng trong tim đau nhói, giống như có ai đang ghìm chặt vừa đau đớn, vừa bức bối.

Rồi cô bất chợt đánh rơi điện thoại và tiếng chuông báo hết pin. Cúi xuống nhặt, đôi giầy cao gót khiến cô khuỵu ngã.Cúi đầu nhìn lên chính là bàn ăn bên trong cửa kính. Đôi chân của đôi nam nữ đang đan vào nhau. Đôi chân của người phụ nữ đang chạm vào đùi của người đàn ông. Đôi giầy cao gót không ngừng rung lắc, người đàn ông được thể nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của người phụ nữ…  

Có lẽ nào người ta quên rằng bàn ăn được đặt cạnh cửa kính,và từ bên ngoài, có thể nhìn thấy tất cả. Chân của chị Mạn rất đẹp, còn chiếc quần âu nâu xám của Diệp Tranh là do chính tay cô chọn.

Tô Tịnh nhẹ nhàng nhặt chiếc điện thoại, nhẹ nhàng cầm tay vịn cửa đứng lên, nhẹ nhàng cúi đầu phủi váy. Và cũng không thể nhớ ra câu chuyện ly hôn của bố mẹ mình.

Thực ra cũng chẳng có gì kì lạ, cô đã có dự cảm ngay từ đầu, nhưng tận mắt chứng kiến thì thật khó tin. Chỉ cảm thấy, thế giới này có cần tồi tệ đến như vậy không?

Trở lại chỗ ngồi, chị Mạn nhìn cô, quan tâm hỏi: “Tiểu Thanh, em làm sao thế?”

Diệp Tranh cũng nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, liền nắm tay cô: “Hay em mệt quá?”, trước sau, anh ta vẫn luôn tỏ ra quan tâm cô.

Tiểu Thanh nhìn anh, rồi nhẹ nhàng rút tay: “Xin lỗi, gia đình em có chút chuyện, ngày mai em phải về nhà gấp”.

Khuôn mặt của chị Mạn cũng thay đổi, hai hàng lông mi rướn lên cong cong, chỉ tập trung nhìn vào khuôn mặt của Tô Tịnh. Khuôn mặt của Tô Tịnh, nhìn vô cùng lo lắng, và khó ai có thể đoán cô đang nghĩ gì.

Gia đình có chuyện, Diệp Tranh cũng đã biết ít nhiều, nhưng cũng chỉ là nghe cô thi thoảng nhắc tới. Anh nhẹ nhàng xoa bàn tay cô, vừa gọi thanh toán, vừa xin lỗi chị Mạn.

Xin lỗi là đúng bởi buổi tiệc vẫn chưa đến hồi kết, chỉ là một câu an ủi Tô Tịnh, anh cũng không hề nói.

Rồi chị Mạn lái xe đưa 2 người về nhà.

Trên đường, không ai nói một câu. Đĩa hát đang bật bài hát cũ của Trương Quốc Vinh, dường như chỉ làm Tô Tịnh trở nên âu sầu hơn. Nghĩ vậy, chị Mạn liền nói: “Các em không lạnh chứ, chị mở cửa hít gió trời, không thì buồn quá”.

Diệp Tranh cũng vồn vã thêm lời, Tô Tịnh ngẩng đầu lên nhìn vào gương xe và thấy chị Mạn đang nhìn cô.

Đôi mắt quyến rũ với lớp phấn phủ nâu cuối đuôi mắt, vừa dịu dàng vừa sâu sắc, có chút thương hại trong ánh nhìn đó. Dường như đang biết cô đang nghĩ gì, chị Mạn khuyên Diệp Tranh: “Sao cậu không đi cùng với Tiểu Tịnh. Nhà cô ấy có chuyện, có thêm người sẽ tốt hơn”.

Diệp Tranh quay đầu nhìn Tô Tịnh và nói: “Mấy hôm nay, việc công ty khá nhiều, anh  không nghỉ được". Rồi ngẫm nghĩ một lúc anh nói tiếp: “Chờ Tiểu Tịnh quay về, nếu cần, tôi sẽ đến”.

Cửa sổ được mở một nửa, gió lạnh thổi khiến Tô Tịnh cảm thấy mặt lạnh toát. 

Phía sau gương vẫn nhìn thấy chị Mạn chăm chú nhìn cô, lộ rõ nụ cười đầy ẩn ý.

Tô Tịnh nghĩ, có lẽ lúc ở nhà hàng, cô nên tức giận xông vào, hất cốc nước vào mặt họ, rồi quay lưng rời đi? Hay nhìn anh ta với ánh mắt uất hận? Ôi tại sao, tại sao?

Xin lỗi, đó chỉ là phim Hàn quốc.

Cô không thể làm được, có lẽ điều đó cũng chỉ có trong kịch bản phim. Và chính xác là cô cũng không đủ động lực để làm điều đó.   

Tô Tịnh trong lòng rối bời, liền quay sang nhìn Diệp Tranh, anh cũng nhìn thấy ánh mắt của cô nhưng không hề có phản ứng.

“Không có gì, chỉ là gia đình có chút chuyện nhỏ, nếu có người ngoài đến cũng không tiện". Tô Tịnh nhìn vào đôi mắt của chị Mạn trong kính xe và nói, giả vờ như không hiểu lời khiêu khích của chị. Và cô cũng quay sang nói với Diệp Tranh: “Anh không cần phải đi đâu”.

Diệp Tranh là một người vô cùng nhạy cảm, nghe cô nói 2 từ “người ngoài”, lông mày anh nhíu lại. Cô xem anh là “người ngoài”. Nhưng trước mặt chị Mạn không tiện nói, anh liền quay đi nhìn một hướng khác

Chị Mạn dường như vẫn không cam tâm: “Tiểu Tịnh, em đã từng đưa Diệp Tranh về chào bố mẹ chưa?”   

Diệp Tranh định trả lời, nhưng Tô Tịnh đã nhanh chóng đáp: “Chưa ạ, bố em không thích người lạ.”  

Một người con gái không giới thiệu bạn trai với gia đình, chỉ có một lý do duy nhất, đó là anh ta chưa đủ tốt.

Chỉ là người lạ, không cần thiết phải tranh đấu.  

Tô Tịnh đã treo biển ngừng chiến – người đàn ông này không quan trọng với cô. Nếu ai đó thích, có thể thoải mang đi, cô không hề níu kéo.

Chị Mạn không hỏi gì thêm. Kẻ địch không ứng chiến, niềm hoan hỷ giành chiến thắng cũng giảm đi một nửa.
 
Đêm hôm đó, Tô Tịnh thu dọn va li, cô cũng chỉ đem theo vài bộ quần áo, một máy tính xách tay và một ít giấy tờ.

Diệp Tranh nhìn thấy cô đem tất cả giấy tờ, có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ nghĩ rằng, lần này chắc cô phải giải quyết khá nhiều việc, vì vậy cần phải đem đầy đủ giấy tờ.

Buổi sáng hôm sau, Tô Tịnh tự bắt taxi lên sân bay

Anh đưa cô ra cửa và hôn lên trán. Cô liền quay đi, và không hôn anh như mọi lần.

Diệp Tranh cảm thấy dường như bị mất đi điều gì đó, liền đứng nhìn theo bóng hình quen thuộc đã biến mất sau cánh cửa thang máy. Tự dưng trong lòng dấy lên một niềm cảm xúc.

Hai năm qua thực sự đã thay đổi rất nhiều. Có nhiều lúc anh cũng không nhớ ra rằng, ngày xưa anh đã đeo đuổi cô điên cuồng ra sao, hằng đêm ôm điện thoại nhắn tin, rồi đứng dưới mưa trước cửa kí túc xá chờ đợi cô như thế nào.

 Giờ đây, hàng ngày ở bên cạnh cô, mà ngỡ như không có cảm xúc gì hết. Công việc, tham vọng, tiền bạc tất cả đều mài mòn đi giấc mơ mộng tưởng của ngày xưa. Cuộc sống vụn vặt tầm thường đã đốt cháy hết những hơi nóng còn sót lại của tình yêu

Diệp Tranh ngửi thấy trong phòng vẫn còn phảng phát mùi nước hoa của Tô Tịnh. Cô luôn hết lòng vì anh, vừa nhẹ nhàng quan tâm, vừa xinh đẹp. Một người con gái như vậy thật không dễ gặp. Bên ngoài, cuộc sống đều xô bồ, giả tạo, thật sự rất mệt mỏi, chỉ tới khi về tới nhà, sau cánh cửa là người phụ nữ cung phụng, yêu thương anh. Nghĩ tới đó, Diệp Tranh cảm thấy rất mãn nguyện.

Điều đáng tiếc là từ ngày quen cô, anh vẫn chưa từng gặp mặt gia đình cô. Cả địa chỉ, tên tuổi bố mẹ của cô, anh đều không biết. Cô chỉ nói, quan hệ của bố mẹ cô không tốt, nên không muốn anh can thiệp nhiều đến cuộc sống riêng tư của cô.

Đã từng có lúc, Diệp Tranh nghĩ đến việc đi thăm bố mẹ của Tô Tịnh. Nhưng, chờ chuyện gia đình cô giải quyết ổn thoả, anh sẽ về thương lượng chuyện hôn nhân.

Buổi chiều hôm đó, anh nhắn tin nhưng Tô Tịnh không nhắn lại, gọi điện thì tắt máy. Có thể sau khi xuống máy bay, cô quên mở máy điện thoại.

Chờ đến buổi tối, anh gọi điện, cô vẫn tắt máy. Ngày hôm sau tắt máy, hôm sau nữa vẫn tắt máy, anh bất giác giật mình. Bật máy tính lên, tất cả các dữ liệu, văn bản của Tô Tịnh đều bị xoá hết, các giấy tờ trong ngăn tủ cũng đều đã đem đi, và cả quyển sổ danh bạ của cô cũng không còn nữa.

Buổi tối hôm đó, cô đã làm tất cả những việc này mà anh không hề biết.

Cô đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Một câu nói tạm biệt cũng không. Anh không biết số điện thoại nhà cô, cũng không biết địa chỉ nhà. Viết email,  nhắn trên trang msn, qq đều không hồi đáp... Chỉ có số điện thoại, nhưng gọi thì số điện thoại không liên lạc được….

Có một lần cãi nhau, Tô Tịnh đã tủi thân khóc nói, anh chỉ quan tâm bản thân, mà không quan tâm đến người khác.

Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng trái tim của người con gái thật nhỏ bé, không ngờ ngày hôm nay có thể xảy ra.

Anh biết, cô sẽ không bao giờ trở lại. Không giải thích, không còn một cơ hội nào nữa. Và sẽ không bao giờ cô quay lại.

Chuyện ly hôn của bố mẹ Tô Tịnh được giải quyết nhanh chóng, ai cũng không muốn một cuộc hôn nhân hơn 20 năm lại kết thúc trong sự xấu hổ.

Bố cô có chút áy náy, khi không thể chia nhiều tài sản hơn cho vợ và con gái. Ông nghĩ rằng cô sẽ hận ông, nhưng trái lại Tô Tịnh rất ủng hộ.

Còn mẹ, tính cách kiên cường của mẹ vượt ngoài sức tưởng tượng của Tô Tịnh. Điều đó, thực sự khiến cô bất ngờ và khâm phục.

Mẹ nói: “Thế hệ của bố mẹ không được sống tự do thoải mái, đến khi già rồi muốn thuận ý mình một lần. Bố con muốn sống một cuộc sống mới, vì vậy hãy để ông ấy toại nguyện. Dù sao con cũng đã lớn rồi, sau này con cũng có cuộc sống riêng.”

Cuộc sống hôn nhân xiềng xích con người trong bao nhiều năm, ít nhiều cũng để lại nhiều vết thương đau đớn, song dù sao giờ đây, đau thương đó đã được cởi bỏ.

Theo thoả thuận ly hôn, Tô Tịnh sẽ được thừa hưởng một phần ba tài sản của gia đình. Vị luật sư đã cho cô xem chi tiết, không ngờ lại nhiều đến vậy. Hoá ra đối với gia sản gia đình, cô không hề có một khái niệm chính xác. Cô chỉ nghĩ rằng, điều đó chẳng liên quan gì với quan hệ của cô với bố mẹ.

Tô Tịnh nghĩ đến Diệp Tranh, nghĩ tới việc anh không ngại dùng bất cứ thủ đoạn, cố gắng đạt được, tất cả cũng chỉ là tiền.

Và ở trong tay cô bây giờ, chính là thứ đó.

Đáng tiếc anh không hề biết chuyện này và cũng không còn có cơ hội biết được. Đó là bởi vì cô đã cẩn thận che giấu thân phận gia đình cô.

Cô vẫn luôn giản dị từ cách ăn mặc, quần áo, đi lại. Trong mắt anh, cô chỉ là tiểu ngọc nữ trong một gia đình bình thường. Vì vậy, anh không hề có hứng thú tìm hiểu gia đình cô.

Tô Tịnh mỉm cười, rồi nằm gục xuống bàn, gối lên cánh tay, hai má lạnh toát.



Đến khi nào em mới hết cảm thấy cô đơn

Trong giao thiệp đừng đổi bạn thành thù mà hãy đổi thù thành bạn.
 Quan ao cong nhan


Một Giáng Sinh nữa sắp đến, vậy là lại thêm một mùa Giáng Sinh hai đứa mình không được ở cạnh nhau. Chẳng biết ở phương xa ấy anh đang thấy thế nào, còn em thì đã cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác lạnh lùng đang bao trùm lấy cơ thể. Nhưng có lẽ cái lạnh chờn vờn phía bên ngoài da thịt sẽ chẳng khiến cho lòng em cóng buốt đến thế nếu như trái tim em được sưởi ấm bằng một tình yêu theo đúng nghĩa là tình yêu.

Người ta vẫn thường bảo rằng yêu xa giống như một cơn gió, có thể thổi bùng lên ngọn lửa lớn và dập tắt một ngọn lửa nhỏ. Nếu như vậy thì có lẽ tình yêu của hai đứa chúng mình nằm ở vào khoảng giữa, chẳng quá lớn để cơn gió kia có thể tiếp thêm sức mạnh nhưng cũng không quá nhỏ để tắt ngấm cùng với khoảng cách không gian và thời gian.
 Sửa máy lạnh

Nhiều khi em cứ tự hỏi rằng liệu thứ tình cảm mà chúng mình đang dành cho nhau có thật sự là một tình yêu không nhỉ. Anh yêu em là thật, nhưng không thể phủ nhận có những điều còn thật hơn, đó là việc anh đi mãi không về, là việc thỉnh thoảng trái tim anh vẫn “rung rinh” trước một vài người con gái khác ngoài kia. Chỉ là một chút rung động thôi nhưng nếu tình yêu dành cho em đủ lớn thì có khi nào anh như vậy không?!
 

Em khác anh ở điểm từ ngày chúng mình xa nhau chưa bao giờ em thấy động lòng trước bất kỳ một ai khác. Em vẫn một lòng một dạ, chỉ có điều đôi lúc em cũng không dám chắc được có phải đó là tình yêu. Nhiều khi thấy nhớ anh đến quay quắt, đó là những lúc em tự cảm nhận được mọi tế bào ở trái tim đang đỏ rực màu tình yêu của mình đều hướng về phía anh. Em đã yêu anh, yêu đến đau lòng khi phải tự mình chịu đựng sự vô tâm của anh từ phương xa ấy.
phutungoto

Nhưng hơn một lần em đã có trong đầu suy nghĩ muốn chấm dứt mối tình này. Buồn bã, chán nản, thất vọng có lẽ sẽ chẳng là gì nếu nó không đi kèm với sự khô khan, tẻ nhạt của anh. Đã gọi là tình yêu thì phải có cả hai người cùng nhau vun đắp, còn nếu chỉ một người xây thì thứ tình cảm đó sẽ chẳng vững chãi đâu anh. Em đủ tự tin rằng mình sẽ chờ đợi được, nhưng lòng kiên nhẫn đối với thứ hạnh phúc cứ đắp lại vỡ của hai đứa mình thì có lẽ đã sắp cạn rồi.

Em đã dần quen với sự vô tâm của anh nên cũng chẳng còn dành quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi về điều ấy, chỉ là tự dưng hôm nay thấy bạn bè rục rịch rủ nhau đi chụp ảnh kỷ niệm em mới chợt nhớ ra rằng sắp tới Noen và đã lâu lắm rồi hai đứa mình chẳng còn thói quen gửi ảnh cho nhau. Có lẽ nào yêu thương của chúng mình lại nhanh nhạt nhòa đến thế?!

 
 Giay dan tuong

Còn chưa tới Giáng Sinh mà đường phố đã ngập tràn những màu đỏ và trắng. Người ta nắm tay nhau đi trên phố, những đôi mắt biết cười ngước lên nhìn ông già tuyết đầy ước ao. Dù chỉ có một mình nhưng em cũng bước đi và cũng muốn ước. Có thể em đã quá lớn tuổi để được nhận một món quà từ ông già tuyết và  có lẽ chẳng ai ngoài anh có thể thực hiện được điều ước ấy của em…

Em mở điện thoại và theo thói quen lại kiểm tra hộp thư đến. Biết hôm nay em không ở nhà, vậy mà anh cũng có lo lắng chút nào đâu. Ngoài trời lạnh lắm và trong lòng em cũng đang rất lạnh. Giá mà có một phép màu nào đó để mùa Giáng Sinh này em không còn cảm thấy cô đơn ngay chính giữa tình yêu của mình.



Thursday, October 9, 2014

Với em, anh vẫn chỉ là một bờ vai…

Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến 

nỗi bạn có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng 

buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi .

May ao thun quang cao


 Đôi khi anh tự dặn lòng, mình sẽ học cách quên một người để bắt đầu một chặng sống khác. Nhưng nhìn thấy em cười, anh lại xao động, bắt đầu ấp ủ niềm hy vọng mới. Dẫu biết rằng em đã yêu thương một người đàn ông khác, nhưng anh chấp nhận là người đến sau, và sẽ là người cuối cùng của cuộc đời em.
Em chia tay mối tình đầu với chằng chịt vết xước trong tim, anh hiểu rằng để quên một mối tình không dễ. Anh nhận ra có được em là điều may mắn, bởi khi em cần một bờ vai để tựa vào mà khóc lúc khổ đau, anh không phải là người đến sau thêm một lần nữa.
Rang su cao cap

Bây giờ em đã là của anh, bờ vai anh có thể là nơi em thấy bình yên, là chỗ dựa sau những mệt nhoài suy tư và dằn vặt. Em ở cạnh anh từng giây từng phút, nhưng dường như em sống bằng ký ức nhiều hơn thực tại. Em thường soi mình vào hoài niệm mông lung của dĩ vãng, niềm hạnh phúc của em không phải là anh mang đến, mà là khi một khoảnh khắc nào đó trong ký ức dội về.

phutungoto


Với em, anh vẫn chỉ là một bờ vai…

Mỗi đêm em thường cặm cụi viết “Nhật ký người thương”, anh ích kỷ không kìm nén được sự tò mò và vẫn thường lén đọc, rồi tự huyễn hoặc mình đó chỉ là câu chuyện tình em tự vẽ ra. Bởi “người thương” không phải là anh, anh không có nước da ngăm ngăm đen mặn mòi muối biển, anh không có mái tóc vàng cháy nắng, không có thói quen vuốt những sợi tóc trên vai em… Đôi khi người ta đau sẽ tự nhiên buông tay, vậy mà anh không thể. Anh đành học cách cảm thông cho nỗi đau của em.

Hai năm anh chỉ nuôi hy vọng một ngày nào đó em nói câu “yêu anh” mà xa vời quá đỗi. Em vẫn ở bên anh nhưng tâm hồn đã gửi theo người ở phía xa xôi. Bởi với em, anh chỉ là một bờ vai.
 sua may nuoc nong

Em như kẻ vô hồn miễn cưỡng ở bên anh. Giá mà có lúc, giữa người ấy-và anh, em từng chênh chao giữa hai chiều quên-nhớ, thì anh sẽ nuôi hy vọng đến sau cùng. Một bờ vai thì người đàn ông nào cũng có, nhưng với người mình yêu thương, người đàn ông muốn rằng nó không chỉ là một bờ vai…




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em đã từng hận anh vì anh bỏ rơi em

Người ta khổ vì thương không phải cách
 Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
 Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi ... .

Quan ao cong nhan


“May mà mày vẫn chưa có con, vẫn có thể làm lại từ đầu”, cô bạn thân của chị an ủi. Chị mím môi, quay mặt vào tường tránh cái nhìn thương hại của bạn. Giá mà chị đã có con… Có con thì bám vào con mà sống, lo cho con mà sống, còn hơn bây giờ sống mà không biết bước tiếp theo mình phải làm gì. “Tao bơ vơ quá mày ơi!”, chị bất giác thốt lên, vai rung rung theo tiếng nấc nghẹn ngào.
Sau bao nỗ lực níu kéo, chị không thể giữ được anh ở lại bên mình. Cuộc hôn nhân kéo dài hai năm thì chấm dứt. Có hình bóng của một người trong quá khứ xen vào cuộc tình của họ, anh ra đi không nhẹ nhõm gì, chị ở lại cũng chông chênh. Yêu nhau thì có muôn vàn lý do, ly hôn cũng thế. Lúc đang yêu nồng say, muốn “chia” kiểu gì đều không được. Khi trái tim bắt đầu mệt mỏi, chán nản thì muốn níu thế nào cũng chẳng xong.

Chị tránh những cuộc điện thoại của ba má và không dám về quê. Chị sợ phải đối mặt với mọi người, sợ những lời xì xầm. Lên cơ quan, chị lẳng lặng làm việc, xong thì về. Chị biết, sau lưng mình luôn có những ánh mắt bám theo khó hiểu. Là người thất bại trong hôn nhân, chị chỉ biết âm thầm chịu đựng và tập cho mình một lối sống bình thản. Chị mua thêm mấy bộ váy mới, uốn lại mái tóc bồng… Nhưng chị không thể trốn chạy nỗi cô đơn.
Sửa máy lạnh

Trước đây, anh đã cứu vớt chị thoát khỏi cuộc hôn nhân với một tay lọc lừa, dối trá. Chị như từ địa ngục được anh đưa lên mặt đất, được mở mắt nhìn thấy hoa cỏ. Trang đời tươi đẹp mở ra, chị đón nhận nó với tất cả hy vọng, hân hoan… Anh là điểm tựa cuộc đời chị. Thế rồi một ngày… Anh chìa lá đơn ly hôn ra và nói: “Hãy quên anh đi!”.



Có người động viên: “Chị chỉ đang một mình thôi chứ không hề cô độc”. Chị bật cười: “AQ đến thế là cùng”. Sau hai lần đổ vỡ, chị xa lánh đàn ông. Chị như con chim sợ cành cong, sợ phải đau thêm lần nữa. Chị thôi khao khát cái cảm giác bình yên khi được nép mình bên một người đàn ông vững chãi. Đối với chị, những điều đó bây giờ thật xa xỉ. Chị muốn về quê, hít hà cái không khí thảnh thơi của đồng nội, nhưng lại không dám. Về quê lại thấy ba nằm gác tay lên trán thở dài, má quay mặt vào tường rơi nước mắt, vừa giận vừa thương con mình dại dột, bất hạnh.

Đang đi trên đường, chợt bắt gặp một đôi vợ chồng nhặt rác cười nói và nhìn nhau trìu mến. Chị bật khóc. Điểm tựa của cuộc đời đâu cần gì cao sang, đâu có gì xa xôi. Vậy mà, chị - trong bộ váy công sở đẹp đẽ - lại ước ao được như đôi vợ chồng đang lem luốc và tất tả ngược xuôi kia.
phutungoto

Buổi tối, không còn anh làm bạn, chị mạnh dạn đi dạo một mình. Đường rộng thênh thang nhưng cảm giác như thể nó quá nhỏ bé, bé đến nỗi không tìm được lối đi. Chị đứng im giữa ngã ba đường, đang loay hoay tìm hướng quay về. Một thằng bé ăn xin yếu ớt xuất hiện. Nó ngửa tay trước mặt chị, giọng thỏ thẻ xin chị vài ngàn.

"Nhà con ở đâu?", chị nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bé.

“Ngoài đường”, thằng bé đưa bàn tay gầy guộc lên dụi mắt.

“Tối nay con về đâu?”, chị thắc mắc.
Giay dan tuong

“Con ra đường”, thằng bé cười ngây ngô.

Chị dúi vào tay thằng bé một ít tiền, nó lí nhí cảm ơn rồi tiếp tục bước bằng đôi chân trần. Từ sau ly hôn, chị nhạy cảm hơn, hay xúc động và suy ngẫm về cuộc sống. Thằng bé ấy cũng rất cần một điểm tựa. Chị thầm thì: “Mình còn may mắn hơn nhiều người”.

Chị nhắn cho anh: “Em đã từng hận anh vì anh bỏ rơi em. Nhưng bây giờ, em không còn hờn trách gì anh nữa. Em sẽ cẩn trọng để bước tiếp một mình. Cầu chúc những điều tốt lành sẽ đến với anh!”. Chị tắt điện thoại. Đã lâu lắm rồi chị mới có một giấc ngủ nhẹ nhàng và yên bình như thế.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có lẽ em đã thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn

Khi người phụ nữ rời ra một người đàn ông, họ còn lại rất nhiều nỗi đau. Một trong số đó là nỗi đau 

của sự tan vỡ 

May ao thun quang cao


Những tối cuối tuần, anh vẫn đến chở em đi cà phê. Mình ngồi bên nhau, dừng giữa những câu chuyện đôi khi là một nụ hôn thật sâu. Nhìn bên ngoài chúng ta như bao đôi tình nhân khác nhưng sao trong lòng em luôn thấy bất an.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, em đã tưởng anh sẽ là một nửa của đời em. Anh có công việc ổn định, chững chạc, điềm đạm lại nói chuyện và cư xử khéo léo. Em bắt đầu thêu dệt và tưởng tượng biết bao điều tốt đẹp về anh.

Anh thường hỏi thăm về gia đình, công việc của em. Em vô tư với ý nghĩ có yêu, người ta mới quan tâm. Em kể với anh biết bao nhiêu là chuyện buồn vui trong cuộc sống. Những buổi tối, sau giờ làm về, em chờ điện thoại của anh. Những cuộc gọi, những dòng tin nhắn của anh ngày một đầy trong điện thoại của em.



Anh rất ít khi nói về bản thân mà chỉ nghe em tâm sự. Chưa có ai lắng nghe em nói chăm chú như anh. Cảm giác như có người hiểu, chia sẻ và đồng cảm với mình khiến em luôn nghĩ anh dành tình cảm đặc biệt cho em. Nhưng nhiều tháng trôi qua, khi những lần hỏi thăm chỉ lặp đi lặp lại đến nhàm chán, em chợt nhận ra tình cảm mà anh dành cho em mãi dậm chân tại chỗ. Em phân vân: “Lời yêu thương với anh khó nói vậy sao?”. Anh chỉ mỉm cười, nhỏ nhẹ: “Nếu em muốn nghe thì anh nói. Để nói ba chữ ấy đâu có khó…”. Em im lặng.
Rang su cao cap

Những tối cuối tuần, anh vẫn đến chở em đi cà phê. Mình ngồi bên nhau, dừng giữa những câu chuyện đôi khi là một nụ hôn thật sâu. Nhìn bên ngoài chúng ta như bao đôi tình nhân khác nhưng sao trong lòng em luôn thấy bất an. Linh cảm của em đã đúng khi những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn của anh cứ thưa dần. Trong khi em đang lấy đà chạy về đích thì anh bất ngờ đưa sợi dây ra chặn lại, em ngã một cú thật đau. Em nhắn tin hỏi thăm dồn dập, đáp lại chỉ là sự im lặng đến lạnh lùng của anh. Em quay cuồng trong hàng tá câu hỏi “vì sao” và không ngừng tự trách bản thân đã làm gì để anh phải xa lánh.
sua may nuoc nong

Những chiều cuối tuần, em thường trở lại những góc quán cũ mình từng hò hẹn. Em muốn tìm một lí do nào đó để gặp anh, để hỏi vì sao anh chọn cách chia tay trong im lặng. Có lẽ với người khác, vài tháng gắn bó là thời gian ngắn nhưng với em, người con gái lần đầu tiên biết rung động, biết yêu thương thì đó là khoảng thời gian rất dài, với bao dằn vặt, nhớ nhung.

Cuối cùng, em đã không cần gặp anh để tìm câu trả lời nữa. Một cô bạn cũ từng rơi vào trường hợp như em đã giải thích cho em hiểu mọi chuyện. Thì ra trước giờ, anh chưa bao giờ yêu em thật lòng. Với anh, tình yêu chính là sự lựa chọn. Anh đã lên một danh sách khá dài các cô gái. Mỗi ngày, anh đánh dấu những ưu, khuyết điểm của từng cô gái  để lựa chọn ra cho mình một người yêu, người bạn đời phù hợp nhất.


phutungoto



Đúng là tình yêu cần phải có lí trí dẫn đường. Em không hề hối hận vì trong thời gian quen anh, em đã không cố gắng phấn đầu trở thành một cô gái hoàn mỹ trong mắt anh. Em thấy bình yên vì mình đã sống thật với chính con người mình, không phải dựng lên bất kỳ màn kịch giả tạo nào để lấy lòng anh. Em cũng không buồn khi anh không lựa chọn em. Vì em tin khi anh cân nhắc đắn đo để chọn ra một người yêu, người vợ thật sự, chắc hẳn cô ấy có nhiều ưu điểm và phù hợp với anh. Nhưng phải chi anh nói cho em biết sớm hơn và đừng gieo vào lòng em quá nhiều hi vọng, sự ngộ nhận, đừng đặt lên môi em những nụ hôn nồng nàn…thì giờ đây khi anh buông tay, có lẽ em đã thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Khi đã biến mình thành một cô nàng siêu kinh dị trong mắt đối phương

*~*You may only be one person to the world but you may be the world to one person. (Đối với thế giới này bạn chỉ là một người nhưng đối với ai đó bạn là cả một thế giới.
May ao thun quang cao


Để đối phương kinh hãi và tránh xa bạn ngay từ lần hẹn đầu tiên, áp dụng triệt để những phương pháp sau đây sẽ giúp bạn "cắt đuôi" anh chàng mà bạn không có tình ý.
1. Hãy đến trễ hẹn - thật trễ hẹn
Bạn hẹn chàng 19 giờ có mặt tại điểm hẹn và yêu cầu chàng phải đến đúng giờ, nhưng bạn có thể làm cho thời gian co giãn đến khoảng 20 giờ 30 phút hãy đến chỗ hẹn. Buổi hẹn đầu tiên hãy để chàng chờ lâu thật lâu, sau đó bạn nở một nụ cười tươi rói làm hoà: “Anh chờ lâu chưa? Em quên mất là có hẹn với anh...”. Đảm bảo hành động này của bạn sẽ khiến chàng vô cùng “cảm kích” và muốn "chạy mất dép".
Rang su cao cap
2. Trang điểm thật đậm và xịt tất cả số nước hoa mà bạn có lên người
Hãy gắn mi giả số dài và dày nhất, son môi tô màu đỏ nhất, dùng phấn số trắng nhất... Tất cả những phụ kiện trang điểm này cộng với mùi hương nước hoa nồng nặc được kết hợp từ 2 - 3 loại khác nhau trên người, bạn sẽ khiến đối phương và cả những vị khách bất đắc dĩ xung quanh cảm thấy “ấn tượng” về bạn đến không ngờ. Có lẽ chàng sẽ phải suy nghĩ lại về ý định hẹn hò với bạn ngay sau khi được chiêm ngưỡng dung nhan kì dị của bạn.
3. Liên tục xem-nghe-gọi điện thoại và dừng cuộc nói chuyện một cách tuỳ hứng
Khi chàng đang mở lời cho một chủ đề nào đó để hai người cùng nói chuyện, bạn hãy chúi mũi vào cái điện thoại ngay, bấm một số đưa lên tai nghe và làm dấu ra hiệu cho chàng im lặng. Bạn ba hoa khoảng mươi phút rồi tắt máy, sau đó hỏi lại đối phương: “Anh vừa nói gì ấy nhỉ?”. Tin chắc rằng, câu chuyện sau đó giữa bạn và chàng sẽ thú vị... hơn nước ốc.
Giay dan tuong


4. Nói về một chủ đề mà đối phương không hiểu
Bạn hãy huyên thuyên về giá của một chiếc Louis Vuitton khoảng bao nhiêu, phấn trang điểm dùng của Mac hay của Chanel thì tốt hơn... Hay đơn giản là chủ đề về một cô nàng, anh chàng nào đó mà bạn biết. Hãy liên tục kể xấu anh ta cho đối phương nghe. Đối phương của bạn hẳn sẽ rất “vui vẻ” khi nghe những câu chuyện “trời ơi đất hỡi” của bạn đấy!
5. Thi thoảng hãy chêm mấy tiếng lóng vào cuộc trò chuyện với chàng
Để chứng tỏ cho chàng biết mình là một người phụ nữ cá tính, độc đáo, khi nói chuyện với chàng hãy thêm vài câu tiếng lóng như “định mệnh”, ”vãi lung tung”, “XXX”… Hẳn là chàng sẽ khâm phục sự dạn dĩ đến… bỗ bã của bạn nhiều lắm. Ý định hẹn hò với bạn có lẽ sẽ quay ngược 180 độ sau khi tận tai nghe được cách ăn nói của bạn.
6. Hãy "chém gió" thật hùng hồn
Dù bạn chỉ cao mét rưỡi nhưng hãy cứ tự tin “chém” với chàng rằng: “Ngày xưa mẹ em bảo em đẹp thế này thì chỉ đi thi hoa hậu thôi!”. Hay đổi chủ đề nói về kinh tế cho vĩ mô: “Em đẹp nên em chỉ yêu anh nào đi bốn bánh thôi, ngồi sau Dream ê mông lắm” để chàng biết mà lựa sức mình có đủ đẳng cấp mà đến với bạn hay không nhé. Dù biết trước mặt mình là một tảng núi đá rỗng chân nhưng chàng cũng thấy hú hồn vì vẻ sừng sững của nó đấy.
7. Săm soi xung quanh và nói xấu một người nào đó đang ngồi gần bạn
Hãy nói vẻ thầm thì bí mật và biểu cảm khuôn mặt hết cỡ khi nói về đối tượng “vô phúc” nào đó rơi vào tầm ngắm của bạn. Hãy chê nhân vật đó hết lời với thái độ thật khinh khỉnh, bề trên với đối phương của bạn. Đừng bỏ qua bất cứ cử chỉ, điệu bộ, lời nói nào của nhân vật đó và lấy làm cớ để đưa chuyện với chàng. Có lẽ anh ta sẽ "lặn không sủi tăm" sau khi gặp một người giỏi đưa chuyện như bạn.
phutungoto
8. Than nghèo kể khổ thật nhiều với chàng
Hãy than thở về đống hoá đơn dày cộm mà bạn phải chi trả mỗi tháng. Hoặc bày tỏ với chàng ý định muốn đổi xe từ lâu mà chưa có tiền thực hiện. Thi thoảng nhấn nhá vài câu kêu gọi sự giúp đỡ của chàng kiểu như "Giá mà có ai tài trợ không hoàn lại cho em nhỉ, em sẽ yêu người ấy dài lâu". Cá là chàng sẽ “thông cảm” cho bạn rất nhiều!
9. Nếu bạn muốn về, hãy đứng lên và đi thẳng
Không cần phải chào hỏi gì cả, việc của bạn quan trọng hơn, hãy cứ làm những gì mình thích. Nếu chàng gọi điện hãy trả lời: “Em đã về đến nhà. Anh vẫn ngồi đó sao?”. Bạn sẽ khiến chàng đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và có lẽ sẽ suy nghĩ lại về ý định làm "vệ tinh" của bạn.
Tất cả 9 bí kíp trên sẽ khiến bạn trở thành một cô nàng siêu kinh dị trong mắt đối phương và không cần ra tay thêm nữa, ngay lập tức bạn sẽ "cắt đuôi" được họ. Nếu bạn thực hiện tất cả các điều trên thì có thể khẳng định một điều chắc chắn đó là: Dù bạn có đẹp hơn cả hoa hậu thì đối phương cũng sẽ kinh hãi mà tránh xa, bởi không ai có thể chịu đựng một cô nàng “khủng khiếp” như bạn lần thứ hai!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chẳng có gì xấu xa khi phụ nữ cố gắng tìm một người đàn ông thành đạt và có nhiều tiền để gửi gắm mình.

Đừng mang cho ai đó hơi ấm...Sau đó bỏ đi

Đừng mang cho ai đó niềm tin...Sau đó lừa dối

Đừng mang cho ai đó hi vọng...Sau đó đập tan

Đừng nói yêu ai đó...Sau đó nói tất cả chỉ là lời nói dối

Đừng hứa sẽ bên ai đó suốt đời...Sau đó lại tay trog tay với người khác 

Quan ao cong nhan


Cần tiền và ham tiền là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau. Các anh cần phân định được điều này. Bởi, khi hiểu về nó, các anh sẽ không còn phải phiền lòng nếu biết, nàng quyết tâm lấy mình vì mình kiếm được nhiều tiền.
Trước hết, tôi xin được gửi lời xin lỗi đến những người đàn ông chưa nhiều tiền và chưa thành công. Tôi, không hề có ý hạ bệ hay làm các anh mất uy tín, nhưng nói thật….trên cương vị là một phụ nữ, tôi thích người đàn ông có nhiều tiền và tốt bụng.
Sửa máy lạnh
Đến đây, các anh đang nhếch mép vì cái mơ mộng viễn vông này của tôi, nhưng tại sao mình lại tiết kiệm trong giấc mơ nhỉ. Nếu đã mơ, hãy mơ thật thoải mái, thật “xõa”, nhưng trong cuộc sống hiện thực mình sẽ chắt lọc và điều tiết để có được anh chàng gần bằng chuẩn trong mơ.
Các anh thật sai lầm khi nghĩ rằng, mọi phụ nữ muốn lấy chồng giàu vì hám tiền và muốn sống dựa dẫm vào tiền của anh ta. Thực tế, chỉ có một số ít phụ nữ tìm đến người đàn ông nhiều tiền với mục đích đó, phần còn lại chỉ là để đảm bảo có cuộc sống tốt trong tương lại. Chúng tôi muốn mình các con của mình có tuổi thơ êm đềm, tương lai sáng lạng và bản thân mình, được tận hưởng của cuộc sống chứ không chỉ đơn giản là tồn tại.
phutungoto
Các anh đừng nghĩ, tôi đang cố gắng mị dân cho kiểu sống hám tiền. Bởi, cần tiền và ham tiền là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau, các anh đừng đánh đồng chúng. Đa số chúng tôi cần tiền chứ không hám tiền. Trong cuộc sống hiện đại, phụ nữ không còn quanh quẩn trong bếp mà đã trở thành một phần quan trọng của giá trị gia tăng xã hội. Chúng tôi có khả năng lo cho bản thân và thậm chí nhiều hơn thế, nhưng vẫn cần một người đàn ông có tiền và có sự nghiệp. Bởi, đơn giản, khi thành đạt chúng tôi cũng muốn có người đàn ông sánh bước đúng “tầm”.
Cái “tầm” và “tiền” của người đàn ông ở mỗi phụ nữ là khác nhau. Có người thấy, lương anh 10 triệu/tháng là đủ, có người muốn lương chàng 20 triệu/tháng, nhưng cũng có những người muốn chàng phải đạt ngưỡng 100 triệu/tháng mới là đủ. Thế nên, các anh không cần nhìn thấy từ “nhiều tiền” mà ngứa mắt, mà ghét bỏ phụ nữ. Điều các anh cần làm là hãy thông minh hơn và tinh tế hơn. Hãy, tìm cho mình người phụ nữ phù hợp, người hài lòng với khoản tiền anh kiếm được. Còn nếu không tìm được hay chọn nhầm thì đó là do các anh kém.
Giay dan tuong

Các cụ vẫn nói “gái ham tài, trai ham sắc”. Vậy, chúng tôi cố gắng kiếm người đàn ông nhiều tiền theo ngưỡng mình muốn chẳng có gì sai. Nếu các anh cần vợ đẹp trong phòng khách, đảm đang trong bếp, khéo léo trong phòng của con và cuồng nhiệt trên giường thì chúng tôi thích một anh chồng thành công trong sự nghiệp, rủng rỉnh tiền đưa vợ, chu đáo trong phòng khách và nồng nàn trong phòng ngủ.




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có chồng đẹp trai rất cần phải giữ

- Đôi khi tưởng có nhau

Nhưng nhận ra mình chưa là gì cả!! 
 May dong phuc


Không thể phủ nhận sức cuốn hút chết người của một anh chàng điển trai. Thật tuyệt vời, khi được một anh chàng đẹp trai nói lời yêu. Nhưng, bạn cần cân nhắc kỹ trước khi quyết định lấy chàng làm chồng. Bởi lấy chồng đẹp trai, gia đình dễ tan vỡ.
Một cuộc nghiên cứu gần đây đã tiết lộ những thông tin thú vị về mối liên hệ giữa, hạnh phúc gia đình với vẻ bề ngoài của vợ và chồng. Theo đó, gia đình có vợ hấp dẫn hơn chồng sẽ hạnh phúc và bền vững hơn so với gia đình có chồng hấp dẫn hơn vợ. Bạn có ngạc nhiên về điều này?
 Rang su cao cap

Nếu chậm lại để suy ngẫm, bạn sẽ thấy kết quả trên không có gì đáng ngạc nhiên. Đàn ông luôn thực hiện 2 chiến lược rất rõ ràng khi họ tiếp cận phụ nữ. Với người bạn đời, họ sẽ tìm đến những cô gái không quá xinh, nhưng có đầy đủ tố chất để làm một người vợ đảm. Nhưng, trong những mối quan hệ ngắn hạn, họ sẽ tìm đến những cô nàng nóng bỏng và gợi cảm để thỏa mãn đam mê chinh phục.
Phụ nữ thường an phận khi trở thành vợ và mẹ, nhưng đàn ông lại không như vậy.
 Giay dan tuong
Họ không thể trung thành để theo đuổi sự nghiệp làm cha và làm chồng một cách toàn tâm. Phần lớn đàn ông đều không thể cưỡng lại sự quyến rũ của một cô gái hấp dẫn, có khác chỉ ở cách tiếp cận của mỗi người.
Sẽ thật bất công khi nói rằng, đàn ông đẹp trai luôn chủ động lôi kéo. Thực tế là có rất nhiều phụ nữ sẵn sàng trao gửi mình cho một anh chàng đẹp trai, dù biết anh ta đã có gia đình. Điều này là cơ hội để đàn ông đẹp trai thỏa mãn thú vui chinh phục. Và, khi phải dành nhiều thời gian để vui vẻ cùng các nàng, họ sẽ dành ít sự quan tâm hơn đến vợ và gia đình.
 phutungoto
Khi lấy một anh chồng đẹp trai, bạn không chỉ phải đối mặt với nguy cơ bị phản bội mà còn phải chung sống với sự bất mãn trường kỳ. Trong thực tế, đa số đàn ông đẹp trai thường thể hiện thái độ yêu – tôn thờ bản thân một cách cuồng nhiệt. Họ chỉ luôn chú ý đến vẻ ngoài bảnh bao mà quên đi nhiều thứ quan trọng khác trong cuộc sống. Đối với những người đàn ông như vậy, vợ trong mắt họ chỉ luôn ở vị trí thứ yếu.
Điều này không có nghĩ là, đàn ông đẹp trai không tốt và sẽ trở thành một người chồng tồi. Nhưng, trong các cuộc khảo sát về ly hôn, không chung thủy là lý do hàng đầu dẫn đến việc hôn nhân đổ vỡ và đàn ông đẹp trai thường không chung thủy. Nếu đang có một anh chồng đẹp trai, bạn cần có chiến lược cụ thể khi hành xử với chồng để giữ gìn hạnh phúc gia đình và cũng cần lên tinh thần để chuẩn bị cho mọi tình huồng.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Em cần một làn sóng để vỗ về, yêu thương khi tâm hồn em đang ủ rũ

*Con Trai lớp 13 mà chưa biết nấu cơm --> Tội thằng ku còn thơ dại.

Con Gái lớp 6 mà chưa biết đi chợ --> Sau này đừng lấy con nhỏ đó làm dâu.

 Quan ao cong nhan



“Anh đưa em ra biển nhé!

Điên à, mùa đông ra biển làm gì?

Thì em thích, đơn giản chỉ vậy thôi.

Nhưng anh không thích, nếu em thích thì đi một mình…”

Anh à, được làm điều mình thích với em không có gì là không thể, và em đang đứng trước biển đây, một cảm giác rất lạ mà em chưa từng được trải nghiệm.
Sửa máy lạnh

Mùa đông, biển thật đẹp, thật thơ mộng và cũng không kém phần lạnh lẽo. Em lững thững đi dạo trên bờ biển, với em biển mùa đông sao lại dịu dàng đến thế, ngay cả những đợt sóng vỗ bờ, sóng cũng rất nhẹ nhàng, từng đợt từng đợt đang vỗ về như không muốn làm tổn thương đến người mà nó yêu, nhưng có điều sóng có vỗ về, có tung bọt trắng xóa thì cũng không ai ngắm nó cả. Vì mọi người đều không thích biển mùa đông phải không anh?

Còn em, em lại cảm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn của biển khi đông về, được dạo bước trên biển, không một bóng người, từng cơn gió như thổi sâu vào tận đáy lòng, và cuốn đi mọi buồn phiền, nhắm mắt – hít một hơi thật sâu rồi thở phào nhẹ nhõm, tiếng sóng biến cuốn đi những ưu tư, để em được trở về chính bản thân mình.

Nhúng tay xuống nước biển trong vắt, em từ từ vớt những bọt sóng biển, thổi nhẹ để bọt sóng vỡ tan, chỉ vậy thôi cũng khiến em thích thú và hạnh phúc dường nào.

Anh biết không, nhiều khi em chỉ mơ ước được làm những điều thật nhỏ nhoi khi có anh ở bên. Được nắm tay anh tung tăng dạo bước, được hát cho anh nghe những bài tình ca, được hôn nhẹ lên môi anh và được nói với anh thật nhiều thật nhiều những chuyện phiếm. Nhưng hình như những điều nhỏ nhoi ấy thật khó phải không anh, bởi hiện tai chỉ có em, một cô gái nhỏ bé và dường như vô hình trước khoảng không rộng lớn của biển cả.
phutungoto

Em không cô đơn trước biển, thay vì ôm anh, em dang tay ôm biển cả vào lòng. Biển mùa đông lạnh lùng khó hiểu, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng và tiếng lòng của em. Vậy là em hiểu vì sao anh không thích biển mùa đông rồi, chắc có lẽ anh không thích sự lạnh lùng đến khó hiểu ấy, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thích để người anh đã từng yêu một mình, cô đơn, để cái lạnh lùng cùng cực ấy bao quanh người con gái nhỏ bé ấy.

Em thích biển, dù hè cũng như đông, nhưng biển mùa đông khiến em dịu dàng hơn bao giờ hết có lẽ chỉ có biển mới hiểu được em đang cần gì, em cần một bờ vai để tựa, em cần một làn sóng để vỗ về,  yêu thương khi tâm hồn em đang ủ rũ.

Đứng trước biển, nghe tiếng sóng rì rào, em lại nhớ đến những lúc mình ở bên nhau, em thích cái cách anh hôn em, em thích được nũng nịu,  được pha trò cùng anh. Mọi ký ức của hai đứa đang ùa về trong tâm trí em, bởi với em – anh luôn là người em dành tình yêu sâu kín nhất.
 Giay dan tuong

Mấy ngày qua em luôn mơ về anh, em liền nhớ đến câu hát trong bài Nơi tình yêu bắt đầu: “Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu” nhưng em đã yêu anh từ rất lâu, vậy tại sao trong mơ cũng như thức, hình bóng anh luôn hiện hữu.

Biển mùa đông thật đẹp, bao la yên bình nhưng lại nhộn nhịp trong cô đơn… Chính vì những lý do đó mà em yêu anh, yêu biển hơn bao giờ hết.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Dù có thế nào đi chăng nữa, em vẫn tin tình yêu sẽ về nếu trái tim còn yêu thực sự

Đã bao giờ...?
Bạn muốn đi lang thang... 1 mình...!!!
Thích im lặng...!!!
Thích lặng lẽ dõi theo...1 người
Nhìn họ...cười
Nhìn họ...hạnh phúc
Bất giác nhìn lại bản thân
Lại cười...nhưng.. .thật ra...nước mắt đang chảy vào trong...!!!

 May ao thun quang cao


Chúng mình chia tay, đó là điều nên làm lúc này anh ạ. Nếu đi cùng nhau một chặng đường dài nhưng cảm giác mang lại cho nhau chỉ là sự mệt mỏi, những cãi vã và bất đồng thì đừng cố gắng thêm nữa. Hãy chấp nhận buông tay, biết đâu xa nhau lại làm cho anh và em hiểu được mình cần điều gì và đâu mới là tình yêu em và anh tìm kiếm.

Mọi người ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của em và anh. Cũng không quá khó hiểu cho điều đó. Thời đại này người ta yêu nhanh và cũng quên nhanh như thế. Bởi thế, một cuộc tình 5 năm mới khiến người ta thán phục. Dù chẳng ai biết rằng, bên ngoài cái vẻ bọc một tình yêu ngọt ngào và tưởng lãng mạn như thơ ấy là những nỗi niềm chốn giấu. Em và anh, chỉ hai người biết, chỉ hai người cảm nhận.

Cũng đã từng có thời mình yêu nhau say đắm, đến một ánh mắt, một nụ cười cũng đủ làm người kia thức trắng đêm nhung nhớ. Từng có thời mình nắm chặt tay nhau đi dưới mưa, không nói gì cả, sự lặng thinh ngọt ngào. Những lá thư tay mà anh viết em vẫn trân trọng cất nó vào chiếc hộp kỉ niệm, nơi chứa đựng tất cả những món quà của hai đứa khi yêu. Giờ đây, mỗi lần đọc lại những dòng thư ấy em vẫn tiếc bao dấu ấn đong đầy mà hai đứa mình cùng nhau xây dựng. Những kỉ niệm đó suốt đời em chẳng thể nào quên. Tất nhiên, ai chẳng có thời mê say như thế phải không anh? Và vì những cảm giác ban đầu đó mà em và anh đã đi cùng nhau tới tận ngày hôm nay.
5 năm qua, đã có biết bao kỉ niệm, vui buồn trong cuộc sống của hai đứa mình. Từng khoảnh khắc qua đi luôn có sự đồng hành của người kia. Em cảm thấy hạnh phúc vì luôn có một người bên mình. Em tin anh cũng đã có những cảm giác ấy như em. Dù sao, tình yêu này cũng đã là động lực, là nguồn an ủi cho em và anh vượt qua những trở ngại của cuộc sống xảy đến với hai người trẻ như chúng ta. Hãy trân trọng những điều đó anh nhé. Trân trọng mọi điều trước khi mình… chia tay.
Rang su cao cap

Em và anh quá ích kỉ, để cho cái tôi của mình lớn hơn nhiều cái Ta. Vì thế mà giận hờn, ngờ vực, ghen tuông và tranh cãi. Em và anh cứ phải gồng mình lên để tạo ra một vỏ bọc cho thứ tình yêu mà mọi người ngưỡng mộ. Nhiều lúc, chính em và anh đều quá mệt mỏi, muốn dừng lại nhưng rồi chỉ vì cái danh mà mọi người áp đặt lên tình yêu của hai đứa mà hai đứa lại phải cười nhạt với đời và diễn tiếp vai diễn của mình.

Nhưng tình yêu đâu phải là một vở kịch để diễn hoài trong đó. Cảm xúc bắt nguồn từ tim và nó sẽ điều khiển hành động của mỗi người. Lớp vỏ bọc rồi cũng sẽ có ngày phải gỡ bỏ để nhường chỗ cho sự đối diện với thực tế. Hãy thừa nhận đi anh, tình yêu của lúc này của hai đứa mình không còn mang lại cho nhau hạnh phúc, chỉ mang tới những khổ đau và mệt mỏi. Đừng lừa dối chính mình, đừng diễn một vai diễn mà cố gắng mãi cũng không thể tròn vai nữa anh. Hãy chia tay đi…

Chia tay này không có nghĩa là dừng lại. Chúng mình sẽ viết tiếp con đường hai đứa đi theo một cách khác. Em tin thời gian sẽ là thử thách để em và anh biết mình cần gì. Nếu tình yêu đó thực sự đã chết trong em và anh, hãy bước tiếp bên nhau như những người bạn, anh nhé. Còn nếu lòng còn yêu, rồi sẽ có một ngày ta quay về bên nhau. Dù có thế nào đi chăng nữa, em vẫn tin tình yêu sẽ về nếu trái tim còn yêu thực sự. Hãy chia tay…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Nếu có kiếp sau ta vẫn sẽ yêu em, và ta tin đó là số phận

*~*Roses are red, violets are blue never sexy as you, when I'm asleep I dream of you, when I'm 

awake I think of u. WHAT CAN I DO I'M SO CRAZY ABOUT YOU!!! (Sắc thắm của hoa hồng 

hay sắc lam của hoa violet không bao giờ hấp dẫn bằng em. Anh mơ thấy em trong giấc ngủ, và khi 

tỉnh dậy anh lại nghĩ đến em. Điều mà anh có thể làm là anh phát điên vì em)


 Quan ao cong nhan

Mùa đông…

Đó là mùa của sự ấm áp, ta thích nó bởi vẻ bề ngoài nó lạnh lùng đến vô cảm… nhưng bên trong đó là sự sôi sục như muốn nổ tung vì sự cô đơn và trống trải. Ngày em đến là một ngày cuối đông, là ngày mà con tim ta như muốn mách bảo đó là em, người mà ta nghĩ em sẽ cùng ta đi đến cuối con đường. Thời sinh viên, đó là những tháng ngày hồn nhiên, không lo toan, mưu sinh danh lợi. Ta thích sự tĩnh lặng, bình yên không ồn ào, chen lấn, nhưng sao ta lại có thể cho em số điên thoại của chủ nhà để em vào xóm trọ đó nhỉ? Thật buồn cười. Đó là số phận... Và rồi cô bé bốn mắt ơi ta trót yêu em mất rồi.
 Sửa máy lạnh

Mùa đông đó là những cái nắm tay bước cùng nhau dưới cơn mưa lạnh cắt da cắt thịt, mà sao nó ấm áp đến thế. Đó cũng là lúc ta đòi cầm tay em, em nói: “sao mà nhanh thế?”. Đó là nụ hôn đầu tiên khi em trao ta, ta khẽ nhìn thấy đôi má em hồng, và nụ cười hạnh phúc. Đó cũng là những cây kem mà chỉ những ngày hè oi bức là hình ảnh quen thuộc, vậy mà ta đã cùng nhau thưởng thức nó trong một ngày mùa đông lạnh giá. Khi yêu nhau thì không gì là không thể phải không cốc iu của ta.

Nước mắm…
Đó là những hương vị cuối cùng của món súp tình yêu mà nó đọng trên bờ môi em mà khi tạm biệt đi thực tập, em đã trao ta thật nồng nàn. Là những bữa cơm mà chỉ có thời sinh viên mới có… Khi yêu, mọi thứ đều là đẹp kể cả đó là nhưng điều bình dị nhất và ta biết đó là số phận.
 phutungoto

Nước mắt…

Đó là những hạt sương được chảy ra từ trái tim của em, của ta… Ta chia tay em không phải vì hết yêu mà đơn giản vì ta quá yêu. Làm sao ta có thể để môt người có một tâm hồn trong sáng như em có thể chờ đợi ta lâu như vậy? Ta sợ, sợ em sẽ buồn, sợ những giọt nước mắt của em. Ngày ta chia tay nhau, em khóc, em ôm ta từ phía sau, ta đã lạnh lùng như gỗ đá, giấu nước mắt vào tim, ta cất bước thật nhanh…
 Giay dan tuong

Và rồi như một định luật nghiệt ngã, khi xa em, ta đã khóc, giọt nước mắt đàn ông đã chôn sâu trong đáy lòng. Đó là khi mà em đã có một người mới. Ta thương chính ta, nhưng lại mừng cho em. Giọt nước mắt của sự hạnh phúc vì em đã bình yên…

Cám ơn em đã đến, đã cho ta một tình yêu đẹp, cho ta những hương vị của tình yêu, và những kỉ niệm về một thời đã xa. Nếu có kiếp sau ta vẫn sẽ yêu em, và ta tin đó là số phận. Chúc em bình yên…

Rùa già gửi cốc iu…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em đang e ngại bên một người nào đó và không còn một chút gì hình bóng của anh

Nhân từ, ngọt ngào là dấu hiệu của tính cao thượng. (Pythagore)

May ao thun quang cao


Anh sẽ nhớ mãi cái ngày em nói lời cay đắng khiến anh đã ngã ngửa, anh vẫn đang tin rằng có lẽ những lời nói đó không phải là em nói mà là một người nào đó nói... nhưng vì sao chứ? Anh đã làm gì sai, không lẽ tình cảm anh dành cho em không đủ lấp đầy, không đủ để chứng minh những khoảng trống hay sao. Chẳng lẽ từ trước khi đến với anh em đã có sẳn dự định rời xa anh? Anh nghĩ rằng những tình cảm của anh dành cho em sẽ làm em hiểu được tấm lòng của anh và yêu anh như anh đã yêu em.

Anh rất đau, đau lắm em à. Mỗi ngày anh đều nghĩ đến em, nhớ em, muốn gặp em. Cứ mỗi tối đi làm về, sau khi xong thủ tục anh lên giường nằm và nụ cười của em lại hiện về, làm cho anh cười xuyên qua màn đêm. Anh không nhớ rõ cái ngày đầu tiên em đá mắt với anh, em có thấy không, khi em đá long nheo đã làm anh đứng sững lại giữa lối đi, cái cảm giác đó thật tuyệt vời, lúc đó cái gì đã làm em nháy mắt với anh, không lẽ em làm vậy chỉ để giả vờ cho anh không la em mỗi khi em xuống bếp lấy đồ. Anh vẫn nhớ mãi cái ngày đó, anh đã ghi lại ngày đó vào một tờ giấy và cất vào valy của anh vì anh sợ sau này lỡ khi em có hỏi lại kỷ niệm ngày đầu tiên ấy. Lúc đó anh sợ quên lắm nhưng mà giờ thì anh đã copy vào một góc nhỏ của trái tim anh rồi.
 Rang su cao cap

Ngày đó là ngày đầu tiên mình đi chơi với nhau, nó giống một cuộc hẹn hò như trong phim Hàn Quốc vậy. Lúc ở bên em anh rất vui và hạnh phúc, anh tưởng rằng sau hai năm đóng cửa trái tim anh đã tìm được một người, một người từ trên trời ban xuống, người mà sẽ theo anh đi đến cuối con đường, mà giờ anh mới nhận ra anh và em là hai đường thẳng cắt nhau, hai đường thẳng không biết bắt đầu từ đâu mà cắt nhau tại một điểm rồi chia cắt mãi mãi...
 Giay dan tuong

Em còn nhớ cái ngày anh và em đi dạo biển chơi không, lúc ấy anh thấy em có một suy nghĩ gì đó trong đầu em nhưng anh không quan tâm đến điều đó, vì lúc đó anh chỉ biết nhìn em, anh bước chậm lại một bước để nhìn em từ đằng sau khi em tung tăng trên bờ cát. Em có biết cái cảm giác lúc đó của anh không? Anh xin lỗi vì đã không bên em mỗi ngày, không thể chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn với em, làm cho em có cảm giác một mình chống chọi với sự lạc lõng giữa thành phố đông người, phức tạp ấy. Nhưng anh luôn hướng về em. Rồi mỗi tối làm về anh lại ngồi một mình ở đó, bữa nào anh về sớm thì anh lại nhìn em từ xa xa cho đến khi thấy em ra về mới tới đó ngồi một mình. Anh thấy những người đi ngang qua đó nhìn anh với sự suy nghĩ thật có duyên, có lẽ họ nghĩ anh đang bị điên, mà có lẽ người ta nghĩ đúng đó em. Anh ngồi nơi ghế đá để nhớ lại những kỷ niệm, lúc ấy anh nghĩ là chỉ ngồi ở đây một đêm nữa thôi, một đêm dành trọn 100% để nhớ lại tất cả những kỷ niệm về em, những kỷ niệm đẹp để mãi mãi xa em, vì em muốn điều đó, muốn xa anh cho dù anh đã cố gắng níu kéo tình yêu của anh nhưng hôm sau anh lại đến đó ngồi, chắc có lẽ là anh thích ngồi đó cho gần, cho mát.
phutungoto

Anh thật sự không biết, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thật sự không hiểu vì sao anh dành trọn tất cả yêu thương dành cho em nhưng em lại rời xa anh một cách rất đơn giản đến vậy. Em có trái tim mà sao em lại làm vậy chứ, làm vậy để em vui còn anh thì rất đau, có lẽ làm người khác đau chắc em vui lắm. Em có còn nhớ anh đã nói với em rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng không được rời xa anh, sao em lại nhớ mỗi ngày ăn ba bữa cơm nhưng lại quên những điều anh nói, em nghĩ anh nói đùa chăng. Giờ chắc em đang e ngại bên một người nào đó và không còn một chút gì hình bóng của anh vì em đã gói nó lại và vứt vào sọt rác rồi.. Chữ tình yêu viết ra giấy thì dễ nhưng lại rất khó có thể hiểu được phải không em, hay em biết rõ điều đó. Anh sẽ khóc cho mình, rồi lại một lần như hai năm về trước, rồi lại sẽ đem tất cả áo quần ra giặt lại, vì làm vậy anh sẽ vui và mỉm cười trở lại để đón nhận một tình yêu mới thật sự thuộc về mình. Em đã làm con người anh thay đổi rất nhiều, anh cám ơn em vì điều đó.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Hãy để em bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới mà không có anh (

Bản chất của tình yêu là sự thánh thiện và thanh bình. ở đó, tâm hồn, lý trí, lương tâm và thể xác 

đều được bình an.
May ao thun quang cao



Có một sự thật mà em từ lâu em không muốn tin và cũng không dám tin! Tại sao con tim em lại yếu mềm như thế, tại sao một con người lý trí như em lại không làm chủ được tình cảm của mình. Thú thực, tình yêu dành cho anh đối với em lại là một sự tổn thương vô cùng lớn, nó giằng xé tim em, không lúc nào em thôi suy nghĩ, muốn nói với anh rằng: em đã yêu anh, yêu chính người bạn thân nhất của mình.
Rang su cao cap

Thực sự chúng ta có khoảng cách quá lớn phải không anh? Anh đẹp trai, gia đình khá giả, còn em một cô gái nghèo, nhan sắc không nổi bật. Em chưa từng nghĩ đến việc yêu anh, càng không dám hy vọng anh sẽ yêu em. Trong thời gian chúng ta bên nhau, anh đối xử tốt với em hơn mức một người bạn. Anh luôn làm những gì em muốn, làm những gì em nói, hơn cả những gì mà một người con trai làm cho bạn gái mình. Thậm chí thời gian anh dành cho em còn nhiều hơn cả cô ấy. Lúc em nói cần anh, anh luôn đến, lúc em khó khăn anh luôn bên cạnh, bao nhiêu đó cũng đủ làm em yêu anh.

Đôi khi em ngộ nhận anh cũng yêu em. Nhưng anh à, lý trí không cho phép em yêu anh, em không muốn làm vết ố trong cuộc sống hoàn hảo của anh, em biết anh muốn gì và cần gì ở một cô gái, điều đó làm em phải quên đi thứ tình cảm ngốc nghếch của mình. Em không cho phép bản thân yêu một người không nên yêu, một người chắc chắn không yêu mình. Em sợ vì tình cảm đó mà phải mất đi một người bạn chân thành.
Giay dan tuong

Nhưng anh ơi, thực tế là khi ta đã yêu một ai đó rồi thì chắc chắn ta không thể làm bạn được với người đó nữa. Em đã suy nghĩ rất nhiều để làm một việc khó khăn nhất, đó là thừa nhận tình cảm của mình, sống thật với cảm xúc của mình một lần. Và em đành chấp nhận mất đi người bạn thân nhất - một người em luôn yêu thương.
phutungoto

Khi em nói rằng em yêu anh thì đây là lời tỏ tình cũng là lời chia tay. Em xin lỗi em không thể làm bạn với anh được nữa, tha thứ cho em vì sự ích kỷ này. Em cũng không có đủ cao thượng để chúc phúc cho anh và một người khác. Em sẽ cố gắng không xuất hiện trong cuộc sống của anh. Khoảng thời gian bên nhau em thật sự rất hạnh phúc, biết bao kỷ niệm đẹp không thể xóa được nên hãy để nó dần lãng quên theo thời gian…

Em biết, có thể anh sẽ không chấp nhận chuyện mất người bạn như em, nhưng đừng bao giờ đi tìm em nữa, đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của em, hãy để em bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới mà không có anh. Anh yên tâm, em sẽ luôn cố gắng sống tốt, và anh cũng như vậy nhé. Đó là điều cuối cùng em muốn anh làm vì em.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com