Showing posts with label tình yêu giới tình. Show all posts
Showing posts with label tình yêu giới tình. Show all posts

Saturday, October 25, 2014

Anh thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên em

Tôi yêu em không bởi vì em là ai, mà chỉ là khi bên em tôi luôn là chính mình.

 May ao thun quang cao


Người ta cứ cười anh vì đã yêu và cưới một người con gái hơn mình đến 4 tuổi. Nhưng có sao đâu chứ, cuộc sống hạnh phúc của chúng mình những năm qua chính là câu trả lời thực tế nhất cho mọi lời xì xào bàn tán ấy. Thậm chí có nhiều thằng bạn còn ghen tỵ với anh vì biết “nhìn xa trông rộng” nên mới cưới được một người phụ nữ đảm đang như em.

Mặc kệ người ta nói gì, khen cũng được, chê cũng được mà ghen tỵ thì cũng chẳng sao. Đã từ rất lâu rồi anh chẳng còn để ý người khác nghĩ gì. Anh chỉ còn quan tâm đến việc em và con đang nghĩ gì, đang cảm thấy ra sao mà thôi. Bởi vì, đối với anh thì em và con là cả thế giới.

Anh vẫn còn nhớ mãi buổi tối hôm 8 – 3 năm đó. Sau khi đưa em đi chơi một vòng quanh thành phố, anh chạy xe tận ra ngoài đường quốc lộ, dừng xe lại trên đường rồi lấy hết can đảm để tỏ tình với em. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực vì lo lắng không biết em có nhận lời, còn em thì lại cười vang có vẻ rất khoái chí. Em cười anh vì đã chọn một không gian tỏ tình chẳng lãng mạn chút nào. Nhưng may mắn cho anh là cuối cùng em cũng bẽn lẽn gật đầu.
 
 Rang su cao cap

Sau này anh mới biết, có lẽ đêm đó em sẽ chẳng nhận lời yêu nếu như anh không tỏ tình ở một nơi ồn ào và bụi bặm như thế. Trước đó anh đã là một người đặc biệt trong trái tim em, nhưng chính quyết định ấy của anh đã khiến em nhận ra rằng anh không giống bất cứ một chàng trai nào ở trên đời này cả. Khi biết được điều này anh đã rất vui, vui và cảm thấy mình vô cùng may mắn.

Nhưng có một bí mật bây giờ anh mới tiết lộ. Thực ra hôm đó anh đã đưa em tới ven hồ, định dừng lại ở đó rồi chạy đi mua một bông hoa hồng để quay lại tỏ tình. Thế nhưng chưa kịp dừng xe thì tim anh đã đập rộn ràng vì hồi hộp, khuôn mặt lại đỏ lựng, nóng ran. Dường như lúc đó cơ thể anh có bao nhiêu máu đều dồn cả hết lên mặt thì phải. Anh thấy xấu hổ, thấy ngượng vì nghĩ rằng dưới ánh đèn thế nào em cũng nhìn thấy mặt anh đỏ nhừ lên cho mà xem. Và thế là anh cứ chạy xe vòng vèo, chẳng hiểu sao vô tình lại chạy ra tới tận đường quốc lộ. Nghĩ rằng ở đó đèn đường lờ mờ, tiếng xe chạy ầm ầm nên em sẽ chẳng nhìn rõ gương mặt anh thế nào, chẳng nghe được tiếng tim anh đập thình thịch buồn cười ra sao. Thế là anh dừng xe lại…
 Giay dan tuong

Em thấy không, hai chúng mình đúng là có duyên từ kiếp trước rồi, vậy nên trời xui đất khiến cho kiếp này chúng ta lại gặp nhau. Cảm ơn em rất nhiều, vợ của anh, bởi vì em đã dũng cảm vượt qua biết bao khó khăn và thử thách để đến với anh. Anh biết, khi quyết định làm vợ một người kém mình tới bốn tuổi đồng nghĩa với việc em sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Thế nhưng em không sợ những lời bàn tán, săm soi của người đời, không sợ mình sẽ già trước chồng, không sợ cả những khác biệt về tâm lý, sinh lý trong tương lai. Em can đảm đặt tình yêu của chúng mình lên trên tất cả và trở thành vợ của anh.
 

Anh thật may mắn vì đã có được một người vợ giống như em. Em đảm đang, tháo vát và lo lắng chu toàn mọi công việc trong gia đình, từ đối nội, đối ngoại đến bạn bè, hàng xóm. Em chăm sóc cho cu Bi của chúng mình ngày càng khỏe mạnh, bụ bẫm. Hôm nào đi làm về cũng có cơm dẻo canh ngọt đợi sẵn anh ở trên bàn. Bạn bè anh mỗi lần đến nhà chơi lại phải trầm trồ thán phục vì hai vợ chồng đều đi làm cả ngày mà nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho.
phutungoto

Thấy em vất vả, tất bật với mọi việc như thế, anh thương lắm. Có nhiều khi anh rất muốn giúp đỡ em gánh vác bớt việc nhà, nhưng em lại cười, đẩy anh ra và bảo: “Thôi anh cứ để đó, em làm một loáng là xong. Nhiệm vụ của anh là lo những việc lớn trong nhà, còn những việc nhỏ nhặt thế này thì cứ để đó cho em”. Em đúng là một người phụ nữ đặc biệt, anh hạnh phúc lắm vì đã được làm chồng của em.

Người ta vẫn hay quá chú trọng vào những điều rườm rà bên ngoài mà nhiều khi lại quên mất đi giá trị cốt lõi. Ngày đó, anh đã bỏ mặc bao nhiêu cô gái trẻ đẹp mà bố mẹ giới thiệu để quyết tâm theo đuổi tình yêu lớn của đời của mình. Và bây giờ anh có thể tự hào trước bố mẹ, trước gia đình hai bên rằng: “Chúng con đã quyết định đúng”.

Ngày gió mùa năm trước...

Có ba điều khó khăn nhất, đó là giữ được một điều bí mật, quên đi một sự xúc phạm và biết dùng thời gian rỗi một cách có ích.
Quan ao cong nhan


Giật mình tỉnh giấc giữa cơn gió buổi sớm mang thu qua, đông về, em trở dậy, lục tung cả tủ quần áo để kiếm một chiếc áo len mỏng bắt đầu một ngày. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi, khi mà chiếc áo len còn chưa kịp giữ ấm cho cơ thể, bất chợt dĩ vãng lại tràn về đặc quánh trong em. Những tưởng ký ức ấy đã trở nên xa xôi lắm… nhưng hình như vẫn chẳng phải là quá xa.

Mới chỉ năm trước thôi, cũng vào cái ngày cơn gió mùa đầu tiên tràn về, có một người đã ôm chặt em vào lòng và bảo rằng: “như thế này cho em khỏi lạnh”. Khi ấy em đã hạnh phúc lắm. Em co mình nép chặt vào bờ vai rộng dài rắn chắc để cảm nhận hết những hơi ấm bình yên của chàng trai mà em đã nguyện yêu trọn cuộc đời. Có ai ngờ rằng đó cũng là mùa lạnh cuối cùng mà vòng tay ấy thuộc về em. Hôm nay lại là một ngày bầu trời lộng gió, cũng gió lạnh đầu mùa, thế nhưng những cơn gió này đã chẳng còn mang theo hơi lạnh giống ngày xưa.
Sửa máy lạnh

Cuộc tình nào rồi cũng phải đi tới hồi kết, nhưng điểm khác nhau là mỗi cuộc tình lại chọn cho mình một cách bắt đầu và kết thúc riêng. Ai khi yêu cũng đều mong sẽ có một ngày được nắm tay người mình yêu thương bước vào lễ đường làm cô dâu, chú rể. Nhưng có phải mối tình nào cũng được viên mãn giống vậy đâu. Dù cho đó là nụ cười hay những giọt nước mắt thì cả hai cũng vẫn phải tiếp tục đi hết con đường hoặc bước về những hướng không nhau.
 

Chúng ta không may mắn giống như những đôi tình nhân khác, bởi cái kết cuối cùng của một cuộc tình đầy thi vị lại là hai chữ: chia tay. Anh lặng lẽ rời xa khi em còn chưa kịp hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi ấy. Bản nhạc đang đến đoạn cao trào thì dây đàn đứt phựt, làm sao để viết tiếp bài tình ca vẫn còn dang dở khi bây giờ chỉ còn có mình em?!
phutungoto

Rồi một ngày nào đó trong tấm thiệp hồng in hình loan phượng, tên của người em yêu sẽ lồng vào tên một ai đó chẳng phải là em. Rồi một ngày,em sẽ tự nguyện đưa tay ra để cho người ta lồng vào chiếc nhẫn cưới. Chẳng biết phía trước sẽ là hoa thơm hay quả đắng, chẳng biết rồi sau này cuộc sống có thật sự tốt đẹp hơn giống như những kỳ vọng đã khiến anh rời xa em. Nhưng cho dù dòng đời có chảy về đâu thì thật lòng em vẫn chỉ luôn mong cầu cho anh sẽ gặp được những điều tốt đẹp.

Đâu phải cuộc tình nào khi kết thúc cũng chỉ toàn có những đau đớn, nát tan. Em đã từng rất buồn và biết rằng anh cũng mang y nguyên cái cảm giác ấy. Em chưa bao giờ trách cứ, vì anh cũng đã phải khổ tâm, dằn vặt lắm rồi mới dám dứt áo ra đi. Đâu phải cứ chia tay là hết yêu mà có đôi khi người ta từ biệt nhau bởi cảm thấy mình không thể đem lại cho nửa kia hạnh phúc. Cảm ơn anh, vì lúc nào anh cũng chỉ nghĩ cho em.
 Giay dan tuong
 

Em mạnh mẽ lắm, bởi chưa bao giờ em cố tình tìm cách trốn tránh hồi ức. Từ lúc anh đi, chẳng ngày nào là kỷ niệm không kéo về. Em tập cho mình thói quen bình thản để đương đầu với mọi thứ, không chạy trốn, không bước qua mà chấp nhận sống cùng với những hồi ức về anh. Em không giống người ta nên sẽ không bao giờ xua đuổi hay vùi chôn quá khứ. Hãy cứ để chúng đến và ra đi theo cái cách tự nhiên nhất, bởi kỷ niệm nào cũng rất đáng được trân trọng và nâng niu.

Có thể là một tháng, một năm, hay rất nhiều năm về sau nữa, nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua. Em sẽ học cách thử bắt đầu một kết thúc, để có thể thực hiện điều anh hằng mong mỏi: sống một cuộc đời thật hạnh phúc khi không có anh ở bên. Em sẽ đứng dậy, sẽ bước đi, bởi vì em không còn lựa chọn khác. Em phải kiên cường, phải thật hạnh phúc để ở nơi xa ấy, trái tim người vẫn âm thầm dõi theo em đó sẽ được bình an.



Thursday, October 9, 2014

Mối tình đầu trong tim những kẻ yêu nhau…

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật 

khác là bạn cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.


 May ao thun quang cao


Thế là lại mùa nữa cây mí ra hoa. Hoa tím nhưng nhức cả một khoảng trời. Hoa rưng rưng rơi theo làn gió dù rất khẽ. Hoa rắc cả những cánh mỏng manh lên đầu đứa con xa xứ lâu lắm mới trở về… Tôi cứ đứng như thế, rất lâu dưới gốc mí già nua xù xì, lòng lại run lên. Hệt như lần đầu tiên tôi đã từng run lên như thế, với Ngân.
Tôi vẫn nhớ ngày xưa trong cuốn sổ tay giờ đã cũ mèm, có ghi rất nắn nót câu nói của Huy-gô: Người ta có thể xóa mọi thứ trên trái đất, nhưng không thể xóa hết dấu vết của mối tình đầu trong tim những kẻ yêu nhau. Thời gian luôn có câu trả lời xác đáng. Giờ nghĩ về Ngân, trong cái màu tím biếc của hoa mí nơi mình đã lớn lên, lòng tôi không khỏi bồi hồi. Đúng là dấu vết của tình yêu ấy vẫn còn, vẫn nằm đâu đó trong một góc khuất của trái tim tôi.

 Rang su cao cap


Chúng tôi đã từng yêu nhau như thế, năm cả hai 17 tuổi. 17… biết bao khờ dại, hồn nhiên. Dưới gốc cây mí ấy, trong đêm trăng huyền ảo, Ngân lần đầu tiên nói lời yêu. Ấp úng, ngượng ngùng, bối rối, hai tay Ngân cứ tự đan vào rồi lại tháo ra, cảm giác rất thừa thãi. Rồi rất lâu sau mới thốt ra được: mình… mình… rất thích ấy. Thích không phải là yêu nhưng cả hai đều hiểu. Đêm ấy, dù trăng mờ ảo, nhưng hình như nó là đêm trăng đẹp nhất trong lòng hai đứa. Đẹp và ám ảnh đến nỗi sau này dù đã lạc vào khói bụi phố phường, chợt thấy một mảnh trăng non, lòng lại nhoi nhói những kỷ niệm…

Rồi hai đứa lớn lên, cùng rời xa quê vào đại học. Tình yêu trong sáng đã nâng đỡ hai đứa trong khát vọng của tuổi đôi mươi. Những khó khăn của ngày ấy dường như chẳng là gì cả. Chỉ biết cứ đi, cùng sẻ chia và cùng nhìn về phía trước. Những tháng năm ấy thật đẹp, thật lãng mạn. Cuối mỗi tuần Ngân lại lóc cóc đạp xe sang trường tôi. Chỉ vậy thôi mà ấm áp biết nhường nào…
phutungoto

Tưởng cứ vậy, mãi hạnh phúc với tình yêu đầu đời ngập màu hồng ấy, nhưng bất ngờ vào năm thứ ba đại học, Ngân nhận được học bổng du học. Tôi ở lại, Hà Nội trống vắng, quê nhà cũng trống vắng, hoa mí tan tác trong gió bão… Nước mắt bắt đầu rơi cho những ngày tháng xa nhau. Rồi cũng chẳng biết ra sao. Cứ lặng lẽ dần, thưa thớt dần những cánh thư từ phương trời ấy để rồi cuối cùng hai đứa bặt tin nhau.
 sua may nuoc nong

Ra trường. Biết bao lo âu toan tính cho một cuộc sống mới. Màu hồng thời sinh viên chỉ còn trong quá khứ. Tôi bắt đầu phải nhìn mọi việc thực tế hơn. Phải suy nghĩ lại về mối quan hệ với Ngân đang dần trở nên vô vọng. Sau đại học, Ngân tiếp tục ở lại học cao học. Và tôi, chấp nhận một ngã rẽ khác cho cuộc đời. Không một câu chia tay và một lời chào tạm biệt. Hình như, làm vậy thì nhẹ lòng hơn.

Thời gian trôi đi, mỗi người một cuộc sống. Nghĩ rằng mọi thứ trong quá khứ đã ngủ yên. Nhưng giờ trở về bắt gặp lại màu hoa cũ, khung cảnh cũ mới chợt hiểu rằng, kỷ niệm thực ra chỉ nằm đâu đó trong ngăn kéo trái tim. Có lẽ luôn là vậy: không thể nào xóa hết dấu vết của mối tình đầu trong tim những kẻ yêu nhau…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chính sự im lặng của em đã giữ anh lại

Người đàn ông giỏi là người có thể làm người phụ nữ của mình cười
 Người phụ nữ giỏi là người có thể quên người đàn ông làm mình cười .

Quan ao cong nhan


Anh nằm trên giường, đầu băng trắng xóa. Em lật đật chạy vào, mắt ướt sũng, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng: “Sao đi đứng ẩu vậy? Phải nhìn trước ngó sau chứ”. Anh cười: “Ông trời thương, lâu lâu mới cho anh có cơ hội nhõng nhẽo với em đây”. Câu chuyện bỗng ngắt quãng khi anh nhắc đến tên một người con gái khác, mà theo anh, cô đã ám ảnh suốt thời thanh thiếu niên của anh.
Tiếng cánh cửa mở nhè nhẹ. Một cô gái trẻ, mặt phúng phính, nước da trắng như ngà bước vào. Cách ăn mặc và cử chỉ cho em biết địa vị của cô ta. Em cố nở một nụ cười gượng gạo: “Đây có phải là Yến, người anh vẫn hay nhắc không?”. Anh gật đầu xác nhận. Vì giường bệnh viện nhỏ hẹp, lại chỉ có một chiếc ghế dành cho người thân chăm bệnh, em đành miễn cưỡng đứng lên, nhường chiếc ghế lại cho cô ta. Lưỡng lự vài giây, cuối cùng em lẳng lặng ra ngoài khi thấy dường như sự có mặt của mình trong phòng lúc này là thừa thãi.
Sửa máy lạnh



Ở ngoài lan can bệnh viện, em cứ thấp thỏm, hết đứng lại đi, tâm trạng ngổn ngang, rối bời. Từng đọc ở đâu đó một lời khuyên, khi chồng gặp lại người cũ, vợ không nên giám sát nhất cử nhất động của chồng. Nhưng, em không thể làm cho mình trở nên cao thượng bằng sự điềm nhiên giả tạo. Lòng em như những con sóng ngầm dưới biển, cứ mỗi lúc lại muốn chồm lên cao. Cuối cùng, không kiềm chế được, em đã lén quan sát anh và cô ấy qua tấm kính cửa sổ. Em thấy nụ cười anh lấp lánh, giọng anh cũng sang sảng hơn, không có chút mệt mỏi của một người mới trải qua ca phẫu thuật thập tử nhất sinh. Không biết câu chuyện cô gái ấy kể có gì đặc biệt mà thi thoảng em thấy anh khựng lại, vẻ mặt đầy xúc động. Ánh mắt anh nhìn người yêu cũ tha thiết, thi thoảng bàn tay hai người lại lồng vào nhau. Em cố ngăn cơn giận đang giãy dụa trong lòng, tự nhủ: “Cái nắm tay của bạn bè cũ gặp lại, không có gì khuất tất cả”. Nhưng, nước mắt em vẫn cứ rơi. Không ít lần em muốn xông vào phòng ngay nhưng sau đó dùng hết ý chí, cố giữ chân mình lại.
phutungoto

Từ khi yêu và sau đó là lấy anh, em vẫn nghe bạn bè, người thân kể về mối tình đầu sóng gió của anh. Ký ức về cô gái ấy, chính là ký ức tuổi thơ của anh. Suốt thời học trò chung lớp, chung trường, chung đường và chung những kỷ niệm, biết bao say đắm, nhớ nhung; biết bao ấp ủ, ước mơ nhưng cuối cùng số phận không cho anh và Yến đến với nhau. Nói như anh vẫn thường đùa: “Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau”. Em gặp anh khi anh đau khổ và hụt hẫng nhất. Yến đi lấy chồng, công việc của anh liên tiếp thất bại. Người đàn ông có nước da ngăm mạnh mẽ ấy đã không ít lần ngập ngụa trong men rượu. Anh vẫn nói “Em là chiếc phao của đời anh”. Giờ em sợ "chiếc phao" sẽ bị vất xó.
Giay dan tuong

Suốt buổi chiều, từ khi Yến về, anh nằm yên lặng trong phòng, đầy vẻ suy tư. Anh nói em hãy yên lặng, để anh được một mình. Anh nằm như vậy rất lâu. Đồ ăn em mang đến nguội lạnh từ lúc nào. Ngày hôm sau, anh vẫn giữ sự trầm lặng. Dường như giữa anh và em không còn có sự giao tiếp. Em kiên nhẫn chờ đợi, lòng ngổn ngang lo lắng: “Phải chăng Yến đi mang theo cả trái tim anh?”.

Không để em chờ lâu, một ngày sau, anh lại líu lo như mọi ngày. Anh thật thà khai nhận, những kỷ niệm cũ với Yến đã làm anh xao động vô cùng. Nhất là khi Yến nói đã ly hôn chồng. Anh gần như muốn quăng bỏ cả thực tại để lao theo cô ấy. Em lắng nghe trong căng thẳng, hồi hộp và cả ghen tuông. Nhưng anh bất ngờ nắm tay em, nhỏ nhẹ: “Chính sự im lặng của em đã giữ anh lại”. Em mỉm cười, không giấu nổi ý nghĩ: Hôm ấy, em đã từng muốn hét lên, từng muốn đuổi “người cũ” ấy của anh ra khỏi căn phòng. Cũng như anh, thật may, mọi thứ chỉ là ý nghĩ.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Nâng niu hạnh phúc

Muốn tìm cho mình những khoảnh khắc bình yên
 Muốn tìm cho mình những dịu êm bất chợt
 ... mà giữa bộn bề tưởng chừng đã bỏ quên...

May ao thun quang cao



Anh đã từng mường tượng, ví như anh chị gặp nhau ngay từ đầu thì chẳng ai phải trải qua bể dâu đau khổ.
Bây giờ, thiên hạ sẽ gọi hai người là rổ rá cạp lại, nửa đường đứt gánh nên vá víu nhau cho đủ cặp đủ đôi để đi tiếp đường đời dài rộng mênh mông này. Nhưng, lần đầu gặp nhau, anh biết, chị thực sự là một nửa của cuộc đời anh. Người ta nói, tình yêu là vậy, cơ hồ ai cũng có một nửa của riêng mình, chỉ là người may mắn gặp đúng lúc, người gặp muộn mà thôi. Giờ thì anh đã tin.




Vợ cũ của anh là người đàn bà ích kỷ. Cô ấy có thể bỏ con đói khóc ở nhà để ham vui theo đám bạn. Ngày bạn anh giới thiệu hai người với nhau, anh biết cô ấy là người ham vui như thế, nhưng cứ nghĩ ở đời chẳng có ai hoàn hảo, anh cũng chẳng cao sang gì, chỉ là một công chức nhà nước, lương tháng tằn tiện mới đủ sống. Rồi vì nhiều lý do, mà lý do lớn nhất là mẹ anh đang bệnh nặng, bà muốn trông thấy anh lấy vợ và nhanh chóng có cháu để bà mãn nguyện. Thế nên, anh hỏi cưới cô ấy.

Anh thở phào vì đã hoàn thành được ý nguyện của mẹ khi mẹ anh cũng kịp nhìn thấy đứa cháu đích tôn trước lúc nhắm mắt. Anh chăm chỉ làm việc, kiếm thêm thu nhập để lo cho vợ con. Ngược lại, vợ anh chỉ biết chưng diện, bỏ mặc gia đình. Điều gì đến cũng đến, cô ấy thẳng thừng bảo anh ly hôn bởi cô ấy đã có người khác. Anh cố khuyên răn vì không muốn đứa con chưa đầy hai tuổi phải xa bố mẹ. Cô ấy cười và buông ra một câu khiến cả đời này anh chẳng bao giờ quên, rằng nó đâu phải con anh. Anh chẳng còn hơi sức để suy sụp, đứa cháu mà mẹ anh hôn hít trước khi nhắm mắt hóa ra là cháu của người ta. Anh bị lừa đã đành, lại khiến mẹ anh cũng bị lừa nốt.
Rang su cao cap

Cô ấy dắt con đi theo nhân tình và cũng là cha của đứa bé. Tội nghiệp thằng bé lúc xa anh cứ khóc hết nước mắt gọi ba. Anh nhớ thằng bé đến gầy rộc, anh chơi với nó, cho nó ăn, dỗ nó ngủ, bảo thế sao chẳng thương chẳng nhớ. Anh bỏ việc ở thành phố và về quê với số vốn ít ỏi.

Lần đầu gặp chị, thấy cái dáng tần tảo của chị gánh rau đi chợ sớm anh đã có cảm giác thân quen. Chị chọn cho anh bó rau xanh non nhất rồi bày anh cách xào sao cho ngon. Chị đẹp mặn mà không trau chuốt, nhưng đôi mắt cứ buồn u uẩn dù nụ cười luôn thường trực trên môi.



sua may nuoc nong

Mấy bận đi chợ sớm, chị dừng lại trước cửa nhà anh, đưa cho anh bó rau anh thích. Đáng ra chị cũng có chồng, nhưng trong ngày cưới, khi chị chờ đợi để làm cô dâu thì chú rể không xuất hiện. Anh ta lừa chị, lừa cả gia đình chị. Bẽ mặt với làng xóm, lại bị gia đình chì chiết nên chị bỏ đi và đến lập nghiệp tại nơi này. Câu chuyện buồn của chị được người hàng xóm kể lại khiến anh thương chị hơn.

Hôm anh trúng gió, nếu chị không ghé qua đưa rau thì anh không biết mình sẽ ra sao. Chị bỏ gánh hàng, lục đục trong bếp tìm gạo nấu cháo cho anh. Ngượng ngùng chạm vào người anh để cạo gió. Anh nằm mê man đến trưa mới tỉnh.
phutungoto

Anh ngỏ lời thương chị. Lâu lắm chị mới dám đón nhận tình cảm của anh. Hai người về quê thưa chuyện với bố mẹ chị. Ông bà hối hận và thương chị nhiều, lại mừng vì chị đã tìm được bến đỗ. Anh nghĩ, nếu được gặp nhau ngay từ đầu, có lẽ cả hai sẽ không phải lãng phí những năm tháng của tuổi trẻ. Rồi nhận ra, chắc hẳn điều gì cũng có lý do của nó, bởi qua bao thăng trầm mới gặp được nhau, nếm nhiều bất hạnh khổ đau rồi nên cả hai sẽ trân trọng và nâng niu hạnh phúc này gấp bội.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

“Lột xác” biến chồng xấu thành chồng đẹp trai của vợ

Tình yêu nâng cao con người thoát khỏi sự tầm thường

Pascal
May ao thun quang cao



Từ khi lấy vợ, được vợ chăm sóc đến tận kẽ răng nên những người chồng trước đây gầy gò xấu trai giờ đã lột xác thành những người đàn ông đẹp trai, phong độ khiến những người vợ này không khỏi tự ti và đau đầu.
Trước đây, khi mới bắt đầu cưa cẩm Xuân, chồng Xuân chẳng khác gì “tên đầu gấu”. Chính Xuân còn phải thú nhận: “Thật sự khi ấy, nhìn chồng lần đầu tiên, mình đã chán ngán và ác cảm kinh khủng. Chẳng thế mà hồi đó anh phải cưa mình chán chê đến tận hơn 2 năm mới xin nổi số điện thoại của mình. Thậm chí có thời điểm, anh thấy không có hy vọng nên quay sang cô khác thử chinh phục cũng chẳng ăn thua. Hầu như chẳng mấy cô gái nào đồng ý hẹn hò với anh đến lần thứ 2. Nói thực, lúc đó, dưới con mắt của mình, chồng vừa xấu vừa không có tí duyên nào”.
Nhắc tới người chồng đã xấu lại có vẻ ngoài đầu gấu ấy của mình, Xuân cười sằng sặc kể tiếp: “Thật tình, sau hơn 2 năm anh cứ bám riết đằng đẵng, mưa dầm thấm lâu mình mới đổ đấy. Lúc ấy, phụ huynh phải nói vào cho rất nhiều mới có sự gắn kết lệch lạc này. Bởi dù sao mình là đứa con gái có vẻ ngoài xinh xắn, nhìn mình và anh lúc ấy chẳng khác nào đôi đũa lệch. Mình 'đổ' chồng thật sự chỉ vì sự nhiệt tình, chân thành, thật thà...của anh mà thôi”.
Từ khi “đổ” chàng người yêu xấu, Xuân bắt đầu lên kế hoạch cải tạo diện mạo bên ngoài cho chồng. “Yêu và lấy anh, mình cứ âm thầm thay đổi cách ăn mặc, kiểu tóc không cho để trọc nữa, mặt mũi của chồng tự nhiên hiền lành hẳn. Mình cũng bắt anh chú ý hơn đến lời ăn tiếng nói, vì thế cách ăn nói và tính tình không còn sốc nổi như trước nữa”.
Rang su cao cap
Chẳng thế mà sau vài tháng yêu đến nay đã là vợ chồng được hơn 1 năm, cứ 10 người bạn gặp lại thì đến cả 10 người khen chồng Xuân trẻ ra, đẹp ra và ăn nói đàng hoàng, tử tế hơn: “Nhiều bạn bè và người thân của hai đứa còn nói chồng mình vừa ngon zai vừa đàn ông và hấp dẫn mới chết chứ. Tự nhiên lúc này chồng mình lại trở nên có giá phết”.
“Buồn cười nhất là mấy người ngày xưa anh đến tìm hiểu mà không đồng ý yêu, lúc này mỗi lúc gặp lại nhau khi có việc, mấy người ấy còn quay sang tiếc. Các bạn ấy còn bảo mình, chắc chắn mình phải có gì cám dỗ thì chồng mình mới để ý. May mà mình cũng thuộc dạng xinh xắn nên không bị các chị ấy nói xấu. Nhưng thực tình mình tức lộn ruột khi mấy bạn ấy chẳng biết nhìn người mà đầu tư, khai quật gì hết” - Xuân cười vui chia sẻ.
Đến giờ, sau hơn 1 năm chung sống, chồng Xuân vẫn ngày càng phơi phới và trở nên phong độ hơn. Còn Xuân, giờ lại hơi thấy mất tự tin trước chồng đẹp trai của mình vì đang bầu bí nên nhan sắc xuống cấp trầm trọng: “Mình tự hào vì đã lột xác chồng. Chồng cũng nhiều lần bảo biết ơn vợ lắm. Nhưng giờ thì ôi thôi nhìn mình chán đời cực kỳ. Mình đang bầu 6 tháng nên xấu xí thảm hại, mất tự tin khủng khiếp với chồng. Chồng toàn động viên, vẫn bảo yêu vợ nhất. Nhưng mình chắc chắn lên kế hoạch đẻ xong sẽ phục thù. Còn giờ đành để chồng ngon lành hơn trong ức chế và ganh tị vậy”.
Cũng trong hoàn cảnh đã từng "lột xác" cho chồng xấu trai thành chồng hấp dẫn để giờ cũng thấy hơi hối tiếc với điều đó là Lý, 28 tuổi ở Hà Đông (Hà Nội).
 Giay dan tuong
Lý kể rằng: “Ngày còn học chung với chồng mấy năm đại học, thật sự anh không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Do anh cũng không phải là mẫu người năng động, lại trầm tính nên mình cũng chẳng buồn ngó ngàng dù chỉ một chút. Rồi khi ra trường, bỗng gặp lại nhau, anh cứ thích và tấn công dồn dập. Thấy anh là người tốt, tin tưởng được, yêu mình nên mình đồng ý yêu luôn mặc dù anh lúc ấy rất xấu. Nói ra chắc không ai tin nhưng anh ngày đó già trước tuổi rất nhiều. Lúc yêu, anh cao, đen, già, xấu. Còn mình cũng tự hào vì là hoa khôi của lớp”.
Chẳng thế mà khi biết Lý yêu chồng bây giờ, nhiều bạn bè không sao tưởng tượng được lý do tại sao Lý có thể yêu anh. Và như nhiều phụ nữ khác, Lý cũng lên kế hoạch "lột xác" để cải tổ vẻ bề ngoài vừa già vừa xấu trước tuổi của chồng.
Lý nhớ lại: “Ngày cưới mình, mọi bạn bè vẫn còn bàn ra tán vào vì một hoa khôi ở lớp như mình lại lấy chồng xấu trai quá. Do đó, ngay hôm kí vào bản đăng kí kết hôn, mình đã âm thầm lên kế hoạch lột xác cho chồng. Mình cứ chăm lo, tẩm bổ cho chồng ăn uống điều độ. Rồi tự mình mua quần áo, tư vấn cho chồng cách ăn mặc. Một thời gian ngắn, chồng mình đã trở nên cao to, trắng trẻo, đẹp trai đến lạ. Đến nỗi lúc nào anh đi ra đường, từ nhà đến cơ quan ai cũng nức nở khen anh đẹp trai, duyên, phong độ mới chết chứ”.
Nhưng thê thảm hơn, trái ngược với vẻ ngày càng phong độ của chồng thì Lý càng trở nên gầy gò, xơ xác. “Nhất là sau khi mình sinh con xong, sự thay đổi của mình càng tệ. Trong khi mình còn kém chồng đến 2 tuổi chứ. Giờ mình xấu xí, nhiều lúc còn không đủ tự tin đi ra đường với chồng nữa. Cũng may chỉ có người ngoài chê mình, còn chồng thì luôn hâm mộ vợ một cánh thái quá. Lúc nào anh cũng bảo vợ xinh gái” - Lý tâm sự.
phutungoto

Bà mẹ 1 con này cũng phân trần: “Hiện chồng mình không những đẹp trai bình thường mà còn đẹp theo kiểu rất nam tính nữa chứ. Nói không ngoa chứ cô gái nào lần đầu gặp anh cũng sẽ ngây ngất luôn. Giờ mình bắt đầu ân hận vì đã một tay giúp ‘lột xác’ cho chồng. Nhưng giờ biết làm sao được, chỉ còn cách tân trang bản thân thôi. Con lớn thêm mình nhất quyết phải có kế hoạch đại tu làm đẹp bản thân cụ thể. Nhất quyết không để cho chồng đẹp hơn được".
Như chợt nhớ ra điều gì, Lý còn hóm hỉnh bảo: "Nhiều lúc mất tự tin với vẻ đẹp trai phong độ của chồng quá, mình còn nghĩ quẩn nữa. Hay là cứ tối tối bắt chồng ‘nộp thuế’ để chẳng mấy chốc mà chồng rũ như tàu lá. Song thật sự, sức mình cũng chẳng thế được nên đành cố nuôi con nhỏ xong mình sẽ đại tu nhan sắc cật lực”.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Làm tình với người yêu cũ...

♦ Thiếu a...e không chết!... Chỉ là mất gần hết nụ cười... 

♦ Thiếu a...e vẫn vui... Chỉ không biết thế nào là hạnh phúc...

♦ Thiếu a...e vẫn cứ bước tiếp... Chỉ là không biết sẽ bước về đâu..

♦ Thiếu a...e vẫn thích...nhưng chẳng thể yêu ai được...

♦ Thiếu a...e vẫn cười... chỉ là trong nụ cười chính là nước mắt ♪♫  


Quan ao cong nhan


Đã từng yêu tha thiết, đã từng thắm ngọt mặn nồng, đã từng chia tay, cũng đã từng không ít tổn thương hay đau đớn. Nhưng bỗng dưng một ngày đẹp trời nào đó, anh người yêu cũ gõ cửa và bảo rằng "Anh vẫn còn yêu em!".
Tôi có biết một cô gái, cô ấy đã chia tay với người yêu (hiện tại là cũ) hơn 1 năm, anh chàng cũng đã có người yêu mới. Nhưng lâu lâu, cô ấy lại chấp nhận để anh người yêu cũ đến và ngủ lại một đêm. Tại sao?
Sửa máy lạnh
Không chỉ riêng cô ấy, mà tôi biết còn rất nhiều cô khác nữa cũng đang hoặc đã từng như thế! Đã từng yêu tha thiết, đã từng thắm ngọt mặn nồng, đã từng chia tay, cũng đã từng không ít tổn thương hay đau đớn. Nhưng bỗng dưng một ngày đẹp trời nào đó, anh người yêu cũ gõ cửa và bảo rằng "Anh vẫn còn yêu em!", và mặc kệ rằng hiện tại anh ta vẫn còn một cô người yêu.
Yêu sao?
phutungoto

Bạn nghĩ rằng bạn có thể níu giữ được chút gì đó yêu thương ngày nào, hay bạn nghĩ thật sự anh ta đã nhận ra bạn mới là người yêu anh ta, và là người anh ta cần nhất? Không bạn ạ, đa phần là không. Đôi khi chút men say làm anh ta nhớ tới đôi môi đã lâu không được gặp, nhớ mảnh lưng trần từng quen thuộc mà không phải lưng của người yêu bây giờ. Đôi khi trong một ngày đầy nắng, anh ta thấy tự hào với đám bạn rằng anh ta có thể khiến cho bạn cởi hết ra, và nắng nóng quá nên bản tính lưu manh lộ ra, anh ta tìm bạn để giải tỏa phản ứng ấy?
Có rất nhiều lý do...nhưng hẳn rằng bạn cũng công nhận một điều rằng chỉ một đêm thôi trong những lúc đôi khi đó, rồi anh ta lại quay về với guồng sống hiện tại, với người yêu của anh ta. Và bạn, một mối cô đơn to lớn nối tiếp những ngày chờ đợi trống rỗng? Hãy nhìn vào sự thật, là bạn không thể thay đổi hiện tại, anh ấy sẽ không trở về với bạn, dẫu có chia tay với người yêu. Nếu có về, cũng chỉ là tạm bợ rồi ra đi. Không phải nhung nhớ, không phải yêu đương, không phải lưu luyến, mà là một lần được rồi thì quen hơi bén mùi mà tới, là bạn có thể chấp nhận thì sao anh ta lại không sử dụng. Thật phũ phàng, nhưng xin bạn, cô gái của tôi, hãy từ chối ngay những đề nghị làm "người tình thầm lặng" cho các anh người yêu cũ. Khổ thân lắm!
Giay dan tuong
Có người nói, ngủ với người yêu cũ bạc lắm, nó giống như giúp các anh chơi gái không tốn tiền vậy. Bạn đừng quá yếu lòng mà tiếp tay cho những tổn thương mà anh ta đang âm thầm gây ra thêm cho bạn!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Người phụ nữ có thể mềm hơn nước là vì có sự dịu dàng ấy!

Nhạc càng buồn - Nghe càng hay

.

Rượu càng đắng - Uống càng say

.

Tình càng ngọt - Kết thúc càng cay 
 May dong phuc


Ngày còn là sinh viên, cũng giống như nhiều cô gái khác, Hân luôn mơ ước về một người đàn ông lý tưởng cho mình.
Người đàn ông đó phải khiến cho Hân tự hào khi cùng đi ngoài phố, ngẩng cao khi đứng trước bạn bè… nghĩa là: người ấy phải đẹp trai, ga lăng, có nhiều tiền… Mẫu hình của những hoàng tử trong phim Hàn Quốc mà nàng là cô gái lọ lem xinh đẹp. Thứ mơ ước mang tính phổ cập ấy sau này nghĩ lại nàng chỉ biết cười thầm: Tuổi trẻ nông nổi khó tránh!
Nói đó là mơ ước, nhưng mơ ước mấy khi chiều lòng người mà thành sự thật. Nhưng ngày ấy, Hân cũng không bao giờ nghĩ mình lại có thể yêu một người không hề có một chút nào trong những tiêu chuẩn mà nàng đã đề ra. Trái tim luôn có những lí lẽ riêng, và có lẽ nó biết bạn cần gì hơn là bạn nghĩ.
 Rang su cao cap
Một cuộc gọi nhầm số giữa đêm khuya, đáng nhẽ là gọi tới cho con bạn thân giời đánh. Nàng muốn xả cục tức khi phát hiện ra: chiếc váy Hân thích nhất, đã cất kín đi để dành cho buổi hẹn hò đầu tiên của cuộc đời nàng với người đàn ông mà nàng chờ đợi đã bị Linh lợi dụng lúc Hân không có nhà đã cuỗm mất để đi hú hí với giai? Sau một tràng như pháo nổ. Hân chỉ thấy bên kia có một giọng cười nhẹ của một người con trai và giọng nói rất ấm cất lên:
Xin lỗi, cô nhầm máy rồi!
Hân đỏ mặt, không có người đó mà lại đỏ mặt. Hân luống cuống:
Xin lỗi anh!
Rồi vội vã cúp máy. Hân vò đầu bứt tai mình trên giường, trời đất, đêm nay, lại có người cười nàng là con dở mất thôi.
Vừa lúc đó thì Linh, bạn thân của nàng dẫn xác tới. Hân chưa kịp hành con bạn thì Linh đã cười toe toét:
Hôm nay, tao nhất định phải mặc cái váy ba năm chưa dùng này đi hẹn hò với giai để mày lấy may đấy. Chắc chắn là sẽ có giai tới tìm nha!
Giai cái chết tiệt. Tao muốn giết mày!
Giết tao làm gì, kiếm thằng nào ấy mà giết tốt hơn nhiều.
Một tuần sau, Hân nhận được điện thoại của một số lạ không có trong danh bạ. Giọng đầu dây bên kia nghe quen quen mà nàng không nhớ ra. Mãi sau anh chàng đó mới ngập ngừng:
Thật ra là, tôi không quen cô, tôi cũng không nhớ số này là của ai, chỉ là, máy tôi bị hỏng, khi sửa lại, chỉ còn duy nhất một số điện thoại của cô. Tôi nghĩ, tôi muốn gọi thử xem…
Giay dan tuong

Thử có việc gì? Hân lạnh lùng:
À, thì cứ thử gọi xem nếu cô là một cụ già thì tôi sẽ chúc cô sống lâu trăm tuổi, nếu cô là bà cô, tôi sẽ chúc cô sớm lấy chồng, nếu cô là cô có chồng, tôi sẽ chúc cô hạnh phúc, còn nếu cô chưa chồng và còn trẻ, trên dưới tôi một hoặc hai tuổi thì tôi…
Trên dưới anh một hai thì anh làm sao?
À, cái đó, gặp cô nhất định tôi sẽ nói…
Thế rồi anh ta cúp máy. Còn Hân ngồi đó thẫn thờ. Nàng có chờ đợi không? Cho tới ngày hai đứa lấy nhau anh mới đùa Hân:
- Nếu cô hơn tôi trên đưới một hai thì cô có thể trên dưới với tôi suốt đời không? Là anh định hỏi thế nhưng sợ em chửi!
Hân gân cổ cãi:
- Anh tưởng ai cũng thô thiển như anh chắc.
Bình cười dịu dàng:
- Anh biết có người còn thô hơn anh đấy!
Rồi hôn vào má Hân, nàng chỉ còn biết cười trừ. Được là, cái gì anh nói cũng đúng. Vừa mới nói chuyện lần đầu, chưa biết ai vào ai, Hân đã chửi anh mướt mặt là gì?
Hôm đầu tiên họ gặp nhau là một ngày mùa xuân. Bình hẹn Hân dưới sân kí túc xá. Cả phòng hôm đó đi chơi hết, chỉ có Hân hẹn hò nên ở lại. Lúc nhìn thấy Bình Hân có chút phân vân: Anh chàng cao chưa tới mét bảy, nhìn không có vẻ là đẹp trai lắm, mặc quần bò, áo thun dài tay, đi giày thể thao. Có vẻ là không giàu. Ấy vậy mà, khi Bình tới gần hơn, khi anh mỉm cười chào Hân, khi đôi mắt màu mâu ấy nhìn Hân đăm đăm… thì trái tim Hân lại loạn nhịp. Hân hốt hoảng: lẽ nào con tim mình lại phản bội mình như thế chứ?
Hai năm yêu nhau. Họ trở thành vợ chồng. Khi nào ở bên Bình, Hân cũng thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm tới lạ, khi nào nụ cười cũng có thể nở trên môi. Vì thế, cô chấp nhận làm vợ anh, ngay cả khi anh không đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc, không lạnh lùng hấp dẫn, không nhà lầu, xe hơi… Chỉ là, cô thấy trái tim mình yêu người đàn ông ấy quá nhiều. Đàn bà không cần người đàn ông khiến họ hạnh phúc bằng một đống tiền mà họ cần một người đàn ông khiến họ hành phúc ngay cả khi họ không có một đống tiền trong tay. Đó là sự ấm áp, tin cậy và bình an. Không phải, người đàn bà nào cũng cầu mong sống an nhàn, nhưng người đàn bà nào cũng cầu mong sống hạnh phúc.
Nếu người ta ví, người con gái là thứ mềm hơn nước, thì Hân lại là thứ nóngnhơn lửa, hậu đậu thôi rồi, hay quên đệ nhất thiên hạ. Có lần, Hân lục tung cả nhà để tìm đống giấy tờ xe cộ và chứng mình thư, bằng lái của mình mà không thấy. Cuối cùng bực mình nàng ngồi khóc. Gọi điện cho Bình:
Anh, em làm mất hết giấy tờ rồi. Công an đang đợi em ở chỗ rẽ ngoài ngõ.
Bình vội vã từ cơ quan chạy về nhà, thấy Hân đang ngồi khóc trên ghế. Anh nhẹ nhàng:
Từ từ, để anh xem nào, nín đi!
 phutungoto
Không xem gì nữa, chắc là em làm rơi mất rồi. Chả tìm thấy đâu, em lục tung cả nhà lên rồi đây này!
Bình nhìn Hân rồi lặng lẽ vào buồng tìm. Lát sau anh đi ra với túi giấy tờ trên tay:
Thế cái gì đây hả vợ?
Ui. Anh tìm thấy nó ở đâu? Hân cười hớn hở.
Hôm trước em chả nói, nhét nó vào hộp đựng kim chỉ cho chuột không cắn, toàn giấy tờ quan trọng là gì? Anh tưởng em phải tìm chỗ đó đầu tiên chứ?
Hân cười hì hì:
Đúng là trời sụp vẫn có anh lo mà!
Bình khẽ lắc đầu nhìn Hân nhưng ánh mắt thì vẫn dịu dàng hết sức. Anh hỏi vợ:
Thế làm sao mà công an bắt?
Em vượt đèn đỏ?
Tại sao em lại vượt đèn đỏ, em có biết nó nguy hiểm tới mức nào không?
Tại vì, tại em đang mải suy nghĩ.
Bình thở dài, đúng là cô vợ này khi nào cũng có thứ trong đầu để nghĩ. Mà có khi nghĩ mấy ngày cũng chẳng thông có lẽ! Thể nào lúc trình bày lí do chả bảo: Xin lỗi anh, vì em mải suy nghĩ quá! Nên không biết đèn đỏ!
Rồi họ đón đứa con đầu lòng. Hôm biết mình có thai. Hân nổi điên, cô đã bảo anh là ít nhất cho cô hai năm để phấn đấu. Vậy mà mới hai tháng đã có con là sao?
Bình trở về từ cơ quan với khuôn mặt hớn hở, vừa vào nhà đã bế thốc Hân lên hôn lấy hôn để:
- Cảm ơn cục cưng của anh! Anh lên chức rồi hả em? Em thật tuyệt vời!
Hân tát bốp cái vào đầu Bình:
- Anh là đồ khốn, anh làm em như thế hả? Đã thỏa thuận như thế nào hả?
Bình nhìn Hân cười:
- Không phải tại anh, cũng không phải tại em. Tại bọn nó đều “bé” chưa biết gì nên lỡ!
Hân không nhịn được cười. Tát Bình một cái khác đau hơn:
- Đồ khốn, em gét anh!
Bình ôm Hân:
Em gét anh, anh vẫn yêu em!
Làm sao Hân có thể ghét được một ông chồng như thế! Có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất Bình mới có thể làm Hân mỉm cười bất cứ lúc nào!
Rồi cuộc sống cứ trôi đi, con gái ra đời cùng với trăm ngàn nỗi lo khác về cơm áo gạo tiền. Nếu như chỉ có hai vợ chồng, mọi thứ đều giản đơn hơn rất nhiều. Nhưng thêm một thành viên nữa, thì nó lại trở thành một vấn đề không nhỏ: tiền trông con, tiền sữa, tiền bỉm, tiền chi tiêu ăn uống hàng ngày và trăm ngàn khoản không tên… khiến vợ chồng Hân quay cuồng nhiều hơn.
Sau khi sinh con xong, Hân không thay đổi gì nhiều, vóc dáng cũng không bị xồ xề như nhiều người khác. Không ai nghĩ là Hân vừa mới sinh. Với bằng ngoại ngữ, cùng với cách ăn nói linh hoạt, ngoài hình ưa nhìn, Hân được nhận làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài.
Những cuộc gặp gỡ đối tác, những cuộc đi ký kết hợp đồng với sếp, hình ảnh về một cuộc sống giàu có, xa hoa khác hẳn cuộc sống của nàng khiến Hân thèm khát. Rồi những người đàn ông hào hoa thành đạt, nghiêm nghị và lạnh lùng khiến Hân dần dần mang họ ra so sánh với Bình. Hân lại thấy, những người đàn ông đó có sức hấp dẫn vô cùng. Hơn người đàn ông chung tình ngồi ở nhà chờ nàng mỗi buổi tối nàng về muộn để hâm lại cho nàng bát canh ấm.
Đêm đến, Hân lấy cớ mệt rồi ôm con ngủ, Bình vòng tay qua ôm, Hân lại bỏ tay Bình ra, giả vờ ngái ngủ: Anh để yên em ngủ, em mệt. Những buổi sáng Bình đi làm sớm qua hôn lên trán hai mẹ con Hân cũng không còn cảm giác hạnh phúc ngập tràn cho một ngày mới như trước nữa. Hân đưa tay lên lau trán rồi khẽ thở dài.
Bình nhận ra sự thay đổi của vợ mình, thấy Hân không còn cười hớn hở trước những lời nói hài hước của anh, không còn thấy Hân làm nũng anh như ngày trước, không thấy vợ đáp lại những cái ôm nồng ấm dịu dàng của anh, không còn bá cổ anh hôn lại một cái thật kêu khi anh vào hôn tạm biệt vợ đi làm. Những buổi tối, Hân không quấn lấy anh và cắn anh thật đau nữa. Hân bảo, Hân thích cắn anh, cắn càng đau, nghĩa là Hân yêu anh càng sâu đậm. Bình cười: Vậy em yêu anh vừa thôi, anh sợ lắm! Thế là thể nào Hân cũng dằn anh ra cắn anh thâm tím cả vai…
Những ngày đó đâu rồi, tại sao anh và Hân lại dần trôi xa nhau đến thế? Hay tại áp lực của cuộc sống, tại những ảo mộng phù phiếm của cuộc đời này đã khiến Hân thèm muốn những thứ khác cao xa hơn.
Một buổi chiều đi làm về, Hân thấy một lá thứ để sẵn trên bàn: Anh đi công tác một tuần, em ở nhà tự chăm sóc bản thân mình nhé. Con gái đã gửi về bà ngoại để cai sữa. Hân thấy mình như vừa trút được một sơi xích trên đôi chân. Hân hát líu lo như bắt đầu một cuộc sống độc thân hạnh phúc. Không chồng, không con, lại được hẹn hò cà phê, đi shopping, la cà quán xá với bạn bè.

Cứ tưởng sau gần ấy năm, Hân sẽ chín chắn hơn, sâu sắc hơn, phải biết rõ thứ mình có và thứ mình cần trong cuộc sống này. Vậy mà trái tim Hân lại đi ngược về cái tuổi đôi mươi, nông nổi và phù phiếm…
Trong một lần đi liên hoan cùng công ty. Có một người đàn ông tới mời Hân rượu. Trong ánh sáng chập chờn của đèn quán Bar, Hân nhận ra người đàn ông ấy vô cùng hấp dẫn, cách anh ta nói chuyện như rót mật vào tai. Lâu lắm rồi không có người đàn ông nào tán dương nàng tới mức ấy. Hân để mặc tâm hồn mình phiêu bồng tận chín tầng mây. Say sưa, mụ mị như một kẻ mộng du bởi rượu cay và lời ngọt không ngừng được tiếp cho nàng.
Cho tới khi, chiếc cúc áo cuối cùng được cởi, khi đôi bàn tay lạnh lạnh kia luồn vào trong người Hân, Hân mới choàng tỉnh. Đó không phải là đôi tay ấm áp của Bình, không phải là hơi thở quen thuộc của Bình, không phải là đôi mắt nâu hiền trìu mến ấy… Hân hất người đàn ông lạ ngã nhào xuống đất, đóng vội lại cúc áo và lao ra khỏi căn phòng nhờ nhờ với tâm trạng sợ hãi, hỗ loạn và hối hận. Hân đang làm gì? Mày đang làm gì? Hân hét lên với chính bản thân mình.
Hân run rẩy tra chìa khóa tới ba bốn lần mới mở được cửa. Căn nhà tối om, lạnh lẽo. Cảm giác hụt hẫng ùa vào lòng khiến Hân bật khóc. Không có cảm giác thân quen khi trở lại chính căn nhà của mình nếu như nơi đó không có người mình yêu. Hóa ra vì có Bình, vì có con, căn nhà này mới ấm áp tới vậy, mới bình yên đến thế. Hân đổ mình xuống giường,chút choáng váng vì rượu khiến đầu nàng váng vất.
Hân nhớ, năm ngoái khi nàng đi họp lớp đại học, đám bạn gái cùng phòng ép nàng uống vì đã may mắn sở hữu một người đàn ông tuyệt vời như Bình. Cái lý do đó khiến Bình không sao mở lời ngăn cản được. Thế là cả tối đó khổ công anh hì hụi dọn những thứ Hân nôn ra, hì hụ nấu cháo trắng cho nàng và dỗ dành cho Hân nín khóc. Đàn bà khi say thường khóc. Ngay cả khi có cả thế giới trong tay, say họ vẫn khóc.
Đêm nay Hân cũng khóc. Nhưng nàng khóc vì chút nữa thôi, nàng đã có thể mù quáng, có thể vì chút phù phiếm của bản thân mà đánh mất tất cả. Tất cả những thương yêu mà nàng và Bình đã dành dụm cho cuộc sống này. Mà anh đã dịu dàng dành cho Hân bằng tất cả tình yêu nồng đậm của một người đàn ông bao dung và điềm đạm.
Nàng sợ hãi, nếu như Bình cũng là một trong những người đàn ông thành đạt và đêm nay, anh cũng ôm một người đàn bà nào đó không phải nàng trong một căn phòng xa lạ và làm chuyện đó? Hân rùng mình. Suốt thời gian qua, nàng đã mơ mộng, phù phiếm vì những người đàn ông như thế sao? Họ có khi nào ôm vợ mình trong tay dịu dàng, cựng nựng như Bình, có đêm đêm dậy thay tã và pha sữa co con để nàng ngủ tròn giấc, có khi nào hôn lên trán vợ khi đi làm buổi sáng, có khi nào làm vợ cười khi vợ đang chán nản, buồn bực, có khi nào sẵn sàng đạp xe cả mấy cây số để chở vợ đi dạo khi trong nhà có xe máy… Nghĩ đến đó, Hân mỉm cười khi nhớ lại câu Bình nói: Anh định mua ô tô đi cho tiện nhưng từ từ chờ giá xăng giảm chút đã!…
Nước mắt Hân chảy ướt đầm trên gối. Chưa bao giờ Hân thèm được chui đầu, nằm cuộn tròn trong lòng anh như thế, chưa bao giờ Hân thấy thèm úp mặt vào ngực và hít thật sâu mùi hương đàn ông dìu dịu của Bình, thèm đôi bàn tay ấm ôm nàng thật chặt, thèm nụ hôn mềm mại áp vào má nàng và tiếng Bình trầm ấm bên tai….
Hân lấy điện thoại, bấm dãy số quen thuộc:
Anh, khi nào anh về?
Giọng bình dịu dàng:
Ngày kia, em sao thế? Sao lại khóc?
Hân thổn thức:
Em nhớ anh!
Xin lỗi, cô có phải là Trần Kiều Hân không?
Anh sao thế?
Là anh sợ mình nghe nhầm máy!
Hân cười. Khi nào Bình cũng có cách lấy được nụ cười trên môi Hân một cách thật dễ dàng. Hân cười nhưng giọt nước mắt lại rơi trên má. Em cần anh, người đàn ông dịu dàng!
Phụ nữ, là thứ được Thượng Đế ưu ái vô cùng, khi mang tất cả sự dịu dàng vốn có của tạo hóa mà đặt vào con người họ. Nhưng thật lạ kỳ, thứ họ thèm muốn nhất cũng chính là sự dịu dàng của một người đàn ông! Người phụ nữ có thể mềm hơn nước là vì có sự dịu dàng ấy!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Cha mẹ luôn hy sinh để cho con cái được hạnh phúc

à Con Trai, đừng nên thể hiện bản thân mình bằng việc :

- Thuốc hút được nhiều điếu

- Rượu uống được nhiều ly

- Tán tỉnh được nhiều em

* Những điều này chỉ khiến cho con gái xem thường mình

* Mà hãy thể hiện cho người khác thấy được rằng mình đủ bản lĩnh để bảo vệ, chăm sóc,

người con gái mình yêu...!

Quan ao cong nhan


Nắng tắt để nhường cho hoàng hôn buông xuống cũng là lúc con có thời gian nghĩ lại những chuyện đã qua. Hôm nay vô tình nghe một bài hát trong lòng con lại dâng lên biết bao cảm xúc: "Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, khắp thế gian này không gì sánh bằng mẹ đâu, hãy yêu khi mẹ vẫn còn ở trên dương thế", con chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi con chưa nói ra câu nói mà đáng lẽ ra phải nói câu này mỗi ngày.
Sửa máy lạnh
Cha mẹ nuôi con khôn lớn, dạy con những điều hay, điều tốt, dõi theo từng bước đi của con để đến khi nhìn lại mái tóc đều đã điểm sương. Những ai xa nhà mới thật sự cảm nhận được tình yêu cha mẹ bao la đến nhường nào. Cha mẹ có thể ăn với rau luộc, cà tương nhưng chưa bao giờ cha mẹ để con phải chịu khổ cực dù chỉ một ngày. Cha vẫn cái áo bạc màu ngày ngày ra đồng, cái nón lá mẹ đội cũng theo mẹ suốt những tháng ngày làm nương. Mưa cũng như nắng cha mẹ không màn tới.
phutungoto

Khi đêm đến, cơn đau nhức lại đeo bám mẹ do phải làm lụng mỗi ngày vậy mà chưa lúc nào mẹ đi chữa trị. Thấy mẹ đau nhức không ngủ được, cha nói: bà đi khám để bác sĩ cho thuốc uống mới mau hết chứ mấy liều thuốc này thì thấm được vào đâu. Mẹ cười rồi nói: tiền để lo cho con Hương ăn học, nó ở xa nhà không ai chăm sóc có tiền để nó ăn uống cho đầy đủ. Nghe cha kể lại mà mắt con đã ướt nhòa từ lúc nào cũng chẳng hay nữa. Cha mẹ là vậy, luôn hy sinh để cho con cái được hạnh phúc.
 Giay dan tuong

Cuối tuần về thăm nhà, nhìn chai thuốc rượu trên đầu giường để giúp mẹ chống chọi lại với căn bệnh đau nhức mà lòng con đau xót. Đến ngày đi học, cha mẹ dặn dò rồi chuẩn bị mọi thứ từ gạo đến nước mắm, trái mướp... cha mẹ đều dành hết cho con. Biết tôi bị say xe, cha cầm chai dầu gió đưa cho con rồi nói: con cầm lấy lên xe có khó chịu thì sức vô liền. Rồi quay sang mẹ nói: lên tới chỗ điện về báo cho cha mẹ yên tâm, đi một mình cha mẹ lo lắm. Con dạ rồi quay mặt đi không dám ngoảnh lại vì lúc nói con thấy mắt mẹ rưng rưng. Con sợ nhìn lại mình sẽ không đủ dũng cảm để bước chân đi nữa. Và hôm nay con muốn nói với cha mẹ câu nói mà con giấu trong lòng từ rất lâu "Cha mẹ ơi, con yêu cha mẹ nhiều lắm"

Cha mẹ nhận một đời bão tố

Để cho con mãi mãi bình yên.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Em tin, mình đủ hấp dẫn để khiến một người đàn ông yêu thương mình thật lòng

Mình cứ yêu nhau như thế này thôi !



........Đừng tạo thêm song gió 

........và đánh mất nhau vì những chuyện không đáng có.
 May ao thun quang cao


Anh à! Đã hơn 1 năm rồi phải không anh. Hơn một năm kể từ khi em nhận được từ anh một quyết định mà với em khi ấy nó quá tàn nhẫn. Sự chia tay của anh giống như một cú sốc tinh thần quá lớn với em. Em đã từng nghĩ rằng em sẽ sống những ngày như một cái bóng vì không còn anh bên cạnh. Nhưng ngày hôm nay, nếu vô tình gặp nhau, em tin anh sẽ ngạc nhiên vì sự rạng rỡ mà em đang có.

Không phải em cố tạo ra một vẻ ngoài vui tươi để che đậy đi tâm hồn trống vắng trong mình. Thực tế, em đang sống những ngày yêu đời và yêu mình dù em chưa tìm được một người đàn ông khác cho riêng mình. Em vẫn là cô gái độc thân vì em chưa sẵn sàng để yêu, để đón nhận thêm một ai khác nữa. Nhưng em đang hạnh phúc và sống rất yên bình.

Suốt những năm tháng yêu nhau, em tự cô lập thế giới của mình. Em giống như một chú ếch ngồi dưới đáy dưới sâu, nhìn lên chỉ thấy bầu trời là một khoảng nhỏ. Khi ấy, bầu trời của em là anh. Em coi anh như là cả thế giới của mình. Vì anh, em cắt mọi quan hệ với những người bạn khác giới khác vì sợ anh sẽ ghen tuông. Em tự làm cho chính mình và cuộc sống của mình trở nên đơn điệu và nhàm chán.

Càng như thế, em càng tự đánh mất sự hấp dẫn của mình trong mắt anh. Lúc nào em cũng lo sợ anh sẽ yêu người con gái khác. Sợ anh thay lòng đổi dạ vì một cô gái xinh đẹp nào khác. Càng sợ em lại càng coi anh là tất cả những gì mình có, cố gắng đáp ứng tất cả những gì anh cần, anh muốn mà không giữ lại một chút tự kiêu của người con gái. Em cứ nghĩ rằng làm thế anh sẽ cảm động và không rời xa em.
Ngày ấy, chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh thôi đã khiến em nghẹt thở. Em đã từng không biết bao lần nằm trong vòng tay anh mà khóc vì sợ nếu có một ngày anh bỏ rơi em. Nỗi sợ mất anh trở thành một thứ ám ảnh quá lớn với em. Em không nhận ra rằng, ngoài kia, biết bao cô gái vẫn đang vui sống và từng ngày làm mới mình lên, còn em, em đang tự làm cho mình mất đi tất cả sự hấp dẫn.
Rang su cao cap

Anh chia tay em giống như một điều sẽ không thể nào khác được. Chỉ là em vốn không chịu thừa nhận thực tế đó. Em không mang tới cho anh sự chinh phục, thứ mà em mang đến trong tình yêu với anh chỉ là một sự đủ đầy tới mức thừa thãi. Em đánh mất sự khao khát và cảm giác muốn nắm giữ của anh. Em sai lầm. Bởi lẽ tình yêu cũng như cuộc sống này, muốn giữ một ai đó bên mình phải luôn khiến cho người ta thấy khao khát và cảm nhận được giá trị của mình, phải khiến cho người ta phải thấy lo sợ nếu mất mình. Nhưng em thì đã làm điều ngược lại. Em yêu anh bằng một tình yêu quá độ khiến anh không cảm nhận được sức hút từ con người em.

Ngày anh nói chia tay, em đã nghĩ mình sẽ sụp đổ hoàn toàn vì mất anh. Em khóc hằng đêm, những giọt nước mắt tưởng không bao giờ ngớt. Nhưng có lẽ nhờ đó mà em dần tỉnh ngộ. Em nhận ra mình đã phụ thuộc quá nhiều vào anh mà không giữ lại chút gì đó cho riêng mình. Em đã tự đánh mất bản sắc của chính mình vì thế anh chia tay sẽ chỉ là điều sớm hay muộn. Ở ngoài kia có biết bao cô gái, mỗi người một màu sắc, một cá tính riêng. Anh chắc chắn sẽ chán ngấy với một cô gái mà cả thế giới của cô ấy chỉ có mình anh. Em không dám đưa ra một quyết định gì, từ chuyện ăn món gì đến mặc như thế nào em cũng cố gắng chiều theo ý anh. Em tự biến mình thành người thể hiện những mong muốn của anh thay vì là chính mình và khiến anh yêu em vì điều đó.

Em đã từng nghĩ mình không thể nào tìm được sự bình yên nếu vắng anh nhưng giờ thì khác. Em sống nhẹ nhàng và yêu đời. Em nhận thấy rằng không có anh, em biết cách yêu thương chính bản thân mình, làm mới mình hơn. Em tin, mình đủ hấp dẫn để khiến một người đàn ông yêu thương mình thật lòng. Cảm ơn anh vì đã mang tới cho em bài học này sau khi anh ra đi. Cảm ơn anh!



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không?

" Con gái nè...
• Đừng vì một thằng lăng nhăng...
- Mà nghĩ rằng trên đời này...
- Không còn tình yêu thật sự...
• Đừng vì một thằng đồi bại ...
- Mà nghĩ là không có đàn ông tốt...
• Đừng vì một kẻ lạnh lùng...
- Mà nghĩ rằng :
- Yêu thương trao đi... cũng chỉ là
ngu xuẩn ...
~ Và...
• Đừng vì một tên ích kỉ mà nghĩ
rằng :
 - Tình yêu chỉ là thứ xa xỉ...
• Bởi vì tình yêu thật sự
- Sẽ đến với những người còn niềm
 tin...
 - Cho dù rằng họ đã từng bị tổn
 thương! "lh

 Quan ao cong nhan

“Những lúc khi anh đang buồn chỉ cần trông thấy em là trong anh như tan đi hết nỗi buồn, những lúc trên đường đời anh đi phải gặp những khó khăn anh suy nghĩ về tình yêu của đôi mình... Được yêu em, với riêng anh là hạnh phúc”

Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không? Tự nhiên chiều nay em ngồi một mình nhớ lại những kỷ niệm ấy mà khoé mắt cay cay, hình như nước mắt lại rơi. Thật sự, ngày xưa tình yêu của anh và em rất đẹp, rất đẹp. Vì tình yêu của chúng ta quá đẹp nên giờ đây khi anh đã thay đổi mà em thấy buồn đến thế. Một nỗi buồn thật lớn đến chính bản thân em cũng không biết diễn tả như thế nào nữa. Không hiểu sao chiều nay từ lúc em  xem lại hai tấm ảnh của chúng ta chụp cùng nhau hồi đi Đền Hùng mà tất cả những kỷ niệm cứ lần lượt đổ về theo nhau. Nghĩ đến em vừa buồn cười, vừa hạnh phúc và vừa rơi nước mắt. Anh biết tại sao em lai rơi nước mắt không? Vì anh là người mà em yêu thưong nhất, tin tưởng nhất trong cuộc đời này vậy mà cũng có thể lừa gạt em, cũng có thể thay đổi. Vậy thì em có thể tin tưỏng vào điều gì nữa đây? Tình yêu thật sự rất đáng sợ đúng không anh?
 Sửa máy lạnh

Em đã rất muốn cầm điện thoại để gọi điện và nhắn tin cho anh. Nhưng em đã cố gắng kìm nén lại… Giá mà lúc này anh có thể cảm nhận được cảm giác này và gọi lại cho em thì tốt biết bao nhỉ? Tại sao lúc nào em cũng muốn được nói chuyện với anh đến vậy? Cho dù em có bận mấy em cũng vẫn có thời gian để quan tâm đến anh. Chắc vì em đã yêu anh quá nhiều, nhiều tới mức trở thành một căn bệnh nặng rồi mà chính bản thân em không thể nào tự điều trị cho mình được. Khi mà không tìm được anh thì em sẽ phát điên lên. Chỉ vì em sợ rằng suốt cuộc đời nay anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Tại sao em lại sợ mất anh đến thế?

Anh còn nhớ không? Ngày em học năm cuối đại học, anh rất hay lên trường thăm em. Ngày ấy, anh còn đang làm ở dưới Hà Nội. Mỗi một lần được gặp anh, em đều phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc từ lo lắng, bất an cho đến vui vẻ và hạnh phúc. Em nhớ có một lần anh đi ô tô lên thăm em mà em nấu cơm chờ mãi mà không thấy anh đâu cả. 9h tối rồi mà vẫn không thấy anh đâu? Trái tim em nóng như lửa đốt, em hết đi ra lại đi vào. Rồi em lên cổng chờ anh mãi, em chỉ sợ có chuyện gì đó rồi anh lại không lên với em nữa. Rồi từ xa, em thấy bóng ai đó quen quen… Trong lòng thấy vui vui, anh kia rồi. Em không để ý, nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Em chỉ muốn lại đấm anh mấy quả vì đã làm em phải lo lắng. Lần nào gặp anh, em cũng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi mới gặp được anh đấy…
phutungoto

Đó là lần anh lên chơi với em mà em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy. Cả một ngày thứ bảy em thức dậy em có cảm giác bình yên và hạnh phúc vì em yên tâm rằng trọn vẹn một ngày hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em. Nhìn thấy anh ngủ, ôm anh trong vòng tay mà sao em cảm thấy bình yên đến thế. Có là cảm giác mà em thích nhất trong cuộc sống bộn bề khó khăn này. Anh và em cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm. Cảm giác ấy sao mà bình yên và hạnh phúc đến thế? Em còn nhớ buổi chiều thứ bảy hôm ấy, anh đã đèo em bằng xe đạp đi chợ để mua quần áo cho anh. Trời! Sao mà trẻ con và vui đến vậy? Được chọn quần áo cho người mình yêu lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đến thế! Anh bảo chỉ cần là em chọn thì cái gì anh cũng thích. Sao mà hồi ấy anh chiều và yêu em đến thế? Mình cùng nhau đạp xe trên con đường trải dài hoa sữa và cây trứng cá. Thật lãng mạn đúng không anh? Hôm đó em đã rất vui và hạnh phúc. Tại sao chúng ta lại có thể có những kỷ niệm đẹp đến thế nhỉ? Chiều nay ngồi nghĩ lại thực sự em đã rơi nước mắt rất nhiều và em muốn nói cho anh biết cảm giác ấy mà sao không thể. Có lẽ nào anh đã quên?
 Giay dan tuong

Có những kỷ niệm đẹp sẽ theo người ta đến suốt cuộc đời đúng không anh? Anh và em còn rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm đẹp nữa nhưng mà em không thể kể hết được. Chứ em nhớ rất rõ, em nhớ rõ từng ngày tháng em được gặp anh. Chắc trên quả đất này anh sẽ không bao giờ tìm được ai yêu anh hơn người yêu xinh xinh này đâu. Em không thể nào quên và cũng không bao giờ quên được. Sẽ không bao giờ có ai trong cuộc đời này có thể làm em hạnh phúc hơn anh cả. Anh biết hạnh phúc đối với em là gì đúng không?

Anh và em mãi mãi ở hai phía chân trời. Anh không bao giờ có thể đến với em được. Chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau được cho dù em có cố gắng thế nào đi nữa? Đây là điều mà em cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này mà không ai và không điều gì có thể bù đắp được cả. Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi thì đành phải chấp nhận thôi đúng không anh? Em đã yêu anh quá nhiều cho đến khi em biết anh thay đổi thì mọi thứ trong em đã vụn vỡ hết chỉ còn lại tình yêu đẹp trong em thì em luôn giữ gìn. Em đã dành cho anh tất cả mọi thứ đẹp nhất trong cuộc đời em rồi, chính vì điều đó mà em tự bảo bản thân mình sẽ không bao giờ được phép tha thứ cho anh.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Điều anh không thể quên ở em chính là nụ cười

*~*A man falls in love through his eyes, a woman through her ears. (Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt)

May ao thun quang cao


Tên Trinh gợi lại cho anh nhiều thứ lắm em biết không? Đó là sự trong sáng luôn làm cho anh phải nhớ nhung, phải nhớ thương. Trong mắt anh, em là cô gái luôn xuất hiện với một màu trắng, thanh khiết và trong sáng. Có phải lần đầu anh gặp em như vậy không? Anh được nhận trái măng cụt nhưng em không đưa anh mà em muốn tự tay anh chọn lấy vì em muốn anh sẽ tự chọn trái mình thích nhưng đối với anh thì trái nào cũng vậy miễn là anh được nhận từ em thì anh đã vui rồi.
Rang su cao cap

Điều anh không thể quên ở em chính là nụ cười, nụ cười có thể khiến anh xao xuyến mà thôi, mỗi buổi sáng hay buổi chiều anh bắt gặp nụ cười của em là anh vui, vui lắm và có một tinh thần rất tốt để hoàn thành công việc. Khi anh mệt mỏi bắt gặp nụ cười của em là anh quên hết mọi khổ cực. Nhưng khi em không cười với anh thì anh cảm thấy trời đất dường như đảo lộn, chẳng còn gì nữa. Em là thiên thần trong lòng anh đó em có biết không?
 Giay dan tuong

Em là tia sáng trong lòng anh, luôn thắp lên niềm tin vào tương lai cho anh vững bước. Mỗi lần nhớ em anh chỉ làm bạn với văn thơ, viết tặng cho em thì sợ em sẽ nói anh copy từ trên mạng xuống, em cảm nhận tấm chân tình của anh như vậy sao? Em nói làm anh buồn lắm nhưng anh phải chứng minh cho em thấy đó là tình cảm anh dành cho em như thế nào? Có thể cao bằng sóng biển, bằng núi non hiểm trở.
 phutungoto

Bạn bè thường nói anh là thần tình yêu có thể mang đến tình yêu cho bạn bè nhưng tình yêu của mình thì không. Buồn quá phải không em, nhưng anh không buồn đâu, anh tin với tình cảm chân thành của anh sẽ làm em cảm nhận được tình yêu trong lòng của anh hướng về em như thế nào. Vì viết những dòng thư này mà anh phải đổ những giọt máu ở tay trái em có biết không, nhưng em biết được có ích gì không vì máu sẽ rơi mà anh có được ở gần em đâu. Anh là thần tình yêu mà sao anh không tự mang đến tình yêu cho anh được thế? Có buồn cười quá không em. Anh yêu em vì không càn biết ở gần em anh sẽ có gì mà chỉ biết rằng bên anh em sẽ dàng cho anh bao nhiêu tình cảm thôi. Anh là người sống nội tâm, không biểu lộ cho người mình yêu như thế nào đâu. Nếu em có chỗ nào gửi tình yêu thì anh luôn chứng em sẽ hạnh phúc vì với anh người anh yêu có nơi gửi gắm là anh đủ vui rồi.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Em chỉ cần một chút nữa thôi để quên anh, để lòng mình lắng lại

Anh à!

*Em cho người khác mượn bờ vai của em nhé?

.......bởi anh đâu cần nó nữa.

*Em cho ai đó chút ít hơi ấm từ bàn tay em được ko?

.......bởi tay em nhỏ bé không đủ để sưởi ấm trái tim anh.

*Cho em rẽ sang con đường nhỏ bé khác nhé anh?

.......vì đường anh tuy rộng nhưng đã không còn chỗ cho em nữa rồi!!
May ao thun quang cao


Anh từng nói, em không giống những đứa con gái khác bởi em giỏi che giấu, giỏi giả vờ, giỏi cười, giỏi giả điên. Em cũng không như bao người vì vui buồn thể hiện ra mặt, hay ngay cả đến lúc thương anh, em vẫn rất giỏi giấu, giỏi giả vờ như không quan tâm, lo lắng cho anh.

Tuy mọi người đều không biết, nhưng anh vẫn biết và nói: "Em có thể giấu anh trong lời nói, nhưng làm sao giấu anh trong đôi mắt". Em đã đứng lặng vì 3 năm nay anh biết, vậy mà, anh vẫn không chịu bước đến bên em. Em hay anh, ai mới là người giỏi giả vờ?
Rang su cao cap

Con người thật kỳ lạ, khi cố chấp sẽ đặt ra hàng ngàn lý do để níu giữ, nhưng khi buông tay, chỉ cần một lý do là đủ. Vì vậy, anh à, em buông tay anh nhé, đơn giản chỉ vì em đã quá mệt mỏi. Trái tim, lý trí đều bảo em làm vậy.

Em không phải là một đứa con gái mít ướt. Vì học y, em từng chứng kiến bao nhiêu cảnh đau thương, sống chết, chia lìa. Em vốn tưởng mình mạnh mẽ lắm nhưng hôm nay đọc dòng trạng thái của anh trên trang cá nhân, một bài hát anh gửi, nước mắt em lại rơi. Em tự hỏi, em có còn là mình không khi lạc mất anh, hay em đang lạc mất cả bản thân.
Giay dan tuong
Hôm qua, đối diện anh, gần anh trong gang tấc, em đã hiểu một điều, mắt không nhìn, đầu không suy nghĩ, tim không lạc nhịp, lòng sẽ không đau nữa. Mong anh đừng trách hay giận hờn khi em luôn cười cười nói nói với bao nhiêu người, vì chỉ cần nhìn vào mắt anh, em cũng không dám. Em sợ lòng mình lại nổi bão lần nữa.

Em từng có giấc mơ, anh nắm chặt tay của em đi khắp ngõ ngách của thành phố này. Thế nhưng em sẽ không mơ nữa, vì mộng càng đẹp, càng không có thật. Em sẽ giữ lòng bình thản, giữ cho khối óc thôi không thắc mắc, không suy nghĩ vẩn vơ mỗi lần anh quan tâm, chăm sóc em.
phutungoto

Còn anh, anh có tiếc nuối gì không? Có đang giả vờ thoải mái, hay cũng giống em, cố gắng hy vọng mọi chuyện sớm qua đi. Cả em và anh đều đang làm đúng, phải không anh? Em chỉ cần một chút nữa thôi để quên anh, để lòng mình lắng lại, để vẫn là em của ngày xưa. Em sẽ bên anh như một người bạn, để 3 tháng còn lại, chúng ta không lỡ mất một phút giây nào. Anh cũng thế nhé! Em tin rằng, chúng ta lạc mất nhau không phải vì không trân trọng mà do cả hai đã không nắm chặt tay nhau.





Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com