Showing posts with label sự may rủi của trái tim. Show all posts
Showing posts with label sự may rủi của trái tim. Show all posts

Friday, November 28, 2014

Là phụ nữ, trước tiên hãy sống cho chính mình

♥ Người hay cười là người đau khổ
♥ Mượn nụ cười để che khuất đau thương
 ♥ Ta vẫn hát khi lòng ta tan nát
 ♥ Ta vẫn cười khi nước mắt ta rơi



Hãy sống cho chính mình, chứ đừng sống vì ai đó. Mỗi người có một cuộc đời, đừng nghĩ rằng bạn sẽ phải đi theo ai suốt đời, hãy dùng gót chân của chính mình đi đến những bậc thang cuối cùng, hãy sống thật tử tế, hãy là chính mình tốt nhất.

Trước khi bị ai đó làm tổn thương, hãy biết cách bảo vệ mình, hãy biết cách miễn dịch khỏi những lời dối trá, không muốn phải thất vọng thì đừng dễ dàng đặt niềm tin.
Người ta nói, con gái bởi vì quá yếu đuối nên hay tự chuốc lấy bi kịch. Chúng ta cũng đang sống như thế qua những tháng ngày chật vật giữa những xúc cảm phức tạp, dễ biến đổi, và cũng dễ bị tổn thương. Nhưng tại sao chúng ta phải sống như thế? Tại sao chúng ta không khác đi?

Hãy thoát khỏi những ràng buộc vô hình của thời gian, hãy chạy trốn khỏi những mớ trách nhiệm cứng ngắc cứ thít lấy cổ chúng ta mỗi ngày. Nhân lúc tuổi còn trẻ và chân còn chạy được, hãy làm mọi thứ vì chính bản thân mình…

Hãy mạnh mẽ và biết cách vượt qua những lần bị vây lấp bởi bia miệng thế gian, hãy ngẩng đầu thẳng thắn chấp nhận những điều tiếng không hay, và tiếp tục sống thật là bản thân mình. Có thể cá tính khác biệt và sự độc lập, thẳng thắn của bạn sẽ khiến nhiều người cho là điều không tốt. Nhưng có sao đâu nhỉ? Tại sao chúng ta phải thay đổi con người mình hoàn toàn khác chỉ vì một vài câu đàm tiếu chẳng ra sao?

Hãy yêu một người đàn ông tốt, và đừng bị đánh lừa bởi những chiêu trò giả lả của những tay chơi chỉ muốn tán tỉnh nhất thời. Tình yêu thật sự không chỉ thuộc về cảm xúc, tình yêu thật sự còn có cả sự chân thành, sự bền vững, và hơn hết là niềm tin dành cho nhau. Người đàn ông tốt sẽ khiến người phụ nữ của họ hạnh phúc bất kể chuyện gì xảy ra. Và chúng ta có trách nhiệm phải chọn cho bản thân mình một người đàn ông như thế.

Cuộc đời mỗi người, có thể có nhiều giông tố, cũng có thể chính chúng ta sẽ đưa ra những quyết định sai lầm để rồi phải trả giá cho những lần vụng dại ấy. Thế nhưng, chỉ cần chúng ta biết sửa chữa, biết làm lại, nghĩ tích cực, mọi chuyện sẽ khác, sống biết hy vọng, sẽ khiến cuộc đời có ý nghĩa hơn.


Con gái à, thanh xuân thật ngắn, khi chúng ta dành thời gian tổn thương vì ai đó quá lâu, chúng ta sẽ bắt đầu bỏ rơi bản thân mình.

Bởi vì hạnh phúc nào có ai chọn lựa được hộ ai, muốn nó thuộc về mình thì phải tự giành lấy, ủy mị hay cứng cỏi là do bản thân mỗi người. Vậy thì, tại sao chúng ta không yêu thương lấy mình hơn một chút?

Hãy sống cho chính mình, chứ đừng sống vì ai đó. Mỗi người có một cuộc đời, đừng nghĩ rằng bạn sẽ phải đi theo ai suốt đời, hãy dùng gót chân của chính mình đi đến những bậc thang cuối cùng, hãy sống thật tử tế, hãy là chính mình tốt nhất.

Và hãy rong chơi, khi còn có thể rong chơi.

Hãy bạt mạng, như thể ngay ngày mai sẽ già.

Hãy ôm trọn vòng quay của thời gian khi thanh xuân chưa vụt mất, hãy dại khờ vừa đủ, và đừng vì thương tổn mà buông lơi…



Saturday, October 25, 2014

Anh nhớ về kỉ niệm hai ta

Từ chối sự khen ngợi là muốn được khen thêm lần nữa.

 May ao thun quang cao


Em! Trước khi gặp em, anh là một kẻ cô đơn…chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai… không phải vì anh xấu trai, không phải vì anh không biết yêu…mà anh chưa bao giờ mở lòng để đón nhận một tình yêu nào cả.

Dù bạn bè anh lần lượt hết người này đến người khác dẫn người yêu đến “ra mắt” anh và giục anh hãy học hỏi theo họ, mau mau tìm người yêu cho “bằng anh, bằng em” nhưng anh chẳng quan tâm và có lẽ đó cũng là cách sống mà anh định chọn cho anh trong suốt thời sinh viên.
 Rang su cao cap

Anh nghĩ đầu tư cho học tập là đầu tư cho tương lai.. đến mức bạn bè thường nói đùa: ai muốn tìm anh thì vào thư viện, muốn tìm sách nào, nội dung gì một cách nhanh nhất thì hỏi anh bởi anh có thể chỉ đúng vị trí của quyển sách đó, thậm chí anh còn biết cả vấn đề đó được trình bày ở chương nào, trang nào của quyển sách…Những môn học có nội dung thảo luận, thuyết trình thì anh luôn là người được bạn bè lựa chọn và kiêm luôn nhóm trưởng. Bài thuyết trình của nhóm bao giờ cũng một mình anh tự biên, tự diễn… vì thế mà anh gặp em…
 
 Giay dan tuong

Một quyển sánh to đùng, em úp mặt lên nó ngủ ngon lành trong khi anh tìm nó đến rớt mồ hôi hột…Ngày mai thuyết trình, cả thư viện chỉ có một quyển…chẳng biết làm sao, đành lay lay em dậy hỏi mượn….Có lẽ em thấy xấu hổ vì ngủ quá say nên em phán một câu làm anh muốn rụng rời tay chân: “Không được đâu, mình đang đọc mà”. Chẳng biết làm sao anh đành năn nỉ, cuối cùng em cũng cho mượn nhưng với điều kiện, phải làm giúp bài cho em. Và  để em tin rằng anh đang cần gấp quyển sách đó nên anh mời em ngày mai vào lớp xem anh thuyết trình…Cứ ngỡ em không đến, ai ngờ vào lớp, anh giật cả mình khi thấy em ngồi cuối lớp. Bài thuyết trình của nhóm anh  thành công tốt đẹp. Em ra về, chẳng nói một lời, chỉ dúi vào tay anh một mảnh giấy nhỏ: “Trong tuần sau, chiều nào rảnh thì ghé thư viện làm bài giúp mình- quân tử nhất ngôn”.  Sợ bốn từ “quân tử nhất ngôn” nên chiều nào anh cũng tranh thủ ghé thư viện làm bài giúp em…

Em hồn nhiên, đôi khi như trẻ con với những trò đùa luôn gây bất ngờ cho anh. Chúng ta thân nhau, rồi yêu nhau khi nào chẳng biết nữa… Có những chiều ta hẹn hò nhau lang thang trên phố…qua những con đường đầy lá me bay. Có lần em hỏi anh tình yêu có màu gì…nghĩ một hồi lâu anh bảo: “Tình yêu có màu 7 sắc cầu vòng”. Em lắc đầu: “Tình yêu có màu nhớ…còn ngược với màu nhớ là màu quên".

 
Một chiều em đến và nói lời chia tay, em theo gia đình ra nước ngoài định cư. Không thể níu kéo, không còn cách nào khác…anh và em đành đặt dấu chấm hết cho một tình yêu vừa mới chớm nở…
phutungoto

Chiều nay, em biết không, anh lại một mình lang thang trên phố, dạo qua những con đường một thời gắn với kỷ niệm của hai chúng ta… Anh tự nhủ với lòng, con trai phải mạnh mẽ….vậy mà bao ký ức xưa hiện về, nước mắt lại rơi…Anh tự hỏi, có phải tình yêu của chúng mình không thể vượt qua cái quy luật nghiệt ngã  “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” hay là sự yếu đuối, bất lực của hai chúng ta? Dù thế nào thì giờ đây mình cũng đã  xa nhau rồi. Em như áng mây vô tình, mang mưa đến tưới mát tâm hồn anh, rồi gió lại mang em đi, để lại cho anh một khoảng trời cô đơn, vắng lặng…Anh không trách em, chỉ trách chúng mình có duyên mà không nợ…


Em sẽ nhớ mãi nụ hôn đầu vụng dại ấy

Hãy tin một nửa những gì anh thấy tận mắt và đừng tin những gì anh nghe được.

 Quan ao cong nhan


Có người bạn bảo em rằng: “Anh ấy khó gần, làm bạn thì đươc chứ yêu anh ấy em sẽ khổ nhiều”. Em biết, tìm thấy anh trong muôn vàn những hình hài, những để tâm, những hư vô…thật chẳng dễ đối với trái tim em, cái trái tim cứ mải dửng dưng và vô cảm, tình yêu như túp lều khô khốc ở tận góc phố xa kia.

Em mải trông ra ngoài dòng nước, nơi những con sóng đang lăn tăn kéo nhau vào bờ, chúng đuổi nhau anh ạ, chúng cũng có đôi. Em đưa mắt nhìn vào khung trời nhỏ, ngẩng lên cao hơn để cho nước mắt chảy ngược, cứ nghĩ đến thôi là em muốn khóc, sao chuyện chúng mình lại dai dẳng trong tâm can em như thế. Anh tệ… em cũng tệ nốt, yêu nhau sao lại phải chia tay, phải xa đằng đẵng thế này?

Có thể một ngày nào đó em gặp một người khác, một người sẽ yêu em hơn anh đã yêu em, em cũng yêu người đó, thế nhưng những cảm xúc tình yêu đầu đời nơi anh, vẫn đang chiếm trọn vẹn trái tim em như bức tranh em đã trót tô màu trong từng góc cạnh…

Em nhớ những buổi chiều vàng hoe từng tia nắng, nắng đọng trên nụ cười em, anh có còn nhớ những bông lau bay trong chiều ngả gió, anh có còn nhớ tóc em bay, những vòng ôm gọn nhỏ và bình yên… một thời khôi nguyên trốn họ
 Sửa máy lạnh

Gió đang nhởn nhơ đùa cùng em, đứa con gái cá tính trong mắt bao người, em bướng bỉnh, thích mạo hiểm, thích chinh phục những thử thách cuộc đời. Em - đợt sóng không bình lặng, cuộc sống của em đa sắc màu, loang lổ cũng có, thâm trầm cũng có mà ào ào cũng có. Anh thì khác, như con sóng lặng lẽ ngoài kia, anh không thích sự ồn ào, anh cũng không thích bon chen với những thử thách như em. Hai con người đối lập, hay mảnh ghép đối lập ngỡ rằng sẽ chả bao giờ kết nối, vậy mà, ngày ấy…Cái ngày đầu tiên bắt gặp ánh mắt của anh, nó là những tia sáng lạnh lùng mà xuyên thẳng trái tim em.

 
phutungoto

Em: bác sĩ kính hồng- chuyên gia tư vấn tình cảm, trung tâm của mọi sức hút, giải tỏa tâm sự, giữ trọn niềm tin thế mà… gặp anh, lần đầu tiên thấy một người ngoảnh mặt hững hờ trước sức hút của em như vậy. Em đã tiu nghỉu, mím môi rồi lẳng lặng lén đi. Chiều hôm đó, anh có biết, em đã cố lần mò số điện thoại của anh để bắt đầu chiến dịch “trái tim bên phải”, cho bõ tức, nhưng mà thực tế vì trái tim em nó biết rung rinh kể từ khi em gặp anh… Cuối cùng thì em cũng tìm được, em đã chủ động nhắn tin làm quen trước, anh làm em phải đợi những hồi âm, lâu lâu mới thấy và cụt ngủn...

Một ngày tình cờ, ta lại gặp nhau, anh chẳng nhớ đứa con gái đã cố nhắn tin làm quen anh đâu. Trong lần thi giữa kỳ hôm đó, mình ngồi chung phòng, anh đứng tựa một bên cột, bóng anh đổ dài, mắt anh nhìn xa xăm… Em nhìn anh, rạo rực góc tim nhỏ. Biết anh cùng khoa, em bất ngờ. Vào phòng thi, em thấy anh có vẻ buồn buồn, anh không viết, chỉ chăm chăm nhìn vào đề thi, em nhìn anh rồi lúi húi làm bài, bất chợt có tiếng xê ghế, anh nộp bài, thầy giám thị hỏi: “Em không làm bài sao?” Anh lạnh lùng: “Dạ, không”…rồi bước ra.

Em cố làm cho xong nhanh bài thi này, trong lòng vương víu nhiều câu hỏi. Nộp bài xong em cố chạy nhanh ra sân, ra nhà xe, ra cổng, hy vọng thấy anh…và rồi cũng thật may, nơi ghế đá, anh đang ngồi. Chẳng ngần ngại em ra ngồi cạnh:

- Chào cậu.

Anh đưa mắt nhìn.

- Nhận ra mình không?

Anh vẫn thinh lặng không trả lời, đôi mắt lung linh với hàng lông mày rậm trên cặp kính đen gọng.

- Tớ cùng phòng thi với cậu… tớ nhắn tin cho cậu cách đây 5 ngày…- Em bặm môi, bớt đi những hùng hổ.

- Ừ, chào cậu.

- Chúng mình đi dạo nhé.

Chẳng kịp để anh nói đồng ý, em đứng dậy, đi về phía sau, chỗ hàng xe đạp có cái xe kitty hồng.

- Cậu chở mình nha.
Anh đồng ý. Em bước lên trên khung sau, bám lấy vai anh, dang tay đón gió, mặc kệ anh có nhíu mày hay suy tư gì đi nữa. Gió như cuốn đi những muộn phiền và cũng chính gió, níu em và anh gần nhau hơn…Bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay…
 
 Giay dan tuong
Thế rồi từ đó mình quen nhau, mình hay đi chơi, mình học nhóm cùng nhau, em tíu tít bên anh những câu chuyện cuộc sống của em, về cái sở thích vẽ vời và chơi ghi ta, về cái mùa hè năm trước trốn mẹ theo ông cậu đi phượt trên tận Hà Giang… còn anh lặng thinh nghe em kể, anh kể về cô em gái thích chơi búp bê của anh, anh kể về bà nội hiền hậu đã chăm anh lớn từ ngày còn tấm bé dưới quê nội… Anh không nhắc về bố mẹ… Nhưng rồi một ngày em biết, bố mẹ anh mới chia tay nhau…Anhgiấu kín những bất hạnh chẳng nhẹ lòng…

Từ khi quen em, anh cười nhiều hơn, em gói ghém những hình ảnh về anh trong góc tim kỷ niệm, anh đã hát một khúc tự tình trong men chiều chếnh choáng ở viền con sông Cái. Và một buổi chiều nơi ngọn cỏ lau ấy, em nép mình trong anh, trao anh nụ hôn đầu vụng dại… nhưng cũng là nụ hôn cuối. Theo quyết định của tòa án, anh phải theo mẹ vào Nam …

Vậy là anh đi, em đánh rơi một tình đầu như bản tình ca anh đã hát, có cao trào, có bình lặng, những da diết, khắc dấu réo rắt trong em. Em đau…Còn anh, nơi ấy thế nào? Em chỉ cầu mong anh giữ mãi nụ cười như ngày còn bên nhau,đong đầy hạnh phúc nơi tim em và tâm hồn anh nữa.

Tạm biệt người đã qua, em ru mình vào từng cơn gió, con bé mạnh mẽ là em cũng biết có lúc ngả lòng và rụng rơi, nhưng rồi sẽ đứng lên được… Gửi anh ngọn gió đất Bắc thơm lành…


Thursday, October 9, 2014

Tớ đang nhớ cậu nhiều lắm, cậu biết không?

Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do 

đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.

May ao thun quang cao


Giáng sinh lại đến rồi. Tớ nhớ Giáng sinh ba năm trước cậu tặng tớ con gà phát tiếng nhạc và đèn chiếu sáng khi được mở khóa dưới bụng. Đó là lần đầu mình vui Giáng sinh cùng nhau vào ngày 23 tháng 12.
Cậu và tớ cùng đội chiếc nón của Ông Già Noel cùng vui đùa hát nhạc Giáng sinh trong Câu lạc bộ Nói tiếng Anh. Đêm 24 tớ nói với gia đình sẽ đội chiếc nón đi lễ nửa đêm và chơi Giáng sinh cùng tụi cháu, bà chị tớ la lên: "Già rồi…Đã qua cái tuổi về hưu rồi còn đội chiếc nón ấy nữa".
Tớ cãi lại: "Trong câu lạc bộ Nói tiếng Anh ai cũng đội, kể cả mấy người già …". Bà chị tỉnh bơ: "Thì cùng một lũ khỉ ấy".



Rang su cao cap

Trời! Làm sao là khỉ được với những con người vui tươi, lịch lãm. Và có thể tổ chức của cậu khiến tớ cảm thấy mình trẻ lại. Tớ không biết cậu nhỏ hơn tớ bao nhiêu tuổi. Chỉ chắc chắn một điều tớ lớn hơn cậu. Tớ không dám hỏi vì người Mỹ không thích hỏi tuổi…Có lẽ tớ vô tình gây ấn tượng cho cậu bởi những câu hỏi hóc búa trong khi thảo luận đề tài. Do vậy, Giáng sinh đó cậu đến bắt tay tớ và hỏi tớ vui Giáng sinh ra sao. Tớ chỉ cười…Hai mươi năm trước, tớ cũng từng kết bạn với người nước ngoài. Rồi tớ hụt hẫng khi họ hết hợp đồng công tác và trở về quê hương họ. Tớ nhớ những giòng chữ trên một bức tranh: Someone comes into my life and leaves their footprint on my heart.
phutungoto

Họ đã đến, để lại trên trái tim tớ những dấu chân khiến tớ đau đớn khi xa họ. Vì vậy, tớ hờ hững cười với cậu. Tớ không muốn làm bạn cùng cậu. Vì tớ sợ một ngày cậu rời xa tớ, để lại trên trái tim tớ những dấu chân khiến tớ thêm một lần đau đớn nữa. Vậy mà hằng tuần đến câu lạc bộ, tớ bỗng thấy ấm áp khi gặp cậu. Cậu luôn mỉm cười, luôn hỏi han tớ với đầy sự quan tâm. Dần dần, tớ thấy cậu như một niềm an ủi của tớ. Những khắc khoải, những niềm vui, nỗi buồn tớ đều chia sẻ cùng cậu. Và cậu kiên nhẫn lắng nghe, để rồi sau đó gợi ý cho tớ những gì tớ cần làm để đối phó hoặc giải quyết chúng.

Tớ với cậu là bạn. Cậu nói thế. Tớ cũng biết cậu không yêu tớ. Tớ cũng hiểu tớ không thể yêu cậu. Nhưng cậu ạ…Đôi lúc tớ tiếc sao cậu và tớ không gặp nhau sớm hơn. Theo lời nhỏ bạn nói con người gặp nhau cũng là cái duyên. Như tớ và nó chỉ gặp nhau vào năm 2008. Trước năm 2000, nó thường vào hẻm nhà tớ ăn cơm cùng cô D. Mẹ tớ là bạn với mẹ cô D, tớ đến nhà cô D hoài. Sao bọn tớ không gặp nhau?

Còn cậu. Cậu đã ở đâu khi tớ còn là sinh viên? Cậu đã ở đâu khi tớ ra làm việc với bao thử thách. Cậu à, người phương Đông của tớ luôn tin có một kiếp sau. Những gì ta gặp ở kiếp này là nhân quả của kiếp trước. Và kiếp sau sẽ nhận lại những gì kiếp này mình làm. Gặp nhau kiếp này cũng là có duyên từ kiếp trước. Vậy cậu ơi, nếu như có kiếp sau, tớ muốn cậu và tớ gặp nhau sớm hơn. Để cậu luôn bênh vực tớ khi tớ bị bạn bè bắt nạt. Như cậu từng bênh vực tớ trong quán khi một gã đàn ông sàm sỡ với tớ. Cậu đã quật ngã hắn bằng thế võ nhu đạo khiến hắn bò dậy chạy mất dép.



Gặp nhau sớm để cậu luôn là bờ vai cho tớ, là người luôn mang cho tớ những hy vọng, những lời khuyên, những hướng dẫn để tớ vững chãi trong công việc. Còn tớ mong cậu luôn to lớn hơn tớ ở ngoại hình, luôn tài giỏi hơn tớ, mãi cao hơn tớ một cái đầu, và luôn trong điều kiện vật chất tinh thần hơn hẳn tớ. Cậu hỏi tại sao? Chỉ vì tớ muốn luôn nhỏ bé hơn cậu. Ít ra trong mắt cậu. Có ủy mị và hèn lắm không? Không! Vì tớ thích thế. Tớ thích nghe cậu góp ý trong công việc, trong cuộc sống. Tớ thích nhìn ánh mắt cậu, nụ cười của cậu sau khi cậu mang lại cho tớ niềm tin và cả niềm vui trong từng câu chuyện, ở mỗi vấn đề của tớ. Và cậu à. Nếu kiếp sau chúng ta cũng vẫn là bạn thì xin cậu đừng cấm tớ tìm kiếm một người đàn ông giống cậu nhé. Và cũng đừng phiền lòng khi tớ bảo tớ đã yêu một người có tính cách và ngoại hình giống cậu. Tớ vẫn mong kiếp sau tớ sẽ gặp một người giống cậu để yêu thương.
 sua may nuoc nong

Một Giáng sinh nữa lại về. Tớ tự hỏi giờ này cậu ở đâu. Cậu có vui trong gia đình ấm cúng đêm Giáng sinh không và có khoảnh khắc nào cậu nhớ đến tớ? Hay cậu đang đi chơi Giáng sinh cùng cô bạn gái, cậu có giây nào nhớ đến tớ và món quà Giáng sinh cậu tặng tớ chăng? Riêng tớ luôn nhớ cậu ngay từ tháng 9 biết cậu rời xa Việt Nam. Và tớ biết từ đây, mỗi mùa Giáng sinh, một khoảng trống nữa hiện diện trong lòng tớ. Cậu đã đển rồi để lại những dấu chân sâu nặng trên trái tim tớ rồi. Điều tớ từng gặp, cố tránh nhưng đã không tránh được.

Tớ đang nhớ cậu nhiều lắm, cậu biết không?



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Không bao giờ trở lại

Sẽ có lúc bạn thấy tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không phải là bình yên .


Quan ao cong nhan

Khi gió chiều hanh hao thổi qua cánh đồng hoặc trên những triền cỏ xanh ngắt, nước dưới kênh dường như cũng rập rờn, những cây điền thanh, điên điển, so đũa lác đác hoa vàng, hoa trắng… là bọn trẻ con chúng tôi biết cái mùa đẹp nhất để nằm lăn trên cỏ ngắm mây trời đã tới.
Mây trắng trông xốp như từng tảng băng tuyết cả bọn từng được xem trong ti vi buổi tối hôm nào. Ngon lành như đá bào trắng mịn. Trời xanh ngắt. Trời thẳm xa như muốn thách thức bao nhiêu trí tưởng tượng, ước ao của bọn trẻ. Phía sau bầu trời, còn gì không nhỉ? Cuối chân trời kia, là gì hở chị? Mây từ đâu tới, vì sao lại có nhiều hình thù đến vậy? Hôm nay mây hình dạng này, nghĩa là sao ta? Muôn vàn thắc mắc của bọn chúng tôi trước khoảng không gian lồng lộng mỗi chiều. Đố nhau đám mây này giống cái gì, tìm xem con thỏ ở đâu, chiếc tàu ở hướng nào, tòa lâu đài kia có mấy tháp… là trò vui không bao giờ chán của cả bọn. Bởi mây thì muôn hình vạn trạng, thay đổi mỗi ngày, mỗi chiều, còn khả năng mơ màng của lũ trẻ thật phong phú vô cùng.
Sửa máy lạnh

Có vẻ như, trước khi mùa mưa tới, nắng muốn được ươm vàng mọi vật. Không gì thú vị bằng khi cái nắng nhạt dần vào cuối ngày, lũ trẻ con chúng tôi được thả mình xuống đám cỏ mịn mà tận hưởng cảm giác sung sướng. Buồn tay thì bứt tìm mấy cây cỏ để cùng chơi đá gà, “con gà” nào đứt đầu là coi như bị loại. Lũ con trai con gái tóc đều hoe hoe vàng vì cháy nắng, bình đẳng với nhau trước mấy trò chơi tuổi thơ ngày ấy, giận hờn rồi cũng quên ngay.

phutungoto


Chiều muộn, cũng là lúc má sắp đi chợ về. Ba đi làm cỏ lúa hay đánh cá sẽ về sau đó. Ngong ngóng. Hồi hộp. Hỏi han nhau xem, có thể chiều nay má sẽ mua món gì, bánh cam hay chuối chiên? Bánh ít bánh ú hay cốm dẹp trộn dừa hấp dẫn hơn? Mây khi đó cũng trở nên… thiếu lãng mạn, bởi vì được mô tả giống món này món nọ mà cả bọn đang mong chờ…

Vào những mùa mây giăng ấy, tôi thường ước gì mình có đôi cánh như chim. Hoặc trong giấc mơ thầm kín, thi thoảng tôi lại thấy mình hóa thành con chim nhỏ, bay vút lên trời xanh, ngắm mặt đất bao la từ trên cao vời vợi. Nên chẳng lạ gì, đôi khi một vệt khói từ chiếc máy bay hiếm hoi nào đó để lại trên nền trời cũng làm cả bọn háo hức, thêu dệt.
Giay dan tuong

Những chiều ngắm mây xa xưa tưởng như dài mãi, còn hoài, tận khi tôi bước qua tuổi ngây thơ trong trẻo êm đềm, nhưng nó không bao giờ trở lại.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Những gì nó vô tình để lại mới nhanh chóng rời chị…

Đừng hỏi người yêu bạn đã làm gì cho bạn, mà hãy tự hỏi bạn đã làm gì cho người ấy. Đừng hỏi xã 

hội đã đem lại gì cho bạn, mà hãy tự hỏi bạn đã làm gì cho xã hội. Hãy luôn là người chủ động,
May ao thun quang cao


Chị quen người đàn ông ấy thật tình cờ. Trong một lần lang thang trên Facebook, chị bắt gặp những bức ảnh đẹp về hoa lá, côn trùng và phong cảnh người ấy lưu lại trên ngôi nhà ảo sau những chuyến đi vô định. Một cú nhấp chuột để làm quen, thêm vài câu chào hỏi thông thường, phát hiện vài trùng hợp thú vị, thế là một mối quan hệ bắt đầu, mới lạ và hấp dẫn.
Hơn 30 tuổi, với vòng quay đều đặn mỗi ngày, nếu không nói là tẻ nhạt của một cô giáo tiểu học, của một người vợ, người mẹ bình thường, chị đâu nghĩ đời sống còn thi vị, cho đến khi cả thế giới tươi đẹp như mở ra trước mắt, chỉ cần chị online. Bên người chồng suốt ngày tăng ca và kiệm lời đến mức khô khan, chị đâu nghĩ mình còn gợi cảm, cho đến khi chị gặp gỡ người đàn ông ấy. Chỉ là những trao đổi về công việc hàng ngày, về gia đình, con cái, nhưng qua cách nói chuyện gợi mở và hóm hỉnh của người đàn ông từng trải, chị bỗng thấy mình nghiêng về phía ấy dần dần…

Buổi tối trước ngày sinh nhật chị, người ấy hứa sẽ tặng một món quà. Thường thì chị không chat với người ấy lúc chồng đã về nhà, nhưng tối hôm đó là ngoại lệ. Chị bềnh bồng trôi theo những câu chữ được trao nhận vội vàng, những biểu tượng cảm xúc vui nhộn nhấp nháy, không hay chồng ở ngay sau lưng. Chồng chị chỉ nhíu mày quay đi, nhưng chị run rẩy tắt phụt máy tính.

Cuộc hẹn offline đầu tiên để nhận quà đó, chị không có mặt. Cô bạn thân của chị đến thay, nhận về cho chị một khung hình khổ lớn, đó là tấm ảnh chị thích nhất trong bộ sưu tập của người đàn ông ấy. Trong phút xúc động, chị bốc đồng treo nó ở phòng khách, nơi trang trọng nhất của căn nhà nhỏ, nơi chị có thể nhìn thấy mỗi ngày, dù cô bạn đã nhẹ nhàng khuyên can… Khi con trai chị vô tư hỏi về nguồn gốc bức hình, chị xuề xòa: “Của cô P. bạn mẹ tặng”. Biết chồng lúc đó đang dò xét nhìn mình, chị không dám ngẩng lên.
Rang su cao cap



Cái nhíu mày của chồng tối hôm trước đã thức tỉnh chị kịp lúc. Mọi chuyện giữa chị và người đàn ông mau chóng dừng lại sau những vu vơ không gọi thành tên. Chị có thêm vài người bạn ảo nữa, cách nói chuyện của họ cũng quyến rũ không kém, nhưng cảm xúc của chị đã mòn. Vài lần âm thầm vào ra Facebook của người ấy, chị mơ hồ nhận ra, người ấy đối với ai cũng thế, chắc đã biết bao lần phóng lớn những tấm ảnh đẹp để làm quà. Sau vài lần chị lơ là "chát chít" mà người ấy không ngạc nhiên thất vọng hay thiết tha trì níu, chị đã chẳng hối tiếc như mình tưởng. Chị trở lại là một cô giáo hồn hậu, an nhiên bên chồng con. Đôi lần chị giật mình trước ánh mắt chồng đăm đắm hướng về bức hình trang trọng nơi phòng khách, đôi lần cảm nhận vòng tay chồng hờ hững, đôi lần buồn bã không hiểu vì sao chồng về nhà với những cơn say ngày một nhiều hơn. Nhưng chị vẫn trấn an rằng chị nào có lỗi…
 sua may nuoc nong

Mùa sinh nhật năm nay, cô bạn thân với cái bụng bầu vượt mặt, đã tỉ mẩn trong mấy tuần liền để thêu tặng chị một bức tranh. Cô bạn chỉ tay lên khung hình đã cũ, nơi chị có lúc quên khuấy ở đó in dấu một kỷ niệm: “Trong ngôi nhà bạn, đó là nơi tớ không yên tâm nhất”. Chị rưng rưng nhìn cô bạn, nhớ những lời bạn khuyên mình năm trước, khi mình suýt “say nắng” một người. Lòng nhẹ tênh, chị gỡ cái khung hình đó xuống, thay bằng món quà mà cô bạn mang tới.
phutungoto

Khi chồng chị liêu xiêu trở về, anh nhìn sững bức tranh thêu, rồi phát hiện khung hình cũ nằm úp mặt trong góc tường dưới gầm cầu thang, anh buột miệng: “Có người khác rồi à?”. Chị chết lặng. “Đừng nói là của cô P. tặng cô nữa nhé! Tôi đã thấy tấm hình đó trên Facebook… Một năm nay, tôi chỉ sống vì con”. Chị tức tưởi giải thích cho đến khi anh khoác tay: “Nếu cô và người ta không có gì, cô đã chẳng nói dối”.

Ngay hôm sau, chị dậy thật sớm. Khi người công nhân vệ sinh đến lấy rác, chị ôm cái khung hình chạy vội ra, dúi vào tay họ một ít tiền, như thể chỉ có làm thế thì cái khung hình đó và những gì nó vô tình để lại mới nhanh chóng rời chị…




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Đối diện với ngoại tình

Bạn đã yêu, đã nếm được mùi vị của ái tình..Đột nhiên, bạn thấy cái đẹp, sự hứng thú ở khắp nơi. Bạn không ngần ngại thể hiện tình yêu một cách say đắm, một cách dịu dàng, bằng ngôn từ và bằng sự im lặng. Và bạn thấy mình mạnh mẽ, khoan dung và đầy sinh khí. (George Weinberg)
May ao thun quang cao


Anh ấy lừa dối bạn? Nếu đang phải đối mặt với tình trạng này, những bước sau đây sẽ giúp bạn xử lý cú sốc ban đầu và tránh được cuộc khủng hoảng tinh thần có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.
Hít thở sâu
Việc phát hiện bị lừa dối là một cú sốc lớn, đặc biệt khi trước đó bạn không hề nghi ngờ hay nghĩ đến điều đó. Hãy tránh sự hoảng loạn bằng cách hít thở thật sâu. Đây là một động tác rất đơn giản, nhưng lại mang đến nhiều hiệu quả. Nếu không hít thở sâu, sự căng thẳng của bạn sẽ ngày càng tăng lên.
Rang su cao cap
Có điều này do, khi căng thẳng bộ não của bạn sẽ bị thiếu ôxy, điều này đặt các bộ phận khác trong cơ thể ở tình trạng báo động. Chúng sẽ liên tục gửi thông điệp đến bộ não, khiến bạn bị kích động hơn. Ở trong tình trạng này, bạn có thể sẽ đưa ra một quyết định sai lầm.
Thành lập một đội hỗ trợ

Khi bị phản bội, tình cảm của bạn chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc. Nếu bạn không thể tự xử lý được những cảm xúc dữ dội này, hãy tìm đến sự giúp đỡ. Bạn bè và người thân là những người lý tưởng có thể giúp bạn san sẻ nỗi đau. Tuy nhiên, bạn nên lựa chọn những người sâu sắc và khách quan để nhận được những lời khuyên tốt nhất. Nếu có thể, hãy tìm đến các chuyên gia tâm lý, họ sẽ giúp bạn vượt qua nỗi đau và tiếp tục sống tốt.
Đặt câu hỏi
Giay dan tuong

Sau khi biết về việc ngoại tình của “đối tác”, tâm trí của bạn sẽ bị tấn công bởi hàng triệu câu hỏi. Những câu hỏi kiểu như: Tại sao mình lại không biết chút gì về điều đó? Tại sao điều này lại xảy ra với mình? Tại sao tôi không tin vào trực giác của mình? Hãy cố gắng đưa ra câu trả lời khách quan nhất, bởi đây là sự khởi đầu giúp bạn tự chữa lành vết thương. Trả lời những câu hỏi này cũng sẽ giúp bạn nhìn lại toàn bộ quá trình mối quan hệ và sẽ hiểu hơn về việc, tại sao chàng phản bội bạn.
Lên kế hoạch “Không hành động”
phutungoto
Hầu hết mọi người sẽ phản ứng rất dữ dội và có hành động quyết liệt khi phát hiện “đối tác” của mình ngoại tình. Nhưng, bạn không thực sự tỉnh táo vào lúc này và không thể đưa ra được những quyết định sáng suốt. Vì vậy, đừng đưa ra bất kỳ quyết định lớn nào vào lúc này. Thay vào đó, hãy đưa ra những quyết định nhỏ như: gặp chuyên gia tâm lý, đọc một quyển sách, nói chuyện với đội hỗ trợ, viết ra những cảm xúc của mình và những cuộc nói chuyện nhỏ với chàng. Đương nhiên là bạn vẫn có quyết định lớn để xác định hướng đi của mối quan hệ, nhưng quyết định này cần có thời gian để bạn suy ngẫm và đánh giá về nó.




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Im lặng càng làm cho vấn đề trầm trọng hơn

★ Yêu...

- Không cần nhiều người biết đến...

- Không cần đo đếm thời gian...

- Không cần nghĩ khoảng cách xa hay gần...
Quan ao cong nhan


Sau mỗi cuộc cãi vã, nếu không biết làm thế nào để người ấy vui vẻ hơn thì chí ít bạn cũng nên tránh làm những việc nhạy cảm mà chắc chắn nó sẽ chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm tồi tệ.
1. Tắt điện thoại
Rất nhiều người đã làm việc này sau khi các cuộc cãi vã với mục đích trừng phạt nửa kia. Đây thực sự là hành động của người chưa trưởng thành. Khi hai người xảy ra mâu thuẫn, lời qua tiếng lại với nhau mà vấn đề chưa được giải quyết, rất có thể người ấy sẽ gọi điện cho bạn để nói lời xin lỗi, để giải thích, để tìm hiểu thực hư vấn đề hay là để bày tỏ sự tha thứ (trong trường hợp người mắc lỗi là bạn).
Hành động tắt điện thoại chắc chắn sẽ khiến đối tác của bạn tâm trí đang rối bời vì khúc mắc xảy ra lại thêm đau đớn vì có cảm giác bạn không hề quan tâm đến cảm xúc của họ.
2. Im lặng
Nếu bạn không gọi điện/ nhắn tin cho người ấy sau khi cả hai vừa trải qua một cuộc cãi vã nảy lửa, và bạn cũng không nhấc điện thoại, không trả lời tin nhắn của bạn trai, chắc chắn bạn sẽ phải hối hận vì cách cư xử im lặng này.
Im lặng trong nhiều trường hợp là "vàng" nhưng đối với việc xử lý mâu thuẫn thì nó hoàn toàn không có hiệu quả. Trái lại, im lặng càng làm cho vấn đề trầm trọng hơn, xung đột không được giải quyết. Trong trường hợp đối tác là người mắc lỗi, họ sẽ cảm thấy vô cùng ăn năn, day dứt nếu như bạn vẫn giữ im lặng. Còn khi bạn là người mắc lỗi, sẽ chẳng có cơ hội nào cho bạn sửa chữa nếu bạn chọn cách im lặng với người ấy.
Sửa máy lạnh

3. Bào chữa và đổ lỗi
Các chuyên gia tâm lý khuyên rằng, không bao giờ cố gắng biện minh cho bản thân và tìm cớ đổ lỗi cho người ấy sau tranh cãi. Dù lỗi lầm xuất phát từ phía nào thì hành vi bào chữa, đổ lỗi cũng không có tác dụng tốt đối với mối quan hệ đang sứt mẻ.
Thay vì cứ đào sâu vào vấn đề khiến cả hai cãi vã, cách tốt hơn là bạn nên tập trung tìm cách chấm dứt bất hòa giữa hai người.
4. Nói xin lỗi quá sớm
Một trong những sai lầm nhiều người hay mắc phải sau cãi vã đó là nói lời xin lỗi quá sớm. Xin lỗi được ví như liều thuốc tối quan trọng khi các cặp đôi giận nhau, nhưng nói lời xin lỗi vào thời điểm nào mới phát huy được tác dụng thì không phải ai cũng biết.
Khi bạn nói xin lỗi một cách vội vàng, người ấy sẽ nghĩ rằng bạn không chân thành. Lúc ấy, mâu thuẫn chưa ngã ngũ, họ sẽ cho rằng bạn xin lỗi cuống quýt, qua loa với mục đích xoa dịu cơn tức giận chứ không phải vì bạn ý thức được lỗi lầm của mình.
phutungoto
5. Nghĩ về chuyện cãi vã quá lâu
Không bao giờ suy nghĩ về cuộc chiến vừa xảy ra giữa hai người quá lâu. Bởi lẽ, khi bạn tiếp tục suy nghĩ về nó, bạn sẽ chỉ kéo dài cảm giác thù hận và bị tổn thương trong tâm trí mình. Cãi vã chỉ thực sự kết thúc khi bạn để nó trôi vào quên lãng. Có như thế, hai người mới nhanh chóng giảng hòa và nối lại tình cảm với nhau.
6. Chia sẻ tâm trạng trên facebook
Đây cũng là một trong nhiều sai lầm phổ biến mà không ít cô gái đã mắc phải khi cãi nhau với người yêu. Xuất phát từ tâm trạng chán chường, không người sẻ chia, tâm sự, nhiều người đã lên mạng bộc lộ cảm xúc của mình.
Có thể buồn phiền sẽ dễ nguôi ngoai khi được chia sẻ với người khác, song bạn không hình dung hết được rắc rối sau hành động của mình. Sau một status đầy tâm trạng, bạn bè bạn sẽ đổ xô vào hỏi han những gì bạn đang phải đối mặt. Và như thế, bạn sẽ càng khơi sâu thêm nỗi buồn, sự tức giận đối với người mình yêu. Thêm vào đó, hành động của bạn vô tình sẽ khiến hình ảnh người yêu xấu xí đi trong mắt bạn bè, người thân của bạn. Đó chắc chắn là điều bạn không mong đợi nếu vẫn yêu chàng.
7. Cố tình làm cho chàng ghen tuông
Người yêu bạn không phải người hay ghen, nhưng vào những thời điểm nhạy cảm của mối quan hệ, đặc biệt khi hai người đang giận dỗi, chàng dễ nổi cơn ghen vì bạn gọi điện cho bạn khác giới trước mặt chàng.
Việc bạn cố tình tán tỉnh, gặp gỡ người khác để chọc tức chàng vừa không chấm dứt được mâu thuẫn mà còn khiến mối quan hệ của hai người có nguy cơ đối mặt với một cuộc chiến mới.
Giay dan tuong

8. Không cho chàng cơ hội nói về mâu thuẫn
Khi hai bạn cãi nhau, có thể chàng sẽ muốn nói với bạn về vấn đề khúc mắc giữa hai người nhưng bạn lại không sẵn sàng lắng nghe anh ấy nói. Bạn bỏ đi không một lời để lại hay gào lên: "Em không muốn nghe!", như thế là bạn đã khép lại mọi cơ hội giải quyết mâu thuẫn.
Giận dữ, buồn bã, đau khổ... là cảm giác khó tránh khỏi khi bạn và người ấy tranh cãi nhau. Nếu bạn thực sự không có tâm trạng để lắng nghe chàng nói thêm bất cứ điều gì nữa, hãy thẳng thắn nói rằng bạn muốn được ở một mình, muốn bình tâm lại và chừng nào trong lòng thấy dễ chịu hơn, bạn sẽ lắng nghe chàng nói.
9. "Đá thúng đụng nia"
Mỗi khi xảy ra mâu thuẫn, nhiều cô gái nóng nảy đã không kiềm chế được bản thân, họ đập phá, quát tháo, thậm chí muốn đánh nhau với nửa kia. Đây là sai lầm cần tuyệt đối tránh, bởi lẽ, mọi hành động trong lúc nóng giận đều không chuẩn xác. Tổn thương tinh thần đã là quá đủ nên đừng gieo thêm nỗi đau đớn về thể xác cho người mình yêu thương sau khi cãi vã.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Yêu là một cơ chế của cảm xúc có thể thay đổi theo hoàn cảnh

Tôi cũng chẳng nói lời yêu thương sến sẩm hoặc ca cẩm khi buồn như những người khác.. nhưng trong tim tôi chưa từng thôi nghĩ về cô ấy..
 May dong phuc



Xây dựng hạnh phúc gia đình trên những ảo tưởng khiến bạn nhanh chóng bị võ mộng. Dưới đây là những kiểu hôn nhân dễ đi đến ly hôn trong thời gian ngắn.
Cha mẹ bảo cưới
Cho dù cha mẹ là những người có kinh nghiệm trong cuộc sống, cho dù bạn là đứa con hiếu thảo thì cũng nên nhớ là kết hôn cho bạn chứ không phải cho cha mẹ. Chính bạn chứ không phải cha mẹ mới là người sẽ sống với cuộc hôn nhân ấy cả đời.
Nếu thực sự bạn không có tình yêu với người ấy, hãy cố gắng dàn xếp với cha mẹ để không sứt mẻ tình cảm gia đình.
Một tình yêu mãnh liệt và cũng chỉ có tình yêu
Tình yêu là điều kiện cần chứ không thể điều kiện đủ cho việc kết hôn. Nếu bạn chỉ có mỗi tình yêu, những sóng gió sau hôn nhân sẽ trở nên vô cùng ghê gớm.

Yêu là một cơ chế của cảm xúc có thể thay đổi theo hoàn cảnh. Sau hôn nhân, liệu tình yêu có còn thắm thiết khi những vấn đề cơm áo gạo tiền, chuyện thất nghiệp, những mối quan hệ giữa hai bên gia đình không được như ý. Chưa kể, sống với nhau 24/24h, bạn sẽ chứng kiến tất cả thói quen xấu của người kia, những điều mà khi yêu nhau vì ít thời gian gặp mặt nên bạn không hề biết đến. Người vợ với bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, người chồng với quần đùi áo may ô lượn khắp phố... đều có thể khiến bạn chán.
 Rang su cao cap
Gia thế người ta đình đám, giàu có
Nhìn bề ngoài có thể thấy lý do này rất ổn để kết hôn. Nhiều bạn trẻ nghĩ rằng nếu gia đình nhà chồng giàu, cuộc sống của mình sẽ được chu toàn, không cần đi làm vẫn có thể sống sung túc. Tuy nhiên, nếu kết hôn chỉ vì tiền, bạn có thể sẽ bị coi thường, quyền con người của bạn không được gia đình nhà chồng coi trọng và cuộc sống của bạn chắc chắn sẽ không thể thoải mái.
"Gạo đã nấu thành cơm"
Nếu cả hai bên cùng đồng thuận giải quyết cái thai bằng việc cưới, nếu vấn đề công việc, sức khỏe của hai bên đều đảm bảo thì không có gì đáng nói. Tuy nhiên, thực tế vì đây là sự cố nên thường cả hai rất thiếu khả năng ứng xử cũng như trách nhiệm với hôn nhân. Đặc biệt, nếu chỉ vì để con có cha mà bạn bất chấp tất cả, một người thất nghiệp, một người nghiện ngập… thì nên nghĩ lại.
Vấn đề quan trọng không phải con có cha mà là đứa trẻ sẽ được thụ hưởng gì. Bạn hãy chọn những gì tốt nhất cho con mình. Xã hội hiện đã có cái nhìn thoáng hơn với mẹ đơn thân.
"Băm" rồi, kệ mọi chuyện, cưới ngay kẻo lỡ
 Giay dan tuong
Bạn đừng vì áp lực tuổi tác mà cưới khi chưa có sự chuẩn bị gì cho hôn nhân. Ngày nay, tuổi thọ con người cao hơn và tuổi để lập gia đình cũng kéo dài. Xã hội bây giờ cũng cởi mở hơn với vấn đề tuổi tác của các cô dâu chú rể. Tuổi tác hoàn toàn không phải là lý do chính đáng để thúc ép bạn kết hôn.
Mọi thứ đều tương đối, chỉ là đối phương khá dữ tính, họ bảo cưới - đành cưới
Lý do chính khiến bạn cưới là sợ bị đối phương đánh đập hay trả thù, vậy bạn có hình dung sau hôn nhân, đến lúc cơm không lành canh không ngọt, bạn có thể sẽ bị ăn đòn nữa không. Thay đổi một con người là rất khó, bạn đừng ảo tưởng rằng bạn và cuộc hôn nhân có thể thuần hóa một người nóng nảy và gia trưởng. Bạo lực gia đình sẽ không bao giờ là ký ức tốt cho trẻ em.
Cưới rồi tha hồ mà rảnh rỗi để được đi học
 phutungoto
Nghiên cứu mới đây đã tiết lộ rằng những người phụ nữ được học hành bài bản, có trình độ học vấn cao hơn người chồng của mình thì khả năng li hôn của hai người sẽ rất cao.
Khi có dấu hiệu hôn nhân bị vỡ mộng bạn hãy nhớ hôn nhân không thể tự nó hàn gắn: Đừng dẫm lên vỏ trứng, sợ đề cập đến những vấn đề nhạy cảm. Nếu mối quan hệ của bạn đang trên bờ vực và bạn không tiến lên hoặc có giải pháp thì bạn sẽ không thể chủ động quản lý tình huống, hãy đảm nhận vai trò chủ động.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Cuộc đời này, cuộc tình này, dài rộng quá, đôi khi lại rất buồn…

Không có anh - em cũng vẫn là em.

Tim vẫn đập bảy mươi lần một phút.

Vẫn mạnh mẽ có...chút hơi bướng bỉnh.

Miệng vẫn cười, nước mắt vẫn không rơi!

Quan ao cong nhan

Đi hết cuộc tình, vẫn thấy tình chờ mãi ở trạm kế tiếp… Tình yêu phức tạp lắm, chẳng độ tuổi nào có thể thấu hiểu hết và cảm thông hết, và em – cô bé mười chín lại càng thấy khó khăn hơn nữa…

Đêm mưa. Tôi nằm một mình, ngửa mặt lên trần nhà, nhìn ánh đèn vàng leo lét dồn dập cố tỏa sáng trong đêm. Đã hai ngày rồi tôi cứ nằm yên trên giường như thế, chẳng hề động đậy,  chẳng ăn uống gì, chỉ có đôi mắt là cứ mở toang rồi đóng lại, hệt như một cái xác không hồn nhưng vẫn buộc phải sống. Cả một khối đông đen kịt đang bao trùm lấy tôi. Dòng mồ hôi vẫn lấm tấm trên khuôn mặt, dòng nước mắt vẫn chưa hề ngưng chảy.
Sửa máy lạnh

Rốt cuộc thì, vẫn chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng này mà thôi.

Tôi bước xuống khỏi xe taxi, ánh đèn đường vàng vọt chớp lên chớp xuống nhắc nhở rằngcuối cùng thì tôi cũng đã trở về nhà. Sau chuyến bay ròng rã suốt 48 tiếng từ Hàn Quốc trở về, giờ thì trong người tôi chỉ còn lưu lại khói bụi và nỗi buồn của một người xa quê. Suốt hai ngày nay, tôi chẳng buồn ăn uống, chỉ sống bằng bắp rang bơ và trà xanh đóng hộp, cũng chẳng buồn nói chuyện với ai. Facebook, Twitter, Zalo, Viber – chỉ toàn là những thứ hào nhoáng ảo tưởng xa xỉ… Cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn nếu như không còn những thứ đấy.
phutungoto

Mặt tôi, tóc tôi, quần áo tôi, tất cả đều vương đầy bụi là bụi. Tôi đứng trước cửa nhà, nhìn mông lung những khung cảnh xung quanh. Trên tay tôi vẫn còn lỉnh kỉnh một túi đựng đồ, một túi trái cây, một túi quà, tôi lại chẳng muốn bước vào căn nhà đó thêm một lần nào nữa. Tôi gọi cho An, tiếng tút tút từ đầu dây bên kia khiến tôi ngồi sụp xuống. Đáng lẽ hôm nay sẽ là một ngày rất vui, sẽ chỉ có tiếng cười và những món quà ngọt ngào, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật An.

An và tôi quen nhau từ những năm chúng tôi còn học phổ thông. Chúng tôi học khác lớp nhau. Hồi đấy, An là hot boy của trường, hầu như bất kì cô nữ sinh nào trong trường nếu không nhớ mặt thì cũng đều nhớ đến cái tên An quen thuộc. An sở hữu một vẻ đẹp rất đặc biệt, đó là một sự kết hợp hài hòa, không phải là kiểu quá thư sinh trẻ con nhưng cũng chẳng hề tỏ ra là một người lớn chững chạc. Tôi nghĩ An thừa biết điểm mạnh của mình là thế, nhưng An luôn tỏ vẻ như rất bất cần, chẳng hề quan tâm đến bất kì cô gái nào.

Tôi thích An. Ngay từ lần đầu tiên tôi thấy mặt anh qua ảnh. Thế nhưng, tôi có là gì so với những cô gái ở xung quanh An chứ, có lẽ chẳng bằng một hạt cát. Tôi học hành tàng tàng, nhan sắc thường thường, cũng chẳng năng động như mọi người, chung quy cũng chẳng có gì khác biệt so với những người quá đặc biệt xung quanh. Chính vì vậy, những tình cảm nhỏ bé tôi dành cho An,  nếu như không có ngày đó, có lẽ An sẽ chẳng bao giờ biết đến tôi.

Ngày hôm đó là ngày cắm trại chung của khối lớp 12. Các lớp trong khối đi giao lưu với nhau thông qua từng trại. Cuối cùng thì lớp tôi cũng di chuyển đến lớp của An. Dưới ánh đuốc bập bùng, chúng tôi chơi trò “sự thật”. Từng người sẽ nói một điều thầm kín nhất của mình thông qua chỉ định của lớp trưởng của mỗi lớp. Và An đã chỉ định tôi, như một điều tự nhiên nhất. Vì tôi biết, đó là thời điểm sau hết, nên chẳng còn ngại ngần với những tâm sự trong lòng nữa. Sau lời “thú nhận” tình cảm của tôi trước đám đông, An đã nhận lời. Chúng tôi quen nhau từ đó, mãi cho đến sau này, tôi mới biết rằng, hóa ra An cũng có một chút tình cảm với tôi, qua những bài viết note ngắn ngủi nhưng ý nghĩa dành cho một ai đó trên Facebook mà An tình cờ đọc được.
 Giay dan tuong

Cuộc sống dài rộng vậy đấy, nhưng đôi khi lại chợt ngắn ngủi vô cùng. Nếu không biết sống vì những gì mình đang có ở hiện tại, nếu không biết nắm bắt lấy thời điểm thích hợp, thì đôi khi bạn sẽ đánh mất một điều gì đó đáng lẽ thuộc về mình.

Yêu An là một khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời. An tốt bụng, chu đáo, lại rất tâm lý với những gì xảy ra xung quanh tôi. Có hôm An rủ tôi đi chơi cuối tuần, tôi từ chối vì sức khỏe không tốt do đang trong “thời kì đèn đỏ”, An chẳng những không giận tôi mà còn đi mua giùm tôi thuốc giảm đau nữa. An chăm sóc tôi từng li từng tí một. Có lần, tôi hỏi An: "Anh đừng quá tốt với em như thế, ngay cả khi chúng ta là người yêu của nhau. Nếu sau này không còn anh bên cạnh nữa, em chỉ sợ mình sẽ không thể chịu nổi khi thiếu vắng sự quan tâm của anh”. Những lúc ấy, An chỉ cười rồi xoa đầu tôi: "Nếu anh không thể đối xử tốt với em ngay cả hiện tại, thì trong tương lai, mình sẽ còn lại gì hả em?”. Tôi im lặng và cũng không biết phải nói gì nữa.


Thời gian cứ trôi qua như thế, mọi việc vẫn tiếp diễn ổn thỏa cho đến cả khi An và tôi đi học đại học. An học Bách khoa, còn tôi học Nhân Văn. Con đường đến trường và gặp nhau của hai người không quá xa, nhưng cũng không quá gần để có thể nhìn mặt nhau mỗi ngày. An bận học ở trường, còn tôi lại bận rộn với các dự án bên ngoài. Thời gian để cả hai có thể chạm mắt vào nhau nhiều lắm cũng chỉ một buổi một tuần. Mỗi lần gặp nhau, tôi và An có rất nhiều chuyện để chia sẻ. An bảo tôi đừng có làm nhiều quá, đừng có ráng thức khuya mà sinh bệnh, con gái mà thức khuya nhiều quá cũng không hay. Mỗi lần nghe An nói như vậy, tôi thấy lòng mình ấm nóng lạ thường, nhưng tôi chẳng tỏ ra bất kì thái độ gì. Chỉ biết rằng, cảm giác ở bên An thật an toàn, thật ấm áp, nhưng cũng có một điều gì đó, là… không thật. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ như thế, bởi An quá hoàn hảo, nên tôi vẫn luôn nghĩ rằng ngay từ lúc bắt đầu quen An, đó đã là một giấc mơ có thực.

Là một đứa con gái học Báo, nên tôi rất thích chụp ảnh. Tôi đi làm, dành dụm tiền và mua một chiếc máy ảnh cơ riêng cho mình. Mỗi chiều cuối tuần rảnh rỗi sau giờ học, tôi lại rủ An làm “người mẫu” để tôi chụp. Những album ảnh về An mà tôi đăng lên Facebook nhận được hàng trăm lượt like. Hơn nữa, vì tôi làm trong ngành truyền thông, nên tôi cũng có nhiều mối quan hệ trong giới này. Dĩ nhiên, An không thể qua mặt được những “tay săn ảnh” dành cho các tờ báo teen nổi tiếng. An được anh X. – anh bạn thân của tôi mời về làm người mẫu ảnh cho trang báo mạng Y. mà anh đang làm. Chẳng mấy chốc, An như một hiện tượng, bất giác trở thành một cái tên nổi đình đám trong giới trẻ. An bận rộn nhiều hơn trước, thậm chí thời gian An đi chụp show, làm việc còn nhiều hơn thời gian anh ở trên trường.

Đã có nhiều lần tôi hỏi An: "Anh có mệt mỏi vì làm nghề này không? Em chỉ muốn giúp anh kiếm tiền, trang trải cuộc sống thêm mà thôi, chứ không muốn anh lún sâu vào nó quá như thế này mà bỏ bê việc học!”. An vẫn nhẹ nhàng bảo ban tôi như ngày nào: "Không, anh cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội được làm trong giới giải trí. Anh nghĩ cuộc sống anh đang chọn bây giờ là đúng, việc học trên trường chỉ là chuyện nhỏ thôi em ạ!. Bằng đại học không phải là tất cả mà em!”. Tôi chỉ biết cười trừ rồi tựa vào vai anh. Anh ôm tôi vào lòng. Chỉ hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp như anh nói.

Tháng 12. Gió se lạnh khiến tôi thường xuyên ẩn mình trong những buổi chiều ngủ vùi. Vậy là đã qua được gần một học kì. Một buổi sáng đầu tuần, tôi hào hứng khoe điểm của mình về cho mẹ nghe, dù mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi tôi phải học giỏi, mà chỉ cần tôi sống vui với cuộc sống của tôi là được. Tôi định bụng hỏi An nhưng thiết nghĩ giờ này chắc anh đang bận rộn với các show chụp hình, nên bàn tay cứ định bấm số gọi nhưng rồi lại thôi.

Tối. Tôi đi café với cô bạn thân cũ thời cấp ba tại một quán café nhạc sống trong thành phố. M. – cô bạn tôi cũng học cùng lớp với An tại trường Bách Khoa. Nói chuyện với nhau một hồi lâu, nói rồi M. cũng nói với một tin động trời, An. Bị trường gửi giấy báo cảnh cáo chuyện học tập. An đã nghỉ quá nhiều buổi so với quy định của trường. Tôi thở dài. Có lẽ, với An, chuyện này cũng chẳng quan trọng nữa. Giấc mơ trở thành một người thợ kĩ thuật có lẽ đã quá tầm thường so với vị trí người mẫu ảnh hot nhất Sài Gòn mà An đang có.

Đêm. Tôi sốt. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết. Tôi đã quá quen với cảnh sống một mình, nên cũng chẳng còn cảm giác cô đơn như ngày nào mới lên thành phố nữa. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Là An. An bỗng ôm chầm lấy tôi, môi An quấn lấy môi tôi. Chúng tôi cứ hôn nhau như thế, rất lâu, cho tới khi An khẽ gục lên vai tôi. An khóc. An nói An vui lắm. An vừa được tài trợ một chuyến sang Hàn Quốc để chụp ảnh và ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế ở bên đấy. Nhưng An cũng buồn lắm. Vì đây là lần đầu tiên, suốt 19 năm, An không dám báo kết quả học tập cho mẹ biết. Cho đến khi mẹ An tra hỏi, trận cãi vã đã diễn ra suốt hơn một tiếng qua điện thoại. Và mẹ An không muốn nhìn mặt An nữa.

Tôi ôm lấy An, chúng tôi ngồi dựa vào nhau trong góc tường nhỏ nơi phòng trọ. An nói rằng ngày mai An sẽ sang Hàn. Rồi khoảng 2-3 tháng sau An sẽ trở về Việt Nam, vừa để nguôi ngoai cơn giận của mẹ, vừa để suy nghĩ kế hoạch bước tiếp trên con đường sự nghiệp. An không muốn học nữa, An bảo: "Sự học của anh chắc chỉ tới đó thôi, anh không hợp với việc học. Và anh cũng không muốn sống một cuộc sống nhàm chán như thế nữa”. Tôi mỉm cười, có lẽ, một cuộc sống toàn học tập với công việc chân tay lặt vặt như tôi chắc hẳn với anh là nhàm chán và tầm thường lắm.



Sáng hôm sau An đi, tôi không chạy ra sân bay tiễn vì bận buổi họp báo quan trọng, chỉ biết dặn dò rằng An hãy giữ gìn sức khỏe khi không có tôi bên cạnh. An thông cảm cho tôi, còn đùa rằng: "Em mới là người phải biết tự chăm sóc mình mới đúng. Trước giờ toàn là anh chăm em lúc em bệnh tật. Chứ anh khỏe re mà, em lo lắng làm cái gì!”.

Thời gian đầu, tôi và anh vẫn thường xuyên chat qua Facebook. Nhưng thời gian sau, có lẽ do lịch quay và chụp của anh ngày càng dày đặc, cộng với việc tôi cũng phải quẩn quanh với những buổi phỏng vấn cho tờ báo tôi đang cộng tác, nên cũng chẳng có nhiều thời gian để hỏi thăm anh như ngày xưa. Thỉnh thoảng nhắn tin cho anh, anh trả lời tôi là tôi cũng vui rồi. Tôi chỉ cần biết anh ổn, anh vui là tôi cũng đủ an tâm rồi.

Tôi được tờ báo teen tôi đang cộng tác đề nghị sang Hàn công tác vì lí do lấy tin tức mới nhất từ ca sĩ Z. Tôi mừng thầm trong bụng. An mà biết tôi sang chắc sẽ vui lắm. Tôi không hề báo trước với An hay khoe khoang rầm rộ gì với anh. Đến ngày ra sân bay, tôi chắc mẩm đây sẽ là một chuyến đi mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được. Sau chuyến bay dài, tôi để hành lí tại khách sạn đã đặt sẵn, rồi đến địa chỉ nhà bạn của An – nơi An đang ở chung mà anh đưa. Tôi mặc bộ trang phục đẹp nhất mà tôi có, tôi mang cho An giỏ trái cây đủ màu, toàn là những loại trái cây anh thích: xoài, ổi,… Và tôi bấm chuông cửa đợi chờ An. Nụ cười tôi vẫn cứ vấn vương mãi không thôi. An mở cửa, sững người nhìn tôi. Tôi định chạy đến ôm chầm lấy An thì nhận ra anh không chỉ có một mình. Quần áo An xộc xệch, cô gái đứng bên cạnh An cũng thế, có lẽ đó là một cô gái Hàn. Tôi mỉm cười nhìn An, mà nước mắt cứ chảy hoài không dứt. Có lẽ, chỉ như vậy thôi cũng đủ để tôi chợt hiểu ra mọi chuyện rồi.

Tôi vội vã gọi taxi rồi bỏ đi, bất chấp mọi tiếng gọi từ An từ phía sau mình. Tôi không giận An, chỉ trách bản thân mình đã quá dại khờ. Có lẽ, nếu nhận ra sự hời hợt từ anh sớm hơn, tôi đã bớt đau hơn nhiều. Tôi ngồi trong taxi, ngước nhìn lên bầu trời, câu nói bên tai vẫn văng vẳng: "Nếu anh không thể đối xử tốt với em ngay cả hiện tại, thì trong tương lai, mình sẽ còn lại gì hả em?”. Đúng là, giờ thì chẳng còn lại gì nữa. Tôi đã mất An, mất anh thật rồi…

Chuyến đi 7 ngày tới Hàn Quốc cuối cùng cũng đã kết thúc. Cuộc vui nào rồi cũng trôi qua mau. Mặc cho hàng chục cú điện thoại bị nhỡ và những tin nhắn dài đằng đẵng, tôi không để An có một cơ hội để cơ hội để nói chuyện hay giải thích với tôi. Có lẽ, tôi không đủ rộng lượng để chấp nhận cho An có một người khác bù đắp khoảng trống khi anh rời xa tôi, ngay cả khi đó là vấn đề vật chất.

Tôi trở về Việt Nam đúng ngày sinh nhật An. Ngày này năm ngoái, tôi đã cùng An đến cầu Ánh Sao nắm tay nhau đi dạo quanh. Những tối muộn nắm tay anh đi loanh quanh dạo phố, tôi cứ hỏi mãi "Sao tay anh ấm thế?". Anh cười bảo, tim nhiều tình cảm quá nên truyền nhiệt ra tay. Ngày đó, tôi và An mới quen nhau. Tình yêu thuở ban đầu, bao giờ cũng ngọt ngào và hạnh phúc, những gì thuộc về quá khứ, quá đỗi ngọt ngào khiến tôi có cảm giác như tất cả chỉ như vừa mới hôm qua.

Năm hai đại học, tôi nghỉ việc. Tôi chẳng muốn làm báo nữa. Chẳng biết có phải vì muốn trốn tránh, sợ một ngày nào đó sẽ gặp An. Tôi chỉ sợ trái tim mình sẽ không làm chủ được. Thời gian trôi qua, tôi xin vào một công ty quảng cáo làm việc. Công việc mới bớt “thị phi” hơn cái nghề cũ tôi đã từng làm, ít ra thì chúng tôi “thị phi” trong vấn đề ý tưởng, công việc nhiều hơn là những điều phù du về “những người của công chúng”.

Công việc nhiều là như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy trống trải kinh khủng. Tôi không quen với cuộc sống mà không được ai đó gọi điện hỏi thăm mỗi ngày. Trước khi biết yêu, tôi đã vui vẻ đến như thế nào, đã hát ca yêu đời như thế nào, nhưng từ khi biết An, tôi đã suy nghĩ nhiều hơn, tôi không biết liệu giờ này anh đã ăn cơm, đã học bài, đã tắm rửa, đã hoàn thành xong hết việc chưa. Tôi chẳng biết tôi đã dựa dẫm vào An từ lúc nào nữa. Những buổi tối ăn cơm một mình, tôi xúc từng muỗng cơm thơm ngọt mà sao thấy lòng mặn chát.


Và rồi, tôi biết anh. Minh – người đàn ông hơn tôi 6 tuổi đang làm cùng trong tập đoàn của tôi. Anh làm ở lầu trên, tôi làm ở lầu dưới, quen biết nhau qua những buổi họp mặt cuối tuần của công ty. Anh không phải là một người quá đẹp trai, nhưng anh giỏi và nói chuyện rất có duyên. Anh chủ động add Facebook tôi, rồi chúng tôi cứ nói chuyện bông đùa với nhau như thế, thế thôi. Vì cách tuổi tôi cũng khá xa, mà chức vụ anh đang giữ cũng lớn hơn nhiều so với một đứa con gái mới vào nghề như tôi, nên tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì xa hơn, tôi chỉ biết rằng anh là một người anh trai tốt, hợp tính, để tôi có thể nói chuyện và san sẻ những điều trong cuộc sống.

Bỗng một hôm, anh không còn muốn nhắn tin qua Facebook cho tôi nữa. Anh gọi điện cho tôi, anh nói rằng anh nhớ tôi. Tôi phì cười, bảo anh sao mà đùa dai quá thể, có lẽ do anh ở bar và uống say quá rồi vì tôi nghe thấy tiếng nhạc xập xình. Anh bảo anh không đùa, đây là những điều mà anh muốn nói với tôi từ rất lâu rồi, nhưng anh không làm cách nào mà bày tỏ với tôi được. Tôi vội vàng tắt máy, thấy tim mình đập mạnh kinh khủng, đã rất lâu rồi, tôi mới được một người con trai tỏ tình một cách mạnh bạo như thế.

Những ngày sau đó, tôi tránh mặt anh. Không phải là vì tôi ghét anh. Mà vì tôi không biết phải đối diện với anh như thế nào. Tôi muốn anh và tôi chỉ mãi là anh em tốt như thế thôi, như thế sẽ chẳng bao giờ phải buồn phiền, mà cứ than thở với nhau mãi, và cứ ở cạnh bên nhau như những người bạn vậy thôi, sẽ chẳng có chia ly hay những giọt nước mắt mằn mặn.

10 giờ tối. Tôi lê bước trên con hẻm nhỏ vào nhà. Và rồi tôi thấy Minh. Anh đứng ở trước cổng phòng trọ nhà tôi từ lúc nào. Tôi sững người nhìn anh. Anh khẽ ôm tôi vào lòng: "Anh nhớ em lắm! Có lẽ chưa bao giờ anh hiểu được cảm giác là yêu một người là như thế nào cho tới khi gặp em”. Tôi mỉm cười, vòng qua lưng anh. Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn. Cả hai chúng tôi đều ướt sũng.

Tôi để anh vào nhà trọ tôi đang ở để trú mưa một lát, dù tôi cũng hơi sợ, vì dù sao tôi cũng là con gái, nên phải đề phòng đàn ông một cách nghiêm ngặt dù cho người đó có là một người đàn ông tốt đến cỡ nào.

Anh và tôi ngồi cạnh nhau ở lan can trước cửa. Người anh ướt sũng, dĩ nhiên tôi cũng vậy. Anh mỉm cười, khẽ khàng nắm lấy tay tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi giật mình, mở to mắt ra nhìn anh, anh lại càng hôn tôi sâu hơn nữa. Sau một khoảng thời gian dài, anh lấy tay khẽ vòng qua người để tôi ngồi dựa vào vai anh. Anh cười xòa:

- Anh không biết là em nghĩ như về anh thế nào. Cho dù em có yêu anh hay không, điều đó không quan trọng. Anh chỉ cần biết là anh thích em rất nhiều, à không, là anh rất yêu em, điều đó cũng đủ với anh rồi.

- Em xin lỗi!

- Em chẳng có lỗi gì cả, em chỉ cần cho anh một cơ hội để yêu em, thế là đủ rồi!.

- Nhưng thật sự, em không biết giữa em và anh, đó là thứ tình cảm gì nữa!

- Đừng nghĩ nhiều nữa em à! Hãy cứ sống cho hiện tại đi, hiện tại, em chỉ cần biết, em đã có anh ở bên em, thế là đủ!

Mưa tạnh. Anh mỉm cười nhìn tôi rồi chào tạm biệt tôi ra về. Tôi bỗng thấy hụt hẫng kinh khủng. Tôi biết, mình chưa thật sự yêu anh hết lòng như tôi đã từng đối xử với An, nhưng tôi chợt nhận ra tôi đã dành cho anh một chỗ trống tình cảm để anh lấp đầy rồi. Tôi bật cười, tự thấy mình thật khốn nạn, ngày ấy, có lẽ An cũng được người con gái ấy ở bên như tôi được Minh ở cạnh, để nỗi cô đơn trống trải nơi đất khách được xóa nhòa bởi tình cảm ấm nồng ấy.

Sau cơn mưa, trời lại sáng…

Công ty tôi chuẩn bị làm clip quảng cáo cho hãng nước giải khát nổi tiếng C. Tôi và Minh cùng bay tới Phan Thiết, cảnh biển tuyệt vời luôn là một lựa chọn sáng suốt cho mùa hè. Dĩ nhiên, buổi ghi hình này không thể thiếu anh – giám đốc dự án của công ty và cũng không thể thiếu tôi – người phụ tá đắc lực của anh. Bởi cho dù làm khác team trong tập đoàn, nhưng các công ty con trong tập đoàn nơi tôi đang làm vẫn thường xuyên hỗ trợ phụ giúp lẫn nhau. Trường hợp giữa tôi và Minh là một ví dụ. Trải qua quá trình casting thử vai khắt khe, cuối cùng những người mẫu sáng giá đã có mặt trước team tôi. Tôi đảo mắt, khóe mắt bỗng rưng rưng vì không thể tin nổi người đang đứng trước mặt mình là An. An cũng nhìn tôi, và anh mỉm cười, một nụ cười buồn. Tôi trốn tránh ánh nhìn của anh, nhưng không hiểu sao, suốt buổi ghi hình, tôi chẳng thể nào tập trung được.

Giờ ăn chiều, An ra dấu hiệu muốn gặp mặt nói chuyện với tôi. Dĩ nhiên, tôi chẳng còn lý do gì để mà thoái thác nữa. An gầy đi nhiều, cũng không còn trắng trẻo như ngày xưa, vẻ đẹp thư sinh đã bay đi đâu mất, thay vào đó là một con người dáng người to con, khỏe mạnh, nhưng trầm tĩnh và chững chạc. Tôi cũng hỏi An qua loa vài câu, đại loại vài câu rằng anh vẫn khỏe chứ, công việc dạo này tốt không, tài chính có ổn định và hàng tá chuyện khác nữa,… An cười, chìa tấm thiệp màu bạc trước mặt tôi, anh chỉ nói rằng, anh sắp sửa lấy M. – cô bạn thân nhất của tôi.

Tôi giật mình, hỏi sao chuyện xảy ra nhanh chóng thế. An nói rằng anh đã chẳng thể làm chủ mình trước cô ấy. Anh nói có lẽ do anh với M. có duyên, nên mọi chuyện cứ thế mà tiến tới thôi. Anh nói rằng anh vẫn còn yêu tôi, cảm giác bên tôi khác hẳn so với M., dù rằng anh cũng yêu M. Anh cũng khuyên tôi nên có người mới đi, đừng ở không như thế này nữa, vì nếu không sẽ uổng cho đời tôi lắm. Tôi nghe vậy chỉ giả vờ cười to, rồi uống cạn ly nước lọc trước mặt. Thế mới nói, đôi khi, người mà bạn ở bên, có thể là người mà bạn yêu, nhưng người mà bạn yêu nhất, đôi khi sẽ mãi chẳng bao giờ thuộc về bạn…

Tối. Công ty tổ chức tiệc cuối tuần tại khu resort. Tôi tìm quên đi những đau đớn trong men rượu, dù rằng tôi chưa bao giờ thích thứ này. Tôi muốn quên đi những ký ức thuộc về An, nhưng chẳng hiểu sao càng quên lại càng nhớ. Tôi cười như điên loạn, bất chấp những đồng nghiệp khác nhìn tôi như thể là một kẻ điên. Tôi chẳng bao giờ nói tôi là một cô gái bình thường trước mặt họ cả. Tôi cứ uống, thế thôi, cho đến khi tiệc tàn và mọi người đã ra về hết, chỉ còn Minh ở lại bên tôi.

Tôi nhìn Minh. Tôi chạm tay vào mặt anh,vào mắt anh, cảm nhận rõ những nếp nhăn của mệt mỏi của tuổi 25. Anh hơn tôi tận 6 tuổi cơ mà. Tôi lại dựa đầu vào vai anh, ngước mắt lên bỗng thấy tóc anh bàng bạc vài cọng. Tôi hỏi: "Sao tóc anh bạc nhiều thế,nhiều hơn cả bố em". Anh nhìn tôi bằng đôi mắt ướt: "Phần nhiều những sợi bạc ấy là vì em đấy". Tôi lặng thinh. Chẳng biết phải nói gì. Rồi đặt lên môi anh một nụ hôn bất ngờ.

Rồi chúng tôi bắt đầu quấn vào nhau như thế, quên đi không gian và cả thời gian. Tôi cảm nhận được sự nồng nhiệt từ anh, nhưng vẫn cảm thấy bất lực khi nụ cười của An ban chiều vẫn ám ảnh vây quanh lấy tôi. Có lẽ, tôi đã sai khi không dành cho anh một vị trí xứng đáng hơn trong tim tôi…

Tôi còn trẻ quá, và An cũng vậy, vì vẫn còn trẻ, nên hãy nương vào tuổi trẻ của nhau mà sống. Nhưng tôi không thể nào ép An đi cùng đường với tôi được. Mỗi người có cách lựa chọn riêng cho cuộc sống của mình, chẳng có đúng sai, quy tắc hay bất cứ chuẩn mực nào… Chỉ cần An sống vui, chỉ cần An hạnh phúc, với tôi, thế là đủ rồi…

Những tia nắng hiu hắt chiếu vào khiến mắt tôi díu lại, rồi lại khẽ mở ra. Minh nằm đối diện với tôi. Khuôn mặt anh nở một nụ cười nhẹ có vẻ rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy có lỗi với anh, rất nhiều, còn nếu hỏi lí do vì sao, thì có lẽ đó là do những gì anh dành cho tôi nhiều hơn những gì tôi có thể làm cho anh.

Chuông điện thoại của Minh reo. Hóa ra là chuông tin nhắn. Tôi không có thói quen đọc trộm tin nhắn của người khác, nhưng vì sợ anh có công việc gấp, tôi cẩn thận xem hộ để báo anh sớm. Mắt tôi mờ đi, dường như không thể tin vào những gì tôi đang thấy được nữa. Những tin nhắn mùi mẫn, anh dành cho tôi trong điện thoại, đã được sao chép và gửi đi cho cả hai, ba cô gái khác trong khoảng thời gian trước đây, không hề có sự chỉnh sửa hay bất cứ sự thay đổi đáng kể nào.



Tôi mỉm cười. Anh bỗng tỉnh dậy. Và có lẽ, mọi chuyện đã quá rõ ràng để nói thêm bất kì điều gì.Tôi mặc áo vào, cố gắng bỏ quên tất cả những gì đã xảy ra. Tôi không giận, không hận Minh, vì vốn dĩ, tôi và anh chẳng là gì của nhau. Tôi chưa từng bao giờ muốn nói là “bạn gái” của anh ấy, thì tôi có quyền gì để giận dỗi và muốn anh ấy biện hộ cho cách yêu của mình?!? Anh ôm lấy tôi, anh van xin tôi, anh bảo tôi hãy cho anh một cơ hội. Anh thú nhận tất cả, rằng ban đầu anh không nghĩ là anh sẽ yêu tôi, nhưng càng về sau, càng tiếp xúc với tôi, anh mới biết rằng anh yêu tôi đến nhường nào, còn những người con gái còn lại, chỉ vì họ thích anh nên mới đeo bám anh mà thôi.

Tôi mỉm cười. Với tôi, mọi chuyện, sự thật, giờ có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi xách vali và đi thẳng một mình, bỏ lại anh trong căn phòng màu trắng một mình. Tôi quyết định sẽ đi. Đi một mình. Nhưng không biết rằng mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng tôi sẽ rời xa tất cả mọi thứ ở đây, bỏ lại An, bỏ lại Minh, chỉ mang theo tất cả những gì thuộc về Nhiên – là tôi. Chuyến đi này, tôi chẳng biết sẽ kéo dài tới bao giờ, và cũng không hay biết sẽ khi nào kết thúc.

Tôi – mười chín tuổi. Mười chín tuổi vẫn còn trẻ lắm, vẫn còn bồng bột và nông nổi lắm. Mười chín với quá nhiều điều đón chờ trước mắt, và chuyện tình yêu chỉ là một trong số đó. Tôi bước lên máy bay, trở về quê tôi – góc phố Hà Nội, nơi mà tôi vẫn còn nợ tình thương yêu quá nhiều…

Đi hết cuộc tình, vẫn thấy tình chờ mãi ở trạm kế tiếp… Tình yêu phức tạp lắm, chẳng độ tuổi nào có thể thấu hiểu hết và cảm thông hết, và em – cô bé mười chín lại càng thấy khó khăn hơn nữa…

Cuộc đời này, cuộc tình này, dài rộng quá, đôi khi lại rất buồn… Tất cả, giống hệ như một giấc chiêm bao…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Gửi kỉ niệm vào dĩ vãng, em sẽ sống cho tương lai…

Em quên anh rồi

Quên sạch sành sanh

Quên tất tần tật

Những điều thuộc về anh...


 May ao thun quang cao

Em đã từng nói sẽ yêu anh suốt kiếp, sẽ không bao giờ rời xa anh và nếu có một ai đó trong hai chúng ta từ bỏ tình yêu này thì người đó chỉ là anh chứ không phải em. Nhưng ngày hôm, em phải nói lời xin lỗi, vì em…em không thể yêu anh, không thể đợi anh thêm được nữa. Em phải đi thôi, vì em muốn được yêu thương, em sợ sự cô độc này lắm!

Em đã từng nghĩ mình sẽ yêu anh đến cả khi nào em chết nhưng có lẽ không phải vậy. Tình yêu cũng giống như cái cây, dù có sức sống mạnh mẽ tới đâu cũng vẫn cần phải được vun tưới, hoặc chí ít là có người biết đến sự tồn tại của nó. Em đã cho đi quá nhiều, em đã chờ đợi quá lâu và em mỏi mệt. Em thực sự quá mệt mỏi rồi. Dù em có mạnh mẽ, dù trái tim em có luôn hướng về anh đến thế nào, dù em yêu anh nhiều đến mấy thì em cũng chỉ là một cô gái thôi anh. Em cũng cần được yêu, cần được che chở và bao bọc. Mà anh thì ở quá xa em.

Anh gieo vào trái tim em một tình yêu quá lớn, anh để lại cho em một niềm tin, khao khát quá nhiều rồi…anh đi. Yêu nhau một năm, đằng đẵng đợi anh 3 năm khi anh theo học ở một đất nước cách xa em quá nhiều. Ngần ấy năm em vẫn nuôi chờ đợi, vẫn mong ngóng anh dù những dòng tin nhắn của anh thưa dần, những cuộc điện thoại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh giải thích với em rằng ở xứ người anh quá bận rộn nhưng anh luôn nhớ về em. Anh luôn nói yêu em nhưng rồi lại đẩy em ra thật xa bằng lời nhắn nhủ: “Nếu em hợp ai ở nhà thì cứ yêu và lấy người đó. Đừng chờ đợi anh. Anh yêu em nhưng không biết bao giờ mới về, sợ rằng sẽ giam hãm tuổi xuân của em”.

Có lẽ anh sẽ nghĩ em là ích kỉ khi em không đợi tới ngày anh về. Có lẽ anh sẽ nghĩ tình yêu của em không đủ lớn nên em mới bỏ giữa chừng để kiếm tìm hạnh phúc khác. Nhưng anh à, em chỉ là một cô gái, cuộc sống với bao nghiệt ngã, bao nỗi buồn cứ cuốn lấy em. Em cần lắm một người đàn ông bên mình. Ngay cả khi nếu không thể có vinh hạnh đó thì chí ít em cũng cần có những lời động viên từ anh. Nhưng anh lại luôn nói rằng: “Không ràng buộc em, không muốn em đợi chờ anh thêm nữa” thì sự chờ đợi của phải chăng là vô ích thực sự?
Rang su cao cap

Em đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể là anh đã không còn yêu em nữa và anh không muốn em chờ đợi. Anh không muốn nói lời chia tay để em phải bị tổn thương. Nhưng biết đâu đấy có thể là do anh yêu em quá nhiều, không muốn em phải chịu khổ thêm vì anh nữa nên muốn em buông tay…Em không muốn truy đến cùng câu hỏi đó, không muốn phải có cho kì được một câu trả lời vì cuối cùng thì em cũng ra đi. Em phải làm thế thôi anh. Em kiệt sức thực sự rồi!

Hơn 3 năm qua em gần như héo mòn trong sự chờ đợi anh. Anh vô tâm hoặc cố tình tỏ ra vô tâm làm em đau khổ vô cùng. Hãy để cho em buông tay, hãy để cho em là người có lỗi với anh. Em sẽ đau khổ nhiều lắm nhưng nỗi đau khổ này sẽ có ngày dừng lại. Còn hơn là em cứ tiếp tục chờ đợi anh trong vô vọng để rồi nỗi buồn cứ kéo dài thêm mãi.

Ngày hôm nay em nói lời tạ từ nhưng em biết anh không còn quá bận tâm về nó. Em vẫn nói vì nó không chỉ là chia tay anh mà là chia tay với tình yêu của em. Em sẽ đi tìm người đàn ông của đời mình, em không thể đợi anh thêm được nữa. Gửi kỉ niệm vào dĩ vãng, em sẽ sống cho tương lai…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Không biết từ khi nào, từ bao giờ đã làm cho trái tim anh rung động

*~*Just because someone doesn't love you the way you want them to, doesn't mean they don't love 

you with all they have. (Nếu một ai đó không yêu bạn được như bạn mong muốn, điều đó không có 

nghĩa là người đó không yêu bạn bằng cả trái tim và cuộc sống của họ.)


 Quan ao cong nhan


I Love You làm sao kể hết
Xin For You cả trái tim này
I Miss You từng đêm thao thức
Biết chừng nào You nói lời Love I.

Một người con gái không biết từ khi nào, từ bao giờ đã làm cho trái tim anh rung động.
 Sửa máy lạnh
Và cũng là người đầu tiên mà tôi nói lời yêu khi đứng mặt đối mặt. Sau đó là liên tiếp những thứ đầu tiên chắc em không biết đúng không em. Lần đầu tiên anh quyết định sẽ nói bằng việc viết những lời đó lên quạt giấy và tặng em…anh nói em hãy đọc nhiều nhé. Em là người đầu tiên anh đặt niềm tin cùng ước mơ của mình để cùng nhau thực hiện. Người đầu tiên mang đến cho anh cảm giác hạnh phúc, ngoại trừ những hạnh phúc đến từ gia đình nhỏ của anh mang lại. Em cũng là người duy nhất từ trước tới giờ kể những câu chuyện cho anh nghe, những câu chuyện rất hay nhưng em biết không, nghe em kể một xíu anh lại thấy buồn ngủ không biết có phải giọng kể đó êm đềm hay không mà làm anh buồn dữ vậy. Nhưng những lúc đó anh chỉ dám quay đi và lấy tay che miệng để không phát ra tiếng ngái ngủ đó…hi vọng em không nghe thấy.

phutungoto

Trước đây những lúc ở bên em niềm vui, sự hạnh phúc tràn đầy. Mỗi lần đi chơi, đi dạo vòng quanh bờ hồ trên chiếc xe của anh vào buổi sáng sớm cũng như buổi chiều để hít thở không khí trong lành những lúc đó anh muốn được ở bên em mãi…
 Giay dan tuong

Nhiều lần anh không vui và em tạo cho anh những mặc cảm, khi ấy anh giận em nhiều nhưng em lại làm những trò khiến anh cười phá lên một cách nhẹ nhàng và tha thứ cho em không phiền muộn. Nhưng lúc này đây, anh nghĩ hình như chưa lần nào em nói ra 3 từ em yêu anh đối với anh. Anh không biết tại sao như vậy? Anh hy vọng chúng ta sẽ không xa nhau vì em chưa nói yêu anh. Chúng ta sẽ không xa nhau đúng không cho dù đã có lần giận nhau hơn tháng trời vì một lý do… em biết. Anh mong rằng tình yêu, niềm hạnh phúc sự tin tưởng luôn ở trong chúng ta. Chúng ta sẽ tốt hơn xưa phải không em.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có đôi lúc tôi nghĩ không biết tôi đã làm gì sai để em phải buồn

Niềm tin vỡ rồi
 Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay?

“Cảm ơn những vấp ngã năm xưa vì nhờ nó mà tôi lớn lên”.
May ao thun quang cao

Có những nỗi buồn con người ta không bao giờ thoát khỏi nó, nó cứ theo ta trong suốt cuộc đời này, khi chúng ta trợt nhận ra rằng mọi điều đến quá bất ngờ và khi đó ta mới hối tiếc.

Trong tôi luôn có một nỗi niềm không thể nói hết thành lời, một tâm trạng luôn luôn nặng trĩu bởi sự tự ti của chính bản thân mình. Tôi cũng ước ao va khát khao mọi thứ, muốn thay đổi cuộc sống, muốn làm một điều gì đó cho cuộc sống tươi đẹp hơn...
Rang su cao cap

Tôi và em yêu nhau thắm thiết không muốn xa nhau dù chỉ là một phút giây nào, có đôi lúc cãi vã nhưng rồi lại làm lành nhanh chóng...nhưng đôi lúc có những trận cãi vã rất lớn và em đòi chia tay. Tôi không đồng ý vì trong cơn nóng giận em nói như vậy và tôi cũng khuyên em nên bình tĩnh lại để nói chuyện một cách đàng hoàng chứ không phải nói những lời không nên nói. Và khi bình tĩnh trở lại em cũng làm hoà với tôi, cứ như vậy chúng tôi càng yêu nhau hơn nhưng cũng có đôi lúc ý kiến bất đồng. Em đâu biết rằng có những lúc tôi luôn nhường nhịn em vì tính tình của em khi nóng giận không ai có thể nói em nghe cả. Em biết không những lúc như vậy tôi buồn lắm. 
 Giay dan tuong

Có đôi lúc tôi nghĩ không biết tôi đã làm gì sai để em phải buồn không nữa. Em à, tôi luôn yêu em và muốn được chăm sóc em hết cuộc đời này dẫu biết rằng tôi là người đôi lúc không giữ lời hứa với em, nhưng thực sự trong lòng tôi không muốn xa em dù chỉ là một phút giây. Em biết không tim tôi như đau quặn lại khi mình cãi vã 2, 3 ngày mới nói chuyện, lúc đó tôi buồn lắm em à...Và rồi tôi chỉ biết đến facebook, dường như đó là người bạn thân thiết nhất của tôi khi mỗi lần có chuyện buồn. Mọi thứ tôi đều chia sẻ cùng facebook, là một người con trai tôi không nên khóc nhưng tận cùng của nỗi buồn và cũng trách bản thân sao mà quá yếu đuối. Người ta nói con trai không được khóc nhưng đâu phải chỉ có con gái mới có thể khóc, ở tận cùng của sự cô đơn thì con trai cũng không ngoại lệ em à.
phutungoto

Dẫu ngày tháng hai đứa vẫn ở bên nhau nhưng tim tôi như có cảm giác một điều gì đó sắp đến, em nói không chia tay nữa nhưng tôi luôn có cảm giác đó chỉ là sự thương cảm của em dành cho tôi lúc này. Tôi biết em khóc nhiều lắm, em từng làm cho tôi khó thở, lúc đó tưởng chừng tôi sẽ không bao giờ được thấy em nữa. Tôi chỉ rưng rưng những dòng lệ lăn dài trên má, đôi tay tôi cũng muốn được ôm em vào lòng ngay luc đó nhưng sao tôi không làm được. Tôi cố gắng gượng dậy để ôm lấy em mà như kiệt sức do khó thở...em ngồi cạnh mà tim tôi đau thắt. Đừng xa tôi em nhé, tôi biết em cũng không muốn điều đó xảy ra đâu, cũng chỉ vì tôi quá lỳ mà thành ra như vậy. Em à, tôi yêu em rất nhiều!

Nếu em đọc được những dòng tâm sự này thì em sẽ hiểu tôi lo lắng và mong muốn lớn nhất đời là được chăm sóc cho em, em biết không. Anh yêu em.




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Từ nay em sẽ trở thành ký ức

Lòng ghen có tính cách vừa công bằng vừa hợp lý bởi lẽ nó nhằm gìn giữ cho cái thuộc về ta hoặc 

cái mà ta  tin là của ta. 

La Rochefoucould
May ao thun quang cao


Không biết anh có bất ngờ không khi nhận được bức thư này? Còn riêng em, trước khi quyết định bắt tay vào những dòng chữ em thấy mình nhẹ tênh và gần như không còn cảm giác hạnh phúc hay khổ đau khi nghĩ về anh nữa… Trong em hoàn toàn trống rỗng!

Chúng ta quen và yêu nhau từ khi nào anh nhỉ? Đã bao lâu? Hình như cũng khoảng 2 năm. Một khoảng thời gian không quá dài cũng không ngắn cho một câu chuyện yêu thương. Khi bắt đầu, chúng ta đã dành cho nhau những câu chuyện vui, sự quan tâm nhẹ nhàng, yêu thương thật sự và chúng ta cũng đã từng rất hạnh phúc.
Rang su cao cap
Chúng ta yêu xa, khoảng cách đối với anh và em làm cho tình cảm lớn lên và nỗi nhớ dày thêm, nó chưa từng nhạt. Không giống như những đôi tình nhân khác, mỗi chiều họ đều sánh bước bên nhau dạo phố, đi ăn, chuyện trò,…những lúc đối phương cần là họ có mặt, bệnh thì có người chăm lo, ở chúng ta chỉ là cảm xúc, sự quan tâm âm thầm qua những dòng tin nhắn và cuộc gọi thoại… Nhưng họ làm sao có được cảm giác hạnh phúc vỡ òa khi bất ngờ gặp được người mình yêu chờ đợi bao ngày xuất hiện với nụ cười rạng rỡ? Họ làm sao có được cảm giác đếm ngược từng ngày bằng những yêu thương để gặp được người mình yêu, rồi có mấy ai được nghe người mình yêu hát tặng mình những bài hát qua cuộc gọi thay cho lời muốn nói,…và đó chỉ là một trong những gì chúng ta đã từng có với nhau, thật đẹp và ngọt ngào đúng không anh?

Thời gian! Người ta nói nó có thể chữa lành những vết thương và cũng chính nó sẽ giúp cho chúng ta nhận ra đâu mới là yêu thương thật sự. Như bây giờ vậy, có lẽ số em không được may mắn nên trong chuyện tình cảm dù có yêu thương thật lòng hay hy sinh thế nào thì cũng chỉ nhận được là nỗi đau thế thôi… và em đã học được cách chấp nhận, có người chỉ đi ngang qua trong cuộc đời em và không phải dành cho em, cũng giống như anh vậy. Em có đọc được một câu nói rất hay về tình yêu: “Người phụ nữ thông minh sẽ hôn chứ không yêu, lắng nghe nhưng không tin tưởng và bỏ ra đi trước khi bị bỏ lại”, em đã mất đi sự thông minh của mình đến 2 lần vì em khi hôn đã yêu và khi nghe đã luôn tin tưởng anh, vì thế hãy để em được thông minh một lần thôi, em sẽ rời khỏi anh trước khi em bị anh bỏ lại, anh nhé! Chắc anh cũng sẽ không do dự và buồn phiền gì đâu, vì đây cũng là suy nghĩ của anh mà, đúng không?.
Giay dan tuong

Thật ra, lúc anh đề nghị chúng ta dừng lại, em có thể trả lời một tiếng “uh” đơn giản thế thôi, để những yêu thương khép lại và rồi chúng ta sẽ quay lưng với nhau như chưa từng quen biết, nó sẽ dễ chịu và nhẹ nhàng biết giường nào cho em. Nhưng em không làm thế, anh biết tại sao không? Chắc anh nghĩ em đã mất tất cả và cần sự thương hại của anh, vì giờ em chỉ là một con đàn bà với một cái quá khứ tồi tệ chưa từng có, đúng thế không? Có lẽ anh không sai, vì đôi lúc em cũng thấy mình hụt hẫng thật, nhưng em nói với anh là hãy cho chúng ta một cơ hội cuối cùng thôi, không phải là vì cần sự thương hại của anh, chỉ là để anh được một lần nhìn lại tình cảm của mình giờ đây nó có thật sự còn dành cho em? Anh biết em nhạy cảm mà, thì làm sao em không thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em đã khác xưa? Đừng nói với em là vì em quá yêu anh, em quá tốt, anh không xứng, không thể làm em hạnh phúc, mâu thuẫn trong chúng ta, rồi tình cảm anh vẫn sẽ giữ….là những lý do mà anh muốn buông tay em, đó có phải là sự thật? Câu hỏi này chỉ có anh mới biết lời giải, còn riêng em, chẳng ai yêu mà khi nhận biết được vì sự vô tâm và thờ ơ của mình làm cô ấy tổn thương, đến khi tiếp tục thì còn lạnh lùng và vô tâm hơn thế nữa, đó có phải chăng là tình yêu? Chắc những tin nhắn mà anh gửi em có bao giờ anh đọc lại, và dĩ nhiên tin nhắn quan tâm của em thì anh cũng chẳng lưu lại làm gì vì thế cảm giác của em anh cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được mà anh cũng có muốn cảm nhận đâu, đúng không anh?

Đôi lúc em thấy mình rất có lỗi với anh, anh biết tại sao không? Vì không ít lần em nghĩ rằng tại vì em mà tình cảm anh và gia mình không như trước nữa, em chính là nguyên nhân tạo ra những nỗi đau, phiền muộn đến anh và gia đình nên đã hơn một lần nói tiếng chia tay, vì thế cũng đã làm tổn thương đến anh và cả tình cảm của chúng ta nữa, em biết mình đã sai. Thật ra em không làm gì có lỗi hết, chẳng qua đó chỉ là những thử thách để kiểm chứng tình yêu của chúng ta, nó có thật sự mạnh mẽ và vững bền trước những sóng gió hay không? Em không đủ tỉnh táo để nhận ra đó chỉ là chuyện nhỏ thôi vì cứ mãi lo sợ mình sẽ mất anh? Em không đủ lòng tin và can đảm để nghĩ rằng mình có thể vượt qua trong khi em còn có thể làm được nhiều hơn thế..Và đó là những lý do thật sự để giải thích cho những lần em muốn buông tay anh. Anh nói đúng, em đã từng rất yêu anh, yêu hơn cả bản thân mình, được làm điều gì đó hay phải hy sinh vì anh thì em cũng thấy mình hạnh phúc. Tuy không biết bao lần em phải khóc nức trong đêm vì anh, tổn thương, cô đơn, khổ đau,…thì giờ đây em cũng không hối hận hay tiếc nuối vì đã yêu anh nhiều đến thế, không phải vì anh xứng đáng hay không mà là vì em cần để trái tim mình bình yên sau những tổn thương mà nó đã phải chịu đựng suốt một khoảng thời gian dài, thế thôi.
phutungoto

Anh biết không? Em xem nhiều phim, có nhiều trường hợp giống em vậy: yêu... lên giường... “nếu có con sẽ làm đám cưới liền”… “anh nhất định sẽ cưới em”….xong thì có thai, xong thì phá (tuy mỗi người đều có những lý do khác nhau) nhưng phá xong thì hết..kết thúc thế thôi..cô gái trong phim, tiếc nuối, oán trách, mọi người xung quanh cô biết chuyện thì gọi người đàn ông kia là thằng đểu, thằng sở khanh hay có thể còn hơn thế. Riêng em, chuyện của chúng ta không ai biết ngoài anh, em và đứa bé đã ra mất đi khi chưa kịp nhìn thấy cuộc đời này, thì khi anh đối với em thế nào cũng chỉ riêng chúng ta biết. Em không hờn cũng sẽ không oán trách, vì em là em, em làm gì có quyền năng để buộc ai phải yêu thương và quan tâm mình khi bản thân anh không hề muốn. Người ta nói đã là vợ chồng thì không còn tình cũng còn nghĩa, nhưng khi anh quyết định đường ai nấy đi thì cái nghĩa kia đã quá xa xỉ đúng không anh? Anh thấy đấy, yêu thương bấy nhiêu trong từng ấy thời gian, thì cũng sẽ không là gì khi người ta muốn cất bước ra đi.

Chắc anh nghĩ rằng, em khuyên anh nên quay về với gia đình, bỏ qua hết những chuyện không vui và dành thời gian cho bố mẹ chỉ là để hai bác chấp nhận và cưới em cho anh, không đâu, em chỉ mong anh hiểu và cảm nhận được sự yêu thương, quan tâm mà gia đình đã dành cho anh và đừng làm họ tổn thương nữa. Anh là do mẹ cắt ruột sinh ra, thì sự lạnh nhạt của anh đối với cha mẹ làm sao mà không đau lòng cho được. Rồi một ngày anh cũng sẽ lấy vợ và cũng sẽ có con, anh nói đúng có thể anh sẽ không cấm cản chúng trong chuyện yêu đương nhưng làm sao anh biết được sau này chúng thích gì hay muốn gì và những điều đó anh có thật sự luôn đồng tình hay không? Cha mẹ chỉ mong con mình tốt hơn thôi, đó không phải là tham vọng tầm thường mà là kỳ vọng, niềm ao ước, có thể mỗi người có những cách thể hiện khác nhau nhưng chung quy là vì họ quá yêu thương con mình. Anh may mắn hơn em rất nhiều, tuy tuổi thơ chúng ta đều trải qua là những khó khăn về vật chất nhưng anh đã trưởng thành trong một mái ấm đầy ấp yêu thương, anh từng nói với em một cách hãnh diện là gia đình anh thật hạnh phúc, còn em thì không được như thế, em lớn lên trong sự tổn thương, nước mắt và sự hy sinh của mẹ, và vì thế em nhận thức được giá trị của sự yêu thương, hy sinh và khát khao được hạnh phúc hơn bất kỳ ai.

Dừng lại ở đây, từ nay anh cứ đi trên con đường anh đã chọn và dĩ nhiên nó sẽ không có em. Nếu hôm nay hay sau này anh yêu ai đó, hãy yêu thương và lo lắng cô ấy, nếu gặp khó khăn hãy sẻ chia, cũng đừng bao giờ nói với cô ấy rằng anh sẽ không cưới ai khác ngoài em (vì câu này anh cũng đã nói với em, kết quả thế nào thì anh biết rồi đấy), nếu chưa xác định là cưới cô ấy làm vợ cũng đừng có một quan hệ như vợ chồng với cô ấy, và nếu lỡ không may có con với nhau thì đừng ép cô ấy bỏ con khi cô ấy không muốn, và nếu đã lỡ bỏ thì cũng đừng diện lý do nào đó để bỏ rơi cô ấy vì sau những gì đã trải qua, cô ấy đã hy sinh cho anh cả quá khứ, hiện tại vả cả tương lai của cô ấy thì cô ấy xứng đáng nhận được hạnh phúc, yêu thương và sự quan tâm anh à. Đừng cho mình cái quyền làm tổn thương người yêu mình nữa, cuộc đời này biết mấy ai gặp được người thật sự yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì mình đâu, nếu anh là người may mắn có được thì hãy cố mà gìn giữ anh nhé! Và nếu một ngày anh đã đổi thay, không còn yêu cô ấy nữa thì cũng nên nói thật với cô ấy, có lẽ lúc đó sẽ đau nhưng về sau cô ấy không phải tổn thương thêm nữa vì cứ nghĩ và hy vọng rằng anh còn yêu cô ấy nhiều lắm. Và đừng bao giờ kể cho cô ấy nghe về em, hãy để nó được ngủ yên như chưa bao giờ tỉnh giấc vậy.

Xin lỗi vì đã lấy đi nhiều thời gian của anh, khi đọc anh xong bức thư này chúng ta vẫn sẽ tiếp tục xa cách nhau bởi lòng biển rộng, nhưng giờ cảm xúc đã khác, anh không còn luyến tiếc từng phút giây chúng ta bên nhau, chẳng mỏi mòn chờ đợi ngày gặp lại, anh cũng đã bắt đầu cho những cuộc hẹn mới, những niềm vui mới và từ nay em sẽ trở thành ký ức, đến một ngày cũng sẽ chìm vào quên lãng như chưa từng tồn tại bao giờ.

Chúc anh hạnh phúc! Tạm biệt...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com