Showing posts with label quà tặng sinh nhật cho người yêu. Show all posts
Showing posts with label quà tặng sinh nhật cho người yêu. Show all posts

Thursday, November 27, 2014

Rời bàn tay cuối anh chúc em được bình yên trong cuộc đời...

.Im lặng…
Là một cách để giấu cảm xúc.
 Là thể hiện tận cùng của nỗi đau.
 Là nơi cất giấu mọi bí mật.
 Là khi tức giận không nói lên lời..
 Và đôi khi là một hình phạt đối với ai kia…
Hãy im lặng để suy nghĩ về mọi thứ xung quanh mình .


Thoắt đó, mà mình chia tay nhau đã được 3 năm rồi.

Từ ngày chia tay đến nay cả anh và em đều đã giữ lời hứa là cả sẽ không liên lạc với nhau cho đến khi tìm được một nửa khác thay thế. Những tháng ngày qua, dẫu có lúc anh nhớ em đến cồn cào, da diết nhưng anh cũng cố chịu đựng và dặn lòng mình đừng níu kéo, bởi sự níu kéo chỉ làm cả 2 đau khổ hơn.

Anh thật có lỗi khi yêu em thật nhiều mà lại đành bất lực trước bậc sinh thành, bởi mẹ anh đã dọa sẽ tự tử nếu như anh cưới em. Anh chẳng biết trách ai, chỉ biết trách cho số phận mình sao trớ trêu để đôi mình yêu nhau say đắm rồi lại lỡ chia cắt vì một lý do vô lý, mê tín như vậy chứ?

Mẹ bảo em có đôi gò má cao, tướng sát chồng, mà anh là con trai duy nhất nên cha mẹ nhất quyết cấm anh không được lấy em làm vợ. Cho dù anh đã phản bác hàng trăm hàng nghìn lần cái lý do vô lý đó của cha mẹ, nhưng mẹ anh vẫn khóc lóc, van xin anh hãy bỏ em nếu không bà sẽ chết.

Vậy là anh đành phải chia tay em, chia tay tình yêu mà anh nghĩ là cho đến hết cuộc đời này anh vẫn sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Anh xin lỗi, anh biết rằng ngày đó em đã rất hụt hẫng, rất đau khổ khi bị anh bỏ rơi như thế.

Nhìn em đau mà lòng anh cũng tan nát… Có lẽ, em vẫn thầm trách anh đã không can đảm bảo vệ tình yêu của mình, hoặc có thể em đã nghi ngờ tình yêu anh dành cho em chỉ như gió thoảng qua.

Nhưng, đến nay sau 3 năm xa em, thực tế là anh vẫn chưa hề có một mối tình nào khác. Anh vẫn nhớ về em, vẫn cầu mong cho em tìm được bến bờ hạnh phúc ở một nơi nào đó không có anh.

Để ngày hôm nay, khi em diễm lệ bước lên xe hoa, anh mới yên lòng thay cho mình một bộ quần áo mới. Anh nghĩ từ ngày mai, anh sẽ mở lòng để đón nhận tất cả những điều mới mẻ của cuộc sống.

Chúc em có một gia đình yên vui và hạnh phúc!


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, October 25, 2014

Anh xin lỗi

Với thế giới, bạn có thể chỉ là một người, nhưng với một người, bạn có thể là cả thế giới.

 May ao thun quang cao

Lúc này đây anh đang cực kỳ căm ghét bản thân mình. Anh là một thằng đàn ông tồi tệ. Trên thế gian này chắc chẳng còn kẻ nào đáng bị nguyền rủa hơn anh. Anh không xứng đáng với em, hoàn toàn không xứng. Tại sao anh lại có thể làm những chuyện đồi bại đó? Tại sao đã có em mà anh còn nhăng nhít với những người kia? Bây giờ khi em đã bỏ đi rồi anh mới biết thế nào gọi là hối hận. Anh không còn mặt mũi nào để cầu xin em tha thứ, thế nhưng anh chỉ muốn nói một điều duy nhất: Anh đã nhận ra mình yêu em rất nhiều!

Anh đã khiến em phải muộn phiền nhiều lắm, nhưng ngày hôm qua chắc hẳn là đỉnh điểm của nỗi buồn. Có lẽ nếu là một người con gái khác thì anh đã bị em cho “xơi” một cái tát ngay giữa đường. Nhưng chiều hôm qua em chỉ im lặng. Im lặng giống như không hề nhìn thấy anh đi cùng với cô gái kia. Em quay đi, tự gạt nước mắt và tự tay thu dọn đồ đạc trong căn phòng nhỏ bé của hai đứa mình.
 Rang su cao cap

Thứ duy nhất mà em để lại chỉ là một câu nhắn nhủ: “Từ bây giờ anh phải tự chăm sóc cho mình thôi.”. Dòng chữ ấy được viết rất gọn gàng, nắn nót, dường như em đã đặt cả tâm tư mình vào đó phải không. Chỉ vẻn vẹn có một câu ngắn ngủi, thế nhưng nó lại hàm chứa rất nhiều điều… Anh bật khóc khi chợt nhận ra một điều bất thường ở trong “bức thư” ấy. Có một dấu chấm rất đậm đã được em cẩn thận đặt ở cuối cùng. Không phải cái chấm nhỏ bé người ta vẫn thường dùng để đánh dấu kết thúc câu, mà em đã kỳ công tô cho nó rất đậm. Anh hiểu, nó không chỉ đơn giản giống như một cái dấu câu bình thường.

 
Anh không dám cầu xin em quay lại, bởi vì anh rất hiểu tính cách của em. Ẩn sâu dưới cái vẻ ngoài nhỏ bé, yếu ớt đó lại là một người con gái vô cùng can trường, mạnh mẽ. Một khi đã quyết định thì chẳng điều gì có thể thay đổi được suy nghĩ của em. Anh gây ra những tội lỗi tày trời như thế, cũng đáng thôi khi em đặt dấu chấm hết cho cuộc tình này. Một dấu chấm nhỏ nhưng rất nặng. Nặng và đau.

Trên đời này chẳng có người con gái nào yêu và hy sinh vì anh nhiều đến thế. Em đã vượt qua bao nhiêu lời dèm pha của thiên hạ để dọn về sống cùng anh. Em chăm lo cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ. Lần nào đi làm về cũng thấy em đang ngồi bên cạnh mâm cơm nóng hổi chờ anh. Còn anh lại là một thằng đồi bại. Có em rồi nhưng anh vẫn cứ thích tụ tập bạn bè. Anh ham vui, ham chơi và thích chinh phục. Biết là những cô gái với khuôn mặt dày cộp phấn cùng với bộ quần áo ngắn cũn cỡn kia cũng chẳng ra gì, thế nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cứ để cho họ ngồi phía sau xe mình.
 Giay dan tuong

Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc đi chơi cùng và ngồi phía sau xe thì có lẽ anh đã chẳng làm em phải đau đớn đến thế. Chiều hôm qua, lúc ngồi uống nước với cô bạn thân em đã tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái lạ cùng đi vào nhà nghỉ. Em bỏ cô bạn thân, bỏ dở cả ly sinh tố và lặng lẽ ra về. Có lẽ anh sẽ chẳng biết được chuyện gì đã xảy ra nếu như không nhận được cuộc điện thoại từ cô bạn ấy. Anh vội vã trở về nhà, nhưng em đã bỏ đi mất rồi.
 

Anh sợ hãi gọi điện, nhắn tin. Nhưng đáp lại anh chỉ là những hồi chuông dài bất tận. Em im lặng, để mặc anh tự dằn vặt bản thân trong nỗi hối hận muộn màng. Anh bất lực vùi mình trong khói thuốc. Nhìn xung quanh nhà đâu đâu cũng thấy khuôn mặt em đang ủ rũ với đôi mắt buồn rầu hướng về phía xa xăm. Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt thân yêu ấy, thế nhưng ngay lập tức khói thuốc tan ra và ảo ảnh về em cũng biến mất theo.
phutungoto

Anh biết, cho dù có làm cách nào thì em cũng sẽ chẳng trở về bên cạnh anh nữa. Chẳng điều gì có thể cứu vãn nổi khi đã đánh mất niềm tin. Anh xấu xa lắm, anh bạc nhược lắm. Anh là một thằng đàn ông ngu ngốc và khốn nạn. Có tất cả rồi nhưng anh lại không biết trân trọng, giữ gìn.

Lần đầu tiên trong đời anh biết khóc… Anh không còn mặt mũi nào để cầu xin sự tha thứ từ em. Nhưng nếu có vô tình đọc được những dòng này thì hy vọng em biết rằng anh đã nhận ra rằng mình yêu em nhiều lắm. Anh rất hối hận và luôn mong ngóng em trở về.



Hãy đợi anh về

Danh dự giống như viên đá quí: Chỉ một vết nhỏ cũng làm mờ ánh lấp lánh của nó và làm mất toàn bộ giá trị của nó.

Quan ao cong nhan

Chẳng biết tình yêu là gì mà lại có một sức mạnh phi thường đến vậy. Nó khiến những điều tưởng chừng là không thể hóa thành sự thật, khiến người ta tin tưởng mà đặt trọn tất cả niềm hy vọng của mình vào. Ai đó vẫn thường đem hai chữ “đợi chờ” trong tình yêu ra để so sánh ngang bằng với những niềm hạnh phúc. Em không hề phủ nhận điều này nhưng có lẽ em đã cảm nhận được nhiều hơn thế khi chờ đợi tình yêu của đời mình.

Hai năm tuổi, cái tuổi không phải quá già mà cũng chẳng còn là trẻ. Có thể theo thời gian sự hồn nhiên, nhí nhảnh của cô gái mới lớn đã mòn vẹt hết nhưng tâm hồn của em thì chưa hề già cỗi, vẫn còn rất trẻ và rất yêu đời. Em đã qua cái thời quyết định vội vàng và định hướng cho tương lai mình một cách nông nổi. Suy nghĩ của em đã đủ độ chín chắn, có lẽ vì thế nên những quyết định cũng theo đó mà dứt khoát hơn. Em biết, một khi đã quyết định việc gì là phải sẵn sàng đương đầu và chịu trách nhiệm với nó đến cùng, cũng giống như việc em đã đồng ý yêu và chấp nhận đợi chờ anh.
 
 Sửa máy lạnh

Đề cho trái tim lỗi nhịp trước nhau cũng đồng nghĩa với việc hai đứa mình đã cùng ký tên vào danh sách tín đồ của nỗi nhớ. Nỗi nhớ cứ mặc sức mà dày vò, bất kể sớm hay tối, bất kể lúc rảnh rỗi hay những khi công việc đang bận bù đầu. Biết làm sao được chứ, người ta yêu nhau, ngày ngày ở bên cạnh nhau mà vẫn còn cảm thấy nhớ nhung, huống hồ là hai kẻ yêu xa giống như bọn mình. Em không hề xua đuổi, cứ để kệ cho nỗi nhớ ấy đến và đi khi nào nó muốn, bởi vì ít ra thì em cũng đang nhớ một kẻ rất yêu mình.

Chưa bao giờ em thấy cảm giác nhớ nhung là vui cả, nhớ mà không có cách nào để nhìn thấy, không có cách nào để nắm tay hay ôm chặt một nửa thương yêu của mình. Nhớ mà chẳng thể làm gì để vơi đi nỗi nhớ, vì khoảng cách nửa vòng trái đất đâu phải là gần. Cứ mỗi lần đang nhớ mà vô tình nhìn vào màn hình điện thoại có hình nền là tấm ảnh chụp chung của hai đứa là em lại khóc. Chắc bởi cùng có chung chữ “nỗi” nên lúc nào nỗi nhớ cũng luôn song hành với cả nỗi buồn.
phutungoto

 

Em biết, ở phương trời xa xôi ấy anh cũng không hề cảm thấy dễ chịu. Anh thương, anh nhớ và anh cũng rất lo lắng cho người con gái bé nhỏ của mình. Em chẳng muốn anh phải buồn phiền nhiều đâu, nhiệm vụ của anh là cố gắng hoàn thành tốt khóa học, còn nhiệm vụ của em là phải làm việc thật chăm chỉ và đợi đến ngày anh về. Em vẫn luôn thực hiện rất tốt những điều mà hai đứa mình đã lên kế hoạch. Ngoài thời gian đi làm thì em vùi mình vào chồng sách vở cao ngất, cũng học tập, cũng nghiên cứu, nhất định tới lúc về anh sẽ phải ngạc nhiên vì cô người yêu chăm chỉ là em.
 Giay dan tuong

Em tự hào vì tình yêu của hai đứa chúng mình, tự hào vì em và vì cả người em yêu. Yêu nhau mà mỗi người một nơi, không phải cô gái và chàng trai nào cũng có đủ can đảm ấy, hoặc là cho dù dám chấp nhận nhưng không phải ai cũng vượt qua được những thử thách của thời gian. Ba năm trôi qua và cả hai chúng mình vẫn một lòng một dạ. Em vẫn tiếp tục đợi bởi vì em yêu anh, vẫn tiếp tục đợi vì biết cuối cùng anh sẽ về, và quan trọng hơn, em vẫn tiếp tục ở đây chờ đợi bởi vì ngày xưa có người đã nhìn thật sâu vào đôi mắt em và nói “hãy đợi anh về!”


Thursday, October 9, 2014

Hy vọng đổi đời một cách nhanh chóng như cậu là cái tội sao?

Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai 

thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có 

thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, 

họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể 

lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ 

chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là – tình yêu là một món quà – 

mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái 

tim mình.
 May ao thun quang cao



Cậu là sinh viên, xuất thân từ một làng quê nghèo khó. Vừa đi học, cậu vừa làm việc bán thời gian tại một hồ bơi hạng sang. Trong những khách hàng thường xuyên của hồ bơi, cậu chú ý một cô bé dáng dấp đài các, xinh đẹp…
Cậu rất tận tụy “phục vụ” người khách đặc biệt này, khi thì mang giùm chai nước, lúc thì bưng dĩa bánh pizza. Cô bé cũng cám ơn cậu lịch sự, cho biết ba mẹ là Việt kiều tại Pháp, đang quản lý một công ty thời trang tại Sài Gòn. Cô bé đang học đại học ở Pháp. Trong thời gian nghỉ giữa kỳ, cô về Việt Nam chơi.


Rang su cao cap


Cậu dễ dàng kết bạn cùng cô, cố quên giữa hai người có một ranh giới rõ ràng. Cô xài tiền vung vít, ăn uống sang trọng. Những người bạn thường đến hồ bơi cùng cô cũng từ Pháp về, cũng sang trọng như cô. Tuy nhiên, trong tim cậu vẫn dội lên một niềm kiêu hãnh và tự tin: cậu cũng cao ráo, cũng đẹp trai và đang học năm cuối một đại học khá danh giá của thành phố.

Cô cũng cho cậu biết địa chỉ, cũng trò chuyện lịch sự cùng cậu, khiến cậu choáng ngộp trong những mơ mộng về nàng công chúa yêu chàng bán than khi đứng trước ngôi biệt thự của cô trong khu đô thị mới Phú Mỹ Hưng. Cậu gọi cổng, cô cũng mời vào, cũng để cậu tham gia vào câu chuyện cùng bạn bè cô. Cậu thấy lẻ loi khi cô cùng những người bạn chuyện trò bằng tiếng Pháp nhưng vẫn không nản lòng. Cậu hy vọng một tình yêu như cổ tích sẽ đến với mình. Giờ rảnh là cậu đến tìm cô bé, để được ở bên cô. Chính vì dành quá nhiều thời gian cho cô bé, cậu đã không còn thời gian cho cô bạn cùng quê, cùng lên Sài Gòn học đại học với cậu. Sự giận dỗi của cô bạn khiến cậu bực tức, nói lời chia tay với cô bạn nghèo. Cậu thẳng thắn cho biết mình đang theo đuổi một quí cô nhà giàu.
phutungoto

Tốt nghiệp, cô bạn sinh viên về quê, cậu “bám trụ” thành phố, hy vọng lọt được vào công ty của ba mẹ cô Việt kiều, được cất nhắc như chuyện trong phim Hàn Quốc hay Hồng Kông. Một chiều, cậu đến nhà cô bé, thấy gia đình như chuẩn bị đi đâu. Hóa ra, họ tiễn con gái về Pháp tiếp tục học. Ba mẹ cậu hỏi con gái cậu là ai. Cậu tê tái khi nghe cô bé nói: “Cái thằng giúp việc ở hồ bơi”. Bố cô hỏi cậu đến làm gì? Quanh cậu là những người bạn giàu sang đang chuẩn bị lên máy bay cùng cô bé. Cậu nghẹn ngào nhận ra mình không thể bước vào thế giới của họ. Cậu lí nhí nói đến tiễn cô bé. Ông bố nhìn chiếc xe đạp của cậu thẳng thừng: “Cậu về đi nhé, chúng tôi đi xe hơi, cậu không theo kịp đâu”.


 sua may nuoc nong


Cô bé như không nhìn thấy cậu, thản nhiên vui đùa cùng các bạn, bước lên một chiếc xe bóng lộn. Cậu bẽ bàng nhìn cánh cổng khép lại, ba chiếc xe lướt qua mặt cậu, trong xe mọi người cười cười nói nói. Đám con trai bao quanh cô từ lâu không hề xem cậu là đối thủ. Cậu lặng lẽ lên xe đạp về phòng trọ. Cậu nhận ra từ lâu mình như một trò đùa của cô bé. Ừ, chỉ ở Sài Gòn vài tháng, cho một gã nghèo chút niềm vui và hy vọng cũng chẳng chết ai. Còn cậu như qua một cơn mê, nhận ra cuộc đời khác hẳn với phim hay tiểu thuyết. Nhưng, cậu cố tự an ủi: “Hy vọng đổi đời một cách nhanh chóng như cậu là cái tội sao?”.

Cậu về quê, tìm đến cơ quan cô bạn cũ, nhưng cô bạn lạnh lùng: “Anh đã chọn lựa rồi, tôi cũng thế”. Cuối năm nay cô bạn thành hôn cùng một đồng nghiệp…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Cũng may là ngày đó mình không yêu nhau nhỉ?

Hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng không có gì là mãi mãi
 Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn
 Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn để bạn biết rằng không phải yêu thương cho đi thật lòng cũng 

nhận lại một cách thật lòng
 Và cuối cùng, hãy cảm ơn tất cả họ, cảm ơn vì đã giúp bạn không phải lãng phí yêu thương từ đó 

về sau .
Quan ao cong nhan


Mà cũng đúng thật, ngày bé nhà tôi và nhà hắn cách nhau có mỗi giậu mồng tơi leo lên bụi hàng rào bằng thép gai, cả hai nhà đều có thể hái nấu canh được. Hắn là con trai mà hình như là mụ bà bắt nhầm thì phải, hắn giống con gái hơn. Cả xóm ai cũng bảo là hắn hiền lành, ngoan ngoãn. Mẹ hắn tự hào về hắn lắm. Còn tôi, tôi nghịch ngợm y chang một thằng con trai chính hiệu. Hắn thì trắng trẻo, hiền lành còn tôi thì không những đen thùi lùi mà còn quậy phá, cộng thêm cái đầu tóc ngắn. Ấy thế mà hai đứa lại hợp nhau, chơi thân với nhau nữa mới hay chứ.



Sửa máy lạnh

Tôi và hắn học cùng với nhau từ lớp một cho đến hết lớp năm. Trường học thì xa, mẹ hắn và mẹ tôi thay nhau đưa hai đứa đi học. Chiều về thì í ới gọi nhau qua chơi ô ăn quan. Hắn dạy tôi gấp giấy màu cắt thành hoa, còn tôi thì dạy hắn chơi đá bóng. Sẽ thật là vui nếu như tuổi thơ ngây ngô và hồn nhiên ấy còn mãi để chúng tôi vẫn là bạn của nhau, vẫn thân thiết như hồi nào. Nhưng thời gian thì vẫn mãi trôi, tuổi thơ rồi cũng sẽ có lúc đi qua, người ta có muốn níu giữ cũng không thể được…
phutungoto

Lên cấp 2, cấp 3 mỗi đứa học một lớp khác nhau, lai học khác buổi nữa nên tôi và hắn ít gặp nhau và chơi cùng nhau hơn. Chỉ mỗi tối thứ bảy hoặc chủ nhật thì qua nhà nhau chơi hay hỏi bài nhau. Càng ngày hai đứa càng ít gặp nhau. Dẫu sao tôi và hắn cũng nhiều khác biệt, tính tôi ham vui, thích đi chơi với bạn bè còn hắn thì hay ở nhà, ít đi chơi. Nhiều lúc tôi cứ chọc hắn là “chàng công chúa” bị cấm cung, hắn chỉ tủm tỉm cười mà không đáp lại.

Bây giờ thì đã lớn, hai đứa đều đã vào học đại học. Tôi trở nên nữ tính hơn hồi nhỏ khi chọn cho mình nghiệp sư phạm gõ đầu trẻ, còn hắn đã chững chạc hơn trong bộ trang phục của một anh công an tương lai. Đôi khi gặp lại hắn, tôi lại trêu đùa: “Biết mi đi học về đẹp trai ri thì khi trước tau yêu mi cho rồi!”. Hắn cũng chỉ cười. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu ngày ấy tôi và hắn yêu nhau thì giờ đây tôi có gặp được một người hiểu tôi như anh không? Thật khó mà trả lời được. Có lần tôi đùa với anh: “Biết thằng bạn em giờ đẹp trai, phong độ thế thì ngày xưa em đã yêu nó rồi”. Anh cười: “Ngày xưa thì được còn bây giờ thì em có hối hận cũng muộn rồi người yêu ạ!”. Tôi đã có anh tự nguyện làm người chứa đựng niềm vui, nỗi buồn cho riêng tôi. Còn hắn cũng đã có người trút mọi nỗi niềm cho hắn đón nhận.
Giay dan tuong

Người hàng xóm à! Cũng may là ngày đó mình không yêu nhau nhỉ? Nhưng dẫu sao những kỷ niệm đẹp của một thời vẫn đáng để chúng ta lưu giữ trong trái tim, như một “mối tình đầu” thơ dại.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Không cần biết em từ đâu, ta yêu em như mây ngàn biển rộng...

Người làm cho bạn rơi nước mắt là người bạn yêu nhất...
 Người hiểu được giọt nước mắt của bạn là người yêu bạn nhất...
 Người im lặng lau nước mắt cho bạn mới là người cuối cùng và có thể cùng bạn đi suốt cuộc đời...

May ao thun quang cao


Chỉ là một khoảng không gian nhỏ, được kê thêm bàn ghế ấm cúng, thêm ít đèn màu, cây đàn và một nhạc công, nhưng hàng ngày quán đông đúc khách. Anh mừng, vì ít ra, sau khi về hưu sớm, giấc mơ mở một sân chơi cho người yêu ca hát đã trở thành sự thật.
Ở đó, mỗi chiều tối, nhạc Trịnh, những tình khúc Ngô Thụy Miên… lại vang lên, da diết, sưởi ấm những tâm hồn đồng điệu. Ở đó, hương cà phê thơm, mùi nến thoảng bay. Ở đó, anh thường lặng lẽ chọn một góc khuất bao quát nhất, để có thể quan sát khách ra vào, kịp nhắc khi cậu phục vụ lơ là vì mải nghe hát, quên mở cửa cho quý bà quý cô ra vào, vỗ lên mặt trống những âm thanh dìu dặt để minh họa cho một bài nhạc mang âm hưởng cao nguyên…

Em thường đến sớm, một mình, tuần một hai lần. Ban đầu, anh cũng ít ấn tượng với em, cô gái có vẻ như đang… trốn việc, ra ngoài, tận hưởng chút không khí yên ả. Rồi một anh chàng đầu đinh trẻ khỏe đến sau ngồi cùng, đăng ký hát hò, vui nhộn. Có khi còn mời người này người kia lên nhảy một bài lả lướt. Hứng chí còn quàng vai em thân mật… Em ngồi thật hiền, chẳng hát, cũng không khiêu vũ, có lúc tưởng như lạc lõng giữa cái không gian “văn nghệ” quanh mình.
Rang su cao cap

Anh hay để mắt tới em, từ cái hôm dường như em chờ mãi mà người bạn trai kia không thấy đến. Em nhiều lần ngong ngóng ra cửa. Cứ mỗi lần có ai bước vào, là em lại cố giấu đi sự sốt ruột của mình. Anh dưng không thấy lòng mình thương thương chi lạ.

Những lần em chỉ có một mình ngày càng nhiều hơn. Anh bỗng nhiên trở nên… nhiều chuyện, tự cho mình cái quyền tưởng tượng thử xem, mối quan hệ của em và người ấy là gì? Tình nhân chăng? Chắc rồi. Đang ở giai đoạn nào nhỉ? Người đó sôi nổi, bạo dạn thế kia, liệu có hợp với em, cô gái nhẹ nhàng, thường lút người trong ghế mềm, ngay cả tiếng vỗ tay dường như cũng rất khẽ.

sua may nuoc nong


Quán mùa mưa, khách vắng hơn. Anh không buồn vì… thất thu, bởi khó có thể lấy đam mê làm kế sinh nhai. Anh chỉ phập phồng một nỗi, sợ em không còn đến nữa. Sợ thói quen mỗi tuần đôi bận của em sẽ mất đi bất ngờ vì đã quá đợi chờ. Sợ không gian quen thuộc làm em thêm buồn. Sợ một cô gái trẻ như em sẽ mau quên, chóng chán…

Điều anh sợ nhất mà chẳng dám thừa nhận, chính là cảm giác mong ngóng em ngày càng tăng dần. Nhiều lần, anh giành việc của cậu phục vụ, giả vờ châm thêm trà, bưng đĩa trái cây cho em, chỉ để có cơ hội nhận từ em một nụ cười và lời cảm ơn nho nhỏ. Anh vẫn nhận thức rõ rằng, mình… già quá rồi, may là em không nỡ kêu bằng chú, bỗng bây giờ chợt thấy mình thắc thỏm như trẻ nhỏ mới biết yêu, hồi hộp, quẩn quanh, ngớ ngẩn vô cùng.
phutungoto

“Yêu” ư? Anh biết gọi cảm giác thân thương trìu mến em mang lại là gì bây giờ? Tại sao anh thấy mình nhút nhát đến vậy, khi chừng ấy thời gian, anh cũng chỉ biết, em thường đến vào giờ đó, chỗ ngồi quen thuộc ấy, và không hát, chẳng khiêu vũ. Chỉ thinh lặng lắng nghe. Anh có lúc vắt tay lên trán, nghĩ đến chuyện… bám theo em về, nhưng rồi lại thấy mình quá đường đột. Tên em, anh chưa dám hỏi. Mọi thứ về em, anh không dám nghĩ nhiều. Anh soi gương và thấy mình chẳng biết có nên làm gì đó cho chút rung động cuối mùa, hay cứ giữ mãi trong tim?

Hôm nay, tình cờ nghe ai đó cất lên những lời như thổ lộ tâm can, rằng: "không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu, ta yêu em như mây ngàn biển rộng...". Anh nhìn sang em, tự hỏi, chút tình riêng mang của mình, có đủ để khuấy động sự êm ả bấy lâu?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Vấn đề không thể bỏ qua khi tính chuyện kết hôn

*~*I'd give up my life if I could command one smille of your eyes, one touch of your hand. (Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn em cười, được nắm tay em).

May ao thun quang cao


Đến một độ tuổi nhất định, khi bạn bè bạn người lên xe hoa, kẻ đeo nhẫn cưới, bạn băn khoăn không biết đã đến lúc mình nên kết hôn hay chưa?
Kết hôn là việc ai cũng phải trải qua, nhưng nó cần một sự lựa chọn thực sự chính xác. Thời điểm, đối tượng kết hôn, hoàn cảnh cá nhân... là những yếu tố cần xem xét trước khi quyết định chuyện hệ trọng này. Cùng tìm hiểu một vài vấn đề dưới đây để tránh rơi vào tình trạng vội vàng kết hôn nhé.
Cá nhân con người ấy
Bạn đã bao giờ tận mắt chứng kiến người yêu nóng giận, quát tháo, đập phá... Bạn thất vọng vì người ấy "hiện nguyên hình" thành một anh chàng vô cùng xấu tính. Đây là lúc mối quan hệ của bạn đã trải qua thời gian đầu mặn nồng, chỉ có ngọt ngào mà không một giọt nước mắt. Bạn cho rằng tình yêu của mình đang xuống dốc. Nhưng đó chính là cơ hội để thử thách tình yêu của bạn có thể đi đến hôn nhân hay không.
Khi yêu lâu, bạn cần khám phá con người của chàng ở cả mặt "chính diện" và "phản diện". Đó là khi chàng gặp khó khăn trong công việc, khi hai bạn đối mặt với mâu thuẫn lớn... Những lúc như thế mới là thời gian chàng thể hiện con người thật nhất của mình - con người mà nếu kết hôn, bạn sẽ sống cùng cả đời.
Rang su cao cap
Hãy tự hỏi: Bạn có thể chấp nhận con người chàng trong những lúc điên khùng và xấu xa nhất về cảm xúc hay chưa? Nếu chấp nhận được cả những mặt xấu ở chàng, bạn có thể nghĩ đến chuyện kết hôn mà không sợ mình đã vội vàng.
Công việc và tài chính
Thời điểm hợp lý để hai người yêu nhau tiến tới hôn nhân là khi họ chấp nhận chia sẻ thu nhập, các khoản chi tiêu chung. Một số cặp đôi đã dùng chung tài khoản khi sống thử trước hôn nhân, song việc chia sẻ kinh tế với người khác dài hạn suốt cuộc đời lại là vấn đề khác mà bạn cần đặc biệt lưu tâm nếu có ý định kết hôn.
Một khi hai người đã nên vợ nên chồng sẽ nảy sinh một loạt vấn đề tài chính trong hôn nhân. Trong đó chuyện ai kiếm được nhiều tiền hơn, ai làm "tay hòm chìa khóa" trong nhà, thói quen chi tiêu... hoàn toàn có thể trở thành những mối đe dọa cuộc sống chung.
Giay dan tuong
Ngoài ra công việc cũng là vấn đề quan trọng của mọi cuộc hôn nhân. Trước khi quyết định về chung một nhà, bạn cần nhìn nhận lại công việc, địa điểm làm việc của mình. Bạn có sẵn sàng chuyển việc để theo người ấy về nhà chồng?
Hãy tự hỏi: Chúng ta có thể đạt được thỏa thuận khả thi về công việc, tài chính khi kết hôn hay không?
Xác định được ai là người nắm kinh tế trong gia đình, cả hai sẵn sàng chia sẻ tiền lương với nhau... thì cũng là lúc bạn biết được thời điểm kết hôn hợp lý đã đến.
Quá khứ
Quan niệm quá khứ của chúng ta sẽ xác định tương lai không phải luôn đúng trong mọi trường hợp. Khi bạn và người ấy kết hôn với nhau, có cả một quá khứ dài mà hai người không hề biết về nhau trước khi gặp mặt. Chính vì vậy, đôi khi những bí mật trong quá khứ vô tình được tiết lộ lại khiến người khác thực sự sốc.
Cơn ác mộng về một thời thơ ấu tủi cực, chuyện buồn của gia đình, những vết sẹo tình yêu để lại sau cuộc tình cay đắng với người cũ... đang và sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ hiện tại của bạn. Nó có thể gây ra hậu quả cho bạn vào thời điểm bạn ít ngờ tới nhất. Song đừng quá lo lắng bởi tất cả sẽ được giải quyết nếu như bạn sẵn sàng chia sẻ quá khứ với người bạn đời tương lai của bạn. Anh chàng biết lắng nghe, đồng cảm với quá khứ của bạn chính là người thích hợp để bạn đi đến quyết định kết hôn.

Hãy tự hỏi: Liệu còn bí mật lớn nào liên quan đến quá khứ mà bạn đang giấu người ấy?
Nếu còn, hãy nói ra để tâm hồn bạn thanh thản. Nếu không, bạn có thể nghĩ đến chuyện kết hôn mà không cần lăn tăn thêm điều gì liên quan đến chuyện quá khứ nữa.
Gia đình
Khi bạn có ý định kết hôn cũng là thời điểm bạn cần xác định mình sẽ có thêm một gia đình, thêm những người thân thiết. Cùng với sự quan tâm của gia đình mới mang lại thì có thêm một mái ấm, đồng nghĩa với việc bạn sẽ có thêm nhiều trách nhiệm. Sẽ có lúc bạn buộc phải gạt bỏ sở thích riêng, hy sinh quyền lợi riêng để ngôi nhà chung được êm ấm, hòa thuận, cuộc hôn nhân của bạn được hạnh phúc.
phutungoto
Sẽ là may mắn nếu gia đình chồng coi bạn như một người con gái. Nhưng dù kết hôn với ai, bạn cũng nên xác định tư tưởng sẵn sàng đối mặt với những mâu thuẫn, khác biệt khi trở thành thành viên chính thức của gia đình chồng...
Hãy tự hỏi: Mình đã sẵn sàng gia nhập vào gia đình chàng? Sự sẵn sàng này đòi hỏi bạn có chấp nhận hy sinh lợi ích riêng, quan tâm tới mọi người trong gia đình chồng tương lai, chấp nhận sống chung cùng họ... Thời điểm kết hôn chỉ nên quyết định khi bạn gật đầu cho câu hỏi này.
Những vấn đề tương lai
Bạn là một người ưa dịch chuyển, chàng lại chỉ thích những bữa cơm gia đình. Trong suốt thời gian yêu nhau, khi thì bạn chiều theo ý chàng hẹn hò tại nhà, khi chàng làm vừa lòng bạn bằng những chuyến du lịch xa. Mọi thứ sẽ khác xa với thực tại này khi bạn và chàng kết hôn. Sẽ cần đến sự thỏa hiệp, dung hòa ý thích, lối sống của cả hai để cuộc sống chung trong tương lai dễ dàng nhất.
Hãy thử tưởng tượng, khi chàng chỉ thích loanh quanh ở nhà, bạn thì cuồng chân mỏi gối, bạn sẽ vô cùng khó chịu khi cả ngày nhìn thấy chồng thu lu trên chiếc ghế sofa... Muốn giải quyết sự khó chịu này, không có cách nào khác là bạn và chồng cần biết dung hòa mọi sở thích, thói quen của nhau. Một chút hy sinh và nhiều sự chấp nhận là giải pháp an toàn để hai người thích nghi với cuộc sống vợ chồng. Đây là chuyện của tương lai nhưng trước khi tính chuyện kết hôn, nó cũng là vấn đề bạn cần cân nhắc.
Hãy tự hỏi: Mình có sẵn sàng hy sinh sở thích cá nhân chỉ để dành thời gian chất lượng bên chàng và ngược lại? Khi cả hai coi chuyện này là chuyện nhỏ thì hai bạn nên kết hôn đi thôi.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Xin hãy dùng sự chân thành của anh để làm cho những lời nói ấy lung lay..

Ai cũng sợ mất đi

Người mà mình đang thương yêu nhất.

Thật ra

Trên thế giới này chẳng ai là của riêng ai.

Cũng chẳng có thứ gì mãi mãi là của mình.

Đó là luật chơi...

Nếu không biết trân trọng và giữ gìn

Thì cái gì cũng có thể biến mất. 
Quan ao cong nhan

Thiên Bình là một cô gái mạnh mẽ, mỉm cười trước niềm vui của anh, hài lòng trước hạnh phúc mà anh có được.
 Cô ấy có thể lao hàng chục cây số đến bên anh chỉ để giúp anh bớt chống chếnh giữa sóng gió cuộc đời và miệng thì lúc nào cũng khăng khăng "Em thích cô đơn" mỗi khi anh hỏi han cô ấy về chuyện tình yêu... Xin hãy dùng sự chân thành của anh để làm cho những lời nói ấy lung lay..
Thiên bình, càng giữa chốn đông người, lại càng cảm thấy lạc lõng.. Thật dễ dàng để chùm chăn, khép mình trong nhà, trong thế giới của riêng mình, tự lừa bản thân rằng mình chẳng thấy cô đơn, chỉ những lúc đi giữa vô vàn người thế này, xuôi chiều, ngược chiều, mới thực sự thấy muốn có thể cầm một bàn tay...
Sửa máy lạnh
Thiên bình mạnh mẽ khi mất đi người mình yêu, cô ấy sẽ chọn cách đối mặt với hồi ức chứ không phải là bước qua hồi ức.Nếu một ngày thiên bình gặp lại những "người cũ" - cô ấy sẽ mỉm cười rồi bước đi nhẹ như một cơn gió... Đừng vội nghĩ rằng cô ấy đã hết đau vì những gì anh đã mang đến, mà đó đơn giản chỉ là cách cô ấy thứ tha cho chính hận thù trong lòng mình.
Cô ấy sẽ không bao giờ khóc vì anh thêm một lần nào nữa trong cuộc đời khi anh quay lưng bước đi, đó không phải vì cô ấy là người vô cảm hay sắt đá, mà là vì có những yêu thương đã mất đi không thể cất thành lời, không thể biến thành nước mắt hay mãi mãi chẳng thế nào hóa thành bụi thành tro.
Và chắc chắn khi thiên bình nói rằng cô ấy sẽ vứt bỏ hết những yêu thương, trong trái tim anh đã đánh cắp để sống một cuộc đời khác, điều ấy đồng nghĩa rằng cô ấy sẽ mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời của anh. Không phải cô ấy cũng phũ phàng với kỉ niệm như anh, mà là cô ấy đang mỉm cười chúc phúc cho hạnh phúc hiện tại của anh.
phutungoto

Người ta thường bảo: "Thiên bình là chòm sao đào hoa nhất, luôn chiếm đc tình cảm của nhiều người, và luôn dễ dàng thích một ai đó."
Là những cô gái có vẻ ngoài khá lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, luôn tạo cho người khác cảm giác an toàn và hài lòng.
Người ta cho rằng, Thiên Bình là chòm sao lẻ loi. Đừng cố hiểu cô ấy, vì bản thân cô ấy cũng thường xuyên tự đánh lừa bản thân mình để tạo ra vỏ bọc hoàn hảo đơn giản vì cô ấy luôn muốn cân bằng chính mình,... nhưng bản chất lại khá nổi lọan.
Thiên bình có thể giả vờ không nhìn anh nhưng đừng vội tin vào sự thờ ơ có vẻ lạnh lùng ấy. Hãy để ý một chút, anh sẽ thấy thiên bình che dấu dở tệ, Cô ấy luôn muốn tự vệ khỏi những đau khổ và cũng bởi thiên bình sợ nhất là mất cân bằng..
Có thể anh sẽ phát mệt với việc chạy quanh cô ấy và đoán những cảm xúc tiếp theo của cô ấy là gì? Có thể anh thấy cô ấy bướng bỉnh và luôn thích làm mọi điều theo ý mình, nhưng tất cà chỉ là cách cô ấy tạo dựng bức tường để không phải phụ thuộc vào ai cả.
Thiên Bình là một cô gái mạnh mẽ, mỉm cười trước niềm vui của anh, hài lòng trước hạnh phúc mà anh có được, cô ấy có thể lao hàng chục cây số đến bên anh chỉ để giúp anh bớt chống chếnh giữa sóng gió cuộc đời và miệng thì lúc nào cũng khăng khăng "Em thích cô đơn" mỗi khi anh hỏi han cô ấy về chuyện tình yêu... Xin hãy dùng sự chân thành của anh để làm cho những lời nói ấy lung lay..
Giay dan tuong

Và anh có đủ bản lĩnh để yêu một cô gái thiên bình. Khi mà anh cần phải làm ngơ đi một quá khứ tràn đầy tình cảm mà cô ấy đã trải qua, và Thiên Bình cứ lâu lâu lại hoài niệm về nó.
Chỉ bàn đến vấn đề đó thôi, cũng yêu cầu ở anh cả một trời bản lĩnh rồi. Vì đối với Thiên Bình, cô ấy rất coi trọng cảm xúc của bản thân dù nó có là quá khứ, hiệntại hay tương lai. Nhưng hãy tha lỗi cho cô ấy nếu vô tình làm anh buồn chỉ vì cô ấy quá coi trọng tình cảm mà mình đã từng trân trọng đó thôi.
Hãy cho cô ấy thấy sự kiên nhẫn, thấy anh đủ yêu thương để giữ cô ấy lại khi cô đang do dự giữa hiện tại và quá khứ. Và giúp cô ấy lấy lại sự cân bằng để cô ấy thấy được cảm giác an toàn, để cô ấy vượt qua cơn khủng hoảng, để cô ấy lại được yêu thương và lại can đảm yêu thương anh.
Vì thế, nếu anh là chàng trai muốn yêu một cô gái Thiên Bình, hãy trân trọng cô ấy, đừng để cô ấy mãi mãi âm thầm bước sau lưng anh, hãy bước lại gần bên, dành cho cô ấy một cái ôm thật chặt và nhớ rằng đừng bao giờ làm tổn thương cô gái ấy vì thiên bình mạnh mẽ, nhưng rất mong manh.




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Liệu có phải anh đã không còn yêu tôi nữa và muốn tìm cách để chia tay với tôi không?

Nếu sau này, anh và em không còn bước chung một con đường nữa, khi mà cuộc sống của anh và 

em sẽ không còn có nhau. Hứa với em anh sẽ vẫn tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, không quên 

cái này hay cái nọ, trời lạnh vẫn nhớ khăn len và áo ấm, vì bản thân anh có lỗi gì đâu khi chuyện 

chia tay là của cả hai chúng ta. Em cũng sẽ cố gắng như vậy, mặc dù có thể sẽ quên không ăn uống 

đúng giờ như khi xưa anh vẫn thường hay nhắc nhở hay đi ngủ sớm để sáng hôm sau có thể tỉnh 

táo như anh vẫn dặn dò em hàng ngày.

 May dong phuc


Yêu nhau 4 năm, nhưng cứ nói đến đám cưới là anh đưa ra rất nhiều lý do để hoãn cưới. Gần đây, anh lại khuyên tôi đi lấy chồng…
Năm nay tôi 30 tuổi, người yêu của tôi hơn tôi 2 tuổi, chúng tôi đã yêu nhau được 4 năm nhưng hễ cứ nói đến chuyện đám cưới là anh lại đưa ra rất nhiều lý do, lúc thì bố mẹ không đồng ý, lúc thì công việc chưa ổn định, rồi cách đây mấy hôm anh lại khuyên tôi đi lấy chồng, đừng đợi anh nữa.
Tôi quen anh cách đây 4 năm khi tham gia một chương trình từ thiện cùng một số người bạn, lúc đó tôi đã có bạn trai và tình yêu giữa anh và tôi rất đẹp, chúng tôi yêu nhau từ hồi sinh viên và gia đình anh cũng rất ủng hộ tình yêu đó.
 Rang su cao cap
Nhưng rồi anh xuất hiện và làm thay đổi tất cả, sau khi quen tôi, anh thường xuyên nhắn tin thổ lộ tình cảm với tôi. Tôi đã từ chối và nói với anh đã có người yêu, nhưng anh vẫn quyết tâm bám đuổi tôi, cũng vì thế mà người yêu tôi nghen, và chúng tôi thường xuyên cãi vã nhau. Bị người yêu nghi ngờ, tôi cảm thấy mệt mỏi với những trận cãi vã của người yêu nên đã chủ động nói lời chia tay và không lâu sau đó thì nhận lời yêu anh cho đến bây giờ.
 Giay dan tuong
Thời gian đầu yêu nhau, mặc dù bố mẹ anh phản đối nhưng anh rất yêu chiều và quan tâm đến tôi. Anh nói, sẽ thuyết phục bố mẹ để họ chấp nhận tôi làm con dâu và đợi công việc ổn ổn thì hai đứa sẽ làm đám cưới.
au một thời gian yêu nhau, biết không thể chia rẽ được tình cảm của hai đứa nên bố mẹ anh cũng đã chấp nhận cho chúng tôi đến với nhau, lúc này chúng tôi đã yêu nhau được hơn 2 năm, tôi bảo anh làm đám cưới nhưng anh nói công việc của anh chưa ổn định, anh muốn chờ đợi ổn định thêm thì sẽ làm đám cưới.
 phutungoto
Tôi nghe lời anh chờ đợi công việc của anh ổn định, bây giờ công việc của anh đã ổn định, mỗi tháng thu nhập cũng trên 10 triệu đồng. Công việc của tôi cũng vậy, mỗi tháng cũng ngót 10 triệu đồng, tôi cũng đã 30 tuổi, tôi giục anh làm đám cưới thì anh lại nói anh chưa muốn cưới vì muốn phấn đấu thêm lên trưởng phòng, nên không muốn dính vào chuyện vợ con lúc này.
Anh khuyên tôi chờ đợi anh thêm khoảng 2 năm nữa, hoặc nếu không chờ đợi được mà gặp gỡ ai phù hợp thì có thể đi lấy chồng, anh không giận cũng không trách móc gì tôi cả. Tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao anh lại có thể nói với tôi như vậy sau 4 năm yêu thương và gắn bó với nhau. Liệu có phải anh đã không còn yêu tôi nữa và muốn tìm cách để chia tay với tôi không?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Chỉ còn biết nhắn với gió mây nỗi nhớ về em...

• Những lúc EM buồn...

~ Những lúc EM im lặng...

~ Những lúc EM rơi nước mắt...

~ Những lúc ấy EM chỉ cần...

• Chỉ cần ANH nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm...

• EM không cần ANH cố gắng làm EM vui...

~ Chỉ cần ANH vòng tay ôm lấy EM

~ Và nói: 

" ANH ở đây bên cạnh EM mà !"

~ EM chỉ cần như thế thôi!!!..

Quan ao cong nhan

Tôi quen Phong trong những ngày mùa thu dịu ngọt, nhưng lại xa anh ngày hè oi ả, và cơn mưa ngoài trời cứ day dứt mãi không thôi. Mà những kỷ niệm của chúng tôi, thường gắn liền với những cơn mưa...

- My hả, My giờ này đi suốt, khi thì miền Tây, khi thì cực Đông, mà thực ra, tôi cũng không đếm được tần suất cô ấy đi đâu! - Cậu bạn buông một hơi dài khi tôi hỏi về My, cô gái năm xưa tôi đã dại dột buông tay.

Cám ơn cậu bạn rồi tôi buông điện thoại, uể oải nằm xuống ghế. Tin nhắn tới từ cậu bạn vừa nãy:
Sửa máy lạnh

- Có can đảm thì đi tìm cô ấy đi, đồ tồi! - Tôi cứ trân trân nhìn dòng tin nhắn vừa tới, như thể nhìn thấu vào quãng thời gian vừa qua, khi tôi để mặc My với mớ ký ức về mình, không một hồi kết tốt đẹp. Tim tôi thắt lại, em đang ở đâu trên dải đất này? Đúng mà, có sai đâu khi nói tôi là một thằng tồi. Khi để em như thế, một mình cô độc, My ơi.

***

- Cám ơn em nhé, chuyến đi của tụi anh rất vui, nhờ có em. Mong sớm được gặp em - Huy vừa cười, vừa chân thật nói với My. My cười xòa:

- Có chi đâu anh, dịp tới có tour nào cứ alo nhé - Rồi My bước ra tàu, trở về đảo. Bóng My xa rồi, mà Huy vẫn còn không thôi ngóng nhìn mãi. Cô gái nhỏ nhắn, mà nhiệt tình và đáng yêu thế. Quen nhau nhiều lần trong những dịp đi viết bài, rồi lần này, là may mắn được đi cùng em trong tour Cô Tô, Huy không nén nổi cảm xúc yêu mến dành cho cô gái. Dù chuyến đi mang tính chất đi nghỉ cùng bạn bè, nhưng thực ra là mong được gặp em. Huy biết rõ lòng mình, hơn ai hết…
phutungoto

Lần này, nếu không có em - cô hướng dẫn viên nhiệt tình, thì hẳn anh và bạn bè đã không có một chuyến đi đầy nụ cười và tràn đầy niềm vui như thế. Những mong, sẽ được trò chuyện với cô lâu hơn, vậy mà em đã tạm biệt để chuẩn bị cho những chuyến đi khác, cho những đoàn khách ở trên đảo rồi. Anh lên xe, trở về thành phố với một nỗi nhớ đong đầy.

***

Thành phố mùa này sao mà đẹp lạ, những hàng cây xanh mát mắt, những đóa bằng lăng tím ngắt cả một khung trời. Phong bước qua từng con phố, vừa đi vừa lục lại trí nhớ, hòng tìm nụ cười của cô gái năm nào. Trước kia, My thích được anh đèo đi ngắm sen hồ Tây sáng sớm, thích đi ăn kem những chiều mưa lạnh - sở thích kỳ lạ, nhưng luôn khiến em hạnh phúc vô cùng.

Quán trà quen, vẫn đôi ba hàng ghế sẫm màu trên ban công, vẫn mùi trà hòa cùng hương gió sà vào những chiều muộn. Anh lần tay trên bức tường dọc theo lối đi dẫn lên tầng hai, cố tìm xem anh và My đã đến đây bao lần, đã cùng cười nói bên nhau bao lâu.

Cô gái của anh, chỉ vì một lần lầm lỡ, anh đã đánh mất rồi. Cô nhân viên cũ vẫn nhận ra anh, mỉm cười gật đầu chào anh. Anh toan hỏi về My, nhưng lại thôi. Anh đến bên khung cửa sổ đặt cuốn album của khách hàng viết lại cho quán.

Hà Nội, ngày… tháng… năm

Mưa hôm nay rơi nhiều quá, ướt cả vai, cả tóc em, vậy mà anh thì chẳng còn ở đây? Phương Nam nắng ấm không anh, chị ấy, có làm anh vui?

Hà Nội, ngày cuối tuần không anh...

Hôm nay, em tới đây bằng xe bus, không có ai nhắc em phải ngồi bên này cho đỡ nắng, cũng không có ai cho em tựa vai ngủ vùi. Sao anh đi, mà không cho em một lời, dù cay đắng, em vẫn muốn nghe.

Hà Nội, ngày trở về...

Một năm rồi, em mới trở lại thành phố này. Xa anh nhanh quá, những ký ức giờ ra sao?

… Thật nhiều dòng chữ quen thuộc, là My của anh, vẫn trong trẻo và dịu dàng như thế. Duy chỉ có điều, có những trang, chỉ ghi ngày tháng, không một dòng chia sẻ nào thêm.
 Giay dan tuong

Bức ảnh gần nhất, là khung cảnh một bãi biển vắng người. Anh cố gắng gặng hỏi cô nhân viên, nhưng cô cũng không biết gì thêm. Chỉ biết rất lâu rồi, không thấy chủ nhân của những lưu bút này quay lại. Chén trà bỏ dở, anh lao ra ngoài phố. My ơi, em ở đâu?

***

Đêm biển bình yên đến kỳ lạ. Vậy là tôi đã đi như thế này hơn ba năm trời. Lần gần nhất trở về Hà Nội cũng đã hai năm. Lạ thật, những ký ức vẫn gợi nhớ về anh, nhưng chưa một lần tôi muốn ngoái lại.


Xa anh, là khoảng thời gian thật khó khăn, và tôi cứ muốn chúng ngủ vùi thật lâu, để lòng đừng dội lên những miền nhớ vô vàn. Thật khó để khóa chặt nỗi nhớ về một bóng hình trong tim, và cố vùi lấp bằng những chuyến đi dài. Tôi không về Hà Nội nhiều, bởi sợ bất kỳ thứ gì nơi thành phố nhỏ xinh này lại gợi nhắc thêm về anh.

Tôi quen Phong trong những ngày mùa thu dịu ngọt, nhưng lại xa anh ngày hè oi ả, và cơn mưa ngoài trời cứ day dứt mãi không thôi. Mà những kỷ niệm của chúng tôi, thường gắn liền với những cơn mưa.

Vùi đầu vào những trang viết, tôi bắt đầu dần quen biết nhiều người hơn, họ đi nhiều, trải nghiệm và cứ đi về lại viết. Trước tôi từng nghĩ, quên anh thì khó, chi bằng cứ viết ra tên anh trên trang giấy này. Thế rồi thời gian cũng làm tôi vơi bớt phần nào, phần vì công việc hiện tại, nó cho phép tôi toàn tâm toàn ý dành sức lực cho chúng.

Hiện giờ, tôi làm hướng dẫn tour cho các đoàn tại đây, sau đó, có thể sẽ viết một vài bài về chuyến đi, gửi cho công ty đăng lên các trang mạng. Tôi yêu thích công việc này, nó mang lại cảm giác vui vẻ, không nhàm chán.

Cuối hè đầu thu, mọi người tới với biển cũng thưa dần, không đổ dồn về đây như trung tuần tháng sáu. Công việc cũng giãn dần ra, tôi tự thưởng một ngày đi dạo loanh quanh và viết một vài bài gửi báo.

Tin nhắn tới từ Huy - người trong đoàn du lịch hôm trước tôi có dẫn, cũng là người thường xuyên gặp ở những buổi đi thực tế. Anh và tôi có nhiều sở thích chung, nhất là văn phong viết bài, bởi vậy, nên nói chuyện cũng gần gũi. Đặc biệt, anh rất dịu dàng, quan tâm và sâu sắc. Tôi cảm nhận rõ điều ấy, trong đôi mắt.

Chuyến đi gặp một vài trục trặc do giờ giấc những chuyến tàu về đất liền, nhưng, may là tôi đã giải quyết ổn thỏa, để đoàn có được những ngày cuối tuần trọn vẹn ở Cô Tô.

Anh nhắn cám ơn tôi, một lần nữa, và sắp tới sẽ có một chuyến đi Mù Căng Chải, lần này chỉ đi theo nhóm khoảng năm người. Anh hỏi, tôi có thể làm hướng dẫn cho anh được hay không. Lịch mùa này ở biển quả không nhiều, với lại tôi cũng đã ở đảo này khá lâu, đã đến lúc đi trên một cung đường khác. Vậy là tôi đồng ý.

***

Mùa này Mù Căng Chải phủ một màu vàng rực rỡ, những sóng lúa vàng chín ôm ấp khắp các triền núi. Đoàn lần này của Huy có hai bạn gái, ba bạn trai và một nữ hướng dẫn là tôi. Chúng tôi cùng nhau thuê xe, và đi trên những con đường quanh co để ngắm lúa chín vàng rực. Bốn bạn kia là hai cặp đôi, và theo lẽ tất nhiên, tôi với Huy đi cùng một xe. Mọi người hồ hởi lên đường, còn tôi thì cũng chỉ biết cười trừ.

- Cũng lâu rồi, tôi chưa đi tour này, chắc ở đảo lâu quá, có gì mọi người bỏ qua nhé. Tôi nói với mọi người, khi dừng xe trên đỉnh dốc, bên kia là màu vàng rực của lúa vàng.

- Có chi đâu, nghe nói chuyến đi Cô Tô của Huy đã rất vui. Vậy coi như lần này bạn đi chơi cùng hội mình đi, một bạn gái nháy mắt.

- Đúng đó, như vậy cho thoải mái My ạ. Huy lên tiếng.

Cả hội cùng cười, và quyết định sẽ vào bản để nếm thử xôi nếp Tú Lệ nổi danh. Riêng tôi, ký ức về chuyến đi cùng Phong năm nào lại thừa dịp nổi lên, đè nén trái tim có phần đau nhói. Đã ba năm, có còn lại gì với thứ tình cảm mong manh ngày nào?

- Em có vẻ không vui? Huy đi chậm lại và hỏi tôi.

- Không, chỉ là có một vài chuyện chưa thể ngủ yên.

Huy tôn trọng sự im lặng nơi My, và không hỏi thêm gì nữa. Chuyến đi này, anh từng mong, sẽ xích lại gần thêm những tình cảm của mình với cô. Nhưng, có lẽ, ai cũng nên cần thêm thời gian.

Không phải My không nhận ra tình cảm của Huy dành cho mình, nó nhẹ nhàng, dịu ngọt. Những lần gặp nhau vô tình rồi tới trùng hợp quá đỗi mỗi dịp đi thực tế viết bài, những lần anh cần sự giúp đỡ của cô, những chuyến đi khác anh mời cô làm tourguide và cả chuyến đi lần này nữa.

Bản thân hiểu được sự trìu mến trong những lần làm việc cùng nhau, những quan tâm, hỏi han ân cần anh dành cho cô, nhưng trái tim lại không muốn làm theo điều ấy. Đêm xuống trên bản, có những đôi mắt không sao chìm vào giấc ngủ.

***

- Anh có nhìn thấy ngôi nhà bé xíu trên triền núi kia không? Giọng My háo hức. Em muốn sau này sẽ có một ngôi nhà như thế, và anh phải cõng em lên đó mỗi ngày. Cô vừa nói vừa vòng tay ôm chặt lấy Phong.

- Được anh hứa, anh hứa.

Tiếng chuông điện thoại kêu lôi Phong trở về thực tại. Ngày đó, đã xa lâu lắm rồi còn đâu.

- Mọi người đang kéo nhau đi Mù, lâu mày cũng chưa đi, lần này về Bắc đi luôn nha.

- Tao không muốn đi.

- Thế định cứ ôm mãi mớ ký ức ấy sao. Đi đi, tao cho mày mười lăm phút, tẹo tụi tao tới đón. Thằng bạn quả quyết.

Phong chẳng biết nên làm gì tiếp theo, vậy là đi. Mùa này người ta ồ ạt kéo lên Mù Căng Chải, bóng áo cờ đỏ sao vàng, quần rằn ri nhuộm cùng sắc vàng của lúa chín thêm rực rỡ.


Mọi người biết câu chuyện của tôi và My, cũng biết tôi đã sai lầm ra sao khi rời bỏ My theo một bóng hình không phù hợp. Lần này chúng muốn tôi đối diện lần nữa, rồi dần quên đi ký ức ấy, để bắt đầu một cuộc sống mới khi trở lại đây.

- Ê này, tới đây mà không qua Tú Lệ ăn xôi nếp thì chán chết. Một thằng lên tiếng.

- Qua ngay và luôn đi chứ.

Cả hội lại phóng xe lao đi, cô bạn thân nhắc tôi lái xe chậm một chút, vì lâu chưa trở lại lái xe trên cung này. Những lời em thì thầm trước kia lại quay trở về trong tâm trí. Làn gió này, chút nhớ thương này, liệu còn vương vấn nơi tim em?…

***

Là bóng dáng ấy, không lẫn vào đâu được. Dáng dấp của anh- người mà tôi luôn tìm ra trong đám đông, suốt những năm qua. Chẳng lẽ, xoay một vòng, trái đất này lại nhỏ đến thế sao. Những dư âm còn sót lại, bỗng chốc choán đầy trong tâm trí. Tôi có sai không, khi nhận lời Huy tham gia chuyến đi về miền kỷ niệm lần này?

- Em sao vậy My? Em mệt à? Huy hỏi dồn, chừng như rất lo lắng. Anh cuống cuồng kiểm tra, xem trán tôi có bị sốt hay không.

Tôi chẳng biết phải nói với anh ra sao, mọi thứ dường như đã đi lệch quỹ đạo, thêm một lần nữa. Những điều tưởng chừng ngủ quên trong ký ức giờ lại dội về, làm bản thân nức nở. Không sao kìm nén được, tôi vùi vào lòng anh mà khóc, như nhìn suốt quãng thời gian đã qua đã đau khổ thế nào khi Phong bỏ đi.

Huy lặng im không nói gì, chỉ vỗ về bờ vai tôi không thôi. Vòng tay anh không ngừng ôm lấy bờ vai tôi đang run lên. Gió chiều se sắt thổi qua lòng tôi lạnh ngắt.

***

Lý trí mách bảo rằng tôi đã nhìn thấy em, không thể sai được. Lý trí cũng mách bảo tôi đừng có nhìn về phía ấy nữa, nơi hai người đang dựa vai vào nhau bên kia cánh đồng. Là em đấy ư, có chăng mái tóc dài hơn nhiều, mà đôi bờ vai vẫn nhỏ xinh như thế. Tôi đã thử tưởng tượng nhiều lần cảnh gặp lại em, cũng chuẩn bị tinh thần nhìn em bên người mới, sao tim lại nhói thế này. Chẳng thể nào bắt mình không dõi theo về phía ấy.

- Anh nghĩ cũng tới lúc, hai người nên gặp lại, để ký ức có một cái kết. Hãy làm những gì mà trái tim em muốn. Huy lên tiếng sau một hồi im lặng, cũng là khi tôi thôi không khóc nữa.

Bàn tay anh buông rời tôi, có ý muốn để tôi về bên kia. Khoảnh khắc ấy rất ngắn, nhưng tôi thấy trong ánh mắt anh, niềm yêu thương thiết tha sâu thẳm. Không hề níu kéo, cũng chưa từng bày tỏ với tôi, nhưng tôi luôn cảm nhận được ở anh, dịu êm và chân thành. Chỉ là bản thân tôi còn vướng bận quá nhiều chuyện của quá khứ, nên cứ để anh trông mong như vậy.

Rồi bóng em dần tiến về phía tôi. Chỉ mình em.

Vẫn đôi mắt sâu thẳm và ánh nhìn ấm áp như trước kia đã từng, nhưng dường như, niềm thiết tha không còn dành riêng tôi nữa.

- Thật mừng, vì thấy anh vẫn bình an….

- Em từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ chào anh một cách bình thản được. Nhưng giờ, đến lúc, em bắt đầu những hành trình mới rồi. Chúc anh…

- Chúc em hạnh phúc. Anh chỉ muốn nói rằng, anh đã từng rất hạnh phúc khi được bên em. Tôi cắt ngang lời em nói.

- Ai cũng từng ít nhất một lần đau khổ vì tình yêu. Nên chuyện xưa, anh đừng tự trách mình, trái tim không có lỗi. Em nói khi rời đi, về phía chàng trai đang đứng rất lâu ở đó. Vẫn là em, tha thứ và dịu dàng như vậy. Tôi đã để tuột mất em, cũng từng làm em đau lòng, nhưng chuyện của trái tim, giờ hãy để thời gian làm lành lại. Em hạnh phúc, chẳng phải là điều tôi mong mỏi nhất đấy sao.

Có bóng hai người sóng đôi bên nhau dưới ánh chiều.

Có một người, chỉ còn biết nhắn với gió mây nỗi nhớ về em...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Em không tin những gì xảy ra với mình, mọi chuyện như một cú giáng quá lớn

- Có nỗi đau nào bằng việc buông tay 1 người mà mình vẫn yêu !



- Để rồi hằng đêm, khi bóng tối và sự cô đơn vây kín tâm hồn,

. . .lòng ta lại nghĩ về người ấy, về những kỉ niệm đã qua!



…Bất chợt có những giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên đôi má.



- Đau đấy. . . nhưng vẫn phải mỉm cười.

 May ao thun quang cao

Nhiều người nhận xét em là người cứng đầu, mạnh mẽ, em thừa nhận điều này đúng, có vẻ như đó là đặc điểm của những người thuộc cung Ma kết. Nếu như thấy nhiều người thất tình sống không bằng chết, vật vã khổ sở, quỵ lụy đến mức đáng thương thì em lại chọn cách im lặng, im lặng đến khi nào còn có thể chịu đựng được. Cái cách này thực chẳng làm cho lòng thoải mái gì, nhưng cũng còn tốt hơn là cái kiểu khóc lóc như một con điên với bạn bè như hồi cấp 3 ngày nào nữa.

Có phải tình cảm của em nhạt nhòa đến mức có thể giấu kín như bưng với gia đình, bạn bè những cảm xúc của những ngày đầu em gọi là bi thương đấy với cái sự bình thản lạ kỳ, em cũng không biết tại sao mình có thể làm được điều này...

Anh, cũng 1 năm rồi ngày mình chia tay. Không một lời hỏi thăm, không liên lạc, không gặp mặt...Em không thể ngờ cái ngày anh đưa em ra bến xe về quê ăn tết lại là lần cuối mình gặp nhau. Em không tin những gì xảy ra với mình, mọi chuyện như một cú giáng quá lớn, em sốc, có nằm mơ em cũng không thể ngờ nó lại xảy ra với mình. Em cứ ngỡ cuộc đời này đã dành trọn cho anh, rằng anh sẽ ở bên em cả đời che chở cho em... Vậy mà!
Mình yêu nhau được 3 năm 3 tháng 4 ngày, ai cũng nghĩ khi em ra trường  sẽ là lúc mình có một kết thúc đẹp. Liệu có phải tình yêu của mình quá êm đềm nên khi vừa xảy ra một thử thách nó đã vội nguội ngắt? Gia đình anh không đồng ý vì em ở xa, chỉ đơn giản vậy thôi mà em và anh xa nhau. Đọc nhiều câu truyện Bạn trẻ - cuộc sống em thầm ngưỡng mộ những người trẻ yêu nhau vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau. Còn anh, mới đó mà anh đã vội thấy nhận định, lý lẽ của ba mẹ là đúng. Thực tình mà nói em không phải là người con gái xinh đẹp, vẹn toàn để anh có thể cầm tay em bước qua khó khăn, nhưng cách anh làm khiến lòng em đau nhói.
 Rang su cao cap

Anh vội vàng gặp mặt người con gái mẹ anh mai mối, khen cô bé đó đủ điều với em. Em có phải là sỏi đá đâu mà anh làm thế? Tại sao lúc yêu nhau anh hứa hẹn đủ điều, chỉ yêu một mình em, chỉ cưới một mình em, anh vẽ ra một tương lai hạnh phúc của hai đứa. Dù không nói ra nhưng em tin anh nhiều lắm, anh lúc đó là cả bầu trời của em! Giá như lúc đó anh đừng vội buông tay em, giữ em nhiều hơn có thể thì có lẽ em đã không phải mang một nỗi buồn suốt 1 năm qua rồi.

Thời gian đúng là trôi nhanh quá, mới đó mà mọi thứ đã nhạt nhòa, đã như chưa từng quen rồi. Thỉnh thoảng nghĩ lại như một thói quen, rồi nhói lòng. Quên anh là điều em phải chấp nhận một cách miễn cưỡng. Dù sao thì bây giờ lòng hai đứa đã nguôi ngoai, mong anh sẽ gặp được hạnh phúc của mình, và nhớ là dù có chuyện gì thì hãy luôn bảo vệ người con gái đó nhé! Giờ thì em mới can đảm để chúc anh hạnh phúc, ông xã bụng bự ngày nào của em!



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em không muốn mọi người nghĩ rằng anh vẫn đang yêu em

* Gặp nhau là sự tình cờ...

* Yêu nhau là sự bất ngờ của trái tim....
* Duyên là do trời định !...
* Phận là do người trao !...
* Nhưng Hạnh phúc là do chính mình nắm bắt...!!*
* Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho ta gặp nhau...
- Thì ta sẽ là của nhau mãi mãi....
 * Ông trời chỉ giúp ta 1 đoạn đường mà thôi...
- Đoạn đường còn lại phải do ta tự đi tiếp... 
 * Định mệnh có sẵn mang đến cho ta Tình yêu...
- Định mệnh ta tạo ra sẽ cho ta Hạnh phúc...
 * Hãy nhớ là...
- Hạnh phúc chỉ đến với người biết trân trọng và nâng niu...
 - Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên nhau...
- Đừng để đến lúc xa nhau mới "gào" lên *đau đớn*!!
 Quan ao cong nhan


Khi anh đọc được những dòng tâm sự này có lẽ em đã ở một nơi rất xa anh. Không phải là để trốn chạy quá khứ, trốn chạy anh mà là để cho cả anh và em có thể bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình. Em sẽ đến nơi mà em có thể tự chịu trách nhiệm về bản thân và tự lo được cho mình mà không ỷ lại vào anh nữa. Vì thế anh đừng lo lắng cho em…
 Sửa máy lạnh

Em sẽ không sao đâu, vì chắc chắn em sẽ tìm được một tình yêu thật sự dành cho tiêng mình. Anh cũng không phải bận tâm nhiều nếu người đó không chăm sóc, không đối tốt với em như anh. Bởi em không muốn ỷ lại vào người đó giống như đã ỷ lại vào anh, sẽ ra sao nếu như một ngày nào đó người ấy cũng sẽ rời xa em như anh bây giờ.

Em sẽ sống hạnh phúc bởi em tin nhất định anh cũng muốn như thế. Giờ em có thể thoải mái làm mọi thứ mình thích mà không sợ anh cằn nhằn rằng em còn quá trẻ con để có thể làm được những việc như thế. Em cũng đã biết rằng niềm vui không còn chỉ là việc ở bên cạnh nhìn thấy anh mỗi ngày. Vì em đã tìm thấy được niềm vui cả ở những nơi không có anh…
phutungoto
Em sẽ thay đổi mọi thói quen của mình trước đây. Em không thể cùng anh đi bộ trên con phố thân quen hay lang thang khám phá những góc phố, không thể cùng anh ngồi dưới mái hiên ngắm nhìn cuộc sống mỗi chiều mưa…Tất cả đều không thể bởi sống ở một nơi hoàn toàn mới em tin mọi thói quen trước đây của mình sẽ theo cơn mưa này quay trở về nơi mà cả hai chưa bắt đầu.

Em sẽ vẫn ổn thôi vì mỗi sáng thức dậy em luôn nhìn thấy nụ cười của mình trong gương. Em cười nhiều hơn bởi trân trọng những giây phút bên anh khiến em biết trân trọng hơn mọi thứ xung quanh mình. Vì vậy anh đừng bận tâm nhiều gì về em nữa…
 Giay dan tuong

Anh à, từ giờ anh đừng làm mọi thứ cho em nữa, đừng quan tâm, lo lắng tới em nhiều như thế. Em không muốn mọi người nghĩ rằng anh vẫn đang yêu em. Bởi em biết trong trái tim anh ai mới là người quan trọng nhất. Vì vậy đừng tự lừa dôi bản thân mình thêm nữa



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Khi đọc được những dòng tâm sự này anh rất muốn bé hiểu lòng anh và hãy quay về

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.

May ao thun quang cao



Bé à, có lẽ thời gian 5 năm qua, thời gian hai đứa mình yêu nhau anh đã không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của bé nhiều. Anh đã làm cho bé phải khóc và buồn rất nhiều. Nhưng bé à, thật sự anh không muốn như vậy đâu, anh không muốn chính mình làm cho người yêu mình phải đau khổ như vậy. Anh biết anh đã sai, đã sai rất nhiều. Anh rất hối hận, hối hận vì đã để mất một người yêu tốt như bé. Thật sự cuộc đời này anh để mất bé đó là sự ân hận lớn nhất của cuộc đời anh.
Rang su cao cap

Anh nhớ ngày xưa mới quen bé, anh đã thấy bé thật dễ thương và có dáng vẻ tiểu thư. Khi bắt đầu quen bé và yêu bé anh cũng thấy rất sợ vì tính mấy người con gái dễ thương và tiểu thư thì rất lăng nhăng và rất khó chiều nữa. Nhưng những điều đó không thế cản trở một người con trai 18 tuổi mới biết yêu lần đầu, mới biết cảm giác thế nào là lúc đi học bên người con gái mình cảm thấy thích thích, biết thế nào là cảm giác được người khác có một chút e thẹn khi nói chuyên với mình, biết thế nào là những buổi đêm về nằm nghĩ rồi cười một mình. Anh nhớ những ngày hai đứa mình mỗi khi xóm trọ mất điện là lại dắt nhau ra ngoài công viên ngồi chơi. Anh rất nhớ những đêm trông cho mất điện để được ra gặp bé, được nói chuyện trên trời dưới đất với bé và được nhìn thấy nụ cười thật là dễ thương của bé.
 Giay dan tuong

Hồi xưa anh nghĩ rằng anh không biết có tán được bé không nữa vì lúc đó bé rất nhiều người theo đuổi và bé lại dễ thương nữa. Công nhận anh ăn nói hoa văn làm cho người khác cũng phải buồn cười bé nhỉ? Anh hay nói cái bóng điện sáng là bé còn bóng điện mờ kia là anh hay anh chỉ là một chiếc máy bay trong khi bé là trái đất… phải nói thật là anh giỏi khi bé nhận lời yêu anh bé nhỉ. Khoảng thời gian hai đứa mình yêu nhau thật là hạnh phúc phải không bé. Mặc dù, không được giàu sang phú quý gì hết nhưng có mấy ai được như hai đứa mình chứ. Thật hạnh phúc khi anh và bé cứ trên một chiếc xe đi hết thành phố Huế. Thật hạnh phúc khi được nhìn bé ngồi sau mà cười khúc khích. Thật hạnh phúc khi mà bé thấy anh đạp xe không nổi bé toàn phải đạp với anh không à. Có lẽ không gì hơn khi hai đứa mình ngồi ăn cơm như một gia đình ăn toàn rau thôi phải không bé nhưng hai đứa mình toàn đút cho nhau ăn thôi. Bé nhớ không hai đưa mình bị thủy đậu đó, lúc nào anh cũng chở bé từ nhà trọ bé lên nhà trọ anh để nhìn nhau không. Đó là những ngày tháng đơn giản nhưng tràn ngập hạnh phúc phải không bé.
Có lẽ anh đã sai lầm vì ít quan tâm đến suy nghĩ của bé. Anh hay nói rằng anh muốn yêu con gái chân trắng chứ không phải yêu một con bé có cái “chân nông dân” này. Anh hay nói anh phải yêu đủ 10 cô thì anh mới yêu bé. Anh hay nói người yêu anh thì mặt không có mụn. Anh hay nói người yêu anh không tâm lí gì hết... hạy trong chuyện khó nói khác cũng vậy. Nhưng bé à, nếu thật sự anh muốn yêu người con gái dễ thương hơn, đẹp hơn, yêu nhiều người đến tận 10 cô hay anh chê bé cái gì thì anh đã không còn yêu bé trong 5 năm cho đến bây giờ nữa. Anh yêu bé vì nhiều thứ, vì tất cả những gì hạnh phúc nhất và kể cả đau khổ vì đau khổ anh mới nhận ra rằng anh yêu bé nhiều hơn phải không bé. Từ khi anh bước ra ngoài xã hội anh mới nhận ra rằng bé thật sự quan trọng đối với anh. Bé à, không khi nào là anh không nghĩ tới bé hết vì mỗi khi anh nghĩ phải xa bé có lẽ đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời anh. Bé biết không trong hai tuần gần đây bé không hiểu được cảm giác của anh đâu. Một cảm giác thật lo sợ - lo sợ vì bé đã nhận thấy có rất nhiều người hơn anh về mọi thứ - về tiền bạc – về dễ thương – và về nhiều thứ khác nữa. Anh đã suy nghĩ rất nhiều và luôn luôn tự hỏi với mình rằng tại sao trước đây anh không đối xử với bé tốt hơn, sao không quan tâm nhiều hơn suy nghĩ khi bé nghe anh nói đùa. Anh thấy mình không còn là gì trên thế gian này nữa khi để mất bé.
phutungoto

Bé biết không khi anh nghe được khi hai đứa đang ngồi ăn cơm nói cười hạnh phúc nhưng bé nói rằng “đến giờ thì giữa anh và người đó bé cũng không biết là bé chọn ai nữa”. Anh biết bé vẫn yêu anh nhưng tình yêu bé dành cho anh đang ngày càng mai một dần khi người đó đang cố gắng quan tâm chăm sóc bé và anh thì lại ở xa bé nữa. Bé à, thật sự anh không thể không có bé được bé ạ. Anh không tưởng tượng được những ngày tháng anh không có bé. Những ngày mỗi khi cầm điện thoại lên chỉ muốn gọi điện hay nhắn tin cho bé. Anh không biết mình có chịu đựng được không nữa.

Bé à dù có trăm lần chọn lại thì anh vẫn chọn bé thôi – một con bé có cái “chân nông dân” mà anh hay nói. Khi đọc được những dòng tâm sự này anh rất muốn bé hiểu lòng anh và hãy quay về những ngày tháng hạnh phúc chỉ có hai đứa mình được không bé?

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Hãy coi đó như một sự thận trọng để rồi khi tin em sẽ yêu mà không hối tiếc…

Cuộc đời dạy tôi phải biết tôn trọng tình yêu, Nhưng nó cũng bảo tôi đừng quỳ gối cầu xin thứ tình yêu đó
May ao thun quang cao



Anh đã đến bên đời em, dừng chân lại, đưa tay kéo lấy em lên khỏi vũng bùn của nỗi buồn trong quá khứ. Sự rạng ngời của tình yêu và lòng tốt khiến em không dám tin ánh hào quang trước mặt mình là sự thật. Em đã yêu, đã tin nhiều lần và rồi em nhận được chỉ là sự hẫng hụt. Giờ đây, một lần nữa, em lại phải đứng trước lựa chọn: Tin hay không tin? Bởi vì em biết, nó sẽ lại tác động tới con tim của em. Một con tim đã có quá nhiều đau đớn.


Em như kẻ đã từng vấp ngã, mà ngã đau là đằng khác. Vì thế mà mọi con đường bằng phẳng đều làm em e ngại. Có quá nhiều thứ khiến em cảnh giác. Em còn quá trẻ, trước những trở ngại trong đời em không có gì khác ngoài con tim trinh nguyên. Vì thế mà khi bị phản bội em không có bản lĩnh, không có ý chí, không có nghị lực, chỉ có một con tim mang ra hứng trọn nỗi đau đó. Thế nên em sợ, sợ cho tới tận bây giờ, khi có một hạnh phúc khác nảy mầm.
Rang su cao cap

Có lẽ anh đã bị tổn thương nhiều lắm vì em. Bởi lẽ không có gì đau bằng khi ta yêu bằng con tim chân thành nhưng lại luôn bị đối phương ngờ vực. Đáng đau khổ hơn nữa là họ luôn nghi ngờ ta sẽ giống một kẻ tồi tệ trước đó. Điều ấy là một sự tổn thương rất lớn. Em biết chứ. Nhưng lúc đó em ích kỉ, em chỉ nghĩ được cho cảm giác của mình, em sợ mình sẽ lại bị đau vì thế mà em lại làm anh đau.

Em đã tìm mọi cách để đẩy anh ra thật xa vì em không dám tin hạnh phúc mình có trong tay là thật. Em thà chọn cô đơn còn hơn là một lần nữa tổn thương vì người mình yêu. Nhưng em càng đẩy anh ra thì anh lại càng tiến lại gần em hơn. Anh nói với em rằng không có cách chữa vết thương nào tốt bằng việc học cách yêu thương thêm nữa. Chỉ có tình yêu mới xoa dịu nỗi đau tình yêu gây ra một cách nhanh nhất.
Giay dan tuong

Anh kì lạ thật. Anh có sức chịu đựng đến phi thường. Em không phải là cô gái quá nổi bật đến mức anh phải hi sinh quá nhiều như thế vì em. Em không xinh đẹp, không giàu có, không giỏi giang, em chỉ có một quá khứ buồn vì bị phụ tình và hiện tại đang có một trái tim đau, trái tim luôn nghi ngờ. Vậy mà anh vẫn cặm cụi bên em, mỗi khi em cần anh đều nhanh chóng có mặt chỉ để nhận về em một sự hững hờ.

Anh không bắt buộc, không vội vã, không hờn trách em, anh cứ ra sức chờ đợi và không ngừng quan tâm. Sự đúng mực đó của anh càng làm em thấy yêu hơn bao giờ hết. Nhưng kì lạ thay, càng yêu thì em lại càng muốn tránh xa. Khi em nhận ra em yêu anh quá mất rồi thì em lại càng lo sợ. Ngày trước em đã từng yêu và tin như thế, nhưng em nhận được gì…
phutungoto

Nhưng rồi khi anh ra đi… khi anh bắt đầu rời xa thì em thấy sợ thực sự. Em nhận ra rằng việc không được có anh lúc này còn đáng sợ hơn việc nếu yêu rồi mất anh. Đó là chuyện ngày sau mới xảy ra, mà biết đâu đó cũng chẳng bao giờ đến. Vậy tại sao em lại vì một chuyện chưa tới mà bỏ hạnh phúc bây giờ.

Em xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nghi ngờ mà lẽ ra em nên dành thời gian đó để yêu thương. Hãy coi đó như một sự thận trọng để rồi khi tin em sẽ yêu mà không hối tiếc… Cảm ơn anh đã kiên trì, cảm ơn anh vì đã dứt bỏ đúng lúc để em nhận ra em cần phải nắm giữ yêu thương...

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com