Showing posts with label nhật ký. Show all posts
Showing posts with label nhật ký. Show all posts

Wednesday, September 3, 2014

Anh và em chúng ta đã từ bỏ một yêu thương thực sự phải không anh?

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự yên bình. 

sua may tinh tai nha


 Bước về phía trước đối với em giờ này chẳng dễ chút nào khi mọi thứ đã thay đổi, anh thay đổi và em cũng phải thay đổi. Anh thay đổi để chạy theo tiếng gọi của vật chất còn em thay đổi đề đi tới một tương lai tươi sáng đang chờ đón em phía trước. Anh và em chúng ta đã từ bỏ một yêu thương thực sự phải không anh?

***
Giay bao ho lao dong
Ngoài kia bóng tối bao phủ lấy hết mặt đất, tất cả im lặng đến nghẹt thở chỉ còn nghe tiếng gõ bàn phím lách cách trong phòng và hơi thở của màn đem đặc quánh. Càng về đêm nỗi cô đơn càng bủa vây lấy trái tim bé nhỏ đang tổn thương. Những ngày qua em thực sự đã quá mệt mỏi, mệt mỏi bởi những suy nghĩ, mệt mỏi bởi những thứ cảm xúc không tên.
bao tri may lanh

Em im lặng để cho mọi thứ trôi tuột qua kẽ tay, qua hơi thở và qua cả ký ức không màu sắc, em không muốn níu giữ bất cứ thứ gì bởi vì em biết giờ này em không còn đủ sức để níu giữ nó nữa, em bất lực nhìn yêu thương của em bị người ta mang đi mất.
Phu tung o to

Người ta bảo em nhu nhược đến ngu ngốc, người ta bảo em không yêu anh, người ta bảo em hiền quá hay người ta bảo em sợ hãi, nhưng người ta đâu phải em nên người ta đâu hiểu được em đang nghĩ gì cần gì và muốn gì và người ta cũng không phải là em nên người ta cũng không bao giờ hiểu được nỗi đau em đang phải chịu nó như thế nào đâu.
sua may nuoc nong
Người ta nói đúng đó anh à, em nhu nhược. Ừ nhỉ? Sao lúc đó, lúc mà em nhìn thấy anh đang hôn cô ta, lúc mà em nhìn thấy anh đang nắm tay cô ta sao em không chạy tới trước mặt anh và hét lên rằng anh là đồ khốn và tát vào mặt anh hay ít nhất cũng phải nói vài lời rồi mới bỏ chạy chứ? Sao em lại không làm như thế nhỉ? Hay thực sự  em quá hiền hay cũng có thể em sợ nên không dám làm gì như người ta nói với em chăng? Sao lý do nào cũng đúng thế anh nhỉ?
Bao ho lao dong

Vì yêu anh nên em không muốn làm anh phải xấu hổ nơi công cộng, vì yêu anh nên em rất tin anh và bị anh lừa dối bao lâu nay, vì yêu anh nên đến bay giờ em cũng không tin rằng anh đã bỏ rơi em để chạy theo tiếng nói của vật chất. Em yêu anh, yêu đến tổn thương cơ mà.
Giay dan tuong

Anh có thấy anh ích kỷ quá không khi anh vừa muốn có một tình yêu đúng nghĩa vừa muốn có những thứ vật chất khác, anh sai rồi đấy, nhưng giờ đây điều đó không quan trọng với em nữa.  Thà ngày trước anh nói chia tay em vì hết yêu, em sẽ để anh đi, em không níu kéo, như thế chẳng tốt cho cả anh và em hơn sao? Như thế em sẽ đỡ phải tổn thương, đỡ phải nghĩ anh là người xấu xa đến thế. Nhưng anh tham lam nên anh không làm thế. Anh vẫn nói yêu em nhưng vẫn muốn nắm tay người con gái khác. Anh nói yêu em cơ mà sao anh lại làm thế?
sua tu lanh

Em luôn tự hỏi có bao giờ anh yêu em trọn như lời anh nói dù chỉ là một giây thôi? Và có bao giờ khi bên cạnh cô ta anh nhớ tới em? Có khi nào những lời ngọt ngào anh từng nói với em lại là kịch bản anh viết sẵn dùng chung cho cả hai. Niềm tin không còn và em lại có thêm một thói xấu khi cứ nghi ngờ về anh nghi ngờ tất cả mọi thứ anh dành cho em?

Cuộc sống này đã làm cho em mệt mỏi quá rồi, nếu tiếp tục liệu em còn đủ sức  nữa hay không? Em đã từng đọc một câu nói mà em nhớ mãi “Chúng ta đừng bao giờ tạo ra hoàn cảnh để rồi tự mình rơi vào đó và lại đổ lỗi cho chính hoàn cảnh mà mình tạo ra”. Tình yêu của chúng ta do chúng ta tạo nên, chúng ta không biết nắm giữ thì ai nắm giữ cho chúng ta, chúng ta tự tay tạo ra nó và chúng ta đã tự tay phá vỡ nó. Chả có ai rỗi hơi đi cất giữ yêu thương thay kẻ khác.
Rang su tham my

Anh một kẻ tham lam đã làm tổn thương cả hai người con gái, cô ta cũng giống em chẳng có lỗi gì cả chỉ là vì quá yêu anh nên đặt niềm tin không đúng chỗ, em – cô ta chẳng ai xứng đáng để nhận sự đau khổ và thương tổn ấy. Tất cả đã kết thúc nhưng anh chẳng thể nào biết được xét đến cùng tổn thương nhất vẫn là em và cả cô ta nữa.

Mỗi buổi sớm thức dậy em vẫn nhớ anh như một thói quen không thể nào từ bỏ, em lại lục tìm điện thoại kiểm tra tin nhắn hay lại ôm cái điện thoại khư khư trong tay mỗi buổi tối để chờ một cuộc gọi từ một số điện thoại quen thuộc mà em không bao giờ lưu tên trong máy. Em cứ đọc đi đọc lại mấy cái tin nhắn của anh ngày trước em vẫn còn lưu trong máy, lại nhớ về anh như những ngày xưa. Em vẫn còn nhớ về anh – một kẻ đã làm em đau khổ.

Đôi khi em tự hỏi liệu có phút giây nào mềm yếu em lại tha thứ cho anh? Với em mọi thứ đã đổ vỡ không có gì có thể hàn gắn được, tất cả như thể đã là quá đủ rồi, em không đáng phải chịu như thế.

Thực sự tất cả như một giấc mơ và em chỉ muốn thoát ra khỏi nó để không còn phải đau khổ nhưng đó lại không phải là mơ. Em chưa bao giờ nghĩ em phải xa anh phải quyên anh nhưng đến lúc em phải quên anh rồi. Bước về phía trước đối với em giờ này chẳng dễ chút nào khi mọi thứ đã thay đổi, anh thay đổi và em cũng phải thay đổi. Anh thay đổi để chạy theo tiếng gọi của vật chất còn em thay đổi đề đi tới một tương lai tươi sáng đang chờ đón em phía trước.
 Ban vai cho tan binh

Anh và em chúng ta đã từ bỏ một yêu thương thực sự phải không anh?

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em sẽ cứ như vậy… vẫn cứ như vậy để anh mãi mãi day dứt vì đã đánh mất em. Mãi mãi anh à…

"Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng đường mình. Cuộc sống đã cho ta yêu thương sao ta lại chối từ, cuộc sống cho ta niềm vui sao ta lại ưu buồn?

Ôi cuộc sống mong manh, ngắn ngủi biết đâu ta sẽ chẳng có ngày mai, thôi hôm nay cho ta ngừng lại, ngừng lại một ngày để ta biết yêu thương!"

sua may tinh tai nha


Em sẽ tiếp tục bước đi và sẽ lại gặp một yêu thương khác, một người dẫu chẳng đem lại cho em hạnh phúc nhưng ít ra cũng đem đến cho em sự bình yên và thanh thản. Em tin, hạnh phúc còn đủ chỗ cho em.

***
Giay bao ho lao dong
Chuyện tình yêu là chung cả một quãng đường dài, chứ không phải vài bước cỏn con bên nhau. Em đã nghĩ, mình đã thật hiểu nhau để có thể kiên nhẫn cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Em biết chứ, mọi việc em đều phải kiên nhẫn để thực hiện, sẽ phải độc lập mà giải quyết, mà cho dù không giải quyết được em cũng phải gắng gượng tự tìm cách.
bao tri may lanh
Vậy nhưng dù em đã cố gắng chắc chắn, em vẫn lầm. Em lầm trong cái mộng mị tự hoang tưởng về tình yêu của anh, cho đến khi nhận được sự thay lòng của chính anh, mắt em đã rảo hoảnh nhìn anh quay đi.
Phu tung o to

Em đã từng yêu anh  tha thiết, từng muốn cùng anh tay trong tay đi về những chốn bình yên hằng mong ước. Nhưng giờ đây, tình cảm không còn được bồi đắp từ hai phía, như nốt nhạc lỗi phách, trái tim của anh đã lạc nhịp . Em nhỏ bé đến nỗi anh không nhìn thấy? Hay vô dụng đến mức anh không cần để tâm đến? Từng ngày trôi qua, rồi hoang mang khi em biết mình đã trở nên vô hình trong cuộc sống của chính anh.
sua may nuoc nong
Bốn năm yêu nhau không bằng một giây anh vui vẻ bên người ta. Bốn năm em cố gắng vun đắp, cố gắng yêu thương và đem niềm vui đến cho anh nhưng vẫn không thể ngăn bản thân anh thay đổi. Bốn năm, em vật vã với bao nhiêu sóng gió, tan vỡ biết bao nhiêu lần em vẫn rắn rỏi nuôi dưỡng tình yêu của hai chúng ta. Đến cuối cùng, em chỉ đáng là hạt sương còn đọng trên ô kính, nắng lên rồi sẽ bốc hơi tan vào hư không, biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu muốn tự do, muốn rời xa xin anh hãy nói một câu tròn vành rõ chữ, rằng bên em không vui, không hạnh phúc như bên người ta, em sẽ buông tay. Em sẽ trả anh lại cho bình yên thật sự, em sẽ ra đi, tuyệt nhiên không để lại dấu vết. Đúng vậy anh ơi, chỉ cần một câu tròn vành và rõ chữ.
Bao ho lao dong

Tình yêu trong em không còn đủ bao dung để mạnh mẽ cùng anh đi tiếp. Chia tay để em đau vội một lần duy nhất, hơn là cứ gắng gượng, chỉ làm vết thương thêm âm ỉ dần dà. Cho nhau một lối đi riêng, dù là ngược lối về nhưng vẫn tốt hơn cả hai cùng nhau đau khổ. Anh và em chia tay trong một chiều mưa. Mưa rơi lã chã, em thấy có cái gì đó mằn mặn ở khóe môi em. Trong mưa, có cả nước mắt của em, đắng ngắt và nghẹn ngào.
Giay dan tuong
 Giọt nước mắt rơi vì con tim yếu đuối, vì quá đau, vì đôi bàn tay em hụt hẫng… Em một mình cô đơn trên đoạn đường dài, cắn chặt môi đến rướm máu chỉ để khỏi nấc lên những tiếng nghẹn ngào, chua chát. Chiều nay mưa lạnh đến tái tê lòng, em muốn được anh ôm, muốn anh nắm lấy tay em, hôn nhè nhẹ. Nhưng vòng tay ấm áp đó không còn dành cho em, bàn tay đó bận đan chặt vào một bàn tay khác…Em cô đơn lắm, cô đơn trong sâu thẳm lòng mình…

Dù có vội hay chầm chậm khẽ qua, em vẫn rảo bước tìm về những kí ức đã trôi xa. Dù cố gắng quên đi, nhưng đêm cứ kéo về những mệt nhoài với bao nhiêu khoảnh khắc mặn nồng bên nhau . Em làm sao quên đi sự quan tâm, chia sẻ của anh trong những lúc em khó khăn nhất. Anh nhớ không, mùa đông năm ấy, trong không khí lạnh lẽo ấy, anh đã nắm chặt tay em, cảm giác ấm nóng từ hơi người anh cuốn em vào những giây phút bình yên hiếm hoi trong cuộc sống, cứ như vậy anh đã tập cho em cái thói quen không thể thiếu anh. Em yêu cái tính tự lập của anh. Em xót xa khi thấy anh gục trên bàn với những bản thảo còn dở dang.  Em yêu vị cà phê đăng đắng ngòn ngọt anh pha cho em mỗi sáng. Em yêu cái xoa đầu an ủi mỗi khi em mệt mỏi vì công việc…
sua tu lanh

Tình yêu đã qua ấy là một kỉ niệm. Chính anh thay đổi, chính anh tự tay phá vỡ niềm hạnh phúc em đã cố gắng xây đắp bao năm nay, chính anh buông bỏ lời hứa về một gia đình nhỏ của chúng ta, chính anh chọn cách xa em để viên mãn với tình yêu mộng tưởng của mình.. Thế thì tại sao em phải hà khắc chịu đựng nữa làm gì, tại sao em cứ phải vờ như mình đã quên anh? Cần gì phải mụ mị làm ngơ với chính cảm xúc của mình? Em không thể sống với con người hai mặt như thế mãi được. Em phải là một cô gái thực tế trước đó, vì em không muốn để bản thân mình cứ sống ảo, cứ chờ đợi một điều dù biết rõ nó không đáng để thuộc về mình. Em là một người tự trọng, dẫu vậy em đã luôn xuống giọng trong mỗi lần cãi vã, tha thứ cho anh bao nhiêu lần rồi anh nhớ không? Nhưng giờ đây, tất cả đã chìm nghỉm xuống tận đáy thất vọng rồi anh ạ, rất khó để em có thể tha thứ. Có bao giờ anh để ý thấy em trầm lặng, ít cười hơn chưa? Có bao giờ anh nhận thấy em vì anh mà thay đổi đến mức nào không? Có bao giờ nhìn thẳng vào mắt em mà biết là em đang buồn chưa? Nghĩ kĩ đi, anh sẽ thấy mình tệ bạc đến nhường nào. Em đã từng trân trọng anh và cuối cùng cũng bị anh vứt bỏ như một thứ đồ chơi không còn dùng được. Và dẫu em thật sự thấy cô đơn, dẫu em rất cần một chỗ dựa, cần một bàn tay nắm lấy tay em khi em mệt mỏi, em vẫn không chọn cách quay về bên anh nữa.
Rang su tham my

Anh đã từng nói cuộc đời này có nhiều vết xước khi càng cố vỗ về, chỉ làm chúng thêm bỏng rát hơn. Vì tim em cũng bằng máu thịt, anh ơi, em không thể để nó cứ mãi tổn thương, cũng không thể khiến nó đứng ra chịu bất cứ vết sẹo nào nữa. Vì anh, em cứ phải ủ ê, than trách về cái lầm của mình mãi sao? Không đáng! Em sẽ đi trên con đường mới, con đường không lẫn bước chân anh qua. Em sẽ học nhiều thứ, làm nhiều việc, không để trống bất kì một khoảng thời gian nào. Cứ như thế, về đêm lại mệt đừ rồi ngủ thiếp đi, không còn thời gian nghĩ ngợi về anh nữa. Tuổi trẻ của em ít lắm, em muốn ôm trọn nó, làm những gì mình thích để sau này không phải hối tiếc. Tình yêu không có sự khóc thuê khóc mướn, chỉ có đường ai nấy bước sau khi đã cạn hết nghĩa tình. Tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Những gì em đã lựa chọn, tất cả đều mang hơi thở của cuộc sống, nhưng em không thể để cuộc sống quyết định rằng em phải sống thế nào, lựa chọn con đường ra sao. Em phải sống một cách an nhiên, giải thoát cho tâm hồn của chính mình.

Em sẽ tiếp tục bước đi và sẽ lại gặp một yêu thương khác, một người dẫu chẳng đem lại cho em hạnh phúc nhưng ít ra cũng đem đến cho em sự bình yên và thanh thản và để bản thân em có cơ hội yêu thương người đó như yêu thương chính mình. Một người chỉ hao hao giống anh nhưng yêu em chân thành. Em tin, hạnh phúc còn đủ chỗ cho em. Em không trách, không giận, không hận thù. Quên một người thật sự là khi trong lòng không còn oán trách, không còn yêu thương, cũng chẳng hận thù. Làm đau anh hay chính em đang tự làm đau mình? Em sẽ cứ như vậy… vẫn cứ như vậy để anh mãi mãi day dứt vì đã đánh mất em. Mãi mãi anh à…
 Ban vai cho tan binh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Mưa lất phất, có một người lặng lẽ bước vào con ngõ nhỏ

"Không bên cạnh, không có nghĩa là ngừng yêu thương
Không nói chuyện, không có nghĩa là không nhung nhớ
Dù ở xa nhưng vẫn chung nhịp thở
Dù chẳng gần nhưng vẫn ở trong tim ."

sua may tinh tai nha


Mưa lất phất, có một người lặng lẽ bước vào con ngõ nhỏ. Người ấy đứng núp ngoài cửa lớp dạy vẽ để nhìn vào bên trong…Bây giờ người đàn ông đã hiểu vì sao mười năm trước, thiên thần nhỏ của ông ấy đã biến mất khỏi đời ông.

***
Giay bao ho lao dong
Ngõ nhỏ…mỗi sáng em đi học. Ngôi nhà có giàn hoa ti gôn lấm chấm hồng… Tà áo dài trắng của em cuốn theo hồn tôi, thằng con trai mới lớn tuổi 20.

Rồi một ngày, tôi mạnh dạn bước qua cổng ngôi nhà ấy.
bao tri may lanh
Tôi tình nguyện thành gia sư cho nàng, thiên thần của tôi. Mỗi buổi chiều, chúng tôi đạp xe loanh quanh thành phố. Em nói rằng em thích con đường có hàng me cổ thụ, tán cây giao nhau như đôi tay tình nhân. Mỗi cơn gió qua, đem theo những chiếc lá xinh xinh rơi trên tóc, trên vai… Em yêu thơ và thích chép thơ hồng màu mực tím.
Phu tung o to
Tôi trở thành “thi sỹ” bất đắc dĩ vì em. Nụ hôn đầu tiên chúng tôi trao nhau bắt đầu từ một đêm dưới giàn hoa ti gôn…

Đã nhiều ngày, thiên thần của tôi không còn đạp xe đến trường.
sua may nuoc nong
Cánh cửa ngôi nhà im lìm hơn, giàn ti gôn buồn rụng lá…Hỏi thăm mới biết em phải đi nước ngoài trị bệnh. Căn bệnh bướu não em mang, nhưng em không hề nói với tôi một lời: Em đáng thương hay đáng trách ?
Bao ho lao dong

Tôi nhận quyết định làm thầy giáo ở một miền quê. Tôi xa con ngõ nhỏ như một liệu pháp tinh thần để quên em, để quên “thiên thần nhỏ” ban cho tôi tình yêu ngọt ngào đầu đời rồi lặng lẽ biến mất, không một lời từ giã, không một dòng thư để lại.
Giay dan tuong

Mười năm trôi qua, cha mẹ tôi dọn nhà đi nơi khác. Tôi kết hôn với một nữ đồng nghiệp dạy cùng trường. Vợ chồng tôi đã có đứa con gái đầu lòng. Tôi đặt tên con là Ái Lan, chính là tên em - thiên thần của tôi. Khi con tôi học lớp 6, chúng tôi xin chuyển về thành phố công tác vì cha mẹ tôi già yếu. Con gái tôi học rất giỏi và có năng khiếu hội họa.
sua tu lanh
Tôi tham khảo trên báo để chọn cho cô con gái cưng một chỗ học vẽ thì bất ngờ tôi đọc thấy tên em, nữ họa sĩ dạy vẽ. Địa chỉ đúng là ngôi nhà cũ, nơi có cánh cổng trắng và giàn ti gôn hồng cánh mỏng liti…Tôi thấy tim mình thắt  lại.

***
Rang su tham my
Mưa lất phất, có một người lặng lẽ bước vào con ngõ nhỏ. Người ấy đứng núp ngoài cửa lớp dạy vẽ để nhìn vào bên trong. Một cô giáo trẻ đẹp, ngồi trên chiếc xe lăn đang tỉ mỉ hướng dẫn cho từng học trò bên giá vẽ, bên cọ màu…Bây giờ người đàn ông đã hiểu vì sao mười năm trước, thiên thần nhỏ của ông ấy đã biến mất khỏi đời ông. Cuộc phẫu thuật để lại di chứng cho nàng là đội chân bại liệt. Bác sỹ có lẽ đã báo trước cho bệnh nhân về tiên lượng xấu này nên nàng không muốn đem đau khổ cho người mình yêu. Đôi vai người đàn ông run run, hình như ông đang khóc dưới giàn ti gôn ngày xưa…
 Ban vai cho tan binh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Anh đến rất nhẹ nhàng và cũng lặng lẽ ra đi...

"Nếu bạn yêu một ai đó nhí nhảnh và giống trẻ con
Hãy trân trọng người đó, đừng từ bỏ!
.
.
.
.
.
Vì trẻ con luôn thật lòng, không lừa dối người khác. "



Cô đã tìm đến biển nhiều hơn mỗi khi cô nhớ tới anh, cô đã yêu biển và yêu những kỉ niệm anh dành cho cô bên bờ biển.

Chiều dần buông xuống, một mình cô lặng lẽ bước dạo bên bờ biển.
Giay bao ho lao dong
Cơn gió mang theo hơi nước từ ngoài xa phả vào người cô mát rượi, mái tóc cô buông theo chiều gió. Biển chiều không ồn ào nhưng đủ để cô thả những cảm xúc theo con sóng chạy dài ngoài kia; đủ để  kĩ niệm ngày ấy trở về trong cô.
bao tri may lanh
Chọn một nơi yên tĩnh nhất, cô ngồi trên bãi cát dài, đôi mắt vô vọng hướng về phía cuối chân trời, hai bàn tay cô đơn đan vào nhau, một cảm xúc không tên chợt ùa về. Cảm xúc không tên - nói đúng hơn là cô không thể gọi đúng tên mớ cảm xúc hỗn độn ấy trong suốt thời gian qua đã làm phiền cô quá nhiều.
Phu tung o to
Dường như có một nỗi nhớ xen lẫn cảm giác buồn, cô đơn đã  làm sống mũi cô cay cay và nước mắt cô chực trào ra. Cô nhớ anh – chàng sĩ quan hải quân cao cao gầy gầy.

Giờ đây ở một nơi xa, anh có biết cô đang nghĩ về anh nhiều lắm không? Kỉ niệm ngày ấy như một cuốn phim nhật kí về những ngày hạnh phúc. Cô chợt mỉm cười khi nhớ tới cái tên cô đặt cho anh – Mèo. Cái tên ấy đi kèm đúng sở thích  và cách pha trò của anh. Anh đã làm cô cười thật hạnh phúc nhưng anh cũng làm cô đau đầu bởi anh rất bí ẩn.
sua may nuoc nong
Thật sự anh đã làm cô suy nghĩ rất nhiều, bao nhiêu dấu hỏi về anh trong cô ngày càng nhiều thêm. Nhiều lúc cô không muốn nghĩ thêm một điều gì nữa nhưng trái tim cứ cuốn cô vào dòng suy nghĩ. Đã bao lần cô tìm tới biển, cô muốn hét lên thật to để quên đi nhưng tất cả nhưng có chăng chỉ con sóng xa ngoài kia có thể hiểu được.
 Bao ho lao dong
Cô đã tìm đến biển nhiều hơn mỗi khi cô nhớ tới anh, cô đã yêu biển và yêu những kỉ niệm anh dành cho cô bên bờ biển.

Anh đến rất nhẹ nhàng và cũng lặng lẽ ra đi, để lại trong cô những nỗi nhớ mà trước kia cô không nghĩ rằng hình ảnh của anh lại nằm sâu trong trái tim cô và cô lại nhớ anh nhiều đến vậy.
Giay dan tuong
Giá như anh đừng im lặng những lúc xa cô, giá như anh đừng làm cô hạnh phúc lúc bên cô thì có lẽ trái tim cô giờ không bị tổn thương đến vậy. Có những thứ cô không thể nói ra và chẳng có ai có thể hiểu được cô, cô chỉ biết tìm đến biển để thả hồn mình.
sua tu lanh

Cô đã lầm tưởng một ai đó cao cao gầy gầy tựa anh, cô đã nhớ anh khi đi qua những góc kỉ niệm, ngay cả những cử chỉ, sở thích của anh cô đều nhận ra ngay từ những ngày đầu mới quen nhau. Cô đã từng tự hỏi không hiểu sao cô lại có thể dễ nhận ra nhiều thứ ở anh như vậy – nhưng có lẽ anh không biết bởi cô chưa bao giờ nói ra. Anh cũng  đâu có biết được hình ảnh của anh đã được cô dành trọn một góc nhỏ trong cuốn nhật kí. Những câu chuyện về cảm xúc và nỗi nhớ anh cô biết giữ riêng cho mình và tâm sự cùng với con sóng và những trang nhật kí ngày càng dày thêm.
Rang su tham my

Mải chạy theo dòng suy nghĩ, cô không biết đèn trên bãi biển đã thắp sáng tự bao giờ. Cô quay mình lại, không biết cho tới lúc nào cái cảm xúc không tên đó thôi không làm phiền cô nữa. Cố gắng để nó ngủ yên, hãy nghĩ về kí ức ít thôi…Thầm mong anh ở nơi xa ấy một lúc nào đó có thể hiểu được suy nghĩ của cô. Gửi dành tặng anh những điều tốt nhất mà anh đã lựa chọn cho cuộc sống, mong anh công tác tốt, sống tốt – chàng sĩ quan hải quân trẻ.
 Ban vai cho tan binh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Anh đã biết có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy thay em

Cứ sống hết mình, yêu hết lòng .. Để nếu mọi thứ không như mong muốn .. Thì cũng không hối tiếc bởi vì ta cũng đã cố hết sức để nắm giữ.. Chỉ là .. Do ta.. Cố nắm giữnhững thứ .. ngoài tầm với..

 sua may tinh tai nha


Em đã tìm ra anh giữa cái thế giới ảo kia. Em nói em đã tạo Facebook vì nỗi nhớ khiến em không thể ngồi yên. Anh nhìn em qua Webcam, em khóc. Anh chỉ biết lau những giọt nước mắt ấy qua màn hình máy tính, nhưng anh tin sẽ có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy, anh sẽ về Huế với em.
***
Giay bao ho lao dong
Thành phố buổi chiều thật lạ, từng khuôn mặt người cũng thật lạ và cái cáchmà anh gặp em cũng thật lạ. Trong vô vàng ngược xuôi của cuộc sống, tiếp xúcvới bao nhiêu người, bao nhiêu cuộc gặp gỡ, anh không nghĩ mình lại gặp nhauthật lạ kì như vậy. Hệt như ông trời đã cố ý sắp xếp cho anh đến đó, đi dạo conphố đó và ngồi đúng cái quán đó, nơi mà em cũng ngồi bên mấy chiếc ghế nhựa vớichiếc xe đẩy xinh xinh. Và rồi anh gặp em.
bao tri may lanh

Thật khó hiểu, mà đúng ra cũng chẳng có gì là khó hiểu cả khi anh yêu một ngườicon gái sống cách xa mình cả trăm số. Bởi anh biết đó là định mệnh, định mệnhđã cho anh gặp em. Hôm đó anh bước xuống xe đến với thành phố Huế sau một cuộchành trình dài qua bao nhiêu thành phố.
Phu tung o to
Anh là sinh viên một trường đại học kỹthuật ở thành phố Hồ Chí Minh, hoạt động Đoàn đội và tham gia công tác xã hộiđối với anh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống sinh viên vốn nhiềuniềm vui này. Đợt đó anh theo Đoàn trường ra đến Huế để tham gia và tuyên truyềncho một buổi từ thiện giữa các trường đại học với nhau. Anh chưa nghĩ cuộc hànhtrình đến Huế nó lại dài như vậy.
sua may nuoc nong
Trong giấc ngủ chập chờn trên chuyến xe đườngdài, tay Đức bạn anh cứ nhấm nhá ra điều bí hiểm:

-Ôi sông Hương núi Ngự, cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp. Rồi mi sẽ thấyđến Huế lần này sẽ là điều không phải hối tiếc.

Cũng chính bởi câu nói đó mà anh đã thao thức cả đêm, bởi trong giấc mơ của anhcứ chập chờn mãi một tà áo dài tím rịm thướt tha, tà áo ấy như lướt đi trên cầuTrường Tiền mờ ảo mà bấy lâu nay anh chỉ được nghe qua sách vở. Có đúng thậtmảnh đất nhỏ bé này sẽ dẫn dụ cho anh nhiều điều, anh thầm hỏi và mong Huế sẽcó câu trả lời trọn vẹn cho anh.
Bao ho lao dong


Chiếc xe thả anh xuống con đường với những hàng cây có nhiều chùm hoa nhỏ trắngmuốt. Đức nói cho anh biết đây là cây long não vì khi vò nát lá trong tay sẽnghe được mùi long não. Đến với Huế lần này đối với anh là một cuộc dạo chơicòn riêng với Đức đây là một sự trở về không hơn không kém. Nhà Đức ở tít bênVỹ Dạ, nơi có lá trúc che ngang mặt chữ điền nổi tiếng của ông thi sĩ Hàn MặcTử, thành thử sự háo hức thể hiện rõ trên khuôn mặt nó. Đức hứa sẽ làm thổ địa,dẫn anh “cày nát” hết mảnh đất kinh kỳ này trong một tuần ở đây.
Giay dan tuong

Huế đang vào mùa nắng, mùi máy lạnh trong phòng khách sạn giống hệt mùi chiếcxe khách đường dài khiến anh chóng mặt. Thành thử thả chân ra phố vào một buổichiều nắng đổ như thế này quả thật là một điều thú vị. Đức dẫn anh lang thangdọc bờ sông Hương, đi qua con đường mát rượi bóng cây ngang trường Quốc học. Đứcchép miệng:

-Nóng thế này mình đi ăn chè cho mát, chè Huế ngon số một.

Anh chẳng biết chè Huế ngon không. Nói ra thì thật lạ, anh là người miền Namnhưng không hảo ngọt, thành thử anh không thích chè, và không biết chính nhờcái nóng như đổ lửa hay nhờ cái miệng dẻo quẹo của Đức mà anh đã vào quán em. Quánnhỏ xíu như em nằm im lìm một góc bên vệ đường, quán có chiếc bàn cũ, mấy chiếcghế nhựa cũ và cả chiếc xe đẩy cũng…cũ. Em ngồi đó nhìn vào phố, mắt em vô thứcchạm vào mắt anh. Chao ơi, thế là dừng lại ngồi xuống cái bàn nhỏ xíu:

-Cho hai ly chè bắp em ơi.

Đó là lần đầu tiên anh ăn hết một ly chè, anh ăn mà dáo dác tìm em. Em bận luôntay, mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, chỏm tóc đuôi gà cứ tung tẩy qua về đến tứclồng ngực của anh, nhìn em anh thấy em như con mèo ngoan nằm sưởi nắng. Khi đóanh tim anh đập rộn ràng dữ lắm, cả khi em đến tính tiền anh cũng ú ớ đến pháttội, cũng may có Đức cứu anh. Về đến khách sạn rồi anh còn nhớ mãi khuôn mặtlấm tấm mồ hôi kia.
sua tu lanh

Nếu vậy chẳng có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây là anh lại gặp em ngày hôm sau,lúc em lấy máu cho anh trong buổi hiến máu nhân đạo. Em nhìn anh cười cười, cólẽ em nhận ra anh. Anh cũng ngượng nghịu cười lại với em, dẫu cho mũi kim củaem khiến anh đau thấy ba sáu ông trời. Mà cũng nhờ đó anh mới biết em là sinhviên Điều dưỡng sắp ra trường. Em cũng là thành viên của Đoàn tham gia vào đợttừ thiện lần này. Lại một điều lạ lùng nữa phải không em?

Tối đó anh trốn Đức đi dạo phố một mình, gọi là dạo phố nhưng cái cớ chỉ là đểtìm gặp em. Em bận luôn tay, thành thử để nói chuyện được với em, anh chỉ còncách ngồi…ăn chè và chờ đợi. Ăn đến ly chè bột lọc thịt quay thứ ba thì anh hoamắt. Em che miệng cười khúc khích:

-Anh ni ăn ngó khiếp. . .

-Anh phải ăn để bù lại mũi tiêm hồi sáng cô bé ơi.

-Rứa hồi sáng em tiêm anh đau lắm à?

-Không, không đau. Chỉ như con kiến cắn thôi.

Nói đến đó thì bất chợt vết tiêm trên tay anh đau nhói. Vậy là ly chè đã choanh được dịp ngồi trò chuyện với em. Em bảo em chỉ bán quán phụ mẹ vào chiềutối, sau giờ học trên giảng đường. Anh chỉ dám ngồi nói chuyện với em chút xíuchứ quán người ta bán mà mình cứ ngồi đó hoài cũng kì.

Một tuần ở Huế là một tuần anh ngồi ở quán chè đó với em. Gặp em đến ngày thứtư anh bảo:

-Anh Đức về nhà ảnh chơi rồi, thành thử không có ai đưa anh đi chơi phố, em đưaanh đi được không.

Vậy mà em đồng ý, mình đã chở nhau qua bao nhiêu quán xá, phố phường phải khôngem. Anh chở em đi bằng chiếc xe đạp của em, nhờ đó anh biết được chở một ngườicon gái xinh xinh ngồi sau xe đạp thú vị hơn xe máy nhiều. Có em ở sau, anh dạigì chạy nhanh, mình lang thang qua bao nhiêu con phố, anh không chỉ biết đượcchè Huế ngon mà ở góc phố đó mình ăn bún hến, con đường kia mình ăn bánh canhcá lóc, con hẻm này mình xuýt xoa bánh khoái. Em cười giòn tan:

-Không khéo mình ăn hết Huế mất.
Rang su tham my

Đi hoài cũng mệt, đêm xuống thật nhanh, anh và em níu chân ở quán cà phê bên bờsông Hương. Ngó ra con sông đen nhánh tơ huyền như dải lụa, em kể anh nghe sựtích của sông Hương, về chùa Linh Mụ, về nhiều điều thú vị của Huế. Em bảo ngồilặng lẽ trong đêm, anh sẽ nghe thấy sông Hương có một mùi thơm nhè nhẹ. Anh hỏilại em:

-Mình dùng mũi ngửi sao lại bảo là nghe.

Em cười như nước lùa qua từng khe đá:

-Anh không biết Huế có câu "Ngậm mà nghe " à. Có những thứ mình khôngthể dùng giác quan mà phải dùng cảm xúc để nhận biết.

Anh chẳng cần biết sông Hương có thơm hay không, chỉ nhớ là anh đã ghé đôi môimình vào đôi môi ngọt lịm có vị cà phê sữa ấy. Lúc chia tay, em thẫn thờ:

-Sông Hương có nói chi mô anh.

Thế rồi không để anh trả lời em ùa vào phố, bỏ lại anh với vị cà phê sữa cònthoang thoảng trên môi.

Đức xin lỗi anh vì nó thất hứa cái vụ dẫn anh đi cày nát Huế. Nhưng anh phảibiết ơn Đức mới đúng, nhờ vậy anh mới được lang thang cùng em nhiều như vậy. Lúcchia tay về lại thành phố Hồ Chí Minh, anh rất sến sẩm. Đôi mắt em ngấn nước, emtặng anh tập ảnh sông Hương, dặn anh có nhớ em thì mở ra xem để nhớ về một consông kỷ niệm, con sông ấy cũng là tên của em:Hương Giang. Anh không có số điệnthoại của em, em bảo chiếc điện thoại chỉ khiến người ta thêm phụ thuộc và xacách, khi nhớ em anh làm sao liên lạc. Em cũng không dùng Facebook, cũng bởi lýdo trên. Thành thử, anh chẳng thể nào lên mạng trò chuyện cùng em. Anh lạc mấtem như một chiếc lá rơi rụng hòa vào những đám lá khô khác rơi trên phố.

Anh lang thang suốt một buổi chiều, qua nhờ nhờ Đức Bà, cho bồ câu ăn, qua DinhThống Nhất, qua công viên với cây xanh rợn ngợp. Nhưng mà làm sao anh langthang hết cả buổi chiều khi chỉ có một mình. Nhớ em, anh cũng tìm đến những consông nhưng ở đây sông chỉ có màu đen, ô nhiễm và bộn bề quán xá, không có nhữngvạt cỏ để anh nằm ngửa mặt lên trời hít lấy từng cơn gió mát từ sông thổi vào.

Anh rủ Đức ra góc nhà thờ Đức Bà nhâm nhi gỏi bò. Anh ngồi nhìn ra đường, thấydĩa gỏi bò sao…dở ẹc. Anh thấy khuôn mặt nào lướt đi trên phố cũng hao haokhuôn mặt em, hay là em cũng nhớ anh?
 Ban vai cho tan binh

Đức chép miệng:

-Nghĩ lại tao dẫn mày đến Huế có thật sự đúng đắn không hè?

Anh đưa mắt nhìn dĩa bò khô còn nguyên , buông một câu nhẹ bẫng:

-Sao mà tao nhớ Giang quá.

Đức không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt hai đứa lại nhìn ra những dòng ngườixuôi ngược kia.

Loay hoay với việc học, anh luôn tìm cách để quay về Huế, để khỏi mất em. Cũngnhờ những ly chè của em, anh không còn sợ đồ ngọt, ngược lại anh ăn chè để nhớem.

Nhưng anh không thể ngờ là anh lại gặp em trên vô vàn cái nick sáng đèn kia khianh mở máy. Em hiện ra thật ngạc nhiên và dí dỏm, cái tên chebap thật ngộ, emđã tìm ra anh giữa cái thế giới ảo kia. Em nói em đã tạo Facebook vì nỗi nhớkhiến em không thể ngồi yên. Anh nhìn em qua Webcam, em khóc. Anh chỉ biết launhững giọt nước mắt ấy qua màn hình máy tính, nhưng anh tin sẽ có một ngày anhsẽ lau những giọt nước mắt ấy, anh sẽ về Huế với em.

***

Lần đầu đến Huế với anh là những ngày nắng đổ, nhưng lần quay trở về này Huế đãvào mùa mưa. Anh tưởng tượng ra cảnh em ngồi co ro bên chiếc xe cũ kỹ né nhữnghạt mưa làm ướt tóc mà chân càng bước vội vã. Anh phải bước, phải chen nếukhông anh sợ sẽ không gặp lại em mất. Kia rồi, ở góc phố dọc bờ sông Hương emvẫn ở đó với chiếc quán bé xíu và chiếc xe đẩy cũ rích của mình, tấm bạt cũ kỹkhông che nổi những hạt mưa đỏng đảnh. Quán vắng khách, em ngồi đó nhìn ra sôngHương đang cuộn mình chảy. Đôi mắt em trong veo, đôi mắt em nhòe nước.

Ngồi xuống ghế anh gọi lớn:

-Em ơi, cho anh ly chè bắp .

Anh đã biết có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy thay em.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com