Showing posts with label lời yêu thương ngọt ngào nhất. Show all posts
Showing posts with label lời yêu thương ngọt ngào nhất. Show all posts

Wednesday, November 26, 2014

Gia đình là nơi bình yên nhất

Sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn
Để tìm lại tận sâu trong trái tim ta, người ta cần và người cần ta ❤
Thở đi nhẹ một kiếp người, vui đi để có nụ cười thênh thang ❤



Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên. Bao lâu rồi bạn không về nhà?

Chiều cuối tuần chớm đông, con phố tan tầm ướt nhẹp cơn mưa nhỏ. Chờ mãi nắng chẳng thấy về mà gió vẫn cứ rít lên từng hồi nghe buốt lạnh. Bến xe bus cũ chật ních người, ai nấy đều tay xách nách mang, nói cười vui vẻ. Hình như họ đang chờ một chuyến xe… một chuyến xe chở nỗi nhớ về quê xa… một chuyến xe mang tên “trở về”. Tôi loay hoay ngồi nép mình một góc, lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, bỗng chạnh lòng khi ai đó hỏi ai kia “Bao lâu rồi bạn không về nhà”… Ừ nhỉ, câu nói bâng quơ ấy lại khiến tôi nặng nề, da diết!

Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên.

Bao lâu rồi bạn không về nhà…

Khi cuộc sống có quá nhiều thứ phải đèo bồng, phải suy nghĩ, khi đó nỗi mệt nhoài đè nặng, kết thành sự cô đơn đến tột độ. Thèm cảm giác tìm thấy một nơi chốn bình yên để tìm về. Nhưng nơi bình yên ấy không phải là cảm giác khi tìm đến với những người bạn chí cốt hay người thương mà là một nơi dù bất cứ nơi nào cũng muốn tìm về. Đó là nhà…

Con người ta quen với việc xa nhà lâu, quen với việc thiếu vắng đi hình bóng cha mẹ và thiếu vắng những nơi chốn cất giữ kỉ niệm thơ ấu. Nhưng đó chỉ là cảm giác thiếu trong chốc lát, trong khoảng thời gian có thể định hình được nhưng không thiếu được mãi mãi. Vì không một nơi nào bình yên và an toàn hơn ở đó.

Bao lâu rồi không trở về mái nhà, bao lâu rồi không nghe giọng nói trực tiếp của cha mẹ, tiếng tíu tít của mấy đứa em thơ và cả tiếng thì thầm của ruộng đồng dân dã. Thời gian lâu đến nỗi chẳng thể nhớ nổi.

Bến xe những ngày cuối tuần chật kín người, ai cũng vội vã, hớt hải đi tìm một chuyến xe mang tên “trở về”; với một nét mặt rạng ngời. Chiều nay cũng vậy, dù thời tiết đã chuyển sang đông nhưng niềm vui khi được trở về quê hương cũng đủ làm ấm lên trái tim họ.

Còn tôi, tôi vẫn loay hoay với câu hỏi tưởng như chẳng có ý nghĩa gì nhưng xé nhỏ ra, nó là cả một nỗi nhớ dài và sự cách xa không đong đếm được.

Nhà… Nơi đó là nơi bình yên nhất mà tôi luôn muốn tìm về để trút bỏ nỗi mệt nhọc, trút bỏ sự ồn ào, vồn vã của đô thị. Được cùng cha lội bùn bắt vài ba con cá ao, rét lạnh nhưng nụ cười của cha sẽ cho tôi trọn niềm hạnh phúc. Được cùng mẹ đội nón tơi đi bắt cua đồng về nấu khế, cay xè, đậm vị quê. Dù khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đó là những gia vị tôi muốn thêm vào cuộc sống của mình mỗi ngày.

Nhưng tôi lại gặm nhấm ngày cuối tuần không trọn vẹn bằng nỗi nhớ nhà, tự vấn bản thân mình rằng cớ sao không sắp xếp được lịch để được “trở về”. Chợt thấy cay xè khi cứ gim chặt nỗi nhớ bằng những lý do ngụy biện cho cảm xúc.

Rằng nhớ thì cứ nói nhớ, muốn thì hãy về, đâu cần phải lý do, bỏ lỡ một vài cuộc hẹn, trừ một vài ngày lương để được ngụp lặn trong hơi ấm của gia đình. Bao lâu, bao xa rồi, hãy học cách chấp nhận sự xa nhà như một thói quen, nhưng đừng để nó thành một thói quen không thể thay đổi được.

Bao lâu rồi bạn không về nhà? Hãy biến câu hỏi đó bằng một chuyến xe mang tên “trở về”. Bạn sẽ thấy ấm áp và hạnh phúc, vì gia đình là nơi bình yên nhất ai cũng muốn tìm về…


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, November 22, 2014

Hãy can đảm YÊU, dám YÊU, chịu YÊU để biết rằng cảm xúc chưa bao giờ là cũ…

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .




Mùa đông đã chạm ngõ, chạm vào từng mái phố đang nằm co ro lẩn trốn những cơn gió mùa ùa về dữ dội. Đông về lạnh nhạt kéo theo tiết trời u ám, xám xịt, đặc quánh ủ lên nền trời một nỗi buồn xa xăm. Những ngày đông đến, con người ta viện cớ cái rét căm căm lùa vào từng thớ thịt để lười dậy sớm, lười học bài, lười đi lang thang, lười làm mới cảm xúc và cả lười yêu. Những cô gái suốt ngày tụm năm tụm bảy hò hẹn nhau chẳng phải vì để kể cho nhau nghe vô vàn cảm xúc khi yêu mà chỉ để luyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối về cái thời độc thân, không muốn yêu, chán yêu , lười yêu…

Những cô gái lười yêu sẽ luôn rơi vào trạng thái lửng lơ với cảm xúc của chính mình bằng việc không quan tâm đến những kẻ đang theo đuổi họ. Có chăng một hai lần hẹn hò với người ta cũng chỉ là giết chết thời gian rảnh rỗi, ậm ừ qua loa cho xong chuyện “hẹn”.

Lười yêu có nghĩa là lười với tâm hồn, lười làm mới cảm xúc, lười chia sẻ những suy tư với một người đặc biệt hay nói cách khác chính là ngại suy nghĩ về những thứ liên quan đến YÊU. Vì ngại nên YÊU là một khái niệm mờ nhạt và không phải là mối bận tâm ghê gớm của những cô gái đang tuổi yêu.

Những cô gái lười yêu, lười rung động dường như có một thế giới của riêng mình. Họ cuộn tròn cảm xúc, giấu kín nơi tâm hồn, khóa chặt lại rồi để quên chiếc chìa khóa ở một nơi nào đó. Giờ muốn gượng mở ra để xem cảm xúc có thể mới thêm nhưng không thể. Không hẳn họ chưa bao giờ yêu ai, có thể họ từng yêu, từng tin quá nhiều nhưng lại phải gánh chịu sự tổn thương quá lớn đè nặng lên con tim yếu đuối để rồi hiện tại YÊU là một từ ngữ rỗng tuếch, nhạt nhẽo. Thời gian trôi đi, tình yêu với những cô gái ấy chính là nỗi sợ hãi, sợ rồi không dám cho mình cơ hội yêu thêm nữa…


Ngược lại, có những cô gái chưa hề nếm trải mùi vị của tình yêu trong thời gian quá dài nên khi ai đó nhắc đến chuyện yêu, họ thường lảng tránh; và rồi bất chợt khi có người ngỏ lời yêu, họ lúng túng, ngại ngùng từ chối. Thở phào nhẹ nhõm khi đã “tránh” được một chuyện tình. Cuộc sống độc thân chưa từng bị ràng buộc bởi những dùng dằng của sợi dây tình cảm là vỏ bọc để họ “trốn chạy” yêu thương. Thói quen lười yêu, sợ yêu, ngại yêu đã dần dần hình thành một cái kén rất to, những cô gái ấy yên tâm khi được bao bọc bởi nó. Họ tự tạo ra chiếc kén để bảo vệ chính cảm xúc của mình đồng nghĩa với việc họ để mất đi bao cơ hội được yêu…

Trong cuộc sống những việc lặp đi lặp lại thường xuyên sẽ trở thành thói quen, nhưng đừng để trạng thái lười yêu thành một thói quen khó bỏ. Vì nó sẽ giết chết đi tâm hồn đang lên tiếng thèm yêu nhưng suy nghĩ của bạn lại dập tắt nó. Tuổi thanh xuân trôi đi nhạt thếch, vô cảm với yêu đương, chính bạn là kẻ đã tự tay chôn cất những cảm xúc, những rung động đẹp nhất trong cuộc đời con gái…

Đông đến rồi, gió lạnh ùa về, cô gái à, đừng chỉ tự ôm lấy bản thân mình vỗ về, ủ ấm yêu thương như vậy nữa. Hãy để cho nỗi cô đơn ngủ yên bằng cách làm mới cảm xúc của mình, mở lòng ra đón nhận một tình yêu mới, rất mới để biết rằng khi yêu con người ta rất đẹp.

Hãy can đảm YÊU, dám YÊU, chịu YÊU để biết rằng cảm xúc chưa bao giờ là cũ…

Friday, November 14, 2014

Ước muốn mãi mãi cũng như là giấc mơ

Đừng bao giờ đòi hỏi sự HOÀN HẢO ở một con người… Vì chính cái người đòi hỏi đó cũng không phải là HOÀN HẢO…
Đừng bao giờ đem SO SÁNH người trước và người sau… Vì chính sự SO SÁNH đó sẽ cướp đi của bạn NHỮNG ĐIỀU QUÝ GIÁ NHẤT…



Em sợ trưởng thành sẽ như những nhát dao, cắt lìa mọi xúc cảm bâng quơ và chặt đứt sợi dây ước mơ khiến người ta chạm mặt đất phũ phàng đến nghiệt ngã.

Trời Hà Nội rõ là lạ lùng đến kỳ quặc. Có ai ngờ được bỗng dưng một chiều muộn, dù trước đó nắng vẫn còn trong, gió mùa kéo về và thế là lạnh. Chuyện còn nhanh hơn cả trở một bàn tay sấp ngửa, để người ta cứ mãi giật mình dù đã đọc dự báo từ tận hai tối qua…

Em vẫn nhớ như in những chiều mùa đông hai đứa đèo nhau, tay anh lồng tay em gọn ghẽ trong chiếc túi áo khoác da màu đen hơi cũ. Em đã thầm thì những chuyện chẳng đầu cũng không cuối, kể về ước mơ nguệch ngoạc và mơ hồ tựa như con đường mình sẽ phải dắt nhau bước qua.

Mặc cho gió vẫn rít lên từng cơn, em yên bình tựa vai anh thủ thỉ những điều đôi tình nhân nào cũng nói. Tiếng anh cười giòn tan, tiếng em nũng nịu, tiếng hai bàn tay vẫn đang siết chặt ủ ấm cho nhau…

Mà cũng mơ hồ thật, vì chuyện yêu đương, khi người ta càng rõ ràng về những thứ mình sắp trải qua, cũng là khi mọi thứ không còn ổn nữa. Anh và em, lúc đó, là những ngày dũng cảm thương nhau kệ mai có ra sao cũng chẳng sao. Tuổi trẻ vui quá đúng không anh? Khi người ta sẵn sàng bất chấp. Một chiếc xe cũ, một phố màu đông, hai người yêu nhau và chỉ cần có thế.

Nhưng giờ thì khác. Anh và em đều hiểu, ở cái tuổi này rồi, nếu cứ chẳng sao mãi thì sẽ không thể đi đến được đâu.


Như một buổi chiều muộn màng chợt thấy mình tỉnh thức. Em không còn là em lúc trước. Anh cũng xa lạ với những thuở xưa. Trưởng thành kéo về lạnh buốt như gió mùa đông…

Em sợ trưởng thành sẽ như những nhát dao, cắt lìa mọi xúc cảm bâng quơ và chặt đứt sợi dây ước mơ khiến người ta chạm mặt đất phũ phàng đến nghiệt ngã.

Túi áo ngày xưa đâu còn ấm nữa? Cốc trà nóng vỉa hè; những ngày xuôi ngược, những đêm im lặng nghe tiếng thở dài trượt khẽ qua chiếc điện thoại cầm tay, không ai lên tiếng, không ai cất lời nhưng vẫn thuộc lòng những điều người kia mong muốn. Những buổi đêm bước chân ai đó thất thần đi về trong ngõ, góc nhỏ quanh co, từ ban công trông ra vẫn thấy bóng người đang đợi… Nhưng tất cả, tất cả đều đã khác xưa…

Vì những dỗ dành đâu còn ngọt nữa. Em cũng chẳng buồn giận dỗi nữa anh ơi!




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Friday, August 29, 2014

Sống trên đời cần có 1 tấm lòng

Đôi khi bạn cần phải chạy thật xa để có thể thấy ai sẽ chạy theo bạn. Đôi khi bạn cần phải nói nhỏ hơn để thấy được ai lắng nghe mình. Đôi khi bạn cần có một quyết định sai lầm chỉ để thấy được ai sẽ giúp bạn sữa chữa nó và nhìn thấy bạn trưởng thành hơn .



Một đôi tình nhân đang dạo chơi trong công viên, vô tình phát hiện một bà lão quần áo xốc xếch đi sau lưng mình. Cô gái kéo tay bạn trai nói :
“Đi nhanh lên, sau lưng mình có một bà già ăn xin đó !”
... Bà lão vẫn theo sát nút hai người.
Cô gái nghĩ : “Trời ạh ! Sao mà dai như đỉa thế !” Sau cùng cô gái ngừng lại, quay lưng nói với bà lão với một giọng lạnh lùng :
“Không có tiền !”
Bà lão cười :
“Bà biết con không có tiền, cái ví của con đang nằm ở chỗ bà đây !”

* * * * *
 http://lovedegiocuondi.blogspot.com/

Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới, cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ. Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng. Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà hàng xóm. Nó hồi hộp hỏi: “Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?” Cô gái trẻ nghĩ: ” Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!” Thế là cô gái xẵng giọng: “Không có!” Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm cười nói: “Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!” Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: “Mẹ cháu với cháu sợ cô chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm.”

Sống trên đời cần có 1 tấm lòng
.... đừng ai như 2 cô gái kia nhé các bạn trẻ



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tuesday, July 29, 2014

"Dẫu thế nào đi nữa

 "Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ luôn tâm niệm một điều, đó là không bao giờ ngoảnh đầu lại. Chỉ hối hận vì những gì chưa làm được, không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Mỗi bước đi trong cuộc đời, đều phải trả giá, tôi đã có được một số thứ mà mình cần, và cũng mất đi một vài thứ mà mình không muốn mất. Nhưng tất cả chúng sinh trên thế giới này, có ai là không sống như thế chứ?"
 http://thuonghieuthoitrang.blogspot.com/


Nếu tỏ ra khoan dung, sẽ có người cho là bạn dễ dãi. Dẫu thế, bạn hãy tha thứ cho họ.

Nếu tỏ ra tử tế với mọi người, sẽ có người nghĩ bạn có động cơ gì đó. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.

Nếu sống chân thật, sẽ có người muốn lừa dối bạn. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với bản chất của mình.

Nếu thành công, sẽ có những kẻ cơ hội tìm đến với bạn. Dẫu thế, bạn hãy luôn vươn đến thành công.

Nếu tìm thấy hạnh phúc, sẽ có người ghen tị và tìm cách phá hoại. Dẫu thế, bạn hãy cứ đi tìm và nâng niu hạnh phúc đang có.

Những điều tốt đẹp bạn thực hiện hôm nay có thể bị lãng quên vào ngày mai. Dẫu thế, hãy tiếp tục làm những điều tốt đẹp.
 http://nhatky-yeuthuong.blogspot.com/

Bạn mất nhiều năm để vun đắp một cái gì đó và rồi một người khác có thể phá hủy nó trong phút chốc. Dẫu thế, bạn hãy làm những điều bạn tâm đắc.

Có lúc bạn sẽ thất vọng vì đặt lòng tin không đúng chỗ. Dẫu thế, đừng bao giờ tỏ ra bi quan hay chán nản - cuộc sống thà bị lừa còn hơn không dám tin một lần.

Bạn trao tặng cho cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, nhưng thường thì người đời vẫn chưa cảm thấy hài lòng. Dẫu thế, bạn hãy cứ trao tặng những gì tốt đẹp nhất.

Dẫu thế nào đi nữa, hãy bỏ qua những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều bất công mà người khác có thể đối xử với bạn để tiếp tục sống theo cách mà bạn cho là tốt và đúng nhất. Như thế, dẫu bất cứ lúc nào, và bất kể điều gì có thể xảy ra, bạn vẫn luôn ngẩng cao đầu và không bao giờ phải hổ thẹn hay hối tiếc khi đối diện với lương tâm của chính mình.



Saturday, July 26, 2014

Nhờ gió cuốn đi nỗi nhớ da diết về anh

"Someday is not a day of the week. Someday is a code for never"

 sua may tinh tan noi gia re



Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cánh hoa bé nhỏ ấy, khi được ngắm nhìn cả cánh đồng bồ công anh, em lại thấy lòng mình thanh thản đến lạ...
Quan ao bao ho lao dong

Mùa đông lạnh và em cần hơi ấm, nỗi nhớ về anh lại một lần nữa cào xé con tim em. Đông năm nay tuy đến muộn nhưng sao nhẫn tâm và  lạnh lùng thế, lạnh lùng khi những đợt gió heo may mang kỷ niệm ngày xưa về với em. Lạnh lùng những lúc em lang thang trên góc phố, nhớ vu vơ, hát nghêu ngao rồi giật mình khi có bóng hình quen thuộc ngang qua…
 
 sua may lanh|
Chẳng biết là tình cờ hay là duyên số nữa, năm nay khi đông về mang theo từng làn gió ngoài kia, mang theo cả trái tim băng giá của e đi đến nơi xa. Cái lúc em cô đơn nhất, hiu quạnh nhất thì ngoài bầu trời kia, có cánh hoa nhỏ đang nheo mắt tinh nghịch bay đến và đậu trên cánh tay em. Bồ công anh!!! 
 
 Logo
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cánh hoa bé nhỏ ấy, khi được ngắm nhìn cả cánh đồng bồ công anh, em lại thấy lòng mình thanh thản đến lạ. Những kí ức ngày xưa lại tìm về trong em nhưng không còn ồn ào, không còn làm đau nhói con tim em mà lại nhẹ nhàng lắm.
 
phutungoto
 
Phải chăng chính sự yên bình của cánh hoa, hay ước muốn bay lên đến mọi vùng trời để đem tình yêu cho cuộc sống này của bồ công anh giúp em có thêm sức mạnh. Ngắm nhìn cánh hoa và hít sâu không khí lạnh giá của mùa đông năm nay em tìm lại chính mình, lúc mà  anh chưa bước ra khỏi cuộc đời em. 
Bao ho lao dong


Càng yêu thêm loài hoa đó, em dám đối diện với mình hơn, đối diện với sự thật là anh chẳng bao giờ là của em. Đối diện với điều mà trước đây em không bao giờ chịu chấp nhận.
 
  Giay dan tuong
Buông tay và giải thoát cho trái tim mình, không buộc nó vào những suy nghĩ, những nỗi buồn mang tên anh nữa. 

 Trong rang gia


Em sẽ để anh và ký ức về anh đi ra khỏi trái tim em, nhẹ nhàng và tự nhiên như những cánh hoa ấy và em sẽ tự cho mình một niềm tin, niềm tin sẽ có một ngày chị gió ùa đến, bất ngờ nhưng rất ngọt ngào, thổi bay những cánh hoa bồ công anh, và đem đến cho em một người yêu em như em đã từng yêu em…
 
 Thiet ke Website
Ngay lúc này em đang cầm trên tay bông bồ công anh, em sẽ thổi nhẹ, nhờ gió cuốn đi nỗi nhớ  da diết về anh, hòa tan vào đám mây xanh ngoài kia và tìm về chốn bình yên…
 may dong phuc hoc sinh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có lẽ đó cũng là lúc em nhận ra mình ích kỷ, vì đã trót yêu thương rồi.

"Thật ra cũng không cần phải tìm được người tốt để yêu. Chỉ cần tìm được người vì họ mà ta có thể tốt lên là quá đủ"

 sua may tinh tan noi gia re


Em không biết từ bao giờ, giữa chúng ta đã hình thành một mối quan hệ tình cảm trên mức rắc rối. Rằng chẳng phải anh em, chẳng phải bạn bè cũng chẳng phải yêu đương?

Em không biết từ bao giờ, giữa chúng ta thành hình một mối quan hệ tình cảm trên mức rắc rối. Rằng chẳng phải anh em, chẳng phải bạn bè cũng chẳng phải yêu đương?
 Quan ao bao ho lao dong

Là những ngày anh đón đưa em đi học, dậy rất sớm để qua đón em cho kịp giờ lên lớp. Mặc dù trước đó anh đã thức cổ vũ cùng đội bóng mà anh yêu rồi hò hét cùng đồng đội cả đêm.
 sua may lanh|

Là những ngày mưa, anh mắng mỏ em tội đểnh đoảng quên mang ô dù, áo mưa rồi sớm muộn gì dầm mưa cũng ốm. Nhưng cũng vẫn là anh quên cả việc trời mưa tầm tã, chạy ào tới đón em về nhà.
 Logo

Là những ngày hai chúng mình cùng nhau đi trên phố, gió thổi nhiều và sương giăng mỏng, anh không kéo tay em vòng lên trước như những người con trai khác vẫn làm, anh chỉ bảo em tựa đầu vào vai anh cho khỏi lạnh.
 phutungoto

Là rất nhiều, rất nhiều những điều khác khiến em thấy mình lạ lẫm. Em cứ tự nhủ rằng anh vẫn tốt với mọi người như tốt với em thôi. Nhưng sự thật thì em mong không phải vậy. Có lẽ đó cũng là lúc em nhận ra mình ích kỷ, vì đã trót yêu thương rồi.
 
 Bao ho lao dong
 
Có thể anh không hiểu, và sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Con gái bọn em nhiều khi cũng tự thấy mình rắc rối. Ví như chuyện giữa anh với em, với con trai các anh thì là bạn bè cũng được, anh em cũng được mà tình nhân thì cũng chẳng sao, khi chưa đến lúc sẽ chưa có tên gọi rõ ràng.

  Giay dan tuong

 Còn con gái bọn em thì khác. Những lúc bọn em trót yêu thương rồi mà không hiểu rõ lòng đối phương sẽ trở nên vô cùng sợ hãi, không lúc nào có cảm giác an toàn. Chỉ cần một câu vô tâm của đối phương cũng khiến con gái bọn em thấy khổ sở, không ngừng đoán già đoán non. 
 Trong rang gia


Chỉ cần một lời nói ngọt ngào hay một cử chỉ ân cần chăm sóc cũng khiến bọn em không dám tin một cách dễ dàng, trở nên hồ nghi và tự trấn an mình không nên dễ dàng bị gục ngã.

Thế đấy, anh nói xem, có phải là rất rắc rối và mâu thuẫn không?
 Thiet ke Website

Vậy thì còn chơi trò vờn bắt với em làm gì nữa nhỉ? Tại sao con trai các anh không nói rõ tình cảm và thể hiện rõ quan điểm của mình cho con gái bọn em được biết? Như thế có phải mình sẽ chính thức hẹn hò, em chính thức là bạn gái của anh và em sẽ không phải nghĩ linh tinh nhiều nữa không?

Thật ra thì… em cũng chỉ muốn anh biết rằng, khi nào anh thấy đủ, hãy gọi cho em và nói cho em nghe điều đó, anh nhé!
 may dong phuc hoc sinh


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Mây và Gió

"Một người luôn nhìn thấy và hâm mộ hạnh phúc của người khác. Bất chợt khi ngoảnh đầu lại, lại phát hiện thì ra mình cũng đang được người khác ngưỡng mộ. Thật ra, mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình. Chỉ có điều, hạnh phúc của bản thân thường nằm trong mắt người khác."

 sua may tinh tan noi gia re



Ngồi đây, tôi biết cô đơn đang hôn nhẹ lên trán mình, nhưng chắc chắn nụ hôn đó không vấn vương một nỗi buồn nào cả. Vì tình yêu là chuyện của trái tim và mây ở đâu là chuyện của gió, phải không em?

Ngày trước, khi còn với nhau, Hân có thói quen rất đỗi dễ chịu, em hay rúc nhẹ vào ngực lúc tôi đang căng mắt viết bài cho tòa soạn, rồi tự níu lấy cánh tay choàng dịu qua vai, thỏ thẻ vào tai tôi đủ điều. Hân nói rất nhiều, nhưng khó mà tôi hiểu hết được. Trong cả lô lốc các lý thuyết, cảm nhận của em về tình yêu, tôi và em đã từng có một trận tranh cãi nảy lửa. Em coi tình yêu là một cuộc bám víu - giống như một nhà văn nữ nào đấy đã từng viết - mà vốn dĩ bám víu thì rất đáng thương. Em nói tình yêu là chuyện của trái tim, yêu theo trái tim mình thôi. Tôi lại nghĩ khác, có chung, có thủy và cả trách nhiệm.

 Quan ao bao ho lao dong
Khi cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm, mặc kệ tôi, em im lặng chọn một góc nhỏ nào đấy và nức nở. Nhìn em tội nghiệp và đáng thương như con mèo kiệt sức sau một cuộc truy đuổi quyết liệt nhưng không thành. Thế mà lúc ấy, lòng tự trọng của tôi chẳng cho phép mình vỗ về con mèo đang ủ rủ kia…

Mùa đông năm ấy, em bỏ lại tôi một mình trong căn phòng tưởng chừng sẽ ngập màu hồng. Mảnh giấy mỏng đặt dưới lọ hoa: “Em sống theo trái tim mình, anh nhé!”

Đơn giản và nhẹ nhàng như khi Hân đến. Những ngày sau đó, tôi tìm em, lục tung cả thành phố, từng ngõ ngách, từng chốn cũ nơi chúng tôi đã có nhau. Bờ hồ vẫn lặng như lúc trước, dải ghế đá vẫn đủ hơi lạnh để khiến cho các cặp nhân tình tựa vào nhau khi sương xuống. Hàng cây vẫn lao xao như thế, chỉ có điều lá rụng ngày ấy đã được dọn sạch, thay vào đó là những vũng nước còn đọng lại từ cơn mưa rào đêm qua. Tôi đi một mình, lang thang như một kẻ tha phương chẳng biết ngày mai. Bao nhiêu công việc, bao nhiêu sự kiện để viết bài bị đọng lại. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ, cũng có thể là giả vờ thờ ơ. Chẳng có ai nỡ chỉ trích một kẻ thất bại trong chuyện thương yêu. Nhưng tất cả những gì tôi bỏ ra đều vô ích. Hân biến mất tựa hồ như chưa đến, chẳng một dấu tích.

 sua may lanh|
Ở thành phố không rộng những đủ để hai người từng yêu thương lạc mất nhau như thế này, Hân không quen ai, em ít khi ra ngoài và giao du với bạn bè. Cũng có thể Hân có bạn, nhưng những mối quan hệ bên ngoài của em hầu như tôi không biết. Đã từng có lúc tôi tự cho mình cái quyền được sở hữu Hân, nghĩ em là của tôi và mãi mãi về sau vẫn thế. Nhưng chính cái chủ quan ấy, chính cái quyền ích kỷ ấy đã đẩy em biến mất khỏi tôi. Chưa bao giờ trong một vòng đời, tôi thấy mình ngu ngốc đến như thế, nhưng rồi mọi chuyện cũng dần dễ hiểu hơn khi tôi vô tình bắt gặp Hân và Phú ở MinDa Café.

***

Những buổi trưa lúc giao mùa của tháng 3, trời làm nắng như đổ lửa. Từ ô cửa kính bên cạnh bàn làm việc của tôi ở tòa soạn nhìn xuống dưới là quán café sách. Tầm nhìn lại trúng ngay vào dãi hành lang đầy hoa tường vi của các khung của sổ bên ấy. Dán mắt vào màn hình máy tính để biên tập bài như thế, đến khi đầu óc hơi nặng một chút, tôi tháo kính rồi tự pha cho mình một tách trà để thư giãn. Ngày nào cũng vậy, trong khoảng gần 2 tuần tôi luôn nhìn thấy em ngồi ở đấy, bên khung cửa sổ đầy hoa tường vi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một cô nàng đeo kính, da trắng và trong như chưa hề có một vết tì. Chỉ riêng điều trên đôi vai trắng ngần ấy luôn hiện rõ một tattoo nhỏ.


 Logo

Em thích mặc váy hoa, và thường xuyên chỉ dùng Deal – một loại cocktail ở miền nhiệt đới. Trong mắt tôi, chừng ấy thông tin không ngăn nỗi sự tò mò. Thứ nhất là gương mặt và thứ hai là cái tattoo nhỏ nhắn kia. Em ngồi đó, kiên trì và nhẫn nại đến mức như bị kết dính với chiếc sô-pha màu trắng. Điều khiến tôi thảnh thơi dần dần không còn là tách ô long ấm nóng nữa. Chính là em, được nhìn em an nhiên và hiền hòa trong không gian tựa hồ chỉ dành riêng cho một người đã khiến tôi có một hứng thú lạ lùng trong công việc.

Thế mà những ngày giữa tháng tư, tôi không thấy em an nhiên như vậy nữa. Biết bao nhiêu hụt hẫng hiện lên trong đầu một gã trai vốn đã thiếu yêu thương, Sự tiếc nuối không nhấn chìm một con người nhưng có thể sẽ khiến ai đó hụt hơi trong một vài công việc tưởng chừng là quen thuộc. Ngoài giờ làm, tôi lang thang nhiều hơn ở các quán xá, mong mỏi một điều tưởng là không thế. Giá mà tôi có một lần mạnh mẽ, không chấp nhận những nhẹ nhàng yên bình như thế. Cảm giác giống như cứ mãi ngắm nhìn một thứ đồ yêu thích trong quán mà không mua nó về rồi đến một ngày, bất ngờ nhận ra nó đã thuộc về quyền sở hữu của người khác. Nhưng tôi còn lạc quan, còn hy vọng khi ít ra bây giờ có thể em chưa thuộc về ai.

 phutungoto
Sáng nay, một vụ cháy nhà do nổ bình gas ở con hẻm cuối đường Hoàng Diệu khiến cho một người dân gọi điện khẩn về tòa soạn. Tất cả phóng viên đã đi công tác, tôi đành xách máy chạy đi lấy tin. Thực ra đây cũng là một công việc mà đáng lý ra một phóng viên như tôi phải năng nổ, nhưng cảm giác gần 3 tháng nay không chạy tin sự kiện khiến tôi chây lười với vụ việc như thế này. Đến nơi, người dân hiếu kỳ tập trung lấp cả con hẻm chật chội.

Đám cháy đã được dập, nhưng bờ tường với vết nhơ của khói thì còn đó. Lách qua những đồ đạt đã hư hỏng, tôi nhẹ nhàng đi vào căn phòng, nơi có bình gas phát nổ. Chủ căn nhà là một cô gái khoảng 22, tôi đoán thế. Nhìn cô ủ rủ và xõa tóc hững hờ ở vai. Có lẽ cô không nhận ra sự có mặt của tôi cho đến khi tôi bắt đầu chuyển chế độ máy ảnh sang có đèn flash. Nhưng không ngoảnh mặt lên nhìn, cô quay lưng lại, và thu người vô góc tường. Trong không khí nặng nề của căn phòng, sự “chuyển động” ấy làm tôi khẽ đưa mắt nhìn về cô một lần nữa. Đôi vai gầy sau làn tóc hơi rối ấy thấp thoáng một tattoo, chính là tattoo trên đôi vai mà tôi thường thấy từ ô cửa kính tòa soạn.

- Anh có cần thông tin gì thêm không? Căn nhà này là em thuê lại của người ta thôi! - Vừa nói, em vừa khẽ lắc đầu cho những sợ tóc còn vướn ở khóe mắt hất ra. Giọng em cất lên phá tan không khí nặng nề của căn phòng đầy mùi khói. Từ khi nhận ra tattoo trên vai em, tôi buông hờ máy ảnh.

- …

- Anh phóng viên ơi! – Em lại gọi tôi lần nữa.

- À… Ừm, thực ra thì có nhiều chuyện để hỏi lắm, nhưng cơ bản là anh sẽ không viết bài này.

- Ý anh là…? – Em lấy tay đẩy gọng kính viền đen lên trên sóng mũi, ngước mắt nhìn tôi.

- …

***

Tôi kể cho em nghe hết, rằng tôi đã nhìn thấy em như thế nào, những ngày qua tôi lang thang để tìm em ra làm sao. Có thể em không hứng thú lắm về câu chuyện “một mình” của tôi, và cũng có thể em nghĩ đó chỉ là một kịch bản cưa cẩm quen thuộc của những tên phóng viên dẻo miệng. Nhưng không biết em nghĩ gì mà vẫn dọn chút ít đồ đạt còn sót lại sau vụ cháy để về với căn phòng ở khu chung cư của tôi.

 Bao ho lao dong


Hân là con gái của mùa thu Hà Nội, em nhạt nhòa nhưng sâu sắc. Hân kể với tôi rẳng em đang đi tìm, chỉ là tìm thôi chứ thật ra em cũng chưa biết là mình đang tìm thứ gì. Em nói Hà Nội hiền và rất nhiều thứ hay ho, nhưng chật quá, cả công việc cũng chật nên em đến thành phố nơi tôi đang ở để tìm. “Anh có quyền nghĩ rằng em đã tìm thấy thứ ấy… Chính là anh!” – Hân nói vậy. Tôi tin em.

Căn phòng không rộng lắm, chỉ đủ làm hài lòng một tình yêu mới chớm. Ban ngày tôi đi làm, Hân ở nhà, hoặc vùi mắt vào tiểu thuyết, hoặc một mình bên khung cửa với ấm trà ô long. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau rảo bước khắp các con đường nhiều cây của thành phố. Hân nói rằng em nhớ Hà Nội ở những mùa lá rụng, tôi đưa em dạo qua góc công viên, nơi đó có con đường quanh năm được phủ lá. Những ngày khi lượng tin bày đầy đủ với chỉ tiêu tòa soạn giao cho, tôi cùng Hân đi đâu đó thật xa, vùng ngoại ô hay những miền quê yên ả.


  Giay dan tuong

Thỉnh thoảng, tòa soạn cũng có tiệc tùng, tôi và em lại được dịp sánh bước bên nhau. Mọi người khen Hân mà lòng tôi cứ rộn cả lên, còn em thì chỉ cười tít cả mắt chứ không nói gì trong những buổi như thế. Hạnh phúc khi ấy như tấm vải hồng ngập cả gương mặt lúc nào cũng hớn hở của tôi, hạnh phúc chan vào cả công việc và trong cả những chuyến đi dài ngày lên vùng cao. Nhưng đôi khi hạnh phúc quá, yên bình quá khiến người ta hay ảo tưởng về những thứ đang có.

***
- Em về nhà với anh! – Đẩy cửa đi vào, không chào Phú như mọi ngày ở tòa soạn, tôi nắm tay Hân kéo ngược về phía mình và hét như một cái loa khiến cả quán café nhìn lại.

- Anh thả tay em ra đi, tại sao em lại phải về với anh chứ? – Hân cố vung tay.

- Em… - Tôi hơi cứng người trước thái độ đó của em, có lẽ tôi đã nhầm người, đây không phải là Hân trong mắt tôi. – Em nói như thế là sao? Bao lâu qua em ở đâu? Bao lâu qua em là của ai? Em nhớ không?

Hân mím môi, khẽ nhíu mày có lẽ vì đau ở tay, nhưng sự yếu đuối đó không che được thái độ của em ở đôi mắt:

- Anh Huy à, em không là của ai cả, có lần em nói với anh rằng em đang đi tìm một thứ, là em bỏ Hà Nội vào đây để gặp Phú.

 Trong rang gia
Tôi buông tay Hân ra, mắt hững hờ đủ để nén những dòng nước mắt sắp rơi.

- Anh ngồi xuống đi để em nói cái này, ở đây đông người, anh làm như thế không hay lắm. – Giọng Hân vẫn nhẹ nhàng như thế. Tôi ngồi xuống, từ lúc nào, Phú đã biến mất khỏi quán.

Nắng ngoài trời bỗng hé ra, từng dòng người cứ vội vã như thế mà không biết được rằng đó là giọt nắng hiếm hoi của những ngày mưa tháng 11.

- Những ngày qua em biết là anh tìm em như thế nào không? – Tôi nói nhưng vẫn để mắt ngoài đường.

- Em xin lỗi, vì đã giấu anh thời gian qua về chuyện đó. Em và Phú yêu nhau lúc anh ấy còn công tác ở Hà Nội. Vô tình hay sắp đặt, anh ấy bị chuyển vào đây, em đòi vào nhưng anh ấy không cho. Và khi em vào thì lại gặp anh...

 Thiet ke Website
- Thế còn những buổi tiệc? – Tôi thấy lòng tự trọng của mình đang rơi một cách thảm bại khi cứ mãi níu như thế.

- Đã có lúc em nghĩ mình yêu anh, nhưng rồi tình yêu đó… Em xin lỗi. – Hân cúi người, em lại giống như con mèo ủ rủ lúc trước.

Không khí rơi vào khoảng lặng, Hân nhẹ nhàng đứng dậy. Khi nỗi thất vọng cứ dần dần rơi tí tách xuống đầu một gã trai đã đánh mất lòng tự trọng chỉ vì một người con gái thì cô đơn nhanh chóng nhận anh làm “đứa con hoang quý báu”. Tôi biết như thế nào là vừa phải cho điểm rơi của bản thân. Khi em bên tôi, chưa một lần tôi nhìn vào mắt em mà tự hỏi: “Em có hạnh phúc như tôi đang cảm thấy hay không”?. Một kẻ như tôi, rất đáng bị bỏ rơi…

 may dong phuc hoc sinh
Bên ngoài ô cửa kính, nắng vẫn rải đều như thế. Ngồi đây, tôi biết cô đơn đang hôn nhẹ lên trán mình, nhưng chắc chắn nụ hôn đó không vấn vương một nỗi buồn nào cả. Cứ để em làm những gì em thấy hạnh phúc. Vì tình yêu là chuyện của trái tim và mây ở đâu là chuyện của gió, phải không Hân?

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chẳng có gì vĩnh hằng đâu em ạ!

"Có đôi khi, cùng là một việc, chúng ta có thể an ủi được người khác, nhưng lại không thể thuyết phục nổi bản thân"

sua may tinh tan noi gia re


Chẳng có tình yêu nào thiếu được niềm tin, sẽ luôn tin, học cách tin và vì yêu mà tin mãi.

Niềm tin được gọi về trong những ngày hoang mang gió, cuộc đời ấn vào chút nghiêng ngả nơi anh, hoài nghi nơi em, và thế là niềm tin lung lay. 

Quan ao bao ho lao dong

Cuộc đời dài rộng, tháng năm đợi chờ, trong số 7 tỉ dân ta tìm được nhau, nhưng để mãi được ở bên nhau thì không hề dễ dàng.
 
Anh vẫn thường bảo em rằng: “Hãy tin anh!”
 
sua may lanh|
Tất cả mọi việc em làm, con đường em đi, khó khăn em phải trải, luôn luôn như thế,  vẫn có một đôi tay dang rộng lúc em cần, ánh mắt dõi theo, trái tim luôn hướng về. Em đặt vào tay anh tất cả yếu mềm, lo toan, đặt vào hết nơi anh con tim bé  nhỏ, chỉ biết ngờ nghệch yêu, ngốc nghếch tin tưởng. Và như một cú ngã bất ngờ nhất, anh không còn giữ lời hứa nữa, anh phá bỏ niềm tin em trao.
 
Logo
Anh vẫn là anh mà không còn là anh nữa. Em vẫn là em nhưng thật sâu trong ánh mắt lại bị phủ mờ chút chông chênh xốn xang. Là đã đủ yêu để luôn tin chưa? Là vì yêu mà bỏ qua tất cả, gạt lòng mình để tiếp tục tin chăng? Biết nói sao đây, cứ mãi vội lau giọt lệ chực rơi nơi khóe mắt, tự trách lòng quá yếu mềm mà thôi.
 
 Thiet ke Website
Niềm tin - một khi đã vụt mất, biết bao giờ mới được gọi về, thả lại đúng vị trí trung tâm trái tim ta. Chẳng thể khiên cưỡng những tin tưởng, nói tin đó, nhưng trong mắt môi ta trao, đã có một vách ngăn tạo nên từ bao giờ. 
phutungoto


Niềm tin cũng như một đứa trẻ lắm lời, lúc bảo có, khi lại bảo không, hôm nay vẫn còn đứng đấy, mai đã chạy đi chơi đâu rồi.
 
 Bao ho lao dong
 Không phải không có niềm tin, là luôn tin, luôn cố tin, nhưng bàn tay bé nhỏ này không còn đủ sức níu giữ gì nữa, nỗi đau này lớn quá, không thể chống chọi nổi. 

Là một nhánh cây nhỏ bé mọc lên trong chiều bão, cây muốn đứng mãi, nhưng mưa tạt gió xô, cây làm sao để bám đất khi đất không còn muốn ôm cây...
 
  Giay dan tuong
Thứ tha là có thể, tập tin tưởng thêm lần nữa rồi, liệu anh có còn làm em vấp ngã nữa không? Anh lại hứa, không, anh đừng hứa nữa! Em không cần những lời hứa sáo rỗng đầu môi. Hãy cảm thông cho em, khi thỉnh thoảng em lại nhìn sâu vào mắt anh tìm về một chút gì đó, cố nắm lấy một điểm tựa để tiếp tục cùng anh song hành bước đi.
 
Trong rang gia
Em vẫn mơ về một ngày, không cần những chứng minh, không cần những ngụy biện, chỉ cần nhắm mắt, an yên, dù đi xa cách nào, anh vẫn đứng yên đấy mà đợi, mà chờ em. Chẳng có tình yêu nào thiếu được niềm tin, sẽ luôn tin, học cách tin và vì yêu mà tin mãi. Và từ đây, em lại lớn thêm một chút, mạnh mẽ hơn một chút. Tình mình lại nếm thêm chút vị “thứ tha”, đừng thử em nữa anh à, em không đủ bao dung mạnh mẽ như anh vẫn thấy đâu anh.
 may dong phuc hoc sinh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com