Showing posts with label hơi thở cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label hơi thở cuộc sống. Show all posts

Saturday, October 25, 2014

Em chợt nhận thấy mình chẳng còn yêu anh

Tôi thà được một lần cảm nhận mùi thơm từ mái tóc nàng, một lần được hôn đôi môi nàng, một lần được siết nhẹ đôi tay nàng còn hơn là sống bất tử mà không bao giờ có điều đó. Chỉ một lần thôi!
 May ao thun quang cao


Giống như một thói quen không thể từ bỏ, cứ mỗi khi thích ở một mình là em lại tìm đến quán cà phê nằm ở ven hồ ấy. Quán nhỏ thôi, nhưng chưa khi nào em bắt gặp nó vắng người. Em thích cái không gian yên tĩnh lọt thỏm trong một con phố náo nhiệt ngay ở giữa trung tâm Hà thành, thích những cách bày trí đối lập nhau nhưng không quá gay gắt ở đây. Kể cũng lạ, có lẽ bởi em cảm thấy mọi thứ đều đồng điệu với tâm hồn mình.

Hầu như lần nào em cũng chỉ ngồi đúng ở một vị trí. Em thấy thích chiếc bàn ấy ngay từ lần đầu tiên bước chân vào quán, bởi nó được đặt ở một góc tranh tối tranh sáng, rất khó để có thể nhìn ra. Mà đặc biệt lắm, chiếc bàn rất nhỏ và chỉ có một ghế duy nhất. Có lẽ chủ quán đã cố tình thiết kế nó như vậy dể dành riêng cho những kẻ thích đi uống cà phê một mình. Giống em.
 Rang su cao cap

Bất cứ khi nào em đến cũng thấy chiếc bàn ấy không có người ngồi. Là bởi trời Phật cố tình xui khiến để không ai ngồi vào đó, hay bởi trên đời này có quá ít kẻ lập dị giống em? Sao cũng được, miễn là em được ngồi vào chỗ mình vẫn ưa thích. Từ vị trí này em có thể quan sát được mọi thứ xung quanh. Em vẫn hay gọi cà phê đen và ngồi nhấm nháp nó hàng tiếng đồng hồ, cũng có khi là cả một buổi tối. Chẳng biết em đã trở nên nghiện cái thứ nước đen đắng này từ lúc nào.
 

Em thích ngồi trong một góc tối tối như thế, uống một ly cà phê đen tuyền được đựng trong một chiếc ly sứ toàn là màu trắng. Thậm chí em có thể ngồi bất động một thời gian dài để đắm mình vào những bản nhạc không lời quen thuộc nhưng chưa bao giờ hết hay khi em được thưởng thức chúng tại đây.

Cũng có khi em lại ngồi nhìn chằm chằm vào ly cà phê, thích thú bởi những vệt sáng vụt qua rất nhanh của đèn xe được phản chiếu trên bề mặt cái màu đen ấy. Một thứ ảo giác, mà lại không hẳn là ảo giác. Nó có tồn tại thật, chỉ có điều cái khoảnh khắc ấy diễn ra quá nhanh. Nó đến bất ngờ và gần như ngay lập tức biến mất, vụt qua từ lúc mà người ta còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để giữ nó ở lại.
 Giay dan tuong

Vệt sáng đi qua rồi, ly cà phê vẫn đó, nguyên vị trí cũ, không nhúc nhích hay xê dịch, vẫn là cái tách sứ màu trắng đựng một thứ nước màu đen. Chỉ có điều, dường như cứ sau mỗi lần có vệt sáng đi qua thì em lại nhận ra màu cà phê khác đi một chút, đen ánh và sóng sánh hơn. Là bởi em quá ngốc để không nhìn ra màu đen ánh ấy ngay từ đầu, hay tại vì em cứ bị cái ảo giác của vệt sáng kia ám ảnh, để rồi thấy loại cà phê vốn mang màu đen bình thường mà mình vẫn hay uống bất chợt lại trở thành đen ánh, đặc sánh lại hơn?

Chưa bao giờ em lý giải được những điều kiểu như thế. Có thể là thế này, có thể là thế kia, hoặc cũng có thể vừa tại thế này mà lại vừa bởi thế kia. Nói chung thì cuộc đời vẫn thường có vài điều kỳ kỳ như thế. Liệu có bất thường không nhỉ, vì một con bé mới 26 tuổi đầu lại ngồi cả buổi tối với một tách cà phê, nhấm nháp từng chút, từng chút một vị đắng nghét của nó và suy ngẫm về cuộc đời.
 

Thì ngày xưa anh vẫn thường đùa em là “lập dị” đấy thôi. Chẳng tự dưng mà người ta lại gán cho mình một từ kiểu đại loại như thế. Chắc hẳn người ta phải nhìn thấy có ít nhất vài phần trăm tính cách giông giống thì mới đặc biệt dành “tặng” những từ ngữ ấy cho mình. Với em, chắc độ lập dị phải lên tới mức vài chục phần trăm rồi anh nhỉ. Nhưng có thể em đã “lập dị” hơn một chút kể từ ngày anh đi. Không sao cả, em thấy tự hài lòng với cuộc sống của mình và vẫn thấy nó tươi đẹp, thế là đủ.

Anh giống như một vệt sáng vụt ngang qua cuộc đời em, dĩ nhiên là để lại rất nhiều ảo ảnh. Cũng giống như màu đen của tách cà phê kia, em vốn đã là một cô gái mang cá tính mạnh và sống phớt đời, nhưng khi anh đến rồi lại đi, em có cảm giác dường như thái độ sống của mình còn quyết liệt và phớt đời hơn thế.

Nếu nói rằng em không buồn đau, tiếc nuối thì không phải, nhưng chẳng hiểu sao theo thời gian em dần mất đi những cảm giác ấy rất nhanh. Em đã từng một mình đi qua đoạn đường ngày trước mà chúng mình hay đi. Có lần bước chân thẫn thờ, có lần em đi như chạy, vừa đi vừa mong tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó trên đường, tâm trạng hoảng loạn mà trái tim thì quặn thắt; và cũng có đôi lần nước mắt em lại rơi dọc theo những bước chân. Thì bởi em vốn là người trân trọng kỷ niệm mà, vậy nên em mới từng khóc vì bị anh bỏ rơi.

Nhưng chính cá tính mạnh mẽ của mình đã giúp em vượt qua tất cả. Em bỏ công việc an nhàn và bắt đầu một việc với nhiều áp lực, hao tổn cả thời gian và công sức hơn. Em dồn hết tâm trí cho công việc. Những lúc muốn thư giãn thì em lại tìm đến quán cà phê này, để chìm trong bóng tối và hòa mình vào những bản nhạc không lời; hoặc em sẽ ngồi nhà mở nhạc rock, đeo tai nghe với âm lượng ở mức to nhất và lắc lư theo điệu nhạc. Hai không gian và loại âm nhạc tưởng như đối lập nhau hoàn toàn ấy lại chính là con người thật của em.
 

Em tìm thấy chính mình trong thứ nhạc chát chúa dữ dội ấy. Không hề ủy mị, sướt mướt mà ngược lại, nó đau đớn tột cùng nhưng ngay sau đó lại vùng lên một cách mạnh mẽ ngay từ chính nỗi đau.  Em vẫn là môt “tín đồ” của nhạc rock, nhưng kể từ lúc anh đi, em lại càng thích nghe nó hơn.
phutungoto

Hôm nay trời bất ngờ chuyển lạnh, những cơn gió đầu mùa dội về khiến ai cũng phải co ro. Có lẽ người ta đã quá quen với cảm giác mát mẻ dễ chịu của mùa thu nên khi trời chuyển lạnh thì chẳng mấy ai là thích thú. Em dạo quanh một vòng face book, thấy bạn bè đứa thì kêu buồn, đứa lại cảm thấy cô đơn. Kể cũng lạ, em mới đang là người thật sự cô đơn, thật sự thiếu một vòng tay ấm thì tại sao em lại không có cảm giác gì?

Thế là tối nay một mình em lại đi vào con đường ấy. Em muốn thử kiểm tra xem có thật là trái tim em đã trở nên chai sạn rồi không. Bao nhiêu là kỷ niệm ùa về, nhưng hình như em đã không còn cảm giác. Em vẫn bước từng bước một, chậm rãi lắm, nhưng đã không còn là những bước chân thẫn thờ của ngày xưa.

Em ngẩng đầu nhìn lên vòm cây xum xuê lá, bất giác khóe môi nở một nụ cười. Liệu em nên mừng vì đã không còn cảm thấy nhớ anh, hay em phải lo lắng vì đã mạnh mẽ quá đến mức khiến trái tim mình trở nên chai sạn, không còn cảm giác yêu với bất cứ một người nào?



Em đã ngốc nghếch đợi chờ...

Trong giao tiếp, đừng đổi bạn thành thù mà hãy đổi thù thành bạn.

Quan ao cong nhan

Em đã yêu anh thật nhiều, yêu anh bằng cả trái tim ngây thơ và khờ dại. Em ngốc nghếch tin tất cả những lời anh nói mà không hề có mảy may một chút nghi ngờ nào. Em tin vào những lời hứa hẹn, vào những viễn cảnh mà anh đã cố tình vẽ ra, ở đó có người chồng là anh và một cô vợ xinh đẹp là em.

Mỗi sáng, chồng sẽ đánh thức vợ dậy bằng một chiếc hôn thật ngọt ngào, lãng mạn. Mỗi buổi tối, chồng sẽ nắm tay vợ đi dạo dưới con đường lát gạch đỏ thoang thoảng mùi hương hoa sữa. Chồng sẽ đưa đón con đi học, còn vợ sẽ nấu những món ăn thật ngon sau khi đi làm về. Cuối tuần, hai vợ chồng sẽ đưa con về quê thăm ông bà và họ hàng nội ngoại, hoặc là sẽ đi công viên, đi picnic hay chí ít cũng quây quần ở nhà để cùng nhau xem vài bộ phim…
Sửa máy lạnh

Tin anh, em cứ chờ, chờ đợi một người con trai đang ở cách xa mình cả ngàn cây số, chờ đến một ngày anh và em sẽ cùng nắm tay nhau bước vào viễn cảnh tươi đẹp kia. Em ngốc nghếch tin vào cái điều mà người ta vẫn thường nói: yêu là phải biết thứ tha, để rồi lại tha thứ cho anh sau biết bao lần giận dỗi. Em thở dài ngao ngán và nén giận cho qua hết mọi cử chỉ, mọi hành động yêu thương quá đỗi hời hợt ấy. Em bao dung nghĩ rằng có lẽ vì ở xa nhau quá nên sự quan tâm không thể được trọn vẹn giống người ta. Em cứ thế, tự giận dỗi, tự tha thứ, rồi lại tự chuốc lấy những nỗi tủi thân về mình.
 

Đôi lần,  anh biện hộ cho sự vô tâm của mình bằng lý do thời gian và khoảng cách. Anh bảo, em hãy cố đợi đến lúc anh kết thúc công việc ở đây và được chuyển công tác về. Rồi anh lại nói, có lẽ bởi yêu nhau hơn hai năm rồi nên mọi thứ đã quá quen thuộc, vì thế tình yêu cũng chẳng còn được mặn nồng như ngày xưa. Anh có thấy mình vô lý không, bởi vì có những mối tình kéo dài đến bảy, tám năm mà người ta vẫn yêu thương, quan tâm đến nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất. Có không ít những cặp vợ chồng mặc dù đã sống cùng nhau cả năm, sáu chục năm trời mà vẫn ngày ngày quấn quýt với nhau như đôi chim non. Bản thân thời gian không hề có lỗi, lỗi là bởi anh đã ỷ lại vào nó mà không hề chủ động tìm cách để làm mới tình yêu của mình.
phutungoto

Ngày xưa em quen và yêu anh cũng trong khoảng thời gian anh đang còn công tác ở mảnh đất xa xôi ấy. Hồi đó anh lãng mạn và cũng thật ngọt ngào. Đổ lỗi cho khoảng cách ở xa nhau nên không quan tâm cho em được, một lần nữa anh lại nhầm lẫn rồi. Em không cần anh phải thức đến một, hai giờ đêm để buôn chuyện cùng em giống như ngày xưa nữa, chỉ cần mỗi ngày anh dành thời gian để nói chuyện, hỏi han xem hôm nay em đã đi đâu, đã gặp những chuyện gì. Em ghét hai tin nhắn giống như trách nhiệm mà hàng ngày anh gửi cho em vào mười một giờ trưa và bảy giờ tối. Tin nhắn chỉ vẻn vẹn có bốn từ quen thuộc “em đã ăn cơm chưa?”, nhiều hôm em cố tình không trả lời lại nhưng hình như anh cũng chẳng phát hiện ra.

Có quá nhiều vấn đề xảy ra trong tình yêu của hai chúng ta. Em đã giận dỗi, đã buồn tủi và khóc lóc thật nhiều. Đến lúc này thì những lời xin lỗi, những câu thề, câu hứa sẽ thay đổi của anh đã chẳng còn tác dụng với em nữa rồi. Em quá quen thuộc với chúng đến nỗi không hề cảm thấy bất kỳ một chút động lòng trắc ẩn. Từ buồn bã, đau đớn, trái tim em cứ mỗi lúc lại trở nên chai lỳ. Thế rồi, em nói lới chia tay với anh vào một ngày phát hiện ra trong lòng mình đã không còn mang cảm giác yêu thương nữa.
 

Hình như đàn ông lúc nào cũng thế, khi chưa có được thì luôn tìm mọi cách chinh phục. Chinh phục được rồi thì lại hời hợt, vô tâm đến nỗi khiến cho người con gái mà mình yêu thương ấy phải quay bước ra đi. Vào cái lúc người ta ra đi, họ mới cuống cuồng níu giữ, giữ được đã đành, còn nếu không thì lại tự hối hận, trách móc bản thân mình đã không biết trân trọng, nâng niu. Em hiểu, anh cũng là đàn ông, vì vậy chẳng lạ khi anh cũng rơi vào cái vòng luẩn quẩn ấy.

Ngày em nói chia tay, anh lại xin lỗi, lại hứa hẹn thật nhiều. Nhận thấy có những điều không giống như lần trước, anh vượt cả ngàn cây số để trở về tìm gặp em. Thế nhưng, giờ đây anh đã nhận ra sự vô tâm của mình rồi chứ?! Em chuyển nhà được hơn nửa năm rồi, vậy mà lúc này anh vẫn chẳng thể biết được rằng em đang ở đâu. Mặc dù cái thành phố này vốn là nơi anh đã thuộc như lòng bàn tay từ khi còn nhỏ. Nếu như nửa năm trước anh chịu quan tâm đến em một chút thì bây giờ cũng không đến nỗi chẳng thể tìm thấy em.
 Giay dan tuong

Anh vẫn nói rằng trong trái tim anh thì em là người quan trọng nhất. Quan trọng, vậy mà ngay đến số điện thoại một người bạn của em thì anh cũng chưa bao giờ chủ động lưu trong máy điện thoại của anh. Hậu quả là bây giờ anh chẳng có bất kỳ cách nào để tìm ra em cả, cho dù thành phố quen thuộc này chính là nơi anh đã sống hơn hai chục năm trời. Em chẳng nuối tiếc gì, chỉ thấy buồn thay cho một tình yêu…

Có nhiều cách để người ta yêu thương và thể hiện sự quan tâm lo lắng. Nhưng anh đã quá lầm khi đổ lỗi cho sự hời hợt của mình bằng khoảng cách và thời gian. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc, dẫu cái kết này chẳng hề có hậu chút nào. Nhưng em vẫn luôn hy vọng rằng anh sẽ rút ra được những bài học đáng nhớ. Tình yêu mà vắng sự yêu thương và quan tâm chăm sóc cũng chỉ giống như một món ăn thiếu đi gia vị: nhạt nhạt, ngan ngán, sẽ chẳng ai có đủ dũng cảm và kiên nhẫn để thưởng thức trọn vẹn nó đâu.



Thursday, October 9, 2014

Sâu thẳm trong tim vẫn là nỗi buồn cho người cũ

Hãy làm những gì bạn muốn làm, mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành 

những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .
 May ao thun quang cao



Hôm nay, tình cờ khi lục tìm một số giấy tờ cũ, một loạt những… nửa tấm hình ngày xưa của tôi rơi ra. Chỉ nửa tấm thôi, là hình một mình tôi, từng chụp chung với Hân thuở ấy, lúc hai đứa còn bên nhau dưới mái trường đại học.


Thời đó, để có một tấm hình chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần muốn chụp hình phải mượn máy, hoặc nhờ máy của bạn bè, ké 1 - 2 pô, rồi hồi hộp chờ hình rửa ra… xem đẹp hay xấu, nhắm mắt hay mở mắt, rõ hay mờ. Hân tin là nếu tấm hình bị mờ hay nhắm mắt là xui lắm, phải xé bỏ, chỉ giữ lại tấm nào đẹp, rõ ràng, mở đủ hai con mắt… cho hên! Khi chụp chung với bạn bè, thỉnh thoảng chúng tôi cũng bạo gan nắm tay nhau chụp riêng cho hai đứa một tấm. Mỗi lần có được tấm hình riêng như vậy, tôi quý lắm, cẩn thận nâng niu, cất giữ. Hân cũng quý những tấm hình đó nhưng cứ mỗi lần có chuyện giận nhau là Hân lại… cắt đôi nó ra, trả lại cho tôi nửa tấm, là phần hình của tôi. Chưa đủ, Hân còn bắt tôi phải cắt đôi tấm hình tôi đang giữ, trả lại cho Hân nửa tấm, phần của Hân.
 Rang su cao cap

Tình yêu thời sinh viên tuy đẹp như thơ, nhưng cũng lắm chuyện giận hờn. Cứ nhìn mớ hình nửa tấm này, cũng đủ thấy chúng tôi đã giận nhau không biết bao nhiêu lần. Giận thì cắt đôi, hết giận lại chụp hình chung “hàn gắn”, rồi giận, rồi lại “hàn gắn”... Giờ tôi chẳng thể nhớ nổi chúng tôi đã giận nhau vì những chuyện gì, chỉ biết sau mỗi lần giận hờn, hai đứa như hiểu nhau, cảm thông và yêu nhau nhiều hơn. Và dĩ nhiên, những tấm hình chụp sau đó cũng tình tứ hơn.

Nhưng một lần, chúng tôi đã giận hờn không sao hàn gắn được! Khi đó, cả hai đã cùng ra trường. Tôi loay hoay xin việc, chỉ nhận được những lời hứa hẹn suông, đành đi phụ nhà hàng tiệc cưới, bưng bê, dọn dẹp… chờ thời. Hân thì được một người anh kết nghĩa giúp tìm việc làm ở chi nhánh công ty do anh ta làm giám đốc, ngay khi Hân chưa chính thức nhận bằng tốt nghiệp. Thời gian đầu chưa thạo việc, sau giờ làm là Hân chạy ngay đến nhà anh ta nhờ chỉ vẽ, cho ý kiến. Những lúc gặp rắc rối là Hân đều tìm đến anh ta. Thời điểm đó, những điều này đối với tôi là một sự xúc phạm, làm tổn thương lòng tự trọng vô cùng. Tôi ra tối hậu thư cho Hân: Nếu còn yêu tôi thì phải bỏ việc do anh ta giới thiệu, để khỏi phải nhờ vả và gặp gỡ anh ta; nếu tiếp tục “kết nghĩa” với anh ta thì chấm dứt với tôi!

phutungoto


Hân đã khóc và giải thích rất nhiều nhưng tôi khăng khăng bỏ ngoài tai. Cuối cùng thì một xấp… nửa tấm hình của tôi được gởi đến theo đường bưu điện. Tôi đau điếng, nhưng cũng đầy sĩ diện, gom ngay mớ hình chụp chung với Hân còn lại đem cắt đôi, gởi trả lại phần hình của Hân, cũng theo đường bưu điện.
 sua may nuoc nong

Từ đó chúng tôi mất nhau. Tôi lập gia đình, bình yên, nhưng sâu thẳm trong tim vẫn là nỗi buồn cho người cũ, khi biết tin Hân theo chồng đi xa, sống không hạnh phúc. Người đó lại không phải là ông anh kết nghĩa đã làm cho tôi ghen tuông, tức tối ngày xưa! 



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Mong sao lòng ta thôi mệt mỏi rã rời với tình yêu cũ

Khi cuộc sống đưa ra cho bạn hàng trăm lý do để bạn phải khóc thì bạn hãy hiểu rằng còn cả ngàn 

lý do để khiến bạn nở nụ cười .

Quan ao cong nhan


Một người đàn ông khác, có lẽ đang ở lớp học thêm ngoại ngữ buổi tối chờ ta. Anh và ta có thể vô tình mặc chung một màu áo vào ngày đầu đi học gặp nhau, và dù ngồi ở những góc rất xa nhau trong lớp, anh vẫn lúng túng chờ ta để về chung…
Một người đàn ông khác, có lẽ đang ở công viên tập thể dục mỗi sáng chờ ta. Anh chơi cầu lông hay chạy bộ… Và có lẽ anh thường đến sớm đến nỗi ta phải chú ý đến anh ngay, vẻ khỏe khoắn nào đó trên gương mặt anh, sức sống nào đó đọng trên nụ cười sáng sớm của anh… khiến ta phải mỉm cười theo. Anh có thể rủ ta tập chung vài môn yêu thích, và biết đâu hằng sáng, anh sẽ ghé nhà, nhá máy gọi ta…
Sửa máy lạnh

Một người đàn ông khác, có lẽ đang chờ ta nơi hội nghị khách hàng, nơi họp bàn công việc. Anh năng nổ hoạt bát, hoặc anh trầm lắng khó hiểu, hoặc anh khó tính đến vô lý… Ai mà biết, nhưng rồi anh và ta có thể cho nhau số điện thoại khi công việc kết thúc, gặp nhau nhiều buổi sau đó… Rồi ai mà biết, anh và ta…

Ai mà biết được rằng, ta đang chờ một người đàn ông khác ở đâu đó trong cuộc đời này, để dần quên đi người đàn ông này.
phutungoto

Ai mà biết được rằng, người đàn ông này không thuộc về cuộc đời ta nữa, dù ta đã yêu anh đến thế hơn bảy năm qua và hy vọng mọi điều tốt đẹp. Mọi tiêu chuẩn của cuộc đời ta, ta đã quy chiếu theo người đàn ông này: nếu anh thấy quyển sách này không hay, bản thân ta cũng sẽ thấy nó không hay; nếu anh nghĩ không cần đi biển mùa hè này, ta cũng sẽ không đi nữa; nếu anh nói ta cười to quá không đẹp, thì ta tự biết kiềm chế để không bao giờ vi phạm tiêu chuẩn nói khẽ, cười duyên. Ứng xử của ta, con người của ta, chuẩn mực của ta, được định nghĩa theo người đàn ông này.



Nhưng bao điều đã đột nhiên không còn sức nặng nữa, chỉ còn một điều là thật: một ngày, người đàn ông này nhẹ nhàng rời xa ta.

Có sự khác biệt nào giữa người đàn ông này và người đàn ông khác, đến nỗi cô gái đã yêu chỉ còn nhìn thấy người này? Ta chưa bao giờ rời mắt khỏi người đàn ông của mình để nhìn ra xung quanh, nói chi đến tìm kiếm cho mình một bờ vai khác, một cơ hội khác.
Giay dan tuong

Một người đàn ông khác, nghe xa xôi như tận nơi hoang vu nào, nghe lạ lẫm đến ngượng ngùng, nhưng là một cánh cửa, nếu bước qua và có thể đưa ta đến đâu đó mới mẻ hơn, thì cũng tốt. Rồi những tín hiệu của lòng ta, ta sẽ hướng về nơi ấy. Mong sao lòng ta thôi mệt mỏi rã rời với tình yêu cũ, mắt ta thôi từ chối mọi cuộc kiếm tìm, và bản thân ta thôi lười biếng yêu một lần trọn vẹn mới.

Một người đàn ông khác, xin hãy kiên nhẫn chờ ta, để khi ta vượt qua được nỗi đau này, ta sẽ mạnh dạn và kiên quyết bước ra tìm người.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Nắng đã cuối ngày

Sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn
Để tìm lại tận sâu trong trái tim ta, người ta cần và người cần ta ❤
Thở đi nhẹ một kiếp người, vui đi để có nụ cười thênh thang ❤
May ao thun quang cao


Cưới hơn bốn năm nhưng hai đứa sống bên nhau chưa quá một tháng. Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.
Mới hôm nào tiễn anh đi du học, hẹn hai năm sau sum họp. Hai năm trôi qua, lấy được bằng thạc sĩ, anh nán lại xứ người vì không thể từ chối một cơ hội lập nghiệp vô cùng lý tưởng. Em cũng tất bật với việc ở công ty cùng trăm việc không tên khác. Thời gian trôi nhanh. Mình chỉ có thể gặp nhau qua điện thoại vào những buổi chiều, là lúc gần nửa đêm nơi anh sống.

Trong những câu chuyện phiếm xen lẫn nỗi nhớ thương, anh bảo thích nghe em kể về buổi chiều nơi em đang đứng. Đơn giản vì anh vẫn chưa lần nào được đặt bước chân lên những bậc đá, lối cỏ xanh trong khuôn viên nhà mình.

Ngôi nhà mới này mình đã quyết định mua bằng tiền tích lũy anh gửi về cho em. Tất cả thời gian rảnh rỗi em đều dành để làm đẹp nhà cửa. Em nâng niu từng giàn hoa, chậu cây cảnh. Khắp các ngóc ngách của khu vườn đều in dấu đôi bàn tay em. Em chịu khó một phần vì yêu cái đẹp, thích có được không gian riêng hoàn hảo; một phần khác, lớn hơn rất nhiều, là vì em trông đợi anh, mong sao ngày về anh sẽ yêu thích nơi này. Khi đó, chúng mình sẽ cùng bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc thật sự.

Chiều tan sở, vội vàng trốn khói bụi và sự đông đúc phố thị, em lặng lẽ rẽ vào lối nhỏ, men theo hàng cây rợp bóng xanh để tìm về chốn bình yên của mình. Ở đó, anh đang đợi em bằng một cuộc gọi quốc tế, đều đặn mỗi ngày. Đó cũng là cách để anh nhắc nhở vợ phải đi bộ 30 phút mỗi chiều nhằm giữ sức khỏe. Hai đứa nói chuyện phiếm linh tinh trong lúc em đi bộ. Rồi thế nào anh cũng thắc mắc em đã trồng thêm được những cây gì trong vườn, cách chăm sóc chúng ra sao, cây sanh trong hòn non bộ đã bám đá chắc chắn chưa, cây lộc vừng mùa này có trổ hoa không…
Rang su cao cap

Huyên thuyên như đứa trẻ thích kể công, em hồn nhiên nói với anh tất cả những chuyện em có thể nghĩ đến. Nhưng, có một điều em không bao giờ hé lộ, là nỗi cô đơn. Dẫu mỗi cuối ngày anh vẫn đều đặn gọi thăm thì buổi chiều của em ở đây vẫn cô đơn đến xao lòng.



Em chưa kể anh nghe về ngõ sau nhà mình. Cánh đồng rộng mênh mông, bạt ngàn gió. Sau khi chia tay anh, em vẫn thường lang thang ở đó. Nếu anh ngày ngày tháng tháng một mình đứng trước những vệt nắng yếu ớt cuối cùng trong không gian bao la như thế, biết thời gian trôi rất nhanh trong khi em đang bước qua tuổi sinh nở muộn, anh mới cảm nhận được nỗi mong chờ héo hắt của em. Em có anh mà cứ như chỉ một mình.
sua may nuoc nong

Gia đình hai bên đều nhắc nhở, bảo vợ chồng mình sao ham làm giàu quá. Mấy đứa bạn phòng xa: “Coi chừng ổng có thêm vợ con bên đó nên bị níu kéo, không muốn về” khiến em có lúc cũng lung lay ý chí. Dù hết lời bênh vực anh, trong em thỉnh thoảng vẫn cộm lên một chút hoài nghi. Chỉ một chút thôi, rồi tan nhanh, vì đã có anh kịp trấn an. Ông sếp người bản xứ biết hoàn cảnh gia đình mình, hứa chi nhánh của công ty ở Việt Nam sẽ sớm được thành lập. Khi đó, anh sẽ trở về và ở lại dài lâu. Ông sếp nhắn nhủ em hãy cho anh thêm ít thời gian nữa.
phutungoto

“Ít thời gian nữa”, ừ, chỉ một chút thôi. Em vò võ chờ đợi mấy năm rồi, nay ráng thêm xíu nữa có đáng là bao. Nhủ lòng như thế cho vững tinh thần, nhưng sao trốn vào đâu em cũng không tránh khỏi nỗi buồn. Nỗi buồn đã biến thành nỗi lo khi sáng nay, bác sĩ bảo em không nên trì hoãn thêm nữa việc mang thai, cơ thể em có dấu hiệu sẽ mãn kinh sớm.

Anh ạ, về thôi. Đừng để em một mình với những buổi chiều chỉ được nghe giọng người thương từ miền đất xa xôi, nắng đã cuối ngày.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Hoạn Thư' của giới tính thứ 3

Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.

Bussy Rebutin
May ao thun quang cao


Ở những người thuộc giới tính thứ 3 (đồng tính luyến ái), chuyện ghen tuông, đâm chém, tự tử, tạt a xít… còn có phần “trội” hơn người thường.

"Món" nào cũng có

Vụ án “thiêu sống chồng” của một cặp đồng tính tại Mộc Hóa - Long An chắc hẳn một thời gây bàng hoàng trong dư luận. Mối tình của Tiến và Đoàn trong tỉnh huyện này không ai là không biết. Họ thường qua lại, ăn ở với nhau như những cặp “vợ chồng” đã từ lâu. Cả hai đều rất mực yêu thương, chiều chuộng nhau. Tuy nhiên, dạo gần đây, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh do Tiến có cảm giác Đoàn “không còn mặn nồng” với mình nữa.

 Rang su cao cap
Mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm khi Đoàn thú nhận đã yêu người khác. Cả hai quyết định ngồi lại nói chuyện với nhau cả đêm nhưng không giải quyết được gì. Quẫn trí vì ghen, Tiến đã mang một can xăng đến phóng hỏa nhà Đoàn. Ngay sau đó, Tiến cũng uống thuốc rầy tự vẫn. Đoàn bị bỏng nặng toàn thân và được đưa đi cấp cứu. Tuy nhiên, do vết thương quá nặng, Đoàn cũng đã ra đi.

Hoàng 26 tuổi, người Thanh Hóa, mới đây vừa thừa nhận giết người tình đồng hương của mình tên Thái 33 tuổi. Công an đã tìm thấy thi thể của Thái trong phòng trọ của đôi tình nhân này với nhiều vết đâm. Cách đây hai năm, Thái kết hôn với một phụ nữ và theo vợ vào Sài Gòn sinh sống. Không lâu sau, Thái lại đem lòng yêu chàng nhân viên kế toán đẹp trai mà anh tình cờ quen biết qua sự giới thiệu của bạn bè. Suốt thời gian yêu nhau, Hoàng luôn chăm sóc cho người tình đồng giới “nghề nghiệp lông bông” của mình.
Giay dan tuong

Thái thì thường xuyên dối vợ, viện cớ đi làm xa để đến phòng trọ riêng của Hoàng cho tiện gần gũi. Gần đây, Hoàng phát hiện Thái đang bí mật quan hệ với một người đàn ông khác ngay chính nhà của Hoàng mỗi khi anh đến sở. Một ngày, Hoàng bắt tại trận hai người đang “mây mưa” với nhau khi bất ngờ trở về nhà lúc giữa trưa. Chán nản và thất vọng, Hoàng chạy ra ngoài uống rất nhiều rượu.

Sau đó anh quay lại và cầu xin Thái từ bỏ người đàn ông đó nhưng không thành. Cuộc cãi vã diễn ra, trong cơn giận dữ không kiềm chế được bản thân, Hoàng chạy xuống bếp rút dao đâm liên tiếp vào người tình. Thái đã bị tước đi sinh mạng bởi ba nhát dao nghiệt ngã đâm vào ngực và sáu nhát cắm sâu trên lưng. Sau khi ra tay, Hoàng chạy xe một mạch đến cầu Sài Gòn định nhảy xuống sông tự vẫn nhưng cuối cùng lại không dám. Hôm sau, cậu quyết định tới công an phường đầu thú.
Vì đâu nên nỗi?
Đó không phải là những kiểu ghen cá biệt, những án ghen như thế này rất phổ biến trong giới đồng tính. Tàn bạo nhất thì có thể kể đến những “ngón nghề” như tạt axit “cho tàn đời”, rạch mặt “kiểu đàn bà”, hay nhẹ nhàng hơn “tát” vào mặt người tình ở những nơi công cộng để gọi là “cảnh cáo” là những “chiêu” giới gay rỉ tai nhau nhiều nhất.

Lý giải cho những hành động này, một chuyên viên tư vấn tâm lý cho biết, nhạy cảm và yếu đuối vốn là một trong những đặc tính của người đồng tính. Cuộc sống của thế giới thứ ba chứa đựng quá nhiều sự phức tạp, từ những mối quan hệ, tình cảm, nội tâm. Họ luôn phải dằn vặt, đấu tranh trong sự chọn lựa: che giấu hay bộc lộ bản thân, xây dựng gia đình hay không, phải hành xử ra sao khi bị xã hội “phát hiện”...

Thực tế có rất nhiều những vụ giết người, tự tử do đánh ghen ở những người bình thường. Tuy nhiên với sự ghen tuông của thế giới thứ ba thì dư luận thường hay kết luận “đó là hậu quả của mối quan hệ bệnh hoạn, của lối sống tha hóa, biến thái...”. Chính thái độ dè bỉu ghê sợ xa lánh của xã hội, sự thiếu thông cảm, chia sẻ của gia đình đã đưa người đồng tính vào một thế giới cô lập, tù túng, ngột ngạt và đẩy tình yêu của họ vào bế tắc. Điều đó đã góp phần dẫn đến thái độ bất mãn, bi quan đi đến những hành động tiêu cực, thiếu sáng suốt.
phutungoto

Tuấn Anh 31 tuổi, đã có kinh nghiệm tình trường dày dặn sau 5 mối tình, cho biết. “Những người đồng tính thường yêu rất nhanh, yêu hết mình và yêu mãnh liệt. Tuy nhiên bản chất của họ rất dễ thay đổi, khi rơi vào trường hợp người tình “bỗng dưng… quay lưng” thì cảm giác đó vô cùng hụt hẫng, mất cân bằng, rất dễ gây nên những hành động không thể kiểm soát”. Chính vì vậy, những trận đánh ghen của những người như Tuấn Anh thường là rất… khủng khiếp.

Phúc 25 tuổi, nói thêm: “Cảm giác an toàn nơi đối phương trong những mối tình bình thường là một trong những điều tiên quyết để tiến tới mối quan hệ bền vững. Còn đối với những người đồng tính thì cảm giác này lại càng quan trọng hơn. Tình yêu của chúng tôi đã là “bất thường” trong xã hội. Khi nảy sinh tình cảm với người cùng giới chính tôi cũng ý thức được sự bất thường ấy.

Vì thế, chúng tôi luôn trong trạng thái khó sở hữu đươc đối phương, khó nắm giữ được tình yêu nên sự ghen tuông để giành giựt lại hạnh phúc cho mình thường rất mạnh mẽ, đôi khi có những người hành động vượt quá giới hạn để rồi gây nên những hậu quả xót xa”.

Ghen cũng có văn hóa

Một vấn đề nghiêm túc được đặt ra là khi ghen người đồng tính xử sự như thế nào?

Ghen, nó không thiên vị một ai và cũng chẳng phân biệt giới tính nào. Thế nhưng bạn không thể “viện cớ” mình là người đồng tính thì có “quyền” ghen hơn người bình thường khác. Có lẽ hiếm ai có cách xử sự “dễ thương” như chàng sinh viên - Quang 20 tuổi này. Một lần cậu bắt gặp “người yêu” của mình có cử chỉ thân mật với một chàng trai khác trong quán nước. Lúc đó phản ứng của Quang chỉ là “xụ” mặt xuống khi đi qua, im lặng rồi dắt xe về thẳng.

“Tốt nhất là cần bình tĩnh, tránh làm ầm ĩ ở chỗ đông người. Mình thấy những cặp tình nhân bình thường gây gổ với nhau nơi công cộng đã rất khó coi rồi, huống chi là tụi mình. Có gì về nhà đóng cửa nói chuyện với nhau. Nhiều khi có những sự việc mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là chính xác. Không nên làm điều gì đáng tiếc, cần phải tìm hiểu kỹ để tránh làm tổn thương nhau. Nhiều khi “gương vỡ lại lành” mà. Tuy nhiên mình nghĩ, cái gì của mình sẽ là của mình thôi. Còn một khi người ta đã thay lòng hãy cứ để họ ra đi nhẹ nhàng đi. Vì có gò ép nhau, giữ lại được “cái xác không hồn” thì cũng chẳng có nghĩa lý gì”.

Kết

Ngạn ngữ có câu “độc hay không độc là bởi liều lượng”. Là người đồng tính bạn càng phải duy trì việc cân bằng trạng thái tình cảm trong cuộc sống. Ngoài “người ấy” ra bạn cần phải biết thiết lập những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp hay tham gia vào những công việc mang tính xã hội, cộng đồng nhằm tạo cho mình những “niềm vui không phụ thuộc” vào đối tượng. Điều này khiến bạn có nhiều thứ đáng để quan tâm hơn, có thể kiểm soát được mọi tình huống, bản thân cũng tránh được sự ghen tuông vô lối, mất lý trí.

Liều lượng thuốc “độc” đó đang nằm trong tay bạn, nên sử dụng chiêu thức “độc trị độc” để sự ghen tuông như là một thứ gia vị ngọt ngào cho tình yêu. Đừng vì một phút nông nổi mà trao nhau trái đắng hoặc phải ngậm ngùi chua xót giam cả cuộc đời sau song sắt lạnh tanh. Bởi khi yêu ai đó thật lòng thì “cách ghen” của bạn cũng sẽ… rất khác!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Người tình, sẽ chỉ là người tình mà thôi

- 1 bí mật...Không thể nói

- 1 niềm hối tiếc...Không thể thay đổi

- 1 giấc mơ...không thể chạm đến

Và...

- 1 tình cảm...Chẳng thể lãng quên

Quan ao cong nhan


Tình cảm con người có muôn hình vạn trạng. Người tình - suy cho cùng cũng là một loại hình hài của cảm xúc, nó không có lỗi. Cho nên, khi ai đó xem bạn là người tình, nếu có thể hãy đến với họ bằng sự bao dung.
Người tình, nếu đem so sánh với người yêu thì quả là một phép so sánh khập khiễng. Với người tình, không có hứa hẹn tương lai, không có vướng bận, và hiển nhiên, bạn không phải là thứ nhất trong cuộc sống của họ. Người tình có thể mang lại cho bạn hạnh phúc, tiếng cười và những gì thuộc về... phía bên kia cuộc sống. Chỉ khác có một điều, hạnh phúc thì nhất thời, tiếng cười thì mong manh.
Nhưng...
Nếu có ai đó xem bạn là người tình, xin bạn tự nhủ hai điều: một là hãy cảm thông với họ, hai là đừng tự huyễn hoặc bản thân!
Sửa máy lạnh
Tại sao phải cảm thông? Với nhiều người, cái "mác" người tình có vẻ đáng khinh thường, chỉ có kẻ khờ mới "cam chịu" cái mối quan hệ đầy hờ hững đó. Cách nghĩ này cũng có lý. Nhưng thật ra, với những ai cô đơn, đó là một cứu cánh tinh thần; với những ai đã chán chường trong tình yêu, một mối quan hệ rạch ròi, đến đi không đau không buồn như thế khiến họ thanh thản hơn nơi tâm hồn đã đầy tổn thương. Và hãy cảm thông, bạn ạ! Bởi hầu hết những người đã đủ đầy hạnh phúc sẽ không tìm cho mình một bến đỗ tạm bợ mang tên "người tình". Một khi tìm đến bạn là họ thật sự quý mến, thậm chí xem bạn như một phần trong cuộc sống.
phutungoto
Khi bạn cô đơn, có thể gọi cho họ; ở bên nhau không lý do đôi khi lại là một khoảng yên bình – bạn tin không? Bởi thế, khi họ cần bạn mỗi lúc mệt mỏi giữa đời chật chội, hãy quan tâm trong lặng yên và lắng nghe không suy xét. Đó không phải là hạ thấp bản thân mình mà là yêu thương trong bao dung, cứ cho đó là thương hại cũng được. Người ta đang cần bạn! Và sâu thẳm con tim yếu mềm kia, bạn cần người ta!
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở việc bạn bằng lòng ở cạnh ai đó, đơn thuần là ở cạnh, không thiết tha, không trông chờ, không tương lai. Khi tình yêu phải trải qua các bước "Hợp – yêu – hiểu – cần" thì với người tình chỉ có chữ "cần" đầu tiên. Sẽ có lúc bạn ngỡ rằng tình cảm của mình nhiều dần lên, nó na ná như tình yêu thật sự. Nhưng chỉ là huyễn hoặc bản thân.
Giay dan tuong

Người tình, sẽ chỉ là người tình mà thôi. Như kiểu đi ngang đời nhau, kiểu một cái nắm tay hờ... Vẫn sẻ chia, vẫn đồng hành, nhưng sẵn lòng buông ra để tìm cho mình một người đồng hành chân chính.Hãy để cái kết đó diễn ra như một điều hiển nhiên, không đau, không hối tiếc.Nhất là con gái, bạn xứng đáng nhận được hạnh phúc bình yên. Bởi thế, khi ai đó coi bạn là người tình, nếu có thể, hãy đến với họ bằng sự bao dung. Sau đó, đừng là chốn dừng chân tạm bợ của ai quá lâu mà hãy mạnh dạn tìm lại tình yêu. Không có người tình cả đời, chỉ có tình yêu mới đem lại một hạnh phúc bình yên...

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Người ta vẫn nói yêu trai đẹp không an toàn

Một khi đã "chia tay" thì...

- Không thể nào quay lại làm Bạn !!!

- Nhưng cũng chẳng thể giả vờ là "Không Quen Biết"!

Mối quan hệ " Người lạ đã từng quen " đó...

- Không ai có thể diễn tả thành lời ...

- Mỗi khi lướt qua nhau, chỉ có một cảm giác là "Đau"

Nhưng...

- Muốn trở lại bên nhau, đó là điều không thể...

 May dong phuc

Trai đẹp thì cô gái nào cũng thích nhưng người ta lại khuyên đừng dại mà chôn vùi cuộc đời mình khi quyết định yêu một chàng đẹp trai. Vậy đâu là nguyên nhân khiến các cô gái nên né tránh trai đẹp?
Vẻ đẹp không thể làm nên tất cả
Khi được hỏi về những điều tìm kiếm ở một người bạn trai lý tưởng, hầu hết con gái đều đề cập đến các yếu tố như tâm lý, mạnh mẽ, có chí tiến thủ, cuộc sống ổn định... Bên cạnh những tiêu chuẩn về mặt phẩm chất, tính cách đó, sau cùng họ mới đề cập đến yếu tố ngoại hình "Nếu đẹp trai như diễn viên nữa thì càng tốt". Như thế đủ để biết cô gái nào cũng thích yêu được chàng đẹp trai nhưng trên tất cả, họ trông đợi vào một người đàn ông giỏi giang, cầu tiến, tốt bụng hơn.
Thực tế cũng chứng minh rất nhiều phụ nữ đã hạnh phúc khi ở bên một người chồng xấu hơn mình nhưng lại giỏi kiếm tiền, hết lòng yêu thương và chăm lo cho gia đình. Như vậy, suy cho cùng, với phái yếu, người được cho là luôn cần một bờ vai vững chắc để nương tựa, vẻ đẹp của người đàn ông không bảo hành cho nhu cầu đó.
 Rang su cao cap
Ngay cả với cánh mày râu, họ cũng nhận thấy muốn thu hút phụ nữ, bản thân họ cần nỗ lực chứng minh là một anh chàng đáng tin cậy, mạnh mẽ, có cuộc sống ổn định... Vẻ đẹp trai có thể "hạ gục" phái đẹp từ cái nhìn đầu tiên song chẳng thể giúp họ chinh phục được trọn vẹn trái tim người con gái mà họ có thiện cảm.

Trai đẹp dễ nhàm chán
Hãy thử tưởng tượng, khi sánh đôi cùng một chàng đẹp trai, bạn sẽ nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ từ những người xung quanh, sự ghen tị của những cô gái khác. Chàng sẽ là người thu hút gần như toàn bộ sự chú ý về phía mình, trái lại, bạn chỉ như một cái bóng vô hình, mờ nhạt, chẳng ai để mắt tới.
Hẹn hò với một chàng đẹp trai, bạn sẽ tự hào vì đi đâu ai cũng khen: "Người yêu đẹp trai thế", "Số đỏ thế, 'bắt' ở đâu được chàng trai như tài tử điện ảnh vậy". Nhưng dần dần, bạn sẽ nảy sinh tâm lý nhàm chán vì tất cả những gì bạn nghe người khác nói đều là khen ngợi vẻ đẹp của người yêu. Không chỉ bản thân không được chú ý mà ngay với người yêu bạn, chẳng ai nhìn nhận thấy điểm mạnh nào khác ở chàng ngoài diện mạo hút mắt.
Bản thân những anh chàng đẹp trai cũng thấy nhàm chán khi nhận được quá nhiều lời khen về vẻ ngoài của mình. Dần dần họ nhận thấy đó là những lời khen vô nghĩa, thậm chí gây phiền nhiễu.
Trai đẹp cũng hay ỉ lại vào lợi thế ngoại hình của mình. Họ không cố gắng để tạo sự thú vị cho mối quan hệ bằng những câu chuyện hài hước hay một điều bất ngờ. Rốt cục, yêu được một anh chàng đẹp trai, bản thân bạn cũng cảm thấy nhàm chán.
Trai đẹp thường kiêu ngạo
Giay dan tuong
"Thật bất công khi yêu cô ấy. Rõ ràng là tôi đẹp hơn hẳn..." - Đó là suy nghĩ thường thấy của những anh chàng đẹp trai. Ý thức được vẻ đẹp của mình song họ lại tự tôn vẻ đẹp đó một cách thái quá. Họ luôn tin rằng người phụ nữ nào sánh đôi với mình thật là một may mắn, diễm phúc lớn. Vì vậy, yêu một chàng đẹp trai, bạn dễ bị chàng coi thường, người ngoài cũng không đánh giá cao bạn, mặc dù ngoại trừ lợi thế ngoại hình, người yêu bạn không có gì nổi bật để "vượt mặt" được bạn.
Trong khi một gương mặt đẹp, một thân hình cân đối của phái mạnh không đủ để duy trì sức hút đối với phụ nữ trong thời gian dài dài thì những chàng đẹp trai lại không ý thức được điều này. Với một cô gái, phong thái lịch sự, ăn mặc đẹp, cách nói chuyện thú vị, sự tự tin, tài năng, khả năng tán tỉnh... mới thực sự là điều khiến họ dễ dàng bị "hạ gục" thì trai đẹp lại không nỗ lực làm đẹp tâm hồn mình ở những mặt đó. Họ cho rằng "mặt tiền"của mình đã là quá đủ, chẳng cần nỗ lực gì nữa thì cô gái nào cũng "chết đứ đừ". "Mình đẹp nên mình có quyền" thường xuyên xuất hiện trong suy nghĩ của họ. Sẽ đến lúc bạn vô cùng phiền lòng vì thái độ tự mãn đó ở những chàng trai đẹp.
Trai đẹp mà không thực sự "đẹp"
Vì kiêu ngạo, vì tự mãn về bản thân nên trai đẹp thực ra lại không phải một người đẹp thực sự. Cho rằng mình có quyền nên trai đẹp thường không đối xử tốt với mọi người xung quanh, trong đó có phụ nữ. Thực tế cho thấy, rất nhiều cô gái đã trở thành nạn nhân của trai đẹp. Sau những cuộc tình chớp nhoáng, những lời tán tỉnh ngọt ngào hay thậm chí là cuộc tình một đêm, không ít cô gái đã bị trai đẹp vứt bỏ không thương tiếc, không chút lương tâm.
 phutungoto
Đa số các chàng đẹp trai có xu hướng sống ích kỉ. Họ không cư xử tinh tế, dịu dàng với phụ nữ bởi cho rằng mình chẳng cần làm thế thì con gái vẫn lăn xả vào.
Yêu trai đẹp phiền phức, không an toàn
Bạn bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp trai của chàng thì không có cớ gì các cô gái khác cũng bị chàng hớp hồn. Khi đã chính thức hẹn hò với chàng, chẳng có gì đảm bảo được bạn sẽ cầm chân được anh ấy. Việc vô số cô gái khác không ngừng tán tỉnh chàng đã là một phiền toái lớn, nhưng việc chàng cũng đong đưa lại các cô gái đó còn khiến bạn đau khổ hơn nhiều lần.
Người ta vẫn nói yêu trai đẹp không an toàn là vì thế. Ngay cả khi đang yêu, bạn vẫn ngày đêm sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ cô gái khác sẽ "nẫng" mất chàng. Kéo theo đó, bạn buộc phải làm mọi cách, nghĩ mọi kế để giữ được anh ấy cho riêng mình. Cuộc sống của bạn trở nên mệt mỏi cũng chỉ bởi suốt ngày sống trong lo sợ, phiền phức, bất an...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Tôi vẫn tự tin ngẩng cao đầu giữ vững niềm tin nhìn về phía trước

Buồn nhiều lắm nhưng

lòng không
 thích nói..
 * Nói ra rồi cũng có được gì đâu.
 * Cứ âm thầm mà giấu đi tất cả.
* Để ngày mai ta lại nở nụ cười.
 * Có những người không làm gì mà hạnh phúc
 tự đến.
 * Có những người rất cố gắng nhưng hạnh phúc
 vẫn lạnh lùng quay đi

Quan ao cong nhan

20 tuổi, tôi đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời thấy đoạn đường phía trước trước còn lắm gian nan khó nhọc. Bao chuyện phải lo bao mục đích vẫn chưa đạt được khiến tôi mang nhiều áp lực và mệt mỏi. Dẫu thế nhưng với những khó khăn vất vả đã qua và ý chí niềm đam mê hiện tại tôi tin không gì là không thể.

Tôi vốn sinh ra ở miền quê nghèo đầy nắng và cát, nơi tuổi thơ ru ngủ bởi tiếng sóng rì rầm và dư vị mặn đậm đà mà ai đi xa cũng không thôi nhớ... Miền quê ấy với con người chân chất, thật thà sớm hôm làm lụng vất vả, tất bật bên ghe thuyền thế nhưng cuộc sống vẫn khó khăn, nghèo vẫn mãi nghèo. Gia đình tôi cũng thuộc vào diện đó, nên ngay từ khi bước sang cái tuổi 9-10 tôi đã lon ton theo má đi biển làm cá thuê cho người ta để kiếm tiền. Dưới cái nắng cháy da bỏng thịt hình ảnh cô bé thân hình gầy gầy, đội chiếc nón tời đã lốm đốm chấm đen, bê từng vỉ cá ra phơi khiến tôi không bao giờ quên được. Cái tên Nhỏ hẳn cũng từ đó mà ra, phải chăng khó khăn vất vả quá nên tôi không lớn nổi?
Sửa máy lạnh

Ngày qua ngày, mùa chuyển tiếp mùa tôi vẫn bận rộn với công việc như một cỗ máy, một buổi đến trường một buổi phụ má làm thêm để kiếm tiền trang trải chi phí nhỏ trong gia đình. Những ngày biển động không đi làm cá tôi ở nhà nhận cá cơm khô về bỏ đầu. Một thùng hai mươi mấy kí chỉ nhận được khoảng 30 nghìn vậy mà với tôi số tiền ấy lớn biết nhường nào. Cầm đồng tiền vất vả tự tay làm nên tôi mừng hết biết dẫu để có được nó tôi phải ngồi cả buổi chiều cặm cụi mờ mắt mỏi rã chân tay.

Cuộc sống nghèo đói cái ăn luôn là nỗi lo lớn. Ngày mùa đông khốn khó, túng thiếu vì không đi đánh bắt hải sản được nên bữa cơm gia đình khá đạm bạc, quanh đi quẩn lại cũng vài đọn rau khoai hay ngọn bí luộc với ít cá cơm rang. Sinh ra đã bị cái nghèo đeo bám nên tôi sớm ý thức được nỗi vất vả của ba mẹ vẫn luôn tự nhắc nhở mình không đua đòi phải cố gắng học mong một ngày nào đó làm ra thật nhiều tiền để xóa cảnh nghèo đem lại cuộc sống sung túc cho gia đình. Nhiều lần nhìn cái Hiền, cái Thảo bận quần áo mới có cặp sách đẹp tôi tủi thân để những giọt nước mắt trong suốt đỏng đảnh cứ được dịp lăn dài trên bờ má. Nhưng càng buồn trước cảnh nhà bao nhiêu càng thôi thúc tôi cố gắng nhiều bấy nhiêu. Kết quả sau những nỗ lực là luôn đạt được danh hiệu học sinh khá giỏi suốt 12 năm và thời tiểu học còn tham gia và giành giải văn cấp tỉnh. Tôi còn nhớ bài viết tả về đôi dép có đoạn "dép đứt, nhà nghèo tôi không dám vòi vĩnh tiền má để mua đôi mới chỉ lẳng lặng giấu mang kim chỉ ra sau nhà vá lại đi đỡ cho hết năm. Chính đôi dép với đường chỉ cong vẹo tạo bởi đôi tay non yếu đã giúp tôi qua chuỗi ngày mưa nắng đến trường". Cái nghèo phải chăng đã nhuộm cả tâm hồn trong veo của đứa trẻ?
phutungoto

Niềm vui của một thời trẻ trâu lên ba lên bảy là được ai đó thưởng cho cái kẹo, que kem hay vài đồng tiền lẻ mua ít quà ăn vặt thế là đủ hạnh phúc mà nhảy cẫng lên reo vui thích thú. Ấy vậy mà đứa trẻ như tôi phải gọi là "kiết" khi luôn tích góp từng đồng nuôi heo đất chỉ với mong ước nho nhỏ là đến ngày khai trường tôi có chút đỉnh tiền mà mua vài đồ dùng lặt vặt. Mong ước ngây thơ đó đã theo tôi mãi đến lớn. Thế nhưng tiền dành dụm biết bao nhiêu cho đủ khi ngưỡng cửa đại học quá rộng lớn mà nhà tôi thì lại quá nghèo. Ngày đó, má đã phải thắt lưng bó bụng bán đi bầy heo vẫn còn ngậm sữa và vài con gà choi choi má từng kêu là để dành đám giỗ ông, mà lấy tiền đóng học phí cho tôi. Nhìn cảnh má tất bật lo chuyện tiền nong mà nước mắt tôi lưng tròng.

Trước lúc ra thành phố má nắm tay tôi căn dặn đủ điều: "Ra đó gắng mà học, ăn uống đầy đủ vô, khi nào hết tiền gọi về má gửi ra, đừng có nghĩ là không có tiền mà không dám ăn rồi ốm yếu học không được nghe không". Nắm bàn tay chai sạn vì năm tháng bon chen giữa đời nuôi tôi ăn học tôi thấy thương má nhiều, tôi tự nhủ nhất định phải học thật tốt.

Tạm biệt má, tạm biệt quê hương vẫn còn đó những con người trên đôi mắt sâu thẳm, đăm chiêu vẫn hằn lên nỗi lo cơm áo, tôi ra đi mang theo bao ước mơ hoài bão và cả hi vọng của ba má. So với bạn bè cùng lứa ở quê chọn cách học cao đẳng hay trung cấp mầm non, tiểu học vừa nhanh ra trường vừa dễ có việc ở miền núi lại ít tốn kém chi phí thì tôi lại chọn cho mình con đường đại học. Ngưỡng cửa đại học từ lâu vốn là niềm khao khát thường trực trong tôi và nghề báo là ước mơ tôi khao khát chạm đến. Lâu đài mơ ước đã được xây khá bền bỉ trong trái tim tôi chỉ vì câu chuyện tình cờ vô tình lướt qua cuộc đời. Một cậu bé mắc chứng bệnh hiểm nghèo nhờ bài báo đăng của cô giáo trẻ đã đưa cậu trở lại với cuộc đời khi bước chân sắp chạm bờ vực thẳm. "Kì diệu đến vậy sao?" - tôi tự hỏi mình khi lần đầu tiên thấy trong đời thực vẫn có phép màu như trong câu chuyện cổ tích xa xưa của bà hay kể. Tôi đã yêu cái nghề cao cả đó và trong tôi vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó dưới ngòi bút nặng nghĩa tình tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho con người, người bất hạnh và nghèo khổ. Mọi người vẫn hỏi "thi rồi có đậu không?  Ra trường rồi biết ai xin cho mà làm? Vả lại học cả 4 năm trời tiền đâu ba má bây lo cho nổi". Ấy thế nhưng tôi vẫn kiên quyết với ý nghĩ táo bạo rằng tôi sẽ đậu, sẽ vừa học vừa làm, tự lo mà không để ba má phải bận lòng thêm.
 Giay dan tuong

Thế đấy cái nghị lực sắc bén ấy cuối cùng cũng được đáp trả. Tôi đã chọn, cũng đã đậu và cũng bận rộn tối ngày với việc làm thêm theo lời "thề ước". Thế nhưng mọi thứ đâu đơn giản vậy. Niềm vui đậu đại học vừa chớm nở, công việc làm thêm vừa mới khởi đầu thì tin ba bị đau cột sống phải đi mổ như tiếng sấm nổ lớn bên tai. "Má à con có thể đôi lần nhịn ăn mà đổi lại mua sách để học đôi lần không ngại mưa ngại gió đạp xe đến chỗ làm thêm cách nơi con hơn 3 cây số để kiếm tiền và con có thể ngậm ngùi chịu lời chê bai của bạn bè khi mặt đồ cũ, rách... nhưng con không thể để hai đứa em con cũng rơi vào hoàn cảnh ấy". Những lần nghĩ là những lần tôi chỉ biết ngước mặt lên trời để nuốt vào trong những giọt cay giọt đắng vị đời (lần đầu tiên ném vị nước mắt và thấy mặn đến thế). Biết phải làm sao khi cơ thể ba không đủ mạnh mẽ như thuở nào để vượt sóng kéo từng mẻ lưới cá nuôi lớn ước mơ tụi con thơ, khi đôi vai má giờ ngày một yếu đi đâu thể gánh nổi trọng trách gia đình trong khi đứa con cả này vẫn chưa làm được gì. Má vẫn động viên đấy, thầy cô bạn bè cũng khuyên nhủ đấy nhưng tôi không thể nào làm khác được.

Tạm gác ước mơ, gác niềm đam mê và hi vọng trong nỗi đau khôn tả tôi lăn xả vào công việc làm thêm. Từ ôsin đến làm tạp vụ nhà hàng.. tôi bận rộn với công việc không khi nào nghỉ tay. Một năm sau, khi bệnh của ba đã đỡ, quán mì của má cũng buôn bán được thuận lợi và em tôi vẫn được theo học nhờ số tiền hằng tháng tôi gửi về, tôi cảm thấy nhẹ nhàng phần nào. "Sẽ theo học và tiếp tục theo đuổi ước mơ chứ Hiền?"- câu hỏi vu vơ của đứa bạn như xoáy sâu vào trái tim tôi. Hòn than bấy lâu bị vùi trong đống tro không ngờ vẫn còn âm ỉ cháy để rồi giờ đây nó đốt cả vùng trời. Ừ, tôi sẽ bước tiếp con đường đã chọn, dù so với mọi người tôi đã đi chệch một vòng khá xa và lớn. Ôn thi, tiếp đó là thi và tiếp theo nữa là dấn thân vào làm báo - điều ước cuối cùng là đem lại hạnh phúc cho mọi người đặc biệt là gia đình tôi. Sau bao thăng trầm và biến cố chợt nhận ra cố gắng thôi là chưa đủ phải gọi là quyết tâm mới có thể đi đến tận cùng.

Giờ đây tôi đã là sinh viên năm hai của trường đại học mà bao người mơ ước, tôi vẫn tự tin ngẩng cao đầu giữ vững niềm tin nhìn về phía trước.

"Niềm tin chiến thắng sẽ đưa ta đến bến bờ vui"... Câu hát ấy vẫn thầm khẽ cất cao trong trái tim tôi những lúc yếu lòng. Bạn nhé hãy cháy hết mình cho đam mê vì chỉ cần có thế thì không gì là không thể.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Hãy trở thành điều mạnh mẽ nhất của em anh nhé!

Yêu nhau đã khó



........Giữ được nhau lại càng khó hơn

........Hãy tôn trọng và đặt mình vào vị trí của nhau mà suy nghĩ

 May ao thun quang cao

Em lớn lên với tuổi thơ đầy khắc nghiệt. Có lẽ vì thế mà em mạnh mẽ hơn những cô gái bình thường. Em không cho phép mình yếu đuối, không cho phép mình mềm lòng hay gục ngã. Em luôn cười và lạc quan trước cuộc sống. Nhưng nếu có một điểm yếu trong đời em thì có lẽ đó… chính là anh.

Em từng nghĩ mình mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không cần một ai đó nắm tay mình đi qua những khó khăn trong đời. Cuộc sống buộc em phải như vậy để tồn tại. Có nhiều người nói rằng em mạnh mẽ, tới mức nhiều khi lạnh lùng. Em đã cố tạo ra một vỏ bọc như vậy để không bị tổn thương trước những biến cố mà cuộc đời mang tới. Bao nhiêu năm em không dám nhận lời yêu một ai vì em sợ những vết thương tình yêu sẽ làm em gục ngã. Mà em thì cần phải vững vàng để làm chỗ dựa cho những người thân yêu. Đó là trách nhiệm của em, một người chị cả.

Em đã gồng mình lên sống những ngày tháng như thế. Tự mình trải qua tất cả mọi chuyện, học cách chấp nhận mọi thứ, không chia sẻ cùng ai.

Quả thật có đôi lúc em cảm thấy mệt mỏi nhưng cuộc sống cứ tiến về phía trước, nó không cho phép em dừng lại dù chỉ một giây để buồn, để cảm thấy cô đơn. Em sống như một cái bóng, không vướng bận, không đau lòng vì ai… Cho tới một ngày em gặp anh, sự mạnh mẽ trong em bỗng chốc vỡ vụn, em không còn là mình, một cô gái kiên cường. Em yếu đuối và khao khát được yêu thương như biết bao người con gái khác.
Rang su cao cap

Khi anh nói lời yêu em, em đã khóc, đó là lần đầu tiên em khóc trước mặt người khác. Em cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy, em chỉ cảm thấy rằng có một nỗi niềm khó tả trào lên trong lòng mình. Nó là sự hân hoan đón nhận hạnh phúc nhưng cũng là nỗi lo sợ nếu như một ngày nào đó anh không còn ở bên em. Em sẽ không còn có thể là em như trước kia nữa. Chắc chắn em sẽ có thêm vô số những vết thương và sự mạnh mẽ trong em sẽ mất dần đi vì sự đau đớn của tình yêu lớn lắm.
Em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng em không thể dừng lại được. Trái tim có lí lẽ của riêng nó. Em sợ mình tổn thương nhưng trái tim sẵn sàng đón nhận. Em muốn được yêu thương, được hờn giận dù cho cuối cùng sau những cảm xúc đó em phải là sự đau khổ. Em muốn được một lần nếm trải cảm giác yêu thương và em sẵn sàng đánh đổi.

Anh biết không, kể từ khi yêu anh, em cảm thấy mình sống một cuộc đời thực hơn. Em thấy mình đang sống có ý nghĩa hơn vì những cảm xúc em nhận được thật phong phú. Đó là những lần cảm thấy xốn xang khi anh nắm chặt bàn tay, là sự hạnh phúc đến vỡ òa khi anh đặt lên môi em một nụ hôn, là lần hờn giận khi anh lỡ đến muộn trong một cuộc hẹn, là sự hậm hực lòng ghen khi anh vô tình nhìn người con gái khác… Đã có những đêm em khóc thầm vì hạnh phúc nhưng cũng có những lần nước mắt em tuôn rơi vì anh làm cho em buồn. Nhưng trên tất cả em cảm thấy hạnh phúc vì mình đã được yêu anh, được nếm trải mọi cảm giác trong đời.

Yêu anh, em nhận ra rằng mình không mạnh mẽ như em vẫn nghĩ. Em chỉ là một cô gái, cũng có những khao khát bình thường, biết buồn vì một ngày không nhận được dòng tin của anh, không được nghe giọng nói thân thương của anh. Giờ đây, mỗi khi có khó khăn, cảm thấy mệt mỏi em luôn có một người đồng hành bên mình. Có thể việc anh làm cho em đơn giản chỉ là lắng nghe nhưng điều đó cũng đủ khiến em hạnh phúc lắm rồi. Em không hề cô độc.

Cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em, để em biết rằng sự mạnh mẽ mà em có dù lớn đến mấy cũng vẫn cần có một bờ vai người đàn ông bao bọc và che chở. Nếu anh đã đến rồi, xin anh đừng đi, hãy ở lại, để giữ cho em sự mạnh mẽ này. Đừng bao giờ thay lòng, cũng xin đừng bao giờ quay gót, hãy tiếp thêm sức mạnh cho em để em sống kiên cường và hạnh phúc hơn. Hãy trở thành điều mạnh mẽ nhất của em anh nhé!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em sẽ không tự làm tổn thương em nữa, em thấy mệt mỏi lắm

♫ Đã lâu rồi :

• Anh không hút thuốc...
• Anh không uống rượu...
• Không sa đà - Những cám dỗ gần xa...
♫ Nhưng hôm nay :
• Anh đã uống quá nhiều...
• Xin lỗi em - Anh say rồi thì phải...
♫ Anh muốn uống :
• Uống cho bản thân anh...
• Uống thêm cả phần cho em nữa...
• Uống cho tan nỗi buồn - Cho quá khứ ngủ yên...
♫ Uống cho say :
• Anh như lại nhớ em...
• Những yêu thương - Tưởng chừng anh đã lấp...
♫ Uống cho say :
• Anh muốn gọi tên em...
• Nghe giọng em - Tưởng quên rồi Lạnh Nhạt...


 Quan ao cong nhan

Màn đêm đã xuống, giờ này chắc anh đang chìm trong giấc ngủ với những giấc mơ thật đẹp. Có lẽ đây là lần cuối em ngồi gõ những dòng tâm sự lên đây để giải buồn, vì mỗi khi em buồn em không biết nói cho ai nghe, đúng hơn là em không muốn cho mọi người biết tâm trạng thật của em.

Anh có biết, giờ em đang nghĩ gì không? Em đang nghĩ xem dạo này anh thế nào rồi, khỏe không, anh có khác xưa không...vì tính ra thì đã gần 8 tháng rồi em chưa được gặp anh, khoảng thời gian khá dài anh nhỉ, vậy mà em cứ tưởng ngắn lắm ý. Em ngỡ rằng mới chỉ gặp anh thôi.
 Sửa máy lạnh

Em thấy em ngốc quá anh à, 18 tuổi như em lẽ ra em phải để nó là cái tuổi đẹp, là cái thời vô tư, trong sáng và có những kỉ niệm khó khó quên nhất, nhưng em lại đánh mất cái đẹp cái vô tư đó chỉ vì tình yêu, chỉ vì một phút lầm tưởng, chỉ vì một phút ngộ nhận. Em ngỡ rằng anh yêu em, em cứ cho rằng tình yêu đã đến với em nhưng không phải. Em thật trẻ con, chưa biết phân biệt thế nào là tình yêu, thế nào là tình bạn, tình anh em để rồi khi nhận ra thì đã muộn.

Em đã yêu anh, một tình yêu mà em cho nó là hạnh phúc và rồi hạnh phúc đó chỉ đến với em trong những giây phút thoáng qua. Em biết điều đó chứ nhưng có bao giờ anh chịu thẳng thắn với em đâu, cũng vì anh quá vô tư, anh quá đa tình như vậy mới khiến em mơ hồ yêu anh, để rồi hôm nay em phải chịu đau khổ như này. Anh nghĩ em trẻ con, nhỏ tuổi chưa biết cảm nhận những cảm xúc của người lớn, người trưởng thành như anh à? Và anh nghĩ cảm xúc ấy mấy chốc mà hết phải không? Nếu như vậy thì anh đã sai rồi, đã sai lầm thật rồi. Em không biết tại sao em lại yêu anh nhiều đến thế, nhiều lúc em chỉ biết cười nhạt, cười đểu rồi tự trách bản thân mình tạo sao cứ thích theo đuổi, yêu người không yêu mình.

Đã nhiều lúc em cố gắng từ bỏ để quên anh, để cho con người em được thanh thản, yên bình không phải bận tâm điều gì, nhưng khó quá anh à, chỉ được một thời gian rồi em lại quên hết những điều em đã từng hứa với bản thân và quay lại hành hạ mình. Nhưng hôm nay và cũng là lần cuối cùng em quyết tâm từ bỏ anh, em sẽ không quay lại như con người trước kia nữa, em sẽ không tự làm tổn thương em nữa, em thấy mệt mỏi lắm.
Em đã khóc rất nhiều nhưng anh đâu có biết điều đó, em đã khóc trên vai người yêu thương em, quan tâm em nhưng em lại không để ý và khiến người ta đau khổ. Em đã khóc trước mặt người em trai kết nghĩa và nó đã lau khô nước mắt em, luôn miệng nói em rằng ''chị hãy quên người ta đi'' và em cũng đã từng khóc một mình trong cái só nhà. Em thích bóng tối hơn ánh sáng vì trong bóng tối em không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen và em cảm thấy như thế gian này chỉ có mình em, em sẽ không bị ai làm phiền. Còn ánh sáng thì em sẽ nhìn thấy những điều mà em căm ghét, những thứ mà em chỉ muốn trốn tránh vì nó làm em đau, làm em gục ngã đến nỗi em không đứng lên được.
phutungoto

 Em cũng biết một điều rằng, dù yêu anh bao nhiêu, dù chờ đợi anh đến khi nào thì em cũng không thể lấy được trái tim anh đâu, em không thể chiếm đoạt được khi trái tim anh đã hướng về người khác. Và nếu có yêu nhau thì em và anh cũng không thể thuộc về nhau đâu, em biết mà.

Nếu đã như vậy thì em phải để anh tự do thôi, em không làm phiền đến tình cảm của anh nữa. Em cũng biết để quên được anh là điều không dễ với em, nhưng em sẽ cố gắng, sẽ cố gắng vượt qua. Em xin lỗi vì trong thời gian qua em đã làm phiền anh quá nhiều. Em sẽ không quay lại lần nữa, vì đây là lần cuối em quyết tâm từ bỏ...dù em còn yêu anh nhiều đến nhường nào em cũng không nói cho anh biết đâu.
 Giay dan tuong

Trước kia nhiều người đã hỏi em yêu ai chưa, em trả lời rằng rồi, nhưng nếu bây giờ có ai lặp lại câu hỏi đó với em thì em sẽ trả lời rằng chưa. Nhưng anh đừng bao giờ nghĩ em từ bỏ anh lần này là sẽ có lúc em lại yêu người khác nhé, không đâu, em vẫn còn một lời thề độc mà. Em chỉ yêu một người con trai khác khi em thấy anh lên xe hoa đón một người con gái khác về làm vợ, chỉ lúc đó mọi thứ mới chấm dứt, chấm dứt tất cả với em. Đối với bản thân em bây giờ thì yêu không còn là gì nữa rồi, người ta nói tình yêu là một thứ hạnh phúc, giúp người ta vượt qua mọi khó khăn, tình yêu làm người ta luôn cười, luôn yêu đời và giúp người ta vượt qua mọi khó khăn. Nhưng em, tình yêu nhạt nhẽo, vô bổ lắm, nó làm em chẳng còn cảm giác gì, gần như là người vô hồn rồi, mọi thứ xung quanh em cũng chỉ cho là những ảo ảnh hiện nên trong mắt em thôi, tất cả mọi thứ không có thật và kể cả tình yêu.

Anh đã làm em tổn thương, tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác. Em cũng muốn giống anh, chỉ coi tình yêu là một thứ vui chơi, em muốn thử làm tổn thương người khác xem cái cảm giác đó như thế nào, nó có gì hứng thú mà anh thích làm tổn thương em thế. Có lẽ từ giờ em cũng chẳng muốn thật lòng với người đàn ông nào nữa đâu, em nghĩ làm người chỉ biết lừa dối, phản bội thì chẳng bao giờ biết cảm nhận một chút gì gọi là ''ĐAU'' đâu, và nó cũng chẳng hại gì đến bản thân em, đó là điều tốt nhất mà em phải làm. Lừa dối là tất cả.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bờ vai này mãi mãi chỉ dành riêng cho em thôi

*~*A cute guy can open up my eyes, a smart guy can open up a nice guy can open up my heart. (Một thằng khờ có thể mở mắt, một gã thông minh có thể mở mang trí óc, nhưng chỉ có chàng trai tốt mới có thể mới có thể mở lối vào trái tim.)

May ao thun quang cao



Nằm trên giường bệnh anh nhớ em vô cùng, anh xin người ta nằm phòng này để khi mở cửa sổ ra là anh có thể nhìn thấy cây bằng lăng đầy hoa tím, loài hoa mà em thích. Gió về từng chiếc lá đung đưa anh ngỡ đó là bàn tay em đang vẫy chào anh khi tan học, từng bông hoa rung rinh anh ngỡ đó là nụ cười – sự dỗi hờn em dành cho anh.
Rang su cao cap

Anh đã hứa thật nhiều nhưng anh không làm gì được, anh xin lỗi em. Những ngày tháng này bệnh tật hoành hành anh đau đớn khủng khiếp, có đôi lúc anh muốn ngã gục nhưng khi nghĩ về em anh lại cố gắng. Nếu anh buông xuôi mà chết rồi thì bên đời này còn ai yêu em như anh không? Ai sẽ cùng em đối mặt trước những sóng gió trong đời, ai sẽ đứng sau lau nước mắt cho em khi em khóc, ai sẽ nắm chặt bàn tay em khi em té... Anh nhớ em thật nhiều, anh ước gì trước khi chết anh được gặp em một lần, được nghe em tiếng em nói, được nhìn em cười một lần, nhưng anh không làm được. Anh không đủ dũng cảm để đối mặt với em, anh càng không đủ dũng cảm nhìn em rơi lệ vì anh.

 Giay dan tuong
Anh chờ em xưng một tiếng em với anh thôi nhưng em không gọi và đến hôm nay thì anh đã kiệt sức anh không còn đủ thời gian để chờ nữa, có lẽ anh sẽ đi đây. Anh biết khi anh nói với em rằng anh yêu em thì cái chết của anh sẽ làm em đau khổ vì anh biết trước sẽ có ngày hôm nay nên trước giờ anh không để hoang phí một phút giây nào bên em cả, anh luôn trân trọng nó. Anh là một thằng đàn ông ích kỷ, tại sao anh không ôm khối tình ấy xuống mồ vì anh muốn nói với em rằng những gì anh đối với em là anh yêu em chứ không phải anh chỉ là một người bạn thân như những người khác. Anh thích chọc em giận vì anh muốn em ghét anh thật nhiều để khi biết được lòng anh em đừng nhớ thương anh.

Bây giờ anh mới hiểu thế nào khi anh đến được em là lúc anh biết mình không thể đến được. Em nè! Em đừng khóc nữa mà hãy với anh rằng em sẽ sống thật hạnh phúc, rằng em cũng yêu anh và rồi em cũng sẽ quên anh thôi. Vì anh luôn muốn nhìn em cười, nhìn em được hạnh phúc, vì anh luôn muốn nhìn em dỗi hờn, anh không muốn nhìn em khóc, em khóc anh sẽ đau lòng biết mấy. Từ trước tới giờ anh luôn là điểm tựa để em rót tất cả nỗi lòng, nay không còn anh bên đời ai sẽ thay thế anh làm điểm tựa ấy cho em. Nhưng em nè, không có anh rồi mặt trời vẫn sẽ mọc, không có anh rồi hoa lá vẫn xanh tươi, em khóc xong thì hãy nhoẻn miệng cười. Anh đi rồi nhưng mãi cầu hạnh phúc cho em, em hãy mở rộng lòng mình mà tìm bến đỗ khác. Anh vẫn vậy vẫn ở gần em thôi…
phutungoto

Mùa đông về hãy cho anh làm chiếc áo ấm, khi mưa đến anh sẽ là chiếc áo mưa, trời oi bức anh xin làm chiếc nón…anh sẽ là tất cả để bảo vệ em. Khi em buồn hãy tựa vào vai anh mà khóc, khi em vui xin đừng nghĩ đến anh mà hãy nghĩ đến một người nào đó yêu em mà chia sẻ cùng anh ta. Anh chỉ cần có thế thôi, em đừng bao giờ nghĩ mình cô đơn mà hãy nghĩ anh luôn ở gần bên, bờ vai này mãi mãi chỉ dành riêng cho em thôi, hãy sống thật tốt vì tương lai mình em nhé. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được gục ngã, hãy mạnh mẽ đứng dậy em nhé cho dù vết thương có như thế nào. Anh luôn tin em sẽ làm được, Nhái nè hạnh phúc của Nhái là niềm vui của Nhái, nhưng nỗi buồn của Nhái xin hãy để anh mang. Em hứa nhé bé Nhái của anh, sau này vắng anh rồi em hãy sống thật vui vẻ và thật hạnh phúc hơn những ngày tháng có anh nữa nhé em, bé Nhái của anh tình yêu của anh. Anh nhớ và yêu em thật nhiều, anh đi đây.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Chúng ta sẽ cố như thế mãi nhé, trước khi nước mắt em và anh khô cạn

Con gái...

Vì yêu một người mà trưởng thành hơn ...

Còn con trai..

Trưởng thành là khi...Mất đi một người. ..


May ao thun quang cao

Em và anh chỉ là những người thương nhau để vậy. Thế nên chúng ta sẽ mãi chẳng đi chung một đường. Nhưng đâu đó giữa thế giới rộng lớn này hãy nhớ về nhau cũng như nhớ về một khoảng lặng trong tim.

Anh một con người bình thường, nhưng em nhận ra rằng trong anh có biết bao nỗi niềm vây kín, chỉ là anh giấu đi đằng sau những nụ cười hờ hững. Anh chẳng nói yêu em và em cũng vậy. Cuộc đời thật lạ cho anh và em gặp nhau để cả hai phải dằn vặt trong một tình yêu chẳng thành hình.
Rang su cao cap

Em biết anh thương em nhiều, chỉ là anh không nói. Đôi lúc em rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm đến anh nhưng lại thôi, vì chúng ta có là gì của nhau đâu giữa thế giới chật hẹp này. Anh luôn dõi theo em từng bước, đau nỗi đau của em và vui niềm vui của em. Song cuộc đời anh quá rộng lớn, em sợ lắm, sợ rằng em sẽ lạc đâu trong tim anh.

Anh nói rằng anh đã có người yêu nhưng anh thương em. Em cũng đã tường tận. Những lúc như thế có một chút nhói lòng nhưng rồi lại thôi, em cũng phải tự bước tiếp đời mình mà chẳng cần có anh bên cạnh. Nhưng em hiểu đâu đó trong trái tim anh luôn dành cho em một chỗ để trú ngụ, một nơi đầy sự yêu thương.
Giay dan tuong

Có đôi khi anh và em chạm mắt, những lúc đó em lúng túng chẳng dám nhìn vì đằng sau đôi mắt kia là nơi mà em chưa hề quen biết, sợ rằng nhìn thấy rồi dần quen thuộc. Rồi những đêm anh nhắn tin em chẳng trả lời, anh lo lắng. Những lúc dỗi nhau anh chẳng thèm dịu giọng, cứ thế em và anh mãi nhìn nhau giữa hai đường và rồi em nhận ra rằng chúng ta nên dừng lại. Cũng như dừng lại đừng nhìn nhau nữa, hãy để cả hai đi về hai con đường. Đã bao đêm em cố nhủ lòng như vậy nhưng chính vì anh mà em chẳng thể thôi ngừng thương.

Trong em giờ đây là những khoảng trống, nỗi niềm chưa vơi. Em muốn anh và em chỉ nên như thế, chỉ nên thương nhau để đó để rồi dành cho nhau một yêu thương nhỏ bé khi lạc lõng. Em không yêu anh chỉ là cảm giác của em dành cho anh là một cảm giác thật đặc biệt mà em tạm gọi mà “người thương”. Một tên gọi để em không lẫn anh với bất kì một ai khác trên đời.

Nhưng anh lại vẫn thế, cứ yêu thương đầy vơi, cứ quan tâm dù ánh mắt hờ hững, dù đôi tay chẳng níu kéo. Tình thương mà anh và em chẳng thể có đích đến, đôi mắt ta tuy hướng về nhau nhưng người ta nói rằng yêu anh là đau khổ và em sẽ tự tạo cho mình một vết thương lòng hằn sâu thành vết sẹo. Tuy em đã cố gắng giấu những giọt nước mắt buồn trong mưa, nhưng em không thể che giấu được trái tim đã hướng về nơi anh đang ở.
phutungoto

Rồi ngày lại qua ngày em sẽ vắng anh dần thôi, dù đôi ta cứ phải gặp nhau, cứ phải đưa mắt về phía đối phương. Cũng sẽ có một ngày anh và em mỉm cười khi nhìn giáp mặt. Đó là khi đôi ta đã chấp nhận rằng đối phương là “người thương” nhưng chỉ thương nhau để đó. Để những lúc lạc lõng lại nhớ về nhau, để có thêm một nghị lực cho dòng đời xuôi ngược này. Gió sẽ thổi đi mất những nỗi lòng, những định kiến, những dằn vặt đi về nơi nào đó xa xôi. Chỉ để lại hai trái tim đã được lấp đầy khoảng lặng. Vì thế chúng ta sẽ cố như thế mãi nhé, trước khi nước mắt em và anh khô cạn.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com