Showing posts with label góc trái tim. Show all posts
Showing posts with label góc trái tim. Show all posts

Monday, November 24, 2014

Chẳng Có Gì Là Mãi Mãi

Cha mẹ sinh con ra có đôi mắt để nhìn đời.
Đôi môi xinh để nói những lời tốt đẹp !
 Chứ ko phải để con khóc vì người dưng và than vãn vì những người không xứng!



Con yêu.

Con đang trải qua những ngày cực kì tồi tệ bởi con mới chia tay mối tình đầu. Cuộc tình của con ngay từ khi bắt đầu tới bây giờ con đều không kể mẹ nghe, mẹ không trách con, ai cũng có những khoảng riêng tư cho riêng mình. Nhưng sao con giấu được mẹ khi hàng đêm tiếng thút thít cứ vang lên trong căn phòng con, con làm sao giấu mẹ khi mắt con sưng húp mỗi sáng thức dậy. Con làm sao giấu mẹ khi con cứ cười cười nói nói với mọi người nhưng trong đáy mắt con lại hiện lên nỗi đau không thể nén?

Con à, muốn khóc hãy cứ khóc đi, tại sao cứ phải cho mẹ thấy rằng con đang rất ổn? Mẹ là mẹ con, mẹ cũng từng có thời thanh xuân như con bây giờ vậy, chẳng nhẽ mẹ không hiểu con đang nghĩ gì hay sao. Mẹ không hỏi con chuyện gì đã xảy ra bởi mẹ tin rằng con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi thứ và khi không thể làm gì được nữa con sẽ tìm đến mẹ mà nức nở. Vòng tay này của mẹ luôn chờ con, con yêu.

Con biết không, tình cảm là một thứ chẳng thể cưỡng cầu. Dù con có muốn nhưng lòng người đã dứt khoát ra đi thì con có níu kéo hay thế nào đi nữa thì người ta cũng chẳng đoái hoài đến con đâu. Vì thế khi tình yêu ra đi con đừng quá quỵ lụy. Nếu người ấy là của con người ta sẽ lại về bên con, nhất định thế.

Khi tình yêu ra đi con cũng đừng quá đau lòng mà tự hành hạ bản thân mình. Con đau, người ta không biết, nhưng mẹ xót lòng, con có biết hay không?

Bố mẹ sinh ra con, nhưng cuộc sống này là của con, con phải tự quyết định. Con sống sao cũng được nhưng đừng làm bậc sinh thành đau lòng vì con. Rồi sau này con sẽ hiểu tình yêu chẳng phải là tất cả đâu. Và ngày sau con sẽ phải cảm ơn người ấy đã rời bỏ con  để con biết cách yêu bản thân mình hơn, biết mạnh mẽ vượt qua nỗi đau, biết trao gửi niềm tin đúng chỗ, biết bạn bè và gia đình mới là chỗ dựa bình yên nhất cho con khi con vấp ngã.Con sẽ phải cảm ơn người ấy thật nhiều, vì có thế con mới tìm được một nửa thực sự của riêng mình, tìm được một người biết trân trọng con, yêu thương con như bố mẹ yêu con vậy.

Khi tình yêu ra đi con sẽ ngộ ra được rất nhiều điều mà trước kia con không hề hay biết. Ở đời, ai hạnh phúc chẳng trải qua đớn đau muôn phần? Vì thế con sẽ biết trân trọng những gì con đang có hơn. Tất cả những tổn thương mất mát hôm nay cũng là cái giá phải trả cho hạnh phúc mai sau con à.

Con yêu, trên đời này chẳng có thứ tình cảm nào là mãi mãi và vẹn nguyên như tình yêu của mẹ cho con. Vì thế khi tình yêu ra đi, đừng nghĩ là con đã mất tất cả. Con vẫn còn mẹ. Mẹ ở đây. Vẫn luôn ở đây, với con.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, November 18, 2014

Còn gì đâu người hỡi chia tay là hết...

Hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng không có gì là mãi mãi
Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn
Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn để bạn biết rằng không phải yêu thương cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng
Và cuối cùng, hãy cảm ơn tất cả họ, cảm ơn vì đã giúp bạn không phải lãng phí yêu thương từ đó về sau .




Phải mất bao nhiêu năm thanh xuân nữa em mới thôi hết giật mình về những câu chuyện “đùng một phát… chia tay?”. Kể cả người trưởng thành lẫn những mối tình đầu còn đầy bỡ ngỡ. Ngày hôm nay yêu, nhưng ngày mai đã thành người cũ của nhau trong bàng hoàng, sửng sốt.

Chia tay dễ lắm, đúng không anh?

Em đã từng tin cuộc đời này sẽ không quá khắt khe. Những người yêu nhau sẽ cứ yêu nhau như vẫn thế. Bằng mọi giá ai cũng tìm được cho mình một người để an tâm, mặc những nơm nớp lo vì tình yêu quá đỗi bấp bênh và sóng gió. Họ, sẽ được ở cạnh nhau mãi mãi.

Nhưng có phải em sống quá giản đơn?

Anh kể em nghe đi, họ yêu nhau nhiều thế, sao vẫn phải chia xa? Tình yêu một sớm một chiều nói quên là quên sạch. Người yêu nói nhung nhớ bao nhiêu, gặp người mới thoáng qua đời chỉ vài giây thôi đã lấy hết ký ức ngày xưa ra hất tung mà dốc cạn.

Còn gì cho nhau nữa? Còn lại gì để tin?

Anh kể em nghe đi, trên đời này không có thứ tình cảm vĩnh viễn phải không? Đến tình thân còn có người chối từ, phủ nhận. Đến tình bạn còn có ngày quay lưng ra phản nhau, xem như không biết mặt. Thì tình yêu đã là gì? Cái thứ tình gặp gỡ chưa được bấy lâu và yêu nhau chưa có biết nông sâu…

Hạnh phúc bay nhanh như gió và mỏng như tơ. Chẳng ai biết đến bao giờ thì chuyện mình phải kết thúc. Đùng một cái, có người muốn chia tay thì người kia cũng đành nhận ra rằng từ lúc này trở đi sẽ không còn êm đềm nữa. Dù có cố níu kéo, dù có gắng giữ chân. Dù có tự dối mình rằng mọi thứ sẽ lại bình yên như lúc trước. Nhưng vết nứt đó, sẽ là khởi điểm cho những lần vỡ vụn về sau.

Chia tay là hết. Chẳng cần biết trong quá khứ đã có những ký ức gì với nhau. Chia tay là xong. Chẳng cần biết đã từng yêu hết lòng và tin hết sức. Chia tay là thôi. Chẳng cần biết giờ phải làm gì với ngần ấy nhớ thương, phải làm sao để thản nhiên xem nhau như người lạ.

Hai người hẹn hứa sẽ yêu nhau đến suốt đời hết kiếp, giờ bỗng thành chẳng còn nghĩa vụ gì nữa trong cuộc sống của nhau.

Cái khoảnh khắc trước và sau chia tay, có một niềm tin đổ sập xuống chẳng cần phân vân, một mối quan hệ lành lặn bỗng nhiên bong tróc, một mối nhân duyên gãy ngang như bao mối tình chóng đến chóng đi khác. Suy cho cùng, yêu thương nhau đến mấy, cũng không thắng nổi sự phũ phàng của định mệnh vốn đã giỏi trêu ngươi!




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, October 25, 2014

Tôi hận anh và đau xót cho con mình

Anh tin chắc rằng điều này sẽ không hề dễ dàng. Anh tin chắc rằng sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời một trong hai chúng ta muốn rời bỏ. Nhưng anh cũng tin chắc rằng nếu giờ đây anh không ngỏ lời cùng em thì trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh sẽ phải hối tiếc bởi vì anh biết rằng, trong trái tim anh chỉ duy nhất có em thôi.

 May ao thun quang cao


Suốt một đêm dài không thể chợp mắt, tôi gắng gượng rời khỏi giường, cố bám víu vào tất cả những đồ vật quanh mình để tới bên cửa sổ. Phía xa xa, bình minh bắt đầu hé rạng những quầng sáng đầu tiên của một ngày. Tôi thở dài ngao ngán, cuối cùng thì cũng đã kết thúc được đêm nay. Sống trên đời đã hai mươi tư năm rồi, vậy mà một đêm đối với tôi chưa bao giờ lại dài như thế.

Cảm thấy hơi lành lạnh, tôi đưa tay khép chặt chiếc chăn mỏng đang khoác hờ trên người. Buổi sáng mùa thu yên tĩnh quá! Uớc gì ngay lúc này có một vài âm thanh vang lên, âm thanh gì cũng được. Nếu thế thì sự chú ý của tôi sẽ bị thu hút và có lẽ tôi sẽ chẳng còn cảm thấy đau đớn như bây giờ.
 Rang su cao cap

Những gì mà tôi đang phải trải qua lúc này thật kinh khủng. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được lại có những ngày như thế này diễn ra ở trong cuộc đời mình. Tôi ê chề, tôi tuyệt vọng. Tôi đau đớn, đắng cay và trên tất cả, tôi cảm thấy hối hận thật nhiều. Có lẽ bấy nhiêu là chưa đủ để miêu tả lại chính xác thứ cảm giác này, nhưng tôi cũng chẳng biết phải gọi tên nó ra như thế nào nữa. Chỉ biết rằng, đây chắc chắn là một nỗi đau tận cùng. Đau lắm… xót xa lắm…
 

Tôi hối hận vì đã đem tình cảm của mình trao cho một kẻ như anh -  một thằng đàn ông đểu cáng  và vô cùng hèn hạ. Anh đã bỏ rơi tôi vào đúng lúc mà tôi cần đến anh nhất. Anh “qua cầu rút ván”, không dám chịu trách nhiệm về những việc mà mình đã làm. Chắc chắn ở trên thiên đường kia, đứa con tội nghiệp vừa bị tôi tước đi sự sống sẽ chẳng bao giờ thôi oán hận anh. Và lẽ tất nhiên, trong sự oán hận ấy sẽ bao gồm cả tôi nữa.

Ngày xưa, trong con mắt của tôi thì anh là một người đàn ông tốt bụng, nhiệt tình, có chí tiến thủ và biết sống có trách nhiệm với cuộc đời. Tôi đã ngốc nghếch tin rằng tình yêu mà anh dành cho tôi là nhiều và thật. Thế là tôi đem lòng yêu anh, yêu anh bằng cả trái tim non nớt của mình. Tôi ngu muội trao cho anh tất cả những điều quý giá nhất của đời người con gái. Ngày ngày tôi cứ tưởng tượng ra hình ảnh đám cưới trong mơ của mình mà ở đó dĩ nhiên anh là chú rể. Tôi quá ngu ngốc để nhận ra rằng anh chỉ đang lợi dụng mình.
 Giay dan tuong

Tôi vẫn nhớ rõ mồn một mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm đó. Tất cả chỉ như vừa mới diễn ra ngày nào. Khi biết rằng đang mang trong mình giọt máu của anh, tôi đã vui sướng biết bao nhiêu. Tôi mừng rỡ chạy ngay đến khoe với anh, tin chắc rằng thế nào anh cũng ôm chặt lấy tôi vào lòng và nói về một đám cưới. Vậy mà thật không thể ngờ, anh tiếp nhận tin vui ấy với một thái độ dửng dưng. Khuôn mặt anh mang vẻ tàn nhẫn và lạnh nhạt mà tôi chưa từng thấy. Anh chỉ nói một câu duy nhất: “đi giải quyết”, và thế là anh bỏ tôi lại một mình.

Sau ngày hôm đó, tôi chẳng còn gặp lại anh lần nào nữa. Mặc cho tôi điện thoại hay tìm đến tận nơi, anh đều không gặp. Anh tránh mặt và bỏ mặc tôi cùng với đứa con còn chưa có đủ hình hài của mình. Anh vẫn an nhiên sống, vẫn đi làm, đi nhậu nhẹt và đàn đúm ăn chơi. Anh chẳng thèm quan tâm rằng ngày ngày tôi đang mòn mỏi.

 

Tôi căm thù anh. Tôi hối hận về những gì mình đã làm. Tôi day dứt, dằn vặt không biết mình nên làm gì tiếp theo. Vì nhiều lý do, tôi biết mình không thể giữ lại đứa con khi không được anh thừa nhận. Nhưng trái tim tôi lại thấy không đành lòng. Tôi thương đứa trẻ đang ở trong bụng mình. Nó chẳng có tội tình gì mà phải bị mất đi sự sống. Vừa cay đắng vì bị anh lợi dụng, lại vừa giằng xé giữa hai điều mang tên “lý trí” và “trái tim”, càng ngày tôi lại càng thêm héo hắt, gầy mòn.
phutungoto

Rồi bố mẹ biết chuyện, và lẽ dĩ nhiên tôi phải bỏ đi đứa con này. Lúc nằm trong bệnh viện, mặc dù đã được tiêm thuốc mê, nhưng tôi vẫn có thể nhận biết rất rõ những gì đang diễn ra quanh mình. Thế nhưng cảm giác đau đớn của thân xác thì thấm vào đâu so với trái tim tôi đang tứa máu. Tôi đau đớn vì anh thì ít, xót xa và ân hận vì con thì nhiều. Mà tôi đâu còn xứng đáng được gọi nó là “con” nữa nhỉ, bởi làm gì có người mẹ nào lại nhẫn tâm giết chết đứa con của mình.

Từ lúc rời viện về tới giờ, hình ảnh đứa bé cứ ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không dám chợp mắt, bởi hễ cứ nhắm mắt lại là thằng bé lại hiện lên. Nó cười tươi lắm, lại còn đưa tay vẫy chào tôi nữa chứ. Nước mắt tôi cứ thế ứa ra, không làm cách nào ngăn lại được. Tôi đóng chặt cửa phòng và nấc nghẹn một mình. Tôi hoang mang, tôi ghét bỏ chính mình. Có đôi lần tôi đã toan tự tử, thế nhưng cứ nghĩ đến bố mẹ thì tôi lại không đành lòng.

Tôi ân hận vì ngày xưa đã từng yêu anh mù quáng. Một kẻ không có trái tim như anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Nhưng tôi rất tin vào nhân – quả. Nhất định có một ngày anh sẽ phải trả giá cho những gì mà anh đã gây ra.

Tôi đang phải trả giá đắt cho sự nông nổi của mình

Khi đẹp trời, người ta dễ quên những lời thề nguyền trong gió bão.
 May ao thun quang cao


Đã bao đêm tôi thầm khóc một mình khi nghĩ tới số phận sao lại nghiệt ngã với tôi đến như vậy? Tôi không dám chia sẻ hay nói với ai về việc mình – một cô gái xinh đẹp nhưng bị trời lấy mất thiên chức làm mẹ.
Cách đây 3 năm tôi gặp Toàn trong đám cưới của anh họ tôi. Tôi đã nghe anh họ tôi kể về ông sếp của mình nhiều, nhưng nay tôi mới gặp anh. Ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã tự nhủ mình phải lấy được anh làm chồng. Nhưng điều đó có vẻ khó khăn khi anh đã có người yêu một cô bạn gái xinh xắn dễ thương. Rồi tôi cố tình tạo ra một tình huống bất ngờ khi anh bước ra từ nhà vệ sinh va phải, tôi vờ ngã đau đớn. Có vẻ như anh cũng bị vai trần trễ nải của tôi gây chú ý. Từ hôm đó, tôi vờ tới cơ quan anh họ để rủ anh đi ăn trưa, mỗi lần liên hoan cơ quan anh, tôi lại đòi đi theo.

Và tôi đã đạt được thỏa nguyện của mình khi dành được trái tim của Toàn. Ngày nhìn thấy tôi và Toàn bên nhau, người yêu anh - Tâm hốt hoảng. Rồi cô ta tới gặp tôi cầu xin tôi hãy tha cho Toàn, bởi họ đã ăn hỏi và 2 tháng nữa là làm đám cưới. Nhưng lúc đó, tôi đã tàn nhẫn nói rằng “Tôi không thể nhường cái gì của mình cho người khác, tình yêu càng không thể”. Cô ấy đã gạt nước mắt, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào “Hạnh phúc đó là chị cướp được từ của tôi. Rồi chị sẽ gặp quả báo”. Nói xong cô ta bỏ đi, bỏ mặc tôi với khuôn mặt đắc thắng. Toàn có buồn về chuyện Tâm nhưng khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng sexy, có vẻ anh được an ủi phần nào.

Nói thật, trước Toàn tôi cũng có vài mối tình nhưng tất cả đều tiêu tan nhanh chóng. Những gã đàn ông tôi yêu, người đẹp trai lại không có nhiều tiền, người có nhiều tiền thì lại là những gã lùn xấu trai. Chỉ cặp một thời gian xong tôi lại bỏ. Nhưng Toàn ngược lại, anh đẹp trai, giàu có lại biết chiều chuộng người yêu.
 Rang su cao cap

Từ khi gặp anh, tôi ra sức làm đẹp, lương được bao nhiêu tôi đến spa để tắm trắng, bơm ngực rồi kéo dài chân. Tất cả cũng chỉ muốn giữ trái tim Toàn ở lại bên tôi. Toàn thấy tôi ngày càng đẹp, anh cũng đắm chìm trong men say hạnh phúc. Yêu nhau được 3 năm, Toàn bắt đầu tính tới chuyện cưới xin với tôi. Ngày Toàn cầu hôn cũng là ngày tôi biết mình vĩnh viễn không thể sinh con được.

 
Khi bác sĩ nói tôi vô sinh tôi đã ngất đi, tôi không tin vào những gì mình nghe thấy nữa. Một tuần sau đó tôi không gặp Toàn, tôi thèm được nghe giọng nói của anh, tôi muốn được anh ôm vào lòng. Nhưng tôi lại sợ, sợ nhìn thấy anh tôi lại khóc. Nghĩ là vậy, nhưng sang tuần thứ 2 tôi đã tự tìm đến công ty anh để nói với anh tất cả. Bất ngờ tôi nhìn thấy anh và người yêu cũ đang đứng nói chuyện cùng nhau ở khuôn viên công ty. Lúc đó, lòng tôi dâng tràn nỗi sợ hãi mất anh.
 Giay dan tuong

Hoang mang, lo lắng cuối cùng tôi quyết định “coi như chưa có việc gì”. Tôi cố gắng trì hoãn đám cưới để tự mình chữa trị. Nhưng suốt một năm qua, kết quả vẫn thế, không có biến chuyển gì thêm. Tôi đau khổ, hụt hẫng. Tôi đã đem hết những gì mình tích cop từ khi đi làm để chạy chữa. Nhưng một năm qua chẳng có tiến triển gì thêm, bệnh tình tôi vẫn vậy. Còn Toàn dường như đang chán chường tôi, anh thường xuyên liên lạc và tìm đến người yêu cũ.

 

Đã bao đêm tôi thầm khóc một mình khi nghĩ tới số phận sao lại nghiệt ngã với tôi đến như vậy? Tôi không dám chia sẻ hay nói với ai về việc mình – một cô gái xinh đẹp nhưng bị trời lấy đi thiên chức làm mẹ.
phutungoto

Rồi khi nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc bên nhau, tôi xót xa ân hận. Tôi nghĩ tới tuổi xuân khi tôi từng yêu hai người đàn ông trước Toàn và có những phút giây lầm lỡ. Có những lần phá thai đau đớn trong bệnh viện và những lời khuyến cáo từ bác sĩ “nạo phá thai nhiều có thể vô sinh”. Nhưng tôi đã coi thường, chủ quan lời khuyên đó. Tôi bất giác nhớ tới bài học đầu tiên mẹ dạy khi vào đời “Với phụ nữ trinh tiết chỉ dành cho chồng mình, đừng lầm lỡ con nhé”. Phải chăng tất cả với tôi hiện tại là quả báo, quả báo vì sống buông thả, quả báo vì đã sống không có lương tâm khi cướp đi tình yêu của người khác

Em và anh chỉ là những phút yếu lòng trong cuộc đời

Nếu không vấp phải trở ngại nào nữa thì có nghĩa là bạn đã ra rìa đường.
Quan ao cong nhan


Khi ánh mắt chạm nhau, em khẽ mỉm cười. Có lẽ, đằng sau nụ cười ấy có một sự gượng gạo mà hai đứa mình giấu kín. Mình đã đi qua nhau, qua những phút yếu lòng như thế.

Cái nắm tay của anh với người con gái đó thật chặt. Em trộm nhìn rồi vội quay đi giấu ánh mắt xáo trộn đầy cảm xúc. Như một phản xạ tự nhiên, em xiết chặt tay người đàn ông của mình. Anh ấy hẳn là hơi ngạc nhiên đôi chút nhưng rồi vẫn như mọi lần, anh ấy khẽ ôm lấy bờ vai em như một lời nhắn nhủ: “Có anh bên em đây mà”.

Em biết anh hạnh phúc bên người con gái ấy và em cũng vậy. Em cũng không có gì phải phàn nàn với người đàn ông đứng sau em, lo cho em mọi thứ từ miếng ăn giấc ngủ. Nhưng em cũng biết, ở một góc khuất nào đó trong trái tim em…anh ở đó.

Mình gặp nhau khi cả anh và em đều đã có cho mình một người tri kỉ. Nhưng chẳng hiểu cái sức mạnh nào khiến em dường như bị mê hoặc sau ánh nhìn của anh. Em biết, với anh, sự tồn tại của em không hề hư vô. Đâu đó trong anh, em như một ngọn lửa âm ỉ mà cả anh và em đều không dám thổi bùng nó lên.
 
 Sửa máy lạnh

Mình không giống như những kẻ cuồng si lao vào nhau mà bất chấp tất cả. Em và anh quằn quại giữa nhớ nhung, da diết và tội lỗi. Không ai trong hai đứa mình dám bước qua danh giới của cái gọi là phản bội. Và vì thế mình đành lòng với những cơn sóng tình cứ trào dâng lên trong lòng rồi tự nhủ “Đó chỉ là những phút yếu lòng”.

Anh từng hát bài hát mà em hiểu là nó dành cho cuộc tình không thể gọi tên giữa chúng mình: “Anh ước gì mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc và anh chưa thuộc về ai”. Trong cuộc đời, có những cuộc gặp gỡ khiến ta vỡ òa trong hạnh phúc nhưng cũng có những lần tương ngộ thật xót xa. Giá mà anh và em chỉ là những cơn gió thoảng qua trong đời nhau, giá mà đâu đó trong trái tim không nhói đau khi nhớ về hình bóng nhau thì mọi chuyện sẽ thật dễ dàng.

Không một lời hứa hẹn, không một lời thề thốt càng không có những toan tính nào để tới cùng nhau, em và anh im lặng. Em không biết chuyện chúng mình có thể gọi là cuộc tình hay không khi mà chúng mình không bao giờ đi quá giới hạn của những người bạn. Nhưng em biết nó rất Tình, một thứ Tình chỉ thẳm sâu trong tâm hồn mới biết. Một thứ Tình không thốt ra khỏi đầu môi mà phải dùng tim để cảm nhận.
 
phutungoto

Lần đầu tiên khi em và anh dám đi với nhau một mình, khi anh dám cầm tay em và nhìn sâu vào đôi mắt em để thừa nhận một điều “Anh yêu em” cũng là lần mình hứa với nhau về một sự bình yên trở lại trong tâm hồn. Hãy để những con sóng lòng về với khơi xa trả lại sự bình yên cho bờ cát dài phẳng lặng. Em và anh quay về với vòng tay và người tri kỉ của mình. Một câu chúc phúc, một lời tự nhủ “Quên đi những phút yếu lòng như thế”.

Mình đã đi theo đúng quy luật của cuộc đời, tuân theo thứ tự mà cuộc đời sắp xếp. Em và anh không thể nào làm tổn thương người khác vì một niềm hạnh phúc mong manh của chính mình. Nếu chúng mình đi quá giới hạn, có lẽ em sẽ coi thường tình yêu này, coi thường anh, coi thường em vì chúng ta chỉ là những kẻ nhân danh tình yêu làm những điều ích kỉ. Cứ lẳng lặng đi qua đời nhau như thế, em sẽ thấy mình hạnh phúc vô bờ.
 Giay dan tuong

Chiều qua mình gặp nhau trong đám đông của buổi tiệc. Ai cũng nắm chặt tay của một người, người đã níu chân mình không đi sai đường. Em nghẹn ngào. Sự nghẹn ngào không phải tiếc nuối hay hờn ghen, nghẹn ngào vì mình đã để trái tim đập đúng những nhịp mà nó cần phải thế. Cái mà chúng mình có chỉ là những phút yếu lòng, mà ở đời, ai chẳng có phút yếu lòng như thế.



Em đã từng là tia nắng sưởi ấm trái tim tôi

Phô tài là hại mình vì có kẻ ghen ghét. Phô sắc là hại mình vì có kẻ cưỡng đoạt. Phô của là nguy vì có kẻ cưỡng đoạt.

 Quan ao cong nhan


Cuối cùng thì cái ngày này định mệnh này cũng đã tới. Ngày hôm nay ở trong đám đông kia em là người xinh đẹp và nổi bật nhất. Em xúng xính trong bộ váy cưới  màu trắng ngà và nắm chặt tay một người đàn ông mà đây là lần đầu tiên tôi biết mặt. Nhìn em bước chân lên xe hoa về nhà chồng, lòng tôi thắt lại, sống mũi thấy cay cay... Vậy là tất cả đã chính thức chấm dứt, vậy là cuối cùng người em chọn vẫn không phải là tôi.

Ngày còn yêu nhau em vẫn thường đùa tôi rằng: “Tình chỉ đẹp khi tình dang dở”, có lẽ nào đó chính là lý do khiến em rời xa tôi?! Cô bé con ngày nào giờ đây đã lớn, trưởng thành hơn cả về suy nghĩ lẫn cách quyết định những lỗi rẽ trong cuộc đời. Nhưng ước gì em cứ ngây thơ như ngày xưa ấy, không bao giờ trưởng thành để cứ mãi ở bên cạnh tôi.
 Sửa máy lạnh

Tôi đã từng hỏi về lý do em đến với người khác trong khi vẫn rất yêu tôi. Khi em rời bỏ người mình yêu để đến với kẻ mà em chỉ có cảm tình thì có lẽ đó là một trò đùa của số phận. Nhưng hơn ai hết tôi hiểu rằng em đến với người đó vì người ta cho em niềm tin, một chỗ dựa vững vàng và một cuộc sống tốt đẹp mà ngay lúc này tôi chưa thể mang lại. Đó không phải là định mệnh mà đó là hiện thực của cuộc sống phải không em. Đã hiểu ra rồi thì tôi chỉ còn biết ngậm ngùi chúc cho em hạnh phúc. Tôi chẳng hề níu kéo bởi biết rõ sự níu kéo của mình cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
 
Người ta vẫn bảo rằng yêu một người nghĩa là sẽ làm mọi thứ để được nhìn thấy người đó sống hạnh phúc, kể cả là việc từ bỏ. Tôi cũng thường nói như thế với bạn bè, nhưng từ trong thâm tâm tôi biết tất cả dường như đều chỉ nhằm biện hộ cho lòng kiêu hãnh và sự kém cỏi của mình mà thôi. Khi đã yêu ai mà không muốn được cùng người mình yêu hạnh phúc mãi mãi. Ai cũng tồn tại trong mình một chút ích kỷ và tôi dám chắc rằng chẳng có chàng trai nào cảm thấy dễ chịu khi thấy người con gái mình yêu sánh đôi cùng kẻ khác đâu.
 phutungoto

Ngày hôm nay tôi cũng không hề có cảm giác dễ chịu. Nhìn em bước đi bên người khác, tim tôi nhói đau, giống như có ai đó đang cầm một cây kim đâm liên tiếp nhiều nhát vào nơi ngực trái, một cảm giác đau đớn không thể thốt lên lời. Ngày vui của em nhưng tôi chỉ dám đứng từ xa và hòa mình vào đám đông để theo dõi. Tôi không muốn em phải khó xử và cũng sợ sẽ không thể kiềm chế được bản thân làm những điều dại dột nếu như tiến đến gần em.

Trong bộ váy cưới màu trắng ngà đó tôi thấy bờ vai của em khẽ rung lên vì lạnh. Mọi người đứng ngoài cứ suýt xoa khen em đẹp, rồi chạy tới bên cạnh để chụp hình kỷ niệm cùng cô dâu nhưng chẳng ai để ý rằng em tôi đang lạnh. Còn người đàn ông đứng bên cạnh thì cứ mải mê nói cười cùng khách khứa mà chẳng hề biết em đang thế nào. Lúc ấy tôi chỉ muốn cởi phăng áo khoác của mình để chạy tới choàng nó lên đôi vai trần của em. Nhưng rồi tôi cũng kịp định thần lại, bởi ngày hôm nay đã chẳng còn giống hôm qua…
 
 Giay dan tuong

Tôi chỉ biết trách thầm em rằng tại sao đến giờ phút này mà vẫn còn khiến tôi phải lo lắng. Em đã nắm tay người khác bước đi, vậy nên nếu người ấy quên thì em phải tự biết lo cho bản thân mình. Em quyết định lấy chồng vào giữa mùa Đông rét mướt, lại chọn tổ chức lễ cưới vào đúng ngày bầu trời chẳng có bất kỳ tia nắng nào. Có thể đó chính là một dấu hiệu cảnh báo, rằng từ nay về sau tia nắng ấm áp đã mãi mãi tan biến khỏi cuộc đời tôi.

Nhưng thôi, điều gì không thể thuộc về mình thì tôi sẽ cố gắng xếp nó vào kỷ niệm. Bởi dù tôi có nuối tiếc hay mơ tưởng thì hiện thực vẫn không thể thay đổi được nữa rồi. Em hãy sống trọn tình trọn nghĩa vì người mà em đã quyết định chọn làm chồng. Còn tôi, có lẽ chúc em hạnh phúc và bản thân cũng cố gắng sống hạnh phúc là những gì tốt nhất mà tôi có thể làm.

Thursday, October 9, 2014

Tuyệt vọng trong tình yêu?

“Tình yêu chân chính được ví như bóng ma: Ai nấy đều nói đến, nhưng ít người trông thấy.

Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt (Okies!).
 May ao thun quang cao



Ta còn nhớ ngày hôm ấy, khi anh đề nghị chia tay, lần đề nghị cuối cùng sau một thời gian dùng dằng níu giữ. Đó là quyết định không dễ đưa ra – với anh, và không dễ chấp nhận - với ta. Bởi ta vẫn còn yêu, và trong anh, tình yêu ấy cũng chưa dừng lại. Có quá nhiều khó khăn trước mặt ngăn cản hai ta đến với nhau và anh biết anh không đủ sức để vượt qua tất cả. Anh đầu hàng, rồi tình yêu ấy chết.
Ta còn nhớ khoảng thời gian sau đó, ta tuyệt vọng trong mối tình dang dở. Tránh né bạn bè, tránh né chính bản thân, ta cố dìm mình vào sự buồn chán và nghĩ rằng không gì tốt đẹp đang đợi chờ phía trước.
 Rang su cao cap

Còn nhớ ta đã khước từ những người đến sau bằng vẻ lạnh lùng, vô cảm. Không một lần ta ngoái lại những người “trót” có cảm tình với ta. Ta không còn tin đàn ông - những người “chót lưỡi đầu môi”, nói yêu nhưng không dốc lòng bảo vệ tình yêu, dễ dàng buông xuôi trong khi đôi tay mềm yếu của ta còn đang khư khư cố giữ. Và trên hết, ta sợ cảm giác ấy - cảm giác tuyệt vọng.



Ta nói với anh rằng, ta từng tuyệt vọng trong tình yêu. Người đàn ông ấy ta tình cờ gặp trong một lần đi du lịch. Anh hỏi: theo em, thế nào là tuyệt vọng trong tình yêu? Ta cười buồn, ờ thì mỗi người một cảm nhận. Có người tuyệt vọng khi bị phụ tình, bị người mình yêu thương rời bỏ ngay lúc cần nhất. Có người tuyệt vọng khi cuối cùng nhận ra mọi yêu thương chỉ đổi lấy sự dối lừa bởi dưới áo choàng hoàng tử thực ra là một gã Sở Khanh. Một tình yêu dễ đầu hàng khiến ta sụp đổ niềm tin…
 phutungoto

Anh kể, người con gái anh yêu bị ung thư. Đó là thời gian vô cùng khó khăn, khi từng ngày nhìn người mình yêu thương dần xa mà không cách gì thay đổi được. Anh bảo cảm giác mất mát ấy thật kinh khủng, nó đến từng giây, làm ta lo sợ. Anh cũng tuyệt vọng, nhưng chỉ là tuyệt vọng vì không thể giúp người yêu vượt qua sự trớ trêu của tạo hóa. Anh giữ tình yêu từng khoảnh khắc và vì thế, không phải là tuyệt vọng trong tình yêu.
 sua may nuoc nong

Câu chuyện của anh khiến ta hoài nghi bản thân. Tuyệt vọng trong tình yêu? Hay ta chỉ thất vọng với người mình tin tưởng? Và liệu cái mà ta cứ nghĩ “tuyệt vọng” ấy có đáng để ta hằn học với “nửa kia” của thế giới và cố tự tước bỏ tình yêu thật sự của đời mình?



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Cách để ta hạnh phúc, dù giản đơn...

Người ta có thể yêu một người nồng nàn, nhưng cảm giác ấy cũng không thể trốn tránh thời gian mà 

bỗng dưng phai nhạt.

May ao thun quang cao


Có những lúc kiệt sức khi công việc cứ nhấn chìm ta trong chuỗi stress triền miên cùng những khó khăn vô phương tháo gỡ, ta tự an ủi rằng, vẫn còn nhiều người chỉ mong có việc gì đó để làm, dù công việc ấy chẳng mấy dễ chịu.
Có những lúc mỏi mệt khi chăm con ốm, bực bội khi con ngỗ nghịch, hay căng thẳng với những gút mắc chuyện chồng con, ta nghĩ đến những người bạn độc thân đang mơ về một mái gia đình (dù mái gia đình ấy cũng có lúc ấm, lạnh) hay những người đang mỏi mòn tìm kiếm một đứa con với biết bao tốn kém, gian nan.

Rang su cao cap




Không hiếm khi ta khó chịu với ngôi nhà chật chội, tối tăm của mình, nhưng so với những người phải chọn mái hiên bên vệ đường làm nơi trú ẩn, ta vẫn giàu có khi có chỗ che mưa, trú nắng hay ấp ủ ta giữa cái lạnh mùa đông.
phutungoto

Ta luôn tự ti với nhan sắc “có hạn” của mình và luôn e ngại khi phải xuất hiện trước đám đông vì hạn chế trong kỹ năng giao tiếp, nhưng ngẫm lại, cha mẹ đã cho ta một hình hài vẹn nguyên, khỏe mạnh, ta có khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ bình thường là đã (may mắn) “lành lặn” hơn biết bao người khuyết tật rồi.
 sua may nuoc nong

Đôi khi, ta cũng ngước lên để thấy những gì mình đang có chưa là gì so với cuộc sống đang cuộn chảy trước mặt, để không vội tự mãn, bởi ta cần phải cố gắng, nỗ lực nhiều hơn, để không bị tụt lại phía sau, nhưng ta thường nhìn xuống, để thấy mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người. Biết bằng lòng với những gì đang có cũng là một cách để ta hạnh phúc, dù giản đơn...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Vì hạnh phúc là có thật

Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ... sợ không giữ được, thế là rời 

xa. Người mang tình cảm quá lớn trong lòng đôi khi cũng sợ... sợ bản thân sẽ bị tổn thương sâu sắc, 

thế là cố giữ... .
Quan ao cong nhan


Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính.
Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng khờ khạo. Em thì chưa tới 40 tuổi. Em còn yêu đời lắm với bao nhiêu dự định. Em đang có cuộc sống ổn định, một người chồng trẻ khỏe, đẹp trai lại giỏi kiếm tiền. Em thật sự không muốn chết!
Sửa máy lạnh

Bao nhiêu lần em khóc vùi trong lòng anh khi nghĩ đến cảnh sinh ly tử biệt. Bạn bè lũ lượt đến thăm, em cố giữ vẻ thản nhiên dù lòng đầy giông gió. Mọi người tranh thủ ghé gặp em lần cuối đây mà. Em mặc kệ ai đó với ý nghĩ cười chê người tham sống sợ chết. Có gì đáng sợ hơn khi người ta biết rằng mình có thể chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Bác sĩ chỉ nói chung chung rằng, chưa biết thế nào, quan trọng là mình lạc quan, tin tưởng.


phutungoto

Chưa bao giờ em thiếu tự tin vào bản thân nhiều đến vậy. Anh chu đáo chăm sóc vợ, nhưng em luôn nơm nớp trong lòng ý nghĩ, anh sẽ đi ngang về tắt dọc đường. Em không hứng thú gì với việc ghé chợ mua con cá, con tôm tươi rói, nấu những bữa cơm thơm nức ngon lành để cả nhà cùng ăn nữa. Em tự cho phép mình sống trong buồn phiền tuyệt vọng. Khi anh đi làm, con đi học, em rúc mình trong căn phòng tối, than khóc số phận. Em từ chối những cuộc gọi hỏi thăm trong ngày của anh. Chẳng đặng đừng, em nhắn tin để anh không thể nhận ra, giọng em đang khản đặc, nghẹn ngào.

Vậy mà anh biết hết. Người đàn ông “lù đù” bấy lâu chung nhà hóa ra không "tầm thường" như em vẫn nghĩ. Người đàn ông ấy giỏi chịu đựng, nín nhịn em - kẻ vừa dễ tủi thân vừa thích gây hấn. Ai mà chịu nổi cuộc sống đang yên đang lành, thì đùng một cái, vợ phát bệnh hiểm nghèo. Rồi vợ cáu bẳn, bắt bẻ, khóc lóc. Rồi cái gì vợ cũng canh chừng, cảnh giác. Sao mà chồng mình nay dịu dàng với vợ đến thế nhỉ? Yêu thương, trách nhiệm hay đó chỉ là tấm bình phong giả tạo để che đậy tội lỗi gì bên ngoài? Hoặc đó là sự thương hại kiểu “trả nợ đời”, chỉ mong mau mau thoát nạn?
Giay dan tuong

Ai chưa từng chăm người ốm, chắc không thể nào thấu hiểu cái cảm giác chỉ thèm một giấc ngủ đàng hoàng mà không thể. Cố lên, cố lên. Đó là câu mà em, trong những lúc xúc động đã… cổ vũ cho chồng. Anh cười trong mỏi mệt. Em chợt nhớ ra, hình như chồng mình chưa bao giờ coi em như… bệnh nhân sắp chết. Anh luôn nói về cuộc sống hiện tại, về những gì cả gia đình đang có. Có lẽ, nhờ sự vững lòng của anh, nhờ những ân cần bao dung mà đến khi đổ bệnh em mới nhận thấy nơi chồng đã giúp em vượt qua giai đoạn đầy thử thách ấy. Những ngày tháng cùng em vào ra bệnh viện đã làm anh gầy đi trông thấy. Cực nhọc đã đành, thêm cảnh chịu đựng cái tính khí khó chịu lại nhạy cảm, dễ tổn thương của vợ mới là điều đáng nói hơn.

Trời thương em hay muốn anh bớt vất vả, nên giờ tuy vẫn phải thuốc thang, nhưng em đã có thể ổn định tinh thần và đi làm trở lại. Người ta bảo em có phước nên bệnh tật bỏ đi. Em thì nghĩ khác. Phần phước đó hẳn là của anh, nên em mới có cơ duyên mà thụ hưởng. Khi anh xiết chặt lấy tay em và bảo, tại sao mình không thể an nhiên mà vui sống, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, bởi cuộc đời có ai biết chắc được ngày mai. Em nhẹ nhõm hơn nhiều, biết rằng yêu thương và hạnh phúc là có thật, không bệnh tật nào có thể cướp đi.

Nhiều lúc em rùng mình tự hỏi, nếu không có anh đồng hành trong đoạn đường nguy khốn ấy, đời em không biết đã ra sao…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

“Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”

.Im lặng...
 Là một cách để giấu cảm xúc.
 Là thể hiện tận cùng của nỗi đau.
 Là nơi cất giấu mọi bí mật.
 Là khi tức giận không nói lên lời..
 Và đôi khi là một hình phạt đối với ai kia...
 Hãy im lặng để suy nghĩ về mọi thứ xung quanh mình .


Quan ao cong nhan


Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.


Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.

Sửa máy lạnh


Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.

Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
phutungoto

Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.

Giay dan tuong


Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”. Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.

Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chỉ là một giấc mơ

♥ Đừng mang cho ai đó hơi ấm
….Rồi sau đó bỏ đi
 ♥ Đừng mang cho ai đó niềm tin
….Rồi sau đó lừa dối
 ♥ Đừng mang cho ai đó hi vọng
….Rồi sau đó đập tan
 ♥ Đừng nói yêu ai đó
….Rồi sau đó nói chỉ là ngộ nhận
 ♥ Đừng hứa mãi bên ai suốt đời
….Rồi sau đó tay trong tay vs người khác.♥♥♥♥
May ao thun quang cao


Cuộc trò chuyện của chúng tôi sôi nổi dần quanh các đề tài văn học rồi âm nhạc. Khi chuyển sang đề tài tình yêu là lúc cả hai bắt đầu rơi vào cơn say. Một cơn say không chỉ vì chất cồn mà còn vì một cảm giác rất lạ bắt đầu xuất hiện trong mỗi người.
Tốt nghiệp đại học, tôi có việc làm phù hợp, ổn định và được thăng tiến. Tuy vậy, dù có nhiều đàn ông theo đuổi, tôi vẫn chưa tìm được “một nửa” của mình.

Một hôm, công ty tôi mở tiệc chiêu đãi đối tác tại một nhà hàng lớn. Sau bữa ăn sang trọng, bàn ghế được xếp lại, dành chỗ cho cuộc khiêu vũ. Nhạc vừa nổi lên, các đôi dìu nhau ra sàn nhảy. Chỉ còn tôi với một người đàn ông của công ty đối tác ngồi cạnh nhau tại bàn. Anh không đẹp trai, nhưng có vẻ cương nghị, trầm tĩnh. Mỉm cười thân thiện, anh hỏi sao tôi không ra sàn. Tôi thú thật là không biết nhảy. Anh gật đầu: “Cô và tôi giống nhau”.

Rang su cao cap



Anh rót cho tôi một ly sâm banh: “Nào! Cụng ly vì sự giống nhau”. Có lẽ vì ánh đèn mờ ảo, vì tiếng nhạc dìu dặt và những ly rượu sâm banh mà tôi cảm thấy lâng lâng. Cuộc trò chuyện của chúng tôi sôi nổi dần quanh các đề tài văn học rồi âm nhạc. Khi chuyển sang đề tài tình yêu là lúc cả hai bắt đầu rơi vào cơn say. Một cơn say không chỉ vì chất cồn mà còn vì một cảm giác rất lạ bắt đầu xuất hiện trong mỗi người. Đó là cảm giác như mình vừa gặp lại một người rất thân thiết bị thất lạc từ lâu. Ngồi trong một góc khuất nên không ai để ý đến chúng tôi. Tôi và anh bỗng chìm đắm trong cảm giác mộng mị, yêu đương và hạnh phúc. Nửa say nửa tỉnh, tôi vòng tay ôm anh mà không biết mình đang bắt đầu một trò chơi nguy hiểm. Anh cũng vào cuộc bằng cách nhẹ nhàng kéo tôi về phía anh, chỉ để nhìn vào mắt tôi, say đắm...

Một lúc sau, tôi nhận ra mình đang ở trong vòng tay anh, nhưng không phải trong nhà hàng mà ở ngoài sân. Trong bóng tối đồng lõa của một cây cổ thụ rậm rạp nào đó, môi tôi đang gắn chặt vào môi anh. Một cái gì đó thật êm ái, hết sức nhẹ nhàng, hết sức diệu kỳ khiến cả người tôi run bần bật. Vòng tay xiết chặt và mùi thơm dịu nhẹ từ tóc, từ môi anh làm tôi ngây ngất. Chúng tôi chỉ rời nhau ra trong tiếc nuối khi có tiếng sếp gọi tôi…

Những ngày sau đó, tôi luôn nhớ đến anh. Nhớ đến ánh mắt say đắm và nụ hôn ngây ngất của anh. Nhiều khi, tôi như người mất hồn, chợt nhớ, chợt quên. Có lúc, đang làm gì đó, tôi ngồi thừ ra, thẫn thờ. Trước mắt tôi luôn hiện ra hình ảnh anh, người đàn ông xa lạ mà ngay cả cái tên tôi cũng không biết ấy. Tôi tin rằng, anh cũng rất nhớ tôi, nhớ khoảnh khắc kỳ ảo đã có đêm ấy. Thế nào anh cũng tìm cách liên lạc vì anh biết địa chỉ công ty tôi. Tôi sẽ chờ anh.
sua may nuoc nong

Song, ngày qua ngày, anh vẫn bặt tin. Nỗi nhớ điên cuồng khiến tôi quyết định đi tìm anh. Tôi đến công ty đối tác, lân la dò hỏi và tìm đến được phòng anh. Tim tôi đã rung lên những nhịp đập rộn rã khi nhìn thấy lại khuôn mặt thân thương ấy. Song, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của tôi, anh đón tôi với vẻ lịch sự nhưng lạnh nhạt của một người xa lạ: “Tôi thấy cô rất quen! Hình như chúng ta đã gặp nhau”.



phutungoto



Giây phút ấy, đất dưới chân tôi như sụp đổ. Anh đã quên thật hay chỉ giả vờ quên? Nhìn sâu vào đôi mắt đang nhíu lại, ưu tư và suy ngẫm của anh, tôi chợt nhận ra, khao khát và say đắm đêm ấy vô nghĩa với anh. Sau này, tôi biết anh không chỉ có gia đình mà còn là một người chồng rất yêu vợ, thương con.

Hóa ra, tất cả những gì mà tôi tưởng tượng, suy diễn, nâng niu suốt những ngày qua, chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ mà đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, trong tôi vẫn còn nguyên những cảm xúc lẫn lộn, vừa ngọt ngào say đắm vừa cay đắng tuyệt vọng…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Lần đầu tiên

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
 Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .

May ao thun quang cao



Ta đi riêng với nhau, lần đầu, là ở một nơi vô cùng lãng mạn: thang máy! Em hơi bối rối trong không gian chật hẹp chỉ có hai người, tưởng như có thể nghe được nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường, chẳng hiểu vì sao lại như thế. Em có còn bé bỏng gì cho cam để mà bối rối ngại ngần đến vậy không biết nữa…




Ta nói với nhau câu đầu tiên trong một tình huống thật buồn cười. Đêm đó, em mất ngủ, buổi sáng đến công ty hơi muộn, trong trạng thái lờ đờ ngớ ngẩn. Khi đứng đợi thang máy lên, em đờ đẫn như là chưa tỉnh hẳn. Cửa mở, và anh trong đấy, một mình. Em đứng bên ngoài, chăm chú ngó vô. Chúng mình nhìn nhau đăm đăm. Tưởng như quen biết. Tưởng chừng thân thuộc. Tưởng là có… bi kịch hay khúc mắc gì lâu lắm rồi vậy! Cuối cùng, anh “tỉnh” trước, nói với em: “Vào đi chứ em, trễ giờ quẹt thẻ bây giờ!”.
Rang su cao cap

Ta lần đầu trao đổi với nhau thật sự là trên điện thoại. Nảy lửa. Công việc gặp chút sự cố. Và em, nóng nảy cãi ngang với cái kẻ “chuyên quyền, cà chớn, độc đoán, ăn hiếp đồng nghiệp”. Những từ ngữ đáng ghét ấy em giận dữ thốt lên, tất nhiên là sau khi đã cúp máy xuống. Ai vậy không biết nữa. Làm gì mà khó chịu với nhau thế. Lúc nào đó phải lên bộ phận kia coi mặt xem sao mới được!

Để rồi em chưng hửng đến bất ngờ khi biết “kẻ địch” hắc ám lại chính là anh, cái gã đàn ông ngồ ngộ cứ hay “trố mắt” nhìn em mỗi khi tình cờ gặp gỡ. Sao hình ảnh thế này mà “âm thanh” lại nghiêm khắc đến mức đó nhỉ? Giải thích cho thắc mắc thầm lén ấy của em, là nụ cười của anh rất hiền, kèm theo câu mở lời như cởi tấm lòng:
sua may nuoc nong

- Lúc làm việc, anh hơi nguyên tắc. Nhưng em cần hỗ trợ việc gì, cứ alo cho anh, em nhé.

Lần đầu, em biết trong tim mình có anh, là trong chuyến đi trao nhà tình thương và tặng quà cho trẻ cem nghèo ở một tỉnh xa. Hôm ấy, anh dịu dàng khoác từng cái áo ấm cho những đứa con nít tèm lem nhếch nhác vây quanh, không e ngại hay cảnh vẻ gì. Anh còn xoa đầu hoặc vỗ về chúng, không biết rằng có một cô đồng nghiệp đang “soi” mình rất kỹ. Nhẹ nhõm trong em suy nghĩ rằng, một người đàn ông có thể đối đãi với những phận người thấp kém hơn mình đầy chia sẻ quan tâm như vậy, dứt khoát không thể là kẻ… xấu xa độc ác được.
 phutungoto

Lời yêu đầu tiên, đến giờ chúng mình vẫn chưa ai kịp nói. Nhưng em nhìn vào mắt anh, đã thấy yêu thương của mình phản chiếu trong đó, ngập ngời.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Không khó để một người đàn ông nói thành lời ba chữ “Anh yêu em”

♥Những câu nói hay về Tình yêu đẹp...

- Không phải là được bên nhau, được ôm nhau, được hôn nhau,không xa rời 1 giây phút nào ^^

- Mà tình yêu đẹp là 1 tình yêu đong đầy quan tâm, không toan tính lợi dụng, biếnhường nhịn lẫn nhau, biết thay đổi vì nhau...

¤ Và... điều quan trọng hơn hết . . .Là tin tưởng lẫn nhau.
May ao thun quang cao


Không khó để một người đàn ông nói thành lời ba chữ “Anh yêu em”, nhưng đó đôi khi chỉ là những lời “đầu môi chót lưỡi”. Có những việc làm dù chỉ là rất nhỏ nhưng đủ sức để thể hiện tình yêu chàng dành cho bạn.
1. Nụ hôn dài đam mê
Không ai là không bị mê hoặc bởi nụ hôn cháy bỏng và kéo dài. Những nụ hôn như thế khiến bạn cảm nhận trọn vẹn tình yêu và khát khao chàng trao gửi nơi bạn.
2. Bạn bè của chàng quý mến bạn
Những người bạn thân của chàng tỏ ra thân thiện, hòa đồng và quý mến bạn, đó là một dấu hiệu tốt cho tình yêu của hai người.
3. Ở gần bên nhau
Chỉ khi yêu bạn một cách thật lòng, chàng mới có mong muốn từng phút từng giây gắn bó bên bạn.
4. Mỉm cười sau mỗi nụ hôn
Rang su cao cap
Nụ cười hạnh phúc sau mỗi nụ hôn cho thấy, chàng yêu bạn và tìm được cảm giác ngọt ngào khi cùng bạn môi chạm môi.
5. Chăm chú lắng nghe bạn
Hành động này thể hiện rằng, chàng trân trọng bạn và từng câu, từng chữ trong lời nói của bạn đều đáng giá đối với chàng.
6. Đứng thẳng trước mặt bạn
Theo phân tích của các nghiên cứu khoa học, khi muốn gây ấn tượng với người mà bạn yêu quý hoặc quan tâm, bạn sẽ đứng thẳng lưng, tạo cho mình tư thế chuẩn mực nhất trước người đó.
7. Nắm chặt tay bạn
Mỗi khi tay trong tay, nếu chàng dùng hết sức nắm chặt bàn tay bạn có nghĩa là, chàng muốn ôm ấp, sở hữu và bảo vệ bạn; cũng là lúc chàng đang cố gắng để nói: “Anh yêu em”.
8. Gọi điện hoặc nhắn tin chẳng vì lí do gì cả
Việc làm này cho thấy, chàng thích những cuộc trò chuyện với bạn, yêu thích giọng nói của bạn và lúc nào cũng ao ước cảm nhận được sự hiện hữu của bạn xung quanh chàng.

Giay dan tuong

9. Quấn quýt bên bạn suốt ngày
Mỗi ngày, chàng đều cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh bạn nhất có thể, thậm chí không ngại làm phụ tá lái xe, xách đồ khi bạn đi mua sắm.
10. Thường xuyên ngắm nhìn bạn
Ngay cả khi không cùng làm một việc gì đó, ánh mắt của chàng vẫn luôn dõi theo bạn. Điều đó bộc lộ tình yêu và sự quan tâm dành cho người con gái mà chàng yêu thương thực sự.
11. Không ngừng vò đầu bứt tóc
Con người có thói quen tự làm rối mái tóc của mình khi căng thẳng. Nếu chàng làm việc đó khi ở bên cạnh bạn có nghĩa là, chàng đang bối rối không biết bày tỏ tình cảm với bạn ra sao.
12. Mô phỏng hành vi của bạn
Khi ở cạnh người con gái mình yêu, đàn ông thường có xu hướng “bắt chước” hành vi của cô gái đó một cách vô thức. Đơn giản chỉ là dáng ngồi giống như bạn, gắp thức ăn cùng lúc với bạn…, nhưng đều thể hiện tình yêu sâu đậm chàng dành cho bạn.
phutungoto

13. Tặng bạn những món quà ý nghĩa
Bất luận món quà đáng giá bao nhiêu tiền, thì ý nghĩa của nó đối với cuộc sống của bạn mới là điều quan trọng nhất. Dành nhiều tâm huyết để lựa chọn món quà đó cho bạn, chàng chắc chắn là Mr. Right của bạn!
14. Bật cười vì bạn
Trước những suy nghĩ trẻ con và việc làm ngốc nghếch của bạn, chàng không trách móc, mà chỉ bật cười vì thấy hài hước. Đó cũng là một cách phái mạnh bày tỏ tình yêu với người phụ nữ của họ.
15. Tiếp xúc nhẹ nhàng và tự nhiên
Dù ở nơi chỉ có hai người hay ở nơi công cộng, chàng cũng thường xuyên khẽ chạm vào vai hoặc lưng bạn. Đây là một cử chỉ mang hàm ý bảo vệ và săn sóc, nó cũng thể hiện tình yêu chân thành chàng dành cho bạn.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Đừng để ai cũng đến rồi đi khiến đời mình chỉ mãi là trạm dừng chân...

Có lúc, hôn nhân là duyên số, ngoài tình yêu, có lẽ còn có sự nương tựa rất thực tế nữa.


May ao thun quang cao


Có lẽ trong đời, người con gái sẽ phải gặp 5 chàng trai này. Mỗi chàng đến vào một thời điểm khác nhau với một vai trò khác. Đó là những ngày nàng nếm hết bao nhiêu vị cuộc đời.
Ngày lãng quên
Ngày nào đó ta gặp lại nhau giữa nhân gian vô thường...
Một ngày nào đó, chỉ có thể nhìn nhau rồi giả vờ không thấy, cất bước đi, ta có làm được không? Tôi cười xòa khi nhìn thấy chàng cố gượng vài ba nét cười khi bất chợt nhìn thấy tôi. Cô nàng cạnh bên bẽn lẽn khoác tay chàng đủ để tôi hiểu rằng nàng đang xác định lãnh thổ: "Chàng ta là của tôi rồi đấy!"
À, chàng ta đã là của cô - người khác, không phải tôi!
Cái khoác tay ấy dễ thương quá, tôi có thể cảm nhận rõ mồn một khi đôi bàn tay nàng vòng qua trọn bắp tay chàng, tay còn lại cuốn trong đôi tay to quá khổ ấy. Tôi biết tay chàng săn chắc đến mức độ nào, tôi biết hết. Bởi có gì lạ đâu, tôi cũng đã từng cơ mà. Ngày xưa, lúc chàng vẫn còn là của tôi, cũng cuốn quýt như thế, tôi nũng nịu ôm cánh tay chàng cứ như đứa bé cần chiếc gối ôm trước khi ngủ cho thật ngon. Nhưng nàng à, kể vậy thôi, chứ tôi quên rồi! Quên cuộc tình ngắn ngủi của chúng tôi đã từng tươi màu ra sao, quên luôn lúc chàng ta dối tôi mà đến với nàng như một con ong cuồng nhụy mới như thế nào. Tất thảy tôi quên rồi. Giờ chàng ta là của nàng, ừ! của nàng...
Rang su cao cap

Ngày tiếc n​uối
Hôm đó, một ngày tưởng chừng như mưa. Bên anh, tôi tưởng chừng như mọi đau thương với tình cũ lụi tàn đâu mất. Vì đâu nhỉ, vì anh với tôi chẳng đơn thuần là tình thương trai gái, tôi với anh như bọt biển, trắng xóa một dãy nhưng chạm bờ lại tan tành, biến mất. Với tôi, tiếng hát anh chữa lành bao vết thương đang cứa lòng. Anh đến lúc bao nhiêu buồn vui cuồn cuộn cấu xé tâm can cô gái bé nhỏ. Tưởng chừng như tìm được chiếc phao cứu sinh ngay tận những phút giây cuối cùng đối mặt giữa sống và chết trên mặt biển mênh mông. Anh vuốt ve nỗi buồn bằng những cách rất riêng. Tôi có hư đến mức nào, anh cũng vuốt vài cọng tóc con rồi mỉm cười. Tôi rớt nước mắt, anh hôn vào khóe mi. Tôi rách da, anh vuốt ve vết sẹo. Tôi cần một bờ vai, anh ôm tôi vào lòng. Và chẳng phải là yêu. Với anh, tôi ríu rít:" Anh, đám cưới em anh sẽ tặng gì? Em muốn cái bàn trang điểm xinh đẹp để em soi mỗi ngày được không..."
Giay dan tuong
Tôi tìm thấy anh, thế đấy, hơn cả là yêu. Nhưng rồi cái ngày tưởng chừng như mưa ấy, anh từ chối cõi đời để lại tôi như một con ngốc giữa dòng vô vị. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, anh biến chuyện chúng tôi thành ngọn bồ công anh bốc hơi lên thiên đường. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, tôi đã không kịp nhìn thấy anh. Cho đến khoảnh khắc tôi quên anh, là lúc cuối đời!

Ngày ngông cuồng
Tôi gặp bạn ấy khi lòng đã nguội lạnh với bao lời nhắn nhủ ve vởn nhau. Lúc tôi cho mình vài phút giây không ngoan hiền, tôi mặc chiếc đầm ngắn củn cỡn ôm gọn cơ thể, đôi mắt cong vút bởi những đường đen ngòm của cây chì kẻ mắt. Tôi rít thuốc, tôi nhắm nháp bia, tôi chẳng thèm quan tâm xung quanh còn có ai. Chỉ miên man với bao suy nghĩ trong đầu. Tôi cho bạn ấy nhìn thấy cái vẻ bất cần đời đầy quyến rũ của một cô gái nổi loạn. Bạn ấy bắt chuyện, bạn ấy cười đùa. Hôm đó tôi dễ tính cho bạn ngồi cùng bàn, uống cùng bạn chẳng cần biết bạn là ai. Vậy đấy, thì ra mở lòng một chút cũng không chết ai, điên cuồng một chút đôi khi cũng thú vị. Những lúc tôi khác mình, tôi chua ngoa, tôi lại tìm bạn ấy. Bạn chỉ thấy tôi buồn rũ rượi chứ chẳng thể biết nguồn cơn bao nhiêu nỗi đau ấy từ đâu. Không mối quan hệ rõ ràng, không tra hỏi chỉ cần nhau trong những khi không ngoan hiền, ngồi đó cùng nhau, uống vài giọt nồng, tán tỉnh nhau, hôn nhẹ hay chỉ là liếc nhìn nhau. Rồi mai lại bắt đầu một ngày làm việc trong cuộc sống của riêng nhau.
Mai, tôi lại mặc váy dài, lại đeo kính, lại đoan trang, nhã nhặn chào chào hỏi hỏi. Mai,tôi lại không biết uống rượu. Mai, tôi lại khó chịu khi nghe mùi thuốc lá ở đâu đó. Mai, tôi lại chỉ chào hỏi mấy câu xả giao khi vô tình gặp bạn ấy.
Vậy đấy, chúng tôi chỉ là những ngày ngông cuồng của nhau.

Ngày nhận lấy
Ngày tôi gặp em, lâu lắm rồi. Em là cơn gió nhẹ nhàng nhất từng đến với tôi. À mà không, tôi mới là gió. Tôi cần em chỉ những lúc tôi rã rời nhất. Em đứng đó, nhìn tôi đau thương, nhìn tôi hạnh phúc. Tôi chạy đi trăm miền, than thở với trăm người, thương yêu đủ mùi rồi tôi mệt, tôi lại chạy về với em. Em lại yêu tôi, như cái thuở ban đầu. Tôi tưởng, đàn ông như em trên đời chết hết rồi. Vậy mà đấy! Em vẫn sống, vẫn yêu,vẫn đợi tôi. Tôi cứ tưởng em như bình thủy tinh ai đó cố công làm ra để tôi thấy lòng em thanh đến độ nào. Rồi tôi thương em, nhưng tôi ngại, tay tôi chạm vào rồi thì em vỡ mất còn đâu!
phutungoto
Em đến với tôi như ai đó thương tình thấy tôi đau thương đủ độ, nên kêu đến một người cho tôi giày vò. Tôi biết tôi chẳng thể nào đủ can đảm nắm lấy tay em nhưng sao nhỉ. Tôi thành thật, rằng tôi ích kỷ, biết em là bến chờ nên tôi cứ yên tâm đi, yên tâm đánh nhau với xúc cảm của mình, với những người khác. Vì sao hả em? Vì sao người làm đau tôi rồi tôi lại làm đau em. Tôi đau như cứa máu thì em cũng chẳng thể liền da, tôi biết chứ, vậy mà tôi cứ giả vờ như không. Phải chi hả em, phải chi em đừng thương tôi bao dung như vậy,phải chi em đừng kiên trì chờ đợi, phải chi em hư đốn như bao nhiêu người. Thì tôi có đến mức phải dằn vặt vậy không. Người tôi đau thương quá rồi, có còn trong trẻo dành nguyên vẹn tình cảm cho em được đâu. Tôi chưa đàn bà nhưng hồn tôi đã thành bà lão rồi, còn em thanh tân như vậy. Làm sao tôi không xót mà chạm vào em đây. Nếu không phải là tôi, chắc cuộc sống em đã giản đơn và hạnh phúc từ lâu rồi...
Ngày đăng đắng ngòn ngọt
Tình cờ tôi gặp người, người - ừ thì người! Người chẳng khác gì những người khác, gặp nhau cũng chỉ là tình cờ. Rồi cũng tình cờ tôi ngồi sau xe, chiếc moto vút đi một loáng, người cho tôi hít cái khí lạnh bấy lâu tôi thèm. Người đỡ giùm tôi chiếc áo khoác khi chúng ta vừa vào quán. Chúng ta từ người lạ trở thành người quen. Người cũng có một bắp tay cuồn cuộn, một cơ thể ấm nóng, lâu lâu lạnh tê tái, người cho tôi mượn nhờ túi áo khoác da. Bỗng nhiên tôi thấy mình muốn ôm người lạ, muốn nép vào lưng, muốn lâu lâu úp mặt vào lòng. Thế nhưng mà vì sao?
Tôi hiểu với người tôi chưa phải đến độ thương, vậy thì là cái gì? À thì ra tim tôi mệt mỏi, muốn tìm một chút hơi, muốn dựa dẫm, muốn thôi tiếp tục giả vờ mạnh mẽ rồi. Mấy câu chuyện buồn rồi thì cũng đạt được mục đích của nó, ăn mòn da thịt tôi khiến tôi lại muốn mình chỉ là cô nàng ẻo lả, phải than thở, phải thể hiện niềm thương với một bờ vai khác. Hình như đơn độc bảo chán tôi rồi. Lòng tôi cần, nhưng chẳng phải cần người, mà cần những cử chỉ yêu thương. Và thế là người xuất hiện, đúng đó, ngay chỗ đó! Nhìn cơ thể người tôi thấy nó gần gũi và an toàn. Rồi tôi muốn gần người đôi phút hơn nhưng chẳng phải là đam mê xác thịt, chỉ đơn thuần muốn ở cạnh người dưng, muốn được ôm từ đằng sau, muốn được vuốt tóc con, muốn được tay đan tay. Không phải để yêu mà để thôi đơn độc.
Nhưng làm sao chỉ một ngày gặp gỡ mà nhớ hết nhau, người có phải người thương đâu mà hiểu lòng mình. Rồi chúng tôi lại xa nhau, như người dưng qua đường. Cũng chẳng biết bao lâu nữa mới lại được gặp nhau, mà gặp nhau rồi chẳng biết còn có thể gần nhau. Vậy đấy, có những người chỉ mang lại rung động trong nhau chỉ trong một vài khoảnh khắc, sau khoảnh khắc ấy ta biết rằng mình chỉ là hai đường thẳng khác nhau...
--
Tôi đã có năm ngày như thế!
Trong mỗi con người, ai cũng có vài khoảng ngày nhung nhớ và ít nhất sẽ gặp 5 chàng trai khác lạ - những người mà mỗi khi ngẫm lại, nàng đồng ý xếp họ vào một trục thời gian trên hành trình của cả cuộc đời nàng. Trước khi tìm thấy được tình yêu cuối cùng, con gái sẽ gặp một kẻ xấu- một người tri kỷ- một người cùng hư hỏng- một người chịu thiệt thòi và một người dưng khi mệt mỏi.
Nhất thiết, nàng sẽ gặp được một chàng trai đủ xấu xa gây cho nàng bao nhiêu đau đớn ngỡ như là tận cùng. Cứ tưởng xa chàng ta rồi ngàng sẽ không sống nổi, nhưng thời gian trôi qua, rồi một ngày nàng sẽ nhận ra chàng chỉ là người yêu cũ, lướt qua nhau như hai kẻ vô hình. Sẽ có những ngày lành lạnh quay lưng đi đểlãng quênmột vài thứ không đáng nhớ, lãng quên mối tình đau ứa máu mà tiếp tục bước đi. Có chăng "một ngày" ấy kéo dài bao lâu và nỗi đau hằn sâu bao nhiêu. Con gái, đâu thể yếu đuối hoài, rồi cũng sẽ có lúc dứt khoát mà ra đi dẫu trong lòng đẫm nước mắt. Rồi có lúc đâu đó vô tình gặp lại người yêu cũ tay trong tay bên tình mới. Rồi thì phải làm sao? Dù cho lòng có lại rúng động khi bắt gặp gương mặt quen, có nhung nhớ đôi bàn tay ấy cho đến cỡ nào thì cũng xin hãy nhớ rằng: "Chàng đã là của người ta!". Những thứ đã vứt bỏ đi rồi, dù có tiếc cũng đừng nên nhìn lại. Tương lai con gái còn đầy đặn thế kia mà...
Và rồi cuộc đời con gái sẽ có những lúc tưởng chừng như đau thương qua đi rồi sẽ chỉ đến những ngày vui. Nhưng biết làm sao khi lại tiếp tục chạm đau thương, mà còn là chia ly cách biệt. Con gái ít nhiều sẽ gặp được một người còn hơn cả tri kỷ mà với họ, nàng chỉ có những ngày được bộc bạch hết nổi lòng. Với họ, con gái sẽ chỉ như một cô bé con yếu đuối mỏng manh. Không chắc rằng họ sẽ là của cô, nhưng họ luôn bên cô lúc cô cần. Nhưng đâu hạnh phúc nào quá dễ dàng, nếu anh không phải dành cho cô thì tất nhiên anh sẽ biến mất. Con gái sẽ nếm trải nỗi đau còn thống khổ hơn cả tình cũ. Bởi lẽ yêu nhau, nhìn nhau mà không thể bước đến bên nhau chỉ là nỗi đau ly biệt, nỗi đau lớn hơn gắp trăm lần mới chính là tử biệt. Nếu có tiếc nuối, xin hãy chỉ tiếc nuối với những niềm đau lớn không thể cứu vãn.
Rồi một khi đã ghìm lòng quá mức, con gái sẽ phải ngông cuồng. Đôi khi, đôi khi nàng sẽ trái tính mà buông thả, trong cuộc đời nàng sẽ gặp thêm một anh chàng nữa. Hay chỉ là những phút yếu lòng muốn được che chở, ôm ấp từ người dưng. Nhưng qua rồi những giây phút đó, con gái vẫn lại là mình, vẫn tiếp tục cắn răng với bao nhiêu ký ức dù cho bạc màu vẫn còn đau. Con gái mà, tổn thương rồi thì khó mà lành lặn, khó mà nguyên vẹn ngây thơ cười trong trẻo. Vậy nên nếu lỡ cuộc đời có vẻ thêm chút bất công vào phần mình thì hãy cứ buông mình đôi phút. Để tâm thái nhẹ nhàng hơn, để bao nhiêu xúc cảm lâu ngày dồn nén có nơi mà trút ra như mưa.
Thế nhưng mà đời cũng cay lắm, con gái đau vì người nhưng cũng sẽ làm đau một người khác. Trong cuộc đời mình, con gái ít nhất sẽ gặp một chàng trai đủ tốt, đủ yêu thương cô nhưng cô lại bỏ lỡ. Biết làm sao được, thói quen không quan tâm vì đã có người luôn chấp nhận đợi chờ khiến cô gái cảm thấy hối tiếc cả đời vì bản thân ích kỷ làm đau người khác.
Vậy đấy, cái vòng luẩn quẩn: đau- chữa lành- quên đau- làm đau người khác. Rắc rối nhỉ, thì ra đời nhiễu lòng chỉ bởi những thứ vô vị này. Chỉ mong trước khi gặp bến đỗ cuối cùng của cuộc đời, con gái sẽ nếm trãi hết bao nhiêu thứ cay mặn này! Để rồi nhìn, rồi thấu, rồi trân trọng người đáng trân trọng, thương người đáng thương. Sau những chông gai phải biết vững lòng mà nhìn mà soi, cho thấu cho tận tường. Đừng để ai cũng đến rồi đi khiến đời mình chỉ mãi là trạm dừng chân đôi phút mà không phải sân ga cuối cùng.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com