Showing posts with label cuộc tình xưa phai dấu. Show all posts
Showing posts with label cuộc tình xưa phai dấu. Show all posts

Friday, September 5, 2014

Hoa bồ công anh . . .!

" ♥ Không có ai đủ [ NGU NGỐC ] để yêu mãi 1
người [ KHÔNG YÊU ] mình ♥

♥ Không có ai đủ [ BAO DUNG ] để chấp nhận mãi
sự [ LỪA DỐI ] của 1 người ♥

♥ Không có ai đủ [ DŨNG CẢM ] để bước bên 1
người luôn xem mình là [ CÁI BÓNG ] ♥

♥ Và….không có ai đủ [ IM LẶNG ] để không hờn giận
1 người quá [ VÔ TÌNH ] …♥ ♥ ♥"

 http://filvietnam.com/



 Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.

***
Hồi còn trong bụng mẹ, có lần tôi nghe loáng thoáng: chỉ có con gái mới thay đổi suy nghĩ của thằng con trai. Từ lúc lọt lòng cho đến hôm gặp nàng, tôi mới biết mình quên mất điều đó. Số là tôi rất ghét những cô nàng đeo kính cận, tôi ghét không màng đến nguyên nhân và sẵn sàng… đổ máu để bảo vệ cái mình ghét. Ấy vậy mà hôm họp Hội đồng hương, cô bé cùng quê lôi đâu một cô nàng kính cận rất dễ thương. Mười mấy thằng trong hội thấy gái “lạ” nên không ngừng trêu chọc.

Không biết trời xui đất khiến gì mà tôi lại đưa ra quyết định là tán nàng để cho bõ tức mấy thằng kia. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng: không phải tất cả cô nàng kính cận đều đáng ghét. Không những thế, sau những lần đi chơi cùng, tôi nhận ra rằng nàng rất dễ thương. Tuy nhiên, như ông bà ta vẫn nói, đường đến trái tim một cô gái thật lắm chông chênh. Nhất là tôi lại không giỏi ăn nói và cộc cằn.

Vào một ngày đẹp trời, khi “đánh lẻ” với nàng, không biết phải nói gì nên tôi hỏi:

- Sao mà em đeo kính cận vậy?

- Thì em bị cận thị mà, nàng đáp.

Tôi lại hỏi:

- Sao em lại bị cận thị?

Nàng không nói không rằng gì. Sáp lại gần và đặt tay lên trán. Trong khi tôi đang run thì nàng phán:

- Trán anh đâu có nóng ta. Vậy sao anh bị hâm hen?

Ngay lập tức cơn run của tôi biến mất. Cục tức nhanh chóng được hình thành và tôi sổ một tràng:

- Nè cái cô kia, mắt cô nhìn trai bị cận thị rồi mà bây giờ còn dài mỏ à? Đồ mỏ nhọn. Con gái chi nói tào lao.

Nàng khóc. Bỏ chạy. Mất nhau liên lạc…

***
Thời gian đầu không gặp nàng tôi thấy cũng chả có gì là ghê gớm. Ấy vậy mà một lần lang thang trên facebook, bắt gặp tấm hình của nàng, tự nhiên tôi nhớ nàng đến… ghê gớm. Nàng thích hoa bồ công anh, đó chính là lí do nàng lấy tên loài hoa này để làm accout facebook của mình. Liền sau đó tôi lục lọi trên mạng để tìm kiếm những thông tin về loài hoa này, ngay ngày hôm sau, tôi đăng một mớ hình hoa bồ công anh mà tôi đã đi chụp lên trang của nàng.

Chả có tí gì gọi là tín hiệu của nàng đối với những tấm ảnh đó. Tôi giận tím người, nguyền rủa: “Cô giỏi nhá, cô chảnh vừa thôi nhá, cái đồ vừa cận vừa… thiển”. Từ đó tôi thề sẽ không bao giờ đả động gì đến nàng nữa.

Điều này chỉ kéo dài được hai tuần sau đó. Khi mà một sáng Chủ nhật, tôi nhận điện thoại từ một số máy lạ: “Anh chở em đi tìm hoa bồ công anh nhá”. Ban đầu tôi còn ngờ ngợ, khi nhận ra đích thực là nàng thì máu sĩ diện trong người tôi sôi sùng sục và cúp máy. Cúp máy xong tôi lại thấy day dứt vì mình quá tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một cô gái, mà là một cô gái xinh đẹp nữa, mà nhẫn tâm với một cô gái như thế là…có tội. Vì không muốn có tội nên tôi gọi lại cho nàng, với lời chống chế là “máy anh bị sao ấy” và tất nhiên, là chấp nhận lời đề nghị của nàng.

Tôi không biết nàng nghĩ gì khi ngồi sau yên xe. Còn tôi, rất hậm hực khi nàng chả nói một lời nào rồi nhảy tọt lên xe khi vừa gặp. Thấy nàng im lặng nên tôi cũng làm thinh. Ai đời nào con trai mà để con gái đè đầu cưỡi cổ như thế được. Nhưng mà càng ngày, cái sự im lặng của nàng làm tôi phát bực. Nhưng chẳng lẽ mình mở miệng trước à? Không đời nào, dẫu sao thì tôi vẫn là một thằng đàn ông mà. Nhưng mà tôi không đành lòng khi nàng mãi im thinh thít thế. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cái đầu cộc cằn của tôi cũng loé lên một hướng giải quyết.
 http://tklookbook.com/

Khi xe đang xổ dốc, vừa qua hết khúc cua thì tôi đạp phanh cái “kít”. Rồi tôi giả bộ vừa lên ga nhè nhẹ, vừa nhìn xuống chỗ phanh xe và bảo:

-    Hình như cái phanh bị sao ấy.

Nàng vẫn câm như hến. Nghĩ cũng bực chứ. Người đâu mà lạnh lẽo thế không biết. Và khi tôi còn đang bận tìm từ ngữ để nói về cái sự im lặng đáng sợ của nàng thì có một cảm giác lạ. Đầu tiên là tôi cảm giác nhịp thở của mình không được thoải mái, vòng eo có một lực gì đấy tác động. Tôi nhìn xuống, hỡi ôi, nàng… đang ôm tôi.

Thôi chết. Trơ trẽn đến thế là cùng. Con gái chi mà giữa đường giữa sá lại ôm người ta thế không biết. Xung quanh tôi bỗng chốc nhoè đi, hai bên tai ù ù, tốc độ xe cũng không còn được ổn định. Tôi không biết nói sao ngoài việc im lặng cho nàng ôm. Một lúc sau, nàng ghé sát tai tôi và bảo:

- Đây là hình phạt vì cái tội đổ lỗi cho phanh nè.

***
Mò mẫm cả buổi trời cuối cùng tôi mới tìm được bồ công anh cho nàng. Khi cầm những đoá hoa này, nàng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi, la lớn:

-    Còn đây là phần thưởng vì tìm được bồ công anh nè.

Ôi mẹ ơi. Phạt cũng là ôm mà ôm cũng là thưởng. Con gái khó hiểu thật, chả biết đường nào mà lần. Có điều là lần này tôi cảm nhận được một điều gì đó từ cái ôm, không lí giải được, chỉ mong nàng đừng chóng buông ra. Và khi cái mong muốn này vừa hình thành trong ý nghĩ thì nàng đã buông thật, sao lại thế này cơ chứ?

Mãi một lúc sau, khi trở về mặt đất, tôi hỏi nàng:

-    Sao em lại thích hoa bồ công anh?

-    Vì nó giống chiếc áo em đang mặc.

Lúc này tôi mới phát hiện là nàng mặc áo sơ mi trắng, một màu trắng muốt như những cánh bồ công anh, mỏnh manh và tinh khôi.

-    Em nên cho anh biết một lí do khác thuyết phục hơn, vì bồ công anh không chỉ có màu trắng. Nó còn có màu vàng và cả tím nữa.

-    Anh có muốn làm răng sư tử không?

-    Tất nhiên là không.

-    Vậy chàng gió thì sao?

-    Vẫn không nốt.

-    Vì sao?

-    Vì răng sư tử sẽ phải mang một nỗi buồn, nỗi buồn ấy còn chứa cả hoài mong, mong những cánh bồ công anh bé bỏng quay trở lại, nhưng rồi sẽ rơi vào tuyệt vọng. Còn gió, tuy có những nét của người con trai nhưng mãi phiêu du thì cũng chẳng mang đến điều gì cho người mình yêu mến. Anh là anh thế thôi, cộc cằn và giản đơn.

-    Và cả lạnh nhạt nữa…

Nàng nói thế và ngả đầu vào vai tôi, rất nhẹ nhàng.

***
Vào một buổi sáng, khi tôi còn đang ngái ngủ thì có điện thoại của nàng, tôi vừa nhận cuộc gọi thì nàng hét toáng lên:

-    Anh là đồ lừa lọc. Tôi ghét anh.

Rồi nàng cúp máy cái rụp. Tôi chả hiểu mô tê răng rứa gì nên gọi lại. Nàng đã tắt máy. Thế là tôi lao vội đến vòi nước để làm nhiệm vụ với ba mươi hai cái răng, lợi và vòm miệng. Xong đâu đấy tôi phóng xe đến phòng nàng, cửa đóng kín bưng. Tôi gõ cửa, chả thấy ai mở. Thêm mấy cái nữa, cô bé trong phòng hé cửa, thấy tôi, cô bé vội ra ngoài và khép cửa lại, kéo tôi lại gần :

-    Kiểu này anh chết chắc.

Nghe cô bé phán mà tôi như muốn đột quỵ. Khi tôi chưa biết phải làm gì thì cô bé bảo có việc nên đi ra ngoài và nhờ tôi… coi phòng. Cô bé vừa đi, tôi tức tốc vào phòng nàng. Nàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào vách phòng, tay cầm những cánh bồ công anh.
 http://vinainternet.com/

-    Có chuyện gì mà em làm anh chả hiểu gì. Nói anh nghe nào, ngoan nhé, anh cho kẹo, nghen.

-    Kẹo, kẹo, kẹo cái cục gạch. Anh lúc nào cũng kẹo. Người ta lớn rồi chứ bộ, lớn rồi ai thèm ăn kẹo. Anh ác lắm, lừa dối em.

Ôi mẹ ơi. Xỉu. Sao nàng lại độc mồm độc miệng mà phán tôi ác, phán tôi lừa nàng một câu xanh rờn thế này. Tôi đang chuẩn bị tìm hiểu nguyên nhân gì mà nàng nói tôi thế thì nàng chìa tay về phía tôi :

-    Không lừa em mà lại nói đây là bồ công anh à? Anh biết em thích bồ công anh lắm không? Không có bồ công anh thì thôi chứ sao anh lại lừa em đây là bồ công anh? Anh nói đi, đây là hoa gì?

-    …

-    Anh không nói được phải không, để anh nói cho anh biết nhé, đây là hoa tàu bay.

-    Em nghe ai nói đây là hoa tàu bay?

-    Con nhỏ phòng em…

-    Em đúng là, ngu quá hoá… mỏ nhọn mà. Hoa tàu bay tức là hoa bồ công anh đó. Loài hoa này nó có đặc điểm là bay trong gió, ở miền Bắc người ta gọi là bồ công anh, còn miền Nam người ta gọi là tàu bay. Biết chưa? Đồ mỏ nhọn.

Thấy tôi sổ một tràng, lại thêm cái mặt bặm trợn nữa nên nàng không giám nói gì thêm. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng :

-    Em xin lỗi. Giờ phải làm sao cho mỏ bớt nhọn anh, mỏ nhọn xấu quá à.

-    Thế theo em thì làm sao cho mỏ bớt nhọn?

Tôi hỏi ngược lại nàng, thêm một cái nháy mắt. Như hiểu ý, nàng lườm tôi và cốc yêu lên đầu:

-    Đồ đáng ghét, đồ xấu xa. Hãy cho em biết vì sao bồ công anh còn có màu vàng và màu tím nữa đi nào.

-    À, chuyện là thế này. Bồ công anh rất thích bay theo gió, bỏ mặc cho răng sư tử ngóng trông. Rồi một hôm, khi chán cảnh này đây mai đó thì nàng sực nhớ đến răng sư tử và muốn trở về nơi mình cất cánh. Khi biết không thể, nàng rất buồn và héo úa, do đó màu trắng tinh khôi của nàng chuyển sang vàng. Còn nàng có màu tím, là do khóc rất nhiều vì nhớ thương răng sư tử. Đó cũng là lí do mà người ta hay gọi màu tím là màu của sự sầu muộn.

***
Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Trái Đất này nhỏ lắm! . . . Trái Đất này cũng lớn lắm!

"Một lời tạm biệt
Đơn giản
Khiến ta khóc…

Một lời chia tay
Đơn giản
Khiến ta đau…

Một lời nói dối
Đơn giản
Khiến ta hận…

Một lời thú nhận
Đơn giản
Khiến ta tha thứ…

Và đơn giản
Một người
Khiến ta yêu…"

 http://filvietnam.com/

Tôi không nhớ mình đã quen biết anh như thế nào, và trong thời điểm nào…Thế nhưng tôi biết cảm xúc của mình là thật, và như thể nó mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua thôi. Ngày hôm qua rất gần mà cũng rất xa ấy…

Tôi gọi anh là Nước Đá, vì mặc dù anh có vẻ ngoài thân thiện và dễ gần nhưng đôi khi nói chuyện lại lý trí và thẳng thắn quá, đến nỗi tôi còn gọi đó là “tạt một xô nước đá vào mặt”, nhất là khi anh nói với tôi về những việc liên quan đến tương lai, đến sự nghiệp và cả những ước mơ nho nhỏ giản đơn của một cô bé 17 tuổi là tôi đây. Nước Đá và tôi đều là học sinh trong cùng một ngôi trường cấp 3, à không, nói đúng hơn phải là, tôi đang là học sinh ở ngôi trường ấy, còn anh là một cựu học sinh của trường và cũng là một du học sinh trong đợt nghỉ xuân về thăm nhà…

Chúng tôi thường thức khuya thâu đêm để nói chuyện với nhau trên Facebook. Ban đầu chỉ là những câu hỏi qua loa mang tính chào hỏi và làm quen, lâu dần chúng tôi trở nên thân thiết như những người bạn, thậm chí còn như mức “tri kỉ đã biết nhau hàng ngàn năm về trước”. Nước Đá rất hay nói lảm nhảm, theo tôi là vậy, từ lúc chúng tôi biết nhau đến giờ, nhưng là những chuyện lảm nhảm rất buồn cười và rất…đáng yêu. Những khi tôi có chuyện khó chịu gì đó trong ngày, tôi thường trông chờ đến tối thật mau, để trở về nhà, lên mạng huyên thuyên với Nước Đá và chờ mong anh sẽ trở thành đồng minh với tôi. Nhưng tất thảy mọi lần anh đều nói chuyện rất thẳng thắn, nói rằng tôi sai ở đâu, cần phải xem xét lại như thế nào. Đôi khi bạn cũng biết bản thân mình làm sai đó, nhưng không phải bạn cần ai đó cho lời khuyên mà là cần một người bênh vực và nghĩ như mình thôi…Nước Đá đúng là nước đá, làm tôi rất bực mình, nhưng lại nhanh chóng kể sang những chủ đề chẳng liên quan khác và khiến tôi phì cười vì độ “rất tỉnh” của anh, rồi anh cũng sẽ rất tự nhiên làm tôi nhanh chóng quên đi những chuyện buồn, bực dọc trong ngày.

Nước Đá đã tạo cho tôi một thói quen không tốt, thói quen ỷ lại vào anh và thói quen kể lể mọi chuyện với anh. Tôi không phải người cởi mở, nhưng không hiểu sao lại đem hết ruột gan mình ra nói cho anh nghe…Bạn bè tôi nói, hoặc là anh đã thành tri kỉ thật sự của tôi, nghĩa là một người tôi hoàn toàn có thể tin tưởng, hoặc là…tôi đã thích anh mất rồi. Là thích sao? Tôi cũng không rõ, xúc cảm ấy mơ hồ lắm, tôi không tài nào định hình được, nhưng tôi thấy mất mát khi mà Nước Đá không quan tâm đến tôi nữa, hoặc một ngày anh quá bận rộn nên không thể nói chuyện với tôi. Có lẽ mối quan hệ này sẽ mãi mãi như vậy, nếu như không có một chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời kia. Cảm xúc của con người hay bị lý trí của chính mình cố tình đè nén xuống lắm, thật ra là không muốn thừa nhận mà thôi; thế nhưng chỉ cần ngoại cảnh tác động một cái gì đó, chỉ cần có một chất xúc tác nho nhỏ, thì xúc cảm sẽ nổ tung và tuôn ra dữ dội  hơn nữa. Cảm xúc của tôi đối với Nước Đá chắc cũng đã bị kìm nén như vậy.
 http://tklookbook.com/


Buổi chiều hôm ấy là một chiều không nắng hiếm hoi của Sài Gòn, bầu trời có màu trong trong nhưng xam xám rất kì lạ. Nước Đá sang tận nhà chở tôi đi chơi, chỉ vì chúng tôi đã thoả thuận thế này: Anh có xe nhưng lại không biết đi đâu vì cảm thấy lạc lỏng giữa lòng thành phố rộng lớn mà anh đã rời bỏ khá lâu này, tôi thì lại có vô vàn chỗ để đi nhưng lại không có nổi một chiếc xe để đi dạo vòng quanh, thế là tôi sẽ thành “guide” cho anh, bù lại anh phải làm “xế” cho tôi trong một ngày để tôi được tự do rong chơi. Cứ thế chúng tôi tự nhiên đi chơi cùng nhau mà chẳng mảy may suy nghĩ điều gì. Anh chở tôi đi qua những con phố rộng lớn ở trung tâm thành phố với những dòng xe và dòng người tấp nập, rồi lại chở tôi qua những nơi xa xa ở ngoại ô để tận hưởng cái không khí trong lành và thoáng đãng, tránh xa những xô bồ và nhộn nhịp của thành thị. 
Tôi thấy bản thân mình rõ ràng là mâu thuẫn, mâu thuẫn cực độ. Một mặt tự nói với chính mình chỉ xem anh như một người bạn tâm giao để chuyện trò, mặt khác lại có những suy nghĩ mông lung vô cùng. Như lúc đi ngang qua một khu đô thị mới với những hàng cây xanh xanh toả bóng mát êm dịu và ngước nhìn bầu trời cao rộng không một tí mây bồng bềnh ấy, nhìn thấy tấm lưng vững chãi của người ngồi trước mặt, tôi lại có cảm giác muốn ôm thật chặt tấm lưng ấy, và còn có cảm giác được chở che nữa, như thể dù trời đất có đổ sụp xuống thì vẫn không có gì đáng sợ vì người trước mặt chắc chắn sẽ bảo vệ cho mình. Tôi cố xua tan mấy ý nghĩ đó trong đầu, nhưng lại không điều khiển được mình ngẩn ra vài giây cười như một con ngốc. 

Ngoại cảnh lãng mạn chính là điều rất đáng sợ, vì bản thân mình sẽ không làm chủ cảm xúc của mình được. Ngồi trên đài phun nước hướng mắt nhìn ra xa chờ hoàng hôn buông xuống và chờ cây cầu rực rỡ lên đèn, tôi và anh trò chuyện về những điều mang tầm “vĩ mô” mà đến giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy khâm phục chính mình vì sao có thể lắng nghe anh lâu như vậy. Tôi hỏi dò về chuyện tình cảm của anh, nhưng anh lại chỉ cười cười và nhìn về phía mặt trời đang lặn dần sau bụi cây phía xa, rồi bảo với tôi mọi thứ đều là duyên phận cả, đến thì đến, đi thì đi, như việc tôi với anh gặp và biết nhau cũng là do duyên phận thôi…Là duyên phận sao? Tôi, lúc đó, không để tâm lắm câu nói của anh, nhưng bây giờ, sau rất nhiều chuyện xảy ra, tôi mới bắt đầu tin có lẽ có thứ gọi là duyên phận như anh nói.

Mỗi lần nhìn thấy mặt trời lặn ở phía xa, cũng cái màu rực rỡ như buổi chiều hôm ấy, tôi lại thấy lòng mình nặng xuống, như thể mang thêm một bao cát vĩ đại trên lưng vậy. Thì ra đó là tình cảm mà mọi người hay nói đến…17 tuổi, lần đầu tiên tôi có cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực mình, ừ nhưng không phải điều gì quá lớn lao. Nếu nhớ lại ngày hôm ấy, tôi sẽ bắt xe buýt lên chiếc cầu quen thuộc kia, đi bộ chờ cho trời sẫm tối và nhìn cầu lên đèn hoà với màu cam đo đỏ của ánh chiều tà. Buổi chiều hay làm lòng người buồn, nhưng tôi lại chỉ nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào mà thôi…

-    Nè nè, anh đi du học ở bển có gì vui không kể em nghe với?

-    Vui hả…Hm, để xem…chắc có mấy con gấu túi với…một cái túi lớn đón chào em ở bển đó, haha.

-    Hông có vui gì hết, kể chuyện khác đi!

-    Em biết tại sao các quốc gia tư bản lại rất phát triển không, để anh nói cho mà nghe, nó là vầy nè…- Mắt anh sáng rỡ lên, đó chính là dấu hiệu cho việc anh chuẩn bị nói tới một vấn đề mang tầm “vĩ đại”.

-    Chuyện vĩ mô đó em không nghe đâu! Sao anh thích nói mấy cái đó cho em nghe quá vậy? - Tôi lườm lườm nhìn anh.

-    Thì anh thích tẩy não chuyên văn mà – anh nhìn thẳng vào mặt tôi rồi lại cười tươi như thể mình “vô tội” không bằng.

-    Anh tẩy não thành công rồi đó, bây giờ mở miệng ra nói chuyện với bạn em toàn nói về kinh tế rồi triết học này không hà… - Tôi lại đảo mắt nhìn sang hướng khác, không dám nhìn vào mắt anh.

-    Sao? Mấy lần nói chuyện với anh chất lượng chứ hả? Kiến thức chẳng phải rất quan trọng sao? Hông lẽ em muốn anh nói những câu vô bổ đại loại như “Thuỵ Nhiên ơi, em có biết là em dễ thương lắm không!” à?

-    Ý anh là em không dễ thương á?

-    Giờ em muốn ăn gì anh chở đi ăn, anh không thể để em về nhà với cái bụng rỗng được, như vậy danh dự của anh chẳng biết để vào đâu!

-    Em ăn kem! Mà phải là kem trong tiệm kem đàng hoàng đó nha, không ăn kem trong tiệm đồ ăn nhanh đâu đó.

-    Đau dạ dày mà ăn kem á! Em có bị gì không vậy?

-    Cái đồ Nước Đá chết bầm, chở em đi ăn kem đi đừng nói nhiều, không thôi cho em về nhà ăn cơm mẹ em nấu đi!

-    Rồi, thì ăn kem, nhưng chẳng biết tìm đâu ra cái tiệm kem như em nói giữa thành phố này nữa…

-    Đồ Nước Đá…
 http://vinainternet.com/

-    Kem Lạnh, anh sẽ gọi em là Kem Lạnh, cái đồ ham ăn kem mà không tiếc lời “tồn thương” người khác.

Tôi ngẩn người nhìn ly kem trước mặt đã tan ra tự bao giờ. Từ ngày anh đi, tôi cũng không còn thích ăn kem nữa, chỉ đơn giản ra tiệm kem anh đã từng dẫn tôi đi ăn, gọi một ly kem trái cây – hương vị kem mà anh thích, rồi ngồi nghĩ ngợi lung tung, hay đọc một quyển sách và quên mất mình đã gọi ly kem đó từ bao giờ. Đôi khi tôi thấy mình cũng ngốc lắm, nhưng lại để bản thân mình cứ phiêu diêu như thế.

Ngày anh ra sân bay để quay về tiếp tục việc học của mình bên một quốc gia xa xôi, tôi đã dặn mình không nhìn đồng hồ, không quan tâm thời gian, cũng không được nghĩ ngợi gì nhiều. Tôi đã làm được, cho đến tận phút giây cuối cùng. Nhưng sự mạnh mẽ có lẽ chỉ là vỏ bọc mà mọi người con gái đều nguỵ tạo cho mình mà thôi. Ngay ngày hôm sau, tôi lại một mình ra sân bay, đứng giữa một nơi xa lạ và rộng lớn với tiếng ù ù của động cơ máy bay, nhìn người ta đi đi về về đón nhau, chào nhau, rồi bất ngờ khi thấy bên má mình ươn ướt. Đó là nước mắt, nhưng là nước mắt của bình yên, vì khi nghĩ đến anh, tôi chỉ thấy sự bình yên chứ không hề có chút buồn đau nào. 

Bạn tôi hỏi, sao tôi không nói với anh là tôi thích anh. Tôi không biết, có lẽ tôi sợ mất đi tình bạn mà chúng tôi đã dùng thời gian mà có được, hoặc cũng đơn giản, chỉ vì tôi biết đó là tình cảm tự nhiên, thì cũng hãy để nó ra đi tự nhiên, như anh đã chẳng từng nói mọi thứ đều là duyên phận cả. Tôi không mất gì, nên không có gì đáng để buồn đau, thậm chí tôi thấy mình còn nhận được một chút gì đó…Lần đầu biết dành tình cảm đặc biệt cho một người, cảm giác quan tâm một ai đó xa lạ và cả cảm giác xốn xang nhè nhẹ nữa…

Anh nói: “Trái Đất này nhỏ lắm!”

Tôi nói: “Trái Đất này cũng bự tổ chảng hà!”

Anh lại xoa đầu tôi và nói: “Gấu túi sẽ chờ em bên đó nhé!”

Tôi sẽ cố gắng qua được nơi có những chú gấu túi xinh xắn ấy, nói cho anh biết rằng, tôi đã từng thích anh thật nhiều. Nhưng có điều quan trọng hơn mà tôi hiểu anh muốn nhắn nhủ đến tôi. Khi tôi qua được bên ấy, tức là tôi cũng đã trưởng thành phần nào rồi, anh muốn tôi trưởng thành và mạnh mẽ, như anh đã từng và không ngừng cố gắng như vậy. Khi ấy, chúng tôi sẽ như hai người tri kỉ cùng ngồi lại, nhớ lại những khoảng khắc đẹp đẽ và đáng yêu như vậy, cùng nhau mỉm cười…



Wednesday, September 3, 2014

CANH BẠC CUỘC ĐỜI

"Có những thứ không phải bản thân muốn thì sẽ có được
Có những thứ cho dù luyến tiếc bạn vẫn phải buông tay.
Đàn ông khóc khi anh ta yêu thật lòng. 
Phụ nữ khóc khi cô ta thật sự buông tay.
Yêu một người không chắc sẽ có được người đó
Nhưng nếu như có được thì xin hãy trân trọng."


Phụ nữ lấy chồng như chơi canh bạc cuộc đời, tính toán đôi khi không bằng ai may mắn hơn ai!

Người ta vẫn cay đắng nói với nhau rằng “Làm phụ nữ đã khổ, làm phụ nữ lấy nhầm chồng còn khổ hơn”. Quả có đúng là như vậy. Mỗi sáng sớm, dạo bước trên một cung đường quá ư rộng dài, hàng cây tán lá xanh rì, bạn lại nghe được vài âm thanh chẳng mấy dễ chịu từ chiếc loa bán báo. Ở đâu đó, vào lúc bạn đang dạo bước này có những người phụ nữ bị bị chồng đánh, bị chồng hành hạ…

Mà cũng chẳng phải nghe đâu xa, chắc hẳn sẽ có một đêm nào đó, khi bạn khẽ vặn nhỏ đi chiếc đài của mình, để âm thanh trong trẻo của một bản tình ca giảm xuống, bạn sẽ nghe thấy ngôi nhà bên cạnh, tiếng người chồng quát tháo, nạt nộ, tiếng người vợ khóc tấm tức trong đêm…
 http://filvietnam.com/

Vẫn biết lấy nhầm Chồng khổ lắm, nhưng chẳng ai biết làm sao để không… nhầm? Nghĩ cho tới cùng, ai ở đời mà chẳng nhầm lẫn vài lần, tránh sao được có người nhầm đúng vào cái lúc gật đầu làm vợ một anh chàng nào đó. Khi yêu, người đàn ông nào chẳng ngọt ngào, anh chàng nào chẳng lãng mạn. Mà có đôi khi, kể cả anh ta có bộc lộ nguyên bản chất thì đôi mắt của ái tình sẽ làm hồng đi tất cả. Biết trách ai đây? Trách đàn ông quá giỏi khi hoàn hảo lúc yêu, trách phụ nữ quá ngây thơ, khờ khạo hay trách tình yêu mù quáng khiến người ta chỉ đinh ninh lấy người đó làm chồng?
Người đàn ông trong mắt phụ nữ khi yêu giống như chiếc váy treo trong cửa hàng lấp lánh ánh điện, sang trọng và thời trang. Cô gái nào cũng đứng ngoài nhìn vào và ao ước. Và rồi, khi có cơ hội, cô gái ấy sẽ quyết tâm mua bằng được chiếc váy đó để mặc lên người. Than ôi, váy có thể đẹp, chất có thể tốt, màu sắc có thể đầy quyền uy và lấp lánh nhưng đâu chắc đã vừa với người. Nhưng khi đã mặc lên người rồi thì phụ nữ cố mà nín nhịn. Người phụ nữ co kéo mình lại sao cho vừa chiếc váy chật chội ấy, chỉ mong sao nó không bục chỉ để người ngoài chê cười.
 http://tklookbook.com/

Thực ra, đàn bà chọn chồng đơn giản lắm, cứ thấy trái tim mình rộn ràng niềm vui, cứ thấy lồng ngực căng đầy niềm hạnh phúc, thấy sự rân rân chạy dọc cơ thể khi nhớ về người đàn ông đó và nghe được một lời cầu hôn, ấy thế là gật đầu. Tất nhiên, cũng có những cô nàng đáo để hơn đôi chút, tính tính, toán toán, cân nhắc về gia thế, về sự giáo dục, về con người, về sự nghiệp…. về cơ man những thứ thuộc về anh ta để đưa ra kết luận. Nhưng những điều đó chỉ có thể đảm bảo cho một vài câu chúc phúc trong ngày cưới: “Con bé đó số sướng quá, lấy được chồng tốt đủ đường”. Còn mọi chuyện phía sau đó, chỉ có thời gian trả lời.
Đàn ông cũng khổ khi lấy nhầm vợ, cái gì nhầm mà chẳng có hậu quả, chỉ khác nhau là lớn hay bé mà thôi. Nhưng đàn ông lấy nhầm vợ sẽ không phải đối diện với những trận đòn roi vì phụ nữ chẳng có nổi cái sức mạnh thấu trời đó để bạo hành. Đàn ông nhầm vợ, cũng có thể ly hôn nhanh hơn vì cơ hội để họ tìm được hạnh phúc mới dễ dàng hơn gấp bội.
 http://vinainternet.com/

Đôi khi, chính bản thân mình còn chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, làm sao chắc chắn được người mình chọn ngày hôm nay, ngày mai sẽ mãi mãi là như thế. Nhưng nếu sợ nhầm mà không lấy chồng thì đã nhầm rồi đấy chứ. Giống như có chân mà chẳng dám bước đi thì khác nào chân đã gãy. Phụ nữ vẫn cần một tấm chồng, một người đàn ông đi cùng suốt cả cuộc đời. Thôi thì cứ yêu, cứ nghĩ suy rồi cưới. Ngẫm ra, đàn bà lấy chồng như chơi một canh bạc, giỏi giang, tính toán chưa hẳn đã giành phần thắng. Hơn thua nhiều khi lại ở chuyện trong canh bạc cuộc đời, ai may mắn hơn ai! 

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tuesday, August 26, 2014

14 VIỆC CUỐI CÙNG 'PHẢI' LÀM DÀNH CHO NGƯỜI KHÔNG CÒN TÌNH CẢM VỚI BẠN

Người ta thường không trân trọng những gì mình đang có... Mà chỉ tập trung dòm ngó những cái khó thuộc về mình .







1. Tôn trọng quyết định của đối phương.
2. Gặp nhau lần cuối, bạn không đề cập lại những chuyện đã qua.
3. Tuyệt đối không được khóc.
4. Nếu khóc được thì cũng phải cười được, hãy cố gắng làm được điều đó bạn nhé!
5. Nói lời cảm ơn với người ấy,cảm ơn anh/em đã cho bạn biết thế nào là yêu.

 http://filvietnam.com/tl/Dich-Vu.html


6. Nói với người ấy lời xin lỗi. Xin lỗi vì bản thân mình chưa đủ tốt,khiến đối phương vẫn quyết định ra đi.
7. Viết cho người ấy một bức thư,tặng quà và ảnh mà hai người từng chụp cùng nhau.
8. Hứa sẽ thực hiện những gì đã cam kết với người ấy, ví dụ như không hút thuốc, không uống rượu, bị ốm sẽ uống thuốc đều đặn.
9. Không nên gọi điện thoại cho người ấy vì bất cứ lý do gì.
10. Khi người khác hỏi về chuyện tình cảm của hai người, hãy nói với họ vì bạn không tốt nên mới vậy.

 http://vinainternet.com/


11. Nếu người ấy nhắn tin hỏi han bạn, hãy nói cuộc sống của bạn rất tốt, đồng thời nhớ hỏi thăm lại đối phương.
12. Sinh nhật người ấy hãy gửi lời chúc mừng vào hòm thư,một blog riêng của người ấy,dù người ấy biết hay không.
13. Nếu hai người có duyên gặp lại, hãy mỉm cười thay cho tất cả những gì bạn muốn nói.
14. Nếu vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, cũng đừng tiếc nụ cười chào bình minh lên mỗi ngày, đấy là cuộc sống của bạn cơ mà...



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, August 21, 2014

NGÀY KIA!!! MÌNH CHIA TAY ĐƯỢC KHÔNG ANH

♥~~~~~~~~~~○○~~~~~~~~~~~♥ ♥♥      
Chỉ mất vài phút thôi... Bạn hãy đọc và cảm nhận nhé!!!     ♥♥              

Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu người khác và quên anh đi !!!- Tại sao ạ. Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???


Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Mặn đắng. Đôi chân run run như trực quỵ xuống. Cô ngước mắt nhìn anh như chờ đợi 1 thứ gì đó.

Là sự thật. Xin lỗi anh có người khác rồi. !!!

_Cô thật sự không tin nổi vào tai mình nữa. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn đưa cô đi học đón cô về. Còn nói còn cười với cô. Ngày hôm nay lại nói có người khác. Cú shock quá lớn. Cô bàng hoàng, cô hoang mang. Kỉ niệm xưa chợt ùa về. Cô cắn chặt môi đến bật máu cố ngăn nước mắt đừng tuôn nữa. Nhưng không thể. Cái thứ chất lỏng ấy nó cứ trào ra thầm cả vào miệng cô. Mùi máu tanh xộc vào miệng. Cô đau_….


Ngày kia mình hãy chia tay được không anh !!!

Tiếng chuông điện thoại reo. Kéo cô về hiện tại

Anh phải đi. Cô ấy đang đợi anh.

Anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó.

Cô quay lưng về phía anhRồi chợt hét lên:


Ngày kia chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh..

Để làm gì hả em. Anh đã bảo quên anh đi mà. Ở bên nhau thêm nữa cũng chỉ càng thêm đau thôi

Anh quay lại nhìn cô ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút thương hại.

- *Một  ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ à. Anh … anh chưa bao giờ hôn em mà*…


Ánh mắt anh chợt xao động. Phải rồi trong 5 tháng yêu nhau anh đã bao giờ hôn cô đâu. Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay những cái ôm. Thế là hết. Anh bảo khi nào được 1 năm anh sẽ hôn cô.

Anh thật kì quặc. !!!

Được rồi vậy anh sẽ cho em thêm 1 ngày.


- ” Cảm ơn anh. Ngày mai chúng ta làm người yêu nhau nữa nhé. Em yêu anh” Cô nhìn anh, bờ môi mấp máy khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.———————–- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa a qua

Vâng ạ!

Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Búi mái tóc nâu lên thật cao. tô chút son hồng. Hôm nay trông cô rất dễ thương.

Có tiếng chuông cửa. Chắc là anh đến rồi!


Thằng Tuấn nó đến kìa con. Mẹ gọi với lên

Vâng ạ.! Con xuống ngay

Cô xuống nhà chào mẹ rồi lên xe anh.

Em muốn đi đâu

Anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô. Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có. Luồn tay qua eo anh. Cô khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt. Từng giọt rơi xuống ướt 1 khoảng áo anh.


Em khóc à!

Không ạ. E có khóc đâu mình đi công viên anh nhé!

- Ừ…!!….- Em muốn đạp vịt

- Lớn rồi 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu

- Nhưng em muốn.

- Chịu em rồi. Ra chọn 1 con đi.

Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn 1 tí. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn a lặng im như nghĩ về ai đó. Cô lại khẽ chạnh lòng nhưng được bên anh. Cô vui lắm.


_Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên.Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh cào cấu làm tay anh chảy cả máu.. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào ờ vai anh và… hét quên trời quên đất khiến anh k sợ mà cũng phát hoảng luôn… Rồi đi trà sữa đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Bị anh mắng cho cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Cô như quên hết tất cả. Quên hết ngày mai. Quên mất là cô sẽ phải… xa anh_…

- Anh đưa em đi biển được không?

Cô chợt hỏi.!

-E thích đi sao!?

- Ừ anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à!

- Ừ anh nhớ mà!


Vậy là họ ra biển. Anh phóng xe thật nhanh. Gió tạt vào mặt hai người. Đau rát!.Mất hai tiếng để họ ra đến biển. Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát

Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Anh làm người yêu em nhé!

Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có nỗi buồn. Không có lo âu. Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời trong veo đầy nắng thu. Giờ đây trong mắt anh. Cô bé Giang ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ mà ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều,


- _Ừ,! tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nàoAnh bật cười xoa đầu cô. Y hệt 5 tháng trước. Nhẹ nhàng và ấm áp. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy. Nhưng cũng làm cô bớt đau. Cô đã từng nghĩ mình nên ích kỉ. Cứ thủ đoạn đi biết đâu kéo được anh về bên cô. Nhưng tối qua khi nhìn thấy anh và người con gái ấy trong công viên cô lại không nỡ làm. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Làm sao cô nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây_…


* * * * * * * * *- Anh trầm lặng nhìn về phía biển..Những lọn tóc bay xòa trong gió. Nắng chiếu trên khuôn mặt điển trai. Trong hoàng hôn anh đẹp lạ kì. Nhưng trong đôi mắt kia hằn lên những nét do dự và lo âu. Phải rồi nếu anh bỏ rơi cô gái đang ở bên anh này. Liệu cô có còn vui tươi nữa không cô có còn hồn nhiên như cô của 5 tháng trước. Hay là… Anh sợ cô lại khóc như hôm qua. Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia. Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt ấy làm anh yêu mềm. Người con gái mà anh mới gặp mới yêu. Cũng khiến anh xao động. Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ. Anh thấy cô ấy quá hồn nhiên. Và cô ấy mang cho anh 1 cảm giác lạ, lạ hơn khi ở bên Giang. Rời bỏ cô ấy anh thật sự k thể nghĩ đến nữa….

* * * * * * * *

- Đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ. Cô đang ôm anh. Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy. Giống như cô đang sợ anh bị gió cuốn đi mất. Cô áp mặt vào lưng anh. Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng nốt ngày hôm nay đã không còn là của cô. Nước mắt lại rơi ướt đầm áo anh.


Anh hôn em 1 lần có được không?

Cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.

- Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ ghé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. anh thấy cánh môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát. Nước mắt cô và anh hòa vào nhau thầm vào miệng. Nóng và mặn. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn y như cô từng nghĩ. Có biển có nắng có gió và có anh. Khi họ rời nhau cô khẽ kiễng chân lên và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và,,,,!

Về thôi anh. Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em nhé. Ngày mai mìh chia tay anh nha.__________________


Cô và anh về thành phố. Trong mắt cô mọi thứ cứ như nhòa dần đi trong hai hàng nước mắt. Nhưng cô không muốn bật ra tiếng. Cô thực sự đau lắm. Đau đến nỗi tim như bị ai cứa đứt từng mạch máu. Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung. Cô k thể nào thở nổi nữa. Nhìn anh thế này cô chỉ muốn ngày mai ngày kia rồi đến hết đời ông trời sẽ cho cô được gần bên anh.

- - Chờ anh 1 chút nhé?

Câu hỏi của anh đánh tan suy nghĩ trong đầu cô. Đưa tay lên lau vội nước mắt cô gật đầu.

- Vâng ạ

- Anh dừng xe trước 1 của hàng hoa. Vào và ra chỉ trong 5 phút. A tặng cô 1 bó hoa hồng trắng. Loài hoa cô thích nhất. Trong trắng và thuần khiết. Cô nhận lấy bó hoa và cười rất tươi. Đã lâu rồi anh chưa có mua quà cho cô. Coi như đây là món quà cuối chắc cũng đúng. Dù sao cũng có chút gì đó làm kỉ niệm ngày cuối ở bên anh. Hôm nay cô đã vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải trong cuốn truyện nào đó nhân vật nữ chính có nói là ” hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi sao “. Cô cũng cảm thấy đủ rồi…


Anh Tuấn….!!!

- Có ai đó gọi anh. Cô và anh cùng nhìn sang đường theo phía người gọi. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười. Đúng là cô gái ấy rồi. Cô nhìn thấy anh khẽ cưởi mỉm, ánh mắt tràn đầy ôn nhu dướng về phái cô ấy. Trông họ thật hạnh phúc Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay cô chợt bật cười. Bó hao này có lẽ hợp với ng con gái kia hơn

Bíp.. bíp….bíp...bíp

Bỗng từ phía sau có tiếng còi xe. Chiếc xe tải chỉ còn cách cô gái kia 5m. Cô gái đứng sững lại..

- *Như,!! Em  tránh xa mau*…

Anh hét lên bất lực. Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích. Đôi chân như bị chôn dưới đất. Nét mặt trắng bệch hoảng sợ. Không lẽ nào cô ấy sẽ rời xa a sao. Bông hoa thủy tinh nhỏ bé này. Anh nắm chặt tay cố lao sang đường.

- *Kittttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmm*………

Tiếng phanh xe chói lọi. Anh chết sững giữa dòng xe. Những tưởng người con gái ấy sẽ rời xa anh,nhưng cô gái ấy đang ngã sõng xoài bên kia đường. Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác. Cô gái quen thuộc đã từng làm người yêu anh 5 tháng. Cô đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu cô gái đã cướp đi người con trai cô yêu. Đầu gối anh dường như sắp quỵ xuống. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa thấm đãm máu. Anh bàng hoàng chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét

Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không em dậy đi mà dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia ừ ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có đc không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Em ngốc thế sao em lại ngốc thế hả Giang.

Anh khóc lần đầu tiên anh khóc vì cô. Nước mắt rơi cả trên khuôn mặt cô.


- _Anh ….ơ…i_…

Đôi mắt cô mở hờ..nhìn anh nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho cô kia. Cô khẽ cười

Anh mừng rỡ.Ôm chặt cô

Nói …yêu…. em …1… lần đi anh

Giọng cô thều thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng k còn chặt..

- Đúng rồi, anh yêu em anh yêu em nhiều lắm Giang ạ. Anh xin lỗi em anh sẽ không khiến em buồn nữa đâu. Em đừng làm sao nhé. Chúng ta đến bệnh viện được k em.

- Muôn rồi anh à. Ngày mai mình chia tay anh nhá. Anh phải thật hạnh phúc bên cô gái ấy. Em yêu anh ngốc à….……..Những ngón tay cô dần rời khỏi bàn tay a. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập… Cô đã đi rồi…. Tìm đến tử thần để giành lại người con gái anh yêu cho anh được hạnh phúc. Cô quyết định hi sinh mạng sống cho người con gái a yêu. Mong rằng bên kia thế giới cô cũng sẽ tìm được 1 người giống như anh. Và nhất định cô sẽ không để anh vụt mất… Vì cô yêu anh rất nhiều. Yêu từ ánh mắt đầu tiên cho đến khi cô mãi mãi chẳng được nhìn thấy anh….

P/s: ಌღ Hãy nói lời yêu thương trước khi quá muộn màng ღಌ



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com