Showing posts with label cuộc tình trong cơn mưa. Show all posts
Showing posts with label cuộc tình trong cơn mưa. Show all posts

Tuesday, September 9, 2014

Anh đã tìm người con gái cũ và ra đi trong khi tôi van xin, níu kéo...

 Tôi sinh ra không biết cha mẹ mình, không anh chị em thân thiết, những người đàn ông đến với tôi thì đều phản bội.
Một người phụ nữ 36 tuổi và có hoàn cảnh như tôi chỉ mong một hạnh phúc đơn giản tại sao không thể có được. Tôi chưa bao giờ dám mơ có được người chồng giàu sang, địa vị, học thức mà chỉ dám mơ có được người chồng hằng ngày đi làm công nhân, tôi ở nhà buôn bán nhỏ, lo cơm nước, học hành con cái, đợi chồng về vui vầy bên gia đình nhỏ. Nhưng ông trời sẽ thử thách tôi đến bao giờ khi tôi không còn dám tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Khi còn bé, tôi đã không biết cha mẹ mình là ai. Tôi được ba mẹ hiện tại nhận nuôi và họ rất thương tôi, mặc dù tôi không thể so bì với người anh trai của tôi là con ruột của ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi lúc trước rất nghèo khổ phải còng lưng làm thuê và buôn bán dạo nhưng vẫn cho anh em tôi ăn học bằng bạn bè.

Đến năm lớp 12 thì tôi gặp anh và đã yêu anh, tôi không thể tiếp tục việc học nên xin ba mẹ cho nghỉ, anh cũng đưa người nhà qua hỏi xin cưới tôi. Tôi đã tin tưởng và trao thân cho anh, nhưng không ngờ khi phát hiện ra có thai tôi nói với anh thì anh nói biết chắc có phải con anh hay không, lúc đó vô tình mẹ tôi nghe được và đã trả lễ lại dẫn tôi bỏ đi.

Khi đi làm thì tôi có quen được một Việt kiều Mỹ. Sau thời gian qua lại anh có mời mẹ anh về Việt Nam hỏi cưới tôi. Nhưng khi vừa đến trước cửa nhà tôi, mẹ anh không chịu vào vì chê nhà tôi quá nghèo và quá nhỏ. Khi nghe được những lời đó, tôi đã tự hiểu chỗ đứng của mình ở đâu.

Từ đó, tôi tự nhủ dù là con gái đi nữa dù đẹp hay xấu ở đời phải có tiền mới được cái quyền lên tiếng. Thế là tôi nỗ lực bằng mọi giá kiếm cho thật nhiều tiền và tôi đã làm được, mua nhà cửa cho ba mẹ tôi. Khi đó tôi đã 27 tuổi, tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên có một tấm chồng và những đứa con thơ.

Tôi gặp một người ở quê lên làm công, đối diện chỗ tôi đang kinh doanh. Nhà anh ta rất nghèo đến điện còn không có tiền để dùng, thế là tôi thương anh và tôi nghĩ khi người ta sống trong nghèo khổ mà lớn lên người ta sẽ biết trân trọng mình hơn. Rồi một đám cưới đã diễn ra, tất cả chi phí hoàn toàn là tiền của tôi. Nhưng tôi không ngờ rằng khi tôi có thể lo được cho gia đình anh căn nhà và 10 anh chị em mỗi người một chiếc xe, và anh thì không thiếu tiền tiêu lúc đó anh ta bắt đầu thay đổi.


 http://filvietnam.com/
 Ảnh minh họa 

Anh đã tìm người con gái cũ và ra đi trong khi tôi van xin, níu kéo. Thậm chí làm liều, tôi đã quyên sinh trước mặt anh, vậy mà anh không mảy may gì. Tôi may mắn được gia đình đưa đi cấp cứu nên vẫn còn sống. Ba năm sau đó, tôi đã rất suy sụp.

Rồi người thứ ba tới, anh là một khách hàng thường đến chỗ tôi kinh doanh, lúc đó người ấy đang buồn chuyên gia đình. Anh chia sẻ mình đã chia tay với vợ do bất đồng và không thể hàn gắn. Lúc đó tôi với anh cùng tâm trạng nên đã tới với nhau. Một thời gian sau, vợ cũ của anh suy nghĩ lại và đòi nối lại tình xưa. Nhưng đúng lúc đó tôi lại đang mang song thai con của anh. Tôi không hề có ý định níu kéo anh, bởi tôi biết mình không thể giữ chân người đàn ông khi họ chỉ xem mình là chỗ lấp đầy khoảng trống tạm thời.

Tôi đề nghị anh quay về với gia đình, tôi có thể tự lo được. Anh đồng ý và không một lần quay lại. Số phận run rủi, hạnh phúc một lần nữa không mỉm cười với tôi. Trong một lần vô tình, tôi đã bị trượt cầu thang và hư thai. Tôi đau đớn khi ông trời tước mất đi quyền làm mẹ của tôi vĩnh viễn.

Một năm sau đó tôi vô tình gặp một người việt kiều Australia, đã có gia đình bên đó, tôi và anh chỉ đi uống cafe và nói chuyện đúng 5 ngày thì anh về bên kia. Anh chỉ nói khi nào thuận tiện anh sẽ liên lạc với tôi, trong nửa năm tôi và anh chỉ liên lạc vài lần. Rồi trong một lần nói chuyện anh tâm sự rằng đã chia tay với vợ, lúc đó tôi dù đã có chút tình cảm với anh nhưng rất cẩn trọng. Bởi những vết thương lòng cũ khiến tôi không sao quên được mọi chuyện.

Thời gian cứ trôi đi, tôi vẫn lo làm ăn và giữ mối quan hệ với anh. Có chuyện gì anh cũng tìm tôi tâm sự, chia sẻ. Anh gặp khó khăn, tôi luôn ở bên động viên, an ủi, cùng anh vượt qua mọi chuyện. Dần dà, tôi tin tưởng anh hơn, anh cũng đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Tôi âm thầm chờ thời gian chín muồi để nói lời đồng ý, tôi đặt niềm tin rất lớn vào chuyện tình này với anh.

Nhưng rồi mâu thuẫn lại xảy ra, tôi phát hiện ra dù anh đã ly dị vợ, nhưng thỉnh thoảng chị ấy vẫn về nhà chung sống với anh như trước. Tôi không thể chấp nhận được chuyện này và đã thẳng thắn nói với anh. Rồi tôi quyết định dừng lại, không phát triển tình cảm, cũng không gặp gỡ anh nữa. Anh không hề níu kéo hay có lời biện minh gì. Dù tôi với anh đã trải qua thời gian vui vẻ, hạnh phúc, anh cho tôi niềm tin vào cuộc sống, vậy mà giờ đây tôi như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tôi đã đặt hết hy vọng tình cảm cho cuộc tình này. Với tuổi đời và người có hoàn cảnh như tôi, tôi chỉ hy vọng một hạnh phúc nho nhỏ, tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ tranh giành với ai, mặc dù bị hiểu lầm rất nhiều. Vì tôi luôn biết dù có cố gắng tranh giành được, nếu không phải của mình thì sẽ không bao giờ mình có được.

Một người như tôi không biết cha mẹ mình là ai, nguồn gốc mình như thế nào? Tôi luôn đặt câu hỏi trong đầu sau bao nhiêu năm, tôi thì lại không bạn bè, người thân, anh em, họ hàng ruột thịt, trong tình cảm luôn nghiêm túc chân thành, vậy mà ông trời vẫn thử thách tôi đến bao giờ kể cả tước luôn quyền làm mẹ của tôi. Giờ tôi cũng không biết nghị lực sống tiếp ở đời này là gì?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, September 5, 2014

Nếu có thể, hãy sống tự do…

"Yêu em đi, anh sẽ chẳng thiệt đâu
Dù đôi lúc em làu bàu, cáu kỉnh
Chỉ cần đôi câu ngọt ngào anh nịnh
Cô bé dại khờ, tinh nghịch lại cười toe. "
 http://filvietnam.com/ 



Những người sống tự do chính là những người có thể thoải mái cười dưới bầu trời rộng lớn, có thể thoải mái khóc khi thất bại để rồi lại đứng lên ngay được sau khi đã cảm thấy đã đau đủ cho vết thương trong quá khứ.

Thật nực cười khi có quá nhiều cáo buộc vô căn cứ dành cho những người đang sống tự do. Này các bạn, tại sao lại đánh đồng tất cả? Những người sống tự do đâu hẳn là đang cô đơn?

Những người sống tự do, chính là những người muốn thoải mái làm theo những gì mình thích, kể cả điều đó là điên rồ hay không tưởng, kể cả điều đó là điều khiến người khác cười chê. Không để ý đến qua điểm đám đông, không hùa theo những trào lưu kỳ cục, không chịu biến mình thành ai khác, thậm chí là thích thử thách giữa một thế giới rộng lớn mà không cần ai phải đứng cùng một chiến tuyến với mình.

Những người sống tự do chính là những người có thể thoải mái cười dưới bầu trời rộng lớn, có thể thoải mái khóc khi thất bại để rồi lại đứng lên ngay được sau khi đã cảm thấy đã đau đủ cho vết thương trong quá khứ.

Những người sống tự do, biết cách phớt lờ đi định kiến xấu xí của số đông, biết cách dũng cảm thừa nhận, dũng cảm thử thách, biết cách thỏa sức tung bay mà không sợ sẽ rơi xuống một lần là ra đi vĩnh viễn, biết cách tận dụng những chặng đường đã qua để sống mạnh mẽ hơn.

 http://vinainternet.com/

Đó là những người tự do, chứ không phải cô đơn.

Thái độ của những người tự do là tích cực.

Họ ôm ấp nhiều nỗi niềm hơn là chỉ ngồi một góc và buồn sầu những chuyện nhân thế và cuộc đời. Họ thích chuyển động hơn là đứng yên, mà kể cả họ có đứng yên thì cũng là chuyển động theo cách mà họ nghĩ. Không phải cô đơn, mà là làm theo sở thích của chính mình.

Ai cũng có tuổi trẻ, ai cũng có hoài bão, chỉ có điều không phải ai cũng sống cùng những hoài bão và tự do phóng khoáng làm những điều mình thích. Đa phần sẽ là cố bẻ ngoặt cuộc đời mình khác đi, hoặc lười biếng, hoặc cứ mãi trốn trong thế giới hẹp nào đó vì sợ hãi đối diện. Thế nên cuộc sống thiếu dưỡng khí, thế nên chúng ta mới bỏ lỡ quá nhiều điều.

Nếu có thể, hãy sống tự do…

Hãy bay khi còn có thể bay mà không nhăn mặt sợ ngã, hãy đi đến bất cứ đâu, bắt tay vào làm bất cứ điều gì bản thân cảm thấy cần làm. Sống như vậy mới đáng, sống như vậy mới thỏa.

Chứ tuyệt đối đừng chỉ trích những người sống tự do, phiếm diện rằng họ là những người cô đơn. Khi ấy chúng ta mới là những người cô đơn đáng bị cười nhạo nhất trên đời.
 http://tklookbook.com/

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Mẹ sẽ dạy con về những con người đã tạo nên và đi tìm dáng hình đất nước

" Chúng ta thường tìm lý do cho sự chia tay, nhưng lại cứ nhìn vào lý do mà chúng ta muốn thấy, lý do chúng ta muốn nghe, chứ chẳng bao giờ chịu tin vào lý do thực sự.
"
 http://filvietnam.com/


Con không phải người giỏi nhất, mẹ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Và, con đâu thể tồn tại như một cá thể độc lập, phải không?

Mẹ sẽ dạy con về những con người đã tạo nên và đi tìm dáng hình đất nước. Mai này con lớn, biết cắp sách đến trường, mẹ sẽ không để con nghĩ rằng tìm hiểu lịch sử là một điều chẳng ai quan tâm như rất nhiều người bây giờ vẫn nghĩ. Nó sai, con ạ! Nếu con không biết trân trọng quá khứ, con sẽ chẳng thể nào lớn lên, tuy rằng thời gian có khác nhưng nó tương tự như việc con quên những kí ức tuổi thơ khi đã trưởng thành.

Những kí ức êm đẹp có, dữ dội có mà nếu quên mất nó, con sẽ chẳng thể bấu víu vào đâu mỗi lần gục ngã. Tin mẹ đi. Kí ức đó có bố mẹ, có ông bà và xa hơn thế nữa, lẽ nào con sẽ quên mẹ sao? Mẹ nghĩ là không, nên hãy học cách trân trọng quá khứ, từ gần gựa con nhất, là tuổi thơ con, là bố mẹ và rất nhiều thế hệ đi trước.

Mẹ sẽ không dạy con cái câu mà bao lâu nay người ta vẫn nói, rằng Việt Nam có rừng vàng, biển bạc. Không phải vì điều đó không đúng, chỉ là mẹ không muốn con mang tư thế của một kẻ thích ỷ vào những lợi thế có sẵn, lợi dụng chúng để sinh lợi cho mình.



 http://vinainternet.com/ 
Những hành động đó bị cộng đồng lên án và làm xấu đi nhiều hình ảnh của Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế. Con đừng lo lắng trước những điều có vẻ “vĩ mô” mẹ sẽ nói. Mẹ sẽ chỉ dạy con những điều rất đơn giản thôi, biết bỏ rác đúng chỗ, biết xếp hàng hay tự giác giúp một bà cụ qua đường. Những điều lớn lao hơn, con sẽ sẵn sàng tiếp thu và được học ở một nơi khác, mẹ tin con sẽ làm như những điều con được dạy.

Mẹ sẽ không dạy con: “Đánh chừa cái đất, cái đất hư, cái đất làm cục cưng của mẹ đau” mỗi khi con vấp ngã. Mẹ không muốn con ngấm thói quen đổ lỗi ngay từ khi còn nhỏ, không muốn con là người hèn nhát, thích trốn tránh trách nhiệm của mình, con sẽ chẳng làm nên điều gì trong tương lai cả. Mẹ muốn con là một người Việt dũng cảm, dám nhận sai khi con mắc lỗi và sửa chữa nó, ngay từ khi con còn là đứa trẻ chứ không đợi lúc con trưởng thành mới cuống quýt dần quen điều đó.

Mẹ sẽ không để con cuồng quay theo lối sống thực dụng và nhiều người trong xã hội vẫn thường. Không phải vì mẹ không thực tế nhưng nhất định sẽ nói với con: Tiền chưa bao giờ là tất cả. Mẹ sẽ không khiên cưỡng con chọn học ngành này, ngành kia vì nó quá thênh thang cơ hội, vì gia đình mình “có cơ”, vì nhiều phong bì lo lót,… Mẹ sẽ cố gắng hết sức động viên và giúp đỡ ước mơ con, chỉ âm thầm thôi. Đã nói rồi, mẹ không muốn con ỷ lại. Hãy làm gì con muốn, tiền chưa phải là tiên là phật đâu, nó không mua được niềm vui của con, tình yêu mẹ trao con là vô giá.

Mẹ sẽ dạy để con trở thành một người có chính kiến nhưng biết lắng nghe và tôn trọng lời người khác nói, sẽ không để con sa chân quá đà vào chủ nghĩa cá nhân. Con không phải người giỏi nhất, mẹ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Và, con đâu thể tồn tại như một cá thể độc lập, phải không?

 http://tklookbook.com/
Người Việt đã từng làm nên những điều phi thường, họ rất thông minh và nhân hậu. Chỉ là muốn trở thành một người Việt Nam như thế, con sẽ phải nỗ lực không ngừng nghỉ vì con có quyền tự hào về quá khứ oai hùng nhưng không được phép dùng nó để sống với những tháng ngày hiện tại của con, chỉ đơn giản vậy thôi, con à!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Wednesday, September 3, 2014

CANH BẠC CUỘC ĐỜI

"Có những thứ không phải bản thân muốn thì sẽ có được
Có những thứ cho dù luyến tiếc bạn vẫn phải buông tay.
Đàn ông khóc khi anh ta yêu thật lòng. 
Phụ nữ khóc khi cô ta thật sự buông tay.
Yêu một người không chắc sẽ có được người đó
Nhưng nếu như có được thì xin hãy trân trọng."


Phụ nữ lấy chồng như chơi canh bạc cuộc đời, tính toán đôi khi không bằng ai may mắn hơn ai!

Người ta vẫn cay đắng nói với nhau rằng “Làm phụ nữ đã khổ, làm phụ nữ lấy nhầm chồng còn khổ hơn”. Quả có đúng là như vậy. Mỗi sáng sớm, dạo bước trên một cung đường quá ư rộng dài, hàng cây tán lá xanh rì, bạn lại nghe được vài âm thanh chẳng mấy dễ chịu từ chiếc loa bán báo. Ở đâu đó, vào lúc bạn đang dạo bước này có những người phụ nữ bị bị chồng đánh, bị chồng hành hạ…

Mà cũng chẳng phải nghe đâu xa, chắc hẳn sẽ có một đêm nào đó, khi bạn khẽ vặn nhỏ đi chiếc đài của mình, để âm thanh trong trẻo của một bản tình ca giảm xuống, bạn sẽ nghe thấy ngôi nhà bên cạnh, tiếng người chồng quát tháo, nạt nộ, tiếng người vợ khóc tấm tức trong đêm…
 http://filvietnam.com/

Vẫn biết lấy nhầm Chồng khổ lắm, nhưng chẳng ai biết làm sao để không… nhầm? Nghĩ cho tới cùng, ai ở đời mà chẳng nhầm lẫn vài lần, tránh sao được có người nhầm đúng vào cái lúc gật đầu làm vợ một anh chàng nào đó. Khi yêu, người đàn ông nào chẳng ngọt ngào, anh chàng nào chẳng lãng mạn. Mà có đôi khi, kể cả anh ta có bộc lộ nguyên bản chất thì đôi mắt của ái tình sẽ làm hồng đi tất cả. Biết trách ai đây? Trách đàn ông quá giỏi khi hoàn hảo lúc yêu, trách phụ nữ quá ngây thơ, khờ khạo hay trách tình yêu mù quáng khiến người ta chỉ đinh ninh lấy người đó làm chồng?
Người đàn ông trong mắt phụ nữ khi yêu giống như chiếc váy treo trong cửa hàng lấp lánh ánh điện, sang trọng và thời trang. Cô gái nào cũng đứng ngoài nhìn vào và ao ước. Và rồi, khi có cơ hội, cô gái ấy sẽ quyết tâm mua bằng được chiếc váy đó để mặc lên người. Than ôi, váy có thể đẹp, chất có thể tốt, màu sắc có thể đầy quyền uy và lấp lánh nhưng đâu chắc đã vừa với người. Nhưng khi đã mặc lên người rồi thì phụ nữ cố mà nín nhịn. Người phụ nữ co kéo mình lại sao cho vừa chiếc váy chật chội ấy, chỉ mong sao nó không bục chỉ để người ngoài chê cười.
 http://tklookbook.com/

Thực ra, đàn bà chọn chồng đơn giản lắm, cứ thấy trái tim mình rộn ràng niềm vui, cứ thấy lồng ngực căng đầy niềm hạnh phúc, thấy sự rân rân chạy dọc cơ thể khi nhớ về người đàn ông đó và nghe được một lời cầu hôn, ấy thế là gật đầu. Tất nhiên, cũng có những cô nàng đáo để hơn đôi chút, tính tính, toán toán, cân nhắc về gia thế, về sự giáo dục, về con người, về sự nghiệp…. về cơ man những thứ thuộc về anh ta để đưa ra kết luận. Nhưng những điều đó chỉ có thể đảm bảo cho một vài câu chúc phúc trong ngày cưới: “Con bé đó số sướng quá, lấy được chồng tốt đủ đường”. Còn mọi chuyện phía sau đó, chỉ có thời gian trả lời.
Đàn ông cũng khổ khi lấy nhầm vợ, cái gì nhầm mà chẳng có hậu quả, chỉ khác nhau là lớn hay bé mà thôi. Nhưng đàn ông lấy nhầm vợ sẽ không phải đối diện với những trận đòn roi vì phụ nữ chẳng có nổi cái sức mạnh thấu trời đó để bạo hành. Đàn ông nhầm vợ, cũng có thể ly hôn nhanh hơn vì cơ hội để họ tìm được hạnh phúc mới dễ dàng hơn gấp bội.
 http://vinainternet.com/

Đôi khi, chính bản thân mình còn chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, làm sao chắc chắn được người mình chọn ngày hôm nay, ngày mai sẽ mãi mãi là như thế. Nhưng nếu sợ nhầm mà không lấy chồng thì đã nhầm rồi đấy chứ. Giống như có chân mà chẳng dám bước đi thì khác nào chân đã gãy. Phụ nữ vẫn cần một tấm chồng, một người đàn ông đi cùng suốt cả cuộc đời. Thôi thì cứ yêu, cứ nghĩ suy rồi cưới. Ngẫm ra, đàn bà lấy chồng như chơi một canh bạc, giỏi giang, tính toán chưa hẳn đã giành phần thắng. Hơn thua nhiều khi lại ở chuyện trong canh bạc cuộc đời, ai may mắn hơn ai! 

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, August 21, 2014

NGÀY KIA!!! MÌNH CHIA TAY ĐƯỢC KHÔNG ANH

♥~~~~~~~~~~○○~~~~~~~~~~~♥ ♥♥      
Chỉ mất vài phút thôi... Bạn hãy đọc và cảm nhận nhé!!!     ♥♥              

Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu người khác và quên anh đi !!!- Tại sao ạ. Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???


Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Mặn đắng. Đôi chân run run như trực quỵ xuống. Cô ngước mắt nhìn anh như chờ đợi 1 thứ gì đó.

Là sự thật. Xin lỗi anh có người khác rồi. !!!

_Cô thật sự không tin nổi vào tai mình nữa. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn đưa cô đi học đón cô về. Còn nói còn cười với cô. Ngày hôm nay lại nói có người khác. Cú shock quá lớn. Cô bàng hoàng, cô hoang mang. Kỉ niệm xưa chợt ùa về. Cô cắn chặt môi đến bật máu cố ngăn nước mắt đừng tuôn nữa. Nhưng không thể. Cái thứ chất lỏng ấy nó cứ trào ra thầm cả vào miệng cô. Mùi máu tanh xộc vào miệng. Cô đau_….


Ngày kia mình hãy chia tay được không anh !!!

Tiếng chuông điện thoại reo. Kéo cô về hiện tại

Anh phải đi. Cô ấy đang đợi anh.

Anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó.

Cô quay lưng về phía anhRồi chợt hét lên:


Ngày kia chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh..

Để làm gì hả em. Anh đã bảo quên anh đi mà. Ở bên nhau thêm nữa cũng chỉ càng thêm đau thôi

Anh quay lại nhìn cô ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút thương hại.

- *Một  ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ à. Anh … anh chưa bao giờ hôn em mà*…


Ánh mắt anh chợt xao động. Phải rồi trong 5 tháng yêu nhau anh đã bao giờ hôn cô đâu. Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay những cái ôm. Thế là hết. Anh bảo khi nào được 1 năm anh sẽ hôn cô.

Anh thật kì quặc. !!!

Được rồi vậy anh sẽ cho em thêm 1 ngày.


- ” Cảm ơn anh. Ngày mai chúng ta làm người yêu nhau nữa nhé. Em yêu anh” Cô nhìn anh, bờ môi mấp máy khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.———————–- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa a qua

Vâng ạ!

Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Búi mái tóc nâu lên thật cao. tô chút son hồng. Hôm nay trông cô rất dễ thương.

Có tiếng chuông cửa. Chắc là anh đến rồi!


Thằng Tuấn nó đến kìa con. Mẹ gọi với lên

Vâng ạ.! Con xuống ngay

Cô xuống nhà chào mẹ rồi lên xe anh.

Em muốn đi đâu

Anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô. Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có. Luồn tay qua eo anh. Cô khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt. Từng giọt rơi xuống ướt 1 khoảng áo anh.


Em khóc à!

Không ạ. E có khóc đâu mình đi công viên anh nhé!

- Ừ…!!….- Em muốn đạp vịt

- Lớn rồi 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu

- Nhưng em muốn.

- Chịu em rồi. Ra chọn 1 con đi.

Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn 1 tí. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn a lặng im như nghĩ về ai đó. Cô lại khẽ chạnh lòng nhưng được bên anh. Cô vui lắm.


_Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên.Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh cào cấu làm tay anh chảy cả máu.. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào ờ vai anh và… hét quên trời quên đất khiến anh k sợ mà cũng phát hoảng luôn… Rồi đi trà sữa đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Bị anh mắng cho cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Cô như quên hết tất cả. Quên hết ngày mai. Quên mất là cô sẽ phải… xa anh_…

- Anh đưa em đi biển được không?

Cô chợt hỏi.!

-E thích đi sao!?

- Ừ anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à!

- Ừ anh nhớ mà!


Vậy là họ ra biển. Anh phóng xe thật nhanh. Gió tạt vào mặt hai người. Đau rát!.Mất hai tiếng để họ ra đến biển. Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát

Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Anh làm người yêu em nhé!

Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có nỗi buồn. Không có lo âu. Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời trong veo đầy nắng thu. Giờ đây trong mắt anh. Cô bé Giang ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ mà ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều,


- _Ừ,! tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nàoAnh bật cười xoa đầu cô. Y hệt 5 tháng trước. Nhẹ nhàng và ấm áp. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy. Nhưng cũng làm cô bớt đau. Cô đã từng nghĩ mình nên ích kỉ. Cứ thủ đoạn đi biết đâu kéo được anh về bên cô. Nhưng tối qua khi nhìn thấy anh và người con gái ấy trong công viên cô lại không nỡ làm. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Làm sao cô nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây_…


* * * * * * * * *- Anh trầm lặng nhìn về phía biển..Những lọn tóc bay xòa trong gió. Nắng chiếu trên khuôn mặt điển trai. Trong hoàng hôn anh đẹp lạ kì. Nhưng trong đôi mắt kia hằn lên những nét do dự và lo âu. Phải rồi nếu anh bỏ rơi cô gái đang ở bên anh này. Liệu cô có còn vui tươi nữa không cô có còn hồn nhiên như cô của 5 tháng trước. Hay là… Anh sợ cô lại khóc như hôm qua. Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia. Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt ấy làm anh yêu mềm. Người con gái mà anh mới gặp mới yêu. Cũng khiến anh xao động. Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ. Anh thấy cô ấy quá hồn nhiên. Và cô ấy mang cho anh 1 cảm giác lạ, lạ hơn khi ở bên Giang. Rời bỏ cô ấy anh thật sự k thể nghĩ đến nữa….

* * * * * * * *

- Đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ. Cô đang ôm anh. Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy. Giống như cô đang sợ anh bị gió cuốn đi mất. Cô áp mặt vào lưng anh. Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng nốt ngày hôm nay đã không còn là của cô. Nước mắt lại rơi ướt đầm áo anh.


Anh hôn em 1 lần có được không?

Cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.

- Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ ghé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. anh thấy cánh môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát. Nước mắt cô và anh hòa vào nhau thầm vào miệng. Nóng và mặn. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn y như cô từng nghĩ. Có biển có nắng có gió và có anh. Khi họ rời nhau cô khẽ kiễng chân lên và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và,,,,!

Về thôi anh. Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em nhé. Ngày mai mìh chia tay anh nha.__________________


Cô và anh về thành phố. Trong mắt cô mọi thứ cứ như nhòa dần đi trong hai hàng nước mắt. Nhưng cô không muốn bật ra tiếng. Cô thực sự đau lắm. Đau đến nỗi tim như bị ai cứa đứt từng mạch máu. Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung. Cô k thể nào thở nổi nữa. Nhìn anh thế này cô chỉ muốn ngày mai ngày kia rồi đến hết đời ông trời sẽ cho cô được gần bên anh.

- - Chờ anh 1 chút nhé?

Câu hỏi của anh đánh tan suy nghĩ trong đầu cô. Đưa tay lên lau vội nước mắt cô gật đầu.

- Vâng ạ

- Anh dừng xe trước 1 của hàng hoa. Vào và ra chỉ trong 5 phút. A tặng cô 1 bó hoa hồng trắng. Loài hoa cô thích nhất. Trong trắng và thuần khiết. Cô nhận lấy bó hoa và cười rất tươi. Đã lâu rồi anh chưa có mua quà cho cô. Coi như đây là món quà cuối chắc cũng đúng. Dù sao cũng có chút gì đó làm kỉ niệm ngày cuối ở bên anh. Hôm nay cô đã vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải trong cuốn truyện nào đó nhân vật nữ chính có nói là ” hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi sao “. Cô cũng cảm thấy đủ rồi…


Anh Tuấn….!!!

- Có ai đó gọi anh. Cô và anh cùng nhìn sang đường theo phía người gọi. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười. Đúng là cô gái ấy rồi. Cô nhìn thấy anh khẽ cưởi mỉm, ánh mắt tràn đầy ôn nhu dướng về phái cô ấy. Trông họ thật hạnh phúc Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay cô chợt bật cười. Bó hao này có lẽ hợp với ng con gái kia hơn

Bíp.. bíp….bíp...bíp

Bỗng từ phía sau có tiếng còi xe. Chiếc xe tải chỉ còn cách cô gái kia 5m. Cô gái đứng sững lại..

- *Như,!! Em  tránh xa mau*…

Anh hét lên bất lực. Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích. Đôi chân như bị chôn dưới đất. Nét mặt trắng bệch hoảng sợ. Không lẽ nào cô ấy sẽ rời xa a sao. Bông hoa thủy tinh nhỏ bé này. Anh nắm chặt tay cố lao sang đường.

- *Kittttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmm*………

Tiếng phanh xe chói lọi. Anh chết sững giữa dòng xe. Những tưởng người con gái ấy sẽ rời xa anh,nhưng cô gái ấy đang ngã sõng xoài bên kia đường. Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác. Cô gái quen thuộc đã từng làm người yêu anh 5 tháng. Cô đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu cô gái đã cướp đi người con trai cô yêu. Đầu gối anh dường như sắp quỵ xuống. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa thấm đãm máu. Anh bàng hoàng chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét

Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không em dậy đi mà dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia ừ ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có đc không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Em ngốc thế sao em lại ngốc thế hả Giang.

Anh khóc lần đầu tiên anh khóc vì cô. Nước mắt rơi cả trên khuôn mặt cô.


- _Anh ….ơ…i_…

Đôi mắt cô mở hờ..nhìn anh nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho cô kia. Cô khẽ cười

Anh mừng rỡ.Ôm chặt cô

Nói …yêu…. em …1… lần đi anh

Giọng cô thều thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng k còn chặt..

- Đúng rồi, anh yêu em anh yêu em nhiều lắm Giang ạ. Anh xin lỗi em anh sẽ không khiến em buồn nữa đâu. Em đừng làm sao nhé. Chúng ta đến bệnh viện được k em.

- Muôn rồi anh à. Ngày mai mình chia tay anh nhá. Anh phải thật hạnh phúc bên cô gái ấy. Em yêu anh ngốc à….……..Những ngón tay cô dần rời khỏi bàn tay a. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập… Cô đã đi rồi…. Tìm đến tử thần để giành lại người con gái anh yêu cho anh được hạnh phúc. Cô quyết định hi sinh mạng sống cho người con gái a yêu. Mong rằng bên kia thế giới cô cũng sẽ tìm được 1 người giống như anh. Và nhất định cô sẽ không để anh vụt mất… Vì cô yêu anh rất nhiều. Yêu từ ánh mắt đầu tiên cho đến khi cô mãi mãi chẳng được nhìn thấy anh….

P/s: ಌღ Hãy nói lời yêu thương trước khi quá muộn màng ღಌ



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com