Showing posts with label cuộc tình đã mất. Show all posts
Showing posts with label cuộc tình đã mất. Show all posts

Thursday, December 4, 2014

Dẫu chỉ là mơ

Sau bao yêu thương, anh vẫn là người làm em khóc. . .
 Sau bao nước mắt,anh vẫn là người em yêu. . . : )


Chiều buông. Đông rơi nhẹ trên phố buồn tênh, hoa sữa cuối mùa gượng nở bông hoa cuối. Gió khẽ khàng vuốt ve mùi hương nồng còn vương lại khi đông đã chếnh choáng men say mùa cũ. Những đoạn đường đã qua, đã cũ và in hằn lối mòn vì nó đã từng quá quen thuộc, giờ thì chẳng thể mới thêm được nữa, chật vật kỉ niệm cứ men theo ký ức ùa về. Em loay hoay giữa vô vàn nỗi nhớ, giật mình tự hỏi ta đã mất nhau rồi sao? Anh không thể giữ em lại được nữa sao…

Giữ em đi, chỉ một lần thôi được không anh? Đông về rồi em sẽ bớt cô đơn, không phải tự an ủi mình bằng cách siết chặt lấy tay nhau khi bước đi một mình trên phố. Để mỗi đêm về không giật mình tỉnh dậy gặm nhấm nỗi buồn bằng những giọt nước mắt mặn chát, giày vò thương nhớ bằng những lần gọi tên anh trong cơn mơ…

Khi chúng ta đã đi quá xa nhau, nẻo về hun hút, đường xưa lạc bước; muốn quay về điểm xuất phát thực sự rất khó khăn. Tại em lạc đường hay tại anh không chịu đi tìm. Tại ai hay chỉ lại đường yêu gấp khúc, quanh co không lối thoát. Cả hai cứ mải miết đi tìm thứ hạnh phúc xa xôi ảo tưởng để rồi lạc trong chính tình yêu của mình.

Giữ em đi, anh đừng chạy trốn tình yêu bằng cách rũ bỏ hiện tại như vậy. Anh vẫn còn yêu em, yêu nhiều lắm, cớ sao lại dối lòng buông bỏ con tim đang run rẩy nhớ em. Sao không can đảm nói rằng anh cần em, anh nhớ em và em đừng đi. Anh không cho bản thân mình một sự lựa chọn thì hãy cho em chọn được không, em sẽ chọn cách giữ anh để bên anh.

Gió đông về, ai có nhớ ai, phố chiều chật ních thương nhớ vơi đầy, hụt hẫng chới với.  Ngày không anh, nắng thôi không về, sương lạnh ướt vai mềm. Người bảo người còn yêu em, nhưng cớ sao cứ đi xa mãi, xa mãi; em mệt lắm không chạy theo được đâu. Nỗi nhớ trượt dài theo năm tháng rồi vỡ òa, nhức nhối hoài niệm mình em giữ. Anh đừng buông, đừng buông vội như thế.

Cớ sao cả hai không ai đủ can đảm để giữ lấy nhau? Cớ sao tình còn đầy mà tay vội buông? Cớ sao người ta ai cũng bận yêu mà anh chẳng bận tìm em giữa phố đông người. Cớ sao không giữ lấy nhau để bây giờ lạc mất nhau rồi mới hối hả đi tìm…

Gió đông về rồi, lạnh lắm, em thèm cái cảm giác anh xuýt xoa đôi bàn tay em, rồi vỗ về ủ ấp trong lòng tay anh ấm nồng. Thèm được vùi đầu vào bờ vai vững chắc, để mặc cho gió thổi tóc bay, em mơ màng lắng nghe tiếng thời gian ngừng lại. Thèm được chầm chậm bước đi trên phố đông với một ai đó, nhặt nhạnh từng kỉ niệm cũ hai đứa đánh rơi bỏ vào từng con đường quen… để gọi tên nhau, được không anh?

Anh và em đều còn thương, còn nhớ, còn vương, sao không cho nhau một cơ hội để giữ lấy nhau. Một cơ hội để tiếng yêu trở về, để đông bớt lạnh, lòng bớt nguội và tình thêm ấm. Giữ nhau nhé, được không anh…



Friday, September 5, 2014

Mẹ sẽ dạy con về những con người đã tạo nên và đi tìm dáng hình đất nước

" Chúng ta thường tìm lý do cho sự chia tay, nhưng lại cứ nhìn vào lý do mà chúng ta muốn thấy, lý do chúng ta muốn nghe, chứ chẳng bao giờ chịu tin vào lý do thực sự.
"
 http://filvietnam.com/


Con không phải người giỏi nhất, mẹ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Và, con đâu thể tồn tại như một cá thể độc lập, phải không?

Mẹ sẽ dạy con về những con người đã tạo nên và đi tìm dáng hình đất nước. Mai này con lớn, biết cắp sách đến trường, mẹ sẽ không để con nghĩ rằng tìm hiểu lịch sử là một điều chẳng ai quan tâm như rất nhiều người bây giờ vẫn nghĩ. Nó sai, con ạ! Nếu con không biết trân trọng quá khứ, con sẽ chẳng thể nào lớn lên, tuy rằng thời gian có khác nhưng nó tương tự như việc con quên những kí ức tuổi thơ khi đã trưởng thành.

Những kí ức êm đẹp có, dữ dội có mà nếu quên mất nó, con sẽ chẳng thể bấu víu vào đâu mỗi lần gục ngã. Tin mẹ đi. Kí ức đó có bố mẹ, có ông bà và xa hơn thế nữa, lẽ nào con sẽ quên mẹ sao? Mẹ nghĩ là không, nên hãy học cách trân trọng quá khứ, từ gần gựa con nhất, là tuổi thơ con, là bố mẹ và rất nhiều thế hệ đi trước.

Mẹ sẽ không dạy con cái câu mà bao lâu nay người ta vẫn nói, rằng Việt Nam có rừng vàng, biển bạc. Không phải vì điều đó không đúng, chỉ là mẹ không muốn con mang tư thế của một kẻ thích ỷ vào những lợi thế có sẵn, lợi dụng chúng để sinh lợi cho mình.



 http://vinainternet.com/ 
Những hành động đó bị cộng đồng lên án và làm xấu đi nhiều hình ảnh của Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế. Con đừng lo lắng trước những điều có vẻ “vĩ mô” mẹ sẽ nói. Mẹ sẽ chỉ dạy con những điều rất đơn giản thôi, biết bỏ rác đúng chỗ, biết xếp hàng hay tự giác giúp một bà cụ qua đường. Những điều lớn lao hơn, con sẽ sẵn sàng tiếp thu và được học ở một nơi khác, mẹ tin con sẽ làm như những điều con được dạy.

Mẹ sẽ không dạy con: “Đánh chừa cái đất, cái đất hư, cái đất làm cục cưng của mẹ đau” mỗi khi con vấp ngã. Mẹ không muốn con ngấm thói quen đổ lỗi ngay từ khi còn nhỏ, không muốn con là người hèn nhát, thích trốn tránh trách nhiệm của mình, con sẽ chẳng làm nên điều gì trong tương lai cả. Mẹ muốn con là một người Việt dũng cảm, dám nhận sai khi con mắc lỗi và sửa chữa nó, ngay từ khi con còn là đứa trẻ chứ không đợi lúc con trưởng thành mới cuống quýt dần quen điều đó.

Mẹ sẽ không để con cuồng quay theo lối sống thực dụng và nhiều người trong xã hội vẫn thường. Không phải vì mẹ không thực tế nhưng nhất định sẽ nói với con: Tiền chưa bao giờ là tất cả. Mẹ sẽ không khiên cưỡng con chọn học ngành này, ngành kia vì nó quá thênh thang cơ hội, vì gia đình mình “có cơ”, vì nhiều phong bì lo lót,… Mẹ sẽ cố gắng hết sức động viên và giúp đỡ ước mơ con, chỉ âm thầm thôi. Đã nói rồi, mẹ không muốn con ỷ lại. Hãy làm gì con muốn, tiền chưa phải là tiên là phật đâu, nó không mua được niềm vui của con, tình yêu mẹ trao con là vô giá.

Mẹ sẽ dạy để con trở thành một người có chính kiến nhưng biết lắng nghe và tôn trọng lời người khác nói, sẽ không để con sa chân quá đà vào chủ nghĩa cá nhân. Con không phải người giỏi nhất, mẹ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Và, con đâu thể tồn tại như một cá thể độc lập, phải không?

 http://tklookbook.com/
Người Việt đã từng làm nên những điều phi thường, họ rất thông minh và nhân hậu. Chỉ là muốn trở thành một người Việt Nam như thế, con sẽ phải nỗ lực không ngừng nghỉ vì con có quyền tự hào về quá khứ oai hùng nhưng không được phép dùng nó để sống với những tháng ngày hiện tại của con, chỉ đơn giản vậy thôi, con à!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, August 31, 2014

Hai nửa hy sinh

Sẽ có những lúc:
- Bạn cảm thấy cô đơn, mệt mỏi.
- Cảm thấy mình thua thiệt.
- Và thấy mình không được yêu thương ...
Thế nhưng:
- Hãy một lần nhìn lại.
- Hãy mở to đôi mắt và nhìn vào thực tại.
- Mở rộng vòng tay để đón nhận yêu thương.
- Im lặng, lắng nghe và chờ đợi.
- Rồi bạn sẽ thấy cuộc đời này đáng để quý trọng, yêu thương.
Hãy thay đổi để trưởng thành...
 http://filvietnam.com/tl/Dich-Vu.html


Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.

Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.

Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.

Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.

Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
 http://vinainternet.com/nsp/Online-Marketing.html

Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.

Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.

“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em...”
 http://tklookbook.com/lsp/That-Lung.html

Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, August 29, 2014

Sống trên đời cần có 1 tấm lòng

Đôi khi bạn cần phải chạy thật xa để có thể thấy ai sẽ chạy theo bạn. Đôi khi bạn cần phải nói nhỏ hơn để thấy được ai lắng nghe mình. Đôi khi bạn cần có một quyết định sai lầm chỉ để thấy được ai sẽ giúp bạn sữa chữa nó và nhìn thấy bạn trưởng thành hơn .



Một đôi tình nhân đang dạo chơi trong công viên, vô tình phát hiện một bà lão quần áo xốc xếch đi sau lưng mình. Cô gái kéo tay bạn trai nói :
“Đi nhanh lên, sau lưng mình có một bà già ăn xin đó !”
... Bà lão vẫn theo sát nút hai người.
Cô gái nghĩ : “Trời ạh ! Sao mà dai như đỉa thế !” Sau cùng cô gái ngừng lại, quay lưng nói với bà lão với một giọng lạnh lùng :
“Không có tiền !”
Bà lão cười :
“Bà biết con không có tiền, cái ví của con đang nằm ở chỗ bà đây !”

* * * * *
 http://lovedegiocuondi.blogspot.com/

Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới, cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ. Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng. Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà hàng xóm. Nó hồi hộp hỏi: “Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?” Cô gái trẻ nghĩ: ” Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!” Thế là cô gái xẵng giọng: “Không có!” Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm cười nói: “Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!” Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: “Mẹ cháu với cháu sợ cô chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm.”

Sống trên đời cần có 1 tấm lòng
.... đừng ai như 2 cô gái kia nhé các bạn trẻ



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, August 21, 2014

NGÀY KIA!!! MÌNH CHIA TAY ĐƯỢC KHÔNG ANH

♥~~~~~~~~~~○○~~~~~~~~~~~♥ ♥♥      
Chỉ mất vài phút thôi... Bạn hãy đọc và cảm nhận nhé!!!     ♥♥              

Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu người khác và quên anh đi !!!- Tại sao ạ. Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???


Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Mặn đắng. Đôi chân run run như trực quỵ xuống. Cô ngước mắt nhìn anh như chờ đợi 1 thứ gì đó.

Là sự thật. Xin lỗi anh có người khác rồi. !!!

_Cô thật sự không tin nổi vào tai mình nữa. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn đưa cô đi học đón cô về. Còn nói còn cười với cô. Ngày hôm nay lại nói có người khác. Cú shock quá lớn. Cô bàng hoàng, cô hoang mang. Kỉ niệm xưa chợt ùa về. Cô cắn chặt môi đến bật máu cố ngăn nước mắt đừng tuôn nữa. Nhưng không thể. Cái thứ chất lỏng ấy nó cứ trào ra thầm cả vào miệng cô. Mùi máu tanh xộc vào miệng. Cô đau_….


Ngày kia mình hãy chia tay được không anh !!!

Tiếng chuông điện thoại reo. Kéo cô về hiện tại

Anh phải đi. Cô ấy đang đợi anh.

Anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó.

Cô quay lưng về phía anhRồi chợt hét lên:


Ngày kia chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh..

Để làm gì hả em. Anh đã bảo quên anh đi mà. Ở bên nhau thêm nữa cũng chỉ càng thêm đau thôi

Anh quay lại nhìn cô ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút thương hại.

- *Một  ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ à. Anh … anh chưa bao giờ hôn em mà*…


Ánh mắt anh chợt xao động. Phải rồi trong 5 tháng yêu nhau anh đã bao giờ hôn cô đâu. Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay những cái ôm. Thế là hết. Anh bảo khi nào được 1 năm anh sẽ hôn cô.

Anh thật kì quặc. !!!

Được rồi vậy anh sẽ cho em thêm 1 ngày.


- ” Cảm ơn anh. Ngày mai chúng ta làm người yêu nhau nữa nhé. Em yêu anh” Cô nhìn anh, bờ môi mấp máy khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.———————–- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa a qua

Vâng ạ!

Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Búi mái tóc nâu lên thật cao. tô chút son hồng. Hôm nay trông cô rất dễ thương.

Có tiếng chuông cửa. Chắc là anh đến rồi!


Thằng Tuấn nó đến kìa con. Mẹ gọi với lên

Vâng ạ.! Con xuống ngay

Cô xuống nhà chào mẹ rồi lên xe anh.

Em muốn đi đâu

Anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô. Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có. Luồn tay qua eo anh. Cô khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt. Từng giọt rơi xuống ướt 1 khoảng áo anh.


Em khóc à!

Không ạ. E có khóc đâu mình đi công viên anh nhé!

- Ừ…!!….- Em muốn đạp vịt

- Lớn rồi 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu

- Nhưng em muốn.

- Chịu em rồi. Ra chọn 1 con đi.

Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn 1 tí. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn a lặng im như nghĩ về ai đó. Cô lại khẽ chạnh lòng nhưng được bên anh. Cô vui lắm.


_Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên.Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh cào cấu làm tay anh chảy cả máu.. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào ờ vai anh và… hét quên trời quên đất khiến anh k sợ mà cũng phát hoảng luôn… Rồi đi trà sữa đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Bị anh mắng cho cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Cô như quên hết tất cả. Quên hết ngày mai. Quên mất là cô sẽ phải… xa anh_…

- Anh đưa em đi biển được không?

Cô chợt hỏi.!

-E thích đi sao!?

- Ừ anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à!

- Ừ anh nhớ mà!


Vậy là họ ra biển. Anh phóng xe thật nhanh. Gió tạt vào mặt hai người. Đau rát!.Mất hai tiếng để họ ra đến biển. Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát

Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Anh làm người yêu em nhé!

Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có nỗi buồn. Không có lo âu. Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời trong veo đầy nắng thu. Giờ đây trong mắt anh. Cô bé Giang ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ mà ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều,


- _Ừ,! tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nàoAnh bật cười xoa đầu cô. Y hệt 5 tháng trước. Nhẹ nhàng và ấm áp. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy. Nhưng cũng làm cô bớt đau. Cô đã từng nghĩ mình nên ích kỉ. Cứ thủ đoạn đi biết đâu kéo được anh về bên cô. Nhưng tối qua khi nhìn thấy anh và người con gái ấy trong công viên cô lại không nỡ làm. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Làm sao cô nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây_…


* * * * * * * * *- Anh trầm lặng nhìn về phía biển..Những lọn tóc bay xòa trong gió. Nắng chiếu trên khuôn mặt điển trai. Trong hoàng hôn anh đẹp lạ kì. Nhưng trong đôi mắt kia hằn lên những nét do dự và lo âu. Phải rồi nếu anh bỏ rơi cô gái đang ở bên anh này. Liệu cô có còn vui tươi nữa không cô có còn hồn nhiên như cô của 5 tháng trước. Hay là… Anh sợ cô lại khóc như hôm qua. Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia. Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt ấy làm anh yêu mềm. Người con gái mà anh mới gặp mới yêu. Cũng khiến anh xao động. Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ. Anh thấy cô ấy quá hồn nhiên. Và cô ấy mang cho anh 1 cảm giác lạ, lạ hơn khi ở bên Giang. Rời bỏ cô ấy anh thật sự k thể nghĩ đến nữa….

* * * * * * * *

- Đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ. Cô đang ôm anh. Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy. Giống như cô đang sợ anh bị gió cuốn đi mất. Cô áp mặt vào lưng anh. Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng nốt ngày hôm nay đã không còn là của cô. Nước mắt lại rơi ướt đầm áo anh.


Anh hôn em 1 lần có được không?

Cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.

- Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ ghé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. anh thấy cánh môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát. Nước mắt cô và anh hòa vào nhau thầm vào miệng. Nóng và mặn. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn y như cô từng nghĩ. Có biển có nắng có gió và có anh. Khi họ rời nhau cô khẽ kiễng chân lên và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và,,,,!

Về thôi anh. Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em nhé. Ngày mai mìh chia tay anh nha.__________________


Cô và anh về thành phố. Trong mắt cô mọi thứ cứ như nhòa dần đi trong hai hàng nước mắt. Nhưng cô không muốn bật ra tiếng. Cô thực sự đau lắm. Đau đến nỗi tim như bị ai cứa đứt từng mạch máu. Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung. Cô k thể nào thở nổi nữa. Nhìn anh thế này cô chỉ muốn ngày mai ngày kia rồi đến hết đời ông trời sẽ cho cô được gần bên anh.

- - Chờ anh 1 chút nhé?

Câu hỏi của anh đánh tan suy nghĩ trong đầu cô. Đưa tay lên lau vội nước mắt cô gật đầu.

- Vâng ạ

- Anh dừng xe trước 1 của hàng hoa. Vào và ra chỉ trong 5 phút. A tặng cô 1 bó hoa hồng trắng. Loài hoa cô thích nhất. Trong trắng và thuần khiết. Cô nhận lấy bó hoa và cười rất tươi. Đã lâu rồi anh chưa có mua quà cho cô. Coi như đây là món quà cuối chắc cũng đúng. Dù sao cũng có chút gì đó làm kỉ niệm ngày cuối ở bên anh. Hôm nay cô đã vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải trong cuốn truyện nào đó nhân vật nữ chính có nói là ” hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi sao “. Cô cũng cảm thấy đủ rồi…


Anh Tuấn….!!!

- Có ai đó gọi anh. Cô và anh cùng nhìn sang đường theo phía người gọi. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười. Đúng là cô gái ấy rồi. Cô nhìn thấy anh khẽ cưởi mỉm, ánh mắt tràn đầy ôn nhu dướng về phái cô ấy. Trông họ thật hạnh phúc Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay cô chợt bật cười. Bó hao này có lẽ hợp với ng con gái kia hơn

Bíp.. bíp….bíp...bíp

Bỗng từ phía sau có tiếng còi xe. Chiếc xe tải chỉ còn cách cô gái kia 5m. Cô gái đứng sững lại..

- *Như,!! Em  tránh xa mau*…

Anh hét lên bất lực. Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích. Đôi chân như bị chôn dưới đất. Nét mặt trắng bệch hoảng sợ. Không lẽ nào cô ấy sẽ rời xa a sao. Bông hoa thủy tinh nhỏ bé này. Anh nắm chặt tay cố lao sang đường.

- *Kittttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmm*………

Tiếng phanh xe chói lọi. Anh chết sững giữa dòng xe. Những tưởng người con gái ấy sẽ rời xa anh,nhưng cô gái ấy đang ngã sõng xoài bên kia đường. Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác. Cô gái quen thuộc đã từng làm người yêu anh 5 tháng. Cô đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu cô gái đã cướp đi người con trai cô yêu. Đầu gối anh dường như sắp quỵ xuống. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa thấm đãm máu. Anh bàng hoàng chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét

Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không em dậy đi mà dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia ừ ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có đc không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Em ngốc thế sao em lại ngốc thế hả Giang.

Anh khóc lần đầu tiên anh khóc vì cô. Nước mắt rơi cả trên khuôn mặt cô.


- _Anh ….ơ…i_…

Đôi mắt cô mở hờ..nhìn anh nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho cô kia. Cô khẽ cười

Anh mừng rỡ.Ôm chặt cô

Nói …yêu…. em …1… lần đi anh

Giọng cô thều thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng k còn chặt..

- Đúng rồi, anh yêu em anh yêu em nhiều lắm Giang ạ. Anh xin lỗi em anh sẽ không khiến em buồn nữa đâu. Em đừng làm sao nhé. Chúng ta đến bệnh viện được k em.

- Muôn rồi anh à. Ngày mai mình chia tay anh nhá. Anh phải thật hạnh phúc bên cô gái ấy. Em yêu anh ngốc à….……..Những ngón tay cô dần rời khỏi bàn tay a. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập… Cô đã đi rồi…. Tìm đến tử thần để giành lại người con gái anh yêu cho anh được hạnh phúc. Cô quyết định hi sinh mạng sống cho người con gái a yêu. Mong rằng bên kia thế giới cô cũng sẽ tìm được 1 người giống như anh. Và nhất định cô sẽ không để anh vụt mất… Vì cô yêu anh rất nhiều. Yêu từ ánh mắt đầu tiên cho đến khi cô mãi mãi chẳng được nhìn thấy anh….

P/s: ಌღ Hãy nói lời yêu thương trước khi quá muộn màng ღಌ



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com