Showing posts with label châm ngôn cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label châm ngôn cuộc sống. Show all posts

Saturday, October 25, 2014

Bí mật này chỉ riêng mình em biết

Một lời phê trách hữu hiệu đối với người khôn, hơn trăm chiếc gậy quất vào kẻ ngu đần.
 May ao thun quang cao

Dựa đầu vào vai Trung, Ngân lắng nghe giai điệu du dương, ngọt ngào của một bản nhạc nhẹ nhàng. Căn phòng trở nên rất lãng mạn. Ô cửa sổ lớn nhìn ra thành phố, hai người tựa đầu vào nhau và ngắm nhìn những ánh đèn chiếu sáng giữa màn đêm…


- “Em đang nghĩ gì đấy?”

- “Em đang nghĩ về những ngày đầu tiên mình quen nhau. Em không hiểu nếu ngày đó không có anh thì giờ này em ra sao?”

Nước mắt Ngân rơi xuống vai Trung nóng hổi. Anh đưa tay ôm lấy Ngân:

- “Chuyện quá rồi mà em. Nếu không có những chuyện đáng buồn đó, thì làm sao chúng ta quen nhau để rồi yêu nhau như hôm nay”.

- “Nhưng thực sự đến giờ này em vẫn cảm thấy mình không xứng đáng với anh…”

- “Đừng nói những lời như vậy, em sẽ làm anh buồn đấy!”

Thành phố về đêm nhưng vẫn náo nhiệt, chỉ có căn phòng nơi Trung và Ngân tựa vào nhau này là yên tĩnh và êm đềm. Trong không gian đó, Ngân nhớ về những ngày đầu tiên quen Trung. Đó là quãng thời gian tưởng chừng như địa ngục. Nếu không gặp Trung, cô không hiểu cuộc đời mình giờ trôi về đâu.
 
 Rang su cao cap

Ngày hôm ấy, Ngân như người điên dại, bước thẫn thờ trên con đường về nhà. Cô như một kẻ mất hồn, gương mặt không chút cảm xúc. Nỗi đau thể xác không đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần mà Ngân đang phải trải qua. Cô không thể ngờ mình lại bị phản bội trắng trợn tới mức như vậy. Sự tàn nhẫn của người đàn ông đó đã khiến cô mất đi đứa con bé bỏng còn chưa kịp chào đời.

Ngân yêu Thắng, một cậu bạn cùng lớp đại học. Hai người quấn lấy nhau như hình với bóng. Ai cũng khen họ là một cặp trời sinh vì quá đẹp đôi. Không gì có thể tả hết niềm vui của Ngân khi họ yêu nhau. Thắng lúc nào cũng quan tâm, chiều chuộng Ngân hết mực. Và cũng giống như những cặp đôi khác, Ngân trao cho Thắng đời con gái của mình với hi vọng về một đám cưới sau khi hai người ra trường.

Hơn 4 năm đại học gắn bó cùng nhau, vậy mà sau khi ra trường không lâu, Thắng lạnh lùng tuyên bố chia tay khi Ngân nói có thai hơn 2 tháng. Thắng còn quá nhiều dự định cần phải làm, còn bao nhiêu đam mê, hoài bão và chưa muốn ràng buộc vào hôn nhân. Thắng sợ phải làm chồng, làm cha lúc này. Vậy là Thắng trốn chạy không một lời giải thích, không một câu chào. Thắng bỏ lại mình Ngân bơ vơ giữa nơi phồn hoa đô hội với cái thai đang lớn dần lên trong bụng.
 Giay dan tuong

Ngân mang theo thân xác còm cõi của mình đi tìm Thắng ở khắp nơi nhưng không thấy. Một cô gái trẻ vừa mới ra trường, không biết bấu víu vào đâu, cái bụng thì ngày một to lên khiến Ngân gần như tuyệt vọng. Đêm hôm ấy, khi Ngân lang thang trên con đường vắng và đổ gục xuống vệ đường vì va phải một chiếc xe máy, Ngân đã gặp Trung. Anh là người đã đưa Ngân vào viện cấp cứu và chăm sóc cô nhiều ngày sau đó. Hình ảnh một  cô gái trẻ tiều tụy và suy nhược đã tạo một ám ảnh nặng nề với Trung. Ngân gào khóc khi biết đứa bé không thể nào giữ được. Trung thương cô gái trẻ ấy và anh không thể bỏ mặc Ngân trong bệnh viện, vì thế ngày ngày, Trung vào chăm sóc cô như một người thân. Nhiều người còn lầm tưởng Trung là bạn trai của Ngân, điều đó khiến cả hai cùng bối rối.

 
Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, 2 năm sau Ngân mới nhận lời yêu Trung dù tình cảm trong cô rất mạnh mẽ. Ngân sợ mình không xứng đáng với anh vì thế mà cô cứ liên tục chối từ. Nhưng sự chân thành của Trung đã khiến Ngân phải mềm lòng. Hai người yêu nhau và hạnh phúc tới tận bây giờ. Hai người đang chờ đón ngày để cử hành hôn lễ và sau ngần ấy thời gian gắn bó, chưa một giây phút nào Ngân cảm thấy mình có chút nuối tiếc khi yêu Trung!

Ngân miên man nhớ về những kỉ niệm đớn đau xưa cũ thì giật mình nghe Trung nói:

- “Ngày mai bọn mình đi gặp Mai nhé. Em gái anh muốn giới thiệu người yêu nó. Cuối cùng thì con bé cũng tìm được một anh chàng mà nó yêu. Con bé cũng đã từng chịu nhiều thương tổn vì bị bạn trai phản bội nên rất khó khăn nó mới yêu lại như thế. Lần này, nó bảo sẽ cưới người ấy làm chồng và muốn giới thiệu với chúng mình”.

Ngân thấy vui trước tin đó. Mai là cô gái tốt, hiền lành và cũng đã phải trải qua đau khổ giống như Ngân nên cô rất mong con bé hạnh phúc thực sự. Ngân hi vọng Mai sẽ gặp được người đàn ông của đời mình, giống như cô may mắn tìm được Trung sau cú sốc đầu đời đầy cay đắng ấy.

*****

Ngân bối rối cực độ khi nhìn thấy người đàn ông khoác tay Mai đi về phía mình. Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau và dường như mọi thứ xung quanh sụp đổ. Dù chỉ mới nhìn thoáng qua Ngân cũng đã nhận ra hình ảnh đó. Người đàn ông ấy là Thắng, kẻ đã bỏ rơi cô. Mặc dù giờ đây Thắng đĩnh đạc, trưởng thành hơn nhiều nhưng hình ảnh đó cũng không thể nào khiến Ngân quên đi được vóc dáng của chàng trai thư sinh năm xưa mà cô yêu. Hai người sững sờ nhìn nhau. Bữa tiệc diễn ra sự gượng gạo của Ngân và Thắng. Cả hai cố phải tỏ ra bình thường để hai người thân yêu bên cạnh mình không nghi ngờ nhưng trong lòng thì ngổn ngang trăm mối.

Ngân xin phép rời khỏi bàn ăn để chạy ra khu vườn phía sau. Cô cần lấy lại bình tĩnh khi bị rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này. Với cô, cảm giác yêu thương tình cũ không còn nhưng mối quan hệ rắc rối này khiến cô cảm thấy sợ. Cô sợ sẽ mất đi tất cả, sợ Trung và Mai cũng bị tổn thương.

- “Anh xin lỗi, anh không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này”

Tiếng Thắng nói nhỏ phía sau lưng.

phutungoto

- “Tại sao anh lại ra đây? Anh không sợ mọi người sẽ nghi ngờ sao?”

- “Anh sợ rằng em sẽ nói ra mọi chuyện, sợ em sẽ công khai quá khứ của anh và em. Điều đó sẽ làm anh mất Mai”.

 

Ngân cảm thấy chạnh lòng. Người đàn ông năm xưa mà cô từng dâng hiến tất cả giờ đây có vẻ như đang cầu xin cô giữ bí mật để anh ta được ở bên một người con gái khác. Nhưng cảm giác đó qua nhanh thôi:

- “Anh yêu Mai thật lòng chứ?”

- “Anh xin lỗi em vì chuyện quá khứ nhưng quả thực bây giờ anh… yêu Mai. Anh không muốn mất cô ấy”.

- “Anh không cần phải xin lỗi vì nhờ anh làm thế mà tôi mới gặp được anh Trung. Chỉ cần anh yêu Mai thật lòng thì mãi mãi đây là bí mật của chúng ta. Tôi không nói ra sự thật không phải vì anh, cũng không phải vì tôi. Cả hai chúng ta nếu có không được hạnh phúc thì cũng đáng bởi vì đó là chuyện do chúng ta làm. Nhưng tôi giữ im lặng vì hai con người trong kia. Họ đáng được hạnh phúc vì họ quá tốt. Hi vọng rằng anh không làm một người con gái nữa phải thất vọng”.

Ngân bước vào trước Thắng, cô quay lại với một lời nhắn nhủ:

- “Khi chúng ta bước qua cánh cửa này để tiến vào chiếc bàn kia, quá khứ đã không còn tồn tại. Anh sẽ là bạn trai của em chồng tôi. Vậy nhé!”



Đêm nay chỉ có mình em với sự cô đơn

Lòng cả tin của người phụ nữ vốn là mầm mống gây nên điều bất hạnh sau này.

 Quan ao cong nhan


Đêm, chỉ một chút hơi men thôi cũng khiến cho lòng em chếnh choáng. Dạo gần đây cuộc sống của em có quá nhiều biến động, cả công việc, cả chuyện gia đình và những mối quan hệ khác xung quanh. Có lẽ nào lời nói đùa của anh ngày xưa lại là sự thật, có lẽ nào anh chính là một vị thần mang may mắn đến cho em.

Sau ngày anh đi, dường như tất cả mọi thứ xung quanh em đều bất ổn, lòng em còn chưa kịp nguôi đi nỗi đau khi chia tay người yêu thương nhất thì đã phải run rẩy đón nhận những đợt sóng gió của cuộc đời. Giá mà cái gọi là ngày tận thế có thật thì tốt, nếu như vậy thì mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc, em sẽ không còn đau khổ, khó chịu vì cảm giác mất đi người mình yêu, cũng chẳng phải mệt mỏi vì những điều rắc rối và những thứ đen đủi đang ngày ngày bủa vây lấy cuộc sống của mình.

Em biết đời người vốn hữu hạn nhưng chẳng hiểu sao em lại không thể tha thứ được cho những thay đổi của anh. Người ta nói rằng còn hận nghĩa là còn yêu, nếu điều ấy là đúng thì có lẽ em vẫn đang yêu anh nhiều lắm. Em gọi những lỗi lầm của anh là sự phản bội, dẫu cho bây giờ chúng ta đã chẳng còn là gì của nhau. Anh phản bội rồi rời xa em để đến bên người đó, còn mình em ở lại, nước mắt lã chã rơi xuống hòa với dòng máu đỏ tuôn ra từ trái tim vừa bị mang một vết cắt lớn của mình.
 
 Sửa máy lạnh

Cuộc sống này thật mong manh, có những điều tưởng chừng như đã nắm chắc trong tay nhưng rồi thoáng chốc lại vụt vất. Giá cái điều đã vụt mất ấy chỉ là khói là mây thì chắc hẳn giờ đây nó đã tan biến hết, nhưng oái oăm thay, đã ngần ấy thời gian rồi mà nó vẫn cứ hàng ngày hiện hữu và khiến trái tim em thắt lại vì đau.

Em đã từng ôm hy vọng rằng có một ngày anh sẽ quay lại và mỉm cười giống như ngày nào anh đã từng như vậy. Nhưng cuối cùng những hy vọng nhỏ nhoi ấy lại bị dập tắt bởi một tấm thiệp mời đám cưới có ghi tên anh. Có lẽ ngay từ ban đầu ánh mắt anh đã chẳng dành riêng cho mình em, vậy mà tại sao em lại quá ngu ngốc đến nỗi không nhận ra nhỉ. Cuối cùng vẫn chỉ riêng mình em đau khổ, cuối cùng vẫn chỉ có một mình em lặng lẽ bước đi mang theo nỗi đớn đau làm bạn đồng hành.
phutungoto

Có lẽ kiếp trước em là một kẻ xấu xa nên kiếp này cuộc sống mới dành cho em nhiều điều tồi tệ đến thế. Bỗng chốc em cảm thấy tâm hồn giá lạnh, em cố gắng co mình lại để chống chọi với mọi giông bão của cuộc đời. Em không còn chút sức lực nào cả, em không thể chịu đựng được thêm nữa rồi. Ước gì cái ngày mà người ta vẫn bảo là “ngày tận thế” nhanh đến, khi ấy chắc chắn nỗi đau này sẽ kết thúc mà không để lại dấu vết gì.

 

Em thừa nhận mình là một đứa con gái ích kỷ, nhưng anh cứ thử đặt mình vào địa vị của em một lần thì sẽ hiểu ngay thôi mà. Em cũng không biết mình có chịu nổi không khi chỉ vài ngày nữa thôi sẽ phải nhìn anh nắm tay người ta bước từ trên xe hoa xuống. Chắc có lẽ cảm giác ấy còn tồi tệ hơn cả lúc này. Thế mới biết, không phải cứ cho đi yêu thương là điều được nhận lại cũng mang dáng dấp thương yêu anh nhỉ!
 Giay dan tuong

Cuộc sống của em vốn cô đơn vì thế chỉ có em mới có thể vực mình lên sau vấp ngã. Nhưng đứng lên sao được nếu như em vẫn cứ mãi giống như lúc này. Em ngốc nghếch lắm, ngay từ lúc ban đầu đã ngốc khi chẳng hề đắn đo mà trao cả trái tim mình cho anh, để đến khi anh mang trả lại thì nó chẳng còn nguyên vẹn mà đã chằng chịt những vết xước, vết rách mãi mãi cũng không thể liền.

Thursday, October 9, 2014

Tìm lại bình yên

Có thể bạn sẽ nghĩ đến sự thất bại khi nghĩ về cuộc tình đã qua, nhưng nó lại chính là bài học cho 

bạn khi tìm đến một tình yêu mới. Trong trò chơi tình yêu, vấn đề không phải ai là kẻ thắng cuộc 

hay thua cuộc. Điều quan trọng của Tình yêu mà bạn cần biết đó là khi nào bạn nên giữ lại hay thời 

điểm nào nên để nó ra đi .
 May ao thun quang cao


Sân bay một chiều mưa rả rích, bầu trời ảm đạm như một bức tranh toàn màu xám tối. Giữa không gian chộn rộn người qua lại, em thấy dáng anh thật lẻ loi và đơn độc. Em chỉ muốn chạy nhanh đến, ôm chặt anh từ phía sau một lần nữa, cũng may, phút cuối em đã kìm giữ được những cảm xúc cuồn cuộn dâng trào. Có lẽ anh sẽ không thể tưởng tượng được khi em chọn cách tiễn đưa anh trong “âm thầm” như vậy.
Rang su cao cap
Anh đã chọn con đường tu nghiệp ba năm thay cho tình cảm bảy năm khắng khít giữa hai ta, cũng như cách anh đề nghị mình chia tay thay vì mong em chờ đợi anh trở về. Em khẽ khàng chấp nhận, không thắc mắc, không giận hờn oán trách, dù lòng nổi bão giông. Em gồng người, bước chậm từng bước, cố gắng ngăn những giọt nước mắt để anh yên tâm với sự lựa chọn của mình.
phutungoto
Mọi đớn đau em dành riêng em. Là mỗi đêm vật vã trong cơn mộng mị ám ảnh đến rợn người. Là đôi khoảng lặng, em ngồi bó gối mân mê những kỷ vật của hai ta mà ôm ngực tức tưởi. Là như con thiêu thân lao vút trên đường, mặc gió rét, cứ hết khóc lại cười. Rồi thôi. Em phải tự mình lấy can đảm vượt qua khoảng thời gian “đen tối” ấy để tìm lại bình yên, để tiếp tục cuộc hành trình dài phía trước dẫu không còn anh bên cạnh.

 sua may nuoc nong


Thế nhưng, một người bạn thân của anh tìm em và tiết lộ bí mật đằng sau cuộc chia ly của chúng mình, rằng anh buông tay em vì yêu em quá nhiều, anh sợ em phải mỏi mòn chờ đợi nên đã dành mọi đau đớn riêng anh. Em chợt òa khóc như một đứa trẻ, thấy cả hai ta đều ngốc dại ngang nhau, khi chọn khổ đau thay cho hạnh phúc.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Đêm làm nỗi cô đơn thêm hoang hoải…

Nỗi buồn khi mất đi một tình yêu không bằng nỗi buồn khi chợt nhận ra người ta chưa từng xem 

mình là người yêu thật sự .

Quan ao cong nhan


Em không nhớ ta gặp nhau bao giờ, hình như… trong một chuyến đi nào đó từ rất lâu. Em ít nói, anh trầm lặng, chúng ta trôi qua đời nhau hững hờ, có chăng nữa thì cái cười gượng gạo, nhạt thếch, rồi thôi. Cuộc sống đẩy ta tới những ngã rẽ khác nhau, có lẽ, ồn ã quá, nên ta không đủ tĩnh lặng để nhìn thấy nhau đâu đó, không đủ chậm để nghe thấy nơi nhau vài tiếng thở dài. Có đôi lần chạm vào dĩ vãng, em vẫn thấy anh, khắc khoải với ánh mắt trầm buồn, chỉ thế thôi, rồi lại rơi vào quên lãng.



Khi tình cờ gặp lại một ai đó, người ta vẫn thường thốt lên rằng trái đất này tròn quá. Ừ, có lẽ… nhưng em vẫn nghĩ rằng đó là cái duyên. Và, cái duyên đưa anh chạm vào ngã rẽ đời em, lần thứ hai, hình như, trong một ngày nắng rất nhạt. Ngồi đối diện với nhau, ly café sóng sánh vui buồn và những vô thường đi qua, ghé lại. Em vẫn ít nói. Anh vẫn cứ trầm lặng. Lâu lâu ánh mắt gặp nhau, giây lát, rồi tan loãng vào khoảng không, cứ ngỡ gần mà chẳng bao giờ chạm ngõ. Ly trà đã chuyển màu, ly café nhạt thếch. Ta lẳng lặng rời xa, trôi qua nhau một lần nữa, hình như có chút gì đó đọng lại, không còn hờ hững như xưa…
Sửa máy lạnh

Người ta nói, vô tình gặp nhau ba lần, đó là duyên phận. Em… không tin điều đó, hoặc chỉ tin một nửa. Ta đã vô tình gặp nhau lần thứ ba, hình như, ta rơi vào nhau, em nghĩ thế, hoặc đã tin như thế. Em không chắc mình đã đổi khác, nhưng em bắt đầu nói nhiều hơn, anh cũng bớt trầm lặng. Anh là người sống bản năng, em chạy theo cảm xúc. Ta cứ thế rơi vào nhau và… không thoát ra được, hay không muốn thoát ra em cũng không biết nữa. Nhưng em chắc rằng, cảm xúc của con người rất lạ và bí ẩn. Đến giờ, hình như em vẫn chưa hiểu hết mình, chưa tìm được lý lẽ nào cho con tim và những nhớ nhung có khi điên cuồng, có khi nhẹ nhàng, trầm lặng như chính anh, và em.

Hình như… em vui nhiều. Đôi khi, chỉ cần được nghe anh nói một câu, hoặc nhận được một icon anh gửi qua thôi, cũng đã thấy quá đủ đầy. Em nghĩ tới anh nhiều hơn, rất nhiều… Anh chiếm hầu hết mọi suy nghĩ của em, chắc chắn, sẽ nhiều hơn những gì em có thể nói, có thể viết ra đây. Có những khi, nhớ anh đến quay quắt, đến nỗi, chỉ muốn chạy ùa tới, ôm lấy anh thật chặt từ đằng sau, áp má vào lưng anh, và khóc. Để anh không hốt hoảng khi nhìn thấy giọt nước mắt rơi vội. Để anh không cảm thấy em quá bé nhỏ trong vòng tay mình. Em chỉ muốn anh trầm mặc đứng đó, để em dựa vào, một lúc thôi, rồi em trả anh về với cuộc sống của anh. Em… không dám ùa vào lòng anh. Sợ vòng tay của anh ấm và chặt, khiến em không nỡ rời xa, khiến ta không nỡ quay về với hiện tại. Anh! Trái tim em đang rung động, dẫu ta chưa từng nắm tay nhau vội vã, chưa có một cái ôm dài. Nhưng, em vẫn thấy đủ đầy. Đôi khi, nghe hai từ “Bé ơi” anh gọi, cũng đủ để vui hết cả ngày dài.

phutungoto



Đêm cao nguyên lạnh! Phố núi đang chuyển mình về sáng. Và, em lại nhớ anh, nỗi nhớ chênh chao ấm áp. Em lục lại những dòng tin nhắn, những lời yêu thương ta vụng trộm dành cho nhau, để tự mỉm cười, để tự làm đầy vơi nỗi nhớ. Em bằng lòng với chính mình. Dẫu biết chúng ta có duyên không phận, nhưng, hình như em không buồn về điều đó. Em chưa từng nuối tiếc vì mình đã đến sau. Không thật sự tin vào bàn tay sắp đặt của Thượng đế, nhưng em tin vào cái duyên gặp gỡ của mình, và, em thầm biết ơn vì điều đó.

Em không cố gọi tên tình cảm của chúng ta, càng không cố gò ép cảm xúc của mình trong một giới hạn nào đó được định hình. Anh vẫn thường bảo em đừng nghĩ tới đúng sai, hãy cứ sống với nhau như thế, miễn rằng, anh, và em, thấy đủ, thấy đầy… Đêm lặng thinh. Em không dám gọi tên anh, không dám nghe nữa những lời nhạc như cứa vào lòng vết xước của Trịnh. Hình như, em cũng đang xước rồi. Vết xước ngọt ngào vì nỗi nhớ anh găm dày trong tâm và trong cả những ý nghĩ thoáng qua, mơ hồ mà hiện hữu.
Giay dan tuong

Em được sống với những cảm xúc rất thật, với những khát khao rất đỗi đàn bà! Em được là chính em, yếu đuối trong mạnh mẽ, bản năng trong ý thức, con gái trong đàn bà, và…em trong anh. Đi qua một ngày dài vẫn không nguôi nhớ thương. Thức trắng một đêm thâu cũng không thấy đủ khao khát. Em làm thơ cho anh, cũng để nói hộ lòng mình. Nỗi nhớ, như một cái gì đó không tên tuổi, lạ lắm, bí ẩn lắm, mà chưa chắc khám phá cả đời đã thấy đủ. Mỗi người ai cũng có một khoảng trống không thể lấp đầy. Với em, anh chính là khoảng trống ấy…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Anh vội vã ra đi với tuổi trẻ sục sôi.

Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai 

thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có 

thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình
 yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà 

tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều 

xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là – tình yêu là một 

món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn 

nó trong trái tim mình.

 May ao thun quang cao


Sau nhiều tháng ngày rong ruổi đến rã rời, anh lao về tìm em… nhưng không thấy. Em tránh mặt hay thật sự biến mất? Bạn bè năn nỉ anh hãy để yên cho em. Anh miễn cưỡng lắng nghe, nhưng không thể ngăn mình trôi theo những hình ảnh của ngày cũ. Thì ra, khi quyết định xách ba lô rời khỏi nhà, anh đã bỏ tim mình ở lại.


Trái tim của anh có hình ảnh những ngày nắng ấm, chúng mình tay trong tay dạo bước khu cà phê bệt Hàn Thuyên. Thỉnh thoảng có người gảy đàn và em khe khẽ hát theo ca khúc Ước gì đầy hoài niệm. Anh chê em hát dở, nhưng thật ra anh đang sợ mình bị giọng hát ngọt ngào lôi kéo, không kìm được mong muốn ôm em vào lòng.
 Rang su cao cap

Trái tim đã mất còn có gió lạnh những ngày giáp Tết, em trốn sau lưng anh trên chiếc Dream cà tàng. Em rõ ràng đang run khẽ mà chẳng chịu nhận áo khoác của người yêu. Anh còn nhớ rõ giây phút em vòng đôi tay lạnh ngắt ôm anh.

Những ngày Sài Gòn lo lắng bão Haiyan, anh ôm ấp và xoa dịu nỗi lo quê nhà trong em. Lần ấy, tuy mình không phải đối mặt mưa gió bão bùng, nhưng cũng xem như đã nắm tay nhau đi qua bão giông.

Cánh hoa dầu rẽ nước hồ con Rùa chiều mưa cũng khắc sâu vào tâm khảm. Anh nhớ em ngồi dưới mưa rào, tóc rối bù, ướt nhẹ như phủ sương, thủ thỉ những nỗi buồn sinh viên. Rồi gió thổi nhẹ, hoa dầu xoay tròn trong không gian, cô gái của anh lo ngắm hoa mà quên hết bao nhiêu phiền muộn.
sua may nuoc nong

Những chuyện xưa, giờ ngẫm lại cứ tưởng chỉ trong thơ, trong nhạc, vậy mà mình đã cùng nhau nắm chặt dây diều, giữ cả bầu trời xanh biếc. Tháng ngày đến rồi đi, tuổi thanh xuân lướt qua vô cùng thanh sạch.

Sài Gòn vào tháng mưa. Con cóc kêu trời. Nước mưa đổ xối xả. Thành phố mình ngập lụt, bao nhiêu hình ảnh đẹp của anh và em cũng lửng lơ như dòng nước ngập, những quan tâm dần trở nên nửa vời rồi thoát ào ào như triều cường rút. Sau tháng ngày buồn bã ấy, anh rẽ một lối đi riêng.

Anh vội vã ra đi với tuổi trẻ sục sôi. Khi đến nơi, anh lại cảm giác thiếu. Thiếu gì nhỉ? Giật mình ngẫm lại, thì ra anh đã để quên trái tim mình trong em. Đánh mất nhịp đập trái tim, nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ buộc anh phải sống trọn vẹn với sự lựa chọn của mình. Thành công từng ngày mang đến cho anh niềm vui, nhưng chưa đủ để hạnh phúc.
phutungoto

Một ngày nắng đẹp, anh đọc sách, có ông tác giả cảm thương: “Xa nhà có thể là một cách kháng cự lại sự sa lầy trong quá khứ và đòi hỏi dũng cảm đương đầu với những va đập của tương lai”. Từng dòng chữ không hoàn toàn đúng với anh, nhưng dù ra đi với mục đích gì, thì bây giờ anh đã thấy mình trưởng thành hơn. Anh đã đủ lăn lộn để hiểu mình thật sự muốn gì và cần gì. Vậy nên, anh trở lại Sài Gòn để đòi lại trái tim mà em đang cất giấu. Tìm mãi, nhưng sao anh vẫn cứ loay hoay trong bao nhiêu hoài niệm. Anh thường tự hỏi, trái tim anh, hay em, đang lang thang nơi nào giữa Sài Gòn tấp nập?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Hãy đứng dậy và đi tìm niềm vui cho mình đi...

Hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng...không có gì là mãi mãi

 Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn tổn thương để bạn biết...cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn

May ao thun quang cao


Vậy thì hãy giải quyết vấn đề đó bằng cách mỉm cười và đứng dậy đi tìm niềm vui cho mình đi. Không có tự an ủi, không có tự vỗ về, chỉ có một sự thật là mình xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này. Đó là khi chúng ta có niềm tin vào điều đó.
Đọc những bài viết về con gái, tuổi trẻ và những câu chuyện kèm theo, thật không biết một cô gái 21 tuổi thì khác gì một người phụ nữ 41 tuổi? Suy nghĩ mãi rồi cũng có câu trả lời, không ai gọi là "cô gái 41 tuổi" cả. Đó là sự khác nhau. Càng lớn, cô gái trong mỗi chúng ta càng ngày càng mờ nhạt và biến mất. Đó là kết quả của thời gian. Là kết tinh của những tháng ngày chật vật với hàng trăm thứ tồn tại trong cuộc sống.Sự nghiệp, tình bạn, gia đình, tình yêu... đặc biệt là tình yêu, đó là chất xúc tác mạnh nhất góp phần đem cái phần con gái trong mỗi người gột sạch theo thời gian.
 Rang su cao cap
Bởi vậy nên, trước khi trao tình yêu cho một ai đó, tôi quyết định sẽ yêu bản thân mình nhiều hơn. Đó là những gì tôi học được từ bọn họ. Bọn họ - là những cô gái mà sau khi dấn thân vào tình yêu chịu n thứ khổ cực mệt mỏi rồi mới nhận ra rằng, lẽ ra mình nên yêu bản thân mình nhiều hơn mới phải. Chỉ là thứ tự khác nhau thôi mà kết quả có biết bao nhiêu là khác biệt.
Thật ra thì điều tôi sợ nhất không phải thời gian, cũng chẳng phải mấy thứ khó nhằn khiến người ta mệt mỏi trong cuộc sống. Làm phụ nữ cũng được thôi, sợ gì? Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ chẳng thấy gì đáng để tôi yêu, thương, quý, mến ở chính bản thân mình nữa. Nó không giống với lúc này, lúc nào mở mắt ra cũng thấy mình thật là giỏi, giỏi đủ thứ. Đến cả việc nấu được cái gì đó có thể ăn được cũng phải tự khen mình vài câu mới chịu. Đương nhiên cái kiểu yêu thương đó không phải là cái kiểu tự cao tự đại với cuộc đời. Tôi không phải là kiểu người thích chạy ra chỗ sáng và múa may minh họa cho cuộc đời bình thường của mình đâu. Tôi chỉ tự khen mình với mình thôi. Hay nói cách khác, đó là cách mà tôi vỗ về bản thân mỗi lúc nghĩ rằng "Hạnh ơi Hạnh ngoài đường toàn người tài giỏi đó". Ừ, nói một cách văn vẻ hoa hòe thì đó là yêu bản thân mình. Còn nói theo kiểu của tôi thì đó là tự an ủi mình. Tôi cũng chỉ là tự an ủi mình thôi mà.
 Giay dan tuong
Tôi luôn nghĩ rằng, phụ nữ hay con gái gì cũng vậy, bọn họ đều có những bất an riêng. Những bất an mà nếuai đó không phải họ thì không thể hiểu nổi và cũng không thể gánh vác nổi. Nhưng vấn đề là đừng để những bất an và khủng hoảng đó cuốn mình đi. Làm sao để làm được điều đó? Đơn giản là hãy yêu mình, tự khen mình, tự cổ vũ mình... điều đó không liên quan gì đến cái triết lý mà người ta thường hay bảo nhau đó là "nếu bản thân mình còn không yêu mình thì người khác làm sao có thể yêu mình" hết. Ý tôi không hướng đến điều đó bởi vì yêu mình đâu phải để người khác cũng yêu mình. Yêu bản thân mình là để nhận ra được giá trị của mình từ đó có thể tự tin hơn khi đứng trước mặt mọi người và khi đối diện với chính mình trong gương mà thôi.
 phutungoto
Tôi thừa nhận, có đôi lúc tôi rất chán ghét mình. Ghét đến nỗi cứ nằm yên một chỗ và chẳng chịu làm gì để khiến nó vui vẻ hơn. Đó là lúc cái cảm giác bất lực xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Một đứa con gái 21 tuổi mà nói rằng bất lực với chính mình thì thật kì quái. Nhưng đó là sự thật. Người ta đã từng nói, không có tuổi trẻ nào mà không có bất an, thậm chí khủng hoảng. Nhưng cái phút giây tôi nghĩ rằng cuộc đời quá là mệt mỏi, thì lại nhận ra tại sao lại để mình mệt mỏi như vậy? Là lỗi của ai? Không thể đổ lỗi cho cuộc đời được đúng không?Cuộc đời là ai? Là tất cả thực vật, động vật, con người đang sống ngoài kia à? Rõ ràng người chịu trách nhiệm chính về cuộc đời mình chỉ có bản thân mình mà thôi.
Vậy thì hãy giải quyết vấn đề đó bằng cách mỉm cười và đứng dậy đi tìm niềm vui cho mình đi. Không có tự an ủi, không có tự vỗ về, chỉ có một sự thật là mình xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này. Đó là khi chúng ta có niềm tin vào điều đó. Và đó cũng là cách mà chúng ta được yêu thương thật nhiều bởi chính mình.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Gửi trái tim tan vỡ: một ngày nào đó, bạn sẽ lại yêu!

"Life doesn’t hurt until you have time to yourself to think about how things have changed, who you’ve lost along the way, and how much of it is your fault."

Quan ao cong nhan


Tôi biết nó sẽ rất đau
Và tôi không biết phải nói điều gì ngoài lời xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã làm bạn buồn, vì khiến bạn phải gồng mình để vượt qua nỗi đau đó.
Tôi xin lỗi vì nỗi đau thấm sâu vào trong bạn, và khiến tôi cảm thấy mình như những hạt muối xát thêm vào vết thương lòng ấy. Tôi xin lỗi vì những hoài nghi của tôi đã khiến bạn nghĩ rằng tình yêu thật nguy hiểm và không đáng để bị đau như vậy.
Tôi cảm thấy đó là lỗi của tôi!
Sửa máy lạnh
Tôi đã luôn cố gắng để có thể bảo vệ bạn. Tôi tự dựng những bức tường cao nhất và chắc nhất có thể, để có thể ngăn sóng lòng. Tôi đã hứa rằng tôi sẽ khiến bạn cảm thấy được an toàn và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn nếu như tôi không thực sự yêu anh ấy hay như tôi chưa sẵn sàng để yêu.
Thế nhưng, chẳng bao giờ chúng ta lường trước được mọi thứ phải không? Đôi lúc mọi việc cứ diễn ra chẳng như mong đợi. Đôi khi cái cảm giác ấm áp nhìn thấy ở ai đó khiến tôi rung động và không kiểm soát được lòng mình. Dần dần, bức tường ấy cứ đổ lúc nào mà chính tôi cũng chẳng hay biết. Thế mà trước đó, tôi đã cố gắng tự cảnh báo mình, rằng "hãy cẩn thận", hay "tôi sẽ không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với bạn", "tôi không muốn làm bạn thất vọng". Tôi đã thấy lo sợ thay cho bạn, thế nhưng bạn lại quá tự tin. Bạn đứng đó, mạnh mẽ như chưa hề bị tổn thương, và bạn tìm thấy tiếng nói của bạn.
phutungoto
Thật là tuyệt vời khi cả tôi và bạn cùng đồng ý điều đó. Và bạn bắt tôi hứa rằng tôi sẽ không làm tổn thương bạn.
 
Thế nhưng, trong cuộc sống, có nhiều chuyện diễn ra quá nhanh. Tình yêu trở nên mù quáng và tôi nghĩ rằng mình không thể khiến bạn hạnh phúc.
Anh ta nói dối mọi điều, hết lần này tới lần khác. Tôi nghe từng câu từng chữ anh ta nói, còn bạn thì lại là người cảm nhận khi anh ta chạm tay vào tôi. Tôi đã cố gắng bảo bạn rằng "Có điều gì đó không ổn. Tôi biết là bạn đang yêu, nhưng sự thật là có điều gì đó không được ổn".
Thế nhưng, bạn đã bị mê hoặc bởi cái ôm trọn đấy. Bạn sống trong suy nghĩ rằng đây là nơi tốt nhất để bạn có thể cảm thấy mình được an toàn, được che chờ, và không gì có thể khiến bạn đau. Bạn đã không nghe tôi.
Tôi xin lỗi vì đã khiến bạn nghĩ rằng bạn có thể ở đó mãi mãi. Tôi xin lỗi vì để bạn cảm nhận rằng nơi đó có thể là nơi bạn tin tưởng suốt đời. Và tôi xin lỗi vì đã để mất bạn khi chuyện đó xảy ra.
Tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Tôi muốn vực bạn dậy và nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, nhưng tôi biết rằng bạn không còn tin tưởng tôi nữa. Trái tim tan vỡ vì bị phản bội đã không còn tin tưởng tôi thêm một lần nào nữa. Đáng lẽ bạn xứng đáng có được nhiều thứ hơn thế.
Giay dan tuong
Thế nhưng, bạn hãy nhớ rằng, bạn là một trái tim vô cùng mạnh mẽ. Chẳng thể dễ dàng vượt qua nó, nhưng tôi tự hào về bạn. Thật khó để có thể đối mặt với mọi thứ xung quanh như bạn từng làm, thế nhưng hãy kiên trì.
Hãy nhớ rằng, tình yêu vẫn đẹp cho dù nó chứa đựng nhiều thứ đáng sợ. Thế nhưng, không có gì phải sợ hãi cả.
Hãy nhớ rằng, bạn có thể thấy mình sẽ đau thêm một lần nữa, hoặc ng có thể bạn sẽ tìm được cho mình một cánh tay hoàn hảo có thể khiến bạn lại rung động lần nữa.
Bạn sẽ không biết điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không thử. Hãy cứ tin rằng, một ngày nào đó, bạn sẽ lại yêu.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Hãy tận dụng triệt để những ưu điểm trên cơ thể mình để gây ấn tượng với chàng

* Đôi khi phải... mất mát...



....mới biết được cái gì...



...thuộc về mình...!!!

 May dong phuc


Đàn ông luôn có hứng thú với những thứ xinh đẹp, hấp dẫn nhưng hơi đỏng đảnh, kiêu kì một tí.
Bạn thích anh ấy, bạn muốn anh ấy trở thành người đàn ông của riêng mình. Điều đó sẽ trở thành hiện thực nếu như cuộc hẹn hò đầu tiên thành công tốt đẹp. 9 bí quyết sau sẽ giúp bạn ghi điểm trong mắt chàng, bảo đảm chàng sẽ không nguôi nhớ về bạn:
1. Luôn nở nụ cười
Nụ cười là thứ trang sức quý giá làm nên nét duyên cho người con gái. Đôi khi không cần đến lời nói, chỉ một nụ cười cũng đủ làm người đối diện cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn.
2. Mùi hương nhẹ nhàng, lôi cuốn
 Rang su cao cap
Mùi hương là một trong những chất xúc tác tăng khoái cảm yêu đương. Đa số các chàng rất ấn tượng với hương thơm tỏa ra từ cơ thể phụ nữ. Hãy chọn cho mình một mùi thơm đặc trưng để quyến rũ chàng. Không nhất thiết cứ phải là nước hoa đâu nhé! Các nàng có thể tạo nên phong cách riêng nhờ sự pha trộn mùi của các loại mỹ phẩm thường ngày như dầu gội, sữa tắm, phấn thơm, nước xả vải… cũng đủ làm chàng ngất ngây rồi đấy!
3. Trang phục phù hợp
Bạn nên mặc phù hợp bối cảnh cuộc hẹn. Tốt nhất là diện một bộ trang phục vừa xinh vừa khiến mình cảm thấy thoải mái. Đừng vì muốn gây ấn tượng mà chọn một bộ đồ quá cầu kỳ, trang điểm lòe loẹt hoặc mang đôi guốc quá cao so với thường ngày…chỉ một sự sơ suất nhỏ thôi sẽ khiến bạn mất tự nhiên và mất luôn cả thiện cảm trong mắt người ấy.
4. Tận dụng triệt để những điểm mạnh trên cơ thể
Ngoại hình đẹp là một lợi thế. Nếu bạn không sở hữu lợi thế đó thì cũng đừng lo lắng. Hãy tận dụng triệt để những ưu điểm trên cơ thể mình (dù là nhỏ nhất) để gây ấn tượng với chàng. Đừng chọn một chỗ ngồi quá tối để vô tình làm khuất đôi mắt to với bờ lông mi cong vút, đừng ngại cười để có thể khoe chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng. Hãy tự tin vuốt vuốt mái tóc dài đen bóng mượt của mình hay khoe bàn tay xinh như búp măng…
5. Luôn hướng đến chàng
Đừng quên một nguyên tắc quan trọng của cuộc giao tiếp đó là sự tập trung hướng đến người đối diện. Mọi sự lơ là, sao nhãng của bạn (cho dù không cố ý) cũng khiến chàng cảm thấy thiếu tôn trọng. Đừng nói chuyện điện thoại quá lâu, ngồi bấm điện thoại hoặc liếc ngang liếc dọc mà hãy chú tâm vào đối tượng.
6. Chủ động vừa phải
 Giay dan tuong
Không im lặng, rụt rè nhưng cũng đừng bạo dạn một cách thái quá. Chàng sẽ không thích một cô nàng thụ động chỉ biết ngồi im nghe người khác nói. Một cuộc trò chuyện thành công là phải có sự tương tác giữa hai bên. Tuy nhiên, nếu bạn tỏ ra quá tự tin thì sẽ gây tác động ngược. Chàng sẽ tự ti, dè dặt, đề phòng một cô nàng quá sành sỏi như bạn.
7. Hài hước
 phutungoto
Người phụ nữ hài hước bao giờ cũng mang lại cho người đối diện sự thoải mái, thích thú khó cưỡng. Hãy cười nói vui vẻ, pha trò kết hợp ngôn ngữ cử chỉ, điệu bộ. Tuy nhiên hài hước không có nghĩa là lúc nào cũng đùa giỡn một cách thái quá. Cần biết chọc vui đúng lúc, đúng cách và đúng mực.
8. Vô tình có một cái đụng chạm nhẹ
Tiếp xúc về thể xác bao giờ cũng để lại trong chàng những ấn tượng khó phai. Hãy nắm bắt đặc điểm này của các chàng bằng cách tạo ra sự đụng chạm nhẹ nhàng kiểu như vô tình chạm phải tay chàng, giả vờ với lấy vật gì đó để ngồi sát lại phía chàng…
9. Tinh tế trong cách giữ liên lạc với chàng
Đừng vồ vập khiến chàng tự cao. Hãy thật bình tĩnh khi chàng ngỏ lời cho một cuộc hẹn khác. Khi chàng gọi điện hoặc nhắn tin thì đừng nên trả lời ngay lập tức, phải để chàng chờ đợi một tí rồi hãy đáp lời. Nên nhớ rằng, đàn ông luôn có hứng thú với những thứ xinh đẹp, hấp dẫn nhưng hơi đỏng đảnh, kiêu kì một tí.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, October 3, 2014

Không biết từ khi nào em lại kể hết cho anh biết những bí mật mà em chưa bao giờ tiết lộ với ai

*...Đừng nghĩ rằng con trai không biết khóc...

*...Khi đau lòng họ cũng khóc như ai...

*...Bởi con trai không phải là gỗ đá...

*...Đâu vô tình lạnh giá giống như băng...
 Quan ao cong nhan


Em vẫn luôn tự hỏi từ khi nào mình lại có cảm xúc này? Nó chỉ là cảm xúc thoáng qua nhất thời hay là...

Không biết từ khi nào, em bắt đầu quan tâm đến anh. Em lo lắng mỗi khi anh ốm, buồn mỗi khi anh buồn và vui khi thấy anh hạnh phúc.

Không biết từ khi nào, em lại hay ghen vô cớ đến thế? Em ghen khi anh mỉm cười thân thiện với một chị ở công ty. Em ghen khi anh cho ai đó đi nhờ. Em chạnh lòng khi bắt gặp một bức ảnh thuộc về xa xưa và thấy buồn vô hạn khi đọc những lời yêu thương mà anh đã từng viết cho người con gái khác. Cảm giác nhói đau không nói nên lời, dẫu biết rằng tất cả chỉ là quá khứ vậy mà em lại ghen.
Sửa máy lạnh

Không biết từ khi nào, em thấy anh trở nên vô cùng gần gũi, quen thuộc đến thế, cảm giác như quen nhau từ lâu lắm rồi ấy, có khi từ kiếp trước cũng nên. Em nhớ chi tiết tất cả mọi thứ liên quan đến anh từ số điện thoại, địa chỉ, ngày sinh đến biển số xe... Đôi lúc em cũng phải phục mình bởi ngay cả số chứng minh thư của mình em còn không nhớ nổi.

Không biết từ khi nào mà một đứa con gái yêu sự đơn giản như em lại quan tâm đến ngoại hình như thế? Em chăm chút cho mình từng tí một, mặc gì để mình nhìn vừa xinh vừa dịu dàng hơn trong mắt anh.

Không biết từ khi nào, em lại chăm chỉ học nữ công gia chánh đến thế. Em vào bếp học chế biến những món ăn mà anh thích, tập may vá thêu thùa sao cho khéo. Ôi trời! Cứ như là đang có một con người mới hiện hữu trong em ấy.
 phutungoto

Không biết từ khi nào mà một đứa mù tịt về thể thao, về bóng đá như em lại suốt ngày đọc báo, lên mạng, tìm hiểu tất cả mọi thông tin về đội bóng Arsenal. Có những hôm em thức trắng cả đêm chỉ để xem một trận bóng, để rồi sáng hôm sau trông em chẳng khác nào một chú gấu trúc ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn cố tỉnh táo để kể cho anh nghe chi tiết của trận bóng. Em luôn tự hỏi tất cả mọi chuyện em làm có phải vì em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn không hay vì một lý do nào khác?

Không biết từ khi nào em cứ hay nghĩ vu vơ về anh rồi lại cười một mình. Có lẽ chỉ cần nghĩ tới anh thôi là em đã thấy hạnh phúc rồi.
 Giay dan tuong

Không biết từ khi nào em lại chú ý đến cái điện thoại của mình 24/24 thế chẳng bù cho trước kia em toàn để linh tinh bởi với em “Người di động còn điện thoại cố định” nhưng bây giờ thì khác lúc nào cũng vậy, em đều chờ đợi từng dòng tin nhắn là những cuộc điện thoại của anh.

Không biết từ khi nào em lại yêu thành phố nơi anh sống đến thế? Không phải chỉ vì nơi đó phong cảnh hữu tình, con người thân thiện mà bởi vì đó là nơi anh sinh ra và lớn lên. Em có cảm giác nơi ấy giống như quê hương của mình, thật gần gũi và thân quen.

Không biết từ khi nào em lại kể hết cho anh biết những bí mật mà em chưa bao giờ tiết lộ với ai. Nhiều lúc em tự hỏi: “Tại sao em lại đặt niềm tin vào anh thế nhỉ? Tại sao em lại muốn tâm sự hết với anh?”

Đó chỉ là một số trong vô vàn những cảm xúc mà em đã trải qua....Anh à?....Liệu có phải em đã yêu anh rồi không?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thursday, October 2, 2014

Chắc chắn nơi nào đó trên con đường này em sẽ gặp được người xứng đáng hơn anh

* Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ!?!
• Thì đừng cố gắng yêu người khác.!
• Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương bạn và người đó. 
* Nếu bạn muốn thử ...
• Thì đừng yêu người một người. 
* Nếu bạn muốn hết buồn thôi...
• Thì cũng đừng yêu một người. 
 * Nếu khi bạn khóc bạn nghĩ đến người khác...
• Thì đừng cố yêu một người. 
 * Nếu một người đòi hỏi bạn cho người ta tất cả...
• Thì đừng nên yêu người đó. 
 * Và nếu bạn không muốn thuộc về một người...
 ...thì đừng yêu người đó.! ! !

 May ao thun quang cao


Anh! Lại một ngày nữa sắp trôi qua, một con cú đêm như em thì ngày nào cũng vậy... thức khi người ta vùi mình vào chăn ấm...mắt thâm quầng mà chẳng hiểu vì sao...em tự tàn phá nhan sắc cho tiếng yêu đã đánh mất.

Anh! Một tiếng gọi ngọt ngào mà sao sâu lắng từ tâm hồn cô gái tuổi mới lớn vụng dại và chưa hiểu lẽ đời. Tiếng gọi ẩn chứa một niềm tin, một tia hi vọng về một hạnh phúc gần kề...nhưng...bỗng một ngày tiếng gọi trở nên xa xăm và vụt tắt trong sự thất vọng tột cùng...

Nhớ... Một ngày cuối thu lá vàng bay xao xác trong sân một ngôi trường ngoại ngữ hàng đầu tại đất nước mang dáng cong cong hình chữ S. Anh xuất hiện với những gì giản dị nhất của một chàng trai Hà thành mà em biết. Anh – một thư sinh chính hiệu và mang chất nông dân mà theo ngôn ngữ em vẫn nhận xét khi nói với bạn bè và gia đình. Anh một con người khá tâm lý và tốt bụng. Hiểu suy nghĩ của người khác và biết thông cảm với nỗi đau mà người khác đang mang. Một người giàu lòng nhân ái khi gặp những người có hoạn nạn và khó khăn hơn mình. Vẫn còn đó những hình ảnh và dáng dấp anh khi rút ra trong ví những đồng tiền lẻ để giúp họ....

Anh – một con người thẳng thắn và chân chất với một tình yêu mà em biết. Một người luôn nghĩ cho người mình yêu và biết suy nghĩ những gì là lẽ phải. Anh- người luôn biết đâu là đúng đâu là sai, một việc nên làm hay không nên làm. Một con người biết đến chừng mực của mọi vấn đề và không bao giờ hành động ngu ngốc.
Rang su cao cap

Anh- kí ức trong em vẫn luôn là một con người chu toàn nhưng yếu đuối. Anh không thể tự mình giải quyết mọi vấn đề khi chính anh gây ra. Anh- thích dựa dẫm vào ai đó để chỉ cần giải quyết được việc mà không nghĩ trước sau. Anh- một con người luôn nghĩ mọi hành động của mình là đúng. Không hề muốn ai đó mắng, chửi hay lăng mạ mình chỉ vì lòng ích kỉ. Anh- vì mục tiêu cá nhân hay ích kỉ đơn thuần vì một mơ tưởng, khát khao nào đó mà chưa từng được làm để rồi đi vào con đường cạn tình nghĩa vứt bỏ tình nghĩa mà nói những điều sai sự thật về em...

Anh- vì danh dự của chính anh chỉ để bảo vệ quyền lợi cho mình hay vì sao thì em không rõ nữa... chẳng thể hiểu mà rốt cuộc là em không muốn hiểu. Vì đơn giản hiểu sâu rồi chỉ khiến em mệt mỏi và chán chường. Anh- nghĩ em là cô gái có trái tim đá, có sức mạnh kiên cường hay một sức chịu đựng thép. Anh luôn làm tổn thương em dù em khóc...anh thấy đấy nhưng chưa hề anh hiểu cho những giọt nước mắt em rơi vì ai anh nhỉ?

Anh – kí ức trong anh về em vẫn là cô bé người mập mạp, không biết suy nghĩ hay một cô bé rất dễ để cho anh lừa. Một cô gái có đủ tiền cho những thú vui mà anh sẽ cần được đáp ứng. Một cô gái đủ để cho anh cần khi thấy buồn và đủ để gạt khi anh có niềm vui khác hơn. Có khi nào nhìn thấy số điện thoại của em đang gọi mà anh vui mừng và vội vã bấm phím “nghe”. Có khi nào anh thấy hạnh phúc hay cười tươi thực sự khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của em. Chắc chẳng có đâu anh nhỉ? Em chắc chắn là như thế...

Anh- có khi nào thấy tin nhắn của em gửi mà vui mừng khôn xiết...vội vã đọc và “reply” ngay sau đó. Chắc không có lần nào đâu đúng không anh? Còn em thì sao nhỉ? Có bao giờ anh nghĩ em nghĩ như thế nào khi nhận được tin nhắn từ anh không? Bao giờ câu hỏi xuất hiện trong đầu em cũng là liệu có món nợ hay sai lầm nào mà anh đang gây ra nữa hay không hay đơn giản những câu hỏi anh đang cần cái gì chăng? Bao giờ cũng là một mớ câu hỏi như thế. Với em- chưa bao giờ có hiện tượng thấy tin nhắn hay cuộc gọi của anh mà “delete” ngay khi nhìn thấy nhé...còn anh thì sao nhỉ? Chắc “delete” ngay sau khi nhìn thấy phải không anh? Có chăng thì cũng chỉ là những lời nói gió thoảng bay và đủ để “lừa” một con bé ngu dại như em anh nhỉ!

Chợt nhớ... Một ngày nọ, anh cùng em sải những bước chân dài trên những con đường thân quen...Nguyễn Quý Đức, Phùng Khoang, 19 tháng 5.... Với em tình yêu hơn một năm gắn bó có lẽ cũng đủ để cho bất kì một ai đó tin tưởng vào những điều xa hơn như một lễ cưới, những đứa con thơ...hay đại loại như một ngôi nhà mơ ước chẳng hạn. Thường thì con gái có những kỉ niệm và chung tình hơn và với em là như vậy. Phải lý giải sao khi trong tình yêu xuất hiện yếu tố vật chất hay tiền bạc nhỉ? Với bạn bè anh và mọi người...anh là con nhà giàu phóng khoáng và hào hoa. Nhưng với em thì ngược lại. Người con trai không có gì. Đôi bàn tay trắng và yếu đuối, luôn phải giúp anh và lo cho anh từ học phí đến chi phí sinh hoạt...và anh- rất khó có khả năng làm chỗ dựa vững chắc cho em sau này. Nhưng sao em vẫn yêu anh nhỉ...có thể vì những màn diễn của anh quá hoàn hảo.

Nhớ lắm...Cuộc gọi từ anh.

"Vâng anh à? Em đây!!!

Ừ, em đang làm gì thế?

Em vẫn vậy thôi, lướt web và đọc báo, trông cháu giúp mẹ bán hàng thôi. Anh gọi em có chuyện gì à?

Không. Đơn giản vì nhớ và gọi em thôi...

Hihi...anh nói thật à?

Ừ, thật mà anh nhớ em...anh yêu em nhiều lắm....

Hoho... em cũng nhớ và yêu anh...."

Vẫn còn đó những màn diễn hoàn hảo của anh mà anh nhỉ? Giờ nghĩ lại anh có thấy lạnh sống lưng không? Còn em thấy nổi da gà anh ạ...chẳng hiểu vì sao em như thế, phải chăng em đau vì quá đau nên mất cảm giác.

Niềm tin vỡ vụn! Anh ơi tin nhắn của ai đây? Bạn anh thôi mà. Nhưng sao lại xưng hô lạ thế... À, là bạn thân nên đùa nhau tý thôi, em đừng để tâm. Anh ơi ai nhắn tin 9119 cho anh này...để em xem nhá...đuôi 9202 anh nha... “em uống thuốc mệt nên ngủ quên” anh ơi ai thế... Ả em biết rồi...cố gắng đè nén sự tức giận vào sâu bên trong để vui vẻ và tỏ tiếp vẻ ngây ngô...

Anh- em hỏi nhé! Từ ngày chia tay...anh có còn nhắn tin gì với cô ấy nữa không? “Không” một câu trả lời dứt khoát từ anh và em đã thấy yên tâm hơn.

Bỗng một ngày “Nắm tay em chặt anh nhé để biết anh còn yêu em / Những nụ cười mình chia đôi để ngọt lim trên khóe môi / Nắm tay em chặt anh nhé nước mắt em nhiều khi rơi / Thế nhưng lòng không đơn côi biết rằng luôn có anh bên đời...” câu hát vang vọng báo có tin nhắn.... “Anh xin lỗi- mình chia tay em nhé! Anh không còn yêu em nữa, bố mẹ anh không cho anh yêu em...anh sợ anh lại giống anh trai anh...”

Một sự đột ngột mà thấy sao đau nhói, sự hoảng loạn vì những cái lý do khiến tưởng chừng không một ai đưa ra. Một người con trai đủ mạnh mẽ, đủ tự tin vậy mà lấy lý do chia tay thật lạ...

Anh ơi không được đâu! Như thế này em biết phải làm sao? Làm sao em đối diện được!

Anh nói anh không bao giờ bỏ rơi và không rời xa em đâu cơ mà...

Nhưng anh hết yêu em rồi!

Tại sao? Em không tin...anh nói dối...và khóc nức nở.... rồi anh đã đi...

“Em ơi! Anh yêu em nhiều lắm”... cảm giác hạnh phúc vô bờ nhưng giờ thì em mới biết đó chỉ là màn diễn quá hoàn hảo mà anh đang diễn với vai trò là nam chính.

“Từ ngày chia tay, chị chưa bao giờ nhắn tin trước cho anh ấy mà chỉ có anh ấy nhắn tin hỏi thăm chị rồi nhiều thứ”... cảm giác nhói tận sâu vào trong tim, phải chăng em không có cảm giác bị “phản bội” mà chỉ bị “lừa”. Anh nói anh yêu cả hai người con gái... Thật không anh? Tình trường làm gì có chuyện nói 3 người anh. Và sau bao biến cố dài của cuộc đời dù em không muốn tin nhưng giờ em buộc phải chấp nhận anh đã “lừa” em... “lừa” quá hoàn hảo.

Anh! Có bao giờ anh thấy nhớ em dù chỉ một chút? Có thấy thiếu vắng em lòng anh buồn thật nhiều....có muốn nghe tiếng em nói dù chỉ một câu thôi không? Cho đến phút cuối em mới biết mình bị lừa, còn trong một năm qua với em anh là tình yêu lớn và chỗ dựa cho em san sẻ mọi buồn vui hay nỗi buồn. Là nơi em có thể vựa vai mà khóc nức nở và cũng là nơi cho em giải tỏa hết nỗi buồn chỉ cần được anh đèo đi chơi hay lượn phố....

Vì đã từng là của nhau...

Vì đã từng là của nhau nên có khi nào anh thấy nhớ những phút giây mình từng có? Có nhớ những cái nắm tay thật chặt...có nhớ những vòng ôm đến ngẹt thở...có nhớ bờ môi em và có nhớ đến cái ôm nhẹ từ phía sau đủ khiến em giật mình...

Vì đã từng là của nhau có bao giờ anh thấy nhớ em thực sự...có thấy những hành động của anh gây ra quá sức tưởng tượng và đã cứa một vết dài trong tim cô bé mới 20 tuổi không anh? Đã bao giờ anh ý thức được về hành động anh gây ra với em không anh....

Vì đã từng là của nhau, khi đã chia tay nếu có ngày mình vô tình gặp mặt anh có dám nhìn và cười thoải mái với em không? Với em nhìn thấy anh dù vô tình hay cố ý, em sẽ luôn nở nụ cười và cười thật tươi... Còn anh thì sao nhỉ? Chắc chẳng thể nhìn em một cách thoải mái sau những gì anh mang đến khiến em bê bết sau một thời gian dài và nỗi đau mang trong mình cả đời chẳng thể xóa nhòa nổi anh nhỉ?

Vì đã từng là của nhau em chẳng thể trách anh dù chỉ một lần muốn ghét cũng không thể? Phải chăng em quá ngu...không phải...là vì em chung tình và em đã yêu thực sự sau những màn diễn quá hoàn hảo của anh.

Và cũng đã từng là của nhau nên anh à....dù anh mang đến cho em những vết cắt khó lu mờ lắm nhưng em vẫn không thể trách...tập quên và tha thứ sẽ khiến con người ta bước lên đau thương một cách vững chãi nhất anh nhỉ? Và em đã làm được như thế...làm được thực sự và giờ em tha thứ cho anh vì những gì em cần là sự bình an và thanh thản...ghét anh ư? Hay hận anh nhỉ...tất cả những điều đó chẳng đủ để cho em thoải mái và tươi cười mà chỉ mang lại niềm đau và những cái nhói trong tim thật khẽ...

Anh nói- anh quên em rồi...quên được sao anh? Em dám chắc thứ anh có thể quên chỉ là hình dáng em, khuôn mặt em và con người em...còn kí ức anh có quên được không? Chẳng thể đúng không anh nhỉ....và em vẫn là một phần kí ức nơi nào đó anh nghĩ vào lúc rảnh rỗi...có thể khiến anh u sầu hay ảo não chăng.

Em- luôn xinh và luôn cười tươi như thế. Kí ức đi qua, em sẽ đặt nơi gót giày lấy đó làm bàn đạp để em bước tiếp. Em chẳng thể u sầu hay ảo não buồn vì những gì anh mang đến để bê bết thêm nữa. Cuộc đời em đã mất tất cả vì anh nhưng có sao đâu, em vẫn tự tin và bước tiếp. Bước những bước thật vững chãi cơ anh à, vì đơn giản chẳng việc gì em phải buồn khi nơi đó anh vẫn vui vẻ và thoải mái sau những gì anh gây cho em mà không hề thấy hối hận hay ý thức về hành động của mình. Có thể nói theo ngôn ngữ giang hồ, chẳng cần phải buồn hay khóc vì những thằng “rẻ rách và vô trách nhiệm”, cuộc sống em vẫn bước, bước thật chậm nhưng thật chắc. Con đường em sẽ vẫn đi, đi và hướng về nơi cuối đường, chắc chắn nơi nào đó trên con đường này em sẽ gặp được người xứng đáng hơn anh và mang đến cho em cả một bầu trời.

Tin nhắn gửi cho anh sau thời gian dài, “Anh sao rồi...giờ có hạnh phúc không? Không còn sự giúp đỡ của em nữa anh có mạnh mẽ bước chân trên những nẻo đường dài không anh? Còn em giờ vẫn khỏe...vẫn cười và vẫn sống tốt...vẫn là cô bé ngày xưa nhưng chỉ có điều tinh quái hơn...cảm ơn anh đã cho em bài học đắt giá đầu đời....”

Một sự im lặng đủ để hiểu cảm giác của người nhận tin nhắn cảm thấy thế nào và em nghẹn đắng. Chẳng hiểu vì sao có lẽ trái tim em vẫn chưa đủ mạnh mẽ và chưa đủ vô tình như anh.

Tạm biệt nhé -- một-người-em-đã-từng-yêu!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Dù sau này cuộc sống có đổi thay như thế nào thì anh sẽ vẫn hướng về em

*~*I would rather be poor and in love with you, than being rich and not having anyone. (Thà nghèo 

mà yêu còn hơn giàu có mà cô độc)

 Quan ao cong nhan

4 năm mình yêu nhau, đã trao nhau tất cả những gì tốt đẹp nhất thuộc về nhau, cả tuổi thanh xuân lẫn tâm hồn, cả những ước mơ xây dưng tương lai hạnh phúc của chúng mình, anh đã thật hạnh phúc em ạ! Không gì có thể thay thế được em đâu. Tuy đã có những cãi vã bất hoà nhưng chỉ hôm sau thôi chúng mình lại thấy yêu nhau nhiều hơn hôm qua đúng không em?

Và rồi chúng mình quyết định gắn kết hai ta lại bằng một đám cưới.
 Sửa máy lạnh
Bố mẹ, anh chị em ruột, họ hàng hai bên gia đình cùng bạn bè đã đến thật đông để chúc phúc cho mình. Anh thấy người như đang mơ vậy em ạ, cảm giác hạnh phúc tột cùng đó khiến anh nghĩ rằng trên thế gian này chỉ có mình là người may mắn và hạnh phúc nhất. Anh thấy nụ cười rạng rỡ của em, anh thấy em thật xinh đẹp, em là người con gái tuyệt vời nhất, đã dành trọn cho anh tình yêu cháy bỏng của mình. Anh đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai hay bất cứ thứ gì chia rẽ được hai ta đâu! Em sẽ sinh cho anh những đứa con thật xinh xắn khoẻ mạnh phải không em! Nhưng rồi tai hoạ bắt đầu giáng xuống hai vợ chồng mình, sau 6 tháng mang thai đứa con đầu lòng chúng ta đã không giữ được nó ở bên mình, anh đau lòng lắm nhưng anh biết vợ anh còn khổ hơn rất nhiều. Anh đã ôm em trong lòng và tự nhủ rằng mình sẽ phải yêu vợ nhiều hơn, sẽ phải cố gắng bù đắp cho vợ.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn định dần thì lần thứ hai chúng mình lại để tuột khỏi tay đứa con của mình, anh đã sốc nặng em ạ, anh phi xe đi trong màn đêm mấy trăm km chỉ để được nhìn vợ, được ôm vợ vào lòng vỗ về an ủi, anh lại càng thấy yêu em hơn. Rồi không biết số phận sắp đặt như thế nào, anh bắt đầu thấy em thay đổi dần, em không còn mặn mà với chồng như xưa nữa, thờ ơ lạnh nhạt với anh, chỉ cần anh làm hoặc nói điều gì đó trái với ý em là em phật lòng và nghĩ rằng chồng mình chẳng tốt đẹp gì. Anh cũng đã bắt đầu mơ hồ ra điều gì đó khủng khiếp đang rình rập mình nhưng vì yêu em nên anh cố gắng đánh lừa bản thân mình, đánh lừa cảm xúc, tự nhủ rằng điều đó không bao giờ là sự thật.
 phutungoto

Vì hoàn cảnh công việc nên vợ chồng mỗi đứa một nơi có phải vì thế mà tình cảm phai nhạt dần? Rồi em mang thai đứa con thứ 3, lần này em còn định giấu không cho ai biết, cái thai bị chết lưu chỉ sau 6 tuần tuổi, anh cảm thấy ghê sợ cuộc sống vô cùng, anh lại càng thương vợ hơn. Anh đưa vợ về gần để tiện chăm lo cho em, cứ hết giờ làm là anh lại tất bật đi chợ nấu cơm, anh lo hôm nay vợ ăn cái gì và ăn có ngon miệng không. Cứ thấy người ta giới thiệu lấy thuốc nam ở đâu là anh lại thu xếp đến đó để hỏi để xem thuốc có hợp với vợ không. Vợ ở lầm lì cả ngày dường như bỏ mặc chồng muốn làm gì thì làm, không quan tâm không để ý!
Rồi hằng đêm tuy ngủ chung giường, đắp chung chăn mà sao anh thấy vợ mình ở xa thế? Vợ lạnh nhạt, không cho chồng xoa lưng, không cho chồng ôm ngủ, không cho chồng động vào bất cứ thứ gì của vợ, điện thoại vợ cũng để mật khẩu. Rồi mỗi đêm chồng phải chứng kiến cảnh vợ mình chùm chăn kín người để nhắn tin, nói chuyện với ai đó, lúc đó tim anh như muốn vỡ tung ra. Anh đau lắm, như có ai đang bóp nghẹn nó lại không cho nó thở nữa! Anh đã cố gắng giữ bình tĩnh để không phải trách nhầm em, anh tim hiểu dần và anh vô cùng khổ sở khi đọc được những dòng tin nhắn đó. Anh không tin vào mắt mình dù đó là sự thật, vợ anh đã ngoại tình! Vợ đã giấu anh trong khoảng một thời gian dài phải không? Cảm giác đó chắc khó khăn lắm! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là vợ? Tại sao số phận nghiệt ngã đó lại giáng xuống đầu chúng mình?

Có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được hết phải không em? Anh nói thẳng với em, đã cho em cơ hội để sửa nhưng dường như chỉ có anh là muốn thôi. Em im lặng không nói, cũng chẳng giải thích, cũng không một lời xin lỗi với chồng! Anh đã hy vọng, đã cố gắng chấp nhận để hiểu rằng đó là phút bồng bột của vợ nhưng anh đã sai phải không em? Và rồi vợ vẫn tiếp tục mối quan hệ đó, giọt nước làm tràn ly rồi em ạ! Cám ơn em đã mang yêu thương về với anh, đã cho anh biết tình yêu đích thực là gì, đã cho biết cảm giác cố gắng xây dựng hạnh phúc gia đình như thế nào... Đến giờ này anh thấy nhẹ lòng rồi, anh đã biết được tình cảm thực của vợ lúc này. Anh sẽ buông tay em ạ, anh mệt mỏi rồi, anh không ích kỷ giữ vợ ở bên mình nữa đâu, vợ cần được hạnh phúc mới!
 Giay dan tuong

Anh đã là người chồng tồi trong mắt em, đã là người con bất hiếu với hai bên gia đình! Từ giờ không có anh ở bên em hãy cố gắng tự lo cho mình thật tốt nhé! Phải nấu cơm ăn thành bữa, không được bỏ bữa sáng đâu. Em ít vào mạng thôi, đừng ngủ muộn quá, em cũng ít uống những đồ uống có chất kích thích như: cafe,... Và quan trọng là em phải uống thuốc đầy đủ vào không là không khoẻ ra được đâu, thuốc thay máu uống thay nước càng nhiều càng tốt. Anh hy vọng rằng người ta sẽ đón nhận em, sẽ yêu em như anh đã yêu, sẽ mang lại cho em hạnh phúc! Dù sau này cuộc sống có đổi thay như thế nào thì anh sẽ vẫn hướng về em, vẫn sẽ luôn ủng hộ em - Lật đật ngốc ạ! Chúc em luôn hạnh phúc!



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, anh vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai

Hãy có lòng nhân ái, bởi vì bất kỳ ai bạn gặp đều đang chiến đấu gian khổ hơn bạn. (Plato)

May ao thun quang cao


Có người từng bảo với anh rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ “phức tạp” đó anh chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa…

Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân anh nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến em. Anh đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói “mắt không thấy, tim không đau”. Anh chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà em. Để rồi sau đó anh đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy em.

Ngày em nói vạn lời tàn nhẫn, anh cứ nghĩ rằng nỗi đau anh mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi anh không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi anh vẫn không yên khi em bị đau, vẫn chạnh lòng khi em viết một dòng buồn bã.
Rang su cao cap

Buồn cười quá em nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?

Anh đã từng hơn một lần muốn gặp em đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi anh gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi anh cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để anh mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao!

Và rồi điều cuối cùng anh làm đó là… không làm gì cả!
 Giay dan tuong

Anh chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, anh chẳng tìm để hi vọng một yêu thương… Em biết vì sao không? Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là anh có thể chạy đến bên em thì bây giờ để nhìn thấy em với anh cũng là một điều xa xỉ. Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của em chẳng hề có anh.

Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa và vì em đã không còn là em. Em của ngày xưa… yêu anh!

Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?
 phutungoto

Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại.

Gặp nhau thêm một lần, em vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, anh vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.

Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi…

Trời vẫn lạnh, anh tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.

Thêm một lần, thì được gì…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, September 28, 2014

Tôi đã phải chịu quá nhiều đau khổ, dằn vặt vì người chồng vũ phu này

Không bao giờ người ta yêu như người ta đã được yêu, bởi thế nên muốn đạt được hạnh phúc trong 

tình yêu chúng ta phải cho tất cả mà không được đòi hỏi gì.

Paul Bourgier
 May ao thun quang cao



Thật khó để có thể nói ra chuyện này, song nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần quá lớn, khiến tôi cảm giác bơ vơ, lạc lõng trên cõi đời này.

Có kể chuyện này ra với cha mẹ, cũng chỉ là sự bất hiếu với họ bởi, tôi không những không làm họ có thể vui sống thanh thản tuổi già mà còn làm họ phải đau lòng. Vậy nên tôi chỉ biết chọn cách cắn răng chịu đựng và thổ lộ tâm sự trên đây.

Tôi mới theo chồng về làm dâu được ít tháng mà cuộc đời tôi đã rẽ sang một hướng khác, hướng của con đường toàn màu đen. Để đi đến quyết định ly hôn sau lúc này, tôi cũng muốn chia sẻ vài chuyện mà tôi đã phải trải qua, coi như đây là động lực giúp tôi thực hiện quyết định này.

Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi sơ sơ có thể kể tới hàng chục lần anh ngược đãi tôi tại nhà, hành hạ cuộc sống của tôi. Tôi xin phép được kể lại để bạn đọc có thể hiểu được tâm trạng và nỗi đau của tôi lúc này.

Lần thứ nhất
 Rang su cao cap

Anh ta hùng hùng hổ hổ từ ngoài chạy vào phòng, dùng nắm đấm của mình, đấm mạnh vào chiếc gương bàn trang điểm đặt trên đầu giường, nơi tôi đang nằm và nói với giọng mỉa mai: “Cô nên cảm thấy vui mừng vì giờ cô đang mang trong mình đứa con trai của tôi. Không thì đến tôi cũng không biết trước được hậu quả sẽ ra sao đâu!”. Lý do đằng sau chuyện này khá tế nhị, tôi xin phép được giữ bí mật.

Lần​ thứ hai

Anh ta sẵn sàng ném ngay điện thoại di động của tôi ra ngoài cửa sổ bất cứ khi nào anh ta lên cơn giận dữ để tôi không thể gọi cho ai cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Lần​ thứ ba

Anh ta lấy một con dao từ dưới gối, chĩa thẳng vào tôi và nói rằng: “Liệu hồn, câm ngay…”. Những gì tôi làm lúc đó là phải cầu xin, van lạy và nói những điều nghe lọt tai anh ta để tránh tai ương đổ xuống mình.

Lần​ thứ tư
Giay dan tuong

Một lần anh ta đe dọa tôi rằng, nếu tôi dám bỏ anh ta mà đi, ngay lập tức anh ta sẽ chết để con tôi mãi sống trong cảnh không cha.

Lần​ thứ năm

Một hôm, tôi có tới chơi và ngủ lại nhà cô bạn thân một đêm, đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi và anh ta lấy nhau. Trước khi đi tôi đã xin phép anh ta. Nhưng khi tôi đang ở nhà bạn của mình, anh ta gọi cho bạn tôi và chất vấn tại sao tôi không nghe máy của anh ta, tôi đang làm gì, ở đâu mà không dám bắt máy? Sự thực thì lúc đó tôi đang tắm. Việc anh ta làm khiến tôi xấu hổ vô cùng trước mặt gia đình bạn mình.
Lần thứ sáu

Có đêm đang ngủ, lúc đó là 3 giờ sáng, anh ta chợt nhớ chiều mai phải đi công tác, bắt tôi dậy để giặt quần áo mà anh ta thích và chuẩn bị đồ đạc cho anh ta. Còn anh ta thì ung dung nằm ngủ tiếp.

Lần thứ bảy

Có lần mẹ tôi bị bệnh phải vào nằm viện cấp cứu, trong hai ngày đầu, tôi lo lắng, muốn ở viện để tiện chăm sóc cho mẹ chu đáo nên tôi có dặn anh ta ở nhà tự nấu cơm ăn. Nhưng anh ta lấy cớ đó để gây sự với tôi, cho rằng tôi không có chút trách nhiệm với chồng. Chẳng lẽ một đằng là tính mạng của mẹ tôi, một đằng là vài bữa cơm của anh ta mà anh ta có thể chỉ trích, mắng mỏ tôi như vậy? Chưa kể tới “sự hiếu thảo” của một người con rể ở anh ta.

Lần thứ tám

Anh ta gọi điện và bắt tôi về nhà ngay lập tức, trong cái ngày tôi đang đau xót khi phải xuống mộ cho bố tôi sao? Tôi không chịu về và anh ta đã tới thẳng đó, trước mặt bao người, dùng sức mạnh để lôi tôi về nhà. Anh ta không cho phép tôi tới đó vì nói ma quỷ sẽ theo tôi về nhà anh ta.

Lần thứ chín
 phutungoto

Anh ta ra điều kiện cho tôi, nếu tôi đồng ý ở nhà chỉ để lo cơm nước, giặt giũ, làm tất cả mọi công việc nhà dưới tầm kiểm soát thì anh ta sẽ đưa một nửa tiền lương cho tôi để mua đồ ăn hàng ngày.

Lần thứ mười

Nếu tôi làm anh ta “ngứa mắt”, anh ta sẽ cấm tôi không được liên lạc hay gặp mặt bố mẹ đẻ trong vòng 1 tháng.

Lần thứ mười một

Cho tới ngày hôm nay, không hôm nào tôi không phải trả lời hàng tá tin nhắn của anh ta rằng, tôi đang ở đâu, làm gì, và trước mặt tôi là ai?.

Lần thứ mười hai

Anh ta đã đánh tôi tới tàn tạ chỉ vì những cơn say xỉn mất kiểm soát, đôi khi là những lý do vô cớ anh ta cũng có thể đánh đập tôi bất cứ khi nào, ở đâu.

Kể ra những chuyện này với tôi mãi vẫn mãi không hết được. Nhưng tôi xin phép dừng tại đây, càng nghĩ, càng kể tôi càng uất ức và căm phẫn, tôi quyết định sẽ ly hôn, dù trong bụng tôi đang mang giọt máu của anh ta.

Tôi hết sức chịu đựng rồi, mệt mỏi quá rồi, phải thay đổi thôi.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com