Showing posts with label báo pháp luật và cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label báo pháp luật và cuộc sống. Show all posts

Saturday, December 6, 2014

Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc...

Nếu yêu là định mệnh thì sao phải giành người yêu?
Nếu yêu là hy sinh thì sao lại sợ đau khổ
Nếu yêu là chấp nhận thì sao lại hờn ghen, ganh tỵ
Nếu yêu là mất mát thì sao lại tự ty hổ thện
Nếu yêu là tất cả thì đừng vì 1 chút tự trọng mà đánh mất yêu thương.



Người ta sẽ thích giấu mình trong cái lạnh đến thấu tim, sẽ lảo đảo bước qua những buổi chiều ảm đạm sắc xám xịt mà loay hoay cùng nỗi nhớ, sẽ quay quắt trong những buổi tối có ủ ấm thế nào bàn tay vẫn lạnh, nỗi cô đơn bò dọc khắp người, hạnh phúc cảm tưởng như một thứ quà xa xỉ mà em vẫn hy vọng trong những tháng ngày ảo não một mình em đối diện cùng em.

Đông đến, em lại chỉ có một mình.

Những con phố giấu mình rụt rè sớm hơn, em đi qua những khoảnh khắc trái tim lật ngửa để lộ nỗi buồn chỉ chực rơi vãi ra ngoài. Phố sao mà đau còn em sao buồn thế. Người yêu ơi, cớ sao em đi tìm mà anh vẫn chẳng thấy đâu?

Gió mùa vẫn hắt hiu lướt qua bờ vai em run lên từng đợt, em lại chỉ biết co mình nhìn những người lạ lướt qua. Ai cũng vội vã, ai cũng mệt nhoài, ắt hẳn người ta cũng giống em, cũng cô đơn và phải cô đơn quá lâu đến thế.

Mùa đông đến rồi, người ta cô đơn vì trái tim đông cứng, nhưng cảm xúc thì lại như gió chuyển mùa, cứ dào dạt cuốn lấy quanh người như sợi dây trói vô hình buộc người ta phải dẫn buồn thương đến. Bắt đầu nhớ đến những cái nắm tay thật chặt, chiếc khăn quàng còn ấm sực mùi yêu thương, những cái ôm qua lay lắt nụ cười vụng trộm, bắt đầu hình dung hình hài hạnh phúc và thiết tha được ôm ghì lấy ai đó, lặng yên.

Bắt đầu nhận ra sự hữu hạn của thời gian, thảng thốt khi mùa héo tàn là một năm đã hết. Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.

Bỗng nhiên sợ lạnh…

Bỗng nhiên sợ lòng trống không…

Bỗng nhiên muốn giấu mình thật lâu trong một góc nhỏ thật ấm áp, để vỗ về trái tim đông cứng, chờ đợi nỗi cô đơn cứ gặm nhấm trái tim ta dần dần.

Đông đến, có phải người ta sẽ cô đơn hơn đúng không anh?

Cô đơn trong những nỗi niềm riêng của mình em vẫn thế. Đông lạnh khiến người ta co mình trong hơi gió, giật mình khi nghe tiếng thở dài ngao ngán mỗi đêm nghe thời gian trở mình…



Friday, December 5, 2014

Anh đi xa quá … Anh đi xa em quá ...

Nếu em không phải là người duy nhất của anh, thì cho dù người anh yêu nhất là em, em cũng không cần.
Nếu anh cho em nhưng đồng thời cũng đem cho người khác, thì em thà rằng không có.
Không có được không đáng sợ, điều đáng sợ chính là có được nhưng lại giữ không được.



Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.

Em nhớ anh quá!

Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh...

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.

Giữa tình yêu mà có những chữ N-H-Ư-N-G thì tình yêu đó thật sự bế tắc, bế tắc đến đau lòng.

Em biết, cứ mãi loay hoay không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Em cũng biết, đã đến ngần này tuổi, đã yêu đến ngần này đậm sâu, em cũng không thể thay đổi được gì. Có chăng, là quên anh đi, sống thật tốt và yêu một người mới thật nồng nàn.

Nhưng em không chắc, thật không dám chắc rằng em sẽ làm điều đó tốt đâu anh.

Em cứ bị nhớ anh da diết quá!

Em thừa biết rằng, không-có-em cuộc sống của anh còn ổn hơn, vui hơn. Không-có-em anh chỉ mất một chỗ để tiêu khiển... Không-có-em... Không-có-em chẳng là điều gì to tát với anh. Đâu như em, không-có-anh em phải chật vật với nỗi nhớ của mình, với những chuyện mà một mình em mơ tưởng.

Em buồn lắm! Không dám vứt bỏ cả tự trọng để yêu anh cuồng si như em vẫn nghĩ đâu anh. Em sợ bị coi thường, em sợ anh biết, người ta biết, rằng em yêu anh nhiều quá đến mê muội ngây ngô. Em sợ bị chê cười. Nên em chẳng dám yêu anh mà không biết chắc được câu trả lời liệu rằng anh cũng vậy. Em cũng sợ bị tổn thương nữa. Em cứ nghĩ, trước sau gì cũng sẽ tổn thương, đan tâm chấm dứt sớm cho ít đi phần phiền muộn…



Mà, em thấy,  mỗi lần mình tỏ ra mạnh mẽ lại giống một trò hề. Để người khác được mặc sức cười chê sự ngốc nghếch của em. Em tưởng em chứng minh được điều gì hay ho lắm, đúng đắn lắm. Nhưng rốt cuộc em không làm được gì cả, em chỉ chứng minh rằng em là một kẻ thất bại hoàn toàn trong tình yêu dành cho anh.

Thôi thì em ghi chép lại thứ cảm xúc hỗn tạp này. Có thể sau này sẽ có ai đó khiến em yêu điên cuồng hơn nữa, khiến em dám đánh tụt cả kiêu hãnh để mà yêu, hơn là với anh bây giờ. Cũng có thể lòng em trở nên chai lì và không có nhiều cảm xúc, nhưng em sẽ nhớ những ngày yêu tuổi trẻ của em, là những ngày đã từng dứt lòng mình để yêu ai đó thật nhiều. Dù tình yêu đó em không dám nói ra, không dám thổ lộ. Dù trong tình yêu đó em thấy mình là kẻ yếu đuối và hèn nhát... Em vẫn chấp nhận.

Thôi thì một ngày nào đó đủ để chuyện tình cảm này của em trôi bẵng vào thật sâu quá khứ, hãy cho em một chút tin vui về anh, về người mới của anh, để em có thể chúc mừng anh, có thể mong anh yên vui hạnh phúc. Dù em biết, không có sự chúc phúc của em, cũng chẳng là vấn đề gì cả đối với anh.

Em... nhớ anh nhiều lắm! Muốn bên cạnh anh nhiều lắm! Nhưng em sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không làm phiền tới anh nữa đâu...

Yêu anh!



Monday, December 1, 2014

Hạnh phúc là gì hả anh?

Em yêu anh theo cách riêng của cỏ
Kiên nhẫn mọc lên và xanh đến kiệt cùng
Anh yêu em theo cách riêng của gió
Nhẹ nhàng đến rồi lại thoáng đi mau
Dù cỏ úa trong một ngày nắng cháy,
Vẫn vươn mình theo gió muốn bay đi … ♥


Những ngày không gặp nhau, em lại lẩm nhẩm đếm ngược xem bao lâu rồi chẳng có lấy một cuộc hẹn, một buổi đi chơi lang thang dọc khắp phố xá.

Thỉnh thoảng vẫn nhắc nhở nhau giữ gìn sức khỏe vì chẳng thể ở bên cạnh để lo lắng cho người còn lại, thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm nhau cuối ngày và bắt người còn lại đi ngủ sớm, thỉnh thoảng mỗi ngày như thế…

Là yêu xa, hay đại loại một kiểu yêu không được nhiều người nghĩ sẽ hạnh phúc, cả hai đều chấp nhận và vui vẻ sau mỗi cuộc gọi cho nhau. Em biết anh thương em nhiều hơn những gì anh nói, em biết ở một thành phố xa Hà Nội ồn ào, trời cũng đã vào mùa, lạnh lẽo.

Khoảng cách với em không phải là địa lý mà có lẽ chính là thời gian. Em không thích phải chờ những ngày cuối tuần thật rảnh rỗi, anh vượt đường xa chỉ để giữ lời hứa cho một buổi hẹn hò. Em không thích phải chờ đến ngày những kế hoạch đi chơi bị trì hoãn trước đó được thực thi, và chúng ta lại cùng nhau đi qua những chặng đường xa lạ.

Những ngày không gặp nhau, em lại lẩm nhẩm đếm ngược xem bao lâu rồi chẳng có lấy một cuộc hẹn, một buổi đi chơi lang thang dọc khắp phố xá. Hình như lâu lắm rồi, vào một tối giữa thu se se, vào một sớm đẹp trời trong veo nào đấy. Mùa đông rải đầy những con đường một nỗi cô đơn đến lạ. Hàng cây già cổ thụ kể cho nhau nghe câu chuyện tình của những đôi yêu nhau mà chẳng ở bên nhau, kể về những vỡ tan khi gặp lại…

Những ngày không gặp nhau, tin nhắn và cuộc gọi vẫn thường xuyên trao đổi. Em không còn phân biệt được đó là thói quen hay là sự quan tâm thực sự xuất phát từ tình cảm của mỗi người. Đôi lần rơi vào hoang mang. Đôi lần rơi vào chếnh choáng. Em nhìn quanh chỉ thấy người ta hạnh phúc, em nhìn lại chính mình, tự hỏi một câu thật ngớ ngẩn, “ hạnh phúc là gì hả anh?”

Cứ thế, những ngày không gặp nhau dày thêm một chút, quyển lịch trên tường nhà ai đó mỏng thêm một ít. Em sợ thời gian, sợ hàm răng sắc nhọn của nó sẽ gặm nhấm trái tim của mỗi người. Liệu rằng chúng ta có rơi vào cái kết chung của yêu xa, một cái kết mà cả hai đều đau đến không thể chấp nhận được.

Anh à, chẳng thể trách được ai trong những câu chuyện tình yêu, cũng đừng nên đổ lỗi cho số phận. Hoàn cảnh là thử thách dành cho tình yêu. Chấp nhận yêu xa, là em đã chấp nhận yêu từng tin nhắn anh gửi, chấp nhận những ngày không gặp nhau thật dài như thể có tới 48 tiếng vậy. Em vẫn sống cuộc sống của riêng mình, anh vẫn hối hả với bề bộn riêng anh, chỉ cần đừng quên nhau giữa lo toan thường nhật ấy, chỉ cần vẫn nghĩ về nhau mỗi sáng thức dậy, chúc nhau ngủ ngon trước khi đêm rơi vào hư vắng.

Những ngày không gặp nhau, em nhớ anh và thương chính bản thân mình…



Saturday, November 29, 2014

Cảm giác cô đơn không có ngay từ khi chúng ta sinh ra mà bắt đầu từ khi chúng ta yêu một ai đó

Đừng bao giờ nhắm mắt bỏ qua một người yêu bạn, quan tâm đến bạn và nhớ bạn hằng đêm. Bởi vì sẽ đến một ngày, bạn thức giấc để rồi nhận ra rằng mình đã đánh mất mặt trăng chỉ vì mãi thẫn thờ đếm những vì sao .



Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè.

Có phải mùa lạnh về, lòng người chỉ biết chui vào cô đơn, lấy nỗi nhớ làm tấm chăn mỏng manh đắp tạm?

Em thấy lòng mình lạnh lẽo giữa những ồn ã đời thường, thấy mình chơ vơ khi nhìn quanh quẩn vẫn chẳng có lấy một bàn tay xòe ra cho em nắm. Hình như là em sợ, em sợ mùa đông sẽ giá buốt thêm đôi chút, em sợ dự báo ngày mai không khí lạnh tăng cường.

Anh biết không, mọi người chuộng mùa lạnh, còn em thì chán ngắt với tiết trời ảm đạm, xam xám, chán ngắt cái cảnh nhớ anh mà không biết phải làm thế nào. Em xoay sở một mình giữa những hanh hao ào về hong khô tóc, hong khô tay, hong khô cả nước mắt. Cô đơn lắm, anh ơi.

Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè. Em cười. Ngây ngốc tưởng tượng rằng sẽ có một ngày anh đứng ngay sau em, mắng mỏ em cái tội không chịu mặc ấm, lôi tay em để vào trong túi áo anh.

Em tự kiểm điểm trái tim mình gay gắt. Anh không ở đây, không ở thành phố này. Anh không bên em, không phải lúc này. Anh không thuộc về em, cũng chẳng dành cho em.

Có những chuyện, em tự mình đối mặt, tự mình giải quyết. Có những việc, em tự mình loay hoay tìm cách xử lý, rồi bất lực mong mỏi một sự trợ giúp từ phía anh. Tất nhiên, chỉ là yếu lòng, chỉ là mong mỏi, chứ chẳng phải sự thật hay bất kỳ điều gì mà người ta gọi là kỳ tích.

Hóa ra em cũng biết ghen tức với hạnh phúc của kẻ khác, nhất là lúc này. Em quen lắm cái sự cô độc giữa mùa lạnh, em cũng chẳng buồn ngó nghiêng nhìn trời mưa hay xanh xám, vì dù thế nào em vẫn sẽ phải đi một mình. Đi một mình đấy, anh biết không?

Em muốn trách anh nhiều lắm, trách anh chẳng ở cùng em giữa thành phố ồn ào này, giữa những đơn độc khi mùa về. Em muốn trách anh chẳng một lần đặt mình vào vị trí của người khác, chẳng một lần cố gắng hiểu hết cảm xúc của em. Em còn muốn trách cả mùa đông này nữa, nó khiến em cần anh lắm, nó khiến em tủi thân lắm, tổn thương lắm và xa anh lắm.

Ở thành phố này chớm lạnh, chỗ anh đã lạnh hẳn rồi. Cứ để mặc em ngồi trách mắng anh đi, dẫu rằng em chẳng có cái quyền làm vậy. Em biết anh không lo cho em đâu, vì em có thể tự lo cho mình.

Mùa về rồi, mọi thứ lại chập chờn những cảm xúc không gọi nổi thành tên. Gói ghém nhớ thương trong lớp áo khoác mỏng, trái tim khẽ khàng hát một bản nhạc buồn tênh “gió mùa đông bắc se lạnh, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi…”



Tuesday, November 25, 2014

Cuộc sống vốn có điều ngược lại...

Có những yêu thương luôn muốn giữ kín, có những nỗi niềm không cần phải thổ lộ sớt chia nhưng từ trong sâu thẳm cõi lòng ai cũng hiểu, có những tháng năm trải qua rồi mới biết mình đã lớn, có những kỉ niệm không thể nào quên…


Giá như anh chịu khó đi tìm em giữa phố tan tầm ngược nắng, ngược gió, ngược đường yêu thì liệu rằng giờ đây mình có lạc mất nhau…

Ban công chiều muộn giăng đầy chằng chịt những dây hoa tigon buông thõng đong đưa trong cơn gió chớm đông. Bất chợt nhớ đến câu thơ mà mỗi lần nghĩ đến lại thấy nhói lòng “Hoa tigon dáng như tim vỡ. Anh sợ tình ta cũng thế thôi…”. Cô gái ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa, loay hoay với mớ bòng bong hoài niệm chưa cất gọn vào tim, lòng vẫn đau đáu chắp ghép lại từng mảnh kí ức đã vụn, rồi hốt hoảng trong tiếng nấc nghẹn “Giá như không phải nói giá như”.

Hiện tại cứ bị cứa sâu bởi từng dòng hoài niệm day dứt, chẳng thể buông bỏ. Mọi chuyện đã qua, có chăng cũng chỉ để lại một vết thương sâu mà mỗi lần cựa mình trong đêm lại nhức nhối. Chuyện cũ, chuyện xưa kể lại bằng kí ức, bằng nỗi nhớ và bằng cả những lần tìm cô đơn làm bạn. Thước phim đen trắng chẳng thể bạc màu thêm nữa vì vốn dĩ nó không hề mang màu sắc trong mình, nhưng càng cũ lại càng nhớ càng thương càng vương.

Giá như ngày xưa  trân trọng thước phim cũ ấy thì bây giờ đã không phải nuối tiếc, giày vò bản thân mình như thế này. Nhưng thời gian chẳng quay trở lại một lần để cả hai cùng giữ lấy nhau. Giá như ư, đó là điều không thể…

Giá như yêu nhau nhiều hơn, yêu vồ vập, yêu cả những chuyện yêu sau này có lẽ thời gian sẽ làm nhạt nhòa.

Giá như đông về, trời nổi gió, bàn tay níu giữ lấy bàn tay không buông thì giờ đây đâu phải mải miết đi tìm hơi ấm của nhau từ kí ức xưa vọng lại. Xoa dịu nỗi đau bằng cách tự siết chặt lấy tay mình, vỗ về an yên.

Giá như đừng nói lời yêu vội thì giờ đây biết đâu chúng ta mới chỉ ở chặng đường lưng chừng yêu chứ không phải là cuối đoạn đường yêu. Nhìn thấy nhau như những đường tiệm cận nhưng mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau được. Vì nếu chạm vào nhau thì bài toán đã ra đáp số sai.

Giá như ngày xưa đừng để quá khứ của nhau nỡ làm đau lòng nhau thì có lẽ anh vẫn sẽ luôn bước đi bên cạnh em chứ không phải là bước về phía trước và em phải mải miết đi tìm, vô vọng, mệt nhoài, gục ngã, nước mắt rơi nhòa kỉ niệm.

Giá như cả hai kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn yêu, kiên nhẫn chờ, kiên nhẫn tin thì kỉ niệm giờ đây đã chẳng phải cô đơn lang thang tìm chỗ trú như vậy. Đừng, xin đừng vứt bỏ kỉ niệm, vì như thế là mình đang tự vứt bỏ nhau. Đau, sẽ đau lắm. Anh không giữ thì anh hãy trả lại em… để mình em giữ và mình em đau. Em đi tìm phố xưa, phố cũ và nhẹ nhàng đặt vào đó chút kỉ niệm  của hai đứa. Gọi tên từng con phố… bằng kỉ niệm và nỗi nhớ.

Giá như anh chịu khó đi tìm em giữa phố tan tầm ngược nắng, ngược gió, ngược đường yêu thì liệu rằng giờ đây mình có lạc mất nhau…

Đã bao mùa thu đi qua đông lại đến, bao lần thuyền ghé về nơi xa và bao lần tim em muốn lạc nhịp nhưng cứ vin vào suy nghĩ giá như không phải nói giá như để đợi, để thương, để giày vò thời gian…

Ừ thì cuộc sống vốn có điều ngược lại nhưng chẳng bao giờ có hai chữ giá như để bao biện cho cảm xúc của mình

Giá như không phải nói giá như… thì anh có tìm em.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Monday, November 24, 2014

Chẳng Có Gì Là Mãi Mãi

Cha mẹ sinh con ra có đôi mắt để nhìn đời.
Đôi môi xinh để nói những lời tốt đẹp !
 Chứ ko phải để con khóc vì người dưng và than vãn vì những người không xứng!



Con yêu.

Con đang trải qua những ngày cực kì tồi tệ bởi con mới chia tay mối tình đầu. Cuộc tình của con ngay từ khi bắt đầu tới bây giờ con đều không kể mẹ nghe, mẹ không trách con, ai cũng có những khoảng riêng tư cho riêng mình. Nhưng sao con giấu được mẹ khi hàng đêm tiếng thút thít cứ vang lên trong căn phòng con, con làm sao giấu mẹ khi mắt con sưng húp mỗi sáng thức dậy. Con làm sao giấu mẹ khi con cứ cười cười nói nói với mọi người nhưng trong đáy mắt con lại hiện lên nỗi đau không thể nén?

Con à, muốn khóc hãy cứ khóc đi, tại sao cứ phải cho mẹ thấy rằng con đang rất ổn? Mẹ là mẹ con, mẹ cũng từng có thời thanh xuân như con bây giờ vậy, chẳng nhẽ mẹ không hiểu con đang nghĩ gì hay sao. Mẹ không hỏi con chuyện gì đã xảy ra bởi mẹ tin rằng con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi thứ và khi không thể làm gì được nữa con sẽ tìm đến mẹ mà nức nở. Vòng tay này của mẹ luôn chờ con, con yêu.

Con biết không, tình cảm là một thứ chẳng thể cưỡng cầu. Dù con có muốn nhưng lòng người đã dứt khoát ra đi thì con có níu kéo hay thế nào đi nữa thì người ta cũng chẳng đoái hoài đến con đâu. Vì thế khi tình yêu ra đi con đừng quá quỵ lụy. Nếu người ấy là của con người ta sẽ lại về bên con, nhất định thế.

Khi tình yêu ra đi con cũng đừng quá đau lòng mà tự hành hạ bản thân mình. Con đau, người ta không biết, nhưng mẹ xót lòng, con có biết hay không?

Bố mẹ sinh ra con, nhưng cuộc sống này là của con, con phải tự quyết định. Con sống sao cũng được nhưng đừng làm bậc sinh thành đau lòng vì con. Rồi sau này con sẽ hiểu tình yêu chẳng phải là tất cả đâu. Và ngày sau con sẽ phải cảm ơn người ấy đã rời bỏ con  để con biết cách yêu bản thân mình hơn, biết mạnh mẽ vượt qua nỗi đau, biết trao gửi niềm tin đúng chỗ, biết bạn bè và gia đình mới là chỗ dựa bình yên nhất cho con khi con vấp ngã.Con sẽ phải cảm ơn người ấy thật nhiều, vì có thế con mới tìm được một nửa thực sự của riêng mình, tìm được một người biết trân trọng con, yêu thương con như bố mẹ yêu con vậy.

Khi tình yêu ra đi con sẽ ngộ ra được rất nhiều điều mà trước kia con không hề hay biết. Ở đời, ai hạnh phúc chẳng trải qua đớn đau muôn phần? Vì thế con sẽ biết trân trọng những gì con đang có hơn. Tất cả những tổn thương mất mát hôm nay cũng là cái giá phải trả cho hạnh phúc mai sau con à.

Con yêu, trên đời này chẳng có thứ tình cảm nào là mãi mãi và vẹn nguyên như tình yêu của mẹ cho con. Vì thế khi tình yêu ra đi, đừng nghĩ là con đã mất tất cả. Con vẫn còn mẹ. Mẹ ở đây. Vẫn luôn ở đây, với con.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, November 22, 2014

Hãy can đảm YÊU, dám YÊU, chịu YÊU để biết rằng cảm xúc chưa bao giờ là cũ…

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .




Mùa đông đã chạm ngõ, chạm vào từng mái phố đang nằm co ro lẩn trốn những cơn gió mùa ùa về dữ dội. Đông về lạnh nhạt kéo theo tiết trời u ám, xám xịt, đặc quánh ủ lên nền trời một nỗi buồn xa xăm. Những ngày đông đến, con người ta viện cớ cái rét căm căm lùa vào từng thớ thịt để lười dậy sớm, lười học bài, lười đi lang thang, lười làm mới cảm xúc và cả lười yêu. Những cô gái suốt ngày tụm năm tụm bảy hò hẹn nhau chẳng phải vì để kể cho nhau nghe vô vàn cảm xúc khi yêu mà chỉ để luyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối về cái thời độc thân, không muốn yêu, chán yêu , lười yêu…

Những cô gái lười yêu sẽ luôn rơi vào trạng thái lửng lơ với cảm xúc của chính mình bằng việc không quan tâm đến những kẻ đang theo đuổi họ. Có chăng một hai lần hẹn hò với người ta cũng chỉ là giết chết thời gian rảnh rỗi, ậm ừ qua loa cho xong chuyện “hẹn”.

Lười yêu có nghĩa là lười với tâm hồn, lười làm mới cảm xúc, lười chia sẻ những suy tư với một người đặc biệt hay nói cách khác chính là ngại suy nghĩ về những thứ liên quan đến YÊU. Vì ngại nên YÊU là một khái niệm mờ nhạt và không phải là mối bận tâm ghê gớm của những cô gái đang tuổi yêu.

Những cô gái lười yêu, lười rung động dường như có một thế giới của riêng mình. Họ cuộn tròn cảm xúc, giấu kín nơi tâm hồn, khóa chặt lại rồi để quên chiếc chìa khóa ở một nơi nào đó. Giờ muốn gượng mở ra để xem cảm xúc có thể mới thêm nhưng không thể. Không hẳn họ chưa bao giờ yêu ai, có thể họ từng yêu, từng tin quá nhiều nhưng lại phải gánh chịu sự tổn thương quá lớn đè nặng lên con tim yếu đuối để rồi hiện tại YÊU là một từ ngữ rỗng tuếch, nhạt nhẽo. Thời gian trôi đi, tình yêu với những cô gái ấy chính là nỗi sợ hãi, sợ rồi không dám cho mình cơ hội yêu thêm nữa…


Ngược lại, có những cô gái chưa hề nếm trải mùi vị của tình yêu trong thời gian quá dài nên khi ai đó nhắc đến chuyện yêu, họ thường lảng tránh; và rồi bất chợt khi có người ngỏ lời yêu, họ lúng túng, ngại ngùng từ chối. Thở phào nhẹ nhõm khi đã “tránh” được một chuyện tình. Cuộc sống độc thân chưa từng bị ràng buộc bởi những dùng dằng của sợi dây tình cảm là vỏ bọc để họ “trốn chạy” yêu thương. Thói quen lười yêu, sợ yêu, ngại yêu đã dần dần hình thành một cái kén rất to, những cô gái ấy yên tâm khi được bao bọc bởi nó. Họ tự tạo ra chiếc kén để bảo vệ chính cảm xúc của mình đồng nghĩa với việc họ để mất đi bao cơ hội được yêu…

Trong cuộc sống những việc lặp đi lặp lại thường xuyên sẽ trở thành thói quen, nhưng đừng để trạng thái lười yêu thành một thói quen khó bỏ. Vì nó sẽ giết chết đi tâm hồn đang lên tiếng thèm yêu nhưng suy nghĩ của bạn lại dập tắt nó. Tuổi thanh xuân trôi đi nhạt thếch, vô cảm với yêu đương, chính bạn là kẻ đã tự tay chôn cất những cảm xúc, những rung động đẹp nhất trong cuộc đời con gái…

Đông đến rồi, gió lạnh ùa về, cô gái à, đừng chỉ tự ôm lấy bản thân mình vỗ về, ủ ấm yêu thương như vậy nữa. Hãy để cho nỗi cô đơn ngủ yên bằng cách làm mới cảm xúc của mình, mở lòng ra đón nhận một tình yêu mới, rất mới để biết rằng khi yêu con người ta rất đẹp.

Hãy can đảm YÊU, dám YÊU, chịu YÊU để biết rằng cảm xúc chưa bao giờ là cũ…

Friday, November 21, 2014

Yêu thương sẽ đầy, em sẽ lại yêu

Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi … .
Em yêu anh theo cách riêng của cỏ – kiên nhẫn mọc lên và xanh đến kiệt cùng.
Anh yêu em theo cách riêng của gió – nhẹ nhàng đến rồi lại thoáng đi mau .


Cuộc đời này nói dài chẳng dài nhưng cũng đâu có ngắn. Dù em có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có những lúc tim mềm. Một mình em liệu có đủ sức bước hết con đường đời này mà không có ai bên cạnh?

Chẳng phải tất cả những kẻ "ngại yêu" như em đều có cùng một lí do. Người thì từng yêu, từng bị người ta làm tổn thương sâu nặng. Cũng có khi là chính mình làm tổn thương mình. Lại có người vì trót yêu một ai quá lâu rồi, dù được đáp lại hay chỉ là đơn phương nhưng vì thế mà cảm thấy chẳng còn đủ yêu thương để bắt đầu lại một lần nữa... Những cô gái ấy như mây mùa hạ, cứ lãng đãng trôi khắp bầu trời, rồi tan đi theo mưa chứ chẳng có điểm dừng chân.

Đôi ba chàng trai đi qua cuộc đời em, em chẳng giữ. Tay em không níu có phải chăng em đang sợ hãi? Sợ rằng bản thân sẽ tổn thương lần nữa hay sợ sẽ làm người ta bị thương bởi những vết cắt chưa lành trong lòng em? Vì thế nên em "ngại yêu", ngại trao đi thứ tình cảm đã từ lâu em đánh mất?

Niềm tin của em vào tình yêu vẫn còn đó, chỉ là nó chẳng còn mãnh liệt như mối tình đầu. Em tin rằng rồi em sẽ tìm thấy người đàn ông của em thôi, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng để đi tìm con người ấy. Vậy nên em cứ cô đơn trong thế giới của riêng mình.

Em à, hãy mở cánh cửa trái tim mình mà đón nhận thêm một ai nhé! Nếu mình em không thể tự chữa lành những vết thương thì hãy để cho một người khác có cơ hội được làm nó thay em, hay ít nhất cũng có thể cùng em xoa dịu những đau thương đó. Đừng sợ hãi nữa được không? Cũng đừng gồng mình lên che giấu nỗi buồn trong em nữa. Muốn khóc thì cứ khóc, đâu cần phải cười. Từng chút một, yêu thương sẽ đầy, em sẽ lại yêu...


Saturday, October 25, 2014

Hãy về bên người ấy đi em

Tất cả những lời cầu cạnh đều giấu thuốc độc bên trong.

 May ao thun quang cao


Cái thiếp thứ 3 Thùy Linh đặt bút viết mà nước mắt rơi nhòe dòng chữ. Thùy Linh vò nhàu nó lại bỏ sang một bên. Lại hỏng! Cô không hiểu mình đang làm gì. Liệu có người con gái nào giống như Thùy Linh hay không? Cái khoảnh khắc chào đón hạnh phúc này phải hân hoan lắm chứ. Tại sao, tại sao đôi tay Thùy Linh cứ run lên khi nhìn vào dòng chữ có tên chú rể. Nó không phải là cái tên mà cô mong đợi. Nó là tên một người đàn ông khác. Một người đàn ông tốt và yêu cô nhưng không phải người đàn ông ở trong tim cô lúc này.

Thùy Linh ôm mặt khóc nức nở! Những tấm thiệp ướt nhòe!

Chiều nay! Thùy Linh đi cùng Tùng tới tiệm thử váy. Những lần xem phim, cô thấy cái khoảnh khắc này người ta hạnh phúc ghê lắm. Đúng là với một người con gái, việc khoác lên mình chiếc váy trắng tinh khôi, được người đàn ông mình yêu thương ngắm nhìn thì tất nhiên phải quá nghẹn ngào. Vậy mà trong lòng Thùy Linh lúc này moi thứ sao mà ngổn ngang quá. Cô chỉ thấy một nỗi xót xa trào dâng. Có cảm giác hận chính mình và hận cuộc đời khi đã sắp cô vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này.

- “Không, không được như thế này nữa Linh ơi. Mày không được phép nghĩ về những điều vô nghĩa ấy nữa” – Thùy Linh tự nhủ với chính mình. Cô cố đẩy mọi suy nghĩ tồi tệ ra khỏi đầu để học cách trở thành một cô dâu cho đúng nghĩa.

- “Em thấy mẫu váy này thế nào. Anh thấy nó hợp với vóc dáng của em đấy. Em thử nhé”

Thùy Linh vẫn đánh cặp mắt nhìn về phía quán cà phê đối diện ven đường. Ở nơi đó có một cuộc tình vừa mới nhen nhóm lên đã vội dập tắt. Bao nhiêu kí ức cứ ùa về làm đôi mắt của Thùy Linh ngân ngấn nước.
 Rang su cao cap

- “Thùy Linh, em làm sao thế? Sao lại khóc?”
 
Thùy Linh giật mình khi nghe Tùng gọi. Cô biết mình vừa để những chuyện của quá khứ cuốn đi một cách ích kỉ. Cô đang làm tổn thương người đàn ông mà mình gọi bằng chồng. Anh ấy quá tốt và không đáng phải chịu những gì mà Thùy Linh đang làm.

- “Không, em xin lỗi. Em cảm thấy hơi xúc động chút thôi”

Tùng xoa đầu Thùy Linh, ôm cô vào lòng: “Em sẽ là cô dâu đẹp nhất, nhất định là như thế”

*****

Không gian đêm tĩnh mịch, căn phòng có gió lùa vào mát lạnh. Thùy Linh đứng cạnh cửa sổ, khẽ ôm lấy bờ vai mình cho khỏi lạnh. Lại một đêm nữa cô không tài nào chợp mắt nổi. Những nỗi nhớ cứ chợp chờn, những nuối tiếc không nguôi cứ trào lên trong lòng. Thùy Linh không thể khóc vì dường như cảm giác này đã quá quen thuộc đến nỗi cô không còn có thể bật khóc thành tiếng. Nhưng vì thế mà nỗi đau thêm sâu, thêm dày…

Thành phố về đêm vẫn có những ánh đèn đường. Một vài đôi tình nhân đi về bên nhau trên phố, họ cười khúc khích, họ nắm chặt tay nhau… Thùy Linh cũng ước mình sẽ được như họ. Nhưng thật tồi tệ biết bao khi hình ảnh người đàn ông nắm tay cô trong giấc mơ mà cô muốn lại không phải là Tùng. Cô thấy sợ chính mình. Cô đang hủy hoại một tâm hồn, một trái tim yêu cô tha thiết.

Thùy Linh lấy chiếc khóa nhỏ trong ngăn kéo bàn để mở chiếc tủ nhỏ ở góc phòng. Trong đó có những kỉ niệm mà cô khóa chặt. Thùy Linh ngồi lặng đi ngắm nhìn những bức tranh có hình cô trên đó. Người đàn ông đó đã vẽ cô bằng cả trái tim mình. Có lẽ người ấy đã vẽ cô từ trong tiềm thức chứ không cần một hình mẫu ngồi trước mắt. Những bức tranh này người đó gửi cho cô khi mà cô đã chạy trốn khỏi cảm giác đang lớn dần lên trong tim hai người.
Giay dan tuong

Thùy Linh mang tất cả những bức tranh có vẽ hình mình đi đốt. Cô sẽ thiêu đốt chúng, thiêu đốt kỉ niệm và thiêu đốt cả tình yêu muộn màng đầy đau khổ này nữa. Lửa cháy, tro tàn và tình yêu tan biến…

Đêm hôm ấy, Thùy Linh thiếp vào giấc ngủ nhưng nỗi đau vẫn cứ nhức nhối trong tim.

*****

Thùy Linh một mình tìm đến quán cà phê. Cô ngồi ở đó trầm ngâm và nhấp một ngụm cà phê đắng. Giờ này lẽ ra cô phải đi cùng Tùng mua đôi nhẫn cưới. Nhưng cô không thể đi với một tâm trạng buồn rười rượi, với một đôi mắt lúc nào cũng trực rơi lệ. Thùy Linh cần dứt bỏ mọi chuyện một cách kiên quyết rồi gặp anh, trở về làm vợ anh cho đúng nghĩa. Vì thế mà Thùy Linh nói dối để ngồi đây, nghĩ về những gì đã qua và giũ bỏ chúng.
 
Quán cà phê này là nơi mà Thùy Linh quen Khánh – môt chàng họa sĩ tự do lãng tử. Khánh không hề nghệ sĩ như những người khác, ngược lại, Khánh sống rất thực tế dù trái tim thì lãng mạn. Đôi mắt của Khánh làm Thùy Linh bị hút hồn. Anh thổi vào cuộc sống đơn điệu và bình lặng của cô những đam mê và khao khát mới mẻ. Để rồi, sau gần 1 năm quen nhau, Thùy Linh đau đớn nhận ra mối tình 3 năm với Tùng ngày một mờ nhạt trong lòng cô.

Nhưng giấc mộng yêu đương, những mơ ước về một gia đình của cô không còn bóng hình Tùng trong đó nữa. Cô đến với Tùng như một thói quen và duy trì thói quen đó bao nhiêu năm nay. Hai người từng là bạn học cùng lớp, vì thế, mọi thứ cứ diễn ra thật bình lặng và cả hai tin rằng đấy là tình yêu. Bố mẹ đôi bên vun vén nên Thùy Linh lại càng không bao giờ nghi ngờ tự hỏi: “Mình đã yêu thật hay chưa?”. Cho tới ngày gặp Khánh những cảm giác bị đẩy lên đến tột cùng đã cho Thùy Linh cơ hội nhận rõ “chân tướng” của tình yêu. Nhưng tiếc là mọi chuyện quá muộn màng.

Thùy Linh không có đủ can đảm để chấm dứt với Tùng. Tùng quá tốt. Tùng là một người đàn ông không bao giờ gây tổn thương cho cô. Thùy Linh biết, ngay cả khi cô đến bên Khánh, một lúc nào đó cô sẽ bị thiệt thòi, bị tổn thương. Vì tình yêu luôn như vậy. Khi người ta yêu nhiều, người ta đặt nhiều kì vọng thì sẽ rất dễ thấy mình bị hụt hẫng. Còn mối quan hệ với Tùng, vì đó không phải là tình yêu nên sẽ chẳng bao giờ Thùy Linh thấy bị tổn thương. Hơn nữa, Tùng quá tốt để gây ra điều đó.

Thùy Linh vội vàng đứng dậy ra về khi nhận ra ở góc phòng, Khánh đang vẽ cô. Những nét vẽ đầy tâm trạng. Có lẽ Khánh cũng đau giống như Thùy Linh vậy. Vì anh hiểu vị trí của một kẻ đến sau nên Khánh chỉ đứng ở phía sau cô mà không dám bước ra trước mặt để níu giữ. Khánh tin nếu anh làm thế Thùy Linh sẽ yếu lòng. Nhưng Khánh không làm được. Anh muốn để cho Thùy Linh tự quyết định đi con đường nào. Vì đấy là cuộc đời của Linh…

Thùy Linh bấm vội vàng số máy cho Tùng. Đôi tay cô run run. Cô sợ chỉ lán lại thêm một chút nữa thôi cô sẽ lao tới mà ôm lấy Khánh. Đã quá lâu rồi cô không dám gặp anh, cô cắt đứt mọi liên lạc để quên anh nhanh nhất. Ngày hôm nay gặp lại trong khung cảnh này. Thùy Linh biết là Khánh hiểu được tình cảm của cô. Gương mặt thất thần của Thùy Linh khi ngồi trong quán cà phê đó đã tố cáo cô. Mà cô thì không muốn Khánh biết, cô yêu Khánh rất nhiều.
phutungoto

- “Anh à, anh đang ở đâu? Mình đi chọn nhẫn cưới đi. Giờ em có thời gian rồi”.

Giọng của Thùy Linh run run. Cô muốn ngay lập tức ở bên Tùng lúc này vì anh sẽ đẩy giùm cô hình ảnh của Khánh ra khỏi đầu. Nhưng Tùng nhỏ nhẹ phía bên kia đầu dây:

- “Em quay vào quán và gặp cậu ấy đi. Đừng cố gắng làm trái với điều mong muốn của con tim mình. Sống như thế mệt mỏi lắm”.

- “Không, không anh ơi” – Thùy Linh cứ hét lên trong tuyệt vọng. Cô đau đớn khi nhận ra rằng Tùng biết mọi chuyện. Cô không muốn anh khổ vì cô thế này.

- “Em không tốt. Em thật tồi tệ nhưng em không muốn làm anh tổn thương. Em hứa sẽ quên mọi chuyện, em hứa sẽ mãi ở bên anh. Xin anh đừng như vậy. Em sợ lắm!”

- “Em nhầm rồi. Đây không phải quyết định vì em, mà là vì anh. Vì cuộc đời này ngắn lắm nên anh muốn ở bên người yêu mình. Anh không muốn lấy một người vợ có bóng hình người khác trong tim. Em quay lại quán đi, đừng để cậu ấy chờ lâu”.

Tùng cúp máy! Từng hồi chuông dài vang lên… Thùy Linh bật khóc nức nở. Và rồi cô chạy thật nhanh lại quán cà phê đó. Nơi có một người đàn ông đang vẽ những đường nguệch ngoạc về bức chân dung của cô…


Em vẫn chỉ là một cô gái ngốc nghếch, dại khờ mà thôi

Mãnh lực của sắc đẹp không tự nơi đàn bà, mà ở nơi sự yếu đuối của những đàn ông nhìn ngắm họ.
Quan ao cong nhan


Đã bao lần em đặt ra câu hỏi rằng tại sao người mà em hết mực yêu thương lại cứ mãi khiến mình đau lòng đến vậy. Nhưng rồi chẳng bao giờ em tìm được một câu trả lời trọn vẹn, sau khi tự hỏi em lại phải tự mình đưa ra lý lẽ để biện hộ cho những hành động nhẫn tâm ấy của anh. Người khác có thể nghĩ rằng em dại dột, anh có thể nghĩ rằng em ngốc nghếch, sao cũng được, miễn là người mà anh yêu vẫn chỉ là em.


Đây chẳng phải lần đầu tiên người ta nói với em rằng anh không chung thủy. Em đã rất giận và định làm cho mọi chuyện rối tung lên, nhưng rồi cuối cùng thì em lại không có đủ dũng khí. Chắc tại bởi quá yêu anh nên em mới tự khiến cho bản thân mình trở nên nhu nhược đến vậy. Em đã đọc được ở đâu đó rằng đàn ông vẫn thường “yêu năm mươi, chọn mười và lấy một”. Chẳng hiểu vì lý do gì mà em lại rất tin vào điều này. Dẫu biết rằng mình ngốc dại, nhưng làm sao được, bởi vì muôn đời tình yêu vẫn luôn có những lý lẽ cho riêng mình.

Người ta bảo rằng anh đã hết yêu em, người ta nói rằng em cũng giống như bao nhiêu người con gái khác, chỉ là một món đồ hàng để anh chơi xong rồi vứt lại mà thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua anh đã yêu chơi yêu bời bao nhiêu cô gái rồi em cũng không rõ, bởi một vài người thì em biết, nhưng cũng có những người em không hề biết đến dù chỉ là cái tên. Phải trách ai bây giờ, trách anh quá đa tình hay trách em vì đã yêu ngu dại?!
 
 Sửa máy lạnh
Em từng vô cùng đau khổ vì cái suy nghĩ: anh đã hết yêu, nhưng rồi khi ngồi tĩnh tâm thì em lại tìm được cho mình rất nhiều lỹ lẽ để chứng minh rằng em chính là người mà anh quyết định gắn bó cả cuộc đời. Em không nghe, không thấy, em không biết và không tin nếu như những lời tàn nhẫn ấy chẳng phải là do anh trực tiếp nói. Anh có thể thích hàng trăm cô gái, có thể tán tỉnh, gió trăng với cả chục người, nhưng em tin rằng cuối cùng người mà anh thực sự yêu thương chỉ có một mà thôi.

Em vùng vẫy trong mớ cảm xúc hỗn loạn của yêu ghét giận hờn. Em giận anh nhiều nhưng cũng rất ghét bản thân mình bởi đã yêu anh mù quáng. Liệu em có sai không khi cứ cố gắng lấy điều gọi là “tình yêu” ra để che chắn cho cái ngốc nghếch, mụ mị của mình. Giá mà em được ban cho một điều ước, khi ấy nhất định em sẽ xin ông trời làm cho trái tim anh hết đa tình để anh mãi mãi chỉ là của riêng em.
 
phutungoto

Sau tất cả em vẫn quyết định chờ đợi, bởi tình yêu mà em dành cho anh quá lớn và bởi vì em luôn tin chắc rằng nhất định sẽ có ngày chú ngựa hoang là anh sẽ mỏi gối chồn chân mà quay trở về. Có thể lúc này anh vẫn mải mê chạy nhảy, có thể lúc này chú ngựa hoang kia vẫn còn vui thích với việc khám phá sông, nước, cỏ, hoa… nhưng rồi đến một lúc nào đó anh sẽ chán nản và thèm muốn hơi ấm thật sự của một mái ấm gia đình. Em tin rằng nhất định mình sẽ chờ được tới ngày đó, nhất định rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với em.
 Giay dan tuong

Anh biết không, mặc dù trái tim em rất đau nhưng tình yêu của em thì vẫn luôn rực cháy. Em chưa thấy tình yêu này nhạt nhòa, em còn chưa nhìn ra kết thúc, vì vậy nên em sẽ vẫn mãi yêu thương giống như lúc ban đầu. Anh hãy cứ đi kiếm tìm và chinh phục những miền đất mới, anh hãy cứ tán tỉnh tất cả những người con gái mà anh thấy có cảm tình. Nhưng em vẫn luôn chắc chắn một điều rằng ở những nơi ấy sẽ chẳng bao giờ anh nhận được một yêu thương nào đặc biệt khác ngoài em đâu!

Thursday, October 9, 2014

Làm sao bạn biết cảm giác của mình hiện thời chính là “yêu thực sự”?

Cuộc đời thường nhanh hơn mọi dự kiến và tình yêu thường đi những lối không ngờ .

May ao thun quang cao



Có vô số lý do để bạn tin rằng chẳng việc gì phải cuống lên đi tìm kiếm bạn trai, đặc biệt khi bản thân còn đang ở lứa tuổi teen rất đẹp.
 1 Yêu đương mất thời gian

Cứ nghĩ mà xem, có bao nhiêu mối tình bắt đầu từ trung học, trung học cơ sở hay thậm chí là… tiểu học có thể thực sự kéo dài? Sao phải mất thời gian vào những chuyện mà bạn biết chắc chắn không bền, những chuyện không hề có tương lai?

Các cô gái cứ nên kiên nhẫn mà chờ đợi, đừng làm mất thời gian của mình nuôi mộng yêu đương khi bạn còn nhiều điều ý nghĩa hơn đang chờ thực hiện.

Rang su cao cap


2. Tốn tiền bạc

Ngay cả với một mối quan hệ nghiêm túc và có thể tồn tại lâu dài, bạn sẽ vẫn phải tốn khá nhiều tiền cho quà cáp, hẹn hò, nói chung là tình phí. Có bao nhiêu teen dám tự nhận rằng hầu hết số tiền họ tiêu không phải do cha mẹ chu cấp? Tiêu tiền không phải của mình thì thật sướng tay, nhưng bạn có nghĩ, sẽ là không nên không phải nếu phung phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ?

3. Cứ phải ưu tiên

Còn nhiều việc khác khiến chúng ta bận tâm hơn là cứ suốt ngày ngồi đó mà lo “liệu mình sẽ có bạn trai không nhỉ?”. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, công việc chính của bạn là học. Kết quả học tập quan trọng hơn tình trạng yêu đương. Trong một số trường hợp, có bạn trai hay mong có bạn trai không ảnh hưởng đến chuyện học hành, nhưng với hầu hết, thực sự là ảnh hưởng lắm đấy! Bạn có chắc mình thu xếp được tất cả các vấn đề bao gồm gia đình ,bạn bè, học hành và bạn trai cùng một lúc ngay ở thời điểm này không?

4. Tuổi này con trai không chín chắn bằng con gái

Đàn ông thường trưởng thành chậm hơn phụ nữ. Hẹn hò với một cậu chàng ngang tuổi chẳng khác với “tình chị em” là mấy. Mà trong một mối quan hệ yêu đương, đương nhiên chúng ta muốn làm bạn gái, chẳng ai muốn làm mẹ, làm chị nửa kia của mình cả. Mà hẹn hò với người đàn ông hơn mình nhiều tuổi trong lúc bản thân còn đang đi học lại càng là quyết định sai lầm.
phutungoto

5. Bạn chưa đủ lớn

Trong giai đoạn này, còn rất nhiều điều bạn cần khám phá về bản thân, về thế giới trước mặt. Bạn chưa thể hiểu rõ “tình yêu” là gì. Bạn chưa sẵn sàng chịu trách nhiệm với việc yêu một ai đó. Tóm lại, bạn còn trẻ lắm, còn rất nhiều thời gian.

6. Nặng gánh tình cảm

Yêu đương không chỉ toàn những phút giây lãng mạn, chứa đựng trong nó là cả những lúc khổ đau. Yêu một người là cho họ thứ quyền năng có thể làm bạn tan vỡ bất cứ khi nào họ muốn. Bạn đau khi tim vỡ, bạn có thể còn thấy mình trở nên hay ghen tuông và cãi cọ. Có đáng phải trải qua ngần ấy tồi tệ cho một điều bạn biết rõ là chẳng tồn tại lâu dài?
 sua may nuoc nong

7. Chẳng có gì chắc chắn cả

Làm sao bạn biết cảm giác của mình hiện thời chính là “yêu thực sự”? Biết đâu đó chỉ là ảo tưởng khi bạn đang quá mong chờ việc có bạn trai! Hãy học cách nhận diện tình yêu trước đã, để không phải mắc kẹt với một người mà bạn không yêu thực lòng.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bất chợt, tôi quặn lòng thương chồng, thương cả chính mình

Đêm... là khoảng thời gian ta thường hay đối diện với chính bản thân mình. Tự hỏi, ta đã làm những 

gì... cho những ngày đã qua, cho thời gian hiện tại, và cho những ngày sắp tới... !!? .
Quan ao cong nhan


Chuyện hẹn hò chẳng có gì lạ với những chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi, nhưng lại là một sự kiện lớn đối với cặp đôi đã gần hết tuổi “băm” như vợ chồng tôi. Thứ sáu, “anh xã” nói khẽ vào tai tôi, giọng ngọt như mía lùi: “Tối mai mình tìm quán cà phê nào lạ để… thay đổi không khí, em nhé!”. “Quán-cà-phê-nào-lạ?”. Tôi bật cười, nhấn rõ từng từ. Anh chưa bao giờ đưa tôi đến quán cà phê trong khoảng thời gian tám năm kể từ ngày cưới. Ngần ấy thời gian, có lẽ đây là buổi hẹn hò hiếm có.
Vào thang máy, nhìn anh bấm số tầng lầu cao nhất, tôi tỏ ra ngần ngại: “Cà phê sân thượng ở khách sạn này à?”, nghĩ đến khoản tiền phải trả, tôi tiếc đứt ruột. Anh thì cứ tủm tỉm cười, vẻ đắc ý. Thôi… “đâm lao thì phải theo lao”. Tôi khổ sở bám theo sau anh, bước chệch choạc bằng đôi giày cao gót dùng vài lần mỗi năm.
Sửa máy lạnh

Chúng tôi ngồi ở một góc đẹp và lãng mạn. Theo lời quảng cáo của anh thì bàn này được đặt trước. Anh còn hãnh diện kể công với tôi rằng đã hủy hết mấy cuộc hẹn quan trọng để thu xếp thời gian đi với tôi. Sống với nhau ngần ấy năm, tôi thừa biết tối thứ Bảy nào anh cũng nằm kềnh ở nhà xem bóng đá.

“Em đừng bận tâm chuyện con cái, tiền bạc… Tập trung vào vấn đề chính hoặc là chúng ta trả tiền và về ngay!”. Anh biết tôi tiếc của nên có thể hiểu đó là câu trêu chọc. Ừ thì tận hưởng. Tôi nhìn theo tay anh chỉ, phía đằng xa kia là dãy nhà quen thuộc nơi chúng tôi đã gắn bó mấy năm nay. Tôi chưa bao giờ thấy đèn đường lấp lánh, rực rỡ đến thế. Tôi cũng cố gắng nghiêng đầu về phía vai anh, mắt xa xăm cho… đúng mốt hẹn hò.
phutungoto

Người phục vụ đến chờ chúng tôi gọi thức uống. “Phụ nữ có quyền chọn trước”, sự ga-lăng mà anh thể hiện bỗng làm tôi lúng túng. Mất gần mười phút, tôi vẫn dán mắt vào thực đơn, cậu nhân viên phục vụ kiên nhẫn đứng chờ. “Cho vài lon bia!”, anh nói. Tôi nhẹ nhõm như thể anh vừa cứu mình thoát khỏi hoạn nạn.



Vậy là chúng tôi uống bia cùng đồ nhắm là một ít hạt dẻ. Hình như, lần đầu tiên tôi cảm nhận vị ngọt và say nồng của bia. Chồng vừa nhấm nháp từng ngụm vừa gật gù khơi chuyện. Anh kể lại chuyện ngày trước làm “mặt dày” đêm nào cũng đến nói chuyện với ba vợ tương lai, “cưa đổ” ba má tôi trước khi “cưa đổ” tôi. Anh hỏi tôi nhớ chuyện gì nhất, tôi cười: “Hồi đó, anh bảo em về giữ tiền giùm, nuôi con giùm và nhân tiện nuôi giùm luôn cả anh”. Những kỷ niệm xa xưa, những lần giận hờn, cãi vã không đâu vào đâu cứ ùa về. Xen vào đó là gương mặt của các con, là những va đập đời thường mà cả hai vợ chồng chưa một lần dừng lại để ngắm nghía, quan sát, an ủi, vỗ về. Bất chợt, tôi quặn lòng thương chồng, thương cả chính mình.
Giay dan tuong

Chúng tôi trở về khi hơi men vẫn còn phảng phất, hai vợ chồng bật cười trước ánh nhìn vừa bất ngờ vừa lo lắng của ngoại: “Tưởng tụi bây đi cà phê cà pháo gì đó. Hư hỏng quá! Mấy đứa nhỏ khóc mệt lử rồi lăn đùng ra ngủ, tội nghiệp!”. Dù cảm thấy có lỗi với con, nhưng vợ chồng tôi vẫn không giấu được niềm vui.

Trước khi đi ngủ, anh quay sang ôm tôi, vòng tay ấm hơn mọi ngày. “Thực ra lúc đó anh cũng chẳng biết gọi đồ uống gì nên mới đẩy sang bắt em chọn. Nào ngờ em cũng kém thế. Anh đành gọi theo… thói quen”. Chúng tôi nhận ra mình đã bỏ quên nhiều thứ. Chẳng ai muốn vậy, chỉ là những thói quen mới dần lấn át thói quen cũ. Có lẽ, vợ chồng tôi sẽ lại trốn con để đi đến một quán cà phê nào đó, gọi một thức uống khác, theo thói quen mới, tạo sắc màu mới cho cuộc sống.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bầu trời kỷ niệm, đầy ăm ắp, và cả những giọt nước mắt

All the wealth of the world could not buy you a frend, not pay you for the loss of one.
 Tất cả của cải trên thế gian này không mua nổi một người bạn cũng như không thể trả lại cho bạn 

những gì đã mất.

 May ao thun quang cao

Năm tôi học lớp 10, trường làng cách nhà tôi hơn 30 phút đi xe đạp. Tôi là một đứa học sinh gương mẫu của trường. Tôi có thói quen đi học sớm và luôn tự hào vì là học sinh duy nhất chưa bao giờ đi học muộn bất cứ ngày nào dù mưa hay nắng. Vì học giỏi, ngoan ngoãn nên tôi được tất cả thầy cô dành cho nhiều tình cảm ưu ái. Tuy nhiên đối với bạn bè cùng lớp, tôi như một thành phần cá biệt, vì chúng chẳng đứa nào ưa cái con nhỏ khó tính và lúc nào cũng chỉ biết nghe lời thầy cô như tôi.
Chuyện không có gì đáng nói nếu như việc “con mọt sách” như tôi không được một anh chàng khóa trên để ý. Tuấn là học sinh lớp 12 nổi tiếng học giỏi và dễ thương, được nhiều cô gái yêu mến. Vậy mà không hiểu sao anh lại để ý đến một con bé kiếng cận, ghét con trai và chỉ biết mỗi việc học như tôi. Tôi nhanh chóng trở thành chủ đề chọc ghẹo và bàn tán cho lớp và cả trường. Tôi đâm ra cáu ghét và không ưa ra mặt, nhìn thấy anh là tôi tỏ ra bực dọc và khó chịu. Tôi trở thành đứa con gái chảnh chọe trong mắt mọi người, và đó là điều khiến tôi càng ghét cay ghét đắng “kẻ đeo bám” kia.
Rang su cao cap


Trường cấp 3 quê tôi được dành cho 3 khối lớp 10, 11 và 12. Khối 10 của tôi được xếp học chung với khối 12 vào buổi chiều. Một buổi chiều đi học như thường lệ, vì nhà có giỗ nên tôi đã đi muộn hơn so với thường ngày. Được nửa đoạn đường, đang cắm đầu cắm cổ đạp xe thật nhanh để không muộn giờ học, bất cẩn tôi lại làm rơi tà áo dài và thế là nó quấn ngay vào răng xe rách toạc. Tôi loay hoay mãi vẫn không thể nào tháo được tà áo. Nhìn qua nhìn lại, giữa trưa cánh đồng mùa hè nắng gắt chẳng có bóng người nào, nước mắt tôi ròng ròng, bực dọc tôi còn đá một cái thật mạnh vào cái xe tội nghiệp, và nó tuột xích… Tôi bất lực ngồi bệt xuống giữa lề đường nắng chang chang.
sua may nuoc nong

Tự nhiên ở đâu anh xuất hiện - “kẻ đeo bám” của tôi. Dắt chiếc xe của mình vào vệ cỏ bên đường, Tuấn tiến đến chỗ tôi, cốc nhẹ lên đầu tôi một cái nói rồi nói dịu dàng: “Đồ mít ướt”. Đưa cái áo khoác để tôi che bớt nắng, anh hì hục gỡ cái tà áo và tìm cách bắt lại xích xe cho tôi. Nhìn mồ hôi anh nhễ nhại trên trán, ướt hết cả lưng áo, đôi tay thì lấm lem dầu nhớt, vô tình lau mồ hôi anh lại quệt nhiều vệt dài trên mặt; khoảnh khắc ấy tôi không còn ghét anh nữa, thay vào đó là cảm giác xốn xang, bồi hồi khó tả. Quãng đường đến trường còn xa, lần đầu tiên trong đời, không ngại đi học trễ, tôi đạp xe thật chậm để đi bên cạnh anh.
phutungoto

Đã 8 năm rồi kể từ ngày anh rời xa thế giới này. Tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mệnh của anh và một người bạn vào ngày liên hoan chia tay cuối cấp. Giấc mơ vào đại học dang dở, lời hứa với tôi anh vẫn chưa kịp thực hiện, tôi đã thầm trách anh biết bao. Những tấm thiệp nhỏ nhắn, xinh xắn kèm những lời nhắn nhủ học tốt anh tặng, cả cánh phượng ép trên trang vở tự tay anh làm, tôi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận. Mỗi mùa hè sang, khi ve kêu, phượng đỏ, tôi lại nhớ đến anh với một bầu trời kỷ niệm, đầy ăm ắp, và cả những giọt nước mắt.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Ở tuổi hai mươi lưng chừng mà đem tim đi yêu một ai đó, cứ mãi đắn đo

Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn để bạn biết rằng... ko phải yêu thương cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng

 May ao thun quang cao


Ở tuổi hai mươi lưng chừng, tự nhiên thấy mình cũng chẳng còn trẻ dại, thấy mình chưa hẳn là người đã trưởng thành, cứ giống như một đứa chật vật loay hoay những nấc thang giữa của cuộc đời son trẻ. Ở tuổi hai mươi lưng chừng mà đem tim đi yêu một ai đó, cứ mãi đắn đo. Thế nào là “yêu thành thật”?
Vốn dĩ ở tuổi hai mươi lưng chừng sẽ va vấp qua một vài câu chuyện tình cảm, là mối tình đấu với dấu ấn sáng trong, là mối tình sau đó với những vụng dại bùi ngùi,… Rồi tuổi hai mươi lưng chừng được nghe bạn bè kể lể thêm dăm ba câu chuyện nữa, chuyện của người, chuyện giữa đời, thấy tình yêu thành thật khó kiếm khó tìm chứ không giống như trong cổ tích.
Rang su cao cap
Tuổi hai mươi lưng chừng của con gái là không mơ về hoàng tử cưỡi bạch mã đi tìm mình nữa. Bởi con gái biết, cưỡi bạch mã chưa chắc đã làm hoàng tử, mà nếu như là hoàng tử thì cũng chưa chắc đi tìm mình.
Tuổi hai mươi lưng chừng của con trai là bắt đầu lo lắng về sự nghiệp, về công danh. Bởi con trai biết, nếu mình không thành đạt, nếu mình không phấn đấu cho cuộc sống sau này, thì sẽ là người bị bỏ lại giữa những cuộc đua.
Giay dan tuong

Tuổi hai mươi lưng chừng của cả con trai và con gái, khi nhắc đến yêu đương đều lắc đầu nguầy nguậy. Thấy tình yêu giống như một ván cờ khó, tiến không được mà lùi cũng không xong. Bởi thấy sợ những thứ tình yêu đầy toan tính, tình yêu nhuốm lòng giả dối và tình yêu được tô trát bằng muôn vàn những lời đường mật khó tin.
 phutungoto
Tuổi hai mươi lưng chừng một vài lần vấp ngã bởi cung đường tình ái, muốn òa khóc và chạy về hỏi mẹ. Mẹ căn dặn cứ tìm người tử tế để yêu, nhất định phải thương nhau bằng lòng bằng dạ, đừng thương bằng lời nói trót lưỡi đầu môi, cũng đừng dại khờ tin vào lời thề thốt. Mẹ nói, yêu thành thật thì thử thách gian nan, phải chờ phải đợi, phải đắng phải cay, biết yêu nhau là khổ đấy nhưng không bao giờ có ý nghĩ chia tay. Mẹ còn nói, yêu thành thật sẽ biết nghĩ về nhau, nghĩ cho nhau thường trực. Mẹ dặn, tuổi hai mươi lưng chừng cũng đã là lứa tuổi yêu để bền lâu chắc chắn chứ không phải yêu mà còn mê mải lông bông.
Tuổi hai mươi lưng chừng, cứ đem tim đi yêu và hết lòng thành thật. Cuộc đời này rồi cũng không nỡ làm chật vật mãi những trái tim non…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Không ai nhìn thấy bóng dáng của một người thứ hai xuất hiện trong tất cả ước mơ

"It hurts to realize that the people you thought you’d love for your whole life don’t love you as much as you thought they did and can do without you as if they never knew you at all."

 Quan ao cong nhan

Nếu bạn không thể dừng lại những sai lầm đang mắc phải dưới đây, bạn sẽ khó thoát khỏi hàng ngũ "gái ế".
1. Bạn chỉ nghĩ về tương lai của riêng bạn
Trong đầu bạn lúc nào cũng nung nấu ý chí sẽ trở thành một đại gia, kiếm thật nhiều tiền, mua nhà riêng, thăng tiến trong công việc... Bạn muốn xây dựng bản thân mang dáng dấp của một cô gái cực kỳ thông minh, độc lập, kiếm nhiều tiền nhưng vẫn xinh đẹp, hấp dẫn. Bạn đặt ra hàng loạt mục tiêu dài hạn cho riêng mình như chuyển đổi công việc, lấy bằng tiến sĩ, đổi xe, mua nhà... Tất cả những mục tiêu đó hoàn toàn tốt, chỉ có điều không ai nhìn thấy bóng dáng của một người thứ hai xuất hiện trong tất cả ước mơ, dự định, kế hoạch của bạn. Nói khác đi, bạn chỉ tính chuyện tương lai của riêng mình, dù đã có người yêu song bạn vẫn chẳng quan tâm tới tương lai của người ấy.
Nếu bạn đúng là cô gái như trên, có lẽ bạn sẽ còn duy trì cuộc sống độc thân dài dài.
2. Bạn không thể bình tĩnh khi xảy ra mâu thuẫn hay đồng tình với ý kiến của người yêu
Thay vì cố gắng để giữ được thái độ bình tĩnh mỗi khi xảy ra mâu thuẫn hay lùi một bước, chấp nhận quan điểm của mình sai, của người yêu đúng, bạn lại có xu hướng muốn dập tắt mọi cuộc tranh luận, tỏ rõ sự mất bình tĩnh và có xu hướng tính đến phương án giải thoát cho mọi rắc rối đang gặp phải đó là kết thúc mối quan hệ.
Sửa máy lạnh
Những biểu hiện sai lầm này chứng tỏ tình cảm của bạn chưa đủ sâu nặng để sẵn sàng thỏa hiệp, để đương đầu với những mâu thuẫn mà rất có thể sau khi kết hôn, bạn sẽ thường xuyên gặp phải.
Nếu bạn là cô gái không bao giờ tìm ra được cách giải thoát bản thân khỏi các cuộc tranh cãi, điều đó cho thấy bạn dường như không hiểu được thực tế là mối quan hệ nào cũng đòi hỏi tính kiên nhẫn và sự thỏa hiệp.
3. Bạn có vấn đề về niềm tin
Nguyên nhân khiến bạn mất niềm tin vào người khác có thể do bạn từng bị cha mẹ bỏ rơi, bị người bạn tốt nhất phản bội hay người yêu cũ "quất ngựa truy phong"... Bạn cảm thấy không thể tin tưởng bất cứ ai khác ngoài chính bản thân mình và bạn không cho phép bất cứ ai khác xích lại gần bạn. Bằng cách đó, bạn thấy mình an toàn hơn trong cuộc sống. Mặc dù đã có người yêu song bạn cũng không thực sự tin tưởng người ấy. Bạn liên tục muốn kiểm tra tin nhắn, email riêng của chàng, gọi điện thường xuyên để tìm hiểu xem chàng đang ở đâu, làm gì...
Tất cả những hành động trên chính là dấu hiệu của cô nàng chưa sẵn sàng cho chuyện kết hôn. Và nếu vẫn tiếp tục ứng xử với bạn trai như vậy, không chỉ chưa thể lập gia đình mà bạn còn dễ trở thành gái ế vì anh ấy không thể chịu đựng được cách yêu của bạn.
4. Bạn né tránh việc gặp gỡ bạn bè, người thân của chàng
phutungoto
Bạn luôn có cảm giác xa lạ và khó có thể hòa hợp với bạn bè, người thân của người ấy. Nếu bạn là cô gái không muốn dành chỉ 1 phút mỗi ngày để xây dựng mối quan hệ với những người thân thiết của chàng thì rất có thể, bạn không nhìn thấy đó sẽ là những người mà bạn sẽ có mối quan hệ gần gũi trong tương lai. Nói khác đi, bạn sẽ chẳng thể kết hôn một khi bạn chưa xác định bạn của chàng cũng là bạn của mình, gia đình chàng cũng là gia đình mình. Ấy là một trong những sai lầm lớn.
5. Bạn tìm mọi cách để người ấy phải thay đổi và không chấp nhận yêu con người thật của họ
Trong thâm tâm bạn luôn nảy sinh suy nghĩ nếu người ấy thay đổi thế này, thế kia thì sẽ tốt hơn cho mối quan hệ của hai người. Tuy nhiên, bạn không nhận ra rằng điều này sẽ gây ra khó chịu cho cả hai bên.
Bạn không thể chờ đợi chàng tự giác thay đổi trở thành người tốt hơn mà muốn áp đặt ý muốn của mình lên anh ấy. Trong khi đó, chẳng chàng trai nào muốn "biến hình" trở thành một con người khác chỉ vì yêu. Mâu thuẫn sẽ xảy ra khi người ấy không chịu thay đổi, còn bạn thì nảy sinh tâm lý chán nản. Và khi ấy, kết hôn sẽ mãi là chuyện xa vời đối với bạn.
6. Bạn không thích chia sẻ
Dù là chia sẻ về mặt tình cảm hay vật chất như tiền nong, quần áo, chăn gối, ăn uống... hay đơn giản chỉ là một câu chuyện của người khác... bạn đều không thích. Điều này cho thấy bạn không muốn cuộc sống chung, chưa hề có ý niệm về chuyện kết hôn.
Bạn chỉ có thể kết thúc cuộc sống độc thân hoặc chuyển mối quan hệ của mình sang một giai đoạn khác khi sẵn sàng chia sẻ mọi thứ của mình với người khác.
7. Bạn luôn lưỡng lự
Giay dan tuong
Trong mọi việc, bạn luôn bị cảm giác lưỡng lự ngăn cản hành động. Bạn chẳng thể quyết định sẽ ăn gì vào bữa tối, không chắc chắn về nghề nghiệp mình theo đuổi. Bạn cảm thấy khó đưa ra câu trả lời mỗi khi có người hỏi ý kiến bạn về một vấn đề gì nó... Nếu đây đúng là chân dung của bạn, sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ bạn có thể kết hôn. Bởi lẽ, muốn thực hiện điều này, trước tiên bạn phải là người tự quyết định những việc liên quan đến cuộc đời mình, đặc biệt là việc hệ trọng như kết hôn.
8. Bạn hay nói dối
Mỗi khi được hỏi về một việc vớ vẩn nhất như: Vì sao trễ hẹn? Đã ăn trưa ở đâu? Có đi làm hay không?... bạn đều viện dẫn những lý do ngớ ngẩn hoặc nói không trung thực. Một khi nói dối đã trở thành thói quen của bạn thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Nói dối là một trong những sai lầm các cặp đôi cần tuyệt đối tránh nếu muốn chung sống bên nhau, bởi như thế nghĩa là bạn đang đánh mất lòng tin ở đối tác. Một mối quan hệ không có niềm tin chắc chắn chẳng thể là hôn nhân.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Người bạn nên đồng hành suốt cuộc đời

* Đôi khi phải... cô đơn...



...để biết có ai... bên mình...!!!



* Và đôi khi phải... đau khổ.. ...để biết ai... có thể...



...làm ta hạnh phúc...!!!
 May dong phuc


Nếu bạn đang băn khoăn không biết mình đã yêu đúng người, nếu bạn luôn tự hỏi mối quan hệ của mình có tương lai... cách đơn giản để giải tỏa những lo lắng trên là trả lời một cách trung thực các câu hỏi dưới đây.
1. Chàng là người xua tan những cơn bão lòng trong bạn hay tạo ra nó?
Người đàn ông của cuộc đời bạn phải là nơi bình yên nhất để bạn gửi gắm trái tim mình. Ở bên chàng, bạn sẽ luôn thấy an toàn trong lúc cuộc sống hỗn độn nhất, thấy ánh nắng sau mỗi cơn mưa, thấy vui sau những nỗi buồn.
 Rang su cao cap
Sẽ có rất nhiều khó khăn trong cuộc sống bạn phải trải qua, chỉ người đủ sức xua tan những cơn bão lòng trong bạn mới là người bạn nên đồng hành suốt cuộc đời. Trái lại, dù tình yêu lớn mạnh bao nhiêu nhưng chàng trai luôn khiến cuộc sống của bạn ngập những ngày mưa thay vì nắng, đó chắc chắn là người bạn nên dừng lại trước khi quá muộn.
2. Chàng có muốn bạn trở thành một nhân viên/một người bạn/một người con tốt hơn?
Những người yêu nhau thật lòng sẽ không ích kỉ muốn giữ nửa kia cho riêng mình. Trái lại, người yêu bạn bằng cả trái tim sẽ lấy làm hạnh phúc nếu bạn cũng là một nhân viên giỏi, một người bạn tốt, một người con hiếu thảo. Nói khác đi, thái độ của chàng đối với các mối quan hệ của bạn đủ để nói lên đó có phải người bạn nên đồng hành suốt cuộc đời.
Tình yêu của bạn sẽ trở nên viên mãn nếu nó trở thành động lực để bạn nuôi dưỡng các mối quan hệ quan trọng khác như tình bạn, tình mẫu tử. Mối quan hệ của bạn chỉ thực sự "chuẩn" khi ở trong mối quan hệ đó, bạn biết mình cần làm gì để thúc đẩy tình cảm bạn bè, tình đồng nghiệp, tình cảm gia đình tốt đẹp hơn.
 Giay dan tuong

3. Chàng hay biến những ngày bình thường thành bất thường?
Nếu câu trả lời là có, bạn hãy yên tâm ở bên người đàn ông đó. Với chàng, một ngày bình thường sẽ giống như lễ tình nhân, như ngày kỉ niệm, như dịp hẹn hò... để mang lại những điều bất ngờ cho bạn. Chàng luôn muốn dành tặng bạn sự thú vị từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chàng cũng tạo ra vô vàn cơ hội để hai người được tận hưởng thời gian bên nhau như đi du lịch, cùng nấu nướng, dắt tay nhau đi chợ...
Thời gian bạn đồng hành với một nửa của mình trong phần còn lại của cuộc đời sẽ rất dài. Khoảng thời gian đó chỉ ngắn và khiến bạn hứng thú khi mỗi ngày bên người ấy đều là một ngày vui vẻ, hạnh phúc, bất ngờ...
4. Ở bên chàng, bạn có thấy an toàn?
Không chỉ là cảm giác thoải mái khi được che chở trong một vòng tay vững chắc mà ở bên chàng, bạn luôn cảm thấy yên bình. Nếu đây là câu trở lời của bạn, bạn hãy yên tâm mình đang có một mối quan hệ chuẩn.
Người đàn ông mà bạn nên lấy làm chồng phải là người bạn có thể thoải mái chia sẻ mọi suy nghĩ, cảm nhận của mình trước tất cả các vấn đề gặp phải. Đó phải là người chia sẻ những giấc mơ, hoài bão của bạn, động viên bạn theo đuổi ước mơ của mình.
5. Chàng có làm bạn cười?
Đây là một trong những câu hỏi phổ biến nhất để kiểm chứng mối quan hệ của bạn. Cuộc sống vốn quá ngắn ngủi nên mỗi người cần tận dụng mọi cơ hội để được vui cười và chẳng gì bằng được ở bên cạnh người luôn khiến bạn nở nụ cười suốt cả ngày.
Mọi khó khăn sẽ vượt qua hết, mọi mệt mỏi cũng tan biến và cuộc sống tốt hơn nhiều khi bạn mỉm cười. Chàng trai đủ hài hước để làm bạn cười thực sự là người đàn ông bạn đừng dại để tuột khỏi tay.
6. Chàng có phải người bạn muốn trò chuyện nhiều nhất?
Đôi khi chúng ta mải mê yêu, mải mê cân nhắc những điều tưởng như quan trọng: sự nghiệp, gia thế, tính tình... của người đàn ông mình đang hẹn hò mà quên mất một điều bình dị nhưng vô cùng cần thiết đó là sự hòa hợp trong các cuộc nói chuyện giữa hai người. Mối quan hệ của bạn chỉ thực sự có ý nghĩa khi cả hai thoải mái và muốn trò chuyện với nhau nhiều nhất.
Trò chuyện sẽ tạo nên sự kết nối giữa hai người. Tình yêu của bạn sẽ chẳng thể đi đến đâu nếu hai người không thể nói chuyện với nhau một cách thường xuyên.
 phutungoto

7. Với bạn, chàng có phẩm chất gì tốt nhất?
Mỗi con người đều là mảnh ghép của những điều tốt - xấu. Người đàn ông mà bạn muốn gắn bó cả phần đời còn lại với mình phải là người biết đề cao điểm mạnh và cân bằng những điểm yếu của bạn. Chàng phải khiến bạn cảm thấy mình đã cố gắng hết sức để trở thành con người hoàn hảo nhất.
Nếu phải tóm tắt về người ấy trong 5 gạch đầu dòng, bạn sẽ liệt kê được những phẩm chất gì ở chàng? Và theo thứ tự, bạn sẽ đáng giá cao nhất chàng ở điểm gì, đâu là điều bạn không hài lòng về người ấy? Khi trả lời được những câu hỏi này bạn sẽ xác định rõ được con người thật mà mình đang yêu và biết mình có chấp nhận được việc chung sống cả đời bên họ với cả hai mặt tốt - xấu ấy không.
8. Hai người có tôn trọng lẫn nhau?
Khi bạn tôn trọng chàng, bạn sẽ không bao giờ gây rắc rối cho chàng trước mặt người khác. Đổi lại, có được sự tôn trọng từ người mình yêu, mỗi khi gặp chuyện rắc rối, chàng sẽ là người bạn tìm đến đầu tiên. Đó là lý do vì sao bạn cần đặt ra câu hỏi về sự tôn trọng qua lại giữa hai người cho mối quan hệ của mình.
Và cũng chỉ có sự tôn trọng mới giữ cho tình yêu tồn tại lâu dài cùng với tuổi thọ mối quan hệ của bạn.
9. Bạn và chàng luôn bế tắc khi đối mặt với các trận chiến?
Nếu câu trả lời cho câu hỏi trên là đúng, mối quan hệ của bạn thực sự có vấn đề. Mỗi người sẽ có cách giải quyết khác nhau khi gặp xung đột, nhưng khi bạn không ngừng la hét, chàng cũng liên tục mắng chửi... hai người sẽ chẳng bao giờ kết thúc được mâu thuẫn.
Trái lại, mỗi khi bạn nóng giận, chàng biết nhường một bước, khi chàng la hét, bạn là người xoa dịu sự bức xúc trong chàng... thì lúc ấy tranh cãi mới được giải tỏa. Nói khác đi, hai người phải biết "chiến đấu" theo một cách khác nhau thì mối quan hệ mới có thể tồn tại lâu dài.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com