Showing posts with label bài học từ cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label bài học từ cuộc sống. Show all posts

Thursday, December 4, 2014

Dẫu chỉ là mơ

Sau bao yêu thương, anh vẫn là người làm em khóc. . .
 Sau bao nước mắt,anh vẫn là người em yêu. . . : )


Chiều buông. Đông rơi nhẹ trên phố buồn tênh, hoa sữa cuối mùa gượng nở bông hoa cuối. Gió khẽ khàng vuốt ve mùi hương nồng còn vương lại khi đông đã chếnh choáng men say mùa cũ. Những đoạn đường đã qua, đã cũ và in hằn lối mòn vì nó đã từng quá quen thuộc, giờ thì chẳng thể mới thêm được nữa, chật vật kỉ niệm cứ men theo ký ức ùa về. Em loay hoay giữa vô vàn nỗi nhớ, giật mình tự hỏi ta đã mất nhau rồi sao? Anh không thể giữ em lại được nữa sao…

Giữ em đi, chỉ một lần thôi được không anh? Đông về rồi em sẽ bớt cô đơn, không phải tự an ủi mình bằng cách siết chặt lấy tay nhau khi bước đi một mình trên phố. Để mỗi đêm về không giật mình tỉnh dậy gặm nhấm nỗi buồn bằng những giọt nước mắt mặn chát, giày vò thương nhớ bằng những lần gọi tên anh trong cơn mơ…

Khi chúng ta đã đi quá xa nhau, nẻo về hun hút, đường xưa lạc bước; muốn quay về điểm xuất phát thực sự rất khó khăn. Tại em lạc đường hay tại anh không chịu đi tìm. Tại ai hay chỉ lại đường yêu gấp khúc, quanh co không lối thoát. Cả hai cứ mải miết đi tìm thứ hạnh phúc xa xôi ảo tưởng để rồi lạc trong chính tình yêu của mình.

Giữ em đi, anh đừng chạy trốn tình yêu bằng cách rũ bỏ hiện tại như vậy. Anh vẫn còn yêu em, yêu nhiều lắm, cớ sao lại dối lòng buông bỏ con tim đang run rẩy nhớ em. Sao không can đảm nói rằng anh cần em, anh nhớ em và em đừng đi. Anh không cho bản thân mình một sự lựa chọn thì hãy cho em chọn được không, em sẽ chọn cách giữ anh để bên anh.

Gió đông về, ai có nhớ ai, phố chiều chật ních thương nhớ vơi đầy, hụt hẫng chới với.  Ngày không anh, nắng thôi không về, sương lạnh ướt vai mềm. Người bảo người còn yêu em, nhưng cớ sao cứ đi xa mãi, xa mãi; em mệt lắm không chạy theo được đâu. Nỗi nhớ trượt dài theo năm tháng rồi vỡ òa, nhức nhối hoài niệm mình em giữ. Anh đừng buông, đừng buông vội như thế.

Cớ sao cả hai không ai đủ can đảm để giữ lấy nhau? Cớ sao tình còn đầy mà tay vội buông? Cớ sao người ta ai cũng bận yêu mà anh chẳng bận tìm em giữa phố đông người. Cớ sao không giữ lấy nhau để bây giờ lạc mất nhau rồi mới hối hả đi tìm…

Gió đông về rồi, lạnh lắm, em thèm cái cảm giác anh xuýt xoa đôi bàn tay em, rồi vỗ về ủ ấp trong lòng tay anh ấm nồng. Thèm được vùi đầu vào bờ vai vững chắc, để mặc cho gió thổi tóc bay, em mơ màng lắng nghe tiếng thời gian ngừng lại. Thèm được chầm chậm bước đi trên phố đông với một ai đó, nhặt nhạnh từng kỉ niệm cũ hai đứa đánh rơi bỏ vào từng con đường quen… để gọi tên nhau, được không anh?

Anh và em đều còn thương, còn nhớ, còn vương, sao không cho nhau một cơ hội để giữ lấy nhau. Một cơ hội để tiếng yêu trở về, để đông bớt lạnh, lòng bớt nguội và tình thêm ấm. Giữ nhau nhé, được không anh…



Thursday, November 27, 2014

Rời bàn tay cuối anh chúc em được bình yên trong cuộc đời...

.Im lặng…
Là một cách để giấu cảm xúc.
 Là thể hiện tận cùng của nỗi đau.
 Là nơi cất giấu mọi bí mật.
 Là khi tức giận không nói lên lời..
 Và đôi khi là một hình phạt đối với ai kia…
Hãy im lặng để suy nghĩ về mọi thứ xung quanh mình .


Thoắt đó, mà mình chia tay nhau đã được 3 năm rồi.

Từ ngày chia tay đến nay cả anh và em đều đã giữ lời hứa là cả sẽ không liên lạc với nhau cho đến khi tìm được một nửa khác thay thế. Những tháng ngày qua, dẫu có lúc anh nhớ em đến cồn cào, da diết nhưng anh cũng cố chịu đựng và dặn lòng mình đừng níu kéo, bởi sự níu kéo chỉ làm cả 2 đau khổ hơn.

Anh thật có lỗi khi yêu em thật nhiều mà lại đành bất lực trước bậc sinh thành, bởi mẹ anh đã dọa sẽ tự tử nếu như anh cưới em. Anh chẳng biết trách ai, chỉ biết trách cho số phận mình sao trớ trêu để đôi mình yêu nhau say đắm rồi lại lỡ chia cắt vì một lý do vô lý, mê tín như vậy chứ?

Mẹ bảo em có đôi gò má cao, tướng sát chồng, mà anh là con trai duy nhất nên cha mẹ nhất quyết cấm anh không được lấy em làm vợ. Cho dù anh đã phản bác hàng trăm hàng nghìn lần cái lý do vô lý đó của cha mẹ, nhưng mẹ anh vẫn khóc lóc, van xin anh hãy bỏ em nếu không bà sẽ chết.

Vậy là anh đành phải chia tay em, chia tay tình yêu mà anh nghĩ là cho đến hết cuộc đời này anh vẫn sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Anh xin lỗi, anh biết rằng ngày đó em đã rất hụt hẫng, rất đau khổ khi bị anh bỏ rơi như thế.

Nhìn em đau mà lòng anh cũng tan nát… Có lẽ, em vẫn thầm trách anh đã không can đảm bảo vệ tình yêu của mình, hoặc có thể em đã nghi ngờ tình yêu anh dành cho em chỉ như gió thoảng qua.

Nhưng, đến nay sau 3 năm xa em, thực tế là anh vẫn chưa hề có một mối tình nào khác. Anh vẫn nhớ về em, vẫn cầu mong cho em tìm được bến bờ hạnh phúc ở một nơi nào đó không có anh.

Để ngày hôm nay, khi em diễm lệ bước lên xe hoa, anh mới yên lòng thay cho mình một bộ quần áo mới. Anh nghĩ từ ngày mai, anh sẽ mở lòng để đón nhận tất cả những điều mới mẻ của cuộc sống.

Chúc em có một gia đình yên vui và hạnh phúc!


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Wednesday, November 26, 2014

Gia đình là nơi bình yên nhất

Sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn
Để tìm lại tận sâu trong trái tim ta, người ta cần và người cần ta ❤
Thở đi nhẹ một kiếp người, vui đi để có nụ cười thênh thang ❤



Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên. Bao lâu rồi bạn không về nhà?

Chiều cuối tuần chớm đông, con phố tan tầm ướt nhẹp cơn mưa nhỏ. Chờ mãi nắng chẳng thấy về mà gió vẫn cứ rít lên từng hồi nghe buốt lạnh. Bến xe bus cũ chật ních người, ai nấy đều tay xách nách mang, nói cười vui vẻ. Hình như họ đang chờ một chuyến xe… một chuyến xe chở nỗi nhớ về quê xa… một chuyến xe mang tên “trở về”. Tôi loay hoay ngồi nép mình một góc, lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, bỗng chạnh lòng khi ai đó hỏi ai kia “Bao lâu rồi bạn không về nhà”… Ừ nhỉ, câu nói bâng quơ ấy lại khiến tôi nặng nề, da diết!

Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên.

Bao lâu rồi bạn không về nhà…

Khi cuộc sống có quá nhiều thứ phải đèo bồng, phải suy nghĩ, khi đó nỗi mệt nhoài đè nặng, kết thành sự cô đơn đến tột độ. Thèm cảm giác tìm thấy một nơi chốn bình yên để tìm về. Nhưng nơi bình yên ấy không phải là cảm giác khi tìm đến với những người bạn chí cốt hay người thương mà là một nơi dù bất cứ nơi nào cũng muốn tìm về. Đó là nhà…

Con người ta quen với việc xa nhà lâu, quen với việc thiếu vắng đi hình bóng cha mẹ và thiếu vắng những nơi chốn cất giữ kỉ niệm thơ ấu. Nhưng đó chỉ là cảm giác thiếu trong chốc lát, trong khoảng thời gian có thể định hình được nhưng không thiếu được mãi mãi. Vì không một nơi nào bình yên và an toàn hơn ở đó.

Bao lâu rồi không trở về mái nhà, bao lâu rồi không nghe giọng nói trực tiếp của cha mẹ, tiếng tíu tít của mấy đứa em thơ và cả tiếng thì thầm của ruộng đồng dân dã. Thời gian lâu đến nỗi chẳng thể nhớ nổi.

Bến xe những ngày cuối tuần chật kín người, ai cũng vội vã, hớt hải đi tìm một chuyến xe mang tên “trở về”; với một nét mặt rạng ngời. Chiều nay cũng vậy, dù thời tiết đã chuyển sang đông nhưng niềm vui khi được trở về quê hương cũng đủ làm ấm lên trái tim họ.

Còn tôi, tôi vẫn loay hoay với câu hỏi tưởng như chẳng có ý nghĩa gì nhưng xé nhỏ ra, nó là cả một nỗi nhớ dài và sự cách xa không đong đếm được.

Nhà… Nơi đó là nơi bình yên nhất mà tôi luôn muốn tìm về để trút bỏ nỗi mệt nhọc, trút bỏ sự ồn ào, vồn vã của đô thị. Được cùng cha lội bùn bắt vài ba con cá ao, rét lạnh nhưng nụ cười của cha sẽ cho tôi trọn niềm hạnh phúc. Được cùng mẹ đội nón tơi đi bắt cua đồng về nấu khế, cay xè, đậm vị quê. Dù khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đó là những gia vị tôi muốn thêm vào cuộc sống của mình mỗi ngày.

Nhưng tôi lại gặm nhấm ngày cuối tuần không trọn vẹn bằng nỗi nhớ nhà, tự vấn bản thân mình rằng cớ sao không sắp xếp được lịch để được “trở về”. Chợt thấy cay xè khi cứ gim chặt nỗi nhớ bằng những lý do ngụy biện cho cảm xúc.

Rằng nhớ thì cứ nói nhớ, muốn thì hãy về, đâu cần phải lý do, bỏ lỡ một vài cuộc hẹn, trừ một vài ngày lương để được ngụp lặn trong hơi ấm của gia đình. Bao lâu, bao xa rồi, hãy học cách chấp nhận sự xa nhà như một thói quen, nhưng đừng để nó thành một thói quen không thể thay đổi được.

Bao lâu rồi bạn không về nhà? Hãy biến câu hỏi đó bằng một chuyến xe mang tên “trở về”. Bạn sẽ thấy ấm áp và hạnh phúc, vì gia đình là nơi bình yên nhất ai cũng muốn tìm về…


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, November 23, 2014

Mạnh mẽ lên, cuộc đời đâu chỉ cô độc một mình em

Buồn làm gì cho đời chán nản
Khóc làm gì cho lệ chứa chan
Chán làm gì cho lý tưởng tiêu tàn
Hãy vững vàng và quên đi tất cả …
Em – Người yêu anh da diết và thương anh tha thiết.
Anh – Người luôn mải miết đi tìm những thú vui không cần thiết


Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không?

Những ngày trời bâng khuâng. Em lang thang dọc khắp các con phố, lạ lẫm, một mình. Đã rất lâu rồi em chẳng còn cảm giác sợ hãi giữa chốn đông người, chẳng còn hoảng loạn khi nhìn đâu cũng thấy không quen, không biết.

Con người ta nhiều lúc chán ghét với việc đi một mình. Nhưng khi đã quá thân thuộc với việc một mình lang thang như vậy, nó bỗng nhiên trở thành một thói quen khó bỏ. Thật giống với việc em yêu anh mà chẳng cần anh bên cạnh như lúc này.

Có phải vì em mạnh mẽ?

Là con gái, ai chẳng cất giữ chút yếu lòng cho riêng mình. Em cũng yếu lòng khi phải tập quen với cô đơn. Quen rồi lại thấy bình thường. Em không khóc khi nhớ anh, cũng chẳng thở than khi anh quên bẵng em trong một khoảng thời gian dài đến mệt mỏi. Chỉ là, em mạnh mẽ, nên em tự ôm về mình tổn thương, sắc lạnh như mảnh trời mùa đông vỡ toạc.

Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không? Con trai luôn là điểm dựa của con gái khi mệt mỏi, lo lắng, khi muốn vứt bỏ những toan tính ngoài kia để lòng bình yên một lúc. Vậy mà em lại tự dựa vào chính mình, vì anh không muốn hiểu em, không muốn lo cho em, không muốn quan tâm em. Vì em mạnh mẽ như anh đã từng nghĩ.


Không phải cứ là con gái thì sẽ hay khóc những lần bị tổn thương. Không phải cứ là con gái sẽ mải mê đợi chờ một tình yêu trọn vẹn. Không phải cứ là con gái thì mới yếu đuối trong bộn bề cuộc sống.

Em đã suy nghĩ như thế đấy, để rồi mạnh mẽ trở thành lớp vỏ chắc chắn, để rồi anh cứ mặc kệ em nơi đây, mặc kệ em hoảng hốt với những nỗi đau lớn dần theo mùa gió. Em như cơn gió hoang hoải ngoài kia, hoang hoảng tìm lại chính mình, tìm lại chút con gái ngày xưa để được anh yêu thương nhiều thêm một ít, quan tâm nhiều thêm một chút.

Có phải vì em mạnh mẽ?

Em chẳng thấy buồn mỗi lần đọc lại tin nhắn anh gửi. Ngắn gọn, lạnh nhạt như cái cách chúng ta bên nhau. Em chẳng dám thốt lên rằng đấy, tình yêu nó màu nhòe nhoẹt như thế đấy, cũng chẳng dám khẳng định rằng, anh là người thương em nhất. Em thương em, thế có lẽ đủ rồi.

Có phải vì em mạnh mẽ?

Mỗi lần nhớ anh, em tự cho mình cái quyền ngồi vu vơ. Vu vơ đoán định xem anh có nhớ em không, hay anh chỉ nhớ đến núi công việc cần giải quyết. Thay vì nhắn cho anh một tin “em nhớ”, em lại một mình viết tiếp trang blog cá nhân, giấu nó đi để không ai có thể đọc. Có khi nào, anh mò tìm được mà chợt nhận ra, “ em yếu đuối biết nhường nào”

Em yếu đuối thật đấy, anh ơi! Em muốn vứt bỏ hết những mạnh mẽ này đi, em không thể gồng mình lên chống chọi với thương tổn từ phía anh. Một lần, quay lại phía em và nhìn trái tim chưa kịp lành đã sẹo này đi anh.

Hay là bởi, em mạnh mẽ, nên anh quay người hững hờ, mặc kệ?



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Friday, November 21, 2014

Vì vợ chồng là nợ nhưng tri kỷ là duyên...

Người ta có thể yêu một người nồng nàn, nhưng cảm giác ấy cũng không thể trốn tránh thời gian mà bỗng dưng phai nhạt.
 Một người có thể là cả thế giới đối với ta lúc này… nhưng cũng có thể biến thành vật cản của ta trong một thời điểm khác.
 Chuyện tình cảm cũng giống như lòng người, khi đầy – khi với, rất khó đoán.
 Thế nên, đừng trách thế gian sao bội bạc, chỉ tiếc cuộc đời lắm gian nan .


Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.

Cuộc sống đôi khi là những điều vô tình. Cũng như việc em vô tình quen anh.

Em là một cô gái sống lặng lẽ với khoảng trời riêng của chính mình, bỏ mặc những yêu đương của tuổi xanh phía ngoài khung cửa nhỏ.

Anh là một chàng trai với trái tim ấm áp và mang nụ cười của nắng, ôm trọn trong lòng bao hoài bão, khát khao.

Em cứ nghĩ, chúng ta đơn giản chỉ đi ngược đường, đơn giản chỉ là hai kẻ xa lạ mà vô tình va phải nhau.

Quán cà phê, một chiều đầy nắng. Bờ hồ im ắng một sớm lạnh thu sang. Anh đến, cuộc sống của em như được tô vẽ lại bởi mảng màu tươi sáng. Giữa đất trời rộng lớn, giữa biển người ồn ã, náo nhiệt kia, em bỗng chốc trở nên hữu hình trong mắt ai. Không còn là một mình cô đơn đi lang thang những ngày rảnh rỗi. Không còn là một mình lủi thủi lên thư viện đọc sách giết thời gian. Không một mình mệt mỏi với những áp lực của việc học hành.


Anh đến, trái tim em hân hoan với thứ xúc cảm lạ kỳ. Phải chăng định mệnh đưa anh tới, phải chăng định mệnh đã gắn kết hai chúng ta.

Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.

Anh là hạnh phúc. Anh là cơn gió vô tình bước vào cuộc đời em. Anh là định mệnh.

Anh có tin không, khi em chẳng còn giữ lấy một chút gọi là hi vọng. Những gì đã qua, những người đi ngang, em thờ ơ nhìn họ bằng thứ cảm xúc sợ hãi. Em sợ sự hụt hẫng. Ừ, hụt hẫng khi một người ta yêu bất ngờ bỏ ta đi.

Vậy mà, anh rồi cũng rời xa em. Hóa ra định mệnh là như vậy, là trớ trêu đến nhức nhối. Định mệnh đưa anh đến, rồi lại kéo anh đi. Anh đi rồi, em chỉ còn biết ngóng trông những ngày hẹn hò trong tiềm thức.

Anh đi trong màu trắng nhạt nhòa, trong nức nở của mùa về xanh ngắt. Hóa ra số phận chỉ ban cho chúng ta một nửa hạnh phúc trong đời, nửa còn lại, buộc ta phải chấp nhận mất mát đau thương.


Ngày ấy anh hứa, anh đi rồi sẽ lại về bên em, rồi sẽ lại dắt em đi lang thang những con đường lá đổ, rồi sẽ lại mua kem để dụ dỗ một đứa ngốc nghếch cứng đầu. Sao anh hứa nhiều thế, để em cứ hoài ôm hi vọng trong nỗi thất vọng không thể nào đối mặt.

Em biết, anh đâu muốn bỏ em mà ra đi. Em biết, là định mệnh, định mệnh bắt anh đi. Em không trách anh nữa đâu, không trách anh trong những giấc ngủ chập chờn chất đầy hình ảnh về anh, không trách anh mỗi lần em nhớ đến mệt mỏi một bàn tay ấm áp.

Anh bây giờ là gió. Một cơn gió trong veo gieo vào lòng em nỗi nhớ đầy hoang hoải.

Em vẫn sẽ không tin vào định mệnh nữa đâu, bởi nó sao mà nghiệt ngã. Và cũng bởi vì, nó đã mang anh đi.

Còn anh, anh có tin vào định mệnh?




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, November 18, 2014

Có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai...

Có lẽ im lặng sẽ tốt hơn cho cả hai, phải không Anh?
Em vẫn yêu Anh như trước, vẫn nhớ Anh như thường lệ đó thôi...
Nhưng mà, thật khó nói ra,
Vì giữa dòng đời hối hả đã có một bàn tay kéo Anh đi xa Em mất rồi...


Em, bây giờ, nhận ra: lòng tham của đàn ông là vô hạn. Em đẹp, họ muốn em đẹp hơn. Em nấu ăn ngon, họ muốn em nấu ăn ngon hơn. Em khéo léo, họ muốn em khéo léo hơn. Họ, chỉ không thích em trở nên thông minh hơn mà thôi.

Có một dạo mà các bạn nữ hay hát bài hát "Anh muốn em sống sao" với một tâm trạng buồn thê thảm. Như thể, việc cô ấy buồn hay vui, hạnh phúc hay đau khổ, đều phụ thuộc tất thảy vào anh chàng mà cô ấy yêu.

Tất nhiên, chúng ta chấp nhận yêu thương một ai đó thì cũng đồng nghĩa với việc trao cho họ cái quyền làm tổn thương mình. Nhưng em thiết nghĩ, đừng làm quá mọi chuyện lên. Chia tay với một người không thương mình, cũng không yêu mình, thì đó là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, diễn ra chỉ phụ thuộc vào vấn đề thời gian. Cảm xúc ấy có thể buồn, nhưng đừng vương quá lâu, sẽ tự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mà thật, em thấy bài hát ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Nói đúng ra, thứ mà bài hát nhắc đến, nếu tinh ý thì nhận ra cái chàng trai cần tìm không phải là cô gái, cũng không phải là tình cảm của cô ấy dành cho anh, mà là một cái bồn cầu - nơi mà khi say đàn ông sẽ tìm đến, nơi mà khi buồn đàn ông sẽ tìm đến, đúng không?

Này anh, không có anh thì buồn thật đấy, nhưng có anh đời em lại buồn hơn!

Em của những ngày tự do là những ngày vô cùng bình yên thoải mái. Em tự làm mình cười, em tự dỗ dành khi mình khóc, em tự vực dậy sau mỗi lần ngã đau, em tự lớn tự trưởng thành. Có anh, em phải lo thế nào để luôn được anh yêu, phải lo tranh đấu với những người con gái khác, phải lo giữ gìn tình yêu không xa tầm với, phải lo rất nhiều thứ mà khi-một-mình em không hề phải lo Tất nhiên, nếu anh là một chàng trai tốt, anh sẽ không để cho người con gái mình yêu phải lo lắng bất cứ điều gì cả, cô ấy sẽ an toàn và an nhiên khi yêu anh. Nhưng anh có chắc chắn được không anh?


Em biết một số bạn gái, vì yêu mà trở nên lệ thuộc rất nhiều vào người yêu. Từ chuyện tóc tai, chuyện quần áo, chuyện thời gian rảnh... Thật ra như thế không có gì không tốt, nhưng thử tưởng tượng xem, nếu mãi tôn thờ và coi chàng trai ấy là mặt trời duy nhất trong cuộc sống của mình, luôn tìm mọi cách xoay quanh anh ấy, sẽ có lúc không còn nhận ra đâu là cái bóng của chính mình. Cuộc sống như thế, thì buồn lắm!

Em, ngày xưa, cũng đã từng là như thế đấy anh!

Em, bây giờ, nhận ra: lòng tham của đàn ông là vô hạn. Em đẹp, họ muốn em đẹp hơn. Em nấu ăn ngon, họ muốn em nấu ăn ngon hơn. Em khéo léo, họ muốn em khéo léo hơn. Họ, chỉ không thích em trở nên thông minh hơn mà thôi.

Em, bây giờ, nhận ra: sẽ không ngây ngốc vì anh chàng người yêu thích em làm cái này mà em không được phép làm cái nọ. Em sẽ cắt kiểu đầu mình thích, xỏ hơn hai cái khuyên tai, xăm một hình xăm nhỏ, sẵn lòng hủy một buổi hẹn hò để đi gặp bạn tán gẫu luyên thuyên - nếu điều đó là hợp lý.

Tóm lại, em sẽ làm những gì mình thích, cho chính cuộc sống tươi đẹp của em. Em cũng sẵn lòng dành một chỗ êm ái trong tim mình cho anh nếu anh chấp nhận cá tính và con người em. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em sẽ coi anh là tất cả, cũng đừng nghĩ rằng vắng anh thì em sẽ buồn. Có nhiều chuyện đáng để buồn hơn là vắng đi một người không coi trọng mình, đúng không anh?



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, November 16, 2014

Anh ơi, Em mỏi chân lắm, đứng chờ Anh lâu như vậy rồi sao vẫn không quay lại?

Có những chuyện bạn không muốn xảy ra nhưng bạn buộc phải chấp nhận.
 Có những điều bạn không muốn biết nhưng bạn buộc phải học.
 Có những người bạn không muốn quên nhưng bạn buộc phải buông tay.
 Bởi ngay cả những điều tệ nhất cũng đều có ý nghĩa riêng của nó .




Tuổi trẻ của Em chắc hẳn chỉ đầy nhóc một đám cảm xúc hỗn độn đối với nhiều người, tất nhiên không thể thiếu Anh. Khác biệt là Em nhớ Anh nhiều nhất có thể, vì Anh là người Em vẫn cứ chờ.

Anh lúc nào cũng nghĩ Em là đứa có nhiều chàng trai theo đuổi. Nhiều khi Anh sợ Em thay lòng bỏ Anh mà đi.

Ấy vậy mà Em bỏ Anh đi thật. Em đi rồi Anh cũng chẳng còn đứng lại chờ Em nữa.

Anh ơi, Anh nghĩ Em đi xa Anh lắm sao? Em vẫn đứng ở đấy thôi, vẫn ngay cạnh vị trí của Anh trước kia. Chỉ là một phép thử ngốc nghếch, hoá ra yêu thương của chúng ta chưa đủ lớn, chưa đủ nhiều để giữ được nhau.

Anh ơi, Em mỏi chân lắm, đứng chờ Anh lâu như vậy rồi sao vẫn không quay lại?

Vì Em là con gái, mà Anh nói Em thật khác biệt nên có nhiều chàng trai thích Em. Trong số đó làm gì có Anh, đúng không? Đơn giản mà, Anh là người duy nhất yêu Em, tiếc rằng chúng ta khi ấy còn quá trẻ con để hiểu thế nào là thương nhớ một người. Chúng ta còn nông nổi mà không biết tin vào tình cảm của nhau. Chỉ cần tin nhau thêm một chút nữa thôi, biết đâu mọi thứ sẽ khác.

Em rất ghét phải đợi. Em càng chán nản hơn khi đợi một thứ đã tuột khỏi tay mình từ lâu lắm. Có vài người sẽ nghĩ Em ngốc nghếch. Em lại tự cho rằng mình đang đi đúng đường. Những tình cảm từ nhiều bàn tay khác trao Emi, Em từ chối. Những yêu thương từ nhiều trái tim khác dành tặng, Em nhất quyết hững hờ.

Có đôi lúc Em giật mình, tự vấn bản thân đang làm gì thế này, tại sao không níu giữ lấy một tình yêu cho chính mình. Em đã từng hốt hoảng sợ hãi Anh ạ. Em sợ mình vô tình làm lỡ hẹn với con tim, vô tình nhiều lần khác nữa để hạnh phúc chạy ngang qua đời mình mà không nắm giữ.

Thực ra, những ngày trời giao mùa cô đơn lắm. Cô đơn như cái cách Em chờ Anh quay về vậy.

Tuổi trẻ của Em chắc hẳn chỉ đầy nhóc một đám cảm xúc hỗn độn đối với nhiều người, tất nhiên không thể thiếu Anh. Khác biệt là Em nhớ Anh nhiều nhất có thể, vì Anh là người Em vẫn cứ chờ.





Kiên nhẫn là gì nhỉ, có phải là mệnh lệnh của trái tim và là kẻ thù của lý trí?

Cái bọn lý trí trong Em nóng nảy lắm Anh ạ, đôi khi chúng giận giữ bức xé cảm xúc. Chúng muốn Em hoặc là nắm lấy một bàn tay đưa ra, hoặc là đi thật xa để tìm kiếm thứ niềm vui an nhiên mới.

Cái bọn cảm xúc trong Em lại ồn ào quá, chẳng bao giờ để Em yên. Lúc thì chúng lôi kỷ niệm ra hành hạ, lúc thì chúng bắt ép trái tim phải nhảy điệu thổn thức. Có những đêm, cảm xúc gọi nước mắt dậy, cấm không cho nó được ngủ yên.
Kỳ lạ Anh nhỉ, nhưng cũng dễ hiểu thôi mà. Có bao giờ Anh phải đợi một điều không chắc chắn không?

Như Em này, cứ chờ Anh về để nói nốt câu xin lỗi, nói trọn câu yêu đương còn lại từ năm ấy.

Em loay hoay mãi, hay tiếp tục, hay bỏ dở, hay đợi chờ, hay bước xa xôi. Anh ơi, Em mệt rồi. Anh về đi...




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Wednesday, November 12, 2014

Hôn nhân là kết quả của tình yêu . . .

Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
 Mong sao bạn luôn yêu và luôn được yêu.
 Nếu trái đất hình vuông thì ta sẽ có các góc cạnh để ẩn náu.
 Nhưng tiếc thay, nó lại hình cầu nên chúng ta phải đối diện với cuộc đời ♥



Những năm tháng vụng dại sắp đi qua, tuổi thanh xuân đang gượng mình viết tiếp những điều cuối cùng trước khi gấp lại trang vở sắp cũ. Em vội vã đi tìm lại những người bạn cũ để tâm sự, đôi chân em muốn đi hết những nơi em chưa bao giờ đặt chân đến trước khi “bỏ cuộc chơi” theo ai đó…

Em sắp bước sang một cuộc đời mới, nhưng không phải là bước một mình mà là bước với một người em đã và sẽ chọn. Người “bạn” đồng hành ấy có phải là người mang đến cho em hạnh phúc thực sự? Em là người nắm rõ câu trả lời nhất đúng không. Em bảo em thiệt thòi khi chọn anh ấy vì phải xa nhiều thứ, cùng anh ấy đến một vùng đất mới, em sẽ òa khóc vì nhớ nhà. Nhưng em có chắc là anh ấy không thiệt không. Có đấy cô gái, anh ấy thiệt khi anh ấy chỉ chọn duy nhất em trong khi xung quanh anh ấy còn rất nhiều người muốn chọn anh ấy.

Một người đàn ông tốt chưa hẳn là người không làm em khóc, đó phải là người lặng lẽ ngồi cạnh lau từng giọt nước mắt rồi ôm em vào lòng. Vì anh ấy đã sẵn sàng bỏ hàng giờ của mình chỉ để được buồn nỗi buồn của em.

Hạnh phúc em tìm được giữa hàng triệu người xa lạ không phải là hạnh phúc được ban phát mà chính là hạnh phúc em giành lấy, giữ lấy nên em hãy trân trọng nó. Kỉ niệm giữa hai người quá nhiều để có thể viết nên một thiên tình sử bằng cả những niềm vui, những thẹn thùng lần đầu gặp, những hờn dỗi, và cả những đau lớn, chia xa từng xảy ra.

Những năm tháng yêu nhau, em luôn là người bày vẽ ra tất thảy những lý do ngốc nghếch để giận dỗi, để trách mắng anh ấy. Nhưng anh ấy thì sao. Anh vẫn nhẫn nhịn, vẫn ân cần và chu đáo vỗ về em khi em bỏ mặc anh giữa cơn mưa chiều vội vã. Mưa xé toạc bầu trời, đổ vào lòng người những dằn vặt... Là anh ấy, vẫn đứng đợi em giữa cơn mưa ấy.

Người ta yêu nhau, người ta xưng hô vợ chồng với nhau nhưng anh ấy thì không, anh ấy chỉ gọi em là “em yêu của anh”. Em vùng vằng trách anh ấy sao không gọi thân mật như thế kia. Cô gái à, có những từ ngữ không thể nói ra một cách tùy tiện được. Anh ấy muốn gọi từ thiêng liêng ấy khi em thực sự là người sẽ đi cùng anh ấy đến suốt đời. Như thế có phải em là cô gái hạnh phúc nhất hay chăng? Một người yêu và trân trọng em cho đến giây phút hai người là của nhau.



Đi qua bao nhiêu cuộc tình, có lẽ em không phải là mối tình đầu khó quên của anh ấy nhưng em lại là mối tình anh ấy sẽ vun đắp cho đến suốt đời. Em trách rằng sao em không phải là người anh ấy yêu đầu tiên. Cô gái à, điều đó đâu quan trọng, điều em nên trân trọng là anh ấy đã chọn em làm người anh ấy muốn yêu và che chở đến suốt cuộc đời. Yêu một người không phải dễ và để cưới một người lại càng khó. Khi yêu, em là người mà họ muốn có được, còn khi cưới thì em là người mà họ cần. Chỉ thế thôi, em hiểu chứ…

Chiều nay, anh ấy và em đi ngang qua tiệm váy cưới, em trầm trồ khen ngợi chiếc váy cưới màu trắng kia đẹp, anh ấy nhìn em cười mãn nguyện. Một nụ cười có lẽ chỉ anh ấy mới hiểu được rằng đã đến lúc em sẽ là người phụ nữ tuyệt vời thứ 2 trong cuộc đời anh ấy. Em đừng giận nhé, và cũng đừng ghen tuông vô cớ nhé. Vì mẹ mới là người phụ nữ quan trọng thứ nhất trong cuộc đời anh ấy khi chưa có em và sau này vẫn vậy. Yêu mẹ anh ấy nhiều, chắc rằng anh ấy cũng sẽ yêu em nhiều như vậy, chỉ là yêu theo cách khác mà thôi…

Một người đàn ông đủ để em thấy tuyệt vời nhất với em, anh ấy đã ngỏ lời bằng một chiếc nhẫn không hoa văn, rất đơn giản nhưng là cả một sự đánh cược với em. Em có muốn cược không, tham gia trò chơi nhé.

Khi trò chơi kết thúc, cô gái à, em đã sẵn sàng mặc váy cưới chưa….

Hạnh phúc đơn giản lắm… Nắm tay anh ấy chặt nhé em. Chúc em hạnh phúc!


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, November 11, 2014

"Chẳng có gì vĩnh hàng đâu ạnh ạ...

...Chúng ta cũng chỉ hiện hữu nhất thời
Tình yêu bây giờ hoặc chẳng bao giờ
Sẽ mang em đi thật xa..."

Đôi khi hạnh phúc không phải là được 1 người yêu…..

…..mà là tìm được 1 người làm bạn yêu đến quên đi tất cả…



Anh à, từ trước đến nay em vẫn tự an ủi bản thân, trong cuộc đời tàn nhẫn và khốc liệt này chí ít vẫn sẽ tồn tại những điều vĩnh cửu. Ví dụ như tình yêu. Người ta có thể hết yêu rồi chia tay, nhưng vẫn sẽ có những người tự nguyện ở bên nhau đến hết đời, trải qua hết thảy thăng trầm vẫn muốn sống vì nhau trọn vẹn.

Em tin, tình cảm của con người có thể tùy tiện biến đổi một cách vô trách nhiệm. Thế nhưng sẽ có ngoại lệ. Rằng tình cảm của em, ít nhiều cũng sẽ là một trong những ngoại lệ ấy. Thế nhưng em đã nhầm anh ơi, chẳng có gì là ngoại lệ hết. Ngay cả việc em có yêu anh bằng tình cảm sâu nặng nhường nào, ngay cả em có biến thành một con ngốc mà mù quáng tin tưởng vào lời hứa của anh, cuối cùng anh vẫn đi, để em đau đáu một mình trong niềm tin vỡ tan, ý thức thì cố tìm cách biện minh cho cái giũ tay lạnh lùng của anh.

Anh à, ngay cả việc em tin vào tình yêu vĩnh cửu thì em có làm gì sai?

Chỉ là muốn yêu anh nhiều hơn một chút, muốn gần anh lâu hơn một chút, cũng là sai lầm của em sao anh? Từ bao giờ em trở nên tội nghiệp thế này?


Thì ra ngay cả khi em cứ cố chấp xoa dịu bản thân rằng mình sẽ làm nên kỳ tích, em đã làm sai từ đó rồi. Em không nên quá tự tin, cũng không nên đặt quá nhiều áp lực vào em, và niềm tin như vậy vào anh. Cuối cùng anh thì phủ nhận nó, còn em thì bắt đầu chuỗi ngày sống trong nỗi đau vô hình và giọt nước mắt vô tận cứ rơi như thể chẳng có điểm dừng. Đến lúc này em mới biết mình đã từng ngây ngốc và kém cỏi thế nào. Em mới nhận ra chẳng có điều gì là vĩnh cửu cả, thứ không vĩnh cửu nhất lại chính là tình yêu, điều trước kia em đã từng cho rằng chỉ cần em cố gắng nắm lấy, là sẽ không bao giờ rời khỏi em.

Thế nhưng có những thứ, càng cố gồng người lên nắm chặt không buông, lại càng dễ rời khỏi chúng ta. Như thể em đang nắm trong tay một nắm cát, anh cứ thế rời xa em như dòng chảy vô tình của thời gian. Nước mắt em rơi còn anh thì đổi khác, cho dù em phải quay quắt trong sự tổn thương không tài nào xóa nhòa nổi, thì cũng là đáng đời.

Ai bảo em quá yếu đuối? Ai bảo anh quá vô tình? Ai bảo tình chúng mình chỉ như nước chảy, dễ dàng phân nhánh phân đoạn rồi khổ đau?

Vậy thì tại anh, tại em hay là tại tình yêu này quá ngắn ngủi?

Ừ thì, có tình nào là vĩnh cửu, là mãi mãi đâu, phải không anh?


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, November 9, 2014

Anh không đòi quà ver web...

Khi yêu, người ta có trăm vạn lý do để yêu, nhưng khi chia tay thì chỉ cần một lý do, một cái buông tay, một câu nói hờ hững, một việc làm tổn thương cũng để một người rời xa một người mãi mãi. Để rồi phía sau những cuộc tình đó, có người lao vào công việc để lấp đầy khoảng trống, có người suốt ngày ngồi ôm mình ngồi khóc, có người không chịu được nỗi đau thì tìm đến cái chết, có người yêu ngay một người khác để trả thù, có người kiêu hãnh bước qua nỗi đau và mở lòng cho một tình yêu mới….và còn nhiều, nhiều nữa....



Những tin nhắn “đòi nợ” kiểu này, Thùy đã nhận được không ít lần kể từ khi chia tay Học. Chuyện của Học và Thùy kể ra thì cũng chẳng có gì đáng nói, giống như những cặp đôi khác quen nhau, yêu nhau rồi cảm thấy không hợp nên quyết định đường ai nấy đi mà thôi. Người chủ động đề xuất lời chia tay chính là Thùy, bởi sau 5 tháng yêu nhau, cô nhận ra, cô và Học không hợp nhau.

Thời gian yêu nhau không phải dài, nhưng đã là yêu nhau thì sao tránh được vấn đề tình phí. Đây là một chủ đề muôn thuở của các cặp đôi yêu nhau, và Thùy cũng như nhiều bạn gái độc lập khác, đều không muốn để người yêu bao tất, mà thi thoảng cô vẫn rút ví hoặc “cưa” đôi với bạn trai. Nhưng tựu chung lại, phần lớn vẫn là Học móc hầu bao, Thùy nghĩ đàn ông làm như thế cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.

Suốt thời gian yêu nhau, Thùy chưa hề thấy Học một lần bất mãn về vấn đề đó, ấy thế nhưng, chuyện lại nảy sinh từ khi 2 người chính thức đường ai nấy đi. Sau những níu kéo bất thành thì Học liền trở mặt, quay ngoắt 180 độ nói với Thùy: “Được, chia tay thì chia tay. Nhưng trước khi mỗi người 1 ngả thì cũng nên giải quyết cho gọn ghẽ những vấn đề tồn đọng đi em nhỉ!”. “Vấn đề tồn đọng?” – Thùy ngơ ngác không hiểu.

Trước cái nhìn thắc mắc của Thùy, Học mới chậm rãi nói: “Anh nói này, khi mình là người yêu thì tất nhiên anh sẽ không tính toán cái gì hết, tình phí kể cả mình anh chi 100% cũng được. Nhưng đấy là nếu mình đến được với nhau, anh đầu tư có kết quả cơ. Chứ chia tay thế này, người muốn cắt đứt lại là em, em nói xem, có phải thiệt thòi cho anh không? Trên đời này có ai muốn làm 1 việc đầu tư không thu lại lợi nhuận chứ? Giả dụ anh muốn đá em thì lại đi 1 nhẽ…”. Học nói đến đó thì Thùy đã hiểu ý của anh ta rồi, liền ngắt ngang: “Thôi, anh nói thế là em hiểu rồi. Anh liệt kê những khoản tiền ra đi, em sẽ trả để anh khỏi phải ấm ức!”.

Sau đó thì Thùy đã được một phen mắt tròn mắt dẹt khi Học rút từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ ghi đầy đủ, chi tiết những bữa hẹn hò mà anh ta phải chi trả 100% và đề nghị cô thanh toán 50% trong số đó. “Đây, anh chuẩn bị sẵn rồi!” - Học vừa cười vừa nói.

Thùy đọc cuốn sổ tay nhỏ mà choáng váng bởi độ tỉ mỉ, cẩn thận của Học khi liệt kê cả tiền gửi xe 5 nghìn, tiềm bơm xe 2 nghìn vào chi phí hẹn hò hôm đó. Vừa tức vừa buồn cười, Thùy lấy tiền ra trả Học với suy nghĩ “cho xong chuyện”. Khi ra về, cô còn được Học sảng khoái đưa lại cho quyển sổ đó, coi như là hóa đơn chứng nhận cô đã thanh toán sòng phẳng.

Tưởng thế là xong chuyện, ai ngờ mấy ngày sau cô lại nhận được tin nhắn của Học, vẫn là cái chuyện tiền tiền nong nong này: “Em ơi, anh quên mất cái khoản 50 nghìn em vay anh đổ xăng, hôm em quên mang ví ấy! Mua cho anh cái thẻ điện thoại, gửi mã số thẻ cho anh nhé!”. Nhận được tin nhắn, Thùy phi ngay ra phố, mua và gửi thẻ cho Học. Lúc đó cô chỉ muốn làm sao nhanh chóng cắt đứt mọi thứ với anh chàng này.

Đấy, thế nhưng mấy hôm sau cô lại nhận được tin nhắn đòi tiền hoa quả mà anh ta mua hôm 2 người đi thăm bà cô ốm như thế. Thùy vì không muốn gặp lại Học nên đề nghị mua thẻ điện thoại trả, Học vui vẻ đồng ý ngay.

Ngỡ là được yên thân, thế mà chục ngày sau, khi Thùy với bạn đang đi siêu thị thì bất chợt gặp Học. Cô muốn tránh mặt nhưng anh chàng đã nhìn thấy cô, vội chạy đến, hớt hơ hớt hải kéo cô ra 1 góc nói: “Đến siêu thị anh mới nhớ, hôm em với anh đi siêu thị mua đồ chung, lần đó anh thanh toán 100% đấy, trong đó có 200 nghìn tiền đồ của em, anh nhớ rõ lắm! Em cho anh xin lại!”.

Thùy chẳng muốn mất thời gian lục lọi lại trí nhớ để xem lời anh chàng đúng hay sai, cô nhanh tay rút tiền đưa cho Học, hơi bực bội hỏi lại: “Có khoản gì nữa thì anh liệt kê 1 thể ra đi, lắt nhắt thế này tôi không giải quyết được đâu!”. Anh chàng xua tay nói: “Không, không! Hết rồi em ạ! Mấy khoản này là anh quên không ghi vào sổ nên sót thôi, còn đa số anh liệt kêt hết vào sổ hôm đưa em rồi!”.

Lại nửa tháng sau nữa, Thùy đi ăn cùng nhóm bạn ở nhà hàng, bất ngờ thay, cũng gặp Học đi ăn với bạn. Nhà hàng chả rộng gì cho cam, Thùy có muốn tránh mặt cũng khó, còn Học vừa nhìn thấy cô thì mừng như bắt được vàng, chạy tới nhỏ giọng: “Em nhớ hôm mình đi ăn ở đây, mà anh được tặng voucher không? Anh tưởng cái voucher đó là đủ cho 1 bữa ăn 2 người, ai ngờ vẫn phải thanh toán thêm một khoản nữa. Bữa ăn đó anh bỏ voucher, có phải em cũng nên chi trả cái khoản đội thêm kia không? Mà hôm đó anh là người trả hết, giờ em cho anh xin lại nhé!”.

Vừa nghe anh chàng nhắc đến tiền nong, Thùy không suy nghĩ hỏi ngay: “Bao nhiêu?”, rồi khi Học đưa ra 1 con số thì cô không trù trừ rút ngay tiền trả Học. Nhưng lần này cô đưa thừa ra cho anh chàng và lí giả: “Tôi đưa cho anh số tiền thừa này, để nếu còn nhớ ra khoản gì nữa thì trừ vào giúp tôi. Và làm ơn từ giờ đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”. Thùy nói xong thì đi thẳng, cũng chẳng buồn quan tâm đến Học đang mắt ngời sáng, vui vẻ cầm số tiền mà cô đưa.. Đúng là hết tình, chuyện tưởng như đùa...




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, October 25, 2014

Em sẽ mất một đời để quên

Nếu ta suy nghĩ hai lần trước khi nói, ta sẽ nói hay gấp đôi.
 May ao thun quang cao

Diệu Hương mệt nhọc mở đôi mắt rồi lặng lẽ quan sát xung quanh. Căn phòng của bệnh viện một màu trắng xóa đến ghê người. Thấy Hương mở mắt, Thắng lao đến bên giường, nắm vội lấy bàn tay Hương hổn hển nói:

“Hương, em tỉnh rồi đó phải không? Ơn trời đã để cho em tỉnh lại. Cảm ơn em đã không bỏ anh ở lại. Cảm ơn em thật nhiều”.

Thắng gục đầu vào bàn tay của Hương và bật khóc. Nước mắt của một người đàn ông chảy dài, tấm tức. Có lẽ anh giống như người từ cõi chết trở về sau khi Hương tỉnh dậy. Nếu cô mãi nhắm đôi mắt đó lại, không biết suốt cả cuộc đời này anh có thể tha thứ cho mình hay không. Hương nhìn anh, khóe mắt lăn dài nước mắt. Cô quay mặt vào trong đầy hờn dỗi. Cô còn giận anh vì một câu thú nhận trong buổi chiều mưa hôm ấy. Thắng nhận ra sự đau đớn trên gương mặt của Hương. Anh muốn nói điều gì đó nhưng rồi anh lùi ra phía sau, nhường chỗ cho bác sĩ vào thăm khám.

Lúc này, bên ngoài cửa, An gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má. Cô nghẹn ngào khi chứng kiến cảnh Hương tỉnh dậy sau những ngày cái chết đã cận kề. An quay mặt đi khi thấy Thắng quay ra phía cửa… Cô trốn chạy…

*****

An bước trên con đường vắng vẻ để về nhà. Thành phố lúc này đã lên đèn. An thấy nhớ Thắng, nhớ đến quay quắt. Đã hơn 1 tháng nay cô không dám gặp anh, thậm chí nghe điện thoại, nhắn một dòng tin cô cũng không dám. Đêm nào cô cũng ôm chiếc điện thoại, ngắm nhìn ảnh của Thắng và cô đã chụp chung trong một chuyến đi chơi xa. Nước mắt cô cứ thế lăn dài cho tới khi cô mệt lả và thiếp vào giấc ngủ.
 Rang su cao cap

 
An biết, những tháng ngày này Thắng còn đau khổ hơn anh. Cô chỉ đau khổ vì phải rời xa người mình yêu còn Thắng bị hai thái cực dày vò. Anh cảm thấy có lỗi với An khi đã làm cô yêu anh nhưng lại khiến cô đau khổ. Anh cũng cảm thấy thương xót Diệu Hương – cô gái còn quá trẻ đem lòng yêu anh đến cuồng si.Thắng đã làm cho cả hai người con gái yêu anh đều tổn thương.

An gặp Thắng rất tình cờ, một cuộc gặp gỡ như là định mệnh. Đó là một buổi tối tan làm muộn, An lững thững đi về nhà và bị Thắng vô tình đâm phải. Thực ra lúc đó phải trách An vì cô đã không tập trung nhưng Thắng rất sốt sắng, đưa cô đi khám ở bệnh viện và đèo về tận nhà. Anh còn xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc phòng khi có sự cố gì xảy ra.
 Giay dan tuong

Hai người quen nhau từ đó. Một tuần cô bị đau chân cũng là một tuần anh qua nhà đèo cô tới chỗ làm. Tình cảm đến tự nhiên và chóng vánh nhưng An vẫn rất chừng mực trong chuyện tiến xa hơn. Cô không muốn vội vàng vì trái tim cô đã không còn đủ chỗ cho những tổn thương và đau đớn.

Và rồi An nhận lời yêu Thắng sau 1 năm quen nhau. Thắng cũng nói với An về Diệu Hương, một cô gái xinh xắn, kém anh 5 tuổi, là con một người bạn của mẹ Thắng. An biết chuyện cô bé yêu đơn phương Thắng nhưng cô không nghĩ tình yêu đó lại lớn đến như vậy. Chính vì thế An mới quyết tâm giữ lấy người mình yêu thương.

 

Thắng chưa từng yêu Diệu Hương nhưng cô không chấp nhận thực tế đó. Bao năm qua, Diệu Hương chỉ chung thủy với Thắng dù cho anh chưa từng đáp lại tình cảm. Thắng động viên An, hãy cho anh thêm một chút thời gian để thuyết phục Diệu Hương. Anh không muốn làm Diệu Hương bị sốc, cũng không muốn Diệu Hương phải tuyệt vọng vì với anh, tình yêu có thể không tồn tại nhưng tình thương và sự trân trọng dành cho Diệu Hương thì rất nhiều.

Yêu nhau hơn 2 năm, quãng thời gian đủ để An hiểu trái tim chân thành mà Thắng dành cho cô. Chính vì điều đó mà An chưa từng trách cứ anh về mối tình không thể dứt bỏ với Diệu Hương. Đã nhiều lần Thắng nói rõ tình cảm của mình với Diệu Hương nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật ấy. Hương yêu Thắng và dù phải đánh đổi cả danh dự của mình Hương cũng không muốn mất Thắng. Để tránh cho Hương tổn thương, Thắng vẫn chưa nói sự thật về người con gái mà anh yêu thương thật lòng. An vẫn chấp nhận là người trong bóng tối của Thắng dù trong lòng cô đôi lúc cũng cảm thấy nhói đau.

Và rồi, chiều mưa hôm ấy, khi Diệu Hương vô tình nhìn thấy An và Thắng hôn nhau trong căn phòng của anh, Diệu Hương đã sốc thật sự. Cô lao ra khỏi căn phòng và chạy băng trong màn mưa. Để An không đau lòng, Thắng đã không chạy theo Hương, vì anh muốn Hương hãy một lần đối diện với sự thật rằng người mà anh yêu là An.

Đêm hôm ấy, Hương tự tử. Cô gái với trái tim non nớt và ngây thơ không đủ sức chịu đựng để chấp nhận sự thật đó. Thắng lao vào viện vì anh không thể bỏ mặc Hương trong tình cảnh đó. An cũng theo anh vào viện nhưng cô chỉ dám đứng từ xa nhìn Thắng khụy ngã bên giường bệnh của Hương. Người nhà của Hương nắm  lấy tay Thắng cầu xin anh đừng rời xa Hương khi con bé tỉnh lại. Nhìn cảnh tượng đó, An cảm thấy đau lòng vô cùng.
phutungoto

An hiểu nỗi khổ tâm mà Thắng phải trải qua. Cô tin, tình yêu mà anh dành cho cô là thật nhưng anh cũng không đành lòng nhìn một cô gái như Diệu Hương mất đi cuộc sống vì mình. Đó là lí do cho quyết định ngày hôm nay của An…

*****

An thu dọn hành lí, chuyển nhà đến một nơi khác để Thắng chẳng bao giờ có thể tìm đến cô. Không có An, trái tim Thắng sẽ đau và tình yêu của Diệu Hương sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương ấy cho Thắng. Rồi anh sẽ yêu Hương, trái tim con người ta đâu phải là gỗ đá để trơ ra trước tình yêu. An tin, Diệu Hương đủ ấm áp và dịu dàng để khiến Thắng rung động. Dù sao, so với Diệu Hương, An cũng có thể sống mà không có Thắng. An không tỏ ra cao thượng, cô chỉ nhận thấy rằng trong cuộc đời đôi khi cũng có những nhân duyên chỉ đến như gió thoảng trong đời. Có lẽ, An và Thắng là như vậy.

Thắng rời bệnh viện và vội vã tới tìm An. Hơn 1 tháng nay anh không thể tìm An vì anh còn bận với Diệu Hương. Khi anh tới, cánh cửa đã khóa, người hàng xóm gửi cho anh một lá thư thật dài. Nhưng nước mắt nhòa đi, Thắng chỉ còn nhìn rõ dòng chữ: “Em yêu anh nhưng em chọn cách rời xa. Hãy để Diệu Hương chữa lành vết thương mà em tạo ra cho anh. Em tin, hai người sẽ hạnh phúc”.

An đi, với một trái tim đau. Cô biết, cô sẽ cần phải dùng tới  cả quãng đời còn lại để quên tình yêu này…              



Giá mà trái tim em có thể ngủ yên

Người nghèo khó chỉ cần vài thứ, kẻ xa hoa tham lam đủ thứ .

 Quan ao cong nhan

Lúc này trong lòng em thật sự hỗn độn. Em không biết bắt đầu từ đâu nữa. Em không rõ đâu là thực là hư. Cứ năm phút một em lại nhớ đến anh, và nước mắt lại trào ra. Em vẫn không dám chắc là chúng mình đang thật sự chia tay, hay đó chỉ là giận hờn thoáng qua rồi đâu lại vào đấy. Nhưng… em có linh cảm xấu, là giờ đây em phải xa anh mãi mãi…

Em còn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình gặp nhau. Một buổi sáng đẹp trời và chúng ta hội ngộ trong chương trình tiếp sức mùa thi. Anh thật nổi bật với khuôn mặt thanh tú, ngời sáng trong chiếc áo thun màu tím. Anh đã thu hút biết bao ánh nhìn của các cô gái trẻ, anh tới đâu bắt chuyện là ở đó trở nên nhộn nhịp và huyên náo. Em chỉ đứng nhìn anh từ xa, và em tự biết mình là một cô bé nhỏ xíu ở một nơi quá nhộn nhịp để anh có thể để mắt tới.

Em ngồi một chỗ như con mèo ngoan hiền, nhìn mọi thứ xung quanh trìu mến và khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên em thấy một dáng vẻ quen thuộc ngồi trước mặt… là anh. Anh đang nói chuyện với một cô gái, vô tình ở ngay trước mặt em. Đột nhiên anh quay ngoắt lại, cười thật tươi và hỏi rằng: em tên là Hương Lan, phải không? Em giật mình trong giây lát, làm sao anh có thể biết được, đây mới là buổi thứ hai em tới đây và còn chưa kịp làm quen với ai cả. Anh chỉ cười. Ấn tượng ban đầu tốt đẹp đã làm em cởi mở hơn với anh, và vẫn luôn tò mò vì sao anh lại biết điều đó.
 
 Sửa máy lạnh

Chiều hôm đó trời mưa thật to, cả đội tiếp sức hai mấy người chen chúc nhau đứng trong cái bạt nhỏ,yếu ớt, đang giần giật vì mưa vì gió. Anh đứng trên ghế và cùng mọi người nâng bạt lên. Thế nhưng vô tình hay hữu ý, anh lại đứng gần chỗ em. Chiếc bạt được nâng lên rồi lại bị gió kéo phần phật khiến em đứng bên cạnh bị ướt nhem, thế mà anh lại nói sao em chẳng bị ướt gì thế này. Và anh cười thật sảng khoái.

Em cũng còn nhớ, lần em ngồi ngoài nắng, anh đã tiến lại gần bắt chuyện và che nắng cho em. Tình cảm trong em nảy nở dần. Sau này, chiều chiều anh vẫn thường đi bộ qua trường em chơi, chở em đi lòng vòng trên chiếc xe đạp cà tàng của em. Chúng ta đứng trên tít lầu 4 khu giảng đường hóng gió, và anh nhẹ nhàng đẩy đầu em dựa lên vai anh… Anh biết không, trong em vẫn còn thấy mặc cảm, vì mình không phải là cô gái dành cho anh, dù anh bảo anh thích cô gái nhỏ nhắn và có chiếc răng khểnh duyên dáng — là em.
phutungoto

Hơn một năm đã trôi qua, anh và em đã có với nhau thật nhiều kỉ niệm. Đó là những tháng ngày hạnh phúc mà em không thể quên được, mối tình đầu của em ạ…. Nhưng rồi chúng ta bắt đầu tranh cãi, giận hờn vì một chuyện mà em và anh không thể chung quan điểm. Sau 2, 3 ngày xa cách, anh và em không thể giận nhau lâu hơn được nữa, anh xin lỗi em và tự trách bản thân mình là một thằng tồi. Những lần giận nhau như thế, trái tim em như muốn nát ra, em khóc rất nhiều và tưởng chừng không bao giờ có thể dừng lại được. Em muốn lao vào học, lao vào làm một cái gì đó để quên anh đi, nhưng thật sự là em không thể. Em không thể ngăn trí nhớ của em thôi nghĩ về anh, những giây phút ngọt ngào có anh ở cạnh, một chỗ dựa mà em đã đặt hết niềm tin yêu vào đó.
 

Anh từng nói với em rằng, anh sẽ mua sợi xích thật là chắc hàn tim em và tim anh lại, dù em có cưa đứt xích thì cũng mất 70 năm nữa, lúc đó em rời xa anh cũng được. Anh đã từng cảm ơn trời vì đã cho anh gặp em, cho anh biết thế nào là yêu và được yêu. Em nhớ mãi hình ảnh nụ cười đáng yêu của anh ngày nào. Hạnh phúc xiết bao, mỗi lần giận nhau như thế, em lại cảm thấy anh yêu em nhiều hơn. Bờ vai nhỏ bé của em lọt trong vòng tay ấm áp và vững chãi của anh…
 Giay dan tuong

Nhưng hôm nay, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc. Anh nói rằng: Em hãy quên anh đi, như thế này em chỉ khổ mãi thôi. Anh hi vọng em sẽ gặp một người xứng đáng với em chứ không như anh. Em ngủ ngon, em nhé!

Em ước gì em có thể làm được những điều anh nói. Một việc tưởng chừng quá đỗi bình thường nhưng giờ lại là một ước ao quá xa xỉ đối với em. Em cũng chỉ muốn trái tim em được ngủ ngon, mãi mãi.




Thursday, October 9, 2014

Tình đầu ơi…

Nếu bạn yêu một người nào đó…
Đừng đợi đến ngày mai để nói cho người ấy biết…
Bởi lẽ…
Ngày mai có thể bạn sẽ là người đến sau. Có những sự chờ đợi là vô nghĩa… Nhưng cũng có 

những con người sống chỉ để đợi chờ… Đó là hạnh phúc…

May ao thun quang cao


Chết nỗi, chiếc răng khểnh ấy không phải của con gái mà là của một thằng con trai 16 tuổi. Chiếc răng khểnh bên trái khóe môi đã làm cho cô bé 15 tuổi xao xuyến. Ngày đó… con trai con gái tuổi 15-17 như chúng tôi hãy còn “khờ nghệch”, thường gọi nhau là mày, tao. Thủy là tên của “đằng ấy”, cha Thủy mất sớm, anh sống cùng mẹ và một anh trai, một em trai. Nhà ba đứa con trong độ tuổi “ăn thủng nồi trôi rế” nên mẹ anh lao động vất vả lắm. Thủy theo ba tôi học nghề bằng công việc đầu tiên là phụ hồ.
Nhà tôi và nhà Thủy cách nhau chỉ một hàng rào, cái hàng rào không phên giậu của nông thôn hơn mười năm về trước khiến hàng xóm bên kia ăn món gì, ngủ mùng màu gì thì hàng xóm bên này đều biết. Ba tôi là thợ hồ giỏi nhưng cách rèn “lính” của ông cũng rất ghê. Thủy hiền và chăm chỉ nhưng có lẽ do “nhắm” anh là “rể đông sàng” nên ba tôi còn rèn kỹ hơn. Hồ hôm qua trộn vừa sao hôm nay trộn non vậy mậy? Chửi. Hồ đổ bê tông trộn khác hồ xây sao mày cũng trộn như nhau? Chửi. Con mắt mày bỏ vô túi rồi hay sao mà cây cột này đã bỏ lập lòn rồi mà xây té nghiêng như thằng xỉn vậy? Chửi.

Rang su cao cap


Thủy đã không được nhận tình phụ tử nồng ấm bởi cha anh mất sớm, giờ lại bị “ông nhạc tương lai” chửi nhiều quá nên “quê” với bạn bè và… bỏ việc. Ngày quyết định lên thị trấn học nghề, Thủy ngoắc tôi ra phía sau hàng rào nhà rồi thảy vào lòng tôi trái dưa hấu to tầm năm-sáu ký. “Tặng mày ăn cho mát ruột. Tao đi, chắc lâu lắm mới về”. Tôi bặm môi muốn khóc. "Mày có… có… thì chờ tao nghen!”. Thủy nói xong gãi đầu, gãi tai cười cười. Nụ cười heo héo nhưng chiếc răng khểnh đẹp rụng tim thì không giấu vào đâu được.
phutungoto

Vậy là ngay cả lời thương mà hai đứa cũng ngập ngừng không dám nói. Nhưng tôi xem câu lúng ta lúng túng sau cùng của Thủy như một lời ước hẹn. Anh ít về nhà, nửa năm, một năm, rồi hai, ba năm… Tôi cũng lên thị trấn học hành, nhưng biển người mênh mông.

Thời gian lặng lẽ trôi. Tuổi xuân sầm sập bay vèo, rồi ai cũng phải có chồng có vợ. Mối tình đầu của tôi không tiễn mà biệt theo năm tháng.
 sua may nuoc nong

Hôm nay chồng tôi quyết định sửa nhà, kìn kìn những xe đất đổ nền đến. Cần trục vươn cao. Trà bánh đã xong. Hóa đơn trao tay. Chừng trả tiền “bà chủ nhà” mới chết sững vì chiếc răng khểnh của anh tài xế. Là chiếc răng bần thần của kẻ gãi đầu gãi tai hơn mười năm trước! Tình đầu ơi…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Kí ức…

Nhưng nếu bạn quyết định yêu hay thích một ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Ðó 

không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn .

Quan ao cong nhan

Tôi đã yêu người con trai ấy không phải vì một ánh mắt, nụ cười hay khuôn mặt phong trần như mình vẫn từng mường tượng về một tình yêu đẹp như cổ tích.
Chiếc áo phông ướt đẫm dính chặt vào người, trông anh càng gầy hơn trong chiếc quần thể thao rộng thùng thình. Tôi cứ đứng dưới tán cây nhìn theo dáng người ấy, lòng dâng lên thứ dự cảm ấm áp rằng chắc chắn tôi và anh sẽ gặp lại nhau. Hai năm sau ngày mưa ấy chúng tôi đã gặp lại nhau như thể đó là duyên phận. Tôi nhận ra anh từ đằng sau giữa đám đông trong siêu thị với hàng trăm gáy người trước mặt. Anh không thể lẫn vào đâu dù buổi chiều năm xưa chúng tôi chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tôi không có bất cứ thông tin gì về anh, ngay cả một cái tên. Thứ mà tôi có được để dành dụm cho một cuộc kiếm tìm lại đơn giản chỉ là một dáng người…


 
Sửa máy lạnh

Khi ấy tôi vừa tròn hai mươi tuổi, sống khép lòng trong nỗi buồn của một người con gái tỉnh lẻ phải xa nhà xuống thành phố trọ học. Có biết bao nhiêu rạn vỡ khi mới chạm ngõ cuộc đời mà ở ngoài kia chỉ toàn là xa lạ. Tôi thậm chí còn không có một căn phòng để đóng cửa khóc mỗi khi lòng trĩu nặng. Phòng kí túc xá với gần chục con người luôn bốc lên mùi xào nấu thức ăn, mùi dầu gió, mùi nước hoa và đủ thứ âm thanh ầm ĩ. Nó không thật sự vui vẻ như trong tưởng tượng của nhiều người. Từng ấy con người có hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, thói quen sinh hoạt cũng khác nhau nên thỉnh thoảng cũng xảy ra mâu thuẫn. Để không nhốt mình suốt ngày trong kí túc và cũng để kiếm thêm thu nhập đỡ đần bố mẹ gánh nặng cơm áo gạo tiền nên tôi kiếm việc làm thêm. Nhưng những đồng tiền cuối cùng cũng bị một trung tâm việc làm lừa mất, vì quá buồn tôi đi lang thang ngoài phố đúng lúc trời tầm tã đổ mưa. 
phutungoto

Chưa bao giờ tôi cảm thấy lòng sũng buồn đến vậy. Tôi cô đơn giữa bao người xa lạ, giữa những toan tính lọc lừa giăng mắc khắp nơi. Dừng lại bên một tán cây để trú mưa, ngóng vào nhà người ta gặp đúng bữa cơm chiều. Nhìn khung cảnh quây quần ấy dấy lên trong lòng tôi nỗi nhớ nhà. Nhớ mình cũng có một gia đình nơi miền quê yên bình đó, lòng tự hỏi không biết giờ này bố mẹ đi làm đồng về đã kịp thổi lửa nấu cơm? Không kìm được lòng mình tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ khi ngoài kia dòng người vẫn trôi đi vùn vụt. Bỗng một dáng người dừng lại chìa ra trước mặt tôi chiếc ô và hỏi nhỏ: “Anh giúp gì được em không?”. Tôi luống cuống không biết nói gì chỉ khóc. Tiếng mưa, tiếng khóc, tiếng xe cộ ngược xuôi vẫn không át nổi tiếng anh ấm áp: “Đừng khóc nữa, chuyện gì rồi cũng qua. Tối rồi em về nhà đi”. 
Giay dan tuong

Anh bước đi, cơn mưa rào trút xuống làm người anh ướt sũng. Sau này khi gặp lại nhau tôi mới biết buổi chiều năm xưa lòng anh cũng buồn phiền vì làm ăn thua lỗ. Ngay đêm ấy anh rời thành phố, gần hai năm sau mới trở lại để gây dựng sự nghiệp từ đầu. Tôi từng hỏi anh sau hôm mưa gió ấy có bao giờ anh nhớ đến một cô gái đứng bên gốc cây ven đường khóc hay không? Anh cười bảo câu hỏi đó ông trời đã trả lời. Chúng tôi đã có một tình yêu rất đẹp dù cũng không ít bão giông…

Giờ thì chúng tôi đã chia xa, chắc bởi vì có duyên mà không có phận. Nhưng tôi vẫn cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên tôi dù chỉ một đoạn đường ngắn ngủi. Anh giờ có người mới còn tôi cũng rẽ sang một con đường khác thế nhưng những rung động đầu đời vẫn luôn là thứ kỉ niệm ngọt ngào như viên kẹo. Tôi đã cất kĩ nó trong một ngăn kí ức…




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sẵn sàng trao gửi cuộc đời

- Cười...không có nghĩa là hạnh phúc..
 Vì phía sau nụ cười đó là sự chua xót , tự dối lòng mình.
 - Im lặng...không có nghĩa là vô cảm..
 Mà phía sau sự im lặng đó là một trái tim lặng câm không biết nói gì khi đối mặt với sự thật
May ao thun quang cao


Khi mẹ anh nói em là con gái nhà giàu học cao, không phù hợp với con trai bà, em rất bàng hoàng. Đó là lần đầu tiên mẹ anh nói chuyện với em nhiều như thế. Ban đầu, em còn tự huyễn hoặc bản thân rằng đây không phải cuộc nói chuyện bình thường, mà là một “buổi tâm tình” giữa “hai mẹ con”, nhưng nhờ thế, em mới hiểu tại sao lâu nay bố mẹ anh giữ khoảng cách với em.
Em luôn cảm nhận được thái độ hững hờ, xa lạ mỗi khi em đến thăm bố mẹ anh, lúc anh vắng nhà. Thường những lúc ấy, em chỉ có thể ngồi ngoài sân nhìn bố anh cắt tỉa cây cảnh. Mẹ anh luôn bận rộn dưới bếp và chẳng cho em vào phụ giúp. Anh biết không, ngồi trong bầu không khí yên lặng, ngượng ngùng để nhìn bố anh tỉa mấy cái cây đến gần trụi lá, em vừa buồn cười vừa tủi thân. Em thấy mình bỗng trở thành dư thừa và vô duyên đến mức hổ thẹn.

Cuối cùng, mẹ anh đã cho em một lời giải thích. Bà hỏi em rằng tụi mình đã tính đến chuyện lâu dài hay chưa. Bà nói hôn nhân khác với tình yêu nhiều lắm. Hôn nhân cần sự tương xứng, hòa hợp. Nhưng em, một cô gái chưa từng chịu cực khổ, lấy anh rồi sẽ sống thế nào? Em, cô gái đã học tới đại học, thì làm sao chung sống với con bà, mới chỉ học hết phổ thông rồi ra đời bươn chải. Mẹ anh hỏi em nhiều lắm, và lẫn trong những câu hỏi ấy, em cảm nhận được nhiều điều.

Rang su cao cap


Có thể bà không biết, rằng em đã nghĩ nhiều về hoàn cảnh chúng mình. Anh biết em là cô gái thực tế mà. Sáu năm trước, khi chúng mình “thinh thích” nhau, đó mới chỉ là tình cảm học trò vô tư, hồn nhiên. Rồi theo thời gian, tình cảm ấy lớn dần. Tốt nghiệp cấp III, em vào đại học, anh đi làm. Thế giới mở rộng trước mắt cả hai. Tụi mình có cơ hội tìm kiếm và chọn lựa được người mới tốt hơn, phù hợp hơn. Ấy vậy mà khi em đã ra trường, hai đứa mình vẫn “bám lấy nhau”, anh vẫn luôn là người biến nỗi buồn của em thành sự nhâm nhi dễ chịu; là người mà em - ngay - cả - trong - suy - nghĩ cũng chợt thấy ấm áp, vững vàng...
sua may nuoc nong

Em đã trưởng thành, cũng nghĩ nhiều đến chuyện tương lai. Trong vô số chuyện tương lai ấy, có chuyện giữa em và anh. Ừ, có lẽ mẹ anh nói đúng, em không đủ dũng cảm để sống một cuộc sống vất vả, khó khăn. Nhưng mẹ anh không biết rằng, em đủ can đảm để bắt đầu cuộc sống cơ cực cùng với người đàn ông yêu thương em và có trách nhiệm với gia đình. Em chọn một người biết vươn lên và không ngừng cố gắng. Một người đã không phí phạm tuổi trẻ của mình vào những thú vui mà dùng nó để gánh vác, chăm lo cho gia đình. Một người không học lên tới đại học nhưng luôn khiến em tự hào vì đã sống mạnh mẽ, lạc quan. Một người luôn cẩn thận, tận tâm với công việc. Một người luôn hành xử chân thành, ấm áp, khiến trái tim em rung động.
phutungoto

Vậy nên em chọn “người đó”. Không cần biết em và anh ấy sẽ đi đến đâu trong tương lai, nhưng hiện tại em chắc chắn rằng đó là người mà mình tin cậy, sẵn sàng trao gửi cuộc đời. Người đó là anh, chàng trai của em ạ.

Và em đã tâm sự với mẹ anh như thế.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, October 5, 2014

Ngay từ lúc yêu, mọi cặp đôi nên tập cho mình kĩ năng giao tiếp rõ ràng

…Em, chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống… Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ (George Moore)

May ao thun quang cao


Hôn nhân cũng cần "tập dượt" bởi hầu hết các cặp đôi đều bỡ ngỡ khi bước vào cuộc sống gia đình.
Bản chất mọi mâu thuẫn trong một mối quan hệ đều xuất phát từ cảm nhận của người trong cuộc về nhau. Chẳng ai trong chúng ta có thể hài lòng về nửa kia mãi mãi. Do đó, những xung khắc xảy ra giữa các cặp đôi yêu nhau, các cặp vợ chồng đều là tất yếu.
Không ai hoàn hảo và chẳng ai có thể hành xử một cách chuẩn mực. Theo đó, không có mối quan hệ nào lành lặn. Chỉ có điều, nếu muốn cuộc sống của mình êm đẹp, mỗi người cần biết hạn chế tối đa những sứt mẻ bằng cách trước tiên là né tránh chúng.
Vì vậy, ngay từ khi chưa kết hôn, các cặp đôi nên "tập dượt" một số kĩ năng để thích ứng với cuộc sống chung.
Rang su cao cap
1. Lên lịch những việc làm cùng nhau
Thiết lập khoảng thời gian chung của hai người để tận hưởng tình yêu và sự quan tâm mà đối tác dành cho mình. Có một cặp đôi chia sẻ bí mật về cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ đó là họ đặt lịch cố định cứ 9 giờ tối hai người sẽ lên giường tâm sự cùng nhau và "chuyện ấy" đến khi cả hai có cảm hứng. Điều này thực sự mang lại cho họ những lợi ích tuyệt vời, cụ thể nó làm giảm áp lực từ công việc, từ các mối quan hệ ngoài xã hội và giúp hai người có một khoảng thời gian thực sự thư thái trước khi ngủ  và "gần gũi".
Mặt tích cực khác, việc lên lịch đó như một đồng hồ báo thức để cả hai vợ chồng biết rằng dù tâm trạng thế nào, cứ đến 9 giờ tối, hai người sẽ phải tự thu xếp việc riêng của mình, gạt bỏ những muộn phiền sang một bên để tâm sự và "yêu" nhau. Đó chính là khoảng thời gian hai người có ý thức tìm hiểu thêm về nhau, cùng tận hưởng những thú vui, sở thích chung bất chấp cả hai đang có những mối quan tâm khác nhau.
Ngay từ khi yêu, bạn cũng nên tạo thói quen thiết lập những khoảng thời gian chung này để chuẩn bị chu đáo cho một cuộc hôn nhân dài lâu. Cả tuần hai bạn không gặp nhau, vậy hãy lên lịch hẹn hò cố định vào một ngày nào đó trong tuần. Trong khoảng thời gian chung này, bạn và người ấy có thể cùng nhau xem một bộ phim, đến nhà hàng thưởng thức món ăn ưa thích hay đến nơi nào đó thú vị hoặc nấu ăn cùng nhau
Khi yêu, mỗi người vẫn giữ lại một chút ích kỉ cho riêng mình, muốn hành xử theo cách cá nhân. Việc lên lịch cùng nhau sẽ giúp cả hai có ý thức liên kết với nhau, tìm hiểu về nhau, tạo một sự kết nối thường xuyên và khiến tình yêu của hai bạn chảy mãi trong trái tim mỗi người. Ngoài ra, việc lên lịch trình cùng nhau còn giúp cả hai biết cách phối hợp làm việc - điều mà mọi cặp đôi rất cần sau khi kết hôn.
Giay dan tuong
2. Học cách kiểm soát cảm xúc cá nhân
Nhiều người luôn biện minh rằng phản ứng cảm xúc là lẽ tự nhiên, không cần phải kiểm soát, giấu giếm chúng khi chúng ta thấy khó chịu. Song điều này lại gây tổn hại lớn cho mối quan hệ đôi lứa. Muốn tránh khỏi những cuộc chiến không thể dập tắt trong hôn nhân sau này, các cặp đôi thông minh cần biết học cách kiểm soát cảm xúc cá nhân.
Sẽ vẫn có những cãi vã, tranh luận xảy ra trong mối quan hệ, nhưng các cặp đôi nên biết tiết chế cảm xúc cá nhân để cả hai không làm tổn thương nhau quá sâu sắc, không để lại cay đắng trong lòng đối phương và sự ăn năn cần chuộc lỗi cho bản thân.
Mỗi chúng ta sẽ có lúc "hiện hình" như một con người khác. Đó là khi cơn nóng giận bùng phát, chúng ta không biết đến đúng - sai, phải - trái và hành xử một cách bốc đồng. Mỗi khi ấy, điều bạn cần làm để kiểm soát cơn nóng giận của đối phương là biết kiềm chế mình lại, không kết tội, không đổ lỗi cho họ, thậm chí bạn còn nên nhận lỗi về mình, dù thực tế bạn không mắc lỗi.
Bạn sẽ thấy mình bị đối xử bất công bằng khi hành xử như thế, song khi bình tĩnh trở lại, người ấy sẽ dễ nhận ra sai lầm của bản thân và dành cho bạn sự tôn trọng, ngưỡng mộ hơn. Hơn thế nữa, hành động của bạn còn trở thành tấm gương để chàng làm theo mỗi khi bạn là người nổi nóng.
Tựu chung lại, cùng nhau học cách kiểm soát các phản ứng cảm xúc sẽ giúp hai người hiểu và biết cách đối phó với nhau hơn. Khi chung sống dưới một mái nhà, cả hai sẽ tránh được những cuộc đối đầu căng thẳng.
3. Giao tiếp rõ ràng
Hầu hết mọi người luôn nghĩ người yêu mình phải hiểu được mình đang nghĩ gì, cảm giác ra sao. Song điều đó sẽ không thành hiện thực nếu bạn không đặt ra nguyên tắc "giao tiếp rõ ràng" trong mối quan hệ của mình. Ngay cả khi hai người ở sát cạnh nhau, yêu nhau đã lâu, bạn cũng không biết chính xác người kia nghĩ gì và ngược lại.
phutungoto
Giao tiếp một cách rõ ràng chính là cách tối ưu để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khi bạn gặp chuyện bất bình, bạn nói với người ấy với giọng điệu có phần trách móc, giận dữ... Nhờ đó, người ấy có thể hiểu được chính xác điều gì khiến bạn không hài lòng. Và nếu nguyên nhân đến từ họ, họ cũng sẽ biết phải làm gì để làm nỗi bức xúc trong bạn vơi bớt.
Nỗ lực chia sẻ quan điểm cá nhân, nói rõ ràng những điều mình suy nghĩ, cảm thấy thì dù việc nhỏ đến việc lớn, hai người cũng tìm được cách giải quyết phù hợp nhất. Giao tiếp một cách rõ ràng vừa giúp hai người hiểu nhau, vừa là cách để hạn chế cãi vã. Tương tự, khi bạn gặp khó khăn, hãy nói cụ thể yêu cần của mình, giải thích chính xác lý do tại sao bạn hành động thì nửa kia sẽ biết cách giúp đỡ bạn hiệu quả nhất.
Có những cặp đôi không có thói quen rõ ràng trong mọi chuyện. Kể cả khi giao tiếp, họ cũng không nói rõ điều mỗi người nghĩ. Trong tương lai, khi họ kết hôn, những va chạm dễ xảy ra hơn, cả hai sẽ khó khó mà tránh khỏi hiểu lầm, ấm ức... Vậy nên ngay từ lúc yêu, mọi cặp đôi nên tập cho mình kĩ năng giao tiếp rõ ràng để thích nghi với cuộc sống vợ chồng dễ dàng hơn.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com