người [ KHÔNG YÊU ] mình ♥
♥ Không có ai đủ [ BAO DUNG ] để chấp nhận mãi
sự [ LỪA DỐI ] của 1 người ♥
♥ Không có ai đủ [ DŨNG CẢM ] để bước bên 1
người luôn xem mình là [ CÁI BÓNG ] ♥
♥ Và….không có ai đủ [ IM LẶNG ] để không hờn giận
1 người quá [ VÔ TÌNH ] …♥ ♥ ♥"
Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.
***
Hồi còn trong bụng mẹ, có lần tôi nghe loáng thoáng: chỉ có con gái mới thay đổi suy nghĩ của thằng con trai. Từ lúc lọt lòng cho đến hôm gặp nàng, tôi mới biết mình quên mất điều đó. Số là tôi rất ghét những cô nàng đeo kính cận, tôi ghét không màng đến nguyên nhân và sẵn sàng… đổ máu để bảo vệ cái mình ghét. Ấy vậy mà hôm họp Hội đồng hương, cô bé cùng quê lôi đâu một cô nàng kính cận rất dễ thương. Mười mấy thằng trong hội thấy gái “lạ” nên không ngừng trêu chọc.
Không biết trời xui đất khiến gì mà tôi lại đưa ra quyết định là tán nàng để cho bõ tức mấy thằng kia. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng: không phải tất cả cô nàng kính cận đều đáng ghét. Không những thế, sau những lần đi chơi cùng, tôi nhận ra rằng nàng rất dễ thương. Tuy nhiên, như ông bà ta vẫn nói, đường đến trái tim một cô gái thật lắm chông chênh. Nhất là tôi lại không giỏi ăn nói và cộc cằn.
Vào một ngày đẹp trời, khi “đánh lẻ” với nàng, không biết phải nói gì nên tôi hỏi:
- Sao mà em đeo kính cận vậy?
- Thì em bị cận thị mà, nàng đáp.
Tôi lại hỏi:
- Sao em lại bị cận thị?
Nàng không nói không rằng gì. Sáp lại gần và đặt tay lên trán. Trong khi tôi đang run thì nàng phán:
- Trán anh đâu có nóng ta. Vậy sao anh bị hâm hen?
Ngay lập tức cơn run của tôi biến mất. Cục tức nhanh chóng được hình thành và tôi sổ một tràng:
- Nè cái cô kia, mắt cô nhìn trai bị cận thị rồi mà bây giờ còn dài mỏ à? Đồ mỏ nhọn. Con gái chi nói tào lao.
Nàng khóc. Bỏ chạy. Mất nhau liên lạc…
***
Thời gian đầu không gặp nàng tôi thấy cũng chả có gì là ghê gớm. Ấy vậy mà một lần lang thang trên facebook, bắt gặp tấm hình của nàng, tự nhiên tôi nhớ nàng đến… ghê gớm. Nàng thích hoa bồ công anh, đó chính là lí do nàng lấy tên loài hoa này để làm accout facebook của mình. Liền sau đó tôi lục lọi trên mạng để tìm kiếm những thông tin về loài hoa này, ngay ngày hôm sau, tôi đăng một mớ hình hoa bồ công anh mà tôi đã đi chụp lên trang của nàng.
Chả có tí gì gọi là tín hiệu của nàng đối với những tấm ảnh đó. Tôi giận tím người, nguyền rủa: “Cô giỏi nhá, cô chảnh vừa thôi nhá, cái đồ vừa cận vừa… thiển”. Từ đó tôi thề sẽ không bao giờ đả động gì đến nàng nữa.
Điều này chỉ kéo dài được hai tuần sau đó. Khi mà một sáng Chủ nhật, tôi nhận điện thoại từ một số máy lạ: “Anh chở em đi tìm hoa bồ công anh nhá”. Ban đầu tôi còn ngờ ngợ, khi nhận ra đích thực là nàng thì máu sĩ diện trong người tôi sôi sùng sục và cúp máy. Cúp máy xong tôi lại thấy day dứt vì mình quá tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một cô gái, mà là một cô gái xinh đẹp nữa, mà nhẫn tâm với một cô gái như thế là…có tội. Vì không muốn có tội nên tôi gọi lại cho nàng, với lời chống chế là “máy anh bị sao ấy” và tất nhiên, là chấp nhận lời đề nghị của nàng.
Tôi không biết nàng nghĩ gì khi ngồi sau yên xe. Còn tôi, rất hậm hực khi nàng chả nói một lời nào rồi nhảy tọt lên xe khi vừa gặp. Thấy nàng im lặng nên tôi cũng làm thinh. Ai đời nào con trai mà để con gái đè đầu cưỡi cổ như thế được. Nhưng mà càng ngày, cái sự im lặng của nàng làm tôi phát bực. Nhưng chẳng lẽ mình mở miệng trước à? Không đời nào, dẫu sao thì tôi vẫn là một thằng đàn ông mà. Nhưng mà tôi không đành lòng khi nàng mãi im thinh thít thế. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cái đầu cộc cằn của tôi cũng loé lên một hướng giải quyết.
Khi xe đang xổ dốc, vừa qua hết khúc cua thì tôi đạp phanh cái “kít”. Rồi tôi giả bộ vừa lên ga nhè nhẹ, vừa nhìn xuống chỗ phanh xe và bảo:
- Hình như cái phanh bị sao ấy.
Nàng vẫn câm như hến. Nghĩ cũng bực chứ. Người đâu mà lạnh lẽo thế không biết. Và khi tôi còn đang bận tìm từ ngữ để nói về cái sự im lặng đáng sợ của nàng thì có một cảm giác lạ. Đầu tiên là tôi cảm giác nhịp thở của mình không được thoải mái, vòng eo có một lực gì đấy tác động. Tôi nhìn xuống, hỡi ôi, nàng… đang ôm tôi.
Thôi chết. Trơ trẽn đến thế là cùng. Con gái chi mà giữa đường giữa sá lại ôm người ta thế không biết. Xung quanh tôi bỗng chốc nhoè đi, hai bên tai ù ù, tốc độ xe cũng không còn được ổn định. Tôi không biết nói sao ngoài việc im lặng cho nàng ôm. Một lúc sau, nàng ghé sát tai tôi và bảo:
- Đây là hình phạt vì cái tội đổ lỗi cho phanh nè.
***
Mò mẫm cả buổi trời cuối cùng tôi mới tìm được bồ công anh cho nàng. Khi cầm những đoá hoa này, nàng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi, la lớn:
- Còn đây là phần thưởng vì tìm được bồ công anh nè.
Ôi mẹ ơi. Phạt cũng là ôm mà ôm cũng là thưởng. Con gái khó hiểu thật, chả biết đường nào mà lần. Có điều là lần này tôi cảm nhận được một điều gì đó từ cái ôm, không lí giải được, chỉ mong nàng đừng chóng buông ra. Và khi cái mong muốn này vừa hình thành trong ý nghĩ thì nàng đã buông thật, sao lại thế này cơ chứ?
Mãi một lúc sau, khi trở về mặt đất, tôi hỏi nàng:
- Sao em lại thích hoa bồ công anh?
- Vì nó giống chiếc áo em đang mặc.
Lúc này tôi mới phát hiện là nàng mặc áo sơ mi trắng, một màu trắng muốt như những cánh bồ công anh, mỏnh manh và tinh khôi.
- Em nên cho anh biết một lí do khác thuyết phục hơn, vì bồ công anh không chỉ có màu trắng. Nó còn có màu vàng và cả tím nữa.
- Anh có muốn làm răng sư tử không?
- Tất nhiên là không.
- Vậy chàng gió thì sao?
- Vẫn không nốt.
- Vì sao?
- Vì răng sư tử sẽ phải mang một nỗi buồn, nỗi buồn ấy còn chứa cả hoài mong, mong những cánh bồ công anh bé bỏng quay trở lại, nhưng rồi sẽ rơi vào tuyệt vọng. Còn gió, tuy có những nét của người con trai nhưng mãi phiêu du thì cũng chẳng mang đến điều gì cho người mình yêu mến. Anh là anh thế thôi, cộc cằn và giản đơn.
- Và cả lạnh nhạt nữa…
Nàng nói thế và ngả đầu vào vai tôi, rất nhẹ nhàng.
***
Vào một buổi sáng, khi tôi còn đang ngái ngủ thì có điện thoại của nàng, tôi vừa nhận cuộc gọi thì nàng hét toáng lên:
- Anh là đồ lừa lọc. Tôi ghét anh.
Rồi nàng cúp máy cái rụp. Tôi chả hiểu mô tê răng rứa gì nên gọi lại. Nàng đã tắt máy. Thế là tôi lao vội đến vòi nước để làm nhiệm vụ với ba mươi hai cái răng, lợi và vòm miệng. Xong đâu đấy tôi phóng xe đến phòng nàng, cửa đóng kín bưng. Tôi gõ cửa, chả thấy ai mở. Thêm mấy cái nữa, cô bé trong phòng hé cửa, thấy tôi, cô bé vội ra ngoài và khép cửa lại, kéo tôi lại gần :
- Kiểu này anh chết chắc.
Nghe cô bé phán mà tôi như muốn đột quỵ. Khi tôi chưa biết phải làm gì thì cô bé bảo có việc nên đi ra ngoài và nhờ tôi… coi phòng. Cô bé vừa đi, tôi tức tốc vào phòng nàng. Nàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào vách phòng, tay cầm những cánh bồ công anh.
- Có chuyện gì mà em làm anh chả hiểu gì. Nói anh nghe nào, ngoan nhé, anh cho kẹo, nghen.
- Kẹo, kẹo, kẹo cái cục gạch. Anh lúc nào cũng kẹo. Người ta lớn rồi chứ bộ, lớn rồi ai thèm ăn kẹo. Anh ác lắm, lừa dối em.
Ôi mẹ ơi. Xỉu. Sao nàng lại độc mồm độc miệng mà phán tôi ác, phán tôi lừa nàng một câu xanh rờn thế này. Tôi đang chuẩn bị tìm hiểu nguyên nhân gì mà nàng nói tôi thế thì nàng chìa tay về phía tôi :
- Không lừa em mà lại nói đây là bồ công anh à? Anh biết em thích bồ công anh lắm không? Không có bồ công anh thì thôi chứ sao anh lại lừa em đây là bồ công anh? Anh nói đi, đây là hoa gì?
- …
- Anh không nói được phải không, để anh nói cho anh biết nhé, đây là hoa tàu bay.
- Em nghe ai nói đây là hoa tàu bay?
- Con nhỏ phòng em…
- Em đúng là, ngu quá hoá… mỏ nhọn mà. Hoa tàu bay tức là hoa bồ công anh đó. Loài hoa này nó có đặc điểm là bay trong gió, ở miền Bắc người ta gọi là bồ công anh, còn miền Nam người ta gọi là tàu bay. Biết chưa? Đồ mỏ nhọn.
Thấy tôi sổ một tràng, lại thêm cái mặt bặm trợn nữa nên nàng không giám nói gì thêm. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng :
- Em xin lỗi. Giờ phải làm sao cho mỏ bớt nhọn anh, mỏ nhọn xấu quá à.
- Thế theo em thì làm sao cho mỏ bớt nhọn?
Tôi hỏi ngược lại nàng, thêm một cái nháy mắt. Như hiểu ý, nàng lườm tôi và cốc yêu lên đầu:
- Đồ đáng ghét, đồ xấu xa. Hãy cho em biết vì sao bồ công anh còn có màu vàng và màu tím nữa đi nào.
- À, chuyện là thế này. Bồ công anh rất thích bay theo gió, bỏ mặc cho răng sư tử ngóng trông. Rồi một hôm, khi chán cảnh này đây mai đó thì nàng sực nhớ đến răng sư tử và muốn trở về nơi mình cất cánh. Khi biết không thể, nàng rất buồn và héo úa, do đó màu trắng tinh khôi của nàng chuyển sang vàng. Còn nàng có màu tím, là do khóc rất nhiều vì nhớ thương răng sư tử. Đó cũng là lí do mà người ta hay gọi màu tím là màu của sự sầu muộn.
***
Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
***
Hồi còn trong bụng mẹ, có lần tôi nghe loáng thoáng: chỉ có con gái mới thay đổi suy nghĩ của thằng con trai. Từ lúc lọt lòng cho đến hôm gặp nàng, tôi mới biết mình quên mất điều đó. Số là tôi rất ghét những cô nàng đeo kính cận, tôi ghét không màng đến nguyên nhân và sẵn sàng… đổ máu để bảo vệ cái mình ghét. Ấy vậy mà hôm họp Hội đồng hương, cô bé cùng quê lôi đâu một cô nàng kính cận rất dễ thương. Mười mấy thằng trong hội thấy gái “lạ” nên không ngừng trêu chọc.
Không biết trời xui đất khiến gì mà tôi lại đưa ra quyết định là tán nàng để cho bõ tức mấy thằng kia. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng: không phải tất cả cô nàng kính cận đều đáng ghét. Không những thế, sau những lần đi chơi cùng, tôi nhận ra rằng nàng rất dễ thương. Tuy nhiên, như ông bà ta vẫn nói, đường đến trái tim một cô gái thật lắm chông chênh. Nhất là tôi lại không giỏi ăn nói và cộc cằn.
Vào một ngày đẹp trời, khi “đánh lẻ” với nàng, không biết phải nói gì nên tôi hỏi:
- Sao mà em đeo kính cận vậy?
- Thì em bị cận thị mà, nàng đáp.
Tôi lại hỏi:
- Sao em lại bị cận thị?
Nàng không nói không rằng gì. Sáp lại gần và đặt tay lên trán. Trong khi tôi đang run thì nàng phán:
- Trán anh đâu có nóng ta. Vậy sao anh bị hâm hen?
Ngay lập tức cơn run của tôi biến mất. Cục tức nhanh chóng được hình thành và tôi sổ một tràng:
- Nè cái cô kia, mắt cô nhìn trai bị cận thị rồi mà bây giờ còn dài mỏ à? Đồ mỏ nhọn. Con gái chi nói tào lao.
Nàng khóc. Bỏ chạy. Mất nhau liên lạc…
***
Thời gian đầu không gặp nàng tôi thấy cũng chả có gì là ghê gớm. Ấy vậy mà một lần lang thang trên facebook, bắt gặp tấm hình của nàng, tự nhiên tôi nhớ nàng đến… ghê gớm. Nàng thích hoa bồ công anh, đó chính là lí do nàng lấy tên loài hoa này để làm accout facebook của mình. Liền sau đó tôi lục lọi trên mạng để tìm kiếm những thông tin về loài hoa này, ngay ngày hôm sau, tôi đăng một mớ hình hoa bồ công anh mà tôi đã đi chụp lên trang của nàng.
Chả có tí gì gọi là tín hiệu của nàng đối với những tấm ảnh đó. Tôi giận tím người, nguyền rủa: “Cô giỏi nhá, cô chảnh vừa thôi nhá, cái đồ vừa cận vừa… thiển”. Từ đó tôi thề sẽ không bao giờ đả động gì đến nàng nữa.
Điều này chỉ kéo dài được hai tuần sau đó. Khi mà một sáng Chủ nhật, tôi nhận điện thoại từ một số máy lạ: “Anh chở em đi tìm hoa bồ công anh nhá”. Ban đầu tôi còn ngờ ngợ, khi nhận ra đích thực là nàng thì máu sĩ diện trong người tôi sôi sùng sục và cúp máy. Cúp máy xong tôi lại thấy day dứt vì mình quá tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một cô gái, mà là một cô gái xinh đẹp nữa, mà nhẫn tâm với một cô gái như thế là…có tội. Vì không muốn có tội nên tôi gọi lại cho nàng, với lời chống chế là “máy anh bị sao ấy” và tất nhiên, là chấp nhận lời đề nghị của nàng.
Tôi không biết nàng nghĩ gì khi ngồi sau yên xe. Còn tôi, rất hậm hực khi nàng chả nói một lời nào rồi nhảy tọt lên xe khi vừa gặp. Thấy nàng im lặng nên tôi cũng làm thinh. Ai đời nào con trai mà để con gái đè đầu cưỡi cổ như thế được. Nhưng mà càng ngày, cái sự im lặng của nàng làm tôi phát bực. Nhưng chẳng lẽ mình mở miệng trước à? Không đời nào, dẫu sao thì tôi vẫn là một thằng đàn ông mà. Nhưng mà tôi không đành lòng khi nàng mãi im thinh thít thế. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cái đầu cộc cằn của tôi cũng loé lên một hướng giải quyết.
Khi xe đang xổ dốc, vừa qua hết khúc cua thì tôi đạp phanh cái “kít”. Rồi tôi giả bộ vừa lên ga nhè nhẹ, vừa nhìn xuống chỗ phanh xe và bảo:
- Hình như cái phanh bị sao ấy.
Nàng vẫn câm như hến. Nghĩ cũng bực chứ. Người đâu mà lạnh lẽo thế không biết. Và khi tôi còn đang bận tìm từ ngữ để nói về cái sự im lặng đáng sợ của nàng thì có một cảm giác lạ. Đầu tiên là tôi cảm giác nhịp thở của mình không được thoải mái, vòng eo có một lực gì đấy tác động. Tôi nhìn xuống, hỡi ôi, nàng… đang ôm tôi.
Thôi chết. Trơ trẽn đến thế là cùng. Con gái chi mà giữa đường giữa sá lại ôm người ta thế không biết. Xung quanh tôi bỗng chốc nhoè đi, hai bên tai ù ù, tốc độ xe cũng không còn được ổn định. Tôi không biết nói sao ngoài việc im lặng cho nàng ôm. Một lúc sau, nàng ghé sát tai tôi và bảo:
- Đây là hình phạt vì cái tội đổ lỗi cho phanh nè.
***
Mò mẫm cả buổi trời cuối cùng tôi mới tìm được bồ công anh cho nàng. Khi cầm những đoá hoa này, nàng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi, la lớn:
- Còn đây là phần thưởng vì tìm được bồ công anh nè.
Ôi mẹ ơi. Phạt cũng là ôm mà ôm cũng là thưởng. Con gái khó hiểu thật, chả biết đường nào mà lần. Có điều là lần này tôi cảm nhận được một điều gì đó từ cái ôm, không lí giải được, chỉ mong nàng đừng chóng buông ra. Và khi cái mong muốn này vừa hình thành trong ý nghĩ thì nàng đã buông thật, sao lại thế này cơ chứ?
Mãi một lúc sau, khi trở về mặt đất, tôi hỏi nàng:
- Sao em lại thích hoa bồ công anh?
- Vì nó giống chiếc áo em đang mặc.
Lúc này tôi mới phát hiện là nàng mặc áo sơ mi trắng, một màu trắng muốt như những cánh bồ công anh, mỏnh manh và tinh khôi.
- Em nên cho anh biết một lí do khác thuyết phục hơn, vì bồ công anh không chỉ có màu trắng. Nó còn có màu vàng và cả tím nữa.
- Anh có muốn làm răng sư tử không?
- Tất nhiên là không.
- Vậy chàng gió thì sao?
- Vẫn không nốt.
- Vì sao?
- Vì răng sư tử sẽ phải mang một nỗi buồn, nỗi buồn ấy còn chứa cả hoài mong, mong những cánh bồ công anh bé bỏng quay trở lại, nhưng rồi sẽ rơi vào tuyệt vọng. Còn gió, tuy có những nét của người con trai nhưng mãi phiêu du thì cũng chẳng mang đến điều gì cho người mình yêu mến. Anh là anh thế thôi, cộc cằn và giản đơn.
- Và cả lạnh nhạt nữa…
Nàng nói thế và ngả đầu vào vai tôi, rất nhẹ nhàng.
***
Vào một buổi sáng, khi tôi còn đang ngái ngủ thì có điện thoại của nàng, tôi vừa nhận cuộc gọi thì nàng hét toáng lên:
- Anh là đồ lừa lọc. Tôi ghét anh.
Rồi nàng cúp máy cái rụp. Tôi chả hiểu mô tê răng rứa gì nên gọi lại. Nàng đã tắt máy. Thế là tôi lao vội đến vòi nước để làm nhiệm vụ với ba mươi hai cái răng, lợi và vòm miệng. Xong đâu đấy tôi phóng xe đến phòng nàng, cửa đóng kín bưng. Tôi gõ cửa, chả thấy ai mở. Thêm mấy cái nữa, cô bé trong phòng hé cửa, thấy tôi, cô bé vội ra ngoài và khép cửa lại, kéo tôi lại gần :
- Kiểu này anh chết chắc.
Nghe cô bé phán mà tôi như muốn đột quỵ. Khi tôi chưa biết phải làm gì thì cô bé bảo có việc nên đi ra ngoài và nhờ tôi… coi phòng. Cô bé vừa đi, tôi tức tốc vào phòng nàng. Nàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào vách phòng, tay cầm những cánh bồ công anh.
- Có chuyện gì mà em làm anh chả hiểu gì. Nói anh nghe nào, ngoan nhé, anh cho kẹo, nghen.
- Kẹo, kẹo, kẹo cái cục gạch. Anh lúc nào cũng kẹo. Người ta lớn rồi chứ bộ, lớn rồi ai thèm ăn kẹo. Anh ác lắm, lừa dối em.
Ôi mẹ ơi. Xỉu. Sao nàng lại độc mồm độc miệng mà phán tôi ác, phán tôi lừa nàng một câu xanh rờn thế này. Tôi đang chuẩn bị tìm hiểu nguyên nhân gì mà nàng nói tôi thế thì nàng chìa tay về phía tôi :
- Không lừa em mà lại nói đây là bồ công anh à? Anh biết em thích bồ công anh lắm không? Không có bồ công anh thì thôi chứ sao anh lại lừa em đây là bồ công anh? Anh nói đi, đây là hoa gì?
- …
- Anh không nói được phải không, để anh nói cho anh biết nhé, đây là hoa tàu bay.
- Em nghe ai nói đây là hoa tàu bay?
- Con nhỏ phòng em…
- Em đúng là, ngu quá hoá… mỏ nhọn mà. Hoa tàu bay tức là hoa bồ công anh đó. Loài hoa này nó có đặc điểm là bay trong gió, ở miền Bắc người ta gọi là bồ công anh, còn miền Nam người ta gọi là tàu bay. Biết chưa? Đồ mỏ nhọn.
Thấy tôi sổ một tràng, lại thêm cái mặt bặm trợn nữa nên nàng không giám nói gì thêm. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng :
- Em xin lỗi. Giờ phải làm sao cho mỏ bớt nhọn anh, mỏ nhọn xấu quá à.
- Thế theo em thì làm sao cho mỏ bớt nhọn?
Tôi hỏi ngược lại nàng, thêm một cái nháy mắt. Như hiểu ý, nàng lườm tôi và cốc yêu lên đầu:
- Đồ đáng ghét, đồ xấu xa. Hãy cho em biết vì sao bồ công anh còn có màu vàng và màu tím nữa đi nào.
- À, chuyện là thế này. Bồ công anh rất thích bay theo gió, bỏ mặc cho răng sư tử ngóng trông. Rồi một hôm, khi chán cảnh này đây mai đó thì nàng sực nhớ đến răng sư tử và muốn trở về nơi mình cất cánh. Khi biết không thể, nàng rất buồn và héo úa, do đó màu trắng tinh khôi của nàng chuyển sang vàng. Còn nàng có màu tím, là do khóc rất nhiều vì nhớ thương răng sư tử. Đó cũng là lí do mà người ta hay gọi màu tím là màu của sự sầu muộn.
***
Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com