Showing posts with label Mãi Mãi. Show all posts
Showing posts with label Mãi Mãi. Show all posts

Monday, July 28, 2014

Tha lỗi cho em được không anh?

"Kỳ thực, trong tình yêu vốn không cần những lời thề non hẹn biển, càng không cần thể hiện bằng sự bi tráng của sinh ly từ biệt. Nó chẳng qua chỉ là cuộc sống yên bình như nước, nhưng bền lâu theo năm tháng"


http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html


Đông đến rồi, em bắt đầu nhớ những lần anh bất thình lình xuất hiện chỉ để đưa cho em túi chườm nóng, hạt dẻ mà em thích, còn đôi khi chỉ là để trao một cái ôm nhung nhớ.

Những người yêu nhau, thường dễ giận hờn nhau.
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html
Đơn giản vì yêu thương trao đi quá nhiều, mà luôn nảy sinh cảm giác bất an. Đơn giản vì đặt trọn niềm tin, nên mới nảy sinh mâu thuẫn. Đơn giản vì, cứ yêu là luôn muốn đối phương chú ý đến mình, mọi lúc.
 
Đôi khi, giận hờn cũng là cách để thu hút sự quan tâm thôi anh!
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
Em biết những lần hờn dỗi vô cớ của em là quá đáng, em không nên quá trẻ con, không nên ép anh phải luôn để ý đến em đến từng cử chỉ như thế. Yêu một cô gái trẻ con và luôn thiếu cảm giác an toàn như em, chắc anh vẫn mệt mỏi lắm đúng không?
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
Bởi vì chính em còn cảm thấy mệt mỏi với chính mình, em đã nhận ra cách thức yêu sai lầm của bản thân, và rồi cảm thấy có lỗi với anh biết bao nhiêu. Em luôn nghĩ đến bản thân trước khi nghĩ đến cảm nhận của anh. Yêu một cô gái ương bướng và ích kỷ như em, chắc anh vẫn phải nhường nhịn nhiều lắm?
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
Thời gian chúng ta yêu nhau đủ để cho người khác trải qua vài ba mối tình, chúng ta dường như hiểu hết tất cả tính xấu của nhau để theo đó bắt đầu dung hòa bản thân. Em biết anh luôn chấp nhận toàn bộ con người em, kể cả những điểm xấu, nhưng cũng chính vì thế mà em luôn cảm thấy tự ti với chính mình.
 
Nhưng anh à, sau tất cả mọi chuyện, em muốn nói với anh rằng, em xin lỗi, xin lỗi anh thật nhiều!
 
 
http://baohobaominh.com/

Em không nên nóng giận vô cớ, cũng không nên tránh mặt anh và tỏ ra trẻ con như thế. Em biết em cần phải người lớn hơn, cần phải hiểu chuyện như những cô gái khác. Khi chúng ta cãi vã không nhất thiết là anh phải làm hòa trước, đôi khi em cũng cần phải để ý hơn tới cảm nhận của anh.
 
Vẫn là thói quen anh sẽ nhường nhịn, nhưng lần này anh lại bỏ mặc em. Em đã hiểu, anh bắt đầu không chịu nổi những thói xấu ấy của em. Còn em thì bắt đầu thấy lạc lõng và bơ vơ, khi lạc bước giữa đám đông mà không có anh bên cạnh.
 
http://tuonghoa.com/
Mùa đông bắt đầu trở mình đi qua những con phố nhỏ, em bắt đầu cảm thấy cô đơn đến muốn khóc. Và rồi em nhận ra, em đã phải ỷ lại và dựa dẫm vào tình cảm của anh nhường nào. Vậy mà, em lại luôn hẹp hòi với anh. Là em sai, và em nhận lỗi rồi!
 
Đông đến rồi, em bắt đầu nhớ bàn tay ấm áp của anh cuộn tròn lấy tay em để ủ ấm, bắt đầu nhớ những lần bước vội trên những con phố vắng người, chiếc hôn trao vội còn vương cả hơi lạnh trên môi, hanh hao bay trong gió.
 
 http://nhakhoa55thanglong.com/
Đông đến rồi, em bắt đầu nhớ những lần anh bất thình lình xuất hiện chỉ để đưa cho em túi chườm nóng, hạt dẻ mà em thích, còn đôi khi chỉ là để trao một cái ôm nhung nhớ.
 
Đông đến rồi, em bắt đầu cảm thấy cô đơn bởi vì bỗng dưng không có anh bên cạnh.
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html



 Bắt đầu cảm thấy thiếu đi một hơi thở, thiếu đi một người để em quan tâm, thiếu đi một người yêu thương em thật nhiều.
Tha lỗi cho em được không anh? Cho em đến gần anh và dang rộng đôi tay chờ vòng ôm ấm áp. 
 
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html
Đông đến rồi kìa, ôm em đi anh!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Là người thứ ba

"Cuộc đời luôn phải trả giá, tuy nhiên mình lựa chọn cách sống và làm việc như thế nào để thanh thản nhất. Cái sự sướng, khổ không phải tự dưng áp đặt vào từng con người, mà do cảm nhận về mặt ý thức: “Khổ là vì nhìn người ta quá sướng”.

http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html



Cô ấy và em, ai đúng ai sai? Một người cố chấp siết tay những thứ đã không thuộc quyền sở hữu một cách vô tri. Một người bước chân vào chuyện tình tưởng như chật chỗ nhưng ai ngờ đã đầy những vết nứt...
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html

Không phải kẻ đến sau nào cũng là người thứ ba. Có những người đã đứng sẵn đó từ rất lâu nhưng lại vô tình trở thành người chéo chân phá hoại. Thế mới nói đừng bao giờ dương dương tự đắc, có những sự thật phải đi đến cuối con đường mới cay đắng nhận ra.
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
Chúng ta bước cạnh nhau như hai thực thể có một chút liên quan với danh nghĩa "người yêu". Nhưng thử nghĩ xem đã bao giờ chúng ta là của nhau trọn vẹn?
 
Cô ấy đến sau, nhưng cô ấy lại có những điều em chưa bao giờ được có. Anh thấy mình có lỗi gì đó với em không?
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
Những xế chiều tan tầm chúng ta thả mình xuôi ngược giữa những ngã tư. Khói bụi, còi xe, tắc đường đã đủ mang bao nhiêu ngột ngạt. Người cầm lái lặng thinh mặc kệ tim mình trôi nơi lối rẽ khác. Người ngồi sau cũng chỉ bình thản đón nhận những nỗi vô tâm.
 
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
 
Gặp nhau mới khó nhưng rời xa nhau đôi khi chỉ cần một tích tắc. Thoáng xao lòng, phó mặc tâm trí mình theo đuổi một hình dung khác, cũng là lúc tự mình chấm dứt những nỗi niềm đã có cùng nhau.
 
Cô ấy và em, ai đúng ai sai? Một người cố chấp siết tay những thứ đã không thuộc quyền sở hữu một cách vô tri.
http://baohobaominh.com/
Một người bước chân vào chuyện tình tưởng như chật chỗ những ai ngờ đã đầy những vết nứt. Người đứng giữa là anh biết làm gì với nghĩa cũ tình xưa và nhớ thương mới bén mùi nồng thắm.
 
http://tuonghoa.com/
Hạnh phúc này đã bao giờ em đã được nắm lấy hay chưa?
 
Mặc định mình viên mãn với hạnh phúc này có chăng cũng là một sự ngộ nhận tham lam. Khi bản thân em chưa bao giờ thấy anh là một người quen, nhưng cũng không hoàn toàn vô hình như người lạ.
 
http://nhakhoa55thanglong.com/
Bội phản, lọc lừa, dối gian em sẽ không bao giờ quy chụp. Chỉ biết tự trách mình đã cố chấp quá lâu! Những thứ không phải của mình, mãi mãi không thể nắm chặt trong lòng bàn tay. Của người ta, em xin buông lơi hết...
 
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html
Đành trả anh về với nơi đáng lẽ ra anh vẫn vốn dĩ thuộc về trước đó. Cô ấy và em, ai mới đúng là người thứ ba?
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Vì cuộc đời này hãy...

"Chúng ta không phải thánh nhân, cho nên thường đi vào con đường sai lầm, thực ra, con đường không sai, cái sai là ở sự lựa chọn. Nếu như trên con đường đi sai hướng đó, người khác bước chân chuệnh choạng, mặt mày cau có, mà chúng ta vẫn tươi cười như hoa, thản nhiên bước về phía trước, lâu ngày sẽ biến con đường sai lầm đó thành một phong cảnh, sẽ thắp sáng đôi mắt của người khác, cũng làm cho tâm trạng bản thân trở nên vui vẻ. Khi cái tâm của ta có sự đổi khác, thì con đường dưới chân cũng thay đổi, ánh dương càng rạng rỡ, bi thương càng rời xa."

http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html



“Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.

Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý tại một Tập đoàn lớn.
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html
Người CEO rất ấn tượng với CV của chàng trai trẻ khi trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc. 
 
- Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không? - Vị CEO hỏi.
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
- Không bao giờ. chàng trai trả lời.
 
Vị CEO bèn hỏi tiếp:
 
- Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?.
 
- Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác - Chàng trai trẻ trả lời.
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
- Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào? Chàng trai trẻ trả lời: “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.
 
Người CEO im lặng một lúc. Sau đó, ông đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.
 
- Trước đây, có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?.
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
- Thưa ngài, xin thú thực là tôi chưa bao giờ. Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ bảo mẹ có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi. Tôi động vào chỉ khiến công việc của bà chậm lại - chàng trai trả lời.
 
Một cuộc phỏng vấn xúc động 1
 
Vị CEO nghe xong liền nói: “Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.
 
Qua ánh mắt và giọng nói của người CEO, chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình chắc rất cao. Anh vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà khi ấy dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Bà đưa hai bàn tay mình ra cho con trai mình.
 
http://baohobaominh.com/
Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình. Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được mẹ khẽ rùng mình mỗi khi anh rửa chúng trong nước.
 
Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh.
 
Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.
 
Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.
 
Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại nơi phỏng vấn.
 
- Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không? - Vị CEO nhận thấy một đêm dài không ngủ trên đôi mắt của chàng trai.
 
http://tuonghoa.com/

- Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại. Chàng trai trả lời. 
 
- Vậy hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào? - Vị CEO nhíu mày.
 
Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:
 
http://nhakhoa55thanglong.com/
- Thứ nhất: Tôi thấu hiểu thêm những gì tôi đã có được nhờ có mẹ ngày hôm nay. Thứ hai, tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào. Thứ ba, tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.
 
- Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý, hoặc một người trong tương lai sẽ ở cấp quản lý cao hơn của Tập đoàn này. Vị CEO nói.
 
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html
Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác;
 
Người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó;
 
Và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình...
 
Và còn nữa, xin chúc mừng anh. Anh đã được tuyển.
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tại sao em vẫn thấy cô đơn thế?

"Vì vợ chồng là nợ nhưng tri kỷ là duyên. Vợ chồng là nghiệp báo nhưng tri kỷ là món quà của thượng đế. Vì vợ chồng là định mệnh mà định mệnh thường mù quáng bởi định mệnh chọn người theo thời điểm. Tri kỷ là một bí mật trong tim, dịu dàng và đẹp đẽ như ánh sáng có khả năng chữa lành mọi vết thương.
Đó là lý do tại sao sau bao nhiêu năm vật đổi sao dời, sau bao sóng gió của cuộc đời, sau bao đổ vỡ trong tình yêu chúng ta vẫn còn chiếc phao cứu sinh, còn một điểm tựa để bấu víu, để tiếp tục sống và tiếp tục tin yêu..
Chúng ta đã may mắn biết bao, bởi chúng ta không bao giờ đặt tên cho tình cảm của mình là tình yêu. Chỉ là tri kỷ thôi, để còn có thể nghĩ về nhau, mãi mãi."


http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html


Này em đừng hờn ghét nỗi cô đơn. Chính em tự để nó trong túi áo, nào ai khác có thể gieo ưu phiền vào em nếu em không muốn. Và cũng nào ai có thể nhặt lấy nỗi cô đơn trong em nếu em không chịu vứt nó đi!
 http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html

Đã nhiều hơn một lần tự hỏi sao em luôn thấy cô đơn. Đã nhiều hơn một lần em thử nhìn lên bầu trời kia và thấy mình tựa như những vì sao ấy. Xung quanh em là muôn vạn những vì tinh tú khác, những hành tinh và cả những hố đen ngoài kia. Tất cả xoay vần trong cả một vũ trụ rộng lớn, kỳ diệu – bao gồm cả em.
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
Vậy tại sao em vẫn thấy cô đơn thế?
 
Em cảm thấy thật  đơn độc khi em ở một mình. Quả thật không ai mà không lẻ loi khi chỉ có riêng mình đâu em. Ta không thể giao tiếp một mình, không thể vui khi chơi một mình, ăn cũng không ngon khi ăn một mình… Và cảm giác như cái chết bất hạnh nhất cũng là chết trong đơn độc. 
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
Nhưng em cũng cảm thấy thật đơn độc khi em ở bên mọi người. Em đâu phải Robinson trên đảo hoang mà em cứ mãi ở một mình được. Nhiều lúc em ở những nơi thật đông người. Em đi trong dòng người. Em đã gặp, đã nói chuyện, đã nhớ và bước vào trái tim của rất nhiều người. Và họ cũng bước vào thế giới của em… Thế mà đôi khi ta vẫn lạc lõng. Trái đất này rộng lớn đến thế mà đôi chân bé nhỏ của em cũng chẳng biết phải đi đến đâu. Đến đâu để những buồn chán và lạnh lẽo rơi từ túi áo em ra được. 
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
Vậy mà em vẫn cô đơn khi ở bên những người hiểu em nhất trên thế giới này – gia đình. Tổ ấm ấy bao bọc em từ lúc em sinh thành. Và chẳng có ai trên đời có thể yêu em vô điều kiện, yêu em hoàn hảo, hiểu em được nhiều như họ được.
http://baohobaominh.com/
Chắc chắn chẳng ở đâu trên thế giới này, em có thể cảm thấy an toàn và hạnh phúc hơn khi ở bên gia đình cả. Nhưng ta cũng chẳng hiểu sao, sau một ngày mệt mỏi ta trở về nhà. Và nơi ấy vẫn khiến em có chút lạc lõng, vẫn không thể xua tan những xô bồ của cuộc sống đang rối bời trong lòng em. Mà nỗi cô đơn ấy thật đáng sợ vì ta đang cô độc trong vòng tay của chính những người yêu thương mình.
 
Em biết không? Là vì thời gian. Thời gian khiến em muốn bay đi khỏi mái ấm bằng chính đôi cánh trưởng thành của mình. Em đôi chút cô độc bên những người thương yêu ấy vì em không muốn mình mãi là một đứa trẻ được bao bọc trong vòng tay của bố mẹ. Nhưng gia đình vẫn mãi là điểm tựa của em.
 
Nhưng đáng sợ nhất, em cô đơn khi ở bên người yêu mình. Người ấy, ngay từ lần đầu tiên nhìn vào trong đôi mắt, em đã thấy được niềm tin, tình yêu, tương lai và hạnh phúc. Người ấy là bạn tri kỷ, là người anh trai, là người hùng, là chàng hoàng tử, đôi khi là gã dở hơi mà em yêu say đắm. Thế mà em có thể cô đơn đến mức rơi nước mắt, chết đắng trong lòng khi em ở bên anh ấy.
 
 
 
Chỉ là một khoảnh khắc nào đó, một câu nói nào đó, một mùi hương thoang thoảng khiến em hụt hẫng. Hạnh phúc đong đầy, căng tròn như trăng rằm chỉ khuyết đi một chút xíu thôi là nỗi cô đơn đã len lỏi và ám ảnh lấy em. Nỗi niềm ấy không bao giờ biến mất, nó luôn thường trực, nhen nhóm, chậm rãi và tinh khôn chờ chực để chồm lấy em…
 
Lần này là lý do gì em nhỉ? Trái tim? Tạo hóa? Thời gian? Có lẽ tôi đã ngụy biện cho em vài nguyên nhân. Nhưng em sẽ hiểu tại sao em cô đơn chính là do em!
 
Dù có ở đâu, với ai, trái tim em vẫn bơ vơ là thế. 
 
http://tuonghoa.com/
Vì em chưa từng nghĩ xem mình ước mơ điều gì? Ước mơ cho ta biết mình là ai, cho ta một dự phóng lớn lao để làm người. Thế mà giữa bao điều em muốn, em chẳng khát khao cháy bỏng đạt được thứ gì.
 
Vì em chẳng đam mê một công việc gì? Em cũng như bao nhiêu người trẻ khác không biết mình sau này nên làm nghề gì và mình thích nhất nghề gì? Chẳng có một công việc nào khiến em nghĩ về nó khi thức dậy và trước khi đi ngủ. Chẳng có công việc nào mà em toàn tâm toàn ý tới mức làm việc mà nghỡ mình không phải làm việc.
 
http://nhakhoa55thanglong.com/
Vì em chẳng bao giờ tìm hiểu xem mình thực sự ai? Sao em luôn đi tìm bản thân mình trong những thứ xa xăm, lạ lùng ngoài kia mà em không nhìn vào chính mình trước. Trong em có nhiều con người lắm: Em muốn mình là ai vậy? Là “ai” để thực sự được là em. Để em có thể nói, cười và sống không chút nghi hoặc và hối hận vì em đã sống như là ngày cuối cùng em sống trên đời vậy.
 
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html
Và em đừng bao giờ tìm một ai, đi đến một nơi nào để làm vơi nỗi cô đơn, trước khi em tự tìm lấy chính mình. Em tự  nhìn vào tâm hồn mình xem cái khoảng trống cô đơn em tưởng nó ở đó còn hiện hữu không? Vì ta đâu thể lấp đầy những thứ đã đong đầy. 
 
Này em đừng hờn ghét nỗi cô đơn. Chính em tự để nó trong túi áo, nào ai khác có thể gieo ưu phiền vào em nếu em không muốn. Và cũng nào ai có thể nhặt lấy nỗi cô đơn trong em nếu em không chịu vứt nó đi!
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Vì là con gái...

"""Sợ hãi những thứ không tên của ngày mai là điều tự nhiên. 
Nhưng phí phạm ngày hôm nay vì sự hèn nhát đó là điều ngớ ngẩn nhất."""

http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html



Vì là con gái nên trái tim yếu mềm, hãy yêu thương hết mực đậm sâu, chân thành chia sẻ, để thấy rằng có nhiều người vẫn sống với nhau bằng tình yêu rất đẹp.

Bất cứ một côn gái nào cũng đều xinh đẹp và đáng yêu theo cách của riêng mình.
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html
Chính vì vậy, tất cả mọi cô gái đều đáng được trân trọng và nâng niu.

Là con gái, nên nhận ra giá trị của bản thân, đừng để bị tổn thương quá nhiều, quá lâu hoặc quá sâu.

Là con gái, phải luôn mỉm cười thì duyên mới thắm, tình mới đầy và hạnh phúc mới dài lâu!
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html

Một số cô gái thường yếu đuối, vin mình vào một mối tình đã cũ, luôn nhớ về một người yêu đã xa, chỉ để tự giày vò mình với nỗi đau, tự đóng khung mình vào một trời kỉ niệm. Con gái à, yêu thương nhạt nhòa rồi thì sẽ nhanh chóng bay đi, chúng ta có khờ khạo trao yêu thương nhiều thêm nữa thì người cũ cũng không lấy làm bận tâm đâu nhé! Chỉ tổn thương mình một cách không đáng mà thôi.
http://vinainternet.com/nsp/Website.html

Một số cô gái thường hay thay đổi mình, trút bỏ một con người cũ, trở thành một con người khác, lạ lẫm đến ngỡ ngàng. Thật ra, khi làm như thế, chính bản thân đã phô ra sự tổn thương to lớn nhất. Đừng vì một ai đó mà đánh mất mình như thế, chúng ta không là người xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất, nhưng chúng ta đã là duy nhất. Mà mỗi cô gái là duy nhất, đều rất đáng được yêu thương!
 
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
Một số cô gái khác thường chơi đùa với những mảnh tình hờ hững, trao yêu thương rất vội, lại nhanh chóng rời bỏ đi sau khi thấy lòng nguôi ngoai hơn một chút. Nhưng con gái à, con người ta ai cũng có trái tim để yêu thương. Chúng ta được phép buồn và trách than cho những chuyện cũ đã qua, nhưng không được phép dùng chuyện của mình làm tổn thương đến người khác. Người đến sau yêu thương bạn không có nghĩa là họ xứng đáng trở thành một người thay thế. Con gái chắc sẽ hiểu, cảm giác bị bỏ rơi tồi tệ đến mức nào. Khi ấy, liệu có còn đủ nhẫn tâm để lừa dối họ nữa không?

http://baohobaominh.com/

Vì là con gái nên trái tim yếu mềm, hãy yêu thương hết mực đậm sâu, chân thành chia sẻ, để thấy rằng có nhiều người vẫn sống với nhau bằng tình yêu rất đẹp.
http://tuonghoa.com/

Vì là con gái nên hãy suy nghĩ giản đơn, biết lo lắng cho người khác và cũng đừng quên lo lắng cho bản thân mình.
http://nhakhoa55thanglong.com/

Vì là con gái nên hãy luôn sống nhiệt thành, luôn mạnh mẽ và chỉ được phép yếu đuối khi cần thiết, để đến một lúc nào đó, chẳng còn ai bên cạnh, ít nhất cũng có thể tự vực dậy bản thân.
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html

Và cuối cùng, là con gái, hãy tập sống với sự cô đơn một thời gian, hãy học cách đi một mình, học cách mỉm cười và học cách yêu thương bao dung hơn với tất cả. Đến khi có một chàng trai xứng đáng xuất hiện, anh ấy sẽ thấy mình may mắn vì sở hữu một cô gái hết mực đáng yêu! 
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com