Showing posts with label Kinh doanh. Show all posts
Showing posts with label Kinh doanh. Show all posts

Monday, December 8, 2014

Hoa Hậu Kỳ Duyên :Trong chuyện tình cảm, mọi người đến với nhau đều do cơ duyên

Trong buổi giao lưu độc giả hôm 10/12, tân Hoa hậu Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã "bật mí" những điều thú vị sau khi đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2014.

Ngày 10/12, tân Hoa hậu Kỳ Duyên đã có buổi giao lưu trực tuyến để trả lời những câu hỏi của người hâm mộ. Khi được hỏi về những thay đổi sau khi đăng quang, Kỳ Duyên cho biết đây là bước ngoặt trong cuộc đời cô nhưng với gia đình, bạn bè thì Kỳ Duyên vẫn luôn là chính mình. Ảnh: Zing

Một khán giả tò mò hỏi: "Khi bạn được làm hoa hậu rồi, bạn có dự định gì cho tình yêu của mình? Yêu đại gia hay yêu người bình thường?". Tân Hoa hậu thẳng thắn trả lời: "Trong chuyện tình cảm, mọi người đến với nhau đều do cơ duyên, đối với bản thân em thì điều quan trọng nhất vẫn là sự chân thành". Ảnh: Zing

Kỳ Duyên cho biết, khi đã là người nổi tiếng rồi, có được chiếc vương miện cao quý rồi, Kỳ Duyên tiếp tục đến phòng tập để giữ vóc dáng và sẽ duy trì thói quen này bởi tập luyện thể thao là một đam mê. Ảnh: Zing

Tân Hoa hậu cũng chia sẻ rằng ban đầu khi nghe được khá nhiều lời đánh giá về mình, cô cũng có chút buồn nhưng những lời nói đó sẽ góp phần giúp cô hoàn thiện bản thân hơn để xứng đáng với danh hiệu được trao,cũng như sự ủng hộ của mọi người. Ảnh: Zing

Sau khi đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2014, tân Hoa Hậu Kỳ Duyên dự định sẽ trở về quê hương Nam Định và trường cũ, sau đó tham gia một số các hoạt động xã hội có ý nghĩa trong nước. Bên cạnh đó, người đẹp cũng sẽ trích 100 triệu đồng để làm từ thiện. Ảnh: Zing
Nguồn : TPO

Sunday, December 7, 2014

Hậu trường buổi chụp ảnh đầu tiên của tân Hoa hậu Việt Nam

Tân hoa hậu cùng hai á hậu tham gia buổi chụp ảnh bìa cho tạp chí, sau khi trở về từ chuyến đi từ thiện tại tỉnh Kiên Giang.

Ngay sau đêm đăng quang ngôi vị cao nhất cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2014, hoa hậu Nguyễn Cao Kỳ Duyên và hai á hậu Nguyễn Trần Huyền My và Nguyễn Lâm Diễm Trang bước vào hoạt động làm từ thiện đầu tiên tại tỉnh Kiên Giang vào sáng 7/12. Sau đó, top 3 Hoa hậu Việt Nam trở về TP.HCM để tham gia các hoạt động chụp ảnh, thiện nguyện khác. Trong buổi chụp hình cho bìa tạp chí, tân hoa hậu và hai á hậu nhận được lời khen từ ê-kíp về phong cách làm việc chuyên nghiệp cũng như tinh thần hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau.


Top 3 nhan sắc đẹp nhất cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2014 diện trang phục áo dài tông trắng, nền nã, thêu họa tiết hoa nhẹ nhàng, cùng tham gia thể hiện ảnh bìa cho tạp chí. Hoa hậu Nguyễn Cao Kỳ Duyên đứng giữa hai á hậu, tạo dáng nhẹ nhàng, nữ tính. Hai người đẹp về nhì cũng không kém cạnh về sắc vóc và luôn giữ phong thái tự tin thể hiện những khung ảnh mới.

Các người đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, thanh tú phù hợp với vóc dáng dịu dàng, thanh thoát. Riêng tân hoa hậu nhận được nhiều lời khen hơn cả. Các ý kiến cho rằng, trông người đẹp 18 tuổi rạng rỡ và tươi tắn hơn hẳn đêm chung kết. Có lẽ do tông trang điểm quá đậm nên trông cô già dặn ở thời khắc quan trọng.

Các người đẹp thay đổi xiêm y để thể hiện nhiều hình ảnh khác nhau. Tất cả đều diện áo dài tông trắng nền nã, tượng trưng cho nhan sắc truyền thống Việt.

Chuyên gia trang điểm Minh Lộc là người hỗ trợ top 3 hoa hậu về trang điểm, tạo kiểu tóc trong suốt quá trình chụp ảnh.

Nguồn : Facebook

Thursday, October 16, 2014

Triết lý và Đạo đức kinh doanh của một gái gọi “yêu nghề” P2

Nếu bạn là người có nhan sắc, bạn có thể kiếm được tiền nhờ nó. Nhưng sau cùng, chính bạn phải là người tìm ra khoảng trời đó cho bản thân. 

Ảnh minh họa

Bài học 3: Định giá đúng

Ngày nay, đàn ông có thể ngủ với các ngôi sao phim nóng với giá 2.000USD, họ cũng đặt quảng cáo trên cùng trang với tôi. Ngoài ra, giá thuê “em gái” là 4.000USD/tháng, ngoài ra còn có những gói “du lịch lãng mạn” với giá 2.000USD.

Vì vậy nếu muốn kiếm được nhiều tiền, bạn cần cung cấp những dịch vụ có phần đặc biệt hơn. Cá nhân tôi đồng ý dùng đồ chơi, đóng nhập vai hay quan hệ nhiều chỗ khác. Nhưng hơn hết, tôi mang đến sự thấu hiểu. Thực tế, đối với cả những người thuê tôi ba hoặc bốn tiếng, chúng tôi cũng chỉ dành 15’ để làm chuyện ấy, còn lại họ bỏ tiền để mua sự thấu hiểu.

Gái gọi da trắng hét giá cao nhất tại New York. Sau đó đến gái Tây Ban Nha, rồi châu Á (Hàn Quốc hoặc Nhật Bản có giá cao hơn Trung Quốc một chút), sau đó đến gái da đen.

Tôi không hiểu là do quy tắc cung cầu hay không, nhưng một khách hàng của tôi – diễn viên tóc vàng đẹp trai – đã nói tôi phải tận dụng lợi thế.

Anh nói anh ta đã tham gia 10 buổi thử vai trong 5 tháng qua mà không được chọn 1 lần nào, lí do là vì thị trường đang “khát”  tóc nâu, còn lượng khách hàng Latin đang gia tăng và ví tiền của họ cũng dày hơn.

Tôi thường học các mẹo kinh doanh từ chính khách hàng của mình mà họ cũng không biết. Lần này cũng vậy, tôi bắt đầu hét giá cao ngất. Có một vài cô gái Mỹ chỉ ra giá 400USD, tôi không hiểu họ bị ngu, họ quá lười nghiên cứu thị trường, hay họ không nghiêm túc trong công việc.

Bài học 4: Chăm sóc vốn liếng

Nếu đầu quân cho một trung tâm môi giới, họ sẽ chọn lọc khách, đặt hẹn và quan tâm tới bạn, nhưng họ cũng quan tâm luôn cả tiền của bạn. Ví dụ với trung tâm spa trước đây tôi làm việc, họ lấy 50% tiền boa tôi nhận được. Tỷ lệ này với các trung tâm môi giới gái gọi là 30 – 40%.

Nhiều cô bạn đồng nghiệp của tôi không muốn đau đầu quản lý việc kinh doanh, tôi cho đó là thiển cận.

Ví dụ, nếu một trung tâm quảng cáo 20 cô gái, thường sẽ có một, hai cô tóc vàng và một cô tóc nâu. Đương nhiên 3 cô này sẽ làm việc vất vả nhất, nếu không muốn nói là lao lực.

Nếu trung tâm đón 20 khách một ngày, vậy trung bình mỗi cô sẽ tiếp 10 khách. Cuối mùa hè, họ sẽ tích góp được 50.000USD, nhưng phải đi khách rất nhiều. Tôi không cho như thế là bất hợp lý về mặt chi phí.

Tôi làm việc chăm chỉ, nhưng một khi đã tự mình kinh doanh, tôi chỉ làm việc chăm chỉ vì bản thân tôi, chứ không vì ai, hay một trung tâm nào khác.

Tôi cao 1m74, nặng 54 cân, chân dài, mắt xanh, môi mọng, thân hình mảnh khảnh hút ánh nhìn. Nó chính là vốn liếng của tôi, và tôi chăm sóc nguồn vốn của mình.

Tôi ăn chay và có chuyên gia thể dục riêng. Tôi đến tiệm chăm sóc móng tay ít nhất 2 lần 1 tuần, luôn luôn sơn màu đỏ. Khi đi khách, lúc nào tôi cũng mặc đồ lót đắt tiền và tất chân dài.

Mỗi khi tôi đi khách là mỗi lần tôi lên sàn diễn, vì vậy tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, thỏi mascara có giá 130USD, nhuộm tóc tốn 200USD, phấn mắt tốn 50USD, rồi kem nền và son môi. Đồ lót đẹp có giá ít nhất 100USD, tổng cộng là 600USD, chưa kể giày dép.



Tôi làm việc ngay khi đứng trước cửa phòng. Bạn không được để ý tới cái phong bì anh ý cầm, bạn phải giả vờ nó không tồn tại.

Bạn sẽ cười vì anh ấy đẹp trai, và hai người có cảm tình ngay từ đầu. Nếu anh ta ngại, tôi mời anh ta một ly rượu vang. Nếu anh ấy cực kỳ e thẹn, tôi sẽ gợi ý massage cho anh.

Thỉnh thoảng tôi sẽ nói “ôi anh thật đẹp trai”, vì mọi người thích nịnh, thậm chí nó không đúng sự thật. Mọi người muốn tin vào những điều tốt đẹp, vì như thế dễ dàng hơn, đặc biệt với những người dám bỏ ra 1.000USD để tiêu khiển một giờ. Đàn ông có tiền nghĩ mình sành điệu hơn người bình thường.

Tôi từng tiếp một ông khách đã 60 tuổi, ông này muốn tôi “lên đỉnh” 6 lần trước ông ta, vì ông muốn chứng tỏ mình vẫn còn tràn trề sinh lực đối với một cô gái trẻ. Tôi nói dối để kiếm tiền, nhưng lời nói giả dối nhất chính là những điều con người tự huyễn bản thân.

Có một điều tôi luôn chú ý: Không bao giờ hỏi về gia đình của khách. Không phải vì điều này vượt quá ranh giới của sự riêng tư, nhưng nhỡ nhà anh ấy vừa có tang thì sao? Nói về điều này sẽ khiến anh ấy buồn, tôi thì không bao giờ muốn khách buồn.

Cũng với lý do này, tôi không bao giờ nói về những chuyện làm tôi phiền lòng. Người Nga có câu nói: "Nếu tôi đói và anh no, anh chẳng bao giờ hiểu nổi tôi". Tương tự, một tỷ phú sẽ chẳng hiểu những vấn đề vớ vẩn của tôi.

Sau khi nghe tôi kể khổ, có thể anh ta sẽ giúp tôi một lần, hai lần, nhưng nó có thể biến một khách hàng trung thành thành một khách vãng lai.

Thêm vào đó, tôi cố gắng tỏ ra mình thú vị. Tôi thường nói với khách rằng mình vừa trở về từ Dubai hay Hawaii, trong khi thực chất tôi chưa bao giờ tới đó. Nhưng tôi đã nghe những câu chuyện về chúng qua ti vi và kể lại, điều này khiến tôi có vẻ sành sỏi, thú vị hơn. Đàn ông thích gái đẹp, nhưng cũng thích gái thú vị.
Ảnh minh họa



Nếu khách muốn đưa tôi đi ăn tối, tôi sẽ ăn salad và uống nước quả. Không hành, không tỏi, không cà phê, không gì nặng mùi. Có thể anh ta không thấy phiền, nhưng những khách sau thì có. Tôi ít khi uống rượu và không bao giờ cắn thuốc. Tôi nhận tiền trước rồi mới đi khách, và không mặc cả qua điện thoại.

Thời gian hành chính của tôi trải dài trong 12 tiếng, từ trưa tới nửa đêm. Lúc nào tôi cũng ăn vận tinh tươm, lịch sự ngay cả khi khách hàng thô lỗ. Chỉ một hoặc hai bình luận xấu cũng phá hỏng việc làm ăn của tôi.

Tôi thích đặt hẹn trước hai hoặc ba ngày. Nếu một khách gửi email nói "Này em, có rảnh không", tôi sẽ không tiếp, vì thà có 2 hoặc 3 khách chắc chắn còn hơn là 10 khách vãng lai. Đây là quy luật 80-20 tôi đã từng đọc được trong một cuốn sách kinh doanh.

Tôi có thể đi xa cùng khách. Tôi muốn thể hiện rằng mình đặc biệt, nhưng không kiêu căng, nên khi muốn ngồi khoang hạng nhất, tôi không nói: "Anh phải đối xử tử tế với tôi!", thay vào đó tôi nói: "Chân em khá dài, ghế ở khoang này hơi sát nhau, em mỏi gối thì không 'làm việc' được tốt nữa", và thường tôi đạt được mục đích.

Mặc dù tôi ước mơ trở thành một đạo diễn hoặc nhà tâm lý học, tôi vẫn theo học kinh doanh, đó là việc cần làm. Điều tôi thường xuyên đọc được là phải học từ những lỗi lầm của mình.

Lỗi lầm lớn nhất tôi phạm phải là có lần, một khách hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi nói chưa, và thực chất là như vậy. Khi anh ta hỏi lí do, tôi nói: "Vì anh ta không làm em thỏa mãn". Tôi nói thế để khiến khách có hứng. Nhưng anh ta có hứng đến nỗi anh ta làm tôi thấy rất đau.

Thế nên lần sau khi khách hỏi tại sao tôi không có bạn trai, tôi thường cúi mặt xuống và nói, "anh ấy là người Do Thái, lấy anh ấy em phải cải đạo, bố mẹ em sẽ chết mất", thường khách sẽ nhìn tôi, nắm lấy tay và nói "ôi em thật tội nghiệp", và sau đó anh ta sẽ rất nhẹ nhàng, ngọt ngào.

90% khách của tôi đã có gia đình, hầu hết trong số đó là nhân viên ngân hàng. Nếu bạn gặp một nhân viên ngân hàng đầu tư khẳng định anh ta chưa từng chơi gái, một là bạn đang nói chuyện với một ông thánh, hai là bạn đang gặp một tên giả dối.



Đàn ông giống hệt nhau, nhưng cũng rất khác nhau. Có một khách từng trả tôi 20.000USD một tháng để tôi dành ra trọn vẹn 2 ngày mỗi tuần ở với ông. Ông đã 62 tuổi, li dị, tính rất tốt bụng. Thỉnh thoảng ông đưa tôi đi xem phim, ăn tối, đôi lúc chúng tôi ngủ với nhau. Ông bị ung thư, và nói yêu tôi, muốn lấy tôi.

Tôi không biết ông có bao nhiêu tiền, nên chẳng muốn lấy ông vì nhỡ đâu ông đang nợ nần chồng chất. Tôi cũng chẳng tiện hỏi ông sẽ để lại cho tôi bao nhiêu tiền sau khi ông chết. Tôi không muốn ông buồn, vì lí do công việc, nhưng một phần vì tôi cũng quý ông.

Lần khác, tôi lại gặp một gã muốn được quan hệ miễn phí, nếu không hắn sẽ báo cảnh sát. Tôi dọa lại rằng tôi sẽ đăng số điện thoại của hắn lên trang web quảng cáo trai gọi đồng tính. Đôi lúc đi với ma phải mặc áo giấy.

Bỏ nghề này rất khó. Bác sỹ tâm lý của tôi nói cách tốt nhất là nghĩ về việc tôi muốn làm trong phần đời còn lại. Thường một cô gái sẽ nghĩ chỉ làm thêm một tuần nữa thôi, tiết kiệm được thêm vài nghìn USD nữa rồi bỏ. Sau đó là thêm một tháng nữa, chỉ một chuyến đến Las Vegas nữa thôi, nhưng rồi một năm nữa lại qua đi.

Tôi từng gặp những cô trên trang Erotic Review có tới 600 bình luận. Ít nhất cô ta đã hành nghề 10 năm, tôi không muốn mình là một trong số đó.

Một số đồng nghiệp của tôi đã bỏ nghề, nhưng không thành công. Một cô nhận được việc làm tại Phố Wall, với mức lương 6.000USD/tháng. Tôi có thể kiếm được ngần đó trong 1 ngày, cô ấy cũng vậy, nên cô tiếp tục làm gái gọi bán thời gian. Tiền có ma lực rất mạnh.

Nếu có ai đó hỏi tôi rằng cô ấy có nên làm gái không, tôi không biết phải trả lời thế nào cho phải. Đương nhiên có rất nhiều nguy hiểm, bị cảnh sát bắt, gặp những kẻ giết người hàng loạt, buôn người, tú bà… Tôi chưa gặp phải ai trong số đó, có thể vì từ đầu tôi đã nghiêm túc trong công việc, bác sỹ tâm lý nói tôi đã gặp may.

Đôi lúc tôi cảm thấy thiếu cái gì đó, không hẳn chỉ là tiền. Tôi nhớ những lúc được ăn mặc diện, được trang điểm. Giờ thậm chí tôi không cả sơn móng tay, mặc áo thun và quần jeans cả tuần, tự sửa móng tay, móng chân, thỉnh thoảng tôi cảm thấy hơi buồn vì điều đó.

Tôi cũng tạm biệt những bữa sáng 100USD, không đi chơi với các đồng nghiệp cũ nữa. Tôi nhớ họ, nhưng tôi phải lựa chọn, một bên là tình bạn với những nàng điếm, một bên là gia đình và tương lai.



Trong lớp học làm phim, tôi xem tác phẩm "Gatsby vĩ đại". Gatsby luôn muốn trở thành một người tốt hơn, ông không bao giờ làm được điều đó, nhưng luôn nỗ lực.

Những cô gái trong nghề này, họ luôn muốn chạm tới một thế giới mới quanh họ, nên họ đến những cửa hàng đắt tiền, ăn trong các nhà hàng sang trọng.

-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Monday, October 13, 2014

Triết lý và Đạo đức kinh doanh của một gái gọi “yêu nghề”

Một khi tôi lĩnh hội hết những điều trên, tôi quyết định Anna và Angelina sẽ là những cô gái xinh đẹp nhưng bí ẩn, không ai có thể nghe tên mà biết cô đến từ đâu. Không một khách hàng nào có thể có ấn tượng xấu về cô dựa trên các khuôn mẫu. Đây là một ý tưởng kinh doanh thông minh
Điều giúp tôi lọt top đầu và duy trì phong độ là đạo đức nghề nghiệp và sự chú trọng tiểu tiết trong ngành công nghiệp lấy tình đổi tiền này.

 Quan ao cong nhan
Ảnh minh họa



Con trai anh ấy không vào được trường Dartmouth, điều này làm anh buồn vì anh yêu con trai và hiểu sức ép cậu bé phải chịu. Tôi biết điều đó.

Vợ anh ấy không cho anh ăn kem chocolate vào đêm muộn nữa, và rỉa móc anh vì dành cả buổi chiều Chủ Nhật xem đánh golf trên TV. Tôi tỏ vẻ chẳng hài lòng.

Bác sỹ nói anh cần bổ sung vitamin D, và có thể uống thuốc an thần nếu cần, nhưng anh ấy dám chắc sức khỏe của mình sẽ đỡ hơn nếu anh tìm được niềm vui nơi cuộc sống. Tôi khịt mũi và mở to mắt. Tôi sắp khóc mất rồi.

Tôi nói với anh rằng anh thật ngọt ngào khi quan tâm con trai như vậy. Tôi nói với anh rằng nếu tôi được ở bên anh, tôi sẽ để anh ăn bao nhiêu kem tùy thích, và sẽ dành riêng chiều Chủ Nhật chỉ để xem golf trên TV, vì mọi người có quyền làm điều mình thích để được cảm thấy hạnh phúc.

Sau đó, tôi sẽ nói tôi chẳng biết gì về vitamin D hay thuốc an thần cả (và thực sự là thế), nhưng tôi thấy anh trông rất khỏe mạnh, trong lúc đó, tôi sẽ chạm nhẹ bắp đùi anh, cúi thấp đầu và nhìn anh, để đôi mắt của tôi bị che đi một nửa - tôi đã tập điều này trước gương.

Tôi cười không để lộ răng - điều tôi cũng đã tập trước - và chờ anh vươn lấy tôi. Nhưng anh chưa sẵn sàng vì điều đó; anh muốn kể với tôi về chuyện anh đánh trúng loạt hatrick cho đội bóng mềm của anh cuối tuần trước, nó "kỳ diệu" ra làm sao, và anh nói ước gì được cảm thấy điều đó một lần nữa.

Tôi từng tiếp xúc với những người như anh trước đây, nói chung họ dễ mến, nhưng cũng khó chiều. Tôi không biết hatrick là gì, và cũng chẳng hiểu nó liên quan đến sự "kỳ diệu" ra sao, nhưng tôi biết chúng tôi đã nói chuyện được 15 phút.
 Sửa máy lạnh
Ảnh minh họa

Tôi biết cần phải làm cho anh ấy cảm thấy chúng tôi có cả ngày, có thời gian dài bất tận. nhưng tôi biết rõ chúng tôi có bao nhiêu thời gian. Tôi đá phăng đôi giày màu be mua giảm giá, chỉ dùng khi ở cạnh anh vì anh từng nói anh "là một người đàn ông không màu mè".

Anh vẫn tiếp tục nói về hatrick và sự kỳ diệu. Chúng tôi chỉ có 35 phút. Không ngắn, nhưng tôi không muốn chịu bất cứ rủi ro không đáng có nào. Công việc của tôi là giảm thiểu tối đa các rủi ro.

Tôi tiến gần, nói với anh rằng tôi biết cách làm anh cảm thấy thoải mái, và điều đó cũng khiến tôi thoải mái. Tôi nói tôi đã nghĩ về điều đó khi anh nhắn tin cho tôi hai ngày về trước.

Tôi vuốt nhẹ bắp chân anh bằng bộ móng đỏ (phải là màu đỏ, bất cứ màu nào khác cũng chứa rủi ro) của tôi. Tôi liếm môi. Anh ngại ngùng, nhưng anh là đàn ông. Và anh ngừng nói.

Phần khó nhất đã qua. Giờ là thời gian dành cho "công việc".


Tôi đến thành phố New York từ Chelyabinsk, một thành phố thuộc trung tâm của Nga, năm tôi lên 19 tuổi, với 300USD trong túi. Tôi lên 24 tuổi vào tháng Ba vừa rồi, đã để dành được 200.000USD nhờ bán thân.

Tôi từng đi tới Morocco, Paris, Bắc Kinh và Monaco. Đàn ông mua cho tôi trà từ London, chocolate từ Thụy Sỹ, đồ lót từ Pháp và giày từ Ý. Tôi đã mua cho bố mẹ một ngôi nhà nhỏ ở quê và nói đó là tiền của anh bạn trai giàu có cho.
 phutungoto
Ảnh minh họa

Tôi không ghét đàn ông. Tôi không phải là nạn nhân của tình trạng buôn bán trẻ nhỏ. Tôi chưa bao giờ bị cưỡng bức hay đánh thuốc, hay đóng phim nóng. Tôi không nghiện ngập, chưa bao giờ có một "tú bà" dẫn mối. Tôi không có vấn đề với gia đình như nhiều thiếu nữ Mỹ hiện đại, mặc dù tôi có một tuổi thơ không hạnh phúc vì cha tôi có "bồ nhí".

Tôi không đổ lỗi cho cha mẹ vì công việc hay cuộc sống hiện tại của tôi. Đứa trẻ nào cũng có vấn đề. Bố mẹ tôi cũng có vấn đề khi họ còn nhỏ. Bác sỹ tâm lý của tôi đã chỉ ra điều đó.

Tôi là một nữ doanh nhân. Tôi làm cái nghề mà các chính trị gia nước tôi chỉ khuyến khích người nhập cư làm.

Tôi đã bỏ nghề gái gọi được hơn một năm, không vì nó phạm pháp, mặc dù cũng có một phần. Cũng không phải vì thỉnh thoảng gặp phải những gã ngu, mặc dù đúng là như vậy.

Tôi bỏ việc vì tôi muốn học làm phim và nghiên cứu tâm lý, và giờ thì tôi đã có đủ tiền. Tôi bỏ việc vì sau cùng tôi vẫn muốn lấy chồng và sinh con, làm gái gọi càng lâu, việc này càng khó trở thành hiện thực.

Sau khi bỏ nghề, cuộc sống của tôi có chút phức tạp, tôi sẽ nói về điều này sau. Nhưng đầu tiên, tôi sẽ kể cho bạn nghe điều gì dẫn tôi đến với nghề này và trải nghiệm nó mang lại ra sao.


Tôi lớn lên tại miền Trung nước Nga. Khi còn nhỏ, tôi mơ ước trở thành một hướng dẫn viên du lịch và được đi vòng quanh thế giới. Sau đó, một chuyến xe buýt du lịch ghé qua thị trấn của tôi, chiếc xe nhỏ, bốc mùi vì không có điều hòa. Hướng dẫn viên có mái tóc bù rù và người hôi rình. Tôi nghĩ có lẽ hướng dẫn viên tại Mỹ sẽ khá khẩm hơn chút ít.

Tôi có số điện thoại của một người phụ nữ Nga từng nói sẽ cho tôi ở nhờ. Khi đặt chân xuống sân bay JFK, cô chỉ cho tôi bắt tàu tới bãi biển Brighton, Brooklyn.

Tôi biết địa danh này qua các bộ phim, nó là nơi bạn có thể mua cá hồi hun khói, trứng cá và quần áo đẹp, là một khu dành cho các nhân vật thượng lưu. Tôi cảm thấy thật may mắn.

Khi rời ga tàu, tôi nhìn thấy rất nhiều người xấu xí, có người ngồi xe lăn, có người già khọm, đường phố thì bốc mùi, còn người dân mặc quần áo rách rưới hơn cả thứ người Xô Viết mặc. Tôi thầm nghĩ: Mẹ kiếp, chẳng giống nước Mỹ mình tưởng tượng chút nào.

Tôi lang thang 4 ngày, sau đó gặp một cô gái, cô ấy nói có thể cho tôi ở nhờ ở Manhattan. Khi đến đó và nhìn cuộc sống náo nhiệt xung quanh, tôi hiểu tại sao ai cũng muốn đổ về đây.

Tôi nộp đơn xin việc tại các nhà hàng và văn phòng dược, nhưng không ai nhận. Tôi nhìn thấy một mẩu quảng cáo tuyển vũ công, bèn đăng ký. Họ đưa tôi lên một chiếc xe tải đầy những cô gái trẻ khác.

Tại club, có rất nhiều đàn ông xay xỉn, họ muốn động chạm vào đủ nơi trên người tôi. Tôi kiếm được 300USD đêm đó, và quyết định sẽ không bao giờ làm điều này một lần nữa.

Nhìn thấy một mẩu quảng cáo khác, tôi lại nộp đơn và được nhận vào làm việc tại một quán cà phê Tây Ban Nha. Ông chủ nói với tôi rằng tôi sẽ không phải làm việc nếu tôi "chiều" ông. Tôi cảm ơn và từ chối, nhưng trong đầu thầm nghĩ: Biến đi, gã ngu. Tôi mới đến New York được hai tuần, nhưng vốn tiếng Anh của tôi đã được cải thiện.

Sau đó tôi lại thấy một mẩu quảng cáo tuyển nhân viên massage, nói không cần kinh nghiệm và thu nhập lên tới 500USD một ngày.

Đi làm, tôi đứng trong căn phòng cùng một cô gái khác, một người đàn ông bước vào và cởi hết quần áo. Thấy cô gái làm gì, tôi cũng làm theo, và đấm lưng cho ông ta. Sau khoảng 30 phút, cô gái kia trút bỏ xiêm y. Lúc đó tôi nhận ra: "Hóa ra đây là lí do vì sao mình kiếm được 100USD một giờ". Nên tôi cũng cởi quần áo vào giúp ông ta "tự sướng".

Tôi bắt đầu đi làm 5 ngày một tuần. Sau hai tháng, bà chủ spa nói không muốn tôi làm việc ở đó nữa. Tôi không biết họ nổi giận vì tôi đã gặp riêng khách, hay họ muốn tuyển nhân viên mới.

Tôi và cô bạn đồng nghiệp tại spa đã quyết định thuê một căn hộ để tự kinh doanh. Chúng tôi góp tiền mua một chiếc bàn massage và một chiếc giường, rồi đăng quảng cáo trên mạng.

Mỗi đứa kiếm được khoảng 800USD một ngày. Hầu hết khách hàng muốn được hưởng nhiều "dịch vụ" hơn massage, chúng tôi gọi chung là "tự sướng", và cũng sẵn sàng trả nhiều tiền hơn. Tôi không biết cô gái kia thế nào, chứ tôi thì luôn từ chối.


Tôi có một khách quen, anh đến massage ba lần một tuần và boa tôi rất thoáng, có lần tới 100USD. Anh hỏi về cuộc sống tại Nga và nói tôi nên gặp một chuyên gia tâm lý.

Anh cho tôi số điện thoại của một bác sỹ quen nói được tiếng Nga, và thêm một ít tiền để tôi trả phí tư vấn. Sau đó, anh hứa trả cho tôi 1.000USD/tiếng nếu tôi đồng ý ngủ với anh.

Đó là một khoản tiền hấp dẫn, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi bán mình vì tiền, tôi sẽ không bao giờ tôn trọng chính bản thân mình nữa. Anh ấy nói anh yêu tôi vì chính bản thân tôi. Anh nói sẽ giúp tôi quay trở lại trường, và sẽ chăm sóc tôi. Anh còn nói tôi sẽ là một chuyên gia tâm lý giỏi, vì tôi làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.

Một tối, anh mời tôi tới khách sạn Plaza, tôi đồng ý. Anh thuê một căn phòng hạng sang, tầm nhìn tuyệt đẹp, mở một chai champagne đắt tiền, sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện.

Chúng tôi nói chuyện được một lúc rồi bắt đầu làm tình. Anh đưa tôi một chiếc phong bì chứa 1.000USD, nhưng nói đó không phải là tiền phí, đó là một món quà và anh thích tôi rất nhiều.

Anh phải rời đi vào sáng hôm sau để đi công tác tới Chicago, nhưng tôi ở lại trong phòng và gọi nước cam, trứng ốp lết với nấm, bánh mỳ nướng xém và một miếng bơ nhỏ. Tôi quá hạnh phúc, tôi cảm thấy mình như cô Vivian trong phim Người đàn bà đẹp vậy.

Anh ấy không gọi cho tôi khi trở về. Tôi gọi điện nhưng anh không nghe máy, vì vậy tôi gọi đến công ty anh. Thư ký của anh nói anh "đang bận", và nói anh "sẽ luôn luôn bận". Ngày đó, tôi đã sáng mắt.

 Giay dan tuong
Ảnh minh họa


Khách hàng biết đến tôi với nghệ danh Angelina hay Anna. Angelina rất "ngọt ngào, thông minh, thú vị và vui vẻ". Anna thì e thẹn hơn, một "cô nàng châu Âu thích du lịch, nhiệt tình, đôi lúc buồn cười, nhưng rất đáng nhớ".

Angelina có giá 800USD/giờ, hoặc 4.000USD/tối; Anna có giá 900USD/giờ và 5.000USD/tối.

Theo xếp hạng trên trang bình chọn cho ngành công nghiệp tính dục The Erotic Review tại Mỹ, cả hai "cô nàng" đều lọt top 1% gái gọi đắt khách nhất.

Tuy nhiên, nghề của tôi có rất nhiều cô gái trẻ, xinh đẹp. Điều giúp tôi lọt top đầu và duy trì phong độ là đạo đức nghề nghiệp và sự chú trọng tiểu tiết.

Tôi thành công vì tôi học được nhiều bài học đau đớn nhưng quý giá trong ngành công nghiệp lấy tình đổi tiền này.

Dưới đây là một số bài học tôi rút ra.

Bài học 1: Phải tiêu tiền để kiếm tiền.

Tôi trả tiền để người khác viết tờ rơi cho mình, tôi trả 1.500USD cho một thợ nhiếp ảnh chuyên nghiệp để có những bức ảnh đẹp. Tôi cho đó là các khoản đầu tư vào bản thân.

Trang web quảng cáo gái gọi nổi tiếng nhất, Eros.com, có phí quảng cáo đắt nhất tại 400USD/quảng cáo/tháng. Nhưng đây là trang có nhiều gái gọi nghiêm túc nhất, còn khách thì sẵn sàng đồng ý xem mặt trước.

Các trang khác có giá rẻ hơn, nhưng đồng nghĩa đàn ông ở đó cũng rẻ tiền hơn, nhiều lúc có vấn đề về thần kinh. Bạn có thể mất mạng khi hành nghề.

Tôi chi 50USD/ngày để được Eros đề tên trong danh sách "Có gì mới", và tôi nhận ra phải đăng quảng cáo ít nhất 20 ngày liên tục trong mục này thì mọi người mới chú ý đến mình.

Sau đó, tôi chi tiếp 500USD/tuần để được liệt tên trong mục "Ấn tượng", tổng cộng tôi đã chi ra 4.000USD. Nhưng bù lại, những cô gái chỉ dám chi 400USD/tháng để quảng cáo thì cũng chỉ nhận được 1 email trong 2 tuần, còn lại họ sẽ ngồi nhà mút tay cho đỡ đói.

Sau đó là tiền thuê phòng, bạn cần một căn hộ riêng để hành nghề vì không muốn làm phiền bạn cùng phòng, thế nên bạn sẽ phải bỏ ra thêm ít nhất 3.000USD tại Manhattan. Bạn có thể thuê những căn hộ rẻ hơn tại các khu bình dân, nhưng bạn nghĩ khách cao cấp có bước chân tới đó không?

Tôi in rất ít chữ trong mẩu quảng cáo đầu tiên, nhưng sau này nhận ra đàn ông muốn biết một số thứ về người phụ nữ họ ngủ cùng. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra hầu hết đàn ông muốn cảm nhận sự kết nối.

Họ thỏa mãn hơn khi biết Angelina hay cười to, hoặc Anna thích du lịch. Khi họ thỏa mãn hơn, họ gọi điện cũng nhiều hơn. Trước đây tôi luôn thắc mắc tại sao Playboy lại cho đăng các đoạn phỏng vấn nhỏ với các cô gái lõa thể trong ảnh, giờ thì tôi đã biết, đàn ông thích "tự sướng" bằng ảnh một cô gái họ hiểu biết một chút.

 Rang su cao cap


Bài học 2: Thu lợi từ khuôn mẫu

Cả Anna và Angelina đều hoang dại và nói thứ tiếng lơ lớ, nhưng không rõ quốc tịch.

Đàn ông ở đây, đặc biệt là đàn ông Mỹ, có những định kiến riêng về các quốc tịch cụ thể. Nếu bạn là một cô gái Nam Mỹ, bạn sẽ hoang dã, vui vẻ và "nhiệt tình" trong chuyện ấy. Nếu bạn là người châu Á, bạn sẽ hơi kỳ quặc, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì và không bao giờ cảm thấy đủ.

Đàn ông Mỹ nghĩ phụ nữ Nga hấp dẫn, nhưng lạnh lùng và tính khí khó chịu. Một số đàn ông từng có những trải nghiệm không vui với con gái Nga, khi họ gọi gái Nga là những kẻ đào mỏ.

Con gái Mỹ thường được cho là có thân hình đẹp, cởi mở và vui vẻ. Thỉnh thoảng họ buộc tóc đuôi gà đáng yêu và cười hết cỡ, nhưng nhiều chàng trai cho rằng họ cũng hơi ích kỷ và ganh tỵ.
 May ao thun quang cao

Một khi tôi lĩnh hội hết những điều trên, tôi quyết định Anna và Angelina sẽ là những cô gái xinh đẹp nhưng bí ẩn, không ai có thể nghe tên mà biết cô đến từ đâu. Không một khách hàng nào có thể có ấn tượng xấu về cô dựa trên các khuôn mẫu. Đây là một ý tưởng kinh doanh thông minh.

(còn tiếp)


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, October 12, 2014

Những đồng tiền giá trị rẻ mạt nhất thế giới

Những đồng tiền dưới đây được liệt vào danh sách có giá trị thấp nhất, so với đồng USD của Mỹ.

 May ao thun quang cao
 9. Kwacha (Zambia)
Năm 1968, khi ra đời để thay thế cho đồng Zambian Pound, 1,2 Kwacha có giá trị tương đương với 1 đôla Mỹ. Con số nói trên được cho là vô cùng ấn tượng. Tuy nhiên càng về sau, giá trị của đơn vị tiền tệ này càng tụt dốc không phanh so với đồng bạc xanh. Bắt đầu từ tháng 1/2013, Zambia tái cơ cấu lại đồng tiền của mình, bên cạnh đó cũng thay đổi mã giao dịch của đồng Kwacha từ ZMK thành ZMW.
  Email Marketing
 8. Won (Triều Tiên) Sau khi ra đời thay thế cho đồng yên Triều Tiên vào ngày 6/12/1947, đồng won trở thành đơn vị tiền tệ chính thức của Triều Tiên. Tuy vậy, đồng tiền này lại bị các nhà chức trách giới hạn chỉ được sử dụng bởi những người có quốc tịch Triều Tiên. Đối với khách du lịch hoặc người mang quốc tịch khác, Chính phủ Triều Tiên phát hành những đồng xu và tiền giấy riêng dành cho họ. Trên thực tế, rất nhiều đơn vị tiền tệ đã được Chính phủ Triều Tiên phát hành, tuy nhiên tất cả đều không thể cứu vãn được sự mất giá có tính liên tục của đồng won.


 Rang su cao cap
 7. Franc (Ghi-nê)
Đồng Franc được ra đời năm 1959, thay thế cho đồng CFA Pháp vốn được sử dụng rộng rãi tại lục địa đen. Tuy nhiên, các yếu tố như tỷ lệ nghèo đói luôn ở mức cao, lạm phát cộng thêm bất ổn về chính trị, đồng franc Ghi-nê liên tục lao dốc, và hiện đứng hạng 8 trong số  những đơn vị tiền tệ có ít giá trị nhất : 1 đôla Mỹ tương đương 7.016 GNF.
 Giay dan tuong
 6. Kip (Lào)
Chính phủ Lào đang làm mọi cách để nâng giá đồng tiền của mình. Đồng kip ra đời vào năm 1952, từ đó đến nay vẫn là đơn vị tiền tệ chính thức của Lào. Trong những năm gần đây, đồng kip đã có sự chuyển biến mạnh mẽ: Nếu như năm 2009, 1 đôla Mỹ tương đương 8.556 kip thì hiện tại, 1 đôla Mỹ đổi được khoảng 8.052 kip.
 Bao ho lao dong
 5. Ruble (Belarus)
Siêu lạm phát, bất ổn chính trị là những tác nhân chủ yếu dẫn tới sự giảm giá của đồng ruble. 1992 là thời điểm ra đời của đồng ruble, từ đó tới nay, giá trị của loại tiền này dần dần sụt giảm do khủng hoảng kinh tế. Tuy nhiên, chính phủ Belarus đã phần nào khôi phục lại giá trị của đồng ruble thông qua các điều chỉnh hợp lý. Đây là một tín hiệu đáng mừng cho đất nước này.
 thoi trang
 4. Rupiah (Indonesia) Đồng rupiad là đơn vị tiền tệ chính thức của Indonesia, quốc gia theo đạo Hồi lớn nhất. Ra đời trong khoảng thời gian cách mạng Indonesia 1946-1949, đồng tiền trên chính thức trở thành đơn vị tiền tệ của Indonesia, sau khi nước này giành được độc lập. Mặc dù đơn vị tiền tệ chính thức có giá trị không cao và có xu hướng giảm, Indonesia vẫn luôn là quốc gia Đông Nam Á được đánh giá có nền kinh tế đang nổi lên. Một báo cáo vào năm 2013 chỉ ra rằng, Indonesia đã tăng được giá trị nội tệ của mình.


 phutungoto
 3. Dobra (São Tomé và Príncipe)
Sẽ rất nhiều người không biết tới sự tồn tại của đảo quốc nhỏ bé nằm ở bờ biển phía Tây châu Phi này. Ca cao là nguồn thu chủ yếu của São Tomé và Príncipe trước đây. Sau khi dầu mỏ được phát hiện, quốc gia nhỏ bé này nhận nhiều hơn vốn đầu tư nước ngoài và kinh tế dần được phát triển. Tuy nhiên, đồng nội tệ của đảo quốc này luôn rơi vào trạng thái không ổn định và sụt giảm về giá trị.
 quang cao internet
 2. Shilling (Somali)
Somali được coi là quốc gia có vấn nạn tham nhũng cao nhất thế giới. Tỷ lệ trộm cắp cao, nghèo đói, nền kinh tế bất ổn và rất nhiều những vấn đề khác là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng trên của Somali. Cũng bởi lẽ đó mà đồng shilling không có giá trị cao kể từ khi ra đời vào năm 1962. Cuộc nội chiến tại Somali là thời điểm mà đơn vị tiền tệ này bắt đầu lao dốc.
 sửa máy lạnh
 1. Rial (Iran) Quốc gia Trung Á này hiện đang là nền kinh tế đứng thứ 18 thế giới với dân số khoảng 78,4 triệu tính đến thời điểm hiện tại. Tuy nhiên đơn vị tiền tệ của Iran lại đang có giá trị thấp nhất. Đồng rial ra đời vào năm 1979 sau cuộc cách mạng Hồi giáo, và từ đó tới nay là đơn vị tiền tệ chính thức của Iran. Nguyên nhân cho sự sụt giảm giá trị của đồng rial là những sức ép từ quốc tế, mà đặc biệt là Mỹ với chương trình hạt nhân của quốc gia Hồi giáo này. Dự đoán trong 2 năm tới, giá trị của đồng rial vẫn sẽ tiếp tục giảm.


 quan ao cong nhan
Danh sách 


-ST Zing ( Để Gió Cuốn Đi )

Wednesday, June 25, 2014

Let's share to be shared- Hãy cùng chia sẻ để nhận sự chia sẻ

Vay ngân hàng quá nhiều so với số tiền sẵn có để mua nhà, lại không lường trước các tình huống phát sinh như ốm đau, sinh con... nhiều cặp vợ chồng trẻ đã lâm vào cảnh khó khăn vì không đủ tiền trả nợ nhà băng.

 may ao somi gia re

Chị Thanh, nhân viên kế toán một công ty tại quận 10 TP HCM cho biết, chị vừa lập gia đình được một năm. Hai vợ chồng đều xuất thân từ tỉnh lẻ và gần như phải tự bươn chải nơi đất khách quê người.


Thu nhập của chị mỗi tháng tầm 6 triệu đồng, còn chồng thì khoảng 8 triệu. Ngay sau khi cưới nhau, anh chị nhẩm tính nếu thuê nhà thì hai vợ chồng sẽ phải chi trả khoảng 3,5 triệu đồng mỗi tháng cho tiền thuê và điện, nước, internet... chi bằng mua nhà vừa "an cư lạc nghiệp" vừa có thể gia tăng giá trị vì theo thời gian giá bất động sản cũng tăng.


Thế là với số tiền vốn khoảng 150 triệu đồng, hai vợ chồng chị vay thêm ngân hàng 450 triệu (thời hạn 5 năm) để mua một căn nhà cấp bốn (40m2) tại quận Bình Tân.


Với lãi suất khoảng 9% một năm, tính ra mỗi năm vợ chồng chị phải trả lãi 40,5 triệu đồng - tương đương 3.375.000 đồng mỗi tháng (trả theo từng tháng với dư nợ ban đầu). Dự tính trả nợ trong thời hạn 5 năm, nên mỗi tháng chị Thanh phải tích lũy riêng một phần khoảng 7,5 triệu để trả gốc cho đến khi tới hạn. Như vậy, tổng cộng cả lãi và gốc, mỗi tháng phải chi tầm 10,9 triệu đồng, còn hơn 3 triệu để chi tiêu.


"Khổ nỗi, vì nhà quá xa nơi làm việc nên hàng tháng chỉ riêng tiền xăng của hai vợ chồng đã ngốn hơn một triệu đồng", chị nói.

 may non gia re

Không chỉ thế, chị Thanh còn chia sẻ: "Do lúc mua chưa tính toán kỹ các tình huống như có con hay tiền lương bị cắt giảm. Chỉ sau một năm mua nhà, tôi có em bé, chi phí đã tăng lên rất nhiều, trong khi lương của tôi thì bị giảm chỉ còn 90% khiến cho hai vợ chồng lao đao. Ông xã phải đi làm thêm buổi tối nhưng nhiều tháng vẫn thiếu tiền đóng lãi khiến bị phạt tới phạt lui".


Bi đát hơn là trường hợp của vợ chồng anh Trường, quận Thủ Đức, TP HCM. Sau khoảng thời gian tằn tiện, anh chị gom góp được 200 triệu đồng và quyết định vay thêm ngân hàng 500 triệu (thời hạn 5 năm) để mua căn nhà 80m2.


Trong 3 năm đầu mọi chuyện đều ổn, nhưng đến năm thứ 4, tức thời điểm hiện tại, vợ chồng anh đang rơi vào bế tắc. Vì anh là một trong những người nằm trong diện bị giảm biên chế của công ty. Vợ anh lại đang trong giai đoạn nghỉ sinh. "Tiền chi phí còn khó xoay sở, lấy đâu ra tiền trả ngân hàng hằng tháng", anh bộc bạch.


Liên tục mấy tháng liền, vợ chồng anh Trường bị ngân hàng đòi nợ. Quá bế tắc, anh chị quyết định bán căn nhà với giá 750 triệu đồng để trả hết khoản nợ nần 200 triệu của ngân hàng (trả trước hạn), còn lại 500 triệu đồng, anh trích ra 300 triệu mở quán internet (cũng là nơi gia đình anh thuê ở). Số tiền còn lại, anh gửi vào ngân hàng, mỗi tháng sinh lời khoảng 1,3 triệu để phụ vào tiền sinh hoạt.


Một chuyên gia kinh tế tại TP HCM cho rằng, để tránh khó khăn về tài chính sau khi mua nhà, những khách hàng có thu nhập trung bình, thấp cần phải tính toán và cân nhắc kỹ càng các tình huống phát sinh ngoài ý muốn như ốm đau, mất việc..."Tốt nhất là không nên vay quá 50% giá trị căn nhà muốn mua hoặc tổng số tiền trả lãi và gốc hàng tháng không được vượt quá 50% tổng thu nhập, để giảm thiểu áp lực trả nợ", ông nói.


 may ao khoac cho tan binh
Ngoài ra, theo ông, người vay phải cân nhắc nếu lãi suất biến động lớn thì có trả được nợ không. Kèm theo đó, nên xem kỹ tất cả các điều khoản quy định về trả nợ trước hạn, phạt chậm trả... để nếu có rơi vào tình huống này cũng không chịu nhiều thiệt thòi.


Lãnh đạo một ngân hàng cổ phần lớn phía Nam cũng thông tin, thời gian qua có một số trường hợp vay 70-80% giá trị căn nhà (thế chấp bằng chính căn nhà mua) nhưng do họ chưa tính toán kỹ phương án trả nợ dẫn đến mất khả năng chi trả, buộc nhà băng phải đến "xiết nhà", ông cho biết.


Vị này chia sẻ thêm, thời điểm này giá bất động sản đã xuống tương đối thấp, lãi suất ngân hàng cũng tương đối mềm và thích hợp mua nhà để ở. Tuy nhiên, khách hàng cần phải cân đối tốt nguồn trả nợ để tránh nguy cơ mất nhà khi không thể trả được lãi và gốc.

 ban dong phuc may san

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ