Showing posts with label CHIA TAY TÌNH YÊU. Show all posts
Showing posts with label CHIA TAY TÌNH YÊU. Show all posts

Sunday, November 2, 2014

Xa nhau rồi mình có còn cần nhau nữa không?

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.



Hai người ở hai đầu nỗi nhớ, hai người ở hai đầu yêu thương, hai con người chung nhau cùng một nỗi nhớ! Hai con người cứ thế tự dày vò lẫn nhau...!

Có đáng không người?!

Cả hai đều hiểu, cả hai đều biết mình cần có nhau. Vậy thì hà cớ chi cứ phải trốn chạy nhau hoài như thế?

Ta cần nhau không chỉ trên cảm giác xác thịt, mà ta cần nhau, cần cả sự đồng điệu về tâm hồn, về tình yêu, cần cả trái tim cùng hướng về cùng một phía, cùng đốt một ngọn lửa tin yêu!

Đừng đánh lừa cảm giác của bản thân mình nữa, đừng tự bóp nghẹt trái tim mình thêm phút giây nào nữa. Đau lắm, biết không!?

Yêu, rồi giận, rồi hờn..., người nói cho em biết đi, mình có còn cần nhau nữa không mà sao yêu rồi lại xa nhau như thế?

Em biết trái tim hai ta vẫn cứ thét gào gọi tên nhau tới khản giọng. Vậy mà tại sao vẫn cứ vờ như không biết?

Xa nhau rồi mình có còn cần nhau nữa không?

Hãy nói với em là mình vẫn cần có nhau, cần nhau nhiều lắm. Chỉ là ta tạm xa nhau để hiểu thêm về nhau, để cho nhau một khoảng thời gian suy nghĩ. Xa nhau để ta biết rằng ta cần có nhau tới nhường nào, ta muốn được gần nhau biết bao nhiêu!

Vậy mà... mình vẫn chọn im lặng để giữ lấy nhau!

Người này buồn, người kia cũng đâu có vui. Người kia cô đơn, người này cũng chịu trăm ngàn cô độc. Vậy mà hai con tim lại chẳng chịu mở lại, hai con người chẳng chịu nói với nhau điều đó, cứ như thế mà gồng gánh những tổn thương, vỡ nát!

Anh! Mình còn phải để im lặng dày vò nhau tới khi nào? Hãy nói ta cần có nhau, thực sự rất cần. Người này là lí do để người kia tiếp tục cố gắng, tiếp tục sống, tiếp tục hi vọng, tiếp tục yêu. Thế rồi sao, im lặng, ta vẫn hoàn im lặng. Để rồi một ngày nào đó ta mất nhau, điều đó sẽ làm trái tim của hai ta ngộp thở. Liệu mình có chịu đựng được không?!

Xa nhau, xa hoài rồi xa mãi. Mình đừng kéo căng sợi dây này nữa, hãy nói rằng mình cần có nhau, anh nhé!





Friday, September 5, 2014

Có lẽ, tôi cô đơn quen rồi nên trước tình yêu, tôi thấy mình thật nhỏ bé và dư vị của nó thật đậm đà

"Chia tay với anh ấy, tôi không tiếc. Chỉ tiếc là tôi đã không làm điều đó sớm hơn mà thôi.
Thậm chí trong khi biết anh ta không yêu tôi, tôi vẫn cố bám víu vào anh ta, đó mới là điều tôi hối tiếc. Cứ níu kéo khi tình đã hết, thì không phải là tình yêu mà là nỗi ám ảnh!."
sua chua may in gia re



Đời người, giống như ly cà phê, thêm một chút sữa sẽ ngọt ngào vô cùng. Có lẽ, tôi cô đơn quen rồi nên trước tình yêu, tôi thấy mình thật nhỏ bé và dư vị của nó thật đậm đà. Tôi không biết những gì xảy ra tiếp sau sẽ như thế nào, nhưng tôi hi vọng em chấp nhận tôi bước vào cuộc đời em giống như cách tôi chấp nhận bỏ thêm một chút sữa vào ly cà phê đặc quánh.

***
Quan ao cong nhan
L’amour café – một chiều nhạt nắng cuối thu. Tôi ngồi một mình, như thường lệ, trong tiếng nhạc du dương cất lên từ những phím piano với một tách cà phê nghi ngút khói: Nâu nóng nhiều sữa. Với tôi, sau những ngày lạc lối giữa cuộc đời vô thưởng vô phạt thì đây chính xác là nơi tôi mong muốn tìm đến mỗi chiều cuối tuần như thế này để được ngắm ánh hoàng hôn đang chảy tràn ngoài khung cửa, ngắm những dòng xe qua lại mà tự hỏi chúng rốt cuộc sẽ đi về đâu…
 sua may nuoc nong

Tôi giữ thói quen đó suốt hai năm nay, bởi nơi đây cho tôi cảm giác ấm áp đủ để một mình tận hưởng cảm giác bình yên lạ kì mà không bị bất kì ai để ý. Cũng bởi chủ quán này là người quen – một người bạn cũ của tôi thời trung học – nên tôi được đối đãi khá đặc biệt, thường xuyên có được vị trí đẹp để thả hồn vào cảnh sắc xung quanh.
Sửa máy lạnh

1.Chiều lãng đãng

Hôm nay, cuối tuần, đồng nghĩa với việc tôi lại có hẹn với L’amour café. Tôi đến sớm vì hôm nay sếp hủy cuộc họp và hơn nữa, tôi cũng chẳng có kế hoạch nào để khỏa lấp khoảng thời gian trống đó. Bàn số 13, cạnh cửa sổ, tôi đặt cặp tài liệu xuống rồi thản nhiên hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ, về phía tòa cao ốc của khu chung cư đang xây dựng dở dang phía đối diện. Chỉ ít phút nữa thôi, tôi sẽ có một tách cà phê theo đúng ý mình và quên đi mọi sầu lo đang vướng bận trong đầu.
Phu tung o to

-    Hôm nay anh đến sớm?

Tôi giật mình quay lại. Là Vi. Giọng nói dịu dàng của cô đánh thức tôi khỏi sự đăm chiêu vừa mới kéo dài vài phút trước đó. Cũng là cô, lôi kéo ánh nhìn của tôi về phía mình, khiến tôi chỉ mải ngắm cô gái mặc đồng phục xanh lam mà suýt quên mất rằng mình phải trả lời câu hỏi…

-    À, hôm nay anh mắc lỗi nên bị sếp đuổi về sớm!
Bao ho lao dong

-    Anh đừng đùa như thế chứ! – Vi bụm miệng cười mỉm, điệu cười xinh xắn khoe má lúm đồng tiền vô cùng dễ thương.

Câu chuyện của chúng tôi không tiếp diễn được lâu. Lại có một vị khách mới, cô gái nhỏ lai trở về đúng vị trí bàn quầy pha chế đồ uống sau khi lễ phép chào gã khách cô đơn (là tôi). Hôm nay, không hiểu sao chỉ có mình em làm ca này. Cũng may là khách không quá đông như thường lệ, chứ không em làm sao cho xuể công việc của hai người. Không dưng, tôi lại thấy lo vu vơ cho em. Nhưng như thế, tôi càng có cơ hội ngắm em kĩ hơn từ cử chỉ làm việc đến nụ cười tỏa nắng với mọi thượng đế của chốn thần tiên bé nhỏ này. Nhiều khi tôi thắc mắc, tại sao một thiên thần như em lại lạc vào đây, thế giới của những kẻ cô đơn đến cùng cực để rồi gieo giắc nỗi nhớ vô hình trong tôi. Đó có lẽ là một lí do khác khiến tôi hiếm khi hủy lịch hẹn với L’amour café. Tôi đến đây, để được thấy em luôn vui vẻ và hòa đồng với mọi người và với chính tôi. Kể từ khi gặp em, đó đã là một ước nguyện bé nhỏ luôn được tôi giữ kín trong lòng mà đối phương không hay biết.

-    Này, đồ ngốc, cậu ngắm cô ấy bao lâu rồi, không chán mắt à? – Tôi giật mình lần thứ hai trong ngày bởi lời chào của Huy, chủ quán cũng là bạn của tôi.
Giay dan tuong

-    Cậu đừng chọc tôi nữa. Sao giờ này mới có mặt ở quán?

-    Thì tớ có hẹn với ông bạn trên Sơn La xuống chơi, hôm trước có kể qua rồi.

-    Ừ nhỉ, tớ quên. Dạo này đầu óc u ám quá!

-    Tại mải ngắm cô gái mang hài đỏ chứ gì? – Huy cười giễu tôi – Cân thì lên tiếng. Tớ luôn có cách giúp cậu bày tỏ tâm nguyện với nàng! – Anh chàng cười xuề xòa, hả hê như vừa thắng trận trở về.

-    Nói đi! Cách gì?
 Trong rang gia

-    Nhưng cậu phải hậu tạ tớ gì chứ? – Y cười to hơn, ra bộ thách thức.

-    Cậu muốn hậu tạ gì tớ sẽ chuẩn bị thứ đó. Đừng để tớ trăm năm cô đơn nhìn cậu cười nắc nẻ như vừa rồi là được. – Tôi vừa có ý nhờ vả, vừa trách móc. Có cảm giác da mặt mình trùng xuống cùng với tong giọng đúng kiểu cầu khiến.

-    Bật mí nhé. Tuần tới là sinh nhật cô ấy. Một món quà sinh nhật bất ngờ thì sao?

-    Ý hay, nhưng tặng gì được nhỉ?

-    Ha ha. Cậu yêu quá hóa đần người rồi hả? Nên nhớ, quán của tớ là tiệm bánh ngọt – cà phê. Còn làm thế nào tùy cậu, thường ngày cậu mồm mép lắm mà.

 Đuôi co với tôi một lúc, Huy bỏ tôi lại với ly cà phê đã bắt đầu nguội và tiếp tục trầm tư nghĩ cách tỏ tình. Nhạc vẫn vang lên đâu đó quanh đây, âm điệu piano lẩn quất trong hương vị ngọt ngọt của những nhịp đập vụng về. Trái tim tôi đang thổn thức.

Slowly slowly
River flows in you
Waiting waiting
After all, are you gonna be there with me?
I want to fall for you so that i can always feel you

2. Ngày đầy gió

Chính xác đó là một buổi chiều ngập gió. Tôi đến L’amour café lúc trời vừa nhá nhem, ngược qua mấy trận gió thổi tung vạt áo sơ mi khoác hờ. Cái cảm giác ấy vừa phiêu du, vừa thú vị. Chả mấy khi tôi có cơ hội đắm chìm trong sự tự do của gió như thế. Gió lật tung mái tóc màu hung của tôi, thổi những sợi tóc em bay phấp phới. Lần đầu tôi gặp em, cũng tại quán cà phê này, có lẽ do sự tác hợp của gió…

-    Xin lỗi, anh uống gì?
 May ao khoac cho tan binh

-    Một ly đen nóng! – Tôi ngồi đúng chỗ dành cho mình, vuốt lại mái tóc và đợi cô gái mang đến cho mình một ly cà phê buổi chiều muộn.

Quán khá đông khách, nhưng hình như cô gái là nhân viên mới nên khá lúng túng. Tôi để ý cô ấy vì giọng nói dễ thương và dịu ngọt làm cho một thực khách khó tính như tôi rất hài lòng. Được một lát, tôi lại nhìn vu vơ ra cửa sổ, nơi những cơn gió đi hoang vẫn trầm mình lặng lẽ trên những hàng phượng vĩ già nua. Gió bứt rụng những cánh hoa đỏ rực rơi lả tả xuống con đường ngoằn ngoèo bên cạnh. Cảnh sắc ấy vừa man mác buồn, lại vừa lãng mạn. Tôi không định nghĩa nổi cảm xúc của mình khi ấy là gì?

5 phút sau…

-    Đây là cà phê của anh!

Tôi ngẩng mặt lên nhìn cô gái, bắt gặp ngay ánh mắt e lệ, trong veo. Em đặt vội ly cà phê rồi cũng vội vã quay đầu bước đi. Một buổi chiều đông khách. Hương cà phê tỏa ra ngào ngạt, đánh thức khứu giác tôi. Tôi nhấc lên, khẽ nhấp một ngụm lớn. Cái gì đây? Không phải vị cà phê đen quen thuộc. Thứ đang ngấm dần trong vị giác của tôi là một vị thơm béo ngọt ngào: cà phê sữa. Tôi hoảng loạn không biết vị giác của mình có đang nhầm hay không. Hơn một năm trời làm bạn với nơi này, tôi luôn là tín đồ của cà phê đen. Ấy vậy mà, trong phút chốc, tôi lại đưa lên miệng nhâm nhi một ly nâu nóng mà không hay biết.

-    Cô ơi! Tôi gọi Nâu nóng sao lại thành Đen nóng thế này? – Vị khách ở bàn kế bên phàn nàn.

-    Rất xin lỗi quí khách, có một chút nhầm lẫn, em sẽ đổi cho chị ly khác. Lần này, em xin phép mời chị miễn phí! Lần sau em sẽ chú ý hơn! – Vi đáp lại sự hằn học của cô nhân viên công sở kia bằng thái độ khoan nhường vài cầu thị. Điều ấy làm tôi kinh ngạc và cảm mến cô gái này.

-    Xin lỗi anh! Vừa rồi em có nhầm lẫn giữa bàn anh và bàn 15, rất mong anh thông cảm. Em sẽ để đổi cho anh một ly Đen nóng đúng yêu cầu! – Vi quay sang tôi, em làm tôi sửng sốt.
 bao tri may lanh

-    Lần sau mong cô chú ý hơn! – Tôi ngập ngừng – Nhưng thay vì điều đó, có thể cho tôi thêm một chút sữa nữa cho ly Đen nóng này không!

-    Vâng. Anh đợi em một lát!

Vi quay đi và trờ lại ngay sau đó với một chén đựng sữa trên tay. Từ lần ấy, tôi bắt đầu thích vị Nâu nóng nhiều sữa em pha và cũng bắt đầu say mê giọng nói có chút mê hoặc ấy… Mỗi lần đến L’amour café, tôi lại ngóng chờ bóng dáng của em giữa muôn vàn người lạ, chờ một giọng nói từ phía sau:

-    Hôm nay anh vẫn dùng Đen nóng?

-    Không. Một Nâu nóng nhiều sữa!

Không hiểu sao, có một thứ tình cảm vô hình khiến tôi cảm thấy quý mến em nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Nhưng mọi thứ đều nằm trong sâu thẳm trái tim tôi, nơi mà không ai có thể thấy được. Vì thế, mỗi lần gặp nhau, em chỉ mỉm cười với tôi, hồn nhiên như với bao người khác. Có chăng là cảm giác thân quen xã giao với một kẻ đã mài đũng quần lâu ngày nơi đây. Người ta nói, những kẻ cà phê một mình là những kẻ cô đơn, và tôi là một phần tử trong số đó. Tôi cô đơn một mình bên hương thơm ngào ngạt của ca phê với chuyện tình đơn phương chưa dám thổ lộ.

Hà Nội, những buổi chiều mùa hạ đầy gió, tôi nhốt mình trong không gian vắng lặng của quán cà phê, thỉnh thoảng nhìn về  xa xăm phía bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại dáo dác tìm bóng hình em hiện hữu quanh đây với làn khói mờ ảo của cà phê.

3. Kế hoạch tỏ tình

Bánh ngọt, đó là một gợi ý hay, nhưng tôi phải làm thế nào thi Huy lại không hề chỉ cách. Vậy là tôi phải tự mình tháo gỡ tơ tình. Mới đầu, tưởng mọi chuyện có vẻ dễ dàng vì tôi vốn cũng có chút kinh nghiệm ăn nói. Ai ngờ khi nhập cuộc, tôi lại như kẻ bị đánh cắp hồn vía. Tôi lắp bắp:

-    Em có thể giúp anh chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật được không?

-    Anh muốn loại nào?

-    Bánh tình yêu! – Tôi vô tình đáp lại.

-    Anh định tặng bạn gái sao? – Vi hỏi lại, giọng nhỏ nhẹ - Chắc cô ấy sẽ hạnh phúc lắm!

-    À, ừ, anh cũng hi vọng như thế! Ở đây có loại ấy chứ?

-    Không có sẵn – Vi nhoẻn miệng cười, nụ cười hút hồn tôi vào sâu thẳm suy tư – Nhưng em sẽ giúp anh tạo ra nó...

-    ...
-    Xem nào, bánh tình yêu thì chắc là sẽ cần một khuôn bánh hình trái tim. Anh thích phủ kem màu gì?

-    Theo em, con gái thích loại nào?

-    Màu hồng – một cô gái mơ mộng, yêu đời và hay mỉm cười; màu xanh lá cho cô nàng vui tươi, hoạt bát; màu cam – một cô gái nhí nhảnh, ồn ào và bản lĩnh hay màu xanh dương cho cô gái trầm tư, bí ẩn... Còn tùy thuộc cô gái thuộc type nào?

-    Một cô gái ngọt ngào, dịu dàng với điệu cười mê đắm và vô cùng ấm áp...

-    Em nghĩ sẽ thích hợp với màu vàng tươi này đấy? Anh có muốn tự tay trang trí nó không?

-    Có thể sao?

-    Tất nhiên, em sẽ giúp anh! – Vi cười xòa, thêm một lần tôi ngẩn ngơ không biết mình đang ở trạng thái nào...

L’amour café, thêm một chiều lộng gió. Tôi thấy mái tóc em bay quẩn quanh trong tâm trí mình. Cô gái nhỏ vui vẻ cùng tôi trang trí chiếc bánh tuyệt vời thay cho những yêu thương chưa ngỏ. Em đâu biết rằng, chính em mới là chủ nhân thực sự của món quà ấy. Tôi chỉ chờ em đón nhận nó, đón nhận thứ tình cảm ngọt ngào trong trái tim tôi.

Đời người, giống như ly cà phê, thêm một chút sữa sẽ ngọt ngào vô cùng. Có lẽ, tôi cô đơn quen rồi nên trước tình yêu, tôi thấy mình thật nhỏ bé và dư vị của nó thật đậm đà. Tôi không biết những gì xảy ra tiếp sau sẽ như thế nào, nhưng tôi hi vọng em chấp nhận tôi bước vào cuộc đời em giống như cách tôi chấp nhận bỏ thêm một chút sữa vào ly cà phê đặc quánh, Hạ Vi!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Mình thích cậu!

"Đôi khi,con người ta thường bắt đầu bằng sự giả dối và hời hợt
Và cuối cùng kết thúc nhận ra mình đã quá chân thật."

sua chua may in gia re


Tôi nghĩ sẽ không chờ đợi như cô bé chờ mưa tạnh sẽ về. Tôi sẽ nói với Huy ngay bây giờ nơi góc bàng đỏ này tôi sẽ ôm Huy thật chặt và nói: “Mình thích cậu!”

***
Quan ao cong nhan
Một ngày mưa phùn vẫn dai dẳng bên cửa sổ xanh, mưa cứ lấm tấm rơi trên từng ngọn cây rồi lăn dần xuống các bẹ. Những vệt khói xe hun lên rồi tan biến trong màn mưa. Mưa xuân ư? Chắc là vậy nhỉ? Tôi nhìn sang hàng cây bàng khẽ lay động rồi ngưng hẳn để rơi rụng vài chiếc lá đỏ.
sua may nuoc nong

Tôi ngồi cùng Huy trên chiếc ghế bành cũ kĩ đặt nơi góc phòng gần bậu cửa sổ. Tôi đang mong mưa sẽ ngừng để tôi giục Huy chở tôi về. Tôi muốn về nhà để đan chiếc khăn quàng cổ màu đỏ như lá bàng kia nhưng nó còn dang dở. Tôi đang ở nhà Huy một ngôi nhà tuyệt vời với những chồng sách được để gọn gàng ở các tủ gỗ do Huy đóng. Huy rất khéo tay không pải như tôi luôn vụng về và hậu đậu.
Sửa máy lạnh

Tôi không biết tôi quen Huy từ lúc nào nữa. Có lẽ đã rất lâu rồi. Hình như là…vào một ngày mưa phùn như hôm nay, tôi chưa về nhà được vì mưa chưa tạnh hẳn. Những chiếc lá bàng đỏ chẳng hiểu sao nó lại úa vàng và vắt mình sang màu đỏ giữa xuân như thế này.
Phu tung o to
Tôi nép sâu vào tán cây và cứ lùi dần ra sau v ... một cái té ngã làm tôi hoảng sợ, nước mắt tôi bắt đầu rơi và nó to hơn cả mưa. Tôi mong ai đó từ phía xa xa sẽ đến  đỡ tôi dậy và đưa tôi về nhà. Lần  này thì có người tới thật nhưng không phải là người lớn mà là người bạn bằng tuổi tôi thì phải.
Bao ho lao dong
Cậu ấy đưa cây dù cho tôi  sau đó đưa cho tôi một cây kẹo và bảo tôi hãy nín khóc bạn ấy sẽ dẫn mình về. Cậu bé ngày ấy chính là Huy.

Nhà cậu ấy không to như căn biệt thự kế bên nhưng đủ để tôi hấp dẫn khi mỗi lần qua chơi. Từ ngày hai đứa trẻ bé xíu khóc dưới lá bàng đỏ ấy đã thân nhau và luôn kề vai như hình với bóng. Nhà hai đứa chỉ cách nhau một hàng rào chè thôi.
 Giay dan tuong
Buổi sáng Huy qua đón tôi cùng đi học và thích uống cà phê sữa nóng khi đến trường vào mùa đông. Huy trèo cây rất giỏi và luôn là người tiên phong khi cây ổi nhà tôi bắt đầu chín rộ. Tôi vẫn thích Huy chở tôi dạo qua những đồng ruộng vàng  long lanh dưới nắng mai hồng khi trời vừa hửng sáng hay  dạo quanh những hàng cây bàng lá đỏ để tám chuyện về mọi thứ trên đời. Gia đình cậu ấy ít khi ở nhà sum họp thì phải, ba mẹ cậu ấy đi công tác liên miên nên cậu thật sự trưởng thành và biết tự chăm sóc mình.
 Trong rang gia

Tôi vẫn thường hay đến để giúp cậu ấy dọn dẹp nhà cửa hay học vài món ngon của Huy. Cậu ấy biết nấu ăn nên những hộp cơm trưa lâu lâu tôi lại lẻn ăn chực một miếng. Cậu ấy nói thích tôi vào một buổi chiều khi những giọt nắng đầu tiên còn sót lại ở góc trời đang đỏ rực và lóng lánh trên sân thượng của một công ty thành phố nơi ba tôi làm việc. Nhưng chuyện ấy cứ để sau.
 May ao khoac cho tan binh

Huy từng  là học sinh từng bị cảnh cáo vì tội danh đánh bạn. Nhưng tôi hiểu cảm xúc của Huy. Từ lúc nhỏ Huy dường như không có cha mẹ ở bên cạnh yêu thương và che chở khi ai đó đánh mình như những đứa trẻ khác. Thật sự tôi cũng rất buồn nhưng về sau tôi vẫn luôn bên Huy để cầm tay Huy và ngăn cản khi bạn ấy nóng lên. Tôi thích Huy là một chuyện khác. Tôi nghĩ sẽ không chờ đợi như cô bé chờ mưa tạnh sẽ về. Tôi sẽ nói với Huy ngay bây giờ nơi góc bàng đỏ này tôi sẽ ôm Huy thật chặt và nói: “Mình thích cậu!”
 bao tri may lanh


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Ra đi để trở về!

"Trước khi cái gì đó trở thành một thói quen thì ta nên dừng lại 
Vì sẽ rất khó chấp nhận nếu một ngày thói quen phải chấm dứt ."

sua chua may in gia re


Nàng ra sức đi. Đi để rải nỗi hoang mang, sợ hãi quen thuộc lại những miền đất lạ. Đi để nhặt nhạnh lại những đam mê đã rơi rớt từ thuở nào. Ra đi để trở về!

***
Quan ao cong nhan

Thế là mùa yêu thêm một lần chia tay
Em một lần nhìn sâu vào mắt anh
Và thấy mình đã khác
Thôi đừng khóc, này trái tim ngơ ngác
Tình yêu kia có hiện hữu bao giờ?
 sua may nuoc nong

"Em có đôi mắt rất Trung Hoa" - ấy là câu nhận xét của gã trai khi nàng gửi cho hắn tấm hình đầu tiên. Mắt nàng nhỏ, lại hơi xếch, khi cười chả còn thấy Tổ quốc đâu.
Sửa máy lạnh
Mỗi khi ảnh ọt là nàng cứ phải cố rướn hết cỡ 2 hàng lông mày lên để tròng mắt to ra cho nó có tí long lanh. Còn hắn, mắt to, tròn, thi thoảng có vài tia ác (ấy là sau này, khi xâu chuỗi lại mọi thứ, nàng mới thấy).
 Phu tung o to

Nàng bập vào hắn. Đắm đuối cái miệng cười của hắn. Nàng có thói quen hay nhìn vào miệng hắn thay vì đôi mắt. Nàng quên phéng mất rằng, cái miệng thì biết nói dối, còn đôi mắt thì không. Nàng cười khanh khách khi ở cạnh hắn, tung hứng với hắn đủ loại chiêu trò.
Bao ho lao dong
Nàng thương hắn như thương một phần cơ thể. Nàng ra sức vỗ về nỗi đau của hắn mà quên mất rằng hắn chính là nỗi đau của nàng. Nàng quên mất rằng với một kẻ đã gian dối một lần thì đừng mong sẽ không có lần thứ hai; với một kẻ đã từng phản bội lại người con gái khác thì cũng đừng mong mình là ngoại lệ...
Giay dan tuong

Bạn nàng mắng: "Mày yêu ngu bỏ xừ". Nàng há hốc mồm - cái sự yêu mà cũng có cả khôn với ngu nữa cơ? Thế là nàng lại mất một cơ số đêm thao thức về cái sự ngu của mình. Ngẫm hoài cũng không ra. Nếu tình yêu là một cái cây, thì có chăng, hạt của nàng gieo nhầm vào khe đá.
 Trong rang gia

Nó lớn lên cọc còi, chẳng thể đơm hoa kết trái - cũng như bầy cá bảy màu vào tay nàng cuối cùng chỉ còn lại cái màu nhạt thếch. Có lẽ, tình yêu không phải là thứ dành cho nàng. Rơi vào nó, nàng mụ mị u mê, quên đi đủ thứ cần phải nhớ. Nàng dốc sạch vốn liếng đi buôn tình. Tình tan, nàng vỡ nợ. Mà cái cục nợ to nhất, nặng nhất chính là lòng tin - tin mình, tin người.
 May ao khoac cho tan binh

Nàng ra sức đi. Đi để rải nỗi hoang mang, sợ hãi quen thuộc lại những miền đất lạ. Đi để nhặt nhạnh lại những đam mê đã rơi rớt từ thuở nào. Ra đi để trở về!

bao tri may lanh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Cuộc đời này có lắm điều lạ kỳ đúng không?

"Đối với người không thương mình.Đừng để họ biết mình si tình họ.
Họ biết,họ cười…."

sua chua may in gia re

Cuộc đời này có lắm điều lạ kỳ đúng không? Có những năm tháng qua đi mà chẳng thành nỗi nhớ. Đôi khi chỉ một lần gặp gỡ, chỉ một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau.     

Những cơn mưa rào bất chợt vào giữa tháng 10 là nơi nó gặp anh – một chàng trai sinh viên năm cuối trường kiến trúc. Ngày ấy nếu như nó không xuống nhầm trạm xe buýt nếu như trời không mưa thì có lẽ nó và anh sẽ không gặp nhau. Trong hồi ức của nó, cơn mưa và anh là cái định mệnh mà nó không thể quên, giấc mơ về thế giới gặp lại anh với nó vẫn còn kéo dài cho tới hiện tại.

***
 Quan ao cong nhan

Người ta nói thời tiết Sài Gòn cũng thất thường như tính tình của con gái, trời đang yên đang lành bỗng đổ mưa khiến con người ta chẳng kịp tìm chỗ trú mưa, cũng may nó là đứa con gái trong balo lúc nào cũng có cái ô. Vội vàng bật ô và bước thật nhanh tới trạm xe buýt trước đó, trời tối nó cũng chẳng để ý đến xung quanh, mưa có vẻ to hơn và lạnh, điều đó khiến nó cứ cắm đầu mà bước đi thật nhanh thì bỗng có tiếng gọi vọng ra từ cây rút tiền ATM bên lề đường:
 sua may nuoc nong

Bạn gì ơi!

Nó quay sang nhìn thì thấy một cậu bạn đang đứng co ro, tay thì ôm một sấp giấy, miệng thì lẩm bẩm:

Bạn có thể cho tôi đi ké tới trạm xe buýt trước đó được không?
Sửa máy lạnh

Nó quay đi và tính làm ngơ vì trong đầu nó lúc này là bao ý nghĩ bậy bạ, nó nhớ tới lời mẹ dặn, nhớ tới mấy bộ phim mà nó hay coi, nó sợ gặp phải người xấu thì đời nó coi như xong, bao ý nghĩ thúc giục nó phải bước đi thật nhanh nhưng rồi nhìn vào đồng hồ thì thấy đã 7h45 mà 8h là chuyến cuối. Thế là bản năng muốn làm người tốt của nó lại trỗi dậy nó quay lại, ánh mắt nhìn ráo hoảnh rồi cất cao giọng:
 Phu tung o to

Chẳng biết bạn có phải người tốt hay không, nhưng do thấy trời cũng tối mà cũng sắp hết xe buýt nên tôi mới cho bạn đi nhờ đó, đừng có mà giở trò gì, tui……tui là tui có võ đó…

Cậu ta cười phá lên như nó vừa nói điều gì sai.
Bao ho lao dong

Bạn đừng có mà chọc giận tui, tui mà bỏ đi thì bạn ngủ ở đây luôn đó.

Bạn yên tâm đi tôi không ăn thịt bạn đâu, tại nhìn bạn nhỏ con mà khẩu khí cũng lớn quá nên tôi cảm thấy ngộ ngộ, mà cảm ơn vì đã quay lại nha.

Nó tỏ vẻ lạnh lùng rồi đáp cụt ngủn.
 Giay dan tuong

Ừ!

Nó cũng thấy an tâm phần nào vì cũng không giống người xấu cho lắm. Mà nãy giờ thấy bạn cứ ôm sấp giấy đó miết, bộ quan trọng lắm sao?

Tôi có thể ướt còn nó thì không, đồ án tốt nghiệp của tôi đấy, nó mà ướt thì tôi chẳng ra trường được…

Vậy bạn là sinh viên kiến trúc năm cuối à?


Câu chuyện của nó và cậu bạn kéo dài cho đến lúc tuyến xe buýt mà nó cần đi tới.

Lên xe rồi tôi sẽ không ướt, bạn cầm chiếc ô này đi.

Vậy cho tôi địa chỉ để trả lại nó cho bạn…

Không cần trả đâu, có duyên thì sẽ gặp lại, vậy nhé!.. Nó bước nhanh lên xe, nhìn vẻ mặt ngây ngô của cậu ta mà nó chẳng nhịn cười nổi, mà cậu ta tên gì và ở đâu nhỉ. Thôi kệ, nó gạt băng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, điều đáng suy nghĩ bây giờ là nó không biết là trạm nào mà xuống. Nó lật đật gọi điện cho bạn.

Cậu đi qua vòng xoay, ghé trạm thứ hai, vào hẻm 304 số nhà 125 nhé!

Được rồi, khi nào tới tớ gọi.
 Trong rang gia

Kết thúc một chặng đường dài, cuối cùng nó cũng đến nơi bình an mà không bị sứt mẻ cái gì, tối hôm đấy nó luyên thuyên đủ thứ chuyện với cô bạn thân và cũng không quên kể chuyện về anh chàng kiến trúc mà nó gặp ban nãy, có lẽ do đi đường mệt mà vừa kể chuyện nó đã thiếp ngủ lúc nào không hay. Hình như trong giấc ngủ đêm đó nó đã nghĩ về ai đó – nụ cười, ánh mắt vừa thân quen mà cũng thật xa lạ.

Quãng thời gian làm sinh viên của nó chỉ còn vài tháng nữa thôi là kết thúc, hôm nay nó bắt đầu kỳ thực tập. Với những kiến thức mà nó học được thiết nghĩ là đã đủ, những gì được giao nó tin chắc là mình làm được. Nó không phải là cô gái quá mơ mộng nhưng với cái tuổi 21 thì mọi thứ với nó vẫn có màu hồng, nó vẽ viễn cảnh một kỳ thực tập thật hoàn hảo, đầy niềm vui và ý nghĩa với nó. Ấy vậy mọi thứ đều đi ngược lại, ngày thứ nhất, thứ hai, thứ ba… và tất cả những thứ tiếp sau đó, tất cả đều trở nên tồi tệ. Nó làm sai, người ta mắng, nó làm không đúng, người ta chửi, chịu sự ghẻ lạnh và ánh nhìn đầy sự xem thường của mọi người, lúc này nó chỉ muốn bỏ quách cho xong. Nhưng nó nghĩ tới ba mẹ,tới tương lai, nó cần phải hoàn thành tốt kỳ thực tập lần này để có luận án tốt nghiệp. Quệt ngang dòng nước mắt, nó cúi đầu xin lỗi và mong mọi người sẽ bỏ qua và giúp đỡ nó,dù trong lòng nó chỉ muốn vứt hết tất cả mà` bỏ đi nhưng rồi sẽ có lúc nó phải hối hận.

Có lẽ cuộc sống này khiến nó phải học cách chịu đựng và lì lợm hơn.

Chiều nay mưa lại rơi, đúng là cơn mưa tháng 10, bất chợt và có chút gì đó lạnh. Mọi lần thấy vài hạt mưa là nó đã vội vàng rút ô ra che nhưng hôm nay nó chẳng buồn mở ô ra nữa, cứ để cơn mưa đó rửa trôi mọi buồn phiền trong nó, cứ để cho nước mắt nó hòa lẫn với nước mưa. Đã rất lâu rồi nó không được sống với cảm xúc thật của mình, hãy cho nó được làm chính nó chỉ hôm nay thôi, qua ngày mai nó sẽ sống với con người khác. Đang vất vưởng với mớ suy nghĩ thì bỗng nó đứng khựng lại vì có ai đó đứng chắn trước mặt nó:

Tôi có hai cái ô nên cho cô mượn một cái, dầm mưa lâu sẽ bị cảm đấy, đừng vì những câu nói của người khác mà làm bản thân mình trở nên tội nghiệp như thế. Không cần trả lại tôi đâu.
 May ao khoac cho tan binh

Chưa kịp định hình lại thì người đó đã quay phắt đi, nó chẳng kịp nhìn rõ mặt và nói một lời cảm ơn nữa. Nhưng lạ lắm, có gì đó không bình thường ở đây, nó vội vàng chạy theo để có thể giải thích cái mớ suy nghĩ ngổn ngang ở trong lòng nhưng người đó đi nhanh quá nó theo không kịp.

Đúng như kết quả của buổi dầm mưa, tối đó nó sốt miên man, lúc tỉnh lúc mê, cô bạn cùng phòng sợ quá phải gọi người đến truyền nước cho nó. Có lẽ đó là cơn sốt nặng nhất từ trước đến giờ,đầu nó chẳng suy nghĩ nổi điều gì, mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa nhưng có một điều duy nhất mà nó không thể quên.

Là ánh mắt đó…

Người chiều nay…

Cái ô…Rất quen…Hình như đã gặp đâu đó…….

Sau ngày ấy, điều mà ngày nào nó cũng làm là chiều nào nó cũng đi ngang qua con đường ấy mong sao gặp được người cho nó mượn ô để trả lại. Nó còn nợ người ta một lời cảm ơn nhưng có lẽ lí do mà nó đưa ra chỉ đủ để thuyết phục cô bạn cùng phòng còn bản thân nó thì chưa thuyết phục, nó mong nhiều hơn thế. Nó muốn xác minh có phải là người mà nó gặp cách đây ba năm trước, anh và nó cũng gặp nhau trong một cơn mưa tháng 10 như thế này, nhưng nó lại là người cho anh mượn ô, nó cũng nói anh không cần trả lại. Nó nghĩ ông trời đã sắp đặt cho nó gặp anh hai lần, thì chắc chắn cũng đã có duyên vậy liệu sẽ có lần thứ ba không…? Điều đó nó vẫn chờ, nó mong anh sẽ lại xuất hiện để nó còn biết được cái tên. Nó không biết anh rồi sẽ có ý nghĩa gì trong cuộc đời của nó, nhưng hiện tại nó rất muốn gặp anh, người của ba năm trước khi nó vẫn là cô sinh viên năm nhất.

Kỳ thực tập kết thúc, nó vui mừng vì hoàn thành xong luận án tốt nghiệp, mặc dù không phải xuất sắc nhưng với nỗ lực trong thời gian qua, nó cảm thấy bằng lòng với những gì mình đang có. Tối nay, công ty có tổ chức tiệc chia tay cho những thực tập viên như tụi nó, nó tính xin phép không đến vì lòng nó có gì đó ngổn ngang lắm, nó muốn phóng xe đi đâu đó hóng gió, sau nhiều chuyện nó cần có một khoảng không. Nhưng lời từ chối của nó không được phép chấp nhận chị tổ trưởng bắt tối nay nó phải có mặt vì có người muốn gặp nó. Nó nghĩ đó chỉ là cái cớ để bắt nó phải có mặt chứ có ai muốn gặp đâu.
Cả hội trường đang rộn rã với tiếng nói cười thì lại trở nên im lặng vì đĩa thức ăn trên tay nó rơi xuống Choang… oang…. oang…

Nó không hiểu sao mình lại như thế nữa, là anh… người đang đứng trước mặt nó, dù chỉ là một lần gặp nhưng nó tin chắc là anh.

Sao thế cô thực tập, tôi làm cô bất ngờ sao?
bao tri may lanh

Không…. nó bỏ đi ,tự nhiên nước mắt nó rơi. Nó hiểu đó là niềm vui khi gặp lại anh nhưng cũng kèm theo chút gì đó hờn giận vì anh ở ngay bên cạnh nó mà vẫn im lặng để giờ đây khi nó sắp rời khỏi đây thì anh lại xuất hiện.

Anh chạy theo giữ nó lại, cô làm sao vậy?

Nó nhìn anh "mình bị làm sao thế này, người ta đâu có lỗi gì cũng chẳng biết đến sự chờ đợi của mình, mình có quyền gì mà trách móc cơ chứ. Tôi không sao, tôi hơi mệt nên xin phép về trước.

Nếu như giận vì nghĩ tôi né tránh cô thì tôi xin lỗi. Có nhiều lí do khiến tôi không thể gặp cô trong lúc đang thực tập được nhưng điều duy nhất thúc giục tôi không thể cứ đứng nhìn em từ xa là tôi không thể quên cô bé đã cho tôi mượn ô ba năm trước. Nó gạt nước mắt, tay thì lấy cái thẻ nhân viên đang đeo trên cổ anh, đọc rõ tên anh rồi cười :*…*…*… giờ thì biết tên rồi nhá.
---
Sau lần đầu, ba năm sau nó gặp lại anh.
Sau lần thứ hai, hai tháng sau nó gặp anh.
Sau lần thứ ba, ngày nào nó cũng gặp anh.
… 
Cuộc đời này có lắm điều lạ kỳ đúng không? Có những năm tháng qua đi mà chẳng thành nỗi nhớ,

Đôi khi chỉ một lần gặp gỡ, chỉ một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau.     


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Nỗi nhớ về kí ức đẹp đẽ thuở học trò

"Đôi khi, không hẳn là nhớ về một người.
Bạn chỉ nhớ về những cảm xúc và khoảnh khắc bạn có với người đó...."
sua chua may in gia re


Duy nhìn An cười hiền. Trên thế giới này, có những con người mà mỗi lần bạn gặp, một phần kí ức mà bạn tưởng rằng đã quên sống dậy, chân thực như mới xảy ra ngày hôm qua. Đó là những người cất giữ kí ức.
Quan ao cong nhan

Tặng cậu, người bạn tốt nhất của tớ!

An bước trên con đường rải sỏi. Những tia nắng đầu xuân hôn nhẹ lên gò má ửng hồng của cô bé. Đã hăm mốt tuổi đầu mà nhìn An vẫn như một cô gái mới lớn. Trên con đường này, cách đây mấy năm, đã có một người bắt An tháo giày ra, đi chân không trên những viên sỏi lạnh tê tái. Đau. Đau phát khóc. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đó, An cắn răng đi hết con đường mà không rơi một giọt nước mắt nào. Để rồi lúc người ấy cõng An về, An gật gù trên vai người ấy. Trong cơn mơ, An nghe tiếng thì thầm: “Cậu là người con gái mạnh mẽ, tớ có thể yên tâm để cậu ở lại đây”.
 sua may nuoc nong

Vậy đấy. Quá khứ lúc nào cũng như cơn gió thoảng qua An những lúc An ghé qua những nơi chất chứa kỉ niệm.

Một lúc sau Duy đến. An cười:

- Cái đồ mà ghê gớm. Về gần một tuần rồi mới chộ mặt.
 Sửa máy lạnh

Duy vênh mặt:

- Biết người ta về gần một tuần rồi mà không thèm gọi hỏi, còn nói gì nữa chứ!

Cái giọng Bắc âm ấm đã lâu rồi An không được nghe. An đánh trống lảng:
 Phu tung o to

- Này, ngày ấy bên nớ bắt tui đi chân không trên đó tui còn chưa bắt đền đó nghe!

- Khiếp, thù dai nhỉ.

- Không phải thù dai mà là nhớ lâu. Người nhớ lâu vẫn thường hay khổ - An ngước mặt lên trời, vờ thở dài.
Bao ho lao dong

Duy bật cười:

- Vậy chứ muốn đền gì đây?

- Kem nhá! - nụ cười tươi nở tròn xoe trên đôi môi cô bé.

Thời cấp ba, hai đứa là đôi bạn thân. Thân đến mức nhìn hai đứa ai cũng tưởng là một đôi tình nhân. Nhìn hồi lâu mới biết không phải. Có đôi tình nhân nào vác chổi rượt nhau suốt ngày. Nhưng An thích người ta tưởng vậy. An thích người ta nhìn hai đứa mỉm cười ẩn ý, rồi trố mắt ngạc nhiên lúc hai đứa chí chóe với nhau. Thực chất An rất hiền, chỉ là An thích nhìn lúc Duy cau mày, nhăn nhó khi đuối lí. An cũng thích cả lúc Duy xoa đâu khen khi An làm được bài tập Lí, vốn dĩ là một môn khó nhằn với hầu hết bọn con gái. Thích cả lúc Duy trố mắt ngạc nhiên khi An giải toán vèo vèo. Thích cả lúc Duy chăm chú đọc những truyện ngắn, những câu thơ vớ vẩn An sáng tác lúc lười học. Ừ, An thích Duy lắm lắm. Nhưng chả hiểu vì cái lí do gì, lúc Duy nhìn thẳng vào mắt An và nói: “Tớ yêu cậu…”, An tròn xoe mắt bảo: “Điên à?”. Thì thích là một chuyện, yêu là chuyện khác cơ mà…

Nhưng An thích tình cảm ấy của Duy. Thích như An thích Duy vậy.

Hai bên con đường rải sỏi là hàng ghế xinh xắn. Gió thổi hiu hiu. Ánh nắng tinh khôi của những ngày cuối năm vương vất chút khí lạnh còn sót lại của ngày đông dài. An duỗi chân khoan khoái. Hình như hôm nay trời đẹp hơn hẳn. An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Duy. Duy cau mày:

- Nhìn cái gì đấy?
Giay dan tuong

- Nhìn quá khứ - An mỉm cười.

Hôm ấy cũng là hăm chín Tết. Hai đứa cãi nhau ghê lắm. Mặc dù hay chí chóe, hạnh họe nhau, nhưng chưa bao giờ An cảm thấy giận đến thế. Chẳng biết mắc mớ gì mà Duy chả thèm nhịn An lấy một câu. Duy lạnh lùng lôi An ra trước con đường rải sỏi, lạnh lùng nói:

- Cậu cởi giầy ra. Nếu cậu bước hết con đường này, tớ sẽ xin lỗi cậu.

Hôm ấy, Duy phải chịu thua An. An đi một mạch hết con đường, đôi chân đỏ ửng trong giá lạnh khiến Duy áy náy vô cùng. Ra Tết, An ngỡ ngàng khi hay tin Duy nộp đơn ở tận Hà Nội. An đứng trước mặt Duy, ánh mắt giận dữ:

- Duy có còn coi tui là bạn không?

- Có - Ánh mắt Duy vẫn bình thản.

- Sao Duy làm vậy? Thậm chí Duy không thèm nói với An. Chẳng phải Duy đã hứa sẽ không quay lưng với An - Mắt An mở to, nước mắt chực ứa ra. Nhưng An không khóc.

- Sao cậu trẻ con vậy. Đây là con đường tớ lựa chọn.

- Không có An?
 Trong rang gia

Duy gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, xa cách. Phải rồi, An có liên quan gì đến Duy? Thế rồi An nghỉ chơi với Duy. Không có những ngày Duy ghé chở An đi học, cũng chả có lúc hai đứa ngồi giải đề thi. Mẹ An thấy lâu ngày Duy không ghé “ăn chực”, cũng hỏi. An gắt: “Không thèm, không có cậu ấy con vẫn sống tốt! ” khiến mẹ cũng ngạc nhiên không biết có chuyện gì.

Ngày có kết quả trúng tuyển đại học. An cầm giấy báo mà nước mắt chảy dài trên má. Ai cũng nghĩ An khóc vì mừng. Chỉ mình An biết. Như có một điều gì đó rơi mãi vào trong màn đêm sâu thẳm. Cánh cửa Đại học mở ra, cổng trường cấp ba khép lại, khép lại một thời mơ mộng. Ở sau kia có Duy, con đường phía trước An phải đi một mình như lúc An bước trên con đường rải sỏi. Duy đã rẽ một hướng khác, một hướng không có An. Những năm tháng ở trường đại học, trái tim An như say ngủ. Thì An vẫn học, vẫn chơi, vẫn yêu. Chỉ là nửa đêm ngủ không được, An vắt tay lên trán suy nghĩ, sao An thấy vô nghĩa. Tất cả mọi thứ đều vô nghĩa.

- Này, thực ra tui nhớ Duy lắm nhé. Duy như là người cất giữ những kí ức đẹp của thời học trò của tui vậy. Mỗi lần nhìn thấy Duy, tui thấy như được sống lại quá khứ tươi đẹp - An cười, nhưng ánh mắt nhìn Duy xa xăm.

- Tiếc rồi hả? Ai bảo ngày đó chê người ta.

- Đâu có chê. Chỉ là tui thích cảm giác bên Duy như người bạn vậy. Nếu là người yêu Duy, tui sẽ mãi không thể là bạn của Duy được nữa. Mà như thế thì buồn lắm.

- Đồ ngốc - Duy cốc đầu An.

- Vậy chừ hẹn hò có muộn không?

Duy hục hặc ho, cười:
 May ao khoac cho tan binh

- Hôm nay uống nhầm thuốc à?

- Không, hẹn hò hôm nay thôi. Ngày mai An hứa sẽ quên Duy, quên thiệt luôn, không tiếc nhớ nữa - An làm vẻ mặt năn nỉ.

- Vậy giờ cậu muốn đi đâu?

Duy chở An trên xe đạp như ngày xưa. Hai đứa dạo trên hành lang lớp học cũ. Cái hành lang chứng kiến biết bao kỉ niệm đẹp của hai đứa. An miết tay lên hàng chữ “A and D, BFF” trong góc bức tường cuối hành lang. Hai mặt cười toe toét nhìn An và Duy. An đã hì hục cả buổi để khắc lên hàng chữ đó trong lúc Duy ngồi ngẫm nghĩ mấy bài toán khó nhằn. Duy lại chở An vòng vèo qua những con phố quen. Không khí phảng phất mùi hương khói, mọi người đang tất bật chuẩn bị cho mâm cỗ cúng tất niên. Năm nay tết đến sớm hơn một ngày. Chiều, gió bỗng lạnh hơn, mưa lất phất đậu trắng xóa trên mái tóc An. Hai đứa đành ghé vào nhà thờ trú mưa.

- Duy có còn nhớ những ngày ấy không?

- Có… mỗi khi gặp An… 

- Vậy thì An là người cất giữ kí ức cho Duy ha.

Duy nhìn An cười hiền. Trên thế giới này, có những con người mà mỗi lần bạn gặp, một phần kí ức mà bạn tưởng rằng đã quên sống dậy, chân thực như mới xảy ra ngày hôm qua. Đó là những người cất giữ kí ức. Có những kí ức đẹp, có những kí ức buồn. Nhưng với An, Duy là người giữ những kí ức đẹp.

Cơn mưa qua để lại không khí lạnh. An rùng mình. Lúc sáng trời còn nắng đẹp, giờ đã đổ mưa, An không kịp mang theo áo ấm. Duy xoa xoa hai tay vào nhau rồi áp lên má An, khẽ chạm môi vào mái tóc mềm của An:

- Ấm chưa?

- Ừ… cũng khá ấm… - An nghe trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

- Vậy thì trả tiền đây, bịt má tớ mua tận Hà Nội đấy nhá! - Duy cười toe toét.

 An trợn mắt nhìn Duy. Duy lại bảo:
bao tri may lanh

- Không mua thì thôi, nhìn gì ghê thế, tớ cho mượn xài tạm vậy thôi nhé.

Duy rút tay. Một làn gió lạnh phả vào mặt An. Bất giác, An mỉm cười.

Duy chở An về nhà. Tối nay An còn phải phụ mẹ làm mâm cỗ cúng giao thừa. Nhìn bóng Duy khuất dần về cuối con đường, An cảm thấy nao nao. Ừ thì kí ức rất đẹp. Nhưng nó vẫn là kí ức, mà An không thể sống mãi trong kí ức được. Bây giờ Duy không bước đi cùng An nữa, chỉ thỉnh thoảng gặp lại nhau như hai con đường bất chợt giao nhau. Dù vậy, An biết, Duy và An vẫn là bạn, An yên tâm rằng đã có một người luôn giữ gìn cẩn thận những kí ức đẹp của mình. Và An đã có tên cho những nỗi nhớ bâng khuâng, thi thoảng len lỏi vào những giấc ngủ chập chờn trong những cơn mưa đầu mùa. Đó là nỗi nhớ về Duy, về kí ức đẹp đẽ thuở học trò.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com