Showing posts with label Buồn. Show all posts
Showing posts with label Buồn. Show all posts

Sunday, September 21, 2014

Yêu anh nhiều lắm, thương yêu của em

Hate has a reason for everithing bot love is unreasonable.
Ghét ai có thể nêu được lý do, nhưng yêu ai thì không thể.

Quan ao cong nhan


Em cuộn tròn mình trong chăn ấm, nghe ngoài kia gió rít từng cơn mà thấy lạnh buốt. Bỗng dưng muốn được ra ngoài, bỗng dưng thèm gió đùa tóc rối, thèm lá vàng bay quanh quẩn dưới bước chân.
Phố mùa đông!
Vắng ngắt
Thỉnh thoảng có vài người lướt qua em, nhưng em biết, chẳng có ai để ý đến mình cả, bởi không phải cuối tuần để người ta có thể thảnh thơi mà lang thang phố xá, ai cũng cúi đầu bước vội vã, tránh những cơn gió táp vào. Em thấy bước chân mình liêu xiêu. Hình như trước gió, em quá mỏng manh, tưởng chừng như nếu gió mạnh hơn chút nữa, em sẽ mặc gió cuốn đi đâu thì cuốn.
Bờ Hồ
Ghế đá
Vẫn là địa điểm lý tưởng để hẹn hò.
Em chọn một chiếc ghế trống, nằm lẻ loi 1 chỗ vắng người. Ngồi đó, nhìn sóng gợn, thấy lòng mình dập dềnh như sóng…
 Sửa máy lạnh

Chợt mong một ngày nào đó, em sẽ được nắm tay anh đi 1 vòng quanh hồ, để em được nhảy chân sáo, để ríu rít như trẻ thơ, nói với anh đủ chuyện, để được ngồi dựa đầu vào vai anh, lặng im ngắm tháp Rùa, tay trong tay ấm áp.
Tràng Tiền
Vắng!
Chọn cho mình một chiếc ốc quế, thấy lạnh tê đầu lưỡi. Lại nghĩ đến anh, lại mong một ngày nào đó, sẽ cùng đi ăn kem với anh, để trong lúc anh đang còn loay hoay tìm chỗ để xe thì em đã kịp lách mình vào hàng người đang đợi mua kem, để anh tìm ngơ ngác, để trên tay cầm hai que kem, nhìn anh, mỉm cười hạnh phúc, để ăn xong anh bỗng ôm em, rùng mình kêu lạnh quá!
Nhà sách
Chỉ thấy bảo vệ và nhân viên, lác đác vài bóng người đọc cọp.
Em chậm rãi lướt qua từng giá sách, cầm vài quyển, giở một vài trang rồi lại đặt xuống. Em không có ý định mua sách, chỉ là lang thang một cách vô định. Dừng lại ở giá sách nữ công. Cũng chỉ xem vài trang, những món ăn cầu kỳ, cả anh và em đều chẳng có thời gian để thực hiện, những món ăn đơn giản, em tự tin nghĩ rằng mình nấu đủ ngon. Chợt thèm một ngày nào đó anh và em sẽ cùng đi chợ, sẽ mua món ăn mà anh thích, cả hai sẽ cùng vào bếp, để thỉnh thoảng em gọi anh ơi hộ em cái này, anh ơi, giúp em cái kia, để anh cau có mắng yêu em, rồi căn phòng bé xíu của em sẽ rộn tiếng cười.
Rồi một cuốn sách dạy làm thiệp. Lâu rồi em cũng chẳng tặng ai tấm thiệp mà em tự làm. Chẳng phải vì em không có thời gian, mà tự nhiên thấy mình mất hết ý tưởng, thấy mình chẳng đủ khéo léo, em chẳng có hoa tay, em sợ anh sẽ bật cười vì những nét vẽ nguệch ngoạc, xấu xí của em.
Một bộ xếp hình, cung Kim Ngưu của anh. Thi xong, em sẽ mua 1 bộ, để nằm nhoài người ra nhà, hý hoáy xếp xếp, gỡ gỡ, để thỉnh thoảng anh ghé qua sẽ lại săm soi, sẽ xếp cùng em một vài miếng ghép, sẽ mắng em ngốc để em xị mặt nũng nịu. Rồi khi bức tranh hoàn thành, anh sẽ mua cho em một cái khung, để em treo bức tranh đó lên tường, để mỗi sáng ra thức dậy có thể nhìn ngay thấy nó, và lại nhớ đến anh.
Phu tung o to
Anh biết không, dù những nơi anh và em đã từng đi qua, hay những nơi chỉ một mình em lang thang, sao chỗ nào em cũng thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của anh!

Có đôi khi vào blog của anh một cách vô định, vào xong chỉ để đó, như một thói quen, để thỉnh thoảng nhìn thấy gương mặt “đáng ghét” của anh trên avatar rồi bật khóc vì nhớ anh.
Có đôi khi nhớ giọng nói anh, bấm số máy của anh rồi để nguyên trên màn hình, không dám gọi, em sợ không có người nghe máy, sợ những tiếng tút dài khô khan.
Giay dan tuong
Có đôi khi tưởng rằng mình không nhớ anh nữa, không mong ngóng tin nhắn của anh mỗi ngày nhưng thực ra nỗi nhớ đã trở nên quá quen thuộc, nhớ đến nỗi chẳng phát hiện ra nó đang tồn tại trong mình.
Em yêu anh, em tin rằng rồi em sẽ nhận lại từ anh nguyên vẹn và đầy đủ những gì mà em đã dành cho anh. Hãy luôn ở bên em, anh nhé! Hãy tiếp tục nắm chặt lấy tay em, bước trên con đường mà hai đứa mình đã chọn. Dù không ở gần em, nhưng chỉ cần trong anh nhớ đến em là đủ khiến em vui và hạnh phúc rồi. Đừng lo lắng cho em nhé! Dù không có anh bên cạnh nhưng em sẽ vẫn vui vẻ, vẫn yêu đời vì em biết rằng nơi nào đó anh vẫn luôn dõi theo em và mỉm cười khi thấy em vui. Yêu anh nhiều lắm, thương yêu của em.


 fr: lovedegiocuondi

Hạnh phúc là thế, là những gì bình dị nhất, là yêu thương đến với yêu thương…

All the wealth of the world could not buy you a frend, not pay you for the loss of one.
Tất cả của cải trên thế gian này không mua nổi một người bạn cũng như không thể trả lại cho bạn 

những gì đã mất.
Quan ao cong nhan


Hà hơi vào tấm cửa kính trong căn phòng nhỏ, vẽ hình một cây thông và trang trí bởi những chiếc chuông bé xíu, đó là thói quen của tôi mỗi độ giáng sinh về. Trời còn mờ hơi sương, ở một đất nước nhiệt đới ẩm gió mùa này thì lạnh đến thấu xương cũng chưa có tuyết. Duy chỉ có Sapa hay những vùng núi cao may mắn lắm mới có những bông trắng tinh ấy. Thèm thuồng... Nhìn từng dòng người hối hả, xúm xịt vào nhau mong tìm hơi ấm len lỏi để xua tan cái lạnh lẽo lại thấy ấm áp lạ. Ngoài phố đã tràn ngập hình ảnh ông già Noel và vang lên những điệu nhạc quen thuộc : “Jingle bells, jingles bells, jingle all the way! Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh…”
 Sửa máy lạnh
… Dường như, cái rét căm căm bởi những đợt gió mùa tràn về không làm nguội đi không khí giáng sinh trên khắp phố phường. Bước chân tôi chậm lại hơn khi đi qua một cửa tiệm bán đồ giáng sinh, một cửa hàng bé xíu trong một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo. Không khí ấm cúng đã tràn ngập một màu đỏ và trắng lung linh. Ngoài cửa tiệm là hình ông già Noel cưỡi trên xe của những chú tuần lộc, bên trong là những vật dụng không thể thiếu trong mùa lễ này. Là vòng lá mùa vọng, đó là vòng tròn kết bằng cành lá xanh thường được đặt trên bàn hay treo lên cao để mọi người trông thấy – dấu hiệu của một mùa đông sắp rời xa. Ngày bé mẹ bảo vòng lá có hình tròn biểu tượng cho sự vĩnh hằng và tình yêu thương vô tận, màu xanh của lá nói lên hi vọng cho cuộc sống nhiều gian khổ này. Là bít tất giáng sinh cho mùa đông thêm ấm áp, còn là niềm mong chờ của các em nhỏ rằng ông già tuyết sẽ chui qua ống khói để món quà mình đã ước trong đêm lành. Là những hộp quà xinh xinh được thắt bằng chiếc nơ đỏ rực rỡ, là những tấm thiệp giản đơn mang đầy ý nghĩa…


Nếu như ở những nước phương Tây, cây thông Noel thường là họ bách tán thì ở đất nước mình, mọi người thường trang trí bằng thông ba lá hay thông mã vị. Noel đã về khắp phố phường, khắp từng con đường, từ con đường lớn đến những ngõ ngách bé xíu. Để rồi thấy trẻ con tíu tít bên mẹ, cầu mong cho một mùa giáng sinh an lành. Thỉnh thoảng, muốn dừng lại một chút như thế, chỉ dừng lại một chút thôi, để thấy khoảng lặng bình yên giữa cuộc sống xô bồ này.
Những ngày cuối năm chợt thấy ngày ngắn hơn, cuộc sống như một thước phim chạy nhanh mà ta chưa kịp nhìn lại. Người lớn bận bịu với những kế hoạch, với bảng tổng kết. Trẻ con bận bịu với những thi cử, những lo toan học hành… Cuộc sống như xô vào nhau những đợt vồn vã, để rồi một ngày kia, khi đã qua tất cả… ta mỉm cười vì đã có chút lặng riêng ta…
Phu tung o to
Giáng sinh này lại là một mùa giáng sinh xa nhà, thèm cảm giác quây quần bên mâm cơm cùng gia đình, chợt mỉm cười khi nghe điện thoại của bố : “Bố à, có chuyện gì vậy bố?”-“ Không có gì cả con ạ, nhớ con nên bố gọi điện thôi…”. Bố vẫn dịu dàng thế, vẫn ân cần thế, dù đi đâu, dù về đâu thì với bố, tôi vẫn là một đứa con gái bé bỏng chưa lớn kịp mùa. Từng đợt gió vi vu lại làm tăng thêm cái lạnh cho một mùa rét mướt, cho những bàn tay ủ ấm bàn tay, bờ vai nương tựa bờ vai và những nụ cười dường như gần bên nhau hơn nữa. Giáng sinh lạnh lắm, nhưng phố đông người làm cho cái lạnh ấy không còn là cái lạnh lẽo nữa, chỉ thấy hơi ấm lan tỏa khắp không gian này, cho những khuôn mặt xinh xinh với má ửng hồng, cho những vòng ôm thật chặt khi ngồi sau xe của “áo bông to xụ”, cho những lời yêu trên môi ngại ngùng … Bất giác, ta chợt mỉm cười, hạnh phúc là thế, là những gì bình dị nhất, là yêu thương đến với yêu thương…
Giay dan tuong

“We wish you a merry Christmas
We wish you a merry Christ mas
We wish you a merry Christmas
And a happy new year…”
Tiếng nhạc lại cất lên bài hát quen thuộc, phải rồi, chúng ta đều ước cho một mùa giáng sinh an lành bên gia đình, bên bạn bè, bên một nửa của mình… Mỗi người đều là một Thiên sứ trong thế giới nhỏ bé này, là một thiên sứ nên luôn mong bình yên đến với tất cả mọi người.
Những ngày cuối năm, chợt thấy lòng ấm lạ…


 fr: lovedegiocuondi

Anh chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của em

A man falls in love through his eyes, a woman through her ears.
Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt.
Quan ao cong nhan


Hà Nội mùa đông.
Dạo này giấc ngủ của em chập chờn mộng mị, bị không yên và hay tỉnh giấc vào giữa đêm. Em sợ những cơn ác mộng, sợ cảm giác không an toàn. Em nhớ anh.
Anh chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của em, thay vào đó là những con người mà em ít khi nghĩ đến và chưa bao giờ làm em phải vướng bận. Đấy là điều thật lạ. Lạ là bởi vì anh luôn ở trong những suy nghĩ của em, là nỗi nhớ đau đáu trong lòng em, là một nơi bình yên mà em luôn nghĩ tới khi gặp phải sóng gió. Có phải là vì đã quá lâu để nhớ rõ từng nét trên khuôn mặt anh, giọng nói, nụ cười, và cái cách nói chuyện thông minh nhưng cũng không kém phần hài hước của anh?
 Sửa máy lạnh
Em đôi khi vẫn trách móc cái cách mà anh đi xa em. Sao trái tim anh lạnh lùng quá với một con bé chưa đủ lớn như em? Ừ, nhưng nếu anh không quyết đoán và ý chí như thế, thì anh đã không là người lớn của em. Anh đến một nơi khác, rất khác và một mình. Anh ra đi để vững vàng, để mạnh mẽ hơn, chấp nhận cống hiến tuổi trẻ, để sau này những người anh thương yêu được hạnh phúc. Anh là người con trai có chí, có tự trọng cao và biết cách để làm người khác phải tôn trọng lòng tự trọng ấy chứ không hờn giận trẻ con, anh vốn thích hành động hơn là người nói. Nhưng em vẫn tự hỏi tại sao anh liều lĩnh quá? Liều lĩnh vẫn là cách mà anh lựa chọn, bởi anh chấp nhận thất bại thì mới trưởng thành. Nhưng trong tình yêu, liệu có nên liều lĩnh thế không anh? Sự ra đi của anh có nghĩa là niềm tin của anh ở em đủ mạnh, hay là một sự khẳng định là anh sẽ quên em? Em không biết, không biết anh ạ!
Phu tung o to


Mùa đông đã đến với Hà Nội của em. Em sẽ không nói dối anh là có những lúc em chông chênh khi cái rét ngọt của những ngày đông và sự đợi chờ dai dẳng cứ vây quanh em hay cái suy nghĩ vẩn vơ kia vẫn đôi khi làm em phân tâm về tương lai của 2 đứa. Nhưng em vốn cứng đầu và đã lỡ đi ngược dòng cuộc sống để có thể có anh ở bên cạnh rồi, nên mọi cảm giác đủ làm em chênh vênh thôi. Ai mà lấy được niềm tin của cô gái nhỏ bé của anh chứ. Mọi thứ chỉ làm cho niềm tin và yêu thương của em thêm vững khi em nhớ đến Anh... Bởi vì em biết có một người em thương đang phải chịu cái khắc nghiệt hơn nhiều lần cái lạnh của Hà Nội này, và anh cũng đang cố gắng từng ngày, vượt qua những cảm giác chông chênh hơn em nhiều lần để làm tốt mọi thứ, để những người anh yêu thương được yên tâm. Anh làm được, vậy thì tại sao em lại không?
Giay dan tuong
Tối nay là một tối của mưa phùn gió bấc, vẫn thói quen cũ, cô gái 20 lại mong đợi cuộc điện thoại của anh như mọi ngày. Người ta nói với em " Đi là để trở lại". Em không chắc cái ngày anh trở lại sẽ là ngày mà em hạnh phúc nhất nhưng em vẫn sẽ chờ cho đến ngày ấy, dù mùa đông có lạnh đến mức nào…
Giữ ấm đấy bờ vai của em…


 fr: lovedegiocuondi

Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn tình người…

A cute guy can open up my eyes, a smart guy can open up a nice guy can open up my heart.
Một thằng khờ có thể mở mắt, một gã thông minh có thể mở mang trí óc, nhưng chỉ có chàng trai 

tốt mới có thể mới có thể mở lối vào trái tim.
Quan ao cong nhan

Cuối năm, trời se se lạnh, bỗng thấy thời gian lao nhanh vùn vụt… Nhìn lên cuốn lịch treo tường chỉ còn một, hai tờ mà thấy lòng cứ nao nao một điều gì khó tả…
Lại một năm nữa sắp trôi qua, gác lại những bộn bề toan lo của cuộc sống, những bận bịu thi cử học hành,… ta lắng lòng mình lại mà nghe thời gian đang trôi nức nở, nghe lòng mình còn nhiều bỡ ngỡ…Lại một năm nữa sắp khép lại, một năm khác chào đón như một cánh cửa đóng lại rồi hé ra cho ta từng ngày hy vọng. Cuối năm phố phường tất bật, con người ta nhiều khi không còn để ý những điều hiện hữu bên cạnh mà mải mê những thứ xa vời. Con người ta nhiều khi quên hết những thứ xung quanh mà sống với những ham mê hời hợt. Con người ta nhiều khi chạy theo những thứ vô hình mơ hão để sống với những ngày lòng hanh hao…

 Sửa máy lạnh

Tự nhiên ta muốn níu thời gian lại, như cách mà một đứa trẻ lần đầu đến lớp níu tay mẹ chẳng muốn buông rời. Để rồi những giọt nước mắt chợt rơi lã chã... Một năm lại sắp xa, một năm lại sắp qua… Một năm qua với bao niềm vui, bao hạnh phúc, bao nỗi buồn và niềm đau còn lẩn khuất, còn hiện hữu trong tâm trí ta, một năm xa với bao dự định, bao kế hoạch còn dở dang, chợt thấy vội vàng…
Đêm đông, đã xa rồi cái thời mẹ gồng mình trong đêm giá buốt, chăm lo cho đứa con bé bỏng đang sốt cao, đã xa rồi cái ngày gió lao xao, cha đạp xe đưa đón từng ngày… Đã xa cái thời bé tí ti, khi mà ngây thơ còn chưa vương nợ những u hoài, khi mà trong tâm trí cuộc đời chỉ là một màu hồng, ta như một đứa trẻ thơ có đủ dại khờ. Một năm lại qua cho ta viết thêm từng ngày trong nhật ký cuộc đời nhỏ bé, một năm lại qua cho ta biết ta đang lớn, cho ta biết yêu thêm những gì đang có, cho ta những ngày khốn khó, những phút giây nông nổi, để rồi mới quý những giây phút bình yên.
Một năm qua, con đường chông chênh ta đang bước đi từng ngày vẫn gặp nhiều khúc khuỷu, con đường còn nhiều trở ngại, nhưng không vì sợ hãi mà ta đứng lại, ta vẫn miệt mài bước đi…
Ai cũng phải bước qua những khó khăn chồng chất, những vất vả nhọc nhằn để có được những gì mình mong ước. Ai cũng phải bước qua những gian nan thử thách, mới vượt qua được những vách rào lớn lao…
Ai cũng phải bước qua những niềm đau bỏ dở, rồi mới đến được với niềm vui ở cuối con đường…
Ai cũng phải mất mát một điều gì đó, để ta biết cuộc sống đã mang đến cho ta những món quà tốt đẹp, để ta biết nâng niu, trân trọng những gì ở hiện tại, những gì ở tương lai…
Ai cũng được chở che, ai cũng có một người để yêu, để quý, vậy thì đừng nghĩ mình đơn độc, đừng ví mình như một khách bộ hành… Hãy tự chữa lành những vết thương khi nó còn chưa kịp thành vết sẹo, để những mệt nhoài được bay theo…
Một năm trôi qua hối hả, thương mẹ cha tất tả từng ngày cho những đứa con khôn lớn, nhưng trong mắt những bậc sinh thành thì ta vẫn chỉ là đứa con thơ bé bỏng, ta vẫn chỉ là một cánh hoa mỏng manh cần nâng đỡ, dù cuộc đời còn đang nhiều dang dở, vẫn luôn cảm thấy vững chãi khi ở bên mẹ, bên cha…
Phu tung o to
Một năm trôi qua, với những niềm vui len lỏi, chỉ cần là một bàn tay ấm áp của đứa bạn chìa ra khi ta lạnh giá, chỉ cần là nụ cười của những người thân yêu khi cuộc đời còn nhiều chướng ngại, chỉ cần là đôi mắt anh nhìn để những giận hờn, trách móc trong lòng tan biến… chỉ cần là những điều bình dị để lòng thêm xốn xang...
Một năm trôi qua, cái phần “người” trong ta lại lớn thêm một ít, ta đã lớn thêm từng ngày, không còn bé để có thể khóc òa mà sà vào lòng mẹ, không còn những bồng bột của tuổi mới lớn, chưa đủ để được gọi là “người trưởng thành” nhưng đủ niềm tin, đủ ý chí, đủ sức mạnh để vượt qua những ngọt ngào mơn trớn, đủ nghị lực để đứng dậy sau những lần vấp ngã, đủ lòng bao dung để xóa bỏ những lỗi lầm…
Năm cũ sắp xa, năm mới lại gần, ta nên quên hết những gì được gọi là không-hạnh-phúc, ta nên quên đi những giọt nước mắt mặn đắng chát lòng mà chìm trong những nụ cười rạng rỡ, ta nên quên đi những những lần lầm lỡ, mà sống từng ngày thảnh thơi…
Chào năm cũ với bao điều đáng nhớ, thấy lòng mình không còn chật chội với những muộn phiền, cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho ta những niềm vui, những nỗi buồn, những hạnh phúc, những khổ đau để ta cảm nhận đủ vị của đời, để ta sống không còn những ham mê hời hợt, để gió cuốn vào lòng ta từng đợt, từng đợt thương yêu…
Chào năm mới với bao hạnh phúc đang chờ ta với đến, với bao thương mến đang ấp ủ từng ngày, với bao đắm say ngọt ngào phía trước, chờ ta nhé, 2011 thương!
Một ngày cuối năm…
Giay dan tuong
Khi những đợt gió lao xao, lao xao đang rì rào bên cạnh…
Khi cảm giác những ngày lành lạnh…
Đang dần xa, đang dần qua…
P/S: Cảm ơn những người đã đến, đã đi, đã xuất hiện trong cuộc đời nhỏ bé, cảm ơn mẹ cha, cảm ơn anh chị đã dạy dỗ để con khôn lớn từng ngày, cảm ơn “Mì tôm” đã tặng em những ngày hạnh phúc, cảm ơn “Vani hồng” đáng yêu nhiều lời đã tặng tớ những lúc bình yên… Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn tình người…




 fr: lovedegiocuondi

Yêu anh nhiều như Sài Gòn chưa hết nắng

Believe in the sprit of love… it can heal all things.
Tìn vào sự bất tử của tình yêu điều đó có thể hàn gắn mọi thứ.

Quan ao cong nhan


Sài Gòn, những ngày cuối đông…
Sài Gòn bước vào đông… những ngày se se lạnh. Giữa đất trời của Sài thành vốn ồn ào hối hả này chợt có phút giây em lặng đi trong những khoảng mênh mông thân thương về anh…về miền Hà Nội thương nhớ, nơi che chở và ôm ấp anh bằng những mùa đông lạnh. Có gió heo mây run rẩy và những hàng cây khẳng khiu trơ trụi vì rét. Hà Nội mùa này lạnh lắm phải không anh..!?
Câu hỏi bỏ lỡ trên môi em mỗi lần em nghĩ về anh. Người đàn ông em đã từng yêu thương đến thế…đã xa em rồi. Em không còn mơ màng để nghĩ còn anh tay trong tay em nữa. Em sống trong kỷ niệm thân thương và êm đềm về anh…dù đôi khi em cảm thấy đau đớn vì yêu thương quá ư mong manh. Kẻ Bắc người Nam và hơn ba năm dài không đủ để em quên được anh. Em chưa từng nếm trải nỗi đau nào chuếnh choáng hơn thế nữa. Người em rệu rã nỗi đau vì.. xa anh. Anh ơi, anh ở đâu trong “mùa đông” của em. Một mùa đông dài dệt bằng nỗi cô đơn khắc khoải…
Em đã nhớ anh nhiều biết nhường nào, những ngày thân yêu ngập tràn của chúng ta. Nhớ cái bụng tròn tròn âm ấm của anh. Em vẫn thích gối đầu lên nó. Ngày xưa em thường nói với anh “Gia đình mình chỉ cần mua hai chiếc gối thôi, một cái cho anh, một cái cho con chúng ta, còn em chỉ thích được gối lên cái bụng tròn và ấm của anh thôi, với em không chiếc gối nào êm ái hơn thế nữa ”. Anh có còn nhớ không anh?
 Sửa máy lạnh

Giờ đây, những giọt nước mắt nối tiếp lăn trên má em nóng hổi. Nếu là chia tay… sao anh không để em kịp ôm sau lưng anh một lần nữa ? Vì lưng anh rộng và ấm nhiều lắm anh biết không ? Nếu là chia tay…sao anh không để em kịp ăn kem bên anh thêm một lần nữa? Em sẽ cảm nhận nó ngọt và mát biết mấy. Anh sẽ nhường hết cho em những viên kem đầy màu sắc và mứt thơm, còn anh thì chỉ ăn kem trắng thôi. Phải! Nếu là chia tay… Sao anh không để em một lần ra Hà Nội thăm anh? Em đã yêu anh gần hết quãng đời sinh viên của em, với em ngày ấy cuộc sống vất vả xa nhà thì một tấm vé máy bay từ Sài Gòn ra Hà Nội để thăm anh chỉ là điều em ao ước. Giờ đây, ra trường với công việc ổn định hơn, em không phải dành dụm và trăn trở như xưa nữa… Em giấu tiếng thở dài qua làn nước mắt. Em vẫn chưa một lần ra Hà Nội thăm anh…
Anh đi bỏ lại tình yêu của em…dang dở những nụ hôn ngọt ngào bất tận. Anh lạnh lùng và bí ẩn. Anh trầm ngâm qua làn khói thuốc, suy tư… im lặng. Có gì làm em yêu anh đến si dại đến thế? Anh về Hà Nội để lại những khoảng trống trong lòng em rộng mãi. Có những chiều nhìn status anh sáng đèn. Nickname quen thuộc với nụ cười dịu dàng.. mà em luôn ngỡ rằng chỉ của riêng em thôi. Em đã dành cho anh tất cả ánh mắt ngây thơ, nụ cười vụng dại, cái nhìn bẽn lẽn, một tình yêu chân thành và nỗi nhớ da diết không bao giờ tắt. Vậy mà anh đi mãi, để lại lời chia tay lơ lửng giữa mùa đông…
Những câu thơ dành tặng anh cũng vỡ đôi...
Yêu anh nhiều như Sài Gòn chưa hết nắng
Phu tung o to
Thương anh bao nhiêu lại xa vắng những chiều
Pick Tim nhớ…nghĩ gì anh không nói..?
Để quên nụ cười và đôi mắt xa xăm.

Anh không dành tình yêu cho em bằng lời nói, không dành cho em nhiệt tình bằng sự đón đưa…anh chỉ có thể âu yếm em bằng ánh mắt, xiết em vào lòng bằng hơi ấm của anh. Anh dành cho em tình yêu không bao giờ giống ai cả, anh lạnh lùng như cơn gió mùa đông thoảng qua nhưng đủ làm tê buốt cả một cuộc đời… như em ! Em không hiểu vì sao em yêu anh nhiều như vậy…Em chỉ biết mỗi khi Sài Gòn chớm lạnh em vẫn nhớ về anh khôn nguôi, nỗi nhớ ấy khắc khoải, cồn cào…và mãnh liệt đủ để nhấn chìm em trong nước mắt mặn đắng.
Giay dan tuong
Khi em chập chững những tháng ngày không có anh. Khoảng cách Sài Gòn – Hà Nội dường như dài hun hút. Anh xa mãi, đi mãi và ấp ôm trong lòng những khoảng không bao la của riêng anh. Em buồn lắm! Khi người ta nói: “Sài Gòn đã vào cái ngày lạnh nhất..!” nhưng với em… ngày lạnh nhất là khi em không còn anh bên em nữa.


 fr: lovedegiocuondi

Gió hát bản tình ca trong hình hài của lá…

A geat lover is not one who lover many, but one who loves one woman for life.
Tình yêu lớn không phải yêu nhiều người mà là yêu một người và suốt đời.

Quan ao cong nhan

Hạnh phúc như tháng giêng ngọt lành
Sinh ra vào một ngày đông là một hạnh phúc. Sinh ra vào tháng giêng ngọt lành là thêm một lời chúc ở nhân gian. Mẹ sinh em ra để ngây ngất với nắng chiều đổ vội trên nền trời xa thẳm. Cái lạnh lẽo trong mùa hàn thực dường như càng thêm ấm cúng khi bàn tay nhỏ nhắn của em được mẹ chở che và sưởi ấm. Mẹ bảo bàn tay em sinh ra để níu giữ những hơi ấm cận kề, bàn tay em sinh ra còn để hứng lấy những giọt lệ trong nỗi khổ đau . Đôi mắt em sinh ra để nhìn đời, để nhìn những niềm tin và hy vọng trong đáy sâu của vực thẳm, để cảm nhận những nỗi đau sâu hoắm, và còn để trao cả những thương yêu. Tai em sinh ra để nghe những âm thanh vang vọng, nghe những lời yêu thương từ tận đáy lòng, nghe cả những tiếng hờn của những con người thống khổ. Môi em để cười… Cho những niềm vui, niềm hạnh phúc được nhân lên gấp bội và nỗi buồn được chia nhỏ trong tim... Phải rồi, em sinh ra để gửi gắm những yêu thương, hoài bão, nghị lực để sống, để cảm nhận vị của đời.
Tháng giêng - tháng khởi đầu cho một năm mới, tháng hứa hẹn những điều tốt đẹp, đẹp như những giây phút bố mong ngóng, mẹ mong chờ một sinh linh bé bỏng chào đời.
 Sửa máy lạnh
Tháng giêng lễ chùa… người người đi cầu bình an cho gia đình một năm đầy an lành và hạnh phúc…
Tháng giêng bên mâm cơm sum họp của cả gia đình, đôi mắt bố đọng trong tiếng cười giòn giã, đôi mắt mẹ như giấu đi tất cả, tất cả những nhọc nhằn bên gánh hàng rong…
Tháng giêng rét ngọt - cái rét ngọt cho những bàn tay ủ ấm bàn tay, bờ vai nương tựa bờ vai và những vòng ôm siết chặt.
Phu tung o to
Tháng giêng mưa bụi bay lắc rắc, mùi nếp thơm hòa lẫn trong vị lá dong nhè nhẹ, để chờ đón một cái Tết ấm cúng bên người thân, bên làn khói thơm của những vòng hương trầm trên bàn thờ tổ tiên, để ta biết nhớ về nguồn cội, để nhớ những khi mẹ đưa nôi trong tiếng ru hời ngọt lịm, bố ngược xuôi trên mỗi chuyến đi về…

Tháng giêng hát khúc tự tình cho mùa yêu say đắm, anh nắm tay dắt em đi qua những chông gai của dại khờ, của giận hờn, trách móc, để mình bước qua những ngày khó nhọc,
Một nửa thương yêu, một nửa đợi chờ…
Tháng giêng đẹp qua từng ô cửa nhỏ, em miệt mài bên những ước mơ, dệt lòng tin cho tương lai phía trước, dệt ước mơ cho hai mươi xanh màu…
Tháng giêng gọi xuân về trên những nhánh cây non, những mái nhà ấm áp, bầy chim én gọi nhau tíu tít, những cánh hoa ướt mọng vì sương…
Giay dan tuong
Tháng giêng nhớ, tháng giêng mong, tháng giêng đong đầy hạnh phúc, tháng giêng sinh nhật trong niềm thương mến, tháng giêng lấp lánh như ngọn nến trong đêm, mềm như những vành môi hôn ngượng ngùng cháy bỏng, tháng giêng cười trong cả những giọt nước mắt ướt mi…
Tháng giêng sinh nhật bạn, sinh nhật tôi, cầu mong cho một tháng giêng an lành trong từng hơi thở, cầu mong cho một năm yên bình trong từng nỗi nhớ, cầu mong cho bạn hạnh phúc – hạnh phúc như tháng giêng ngọt lành…


 fr: lovedegiocuondi

Viết cho anh - yêu thương của em. Em tin rằng anh sẽ luôn bên em, luôn dõi theo em dù anh không gần em!

Don’t stop giving love even if you don’t receive it. Smile anf have patience.
Đừng từ bỏ tình yêu cho dù bạn không nhận được nó. Hãy mỉm cười và kiên nhẫn.

Quan ao cong nhan


Một sớm mùa đông!
Em cuộn tròn mình trong chăn ấm, nghe ngoài kia gió rít từng cơn mà thấy lạnh buốt. Bỗng dưng muốn được ra ngoài, bỗng dưng thèm gió đùa tóc rối, thèm lá vàng bay quanh quẩn dưới bước chân.
Phố mùa đông!
Vắng ngắt
Thỉnh thoảng có vài người lướt qua em, nhưng em biết, chẳng có ai để ý đến mình cả, bởi không phải cuối tuần để người ta có thể thảnh thơi mà lang thang phố xá, ai cũng cúi đầu bước vội vã, tránh những cơn gió táp vào. Em thấy bước chân mình liêu xiêu. Hình như trước gió, em quá mỏng manh, tưởng chừng như nếu gió mạnh hơn chút nữa, em sẽ mặc gió cuốn đi đâu thì cuốn.
Bờ Hồ.
Ghế đá
Vẫn là địa điểm lý tưởng để hẹn hò.
Em chọn một chiếc ghế trống, nằm lẻ loi 1 chỗ vắng người. Ngồi đó, nhìn sóng gợn, thấy lòng mình dập dềnh như sóng.
 Sửa máy lạnh

Chợt mong một ngày nào đó, em sẽ được nắm tay anh đi 1 vòng quanh hồ, để em được nhảy chân sáo, để ríu rít như trẻ thơ, nói với anh đủ chuyện, để được ngồi dựa đầu vào vai anh, lặng im ngắm tháp Rùa, tay trong tay ấm áp.
Tràng Tiền
Vắng!
Chọn cho mình một chiếc ốc quế, thấy lạnh tê đầu lưỡi. Lại nghĩ đến anh, lại mong một ngày nào đó, sẽ cùng đi ăn kem với anh, để trong lúc anh đang còn loay hoay tìm chỗ để xe thì em đã kịp lách mình vào hàng người đang đợi mua kem, để anh tìm ngơ ngác, để trên tay cầm hai que kem, nhìn anh, mỉm cười hạnh phúc, để ăn xong anh bỗng ôm em, rùng mình kêu lạnh quá!
Nhà sách
Chỉ thấy bảo vệ và nhân viên, lác đác vài bóng người...
Em chậm rãi lướt qua từng giá sách, cầm 1 vài quyển, giở một vài trang rồi lại đặt xuống. Em không có ý định mua sách, chỉ là lang thang một cách vô định. Dừng lại ở giá sách nữ công. Cũng chỉ xem vài trang, những món ăn cầu kỳ, cả anh và em đều chẳng có thời gian để thực hiện, những món ăn đơn giản, em tự tin nghĩ rằng mình nấu đủ ngon. Chợt thèm một ngày nào đó anh và em sẽ cùng đi chợ, sẽ mua món ăn mà anh thích, cả hai sẽ cùng vào bếp, để thỉnh thoảng em gọi anh ơi hộ em cái này, anh ơi, giúp em cái kia, để anh cau có mắng yêu em, rồi căn phòng bé xíu của em sẽ rộn tiếng cười.
Phu tung o to
Rồi một cuốn sách dạy làm thiệp. Lâu rồi em cũng chẳng tặng ai tấm thiệp mà em tự làm. Chẳng phải vì em không có thời gian, mà tự nhiên thấy mình mất hết ý tưởng, thấy mình chẳng đủ khéo léo, em chẳng có hoa tay, em sợ anh sẽ bật cười vì những nét vẽ nguệch ngoạc, xấu xí của em.
Một bộ xếp hình, cung Kim Ngưu của anh. Thi xong, em sẽ mua 1 bộ, để nằm nhoài người ra nhà, hý hoáy xếp xếp, gỡ gỡ, để thỉnh thoảng anh ghé qua sẽ lại săm soi, sẽ xếp cùng em một vài miếng ghép, sẽ mắng em ngốc để em xị mặt nũng nịu. Rồi khi bức tranh hoàn thành, anh sẽ mua cho em một cái khung, để em treo bức tranh đó lên tường, để mỗi sáng ra thức dậy có thể nhìn ngay thấy nó, và lại nhớ đến anh.
Giay dan tuong

Anh biết không, dù những nơi anh và em đã từng đi qua, hay những nơi chỉ một mình em lang thang, sao chỗ nào em cũng thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của anh! Có đôi khi vào blog của anh một cách vô định, vào xong chỉ để đó, như một thói quen, để thỉnh thoảng nhìn thấy gương mặt “đáng ghét” của anh trên avatar rồi bật khóc vì nhớ anh. Có đôi khi nhớ giọng nói anh, bấm số máy của anh rồi để nguyên trên màn hình, không dám gọi, em sợ không có người nghe máy, sợ những tiếng tút dài khô khan. Có đôi khi tưởng rằng mình không nhớ anh nữa, không mong ngóng tin nhắn của anh mỗi ngày nhưng thực ra nỗi nhớ đã trở nên quá quen thuộc, nhớ đến nỗi chẳng phát hiện ra nó đang tồn tại trong mình. Em yêu anh nhiều hơn tất cả, em tin rằng rồi em sẽ nhận lại từ anh nguyên vẹn và đầy đủ những gì mà em đã dành cho anh.
Hãy luôn ở bên em, anh nhé! Hãy tiếp tục nắm chặt lấy tay em, bước trên con đường mà hai đứa mình đã chọn. Dù không ở gần em, nhưng chỉ cần trong anh nhớ đến em là đủ khiến em vui và hạnh phúc rồi.
Đừng lo lắng cho em nhé! Dù không có anh bên cạnh nhưng em sẽ vẫn vui vẻ, vẫn yêu đời vì em biết rằng nơi nào đó anh vẫn luôn dõi theo em và mỉm cười khi thấy em vui. Yêu anh nhiều lắm, thương yêu của em.


 fr: lovedegiocuondi

Đơn giản vì ..tôi.."không hoàn hảo"...

You know when you love someone when you want them to be happy event if their happiness 

means that you’re not part of it.
Yêu là tìm hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người mình yêu.
Quan ao cong nhan


Tôi không dám nhận mình là người phụ nữ của gia đình, nhưng thực sự tôi thích cảm giác có một gia đình của mình, nấu những bữa cơm cho người mà tôi yêu thương, chăm sóc họ và cảm nhận hạnh phúc từ những điều giản đơn đó. Hiện tại mong muốn giản đơn đó tôi chưa thực hiện được, vì tôi là một cô gái còn độc thân.
Tôi đã có người bạn trai, phải nói rằng anh có lẽ là một hình tượng lý tưởng của các cô gái cũng như các vị phụ huynh. Anh đẹp vừa đủ, có một công việc thành đạt, một gia đình được gọi là hoàn hảo, đủ tất cả những yêu cầu mà một người chồng cần có. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ra anh trong hình ảnh người chồng của tôi.
Không phải tôi không yêu anh, tôi yêu anh rất rất yêu anh. Tôi thuộc tuýp người chung thủy, chưa bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài người mình yêu. Ngày mới yêu nhau tôi cũng đã từng có một vài mơ tưởng về hình ảnh anh trong bộ dạng một ông chồng sau giờ làm việc tất bật sẽ sà xuống bàn ăn, đôi mắt tươi sáng nhìn vợ của mình. Và bây giờ tôi biết, đó chỉ là cái mà tôi nghĩ.
Anh thường không để ý đến bữa ăn tôi chuẩn bị cả ngày trời, với anh khung cảnh thích hợp nhất cho chúng tôi đó là, tôi_ một cô nàng nổi bật với những bộ váy áo lấp lánh , đi bên anh trong những nhà hàng sang trọng, và mọi ng phải nhìn chúng tôi đên mức mắt họ có thể rơi lộp độp xuống sàn nhà. Anh cho đấy mới là "hoàn hảo".
 Sửa máy lạnh

Tôi không phản đối cái khái niệm hoàn hảo đó của anh. Cái cảm giác đó ít ra cũng khiến tôi khá thích thú, trừ việc người ta đếm xem trên người tôi có bao nhiêu thứ chui ra từ túi tiền của anh. Tôi cũng chẳng quan tâm chuyện đó cho lắm, ban đầu thì còn khó chịu nhưng sau này tôi nhận ra con người ta vốn là thế, ghen tức với những thứ chẳng phải của mình.
Về phần mình, tôi vẫn giữ cái hi vọng có thể kết hợp cái " hoàn hảo " của anh với cảm giác nhỏ nhoi của tôi. Anh bảo với rôi rằng, anh yêu tôi vì tôi là một cô gái hư trong khuôn khổ và khác biệt với vô vàn những con nhền nhện vây xung quanh anh. Tôi thì nghĩ đơn giản hơn, tôi yêu anh vì tôi yêu anh...
Phu tung o to
Dạo gần đây anh có nhiều hợp đồng phải làm, anh bảo anh rất bận, anh đi công tác nhiều. Tôi nhìn anh mà xót xa . Đàn ông luôn chỉ có một mơ tưởng vĩ đại duy nhất trong cuộc đời, đó là sự nghiệp. Đàn bà lại coi gia đình mới là điều thiết yếu. Anh cứ theo đuổi những kì vọng của mình, tôi vẫn nấu những bữa cơm thình soạn và ăn một mình. Với tôi, yêu là chấp nhận, và chấp nhận ở một mức nào đó.
Hôm nay tự dưng tôi muốn hưởng cái cảm giác "hoàn hảo" của anh, dù không có anh bên cạnh, anh bảo a đi kí một hợp đồng quan trọng với khách hàng. Bước vào một tiệm ăn lớn mà hai đứa thỉnh thoảng vẫn ghé qua, tôi chọn một bàn đôi nhỏ xinh trên tầng cao. Tôi nhìn những tôi tình nhân khoác tay nhau, họ lấp lánh y như khi tôi đi bên anh vậy. Tôi mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến anh.
Một chàng trai bảnh trai bước vào, khoác tay một cô gái chân dài miên man, rực rỡ như nàng công chúa của buổi tiệc. Tôi thấy những ánh nhìn, những lời bàn tán , nhếch môi cho cái sự đời ghen tị và tò mò với cái sự mới mẻ đó.
Và đây, chàng trai đó đây sao, quen quá, nhưng cô gái bên cạnh anh ta không quen, không giống cô gái tôi vẫn thấy trong gương. Buông rơi cái dĩa trên tay, tôi mất 5" để bước nhanh ra đại sảnh tìm chút không khí cho mình.

Tôi không khóc, hoặc là tôi không thể khóc. Cầm điện thoại gửi một tin nhắn vỏn vẹn 3 chứ " đẹp đôi quá".
Anh không reply...1 ngày...2 ngày...3 ngày...
Tôi như một con điên nằm trong góc nhà chờ đến giờ cơm, nấu ăn, dọn djep rồi lại nấu ăn , dọn dẹp. Bạn tôi bảo tôi đang biến thành con ma trong xó bếp. Những bữa cơm thình soạn, nấu lên rồi đổ đi, công việc đình trệ.
Giay dan tuong
Ngày thứ 4 anh hẹn tôi đi uống coffees, một quán đơn giản nhất trong những nơi mà anh từng dẫn tôi đến. Anh bảo tôi không "hoàn hảo" như cô ta. Một lý do khá "đẹp". Tôi chấp nhận.. đã đến mức chấp nhận cao nhất...từ bỏ...không níu kéo...
Anh tỏ ra có chút ngạc nhiên khi tôi mỉm cười, đồng ý và quay đi...không một giọt nước mắt...
Bởi tôi hiểu...cái con người mà trước đến giờ tôi yêu.. .là một kẻ rách nát đến cùng cực, với mảnh tâm hồn mốc meo những vết bẩn, trái tim bị ăn mòn chẳng còn nhìn ra hình dạng... anh ta thực sự không phải là người tôi nên chăm sóc hay mong chờ...và thực sự anh ta chẳng đáng cho những hi vọng từ tôi…
Tôi nhìn anh ta như nhìn một người hành khất trên đường đang kêu gào, tìm kiếm những mảnh tình yêu nhỏ bé, rẻ rúm mà với anh ta đó là chiến tích đáng để tán dương trên con đường trải thảm đỏ của mình.
Và ...chấp nhận tôi ra đi...
Đơn giản vì ..tôi.."không hoàn hảo"...




 fr: lovedegiocuondi

Em chợt giật mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ...

Frendship often ends in love, but love in frendship-never.
Tình bạn có thể đi đến tình yêu, và không có điều ngược lại.

Quan ao cong nhan


Hà Nội của em giờ vẫn đang ngập chìm trong giá rét, Sài thành mùa này chắc là ấm lắm phải không anh? Hà Nội và những con đường vắng tanh, nhưng đầy kiêu hãnh. Vì Sài Gòn chẳng có nổi một mùa đông lạnh đến ngọt lành… Sài Gòn chẳng có mùa đông nên chẳng thể cảm nhận màn sương giăng xuống giữa mặt hồ phẳng lặng, chẳng thế lắng lòng mình mà nghe gió rì rào bên tai, chẳng thế ngắm nhìn những bàn tay ủ ấm cho nhau, chẳng thể cảm nhận rét mướt đang luồn qua từng kẽ tóc, những cụ già khẽ kéo cổ áo lên rồi vội trùm kín khăn để đi qua một mùa đông gầy và lạnh...
Hà Nội mùa này, đã qua rồi những giấc mơ chưa vẹn lành… Khi nỗi nhớ trong em bỗng thành mong manh dễ vỡ… Thói quen khi bước qua một chuyện tình dang dở là người ta thường trách móc về những lỗi lầm xưa cũ. Còn em, em chỉ thấy mình đã nhận “đủ”, đã nhận được rất nhiều từ những hạnh phúc cũ màu ấy, dù nó có nhạt phai theo tháng năm đến thế nào…
 Sửa máy lạnh
Hà Nội mùa này, nhiều khi ngồi một mình, em thường nhặt những mảnh ký ức đã vỡ, ghép lại thành hình khối, nhưng em chợt thấy bất lực vì những vết xước của những lần lắp ghép, mặc dù, mỗi mảnh vỡ ấy đều rất lung linh, nhưng đầy vụn vãi… Trong con người hẹp hòi của em, đôi lúc, em trách móc anh vì những nỗi đau anh gây ra cho chúng mình, những nỗi đau mà mỗi khi hình hài nó hiện nguyên trong em những hôm trời tê tái, những ban mai tỉnh giấc em chẳng có lấy một lời chúc ngọt ngào, là em thấy mọi cố gắng trở thành con người mạnh mẽ trong em trở nên đầy yếu đuối.
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em nên từ bỏ những nhói đau sát muối, từ bỏ nỗi cô đơn hờn tủi. Đã đến lúc em không nên mủi lòng vì những lời ong mật đã qua… Em nên trở về là em, trong một chiều êm ả, tự ôm lòng mình mà vuốt ve, mà an ủi, mà quên đi tất cả, tất cả những mệt nhoài…
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em đừng nên chìm trong những u hoài xa vắng, gắng gượng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào nức nở, đừng nên trói buồn thương sâu tận thăm thẳm cõi lòng tan vỡ, đừng nên ghép lại những mảnh tình trên chiếc thuyền còn mình em chèo lái, dở dang...
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em nên thoát khỏi những hoang mang, bỏ lại những giấc mơ chìm trong quên lãng, những giấc mơ có hình ảnh người con trai em đã từng yêu nhất, đã đi rất nhẹ nhàng, anh đã đi trong một chiều mơ màng sương khói, em biết rồi, anh sẽ chẳng trở về như em từng ước ao…
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em nên vượt qua những lao đao, thôi một mình đi ngược chiều của gió, ngắm nhìn những đôi tình nhân tay trong tay mà lòng rưng rức, em đã chẳng thế khóc nữa rồi, chẳng thể tự dắt con tìm mình quay về quá khứ, em cũng đã từng hạnh phúc như thế, trong vòng tay anh như thế, còn bây giờ, em biết mình chẳng thể, có nhau…
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em bỏ lại phía sau, bỏ lại một tình yêu đã rớt rơi trên một quãng đường ngắn ngủi, vì em đã là em giữa cuộc đời trần trụi, đã nhặt lại hồn nhiên em đánh rơi tự thuở nào…
Sài Gòn mùa này, anh đang mải mê với những cuộc tình chóng vánh, những cuộc tình anh đã vò nát, rách bươm… Anh đã vội quên đi những lời yêu thương ngay trong chốc lát, em chợt thấy rất rất đau lòng.
Phu tung o to
Sài Gòn mùa này, anh nắm tay ai đi trên con đường xanh mướt, em chẳng còn ghen tỵ vì những lần mắt ướt môi cay, em đã chẳng còn say trong những đêm trời trở gió, em đã chẳng cần một bàn tay dùng để ủ ấm nhiều người…

Sài Gòn mùa này, anh sẽ chẳng thể cảm nhận được cái lạnh run run, cái lạnh rất riêng của mùa đông xứ Bắc, cho dù đôi lúc em đã từng ước, mùa đông Hà Nội đừng lạnh đến thế này…
 Giay dan tuong

Sài Gòn giờ này, anh đang loay hoay với những niềm vui mới, nhưng em đã kịp hong khô những giọt nước mắt mặn mà, em đã tự biết sưởi ấm cho một trái tim bị chà sát, em đã kịp quên đi nhung nhớ tưởng chừng như không ngơi nghỉ, vì anh đã chẳng thật thà mà đến bên em…
Em đã đi qua những ích kỷ tầm thường, những buồn vương lai láng, những mảng tình màu xám, mà yêu một cách rất thực thà, và rồi, em lại đi qua những điều ấy, để em trở về với thực tại, với em, với Hà Nội của em, quên anh, quên Sài thành của anh…
Hà Nội mùa đông đẹp lắm, như một ai đó đã từng nói “Mùa đông Hà Nội, đến một cột đèn cũng thành kỷ niệm đời người, một tiếng rao khuya cũng rền vang tâm tưởng... thoáng qua một nỗi nhớ hanh màu vàng nắng mật ong, thoáng qua một mặt người soi nhẹ lướt lời tình có từ thuở ông Adam và bà Eva trong vườn địa đàng hồi hộp...”.
Lắng lòng mình trong cái rét căm căm của mùa đông Hà Nội, em chợt giật mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ...



 fr: lovedegiocuondi

Tại sao con người ta cứ vô tình nhìn thấy nhau trên đường đời?

How can you love another if you don’t love yourself?
Làm sao có thể yêu người khác. Nếu bạn không yêu chính mình.
Quan ao cong nhan



Tháng 1, tháng của cái Tết cận kề, tháng của những ngày lạnh giữa đông, tháng của người đã gõ cửa trái tim để tôi nhận tình yêu vào trong từng nhịp đập. Tháng mừng người thêm tuổi mới, một người sinh trước tôi 11 tháng… Viết cho người, cho mùa đông, cho những giá lạnh, cho trái tim tôi cần ấm áp, cần một hướng để tôi bước tiếp và để đi tìm…
Tháng 1, buốt giá, mặc bao nhiêu áo cũng không an tâm là mình đã ấm. Tôi không là người “bất diệt” nhưng chiếc chăn mỏng tang không làm tôi cảm thấy lạnh giá bởi tôi biết tự vòng tay ôm lấy thân mình, run run để điều hoà thân nhiệt, để tôi thấy ấm. Cậu ấm chứ! Chắc hẳn là cậu ấm rồi. Dù cậu cũng đang nếm trải cái lạnh của thời tiết bắc bộ này nhưng tôi không chắc cậu hiểu được cái lạnh tôi đang cảm nhận. Chắc hẳn cậu đang xúng xính với khăn quàng, áo ấm và những thú chơi đông của Hà Nội, đang cảm nhận ấm áp và cái “ngọt” của lạnh. Còn tôi, tôi không phải đang tự làm khổ mình nhưng tôi lạnh cậu ạ, thật sự rất lạnh. Tôi đâu còn con nít để kêu lạnh, sao tôi không tự lo cho mình? Ừ, lạnh nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được, tôi biết lúc nào mình cần ấm và tôi biết phải tự làm ấm cho mình. Tôi không cảm nhận được bàn tay ai đó có lạnh không và chưa biết tìm hơi ấm ở đâu, tôi chỉ biết tay trái nắm lấy tay phải thật chặt… để ấm.
 Sửa máy lạnh
Mùa đông, tôi lạnh lùng như thế, như cái rét khi tôi cất tiếng khóc chào đời. Tôi sinh ra vào mùa đông và cũng đủ trải qua nhiều mùa đông để quen với cái lạnh… nhưng mùa đông này lạnh quá, lạnh thật sự cậu à! Đôi khi có những thứ đã quen nhưng ta không muốn quen phải không, cũng như khi ta lớn ta muốn lấy lại sự hồn nhiên của thời trẻ nhỏ, cũng như cái lạnh vậy, biết là lạnh mà vẫn muốn trốn tránh.
Tôi lạnh lùng và trái tim tôi cũng chưa ấm, nhưng những ngày tháng mà tôi vô tư hồn nhiên và tự do với những cảm xúc của mình chẳng còn nữa. Đã qua, không lâu nhưng đủ dài để tôi hối tiếc. Cậu đến, bước ngang qua cuộc sống của tôi, cậu cho tôi biết cảm giác, cho tôi biết mình đã có cảm giác và dù biết cậu chỉ đi ngang qua cuộc đời nhưng sao lòng vẫn vấn vương, hiện hữu trong mình một tình yêu và để có những ngày dài bật khóc. Tôi biết không thể có một tình yêu, tôi biết mình đã xa vời thực tế quá rồi, tôi đã tự cho mình hi vọng, tự dặn lòng mình làm nó biến mất và cố gắng để nó biến mất.
Phu tung o to
Đôi khi tôi đã hỏi định mệnh, tại sao con người ta cứ vô tình nhìn thấy nhau trên đường đời? Đã có những người bước ngang qua cuộc đời ta, dù những giây phút “diễu hành” ấy ngắn hay dài và ở hình thức nào thì chúng ta đã “vô tình” chạm vào cuộc sống của nhau với sự “vô tình” của dòng chảy cuộc sống. Những gì cần đến bên cuộc đời ta thì rốt cuộc nó phải đến, nhưng “định mệnh” của sự “vô tình” đã sắp đặt một ai đó mang nó đến cuộc đời ta. Có lẽ việc cậu bước ngang qua cuộc sống của tôi là một định mệnh. Định mệnh cho tôi thổn thức trái tim, định mệnh cho tôi có cảm giác và định mệnh cho tôi bắt đầu biết nhớ, biết thương một người… và người đó là cậu. Định mệnh thì thường gắn với sự “vô tình” phải không? Cậu tình cờ đến, nhẹ nhàng, ấm áp như nắng mùa hè và cậu cũng như những cơn mưa nhẹ làm thấm đẫm tâm hồn tôi khiến nó trở nên ướt át hơn, cho tôi biết mình yêu thương và cần yêu thương. Cậu đã biến những buồn vu vơ thành buồn của thương nhớ, những đợi chờ “nóng ruột” thành mong đợi, ngóng trông. Cậu cho tôi biết tôi có yêu thương mạnh mẽ như những tia nắng chói chang mùa hè, cho tôi biết buồn như sự ảm đảm của những buổi hoàng hồn có mưa rơi. Và để giờ đây với những dư âm ấm áp, tôi thấy trái tim mình lạnh giữa mùa đông. Lạnh khi biết trái tim có yêu thương và lạnh khi biết mình đơn côi, vô vọng, không dám gọi tên một người và trốn tránh trái tim mình.
Giay dan tuong
Cậu vẫn vậy, tôi nghĩ thế, bởi những “êm đềm” của cậu cho tôi biết cậu bình yên, vẫn vững trãi trên con đường mà cậu đang đi và đang xây thêm những viên gạch mới để bước đi. Tất nhiên là trên con đường đó không có tôi dù chỉ là một hình bóng vụt bước ngang qua. Cậu vẫn luôn ấm, cậu sẽ không lạnh, bởi cậu cũng sinh ra vào mùa đông, những cảm nhận cuộc sống đầu tiên của cậu cũng là cái lạnh, cậu bắt đầu tuổi mới bởi những giá buốt nhưng những giá buốt đó được thay thế bởi những vòng tay ấm áp yêu thương, bởi những cái nắm tay siết chặt bàn tay phải không!

Tháng 1, tháng của cậu, tháng của những ngày đầu năm mới, tháng cậu bắt đầu thêm một tuổi mới. Từ những lạnh giá của tháng 1 cậu sẽ biết quí trọng thêm những ấm áp, từ những khởi đầu không có đầy màu hồng, không phẳng lặng sẽ rèn luyện cho cậu có thêm vững vàng trước những khó khăn, giúp cậu biết hướng đến những niềm vui.
Tháng 1 thêm hi vọng mới, những ngày dài mới, những cuộc hành trình mới.
Tháng 1, lạnh của trời đông nhưng cậu sẽ ấm và luôn ấm.
Tháng 1 của những con số đầu tiên, của sự bắt đầu vững vàng đầy bản lĩnh.
Tháng 1 của những nhẹ nhàng, dịu dàng, ngọt ngào… và của cậu, người đã gọi trái tim tôi.



 fr: lovedegiocuondi

Anh ơi, đưa tay đây, em chỉ cho đâu là hạnh phúc…

I’d give up my life if I could command one smille of your eyes, one touch of your hand.
Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn em cười, được nắm tay em.

Quan ao cong nhan


- Này em, em sợ nhất điều gì?
- Chơi vơi trong những ngày đông lạnh giá…
-  Chỉ vậy thôi à?
- Ừ, bây giờ là thế.
Mùa đông lạnh - cái lạnh tê tái, buốt giá tâm hồn.
Mùa đông lạnh làm con người ta thấy cô đơn, trống vắng.
Mùa đông lạnh làm mọi thứ cũng trở nên lạnh lẽo hơn, lòng người băng giá hơn…
Anh lặng im đứng nhìn trân trân về một phía, về một khoảng xa xăm rồi để mình bay bổng, chảy dài theo những suy nghĩ vu vơ nào đó. Em ngẩn ngơ trông theo dáng anh, cái dáng người cao lớn, mạnh mẽ và đầy bản lĩnh. Em muốn nói với anh thật nhiều điều, muốn ôm lấy anh thật chặt, tựa đầu vào ngực anh để lắng nghe nhịp đập nơi con tim anh thổn thức. Em muốn dùng bàn tay nhỏ bé của mình để sưởi ấm đôi bàn tay thô, khô ráp, chai sạn theo thời gian của anh. Em muốn dùng đôi môi để làm tan chảy những vết nứt nẻ đáng ghét trên môi anh, để chúng mình hòa quyện vào nhau, để anh cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh và để anh tin tưởng vào một ngày mai tươi sáng, cái kết đẹp cho một câu chuyện tình.
 Sửa máy lạnh
Mình đã có một thời gian dài là bạn và giờ vừa mới bắt đầu chập chững bước những bước đi đầu tiên trên con đường tình yêu ngọt ngào nhưng cũng đầy chông gai, sỏi đá. Em biết anh chưa hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu này; đôi khi quá khứ vẫn còn ùa về đè nặng lên vai anh. Tuy anh không hề nói ra nhưng bằng trực giác của mình, em vẫn có thể cảm nhận được khi nhìn vào mắt anh. Em biết anh đã từng có một tình yêu rất đẹp, một quãng thời gian dài hạnh phúc và tưởng chừng như hai người sẽ mãi cùng đi chung một con đường, cùng xây dựng tổ ấm bé xinh của mình. Em cũng hiểu anh đã phải vất vả như thế nào để gượng dậy bước tiếp sau khi cuộc tình ấy tan vỡ và mở rộng cánh cửa trái tim
mình thêm một lần nữa để đón nhận em- người con gái đến sau.
Và em cũng nhận ra rằng: anh chưa dành hết trọn vẹn tình yêu cho em.
Có thể anh vẫn còn yêu người trước…
Có thể anh quá khứ vẫn còn ám ảnh anh…
Có thể vết thương lòng quá sâu khiến lòng tin của anh về tình yêu không còn tràn đầy như trước nữa…
Có thể…
Có thể…
Có thể…
Có thể còn nhiều lý do khác nữa mà em chưa kịp nghĩ tới, nhưng em muốn anh biết rằng điều đó không làm em nản chí, không làm em lung lay và không làm em ngừng yêu anh. Anh từng bảo em rằng em không nên hứa hẹn gì nhiều, em chỉ cần nói “em yêu anh” là đủ. Em đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói ấy của anh, anh không muốn mình phải hy vọng, tin tưởng vào những lời hứa để rồi lòng tin và sự hy vọng ấy lại làm anh đau, làm anh tổn thương. Với anh giờ này thì lời hứa cũng là lời nói mà lời nói thì gió bay…
Phu tung o to

Em không biết người trước đã hứa hẹn với anh điều gì, đã thề thốt với anh ra sao để rồi giờ đây làm vết thương lòng trong anh quá lớn, làm anh mất lòng tin vào tương lai về tình yêu thế nào nhưng em muốn anh hãy cho em một cơ hội và tự tin vào quyết định của bản thân mình thêm một lần nữa.
Em không hứa với anh điều gì quá hoa mĩ, bay bổng, viển vông, phi lý nhưng em hứa những lời em nói đều xuất phát từ tâm hồn và trái tim ấm nồng của em.
Em không hứa sẽ yêu anh và ở bên anh mãi mãi nhưng em hứa sẽ yêu anh trọn vẹn như ban đầu, yêu như chưa bao giờ được yêu để mỗi khoảnh khắc ta ở bên nhau là điều kì diệu của cuộc sống.
Em không hứa sẽ không bao giờ nói dối anh nhưng em hứa những lời nói dối ấy sẽ là những lời nói dối vô hại, ngọt ngào và nó sẽ không làm tổn thương anh cũng như tình yêu của chúng mình. Đâu phải lời nói dối nào cũng xấu đúng không anh?
Em không hứa sẽ là một người yêu hoàn hảo nhưng em hứa em sẽ là chính em: cá tính nhưng chừng mực, đanh đá nhưng vẫn dịu hiền, lãng mạn nhưng không quá xa vời hiện thực.
Em không hứa sẽ dành hết trọn vẹn thời gian rảnh cho anh nhưng em hứa sẽ gạt bỏ tất cả để đến bên anh những lúc anh thực sự cần em và em sẽ không bỏ anh lại một mình.
Em không hứa sẽ không nhìn trộm anh khóc nhưng em hứa sẽ không cười cợt, nhạo báng anh. Anh đừng xấu hổ khi phải rơi lệ, đừng cho rằng khóc khiến mình yếu mềm đi, bởi một giọt nước mắt của người đàn ông chân chính hơn hẳn hàng vạn những giọt nước mắt giả tạo khác. Vai em đây, nếu cảm thấy cần anh cứ tựa vào…
Giay dan tuong

Em sẽ thực hiện từng lời hứa của mình vào những hoàn cảnh thích hợp. Tin em, tin vào tình yêu của chúng mình anh nhé. Rồi em sẽ sưởi ấm lại cho trái tim anh trở về như phút ban đầu. Hết mùa đông lạnh sẽ là mùa xuân êm dịu, qua ngày mưa trời sẽ lại rạng, hãy để em được xóa tan mọi ưu phiền, u ám trong anh, để ta cũng bước đi trên con đường mà mình đã chọn…
Mùa đông lạnh - cái lạnh tê tái, buốt giá tâm hồn.
Mùa đông lạnh làm con người ta thấy cô đơn, trống vắng.
Mùa đông lạnh làm mọi thứ cũng trở nên lạnh lẽo hơn, lòng người băng giá hơn… Nhưng mùa đông lạnh cũng chỉ là để con người ta làm cho nhau ấm áp hơn thôi.
Và anh ơi, đưa tay đây, em chỉ cho đâu là hạnh phúc…



 fr: lovedegiocuondi

Hãy để em trở về với nơi thuộc về mình!

I would rather be poor and in love with you, than being rich and not having anyone.
Thà nghèo mà yêu còn hơn giàu có mà cô độc

 Quan ao cong nhan


Anh! Đừng khiến em phải yêu anh, đừng bất ngờ xuất hiện trước mặt em nữa, đừng để lại những hài hước, ngộ nghĩnh trong đầu em…
Em không thể yêu anh được! Vì chúng ta “xa” nhau quá anh ạ! Không phải là xa về khoảng cách hàng trăm cây số giữa nhà 2 đứa. Không phải xa về khoảng cách tuổi tác giữa anh và em. Mặc dù khi anh trở thành người lớn, em mới chỉ là cô bé chưa biết đi xe đạp. 12 tuổi chẳng là gì so với những gì em nghĩ tình yêu có thể vượt qua. Không phải xa về tâm hồn vì em hiểu rằng cả 2 ta đều có vẻ ngộ nghĩnh, hài hước, đáo để bên ngoài nhưng lại có 1 sự mong manh đến vô cùng bên trong. Phải chăng cái vỏ bên ngoài tồn tại lâu quá, đã thấm vào da thịt ta mất rồi, không thể gỡ bỏ được?

Nhưng chúng ta “ xa” nhau về điểm nhìn về tương lai anh ạ! Em không thể bỏ những hoài bão, ước mơ bay nhảy thời tuổi trẻ của mình để làm vợ anh khi mới 22 tuổi. Anh có thể chờ em thêm 5 năm nữa? Câu trả lời là “ không” phải không anh? Em hiểu anh là người con có hiếu, anh không muốn làm ba mẹ phiền lòng hơn nữa. Là người đàn ông có trách nhiệm và chuẩn mực, anh không thể chờ một con bé xì – tin trong cảm giác“ không biết chờ đến bao giờ là đủ”.
 Sửa máy lạnh

Chúng ta “xa” nhau về điểm xuất phát của cuộc đời anh ạ! Liệu 1 gia đình thành phố như gia đình anh có chấp nhận 1 cô gái tỉnh lẻ như em? Liệu cha mẹ anh có đồng ý làm thông gia với gia đình phức tạp như ba mẹ em? Em chưa bao giờ chạnh lòng về xuất thân của mình và cũng không bao giờ muốn gia đình mình trở thành đề tài soi mói, phán xét cho người khác. Thông cảm cho em anh nhé! Chúng ta chưa chính thức bắt đầu, nhưng hãy dừng ở đây thôi. Đừng mở cánh cửa kia ra để 1 ngày nào đó phải đau khổ, hờn giận đóng sập nó lại. Biết trước rằng ở phía đằng xa kia đang có những đe doạ của sự đổ vỡ, chua xót và nước mắt thì đừng bước tiếp anh ạ!

Phu tung o to



Và em sợ rằng chúng ta “ xa” nhau về tình cảm dành cho nhau. Em bước qua 20 tuổi, chưa chạm ngõ mối tính đầu. Đến một ngày, em nhận ra một chút rung rinh bởi sự hài hước, lịch thiệp, nhạy cảm, tinh tế nơi anh. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy không phải thằng con trai nào cũng cần cho thêm vài tấn muối nữa mới có mùi vị. Anh đã khiến em cười thật nhiều, nói thật nhiều và suy nghĩ thật nhiều. Nhưng anh lại là người lý trí. Anh coi trọng sự nghiệp, học hành, sự bon chen ở cuộc đời. Bây giờ, đối với anh, em có thể vẫn là “ màu hồng”. Nhưng liệu người như anh có gắn bó nổi với con bé trẻ ranh, thích rong chơi nhảy múa, thích cuộc sống bận rộn đến quay cuồng? Liệu anh có đủ sức chiến đấu để vượt qua tất cả những rào cản trên con đường đến bên em? Liệu tình yêu của anh có lớn đến mức để anh có thể chấp nhận nếu em là vật cản trên con đường thăng tiến của anh?

Tất cả, tất cả tạo nên sự hồ nghi, ám ảnh trong em. Đó là lý do em không nói lời yêu anh, anh ạ!
Giay dan tuong

Em muốn quên anh trước khi hình ảnh anh trong em kịp lớn, trước khi thứ tình cảm mơ hồ trong em chính thức biến thành tình yêu. Em tránh mặt anh, em tránh những nơi anh có thể xuất hiện, tránh những giờ anh oline để không nhìn thấy nick anh sáng, ko nhìn thấy những dòng status khiến em liên tưởng nhiều điều.

Vậy mà… Sao anh cứ bất ngờ xuất hiện khiến em bối rối? Sao anh cứ chọc cho em cười mãi không thôi? Sao những dòng status của anh cứ khiến em suy nghĩ nhiều đến thế?

Đừng bất ngờ xuất hiện trước mặt em nữa nhé! Đừng khiến em nhớ những câu chuyện cười của anh! Đừng làm cho hình ảnh anh cứ lớn mãi trong em! Hãy để em trở về với nơi thuộc về mình!



 fr: lovedegiocuondi

Em sẽ về… Em sẽ về bên anh!

I looked at your fare… my heart jumped all over the place.
Khi nhìn em, anh cảm giác tim anh như loạn nhịp.

Quan ao cong nhan


Em giật mình tỉnh giấc, thấy 1 bên má lạnh toát, cái gối của em ướt đẫm, nước mắt em vẫn còn đang lăn ở khóe mắt kia. Em mơ màng: mình đang tỉnh hay mình đang mơ? Thấy nhớ anh đến cồn cào, nhớ anh đến quay quắt. Em đã khóc vì điều gì chứ? Giấc mơ thoáng ẩn thoáng hiện. Em lại mơ trở về Việt Nam, về với anh, về với bố mẹ, với người thân và bạn bè. Rồi trong giấc mơ em chợt nhận ra rằng chỉ là mình đang mơ. Em òa khóc. Em khóc trong mơ hay là khóc thật? Hoang mang. Chập chờn mà không thể ngủ lại nữa.
Giờ này, phía bên kia đại dương anh đang say giấc, mong cho anh vẫn cứ ngon giấc nồng để ngày mai tỉnh dậy sẽ là 1 ngày mới vui, 1 ngày mới tốt lành dù không có em ở bên. Có thể đọc những dòng em viết này, anh sẽ lại mắng em: “Sao em ngốc thế nhỉ? Sao em lại yếu đuối như vậy nhỉ? Khóc lóc có giải quyết được gì đâu em?”

 Sửa máy lạnh
Em đâu muốn như vậy đâu anh. Đừng mắng em anh nhé! Em chẳng thể có anh hiệnhữu bên cạnh như cái cảm giác em đã quen bao tháng ngày bên anh. Chỉ có anh trong những lần nói chuyện yahoo và điện thoại. Chỉ có anh trong trái tim. Chỉ có anh trong nỗi nhớ. Chỉ có anh trong giấc mơ. Có anh trong bao kỉ niệm của đôi mình.

Rồi sẽ đến ngày em trở về, khi em thực hiện hết những dự định của mình ở nơi đây.

Em sẽ về để lại được đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong bàn tay anh xiết chặt.

Em sẽ về để được đắm mình trong cái ôm đến nghẹt thở, đắm mình trong nụ hôn chất chứa yêu thương anh trao.

Em sẽ về để được nghe anh nói “Anh cũng thế!” trước cả khi em nói “Em yêu anh!”.

Em sẽ về để anh chở em đi trên những con đường đầy khói bụi vì tắc đường giờ tan sở nhưng vẫn hạnh phúc vì được vòng tay ôm lấy eo anh, tựa mặt lên vai anh, nghe từng nhịp thở của anh giữa phố phường ồn ã, rồi thiu thiu như chú mèo ngủ quên trong ánh nắng ấm.

Em sẽ về để được cùng anh đi dạo trong buổi tối cuối tuần đầy hạnh phúc.

Em sẽ về để được anh dẫn đi xem phim, dù là phim kinh dị thế nào em cũng sẽ xem, vì có anh ở bên nắm chặt tay em, chẳng có chi phải sợ.

Em sẽ về để được nấu món-ngon-như-mẹ-mình-nấu cho anh ăn rồi nghe anh gật gù khen đầy trêu trọc.
Phu tung o to


Em sẽ về để được anh chở đi trong cơn mưa rào xối xả đầu hè vì những giây phút dơ dở ương ương của em và đôi mình trú mưa bên 1 mái hiên nhà, xích lại gần nhau cho ấm lòng, ngắm dòng người hối hả chạy chốn cơn mưa.

Em sẽ về để được vùi mặt vào ngực anh phụng phịu hờn dỗi vì những chuyện vặt vãnh chả đâu vào đâu.

Em sẽ về để được cùng anh đi trên những con đường về quê 2 đứa, về với người thân, về với gia-đình-sẽ-chẳng-còn-là-của-riêng-nhau.

Em sẽ về để được nghe anh hát những bản tình ca cho đôi mình, được hát cùng anh khi anh đàn và nghe anh quát “Thôi ngay!.” khi em hát gào lên giữa xóm
trọ.

Em sẽ về để được nghe anh “quát yêu”, im lặng hồi lâu rồi òa khóc nức nở như oan ức lắm trong sự vỗ về dỗ dành của anh.

Giay dan tuong
Em sẽ về để nghe anh hỏi với cái giọng-đậm-chất-văn-thơ nhưng lại vô cùng hài hước và đáng yêu :

- Bengo này! Em có thể cho anh 1 câu trả lời được không? Em yêu anh bao nhiêu lạng?”.

Em sẽ cười khúc khích trả lời anh rằng:

- Em yêu anh 1 tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ… lạng…” và khuyến mại cho anh thêm 1 nụ hôn.

Em sẽ về…

Em sẽ về…

Em sẽ về bên anh!




 fr: lovedegiocuondi