Showing posts with label 66 câu Phật học cho cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label 66 câu Phật học cho cuộc sống. Show all posts

Wednesday, November 19, 2014

Hãy đi đến tận cùng của cô đơn để thấy cô đơn cũng đẹp như một bông hoa...

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau có ai khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm: “Có lạnh không?”.
Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy .




Đông về bằng với cô đơn. Cô đơn, em hẹn hò với anh bao lâu rồi? Làm bạn với anh lâu thế rồi nên em chẳng còn cảm giác sầu lo hay buồn bực nữa.

Những ngày cuối thu đầu đông, đợt gió mùa đầu tiên tràn về lạnh đến thấu xương. Người ta không có ý niệm mùa về, cái mùa dành cho việc co ro và thu mình lại, “cái mùa độc ác” khiến người ta thấy cô đơn, cái mùa người ta thèm ra ngoài đường có đôi có cặp. Người ta chỉ nhận ra đông về khi nhìn thấy người nào người nấy khoác lên mình những chiếc áo bông to sụ, trên đầu đội sùm sụp những chiếc mũ len đủ màu, tay nắm tay nhau qua lại giữa những ngày phố xá xám xịt.

Đông về bằng với cô đơn. Cô đơn, em hẹn hò với anh bao lâu rồi? Làm bạn với anh lâu thế rồi nên em chẳng còn cảm giác sầu lo hay buồn bực nữa. Cả cái cảm giác cáu kỉnh, khó chịu mỗi khi nhìn thấy từng đôi một lướt qua mặt mình. Trước kia em trẻ con đúng không? Bây giờ có anh rồi em chẳng cần thêm ai nữa.

Em từng ước ao thậm chí thèm thuồng có người nắm tay mình đi hết những con đường chằng chịt, ngoằn ngoèo như bàn cờ quanh phố cổ. Khi nào mỏi chân rồi có thể sà vào một quán vỉa hè nào đấy uống cốc chanh muối nóng, xì xụp húp cháo trai. Bây giờ không còn ai nắm tay em, em sẽ tự hà hơi thổi cho đôi bàn tay bớt cóng, cho tay vào túi áo và thản nhiên gõ guốc như một quý bà đi hết con phố này đến con phố khác. Hà Nội có những góc giống như một châu Âu thu nhỏ, em sẽ đi và lưu lại một vài bức ảnh. Giống hệt một khách du lịch lang thang, anh nhỉ?

Cô đơn, em từng sợ. Sợ như sợ một thứ cảm giác xót xa đến tê buốt nhất là quãng thời gian người ấy cứ im lặng mà bước ra khỏi cuộc sống của em. Dù có mạnh mẽ, có can đảm đến đâu những giọt nước mắt vẫn chảy dài hòa lẫn với mưa đông lạnh như nước đá. Không hình thù, không màu sắc, chỉ là những vệt loang lổ, tím tái đến nghẹn ngào. Em không trách cứ, không thở than, không oán hận nhưng trong lòng em hình thành nỗi sợ mơ hồ. Sợ cô đơn. Sợ những thứ đã trở thành quen thuộc từ bây giờ phải một mình trải qua. Nhưng có lẽ mọi thứ vẫn cứ phải tiếp tục, tất cả đều có thể thành thói quen thì cô đơn cũng không ngoại lệ…

Không có ai kia em có thể trùm chăn ngủ nướng cả ngày, có nhiều thời gian hơn để học cách làm vài ba món ăn, học cách pha trà, pha café…

Không có ai kia em sẽ mặc thật nhiều áo, vù vù phóng xe qua các con đường mà không phải sợ cái lạnh thấm qua lớp áo dày, cũng không sợ thiếu thốn bờ vai vững chãi, quen thuộc của ai đó.

Không có ai kia, em sẽ leo lên bus chọn ghế cuối cùng mà ngồi. Thoải mái ngắm nhìn hình ảnh vụt qua lớp kính mờ của xe rồi thả hồn suy nghĩ & tưởng tượng một chuyện tình xe bus lãng mạn chẳng hạn.

Không có ai kia em vẫn tự chăm sóc bản thân mình, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, vẫn tụ tập bạn bè mỗi cuối tuần hay tổ chức một chuyến du lịch xa.

Không có ai kia em vẫn còn có bố mẹ, có bạn bè ở bên. Em vẫn tự mình làm được rất nhiều thứ, vẫn có những vụn vặt đời thường, vẫn có kỉ niệm để nhớ về.

Nói đơn giản là như thế nhưng không phải ai cũng làm được, và không phải ai cũng yêu được anh đâu, cô đơn ạ! Nhưng một người nếu cứ ôm giữ mãi quá khứ, không cho bản thân một cơ hội thay đổi sẽ không còn biết cách để yêu bản thân mình nữa. Con người có nhiều khi hoặc không cam tâm hoặc vẫn còn nuối tiếc nên cứ cố chấp ở mãi trong nỗi đau. Từ đấy cô đơn mới có cớ kẹt cứng lại trong tim. Nếu không tháo dỡ nó, không tự biết cách làm bản thân mình vui thì cô đơn biết đến bao giờ mới chịu bỏ đi?

Sau tất cả những gì có được, em vẫn yêu tự do, yêu cô đơn, em sẽ cùng anh bước đi cho đến khi tìm thấy người thực sự yêu thương em. Hãy hứa rằng anh sẽ cho em những khoảng lặng bình yên nhất để em tìm về mỗi khi mỏi mệt và chếnh choáng nhé!


Hãy đi đến tận cùng của cô đơn để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa...



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, November 11, 2014

Những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời

“Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời.”
(Trịnh Công Sơn)



Ai còn thanh xuân, ai đang chạm ranh giới chênh vênh giữa tuổi trẻ và tuổi hết trẻ, thường gieo mình vào lưng chừng hoang mang khi bắt gặp câu nói “động chạm” này. Nó động đến trái tim nhiểu thổn thức của những kẻ từng chạm ngõ yêu đương. Người ta thường ngoái đầu nhìn một phần tuổi trẻ đã qua, nửa tiếc nuối, nửa bâng khuâng tự hỏi có lẽ nào ta đã phụ bạc những gì thiêng liêng nhất trong đời.

Có hàng tỉ lí do để giết chết một chuyện tình. Quen thuộc nhất là không hợp, không môn đăng hộ đối, không gần, không hiểu... Lạ hơn thì yêu quá nhiều, thương quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, đau quá nhiều.

Nhiều hẹn hò mở ra rồi khép lại, nhiều người đến rồi đi, lặng lẽ hoặc ồn ào, sâu nặng hoặc vu vơ. Lúc nhận ra đời người chỉ cần một cánh cửa đón mình trở về sau ngày làm việc mệt nhoài, một vòng tay ôm giữa mùa mưa sa gió bấc, một nụ hôn thật sâu để xoa dịu hết những vết thương mà cuộc đời cứa lên da thịt, thì người thương đã bỏ ta (hoặc ta đã bỏ người thương) xa thật xa rồi.

Cuối cùng mỗi người chỉ còn là một ốc đảo ngơ ngác giữa sa mạc cô đơn, ngàn năm, ngàn năm tự đắp cát lên thân phận mình.

Khi người ta trẻ, người ta ôm rất nhiều hoài bão. Giấc mơ có khi tự chết yểu, có khi mãnh liệt sống. Hành trình hiện thực hóa mơ ước chông gai không kể xiết. Nhưng chẳng ai dạy tuổi trẻ biết đong đếm khoảng cách giữa lý tưởng và ảo tưởng. Những người trẻ, họ nhiều mơ ước và thừa liều lĩnh, họ dám khao khát và dám chịu đau. Thất bại dạy họ biết đặt hão huyền xuống và cõng nghị lực lên.

Tuổi trẻ, đôi khi vì quá rảnh hoặc quá bận rộn, người ta thích nán lại, ngồi chưng hửng nếm vị cuộc sống, như đứa trẻ ngồi thè lưỡi nếm vị que kem đá, thấy vừa lạnh vừa nhạt, thấy mình rơi tự do xuống một vực thẳm mang tên trống rỗng.

Đến người thân, bạn bè, công việc cũng vô phương cứu vớt họ ra khỏi vực sâu không đáy. Những lúc đó, họ không thiết làm gì ngoài những việc điên cuồng. Như khóa trái cửa để nhảy tưng tưng và gào rú một đoạn rock tưng tửng. Như rủ nhau chén tạc chén thù để nhìn nhau cười rũ rượi. Như ngồi bóc hành tây chỉ để nước mắt nước mũi tèm lem. Khóc kiểu này mới thật hả hê, thỏa thích. Người ta thường khuyên bạn không nên khóc vì chán đời nhưng chẳng ai dám cấm bạn khóc khi bóc hành tây.

Khi người ta trẻ, người ta chán đời không quá lâu. Phần vì thanh xuân hạn hẹp, chẳng ai nỡ giết chết quá nhiều thời gian. phần vì bản tính cả thèm chống chán. Nỗi trống rỗng, chút u hoài đôi khi là món trang sức là lạ điểm tô nhan sắc tuổi trẻ, nhưng chán đời lâu quá thì cũng ngán. Người trẻ còn muốn chạm đỉnh vinh quang, hạnh phúc và đi đến tận cùng của sâu thẳm nỗi buồn đau, giận dữ.

Khi người ta trẻ, người ta chóng vui, chóng buồn. Một tách café đậm hương, một tin nhắn chúc ngày mới tốt lành cũng có thể khiến người ta cười khúc khích đến cuối ngày. Tất nhiên trong ngày tốt lành đấy, thi thoảng người ta giận điên người vì đôi giày cao gót dở hơi gãy gót hoặc buồn thê thảm vì bị sếp dọa cắt lương.

Nhưng dù thế nào, lúc ngày dài khép lại, người ta vẫn đi ngủ và tủm tỉm mỉm cười .Bởi người trẻ thường hay mơ. Lúc đếm cừu, cô gái trẻ sẽ mơ về ngày mặc váy cưới lộng lẫy, chàng trai trẻ sẽ mơ về ngày cưới được nhiều cô vợ lộng lẫy.

Thanh xuân ban cho người ta đặc quyền được nông nổi. Nông nổi yêu đương, nông nổi hành động, nông nổi chứng tỏ cái tôi nửa yếu đuối nửa ngông cuồng. Có cô gái nhỏ mang trái tim rạn vỡ sau những thất bại, thất vọng và thất tình đến mếu máo hỏi tôi “bao giờ em mới hết nông nổi?”. Tôi đáp “đến lúc nào em già”. Em như sực tỉnh, lại cười nói ngốc dại “thế thôi em mãi nông nổi, em thích trẻ!”.

Khi người ta trẻ, người ta sợ chóng già. Khi người ta già, người ta nhận ra không gì rực rỡ bằng đuôi mắt mỉm cười của một cô gái trẻ, cũng không gì lóng lánh bằng giọt nước mắt vỡ òa trên khuôn mặt ra sữa của một chàng trai chưa bị búng ra quá xa ngoài biển đời.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, September 14, 2014

Quy tắc trong cuộc sống ...

"Trong cuộc đời có rất nhiều việc không muốn làm mà vẫn phải làm đó chính là trách nhiệm
Trong cuộc đời có rất nhiều việc muốn làm mà ko thể làm đó chính là số phận"

 1. Cuối cùng mọi thứ sẽ ổn. Nếu nó chưa ổn, thì chưa phải cuối cùng.
 2. Đừng quan tâm tại sao mình nghèo. Hãy quan tâm tại sao người khác giàu.
 3. Đừng sợ kẻ thông minh. Hãy sợ kẻ ngốc tưởng mình thông minh.
 4. Đừng là người đầu tiên cũng đừng là người cuối cùng.
 5. Làm ra hiểu thứ mình không hiểu và làm ra không hiểu thứ mình biết rành rành.
 6. Số tiền còn lại trong túi mình là điều tuyệt mật.
 7. Chỉ nói về thất bại của mình khi đã thành công trở lại
 8. Đừng khi nào tham dự một bàn tiệc khi chưa biết rõ ai là kẻ trả tiền.
 9. Không khi nào lấy vợ hoặc chồng cùng công ty.
 10. Ra nước ngoài bao giờ cũng có mì gói trong va li.
 11. Chỉ làm quen với các cô gái không có anh trai nếu mình là đàn ông.
 12. Đừng kể những mơ ước nhỏ bé của mình cho bất cứ ai, vì thế nào cũng có ngày bị lôi ra giễu cợt.
 13. Đừng phí tiền ăn một món sang trọng nếu không có người nhìn.
 14. Khi xem một bức tranh, nếu chưa hiểu gì, hãy tin chắc những người chung quanh đều như thế.
  15 .Đừng đánh giá ai khi họ mặc quần áo. Hãy đánh giá khi họ cởi ra.

 16. Cố gắng đọc một vài cuốn sách và nghe thuộc lòng vài bản nhạc cổ điển vì thực ra chúng rất ít.
 17. Đừng tỏ ra giàu có. Hãy tỏ ra bí hiểm.
 18. Khi chia tay, luôn luôn nói tốt về người cũ. Nếu họ quá xấu thì không nói gì.
 19. Đừng tin vào quảng cáo. Hãy tin vào giá tiền.
 20. Không tranh luận với kẻ có địa vị và kiến thức thấp hơn mình.
 21. Hiểu thế nào là cao cấp mặc dù suốt đời không có tiền mua. Nếu không cao về tài sản, hãy cao về thẩm mỹ.
 22. Muốn thử một cô gái, hãy dẫn cô ta vào cửa hiệu vì lòng tham là thứ khó giấu nhất trên đời.
 23. Chỉ đánh nhau khi biết chắc mình có thể thắng hoặc hòa.
 24. Đàn ông không bao giờ tiếc tiền với những cô gái không quan tâm tới tiền.
 25.Nếu không làm cho mẹ chồng yêu, hãy nhanh chóng làm cho mẹ chồng sợ. Đừng cố hòa hợp vô ích.
 26. Đối với phụ nữ, có hai thứ luôn phải để ý: khuôn mặt và bàn chân.
 27. Muốn thân ai đó, phải có lúc cùng hư hỏng với người ta.
 28. Cái gì mình ngu, hãy cố gắng biến nó thành phong cách.
 29. Phải hiểu ai cũng là con ếch. Chỉ khác nhau cái giếng mà thôi.
  30. Người phụ nữ duy nhất trên đời vẫn đẹp lúc già chính là vợ mình!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, September 5, 2014

Hoa bồ công anh . . .!

" ♥ Không có ai đủ [ NGU NGỐC ] để yêu mãi 1
người [ KHÔNG YÊU ] mình ♥

♥ Không có ai đủ [ BAO DUNG ] để chấp nhận mãi
sự [ LỪA DỐI ] của 1 người ♥

♥ Không có ai đủ [ DŨNG CẢM ] để bước bên 1
người luôn xem mình là [ CÁI BÓNG ] ♥

♥ Và….không có ai đủ [ IM LẶNG ] để không hờn giận
1 người quá [ VÔ TÌNH ] …♥ ♥ ♥"

 http://filvietnam.com/



 Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.

***
Hồi còn trong bụng mẹ, có lần tôi nghe loáng thoáng: chỉ có con gái mới thay đổi suy nghĩ của thằng con trai. Từ lúc lọt lòng cho đến hôm gặp nàng, tôi mới biết mình quên mất điều đó. Số là tôi rất ghét những cô nàng đeo kính cận, tôi ghét không màng đến nguyên nhân và sẵn sàng… đổ máu để bảo vệ cái mình ghét. Ấy vậy mà hôm họp Hội đồng hương, cô bé cùng quê lôi đâu một cô nàng kính cận rất dễ thương. Mười mấy thằng trong hội thấy gái “lạ” nên không ngừng trêu chọc.

Không biết trời xui đất khiến gì mà tôi lại đưa ra quyết định là tán nàng để cho bõ tức mấy thằng kia. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng: không phải tất cả cô nàng kính cận đều đáng ghét. Không những thế, sau những lần đi chơi cùng, tôi nhận ra rằng nàng rất dễ thương. Tuy nhiên, như ông bà ta vẫn nói, đường đến trái tim một cô gái thật lắm chông chênh. Nhất là tôi lại không giỏi ăn nói và cộc cằn.

Vào một ngày đẹp trời, khi “đánh lẻ” với nàng, không biết phải nói gì nên tôi hỏi:

- Sao mà em đeo kính cận vậy?

- Thì em bị cận thị mà, nàng đáp.

Tôi lại hỏi:

- Sao em lại bị cận thị?

Nàng không nói không rằng gì. Sáp lại gần và đặt tay lên trán. Trong khi tôi đang run thì nàng phán:

- Trán anh đâu có nóng ta. Vậy sao anh bị hâm hen?

Ngay lập tức cơn run của tôi biến mất. Cục tức nhanh chóng được hình thành và tôi sổ một tràng:

- Nè cái cô kia, mắt cô nhìn trai bị cận thị rồi mà bây giờ còn dài mỏ à? Đồ mỏ nhọn. Con gái chi nói tào lao.

Nàng khóc. Bỏ chạy. Mất nhau liên lạc…

***
Thời gian đầu không gặp nàng tôi thấy cũng chả có gì là ghê gớm. Ấy vậy mà một lần lang thang trên facebook, bắt gặp tấm hình của nàng, tự nhiên tôi nhớ nàng đến… ghê gớm. Nàng thích hoa bồ công anh, đó chính là lí do nàng lấy tên loài hoa này để làm accout facebook của mình. Liền sau đó tôi lục lọi trên mạng để tìm kiếm những thông tin về loài hoa này, ngay ngày hôm sau, tôi đăng một mớ hình hoa bồ công anh mà tôi đã đi chụp lên trang của nàng.

Chả có tí gì gọi là tín hiệu của nàng đối với những tấm ảnh đó. Tôi giận tím người, nguyền rủa: “Cô giỏi nhá, cô chảnh vừa thôi nhá, cái đồ vừa cận vừa… thiển”. Từ đó tôi thề sẽ không bao giờ đả động gì đến nàng nữa.

Điều này chỉ kéo dài được hai tuần sau đó. Khi mà một sáng Chủ nhật, tôi nhận điện thoại từ một số máy lạ: “Anh chở em đi tìm hoa bồ công anh nhá”. Ban đầu tôi còn ngờ ngợ, khi nhận ra đích thực là nàng thì máu sĩ diện trong người tôi sôi sùng sục và cúp máy. Cúp máy xong tôi lại thấy day dứt vì mình quá tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một cô gái, mà là một cô gái xinh đẹp nữa, mà nhẫn tâm với một cô gái như thế là…có tội. Vì không muốn có tội nên tôi gọi lại cho nàng, với lời chống chế là “máy anh bị sao ấy” và tất nhiên, là chấp nhận lời đề nghị của nàng.

Tôi không biết nàng nghĩ gì khi ngồi sau yên xe. Còn tôi, rất hậm hực khi nàng chả nói một lời nào rồi nhảy tọt lên xe khi vừa gặp. Thấy nàng im lặng nên tôi cũng làm thinh. Ai đời nào con trai mà để con gái đè đầu cưỡi cổ như thế được. Nhưng mà càng ngày, cái sự im lặng của nàng làm tôi phát bực. Nhưng chẳng lẽ mình mở miệng trước à? Không đời nào, dẫu sao thì tôi vẫn là một thằng đàn ông mà. Nhưng mà tôi không đành lòng khi nàng mãi im thinh thít thế. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cái đầu cộc cằn của tôi cũng loé lên một hướng giải quyết.
 http://tklookbook.com/

Khi xe đang xổ dốc, vừa qua hết khúc cua thì tôi đạp phanh cái “kít”. Rồi tôi giả bộ vừa lên ga nhè nhẹ, vừa nhìn xuống chỗ phanh xe và bảo:

-    Hình như cái phanh bị sao ấy.

Nàng vẫn câm như hến. Nghĩ cũng bực chứ. Người đâu mà lạnh lẽo thế không biết. Và khi tôi còn đang bận tìm từ ngữ để nói về cái sự im lặng đáng sợ của nàng thì có một cảm giác lạ. Đầu tiên là tôi cảm giác nhịp thở của mình không được thoải mái, vòng eo có một lực gì đấy tác động. Tôi nhìn xuống, hỡi ôi, nàng… đang ôm tôi.

Thôi chết. Trơ trẽn đến thế là cùng. Con gái chi mà giữa đường giữa sá lại ôm người ta thế không biết. Xung quanh tôi bỗng chốc nhoè đi, hai bên tai ù ù, tốc độ xe cũng không còn được ổn định. Tôi không biết nói sao ngoài việc im lặng cho nàng ôm. Một lúc sau, nàng ghé sát tai tôi và bảo:

- Đây là hình phạt vì cái tội đổ lỗi cho phanh nè.

***
Mò mẫm cả buổi trời cuối cùng tôi mới tìm được bồ công anh cho nàng. Khi cầm những đoá hoa này, nàng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi, la lớn:

-    Còn đây là phần thưởng vì tìm được bồ công anh nè.

Ôi mẹ ơi. Phạt cũng là ôm mà ôm cũng là thưởng. Con gái khó hiểu thật, chả biết đường nào mà lần. Có điều là lần này tôi cảm nhận được một điều gì đó từ cái ôm, không lí giải được, chỉ mong nàng đừng chóng buông ra. Và khi cái mong muốn này vừa hình thành trong ý nghĩ thì nàng đã buông thật, sao lại thế này cơ chứ?

Mãi một lúc sau, khi trở về mặt đất, tôi hỏi nàng:

-    Sao em lại thích hoa bồ công anh?

-    Vì nó giống chiếc áo em đang mặc.

Lúc này tôi mới phát hiện là nàng mặc áo sơ mi trắng, một màu trắng muốt như những cánh bồ công anh, mỏnh manh và tinh khôi.

-    Em nên cho anh biết một lí do khác thuyết phục hơn, vì bồ công anh không chỉ có màu trắng. Nó còn có màu vàng và cả tím nữa.

-    Anh có muốn làm răng sư tử không?

-    Tất nhiên là không.

-    Vậy chàng gió thì sao?

-    Vẫn không nốt.

-    Vì sao?

-    Vì răng sư tử sẽ phải mang một nỗi buồn, nỗi buồn ấy còn chứa cả hoài mong, mong những cánh bồ công anh bé bỏng quay trở lại, nhưng rồi sẽ rơi vào tuyệt vọng. Còn gió, tuy có những nét của người con trai nhưng mãi phiêu du thì cũng chẳng mang đến điều gì cho người mình yêu mến. Anh là anh thế thôi, cộc cằn và giản đơn.

-    Và cả lạnh nhạt nữa…

Nàng nói thế và ngả đầu vào vai tôi, rất nhẹ nhàng.

***
Vào một buổi sáng, khi tôi còn đang ngái ngủ thì có điện thoại của nàng, tôi vừa nhận cuộc gọi thì nàng hét toáng lên:

-    Anh là đồ lừa lọc. Tôi ghét anh.

Rồi nàng cúp máy cái rụp. Tôi chả hiểu mô tê răng rứa gì nên gọi lại. Nàng đã tắt máy. Thế là tôi lao vội đến vòi nước để làm nhiệm vụ với ba mươi hai cái răng, lợi và vòm miệng. Xong đâu đấy tôi phóng xe đến phòng nàng, cửa đóng kín bưng. Tôi gõ cửa, chả thấy ai mở. Thêm mấy cái nữa, cô bé trong phòng hé cửa, thấy tôi, cô bé vội ra ngoài và khép cửa lại, kéo tôi lại gần :

-    Kiểu này anh chết chắc.

Nghe cô bé phán mà tôi như muốn đột quỵ. Khi tôi chưa biết phải làm gì thì cô bé bảo có việc nên đi ra ngoài và nhờ tôi… coi phòng. Cô bé vừa đi, tôi tức tốc vào phòng nàng. Nàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào vách phòng, tay cầm những cánh bồ công anh.
 http://vinainternet.com/

-    Có chuyện gì mà em làm anh chả hiểu gì. Nói anh nghe nào, ngoan nhé, anh cho kẹo, nghen.

-    Kẹo, kẹo, kẹo cái cục gạch. Anh lúc nào cũng kẹo. Người ta lớn rồi chứ bộ, lớn rồi ai thèm ăn kẹo. Anh ác lắm, lừa dối em.

Ôi mẹ ơi. Xỉu. Sao nàng lại độc mồm độc miệng mà phán tôi ác, phán tôi lừa nàng một câu xanh rờn thế này. Tôi đang chuẩn bị tìm hiểu nguyên nhân gì mà nàng nói tôi thế thì nàng chìa tay về phía tôi :

-    Không lừa em mà lại nói đây là bồ công anh à? Anh biết em thích bồ công anh lắm không? Không có bồ công anh thì thôi chứ sao anh lại lừa em đây là bồ công anh? Anh nói đi, đây là hoa gì?

-    …

-    Anh không nói được phải không, để anh nói cho anh biết nhé, đây là hoa tàu bay.

-    Em nghe ai nói đây là hoa tàu bay?

-    Con nhỏ phòng em…

-    Em đúng là, ngu quá hoá… mỏ nhọn mà. Hoa tàu bay tức là hoa bồ công anh đó. Loài hoa này nó có đặc điểm là bay trong gió, ở miền Bắc người ta gọi là bồ công anh, còn miền Nam người ta gọi là tàu bay. Biết chưa? Đồ mỏ nhọn.

Thấy tôi sổ một tràng, lại thêm cái mặt bặm trợn nữa nên nàng không giám nói gì thêm. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng :

-    Em xin lỗi. Giờ phải làm sao cho mỏ bớt nhọn anh, mỏ nhọn xấu quá à.

-    Thế theo em thì làm sao cho mỏ bớt nhọn?

Tôi hỏi ngược lại nàng, thêm một cái nháy mắt. Như hiểu ý, nàng lườm tôi và cốc yêu lên đầu:

-    Đồ đáng ghét, đồ xấu xa. Hãy cho em biết vì sao bồ công anh còn có màu vàng và màu tím nữa đi nào.

-    À, chuyện là thế này. Bồ công anh rất thích bay theo gió, bỏ mặc cho răng sư tử ngóng trông. Rồi một hôm, khi chán cảnh này đây mai đó thì nàng sực nhớ đến răng sư tử và muốn trở về nơi mình cất cánh. Khi biết không thể, nàng rất buồn và héo úa, do đó màu trắng tinh khôi của nàng chuyển sang vàng. Còn nàng có màu tím, là do khóc rất nhiều vì nhớ thương răng sư tử. Đó cũng là lí do mà người ta hay gọi màu tím là màu của sự sầu muộn.

***
Cho đến bây giờ tôi cũng không biết chắc chắn rằng bồ công anh và tàu bay có phải là một hay không. Tất nhiên, cả màu vàng và tím của loài hoa này nữa, tôi cũng không biết đâu là nguyên nhân. Đó không phải lỗi tại tại tôi, lỗi là do bạn đã… đọc truyện ngắn này.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sunday, August 31, 2014

Hai nửa hy sinh

Sẽ có những lúc:
- Bạn cảm thấy cô đơn, mệt mỏi.
- Cảm thấy mình thua thiệt.
- Và thấy mình không được yêu thương ...
Thế nhưng:
- Hãy một lần nhìn lại.
- Hãy mở to đôi mắt và nhìn vào thực tại.
- Mở rộng vòng tay để đón nhận yêu thương.
- Im lặng, lắng nghe và chờ đợi.
- Rồi bạn sẽ thấy cuộc đời này đáng để quý trọng, yêu thương.
Hãy thay đổi để trưởng thành...
 http://filvietnam.com/tl/Dich-Vu.html


Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.

Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.

Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.

Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.

Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
 http://vinainternet.com/nsp/Online-Marketing.html

Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.

Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.

“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em...”
 http://tklookbook.com/lsp/That-Lung.html

Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, August 15, 2014

♥ 66 câu Phật học cho cuộc sống để ngộ ra chân lý cuộc đời ♥

1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi.

3. Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4. Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7. Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.

8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định bạn sẽ ân hận.

9. Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết phiền não.

10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11. Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.

12. Bạn đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, bạn phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính bạn.

13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin bạn “Đa khẩu hạ lưu tình”.

16. Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn một phát, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người bạn không hề yêu thích.

18. Mong bạn đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao bạn lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao bạn phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của bạn.

21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.

22. Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, bạn hiểu chứ?

23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.

24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.

25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại.

26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27. Khi bạn thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.

28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.

29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.

30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu bạn không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.

31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.

32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.

33. Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.

34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của bạn đi.

35. Bạn cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế bạn sẽ rất đau khổ.

36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.

37. Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?

38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.

39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất cho sự phỉ báng.

41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.

42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên bạn cần phải “Tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.

44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính bạn.

45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, bạn mới vượt qua hiện thực.

46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, bạn dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.

47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.

48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?

49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của bạn, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50. Cảm ơn đời với những gì tôi đã có, cảm ơn đời những gì tôi không có.

51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.

52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.

53. Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.

54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.

55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.

56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối bạn nhất thời, nhưng nó lại gạt bạn suốt đời.

57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.

58. Khi trong tay bạn nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì bạn chỉ có mỗi thứ này, nếu bạn chịu buông xuống, thì bạn mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.

59. Nếu bạn có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.

60. Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được bạn. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.

61. Bạn hy vọng nắm được sự vĩnh hằng thì bạn cần phải khống chế hiện tại.

62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Bạn càng nguyền rủa họ, tâm bạn càng bị nhiễm ô, bạn hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của bạn.

63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.

65. Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.
---------------------------------------------------------------------------
www.facebook.com/notes/để-gió-cuốn-đi/66-câu-phật-học-cho-cuộc-sống-/576877982375524

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com