Saturday, October 25, 2014

Xin lỗi vì em không thể chọn anh

Cảm giác mất mát duy nhất mà bạn thật sự cảm nhận được là khi bạn yêu một ai đó hơn cả chính bản thân mình.

 May ao thun quang cao


Trên chuyến tàu từ Nam trở ra Bắc, em đã suy nghĩ rất nhiều. Chẳng hiểu sao em lại có cảm giác giống như mình đang trốn chạy. Đúng rồi, vì em đang chạy trốn anh, chạy trốn khỏi những kỷ niệm quá đỗi thương yêu của hai đứa chúng mình. Anh có thể nghĩ rằng em hèn nhát, nhưng xin anh đừng cho em là một kẻ vô tình.

Anh biết không, trái tim của em cũng đau lắm chứ. Ngồi trên chuyến tàu này mà ruột gan em cứ như đang bị ai cắt từng khúc ra. Chưa có giây phút nào em được sống yên ổn kể từ khi ép bản thân mình đưa ra quyết định ấy. Em biết rằng xa anh đồng nghĩa với việc em đã tự đánh mất đi người yêu em nhất trên thế gian này.
 Rang su cao cap

Lòng em thắt lại khi con tàu đang chạy qua vùng đất miền Trung đầy nắng gió – nơi chôn rau cắt rốn của anh. Đôi mắt em nhìn ra phía ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Lúc này đây em đang cảm thấy lòng mình vô cùng bứt rứt. Em chỉ muốn hét thật to, hoặc ít ra thì cũng được khóc òa lên. Làm như thế có lẽ tâm trạng em sẽ cảm thấy khá hơn. Giá mà đột nhiên có một phép màu khiến con tàu này quay ngược trở lại thì hay biết mấy. Em mỉm cười chua chát với suy nghĩ ngây thơ của chính mình. Nếu trên đời này có tồn tại những điều màu nhiệm thì có lẽ chúng mình đã chẳng phải xa nhau.

 

Em đã phân vân tự hỏi liệu chia tay với anh có phải là quyết định đúng đắn không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em chẳng thể làm được điều gì hơn thế. Em không được lựa chọn, chính cuộc đời này đã không cho phép em lựa chọn. Yêu anh lắm, nhưng em đâu thể bỏ mặc gia đình mình. Bố mẹ sẽ ra sao nếu em theo anh đi về vùng đất ấy? Là đứa con duy nhất trong nhà nên tất cả mọi người đều trông cậy vào em.
 Giay dan tuong

Ngay từ lúc mới yêu, em đã biết rồi cuối cùng cái ngày này cũng sẽ đến. Vậy mà chẳng hiểu sao em vẫn không thể hết buồn. Liệu anh có hận không khi em chẳng dám sống chết cho tình yêu của hai đứa? Em hèn nhát đầu hàng khi mà còn chưa một lần thử đứng lên chiến đấu vì anh. Em chọn làm tròn chữ “hiếu” để rồi bỏ mặc anh và chữ “tình” đứng đó lẻ loi.

Em biết rằng anh cũng đã lường trước được mọi chuyện, bởi trước mặt em anh luôn tránh nhắc đến tương lai. Một mối tình không cần biết tới ngày mai, chúng mình đã yêu nhau như thế. Anh lo lắng và hết mình vì em trong mọi chuyện. Em nhớ lắm, có lần khi ngồi nhìn em ngủ anh đã mím chặt môi để cố ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào.

Giờ này chắc anh đã đọc được lá thư mà em để lại. Đừng hận em vì đã không từ biệt nhé, anh yêu! Chỉ là vì em không có đủ can đảm để đối diện với anh thôi. Em sợ lắm bởi biết rằng trái tim yếu đuối này chưa khi nào thắng được đôi mắt đó. Chỉ cần thêm một lần chạm phải ánh mắt khẩn thiết như van nài đó là em sẽ lại chùn chân. Thế là em đã chọn cách chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi mảnh đất đã gắn liền với biết bao là kỷ niệm ấy.

 
phutungoto

Nên trách số phận đã xui khiến cho chúng mình gặp nhau hay phải trách hai đứa mình vì trước khi yêu nhau đã không toan tính? Nhưng, nếu có thể đem ra cân đong hay đo đếm thì cái thứ tình cảm ấy đã không bao giờ được người ta trân trọng gọi là “tình yêu”. Ta yêu nhau đơn giản chỉ vì… yêu. Yêu hết mình giống như mai sẽ là ngày tận thế. Em đã hạnh phúc thật nhiều trong mối tình  chân thật ấy của đôi ta.

Em đã nghe người ta nói nhiều về sự đối nghịch của “trái tim” và “lý trí”. Thế nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em vấp phải sự chọn lựa đớn đau này. Đau lắm mà vẫn phải chọn lựa, bởi em quá nhỏ bé để có thể làm tốt được cả hai. Bao đêm em đã nằm khóc một mình chỉ vì không muốn phải xa người mà em yêu nhất. Biết không thương yêu, em đã xót xa, dằn vặt rất nhiều.

Vết thương nào rồi cũng sẽ liền da, và thời gian sẽ giúp đôi ta làm mờ những vết sẹo, nhưng sẽ chẳng bao giờ em có thể quên được anh đâu. Anh mãi là niềm đau ngọt ngào mà em cần chôn giấu. Biết đến bao giờ em mới có thể thôi khóc mỗi lần nhớ về anh?!


No comments:

Post a Comment