Saturday, October 25, 2014

Xin lỗi vì để em chờ lâu, anh sắp trở về rồi

Nếu muốn, bạn có thể tin rằng núi cao có thể chuyển được, nhưng đừng bao giờ tin rằng con người có thể đổi thay cá tính.

 Quan ao cong nhan


Em biết không, mỗi buổi sáng được đánh thức em dậy đối với anh là một niềm hạnh phúc. Anh nhớ rằng hình như chưa hôm nào mình quên “nhiệm vụ”, có chăng cũng chỉ là cố tình gọi muộn vài phút để được nghe giọng nói giận hờn, trách móc của em qua điện thoại mà thôi. Xa nhau mới gần nửa năm mà sao anh thấy thời gian cứ dài đằng đẵng, ước gì dự án này kết thúc thật nhanh để anh sớm được trở về với em.
Sớm nay vào mạng đọc tin tức anh mới biết ở nhà đang lạnh. Vậy mà chẳng thấy em nhắn tin thông báo, chắc em lại sợ anh có thêm việc để suy nghĩ phải không? Em ngốc lắm, vì công việc bận rộn nên mỗi lần được nói chuyện với em anh cảm thấy tâm trạng mình vô cùng thoải mái. Có ai nào lại không  thích lo lắng cho người mình yêu đâu chứ, nhất là với một chàng trai ở xa như anh thì được quan tâm cho người yêu chính là một niềm hạnh phúc đấy em à.

Ngày này của một năm về trước anh vẫn còn được ở nhà để chăm sóc cho em. Anh nhớ rằng em có một tật xấu đó là hay quên. Có lẽ với em thì căn bệnh ấy đã thành mãn tính, không thể sửa được nữa rồi. Em toàn mải chơi rồi “quên” không ăn trưa hoặc ăn tối. Em hay ra ngoài quên không mang theo khăn ấm, thậm chí thỉnh thoảng còn đãng trí để quên cả tiền và điện thoại ở nhà. Cô bé của anh chẳng lúc nào là không khiến anh lo lắng. Anh không ở nhà, buổi tối ai sẽ mang khăn, mang áo ấm đến đón em trước cổng trường?!
 
 Sửa máy lạnh

Em phải tự học cách chăm sóc cho mình nhé, chỉ cần quan nốt mùa đông này thôi là anh sẽ lại được trở về bên cạnh em. Rồi anh sẽ lại lo lắng, cưng chiều cô bé của anh giống như ngày xưa anh vẫn làm thế. Chúng mình đang ở xa nhau, vì thế cách duy nhất để anh không lo lắng là em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình. Công việc của anh ở đây còn đang bề bộn lắm, vì thế nếu em mà để mình bị ốm thì anh sẽ không thể tập trung giải quyết công việc được, như vậy thì dự án cứ kéo dài mãi và chúng mình lại càng lâu được gặp nhau hơn.
phutungoto

Mùa đông năm nay có vẻ đến muộn hơn mọi năm thì phải. Nhớ tầm này năm ngoái, cô bé của anh đang tròn xoe trong những chiếc áo phao dày cộm, nhìn y như một chú gấu bông, đáng yêu vô cùng. Em có một sở thích rất trẻ con mỗi khi trời rét đậm, đó là ngửa cổ thở một hơi thật mạnh lên trời rồi lại thích thú nhìn làn hơi ấy bay đi. Em gọi đó là “khói”, rồi còn tự hào vì mình chẳng cần hút thuốc mà cũng làm được khói giống anh.
 
Một năm đã qua và mùa đông lại tới, thế nhưng đông này anh chẳng được ở gần em. Anh không thích Sài Gòn bởi Sài Gòn không có mùa đông giống như Hà Nội và ở thành phố này cũng chẳng có em. Giữa xứ sở đầy nắng này anh cứ luôn nhớ đến quay quắt  bóng hình một người con gái. Anh chỉ mong sao mau chóng được trở về Hà Nội, để được ôm gọn em trong lòng những ngày rét buốt, hoặc cùng em đi lang thang thưởng thức những món nướng nóng hổi vào buổi tối ở vỉa hè.
 Giay dan tuong

Điều ước giản đơn vậy thôi, nhưng có lẽ mùa đông này anh chưa thực hiện được. Em ở nhà nhớ làm đúng theo những gì anh đã dặn và phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, em hãy cố gắng đợi nhé. Anh sẽ trở về và nhất định sẽ yêu thương em nhiều hơn cả ngày xưa.


No comments:

Post a Comment