Thursday, October 2, 2014

Tôi tự cảm thấy mình tự ti và có phần nào không xứng với em

Từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối, đôi khi nó có nghĩa là bạn đủ mạnh mẽ để buông tay


May ao thun quang cao


Hà Nội những ngày cuối tháng 8 với cơn mưa kéo dài không ngớt. Lặng thinh trong góc quán bên ly cafe nhìn xuống phố với dòng người đi lại vội vã tránh mưa, tý tách những giọt mưa rơi bên thềm mái hiên, chiếc lá úa vàng mong manh nặng trĩu nước như gượng hết sức mình chống chọi với ngày cuối cùng trước khi mùa thu ập đến.
Rang su cao cap

Mùa thu sao buồn thế, giữa cái se se lành lạnh, mọi thứ quạnh hiu như những con đường xơ xác toàn lá thu rơi... tất cả dường như tĩnh mịch, mặt nước hồ kia bao la nhưng không có nổi một gợn sóng, mọi thứ đều khe khe rồi dần dần lặng im cuốn chìm vào thu như căn phòng của chính tôi và em.

Tôi và em làm cùng công ty, ở cùng dãy trọ, đi về cùng nhau trên cùng một chiếc xe. Nhưng mỗi khi đi làm về hai căn phòng, hai cửa sổ mà tôi và em như hai kẻ xa lạ, lặng thinh trong căn phòng đó em có thế giới riêng của em và tôi cũng vậy cảm giác hai bên bức tường là hai thế giới khác biệt.
Làm sao bước qua bức tường ngăn cách vô hình đó, bức tường trong suy nghĩ của em và tôi. Muốn gọi em một tiếng đi cafe, trà chanh hay dạo phố mà sao thấy khó quá giọng tôi cứ nặng trĩu không cất lên được, cái ý nghĩ tồn tại bấy lâu nay của tôi “Tôi và em khác nhau quá từ hoàn cảnh xuất thân đến thói quen cuộc sống“ làm cho tôi tự cảm thấy mình tự ti và có phần nào không xứng với em.
 Giay dan tuong

Nhưng cái cảm giác lạnh lùng đó chỉ xuất hiện khi hai đứa về với hai căn phòng, đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng giật mình “Anh ơi dậy chưa, chờ em tý nhé…“ vội vã tỉnh dậy cho một ngày mới đi làm, tôi và em trở thành hai con người khác biệt, thân thiện, hòa đồng, vui vẻ đi cùng nhau trước sự ghen tỵ săm soi của những kẻ không quen đưa ánh mắt ngước nhìn.
phutungoto

Hôm nay, đã mấy ngày em nghỉ việc ở công ty, với tôi cảm giác vẫn bình thường. Nhưng sao hiện tại bên ly cafe chát đắng tôi thấy buồn man mác, hụt hẫng không nói ra được, như chính mình đang thiếu đi một thứ gì đó. Có lẽ nào tại trời mưa hay tại đường về vắng bóng em?

 Phải chăng tôi đã yêu em rồi sao (PKL_ Cà Rôt)?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment