Thursday, October 9, 2014

Tình đầu ơi…

Nếu bạn yêu một người nào đó…
Đừng đợi đến ngày mai để nói cho người ấy biết…
Bởi lẽ…
Ngày mai có thể bạn sẽ là người đến sau. Có những sự chờ đợi là vô nghĩa… Nhưng cũng có 

những con người sống chỉ để đợi chờ… Đó là hạnh phúc…

May ao thun quang cao


Chết nỗi, chiếc răng khểnh ấy không phải của con gái mà là của một thằng con trai 16 tuổi. Chiếc răng khểnh bên trái khóe môi đã làm cho cô bé 15 tuổi xao xuyến. Ngày đó… con trai con gái tuổi 15-17 như chúng tôi hãy còn “khờ nghệch”, thường gọi nhau là mày, tao. Thủy là tên của “đằng ấy”, cha Thủy mất sớm, anh sống cùng mẹ và một anh trai, một em trai. Nhà ba đứa con trong độ tuổi “ăn thủng nồi trôi rế” nên mẹ anh lao động vất vả lắm. Thủy theo ba tôi học nghề bằng công việc đầu tiên là phụ hồ.
Nhà tôi và nhà Thủy cách nhau chỉ một hàng rào, cái hàng rào không phên giậu của nông thôn hơn mười năm về trước khiến hàng xóm bên kia ăn món gì, ngủ mùng màu gì thì hàng xóm bên này đều biết. Ba tôi là thợ hồ giỏi nhưng cách rèn “lính” của ông cũng rất ghê. Thủy hiền và chăm chỉ nhưng có lẽ do “nhắm” anh là “rể đông sàng” nên ba tôi còn rèn kỹ hơn. Hồ hôm qua trộn vừa sao hôm nay trộn non vậy mậy? Chửi. Hồ đổ bê tông trộn khác hồ xây sao mày cũng trộn như nhau? Chửi. Con mắt mày bỏ vô túi rồi hay sao mà cây cột này đã bỏ lập lòn rồi mà xây té nghiêng như thằng xỉn vậy? Chửi.

Rang su cao cap


Thủy đã không được nhận tình phụ tử nồng ấm bởi cha anh mất sớm, giờ lại bị “ông nhạc tương lai” chửi nhiều quá nên “quê” với bạn bè và… bỏ việc. Ngày quyết định lên thị trấn học nghề, Thủy ngoắc tôi ra phía sau hàng rào nhà rồi thảy vào lòng tôi trái dưa hấu to tầm năm-sáu ký. “Tặng mày ăn cho mát ruột. Tao đi, chắc lâu lắm mới về”. Tôi bặm môi muốn khóc. "Mày có… có… thì chờ tao nghen!”. Thủy nói xong gãi đầu, gãi tai cười cười. Nụ cười heo héo nhưng chiếc răng khểnh đẹp rụng tim thì không giấu vào đâu được.
phutungoto

Vậy là ngay cả lời thương mà hai đứa cũng ngập ngừng không dám nói. Nhưng tôi xem câu lúng ta lúng túng sau cùng của Thủy như một lời ước hẹn. Anh ít về nhà, nửa năm, một năm, rồi hai, ba năm… Tôi cũng lên thị trấn học hành, nhưng biển người mênh mông.

Thời gian lặng lẽ trôi. Tuổi xuân sầm sập bay vèo, rồi ai cũng phải có chồng có vợ. Mối tình đầu của tôi không tiễn mà biệt theo năm tháng.
 sua may nuoc nong

Hôm nay chồng tôi quyết định sửa nhà, kìn kìn những xe đất đổ nền đến. Cần trục vươn cao. Trà bánh đã xong. Hóa đơn trao tay. Chừng trả tiền “bà chủ nhà” mới chết sững vì chiếc răng khểnh của anh tài xế. Là chiếc răng bần thần của kẻ gãi đầu gãi tai hơn mười năm trước! Tình đầu ơi…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment