Thế là tự ta “nhấn chìm” mình trong cái hạnh phúc ngọt ngào đó. Ta vui khi thấy chồng con vui vẻ dưới sự chăm chút của mình. Được ngắm nhìn thành quả của sự hy sinh, ta phấn chấn và tự nhủ lòng sẽ hết mực vì gia đình nhỏ.
Từ lối suy nghĩ đó, ta đã bỏ thói quen nâng niu cảm xúc vốn cần thiết trong cuộc sống mỗi người. Còn nhớ, mỗi khi thèm ăn món này món nọ, nhưng lại nghĩ chồng con cũng không mặn mà với những món ruột của ta, nên đành gác lại sở thích riêng. Ta “ăn theo” chồng con, toàn những món không hạp khẩu vị, nên giờ đây ta sở hữu một thân hình mỏng như… lá lúa. Ta chạnh lòng mỗi khi đứng trước gương, chẳng còn nhận ra mình nữa, huống gì chồng ta.
Anh ấy bắt đầu chê ta cũ kỹ, luộm thuộm. Tự ái vô cùng! Ta đã vì những người thân yêu mà từ bỏ sở thích, đam mê riêng, vậy mà anh ấy không hiểu. Ta lồng lộn lên, cãi cho hả hê, rồi lại khóc tức tưởi. Ta sống vì chồng con đến nỗi, ngay cả những lúc thư thả nhất, thay vì đọc báo, xem phim, ta lại cố chìm vào giấc ngủ, để có sức “chiến đấu” với công việc, với lo toan. Tâm hồn ta già cỗi đến thế sao? Có phải ta sống chỉ vì nhiệm vụ, hay đơn giản chỉ là sự tồn tại của bản thân trên cõi đời? Anh ấy chỉ trích ta không quan tâm bản thân thì làm sao biết được những cảm xúc của chồng con.
Người trong cuộc như ta, có lẽ thiếu sáng suốt, thôi thì nghe theo lời khuyên của chồng, nghe theo lời mách bảo của trái tim mà tập yêu bản thân hơn một chút, tập ăn ngon, mặc đẹp, tập hưởng thụ theo sở thích riêng, để thấy cuộc đời này ý nghĩa hơn. Mà cũng phải, đã đến lúc ta biết chiều chuộng chính ta, để những người thân yêu khi được ngắm nhìn ta tươi mới sẽ thấy hạnh phúc hơn.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment