Thursday, October 9, 2014

Sẵn sàng trao gửi cuộc đời

- Cười...không có nghĩa là hạnh phúc..
 Vì phía sau nụ cười đó là sự chua xót , tự dối lòng mình.
 - Im lặng...không có nghĩa là vô cảm..
 Mà phía sau sự im lặng đó là một trái tim lặng câm không biết nói gì khi đối mặt với sự thật
May ao thun quang cao


Khi mẹ anh nói em là con gái nhà giàu học cao, không phù hợp với con trai bà, em rất bàng hoàng. Đó là lần đầu tiên mẹ anh nói chuyện với em nhiều như thế. Ban đầu, em còn tự huyễn hoặc bản thân rằng đây không phải cuộc nói chuyện bình thường, mà là một “buổi tâm tình” giữa “hai mẹ con”, nhưng nhờ thế, em mới hiểu tại sao lâu nay bố mẹ anh giữ khoảng cách với em.
Em luôn cảm nhận được thái độ hững hờ, xa lạ mỗi khi em đến thăm bố mẹ anh, lúc anh vắng nhà. Thường những lúc ấy, em chỉ có thể ngồi ngoài sân nhìn bố anh cắt tỉa cây cảnh. Mẹ anh luôn bận rộn dưới bếp và chẳng cho em vào phụ giúp. Anh biết không, ngồi trong bầu không khí yên lặng, ngượng ngùng để nhìn bố anh tỉa mấy cái cây đến gần trụi lá, em vừa buồn cười vừa tủi thân. Em thấy mình bỗng trở thành dư thừa và vô duyên đến mức hổ thẹn.

Cuối cùng, mẹ anh đã cho em một lời giải thích. Bà hỏi em rằng tụi mình đã tính đến chuyện lâu dài hay chưa. Bà nói hôn nhân khác với tình yêu nhiều lắm. Hôn nhân cần sự tương xứng, hòa hợp. Nhưng em, một cô gái chưa từng chịu cực khổ, lấy anh rồi sẽ sống thế nào? Em, cô gái đã học tới đại học, thì làm sao chung sống với con bà, mới chỉ học hết phổ thông rồi ra đời bươn chải. Mẹ anh hỏi em nhiều lắm, và lẫn trong những câu hỏi ấy, em cảm nhận được nhiều điều.

Rang su cao cap


Có thể bà không biết, rằng em đã nghĩ nhiều về hoàn cảnh chúng mình. Anh biết em là cô gái thực tế mà. Sáu năm trước, khi chúng mình “thinh thích” nhau, đó mới chỉ là tình cảm học trò vô tư, hồn nhiên. Rồi theo thời gian, tình cảm ấy lớn dần. Tốt nghiệp cấp III, em vào đại học, anh đi làm. Thế giới mở rộng trước mắt cả hai. Tụi mình có cơ hội tìm kiếm và chọn lựa được người mới tốt hơn, phù hợp hơn. Ấy vậy mà khi em đã ra trường, hai đứa mình vẫn “bám lấy nhau”, anh vẫn luôn là người biến nỗi buồn của em thành sự nhâm nhi dễ chịu; là người mà em - ngay - cả - trong - suy - nghĩ cũng chợt thấy ấm áp, vững vàng...
sua may nuoc nong

Em đã trưởng thành, cũng nghĩ nhiều đến chuyện tương lai. Trong vô số chuyện tương lai ấy, có chuyện giữa em và anh. Ừ, có lẽ mẹ anh nói đúng, em không đủ dũng cảm để sống một cuộc sống vất vả, khó khăn. Nhưng mẹ anh không biết rằng, em đủ can đảm để bắt đầu cuộc sống cơ cực cùng với người đàn ông yêu thương em và có trách nhiệm với gia đình. Em chọn một người biết vươn lên và không ngừng cố gắng. Một người đã không phí phạm tuổi trẻ của mình vào những thú vui mà dùng nó để gánh vác, chăm lo cho gia đình. Một người không học lên tới đại học nhưng luôn khiến em tự hào vì đã sống mạnh mẽ, lạc quan. Một người luôn cẩn thận, tận tâm với công việc. Một người luôn hành xử chân thành, ấm áp, khiến trái tim em rung động.
phutungoto

Vậy nên em chọn “người đó”. Không cần biết em và anh ấy sẽ đi đến đâu trong tương lai, nhưng hiện tại em chắc chắn rằng đó là người mà mình tin cậy, sẵn sàng trao gửi cuộc đời. Người đó là anh, chàng trai của em ạ.

Và em đã tâm sự với mẹ anh như thế.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment