Thursday, October 9, 2014

Qua cơn bão, trời lại xanh

Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở nên ngọt ngào , có đủ thử thách để trở nên vững mạnh , có 

đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời , có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để dâng hiến 

cho đời.

 May ao thun quang cao


Sài Gòn mùa này đẹp như đôi môi hồng thiếu nữ. Em đi giữa con nắng dịu dàng của buổi sớm mai mà lòng không thôi khắc khoải. Em nhớ anh. Em nhớ chúng ta của những năm 20 trong lành. Em nhớ ước mơ bừng nở như đóa hoa khi chúng ta bước vào đời. Em vẫn nhớ vòng tay ấm áp, nhớ đôi môi ngọt ngào của anh.
Quán quen, nhạc trữ tình, em đợi anh. Em đã từng đợi anh đến quên cả thời gian, quên cả những bước chân vội vã của bộn bề cuộc sống. Đợi anh, em quên cả tuổi thanh xuân trôi qua từng ngày. Nhưng em nào trách. Em tình nguyện vì anh mà chờ đợi, đến cuối đời, để rồi anh không về với em.
Rang su cao cap

Em đã từng đợi anh, đợi để một ngày nào đó sẽ nhận được hạnh phúc miên viễn. Nhưng hạnh phúc ấy mãi phiêu du nơi nao. Hạnh phúc theo anh trốn chạy đến một bến bờ nào xa quá, em dang tay, nhưng không thể chạm vào. Chúng ta đã từng yêu nhau, em tin điều đó là sự thật. Em tin anh là bến bờ yêu thương của đời em. 5 năm, những cay đắng ngọt bùi trải qua trong đời nhau làm sao không thật? 5 năm, những yêu thương vun vén qua tháng ngày làm sao là giả? 5 năm, lẽ nào qua thời gian hôn nhân quá dài, anh mới nhận ra không còn yêu em?

Một ngày Sài Gòn mưa tầm tã, tờ giấy ly hôn vô tình như mưa, quất vào mặt em rát buốt. Anh quay lưng bước ra khỏi nhà, cánh cổng khép lại...
phutungoto



Em cứ ngỡ, chỉ cần cố gắng, chỉ cần thật lòng, chỉ cần luôn bên anh, vợ chồng mình sẽ hạnh phúc, mọi ước mơ đều thành hiện thực. Ước mơ của em đâu quá xa hoa. Một ngôi nhà nhỏ có anh sớm chiều, cùng nhau đi làm, cùng đi dạo, cùng đến những vùng đất mình từng khát khao. Rồi em sẽ sinh cho anh những đứa trẻ kháu khỉnh. Con trai sẽ giống em, con gái giống anh để cân bằng tính cách của cha mẹ. Chúng ta cứ thế đi qua thời gian, đi qua năm tháng, dẫu cuộc đời còn bao nhiêu ồn ã bon chen. Có nhau, em tin rằng mình sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc. Nhưng sao con đường chưa đi quá nửa, anh đã vội thay lòng? Anh chọn rẽ sang ngả khác cùng người phụ nữ anh vừa gặp. Anh hạnh phúc khi chỉ cần mỗi ngày nhìn cô ấy rạng rỡ như đóa hoa mới nở. Nhưng anh có biết, nhan sắc sẽ tàn phai theo thời gian, lòng người mới là điều vĩnh hằng? 5 năm rồi, chính thời gian mòn mỏi vì gia đình chúng mình, vì mưu sinh đã cướp đi tuổi xuân và sức trẻ của em, sao anh không nhận ra điều đó?
 sua may nuoc nong

Em đã nghĩ mình không thể sống tiếp nếu thiếu anh, nhưng cuộc đời không phải thế. Em đã trải qua những ngày dài vùi mình trong phòng khóc đến có thể chết đi. Rồi em bước ra khung cửa sổ, nhìn xuống lòng đường, dòng người vẫn tấp nập ngược xuôi. Và em biết còn nhiều lắm những người đang đau khổ như em, có lẽ họ vẫn tiếp tục vươn mình ra ngoài kia đón gió trời, nắng ấm để đi tiếp cuộc đời dang dở. Và em tin, sẽ không ai có thể chết chỉ vì bị bội phản.

Qua cơn bão, trời lại xanh. Em đón cơn gió trong lành của một ngày mới khi nắng đã xuyên qua hàng cây gieo mình xuống đường. Em đi trong lòng phố, giữa một ngày đẹp đến nao lòng. Em tin vẫn có thể làm lại từ con số không.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment