Thursday, October 9, 2014

Kí ức…

Nhưng nếu bạn quyết định yêu hay thích một ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Ðó 

không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn .

Quan ao cong nhan

Tôi đã yêu người con trai ấy không phải vì một ánh mắt, nụ cười hay khuôn mặt phong trần như mình vẫn từng mường tượng về một tình yêu đẹp như cổ tích.
Chiếc áo phông ướt đẫm dính chặt vào người, trông anh càng gầy hơn trong chiếc quần thể thao rộng thùng thình. Tôi cứ đứng dưới tán cây nhìn theo dáng người ấy, lòng dâng lên thứ dự cảm ấm áp rằng chắc chắn tôi và anh sẽ gặp lại nhau. Hai năm sau ngày mưa ấy chúng tôi đã gặp lại nhau như thể đó là duyên phận. Tôi nhận ra anh từ đằng sau giữa đám đông trong siêu thị với hàng trăm gáy người trước mặt. Anh không thể lẫn vào đâu dù buổi chiều năm xưa chúng tôi chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tôi không có bất cứ thông tin gì về anh, ngay cả một cái tên. Thứ mà tôi có được để dành dụm cho một cuộc kiếm tìm lại đơn giản chỉ là một dáng người…


 
Sửa máy lạnh

Khi ấy tôi vừa tròn hai mươi tuổi, sống khép lòng trong nỗi buồn của một người con gái tỉnh lẻ phải xa nhà xuống thành phố trọ học. Có biết bao nhiêu rạn vỡ khi mới chạm ngõ cuộc đời mà ở ngoài kia chỉ toàn là xa lạ. Tôi thậm chí còn không có một căn phòng để đóng cửa khóc mỗi khi lòng trĩu nặng. Phòng kí túc xá với gần chục con người luôn bốc lên mùi xào nấu thức ăn, mùi dầu gió, mùi nước hoa và đủ thứ âm thanh ầm ĩ. Nó không thật sự vui vẻ như trong tưởng tượng của nhiều người. Từng ấy con người có hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, thói quen sinh hoạt cũng khác nhau nên thỉnh thoảng cũng xảy ra mâu thuẫn. Để không nhốt mình suốt ngày trong kí túc và cũng để kiếm thêm thu nhập đỡ đần bố mẹ gánh nặng cơm áo gạo tiền nên tôi kiếm việc làm thêm. Nhưng những đồng tiền cuối cùng cũng bị một trung tâm việc làm lừa mất, vì quá buồn tôi đi lang thang ngoài phố đúng lúc trời tầm tã đổ mưa. 
phutungoto

Chưa bao giờ tôi cảm thấy lòng sũng buồn đến vậy. Tôi cô đơn giữa bao người xa lạ, giữa những toan tính lọc lừa giăng mắc khắp nơi. Dừng lại bên một tán cây để trú mưa, ngóng vào nhà người ta gặp đúng bữa cơm chiều. Nhìn khung cảnh quây quần ấy dấy lên trong lòng tôi nỗi nhớ nhà. Nhớ mình cũng có một gia đình nơi miền quê yên bình đó, lòng tự hỏi không biết giờ này bố mẹ đi làm đồng về đã kịp thổi lửa nấu cơm? Không kìm được lòng mình tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ khi ngoài kia dòng người vẫn trôi đi vùn vụt. Bỗng một dáng người dừng lại chìa ra trước mặt tôi chiếc ô và hỏi nhỏ: “Anh giúp gì được em không?”. Tôi luống cuống không biết nói gì chỉ khóc. Tiếng mưa, tiếng khóc, tiếng xe cộ ngược xuôi vẫn không át nổi tiếng anh ấm áp: “Đừng khóc nữa, chuyện gì rồi cũng qua. Tối rồi em về nhà đi”. 
Giay dan tuong

Anh bước đi, cơn mưa rào trút xuống làm người anh ướt sũng. Sau này khi gặp lại nhau tôi mới biết buổi chiều năm xưa lòng anh cũng buồn phiền vì làm ăn thua lỗ. Ngay đêm ấy anh rời thành phố, gần hai năm sau mới trở lại để gây dựng sự nghiệp từ đầu. Tôi từng hỏi anh sau hôm mưa gió ấy có bao giờ anh nhớ đến một cô gái đứng bên gốc cây ven đường khóc hay không? Anh cười bảo câu hỏi đó ông trời đã trả lời. Chúng tôi đã có một tình yêu rất đẹp dù cũng không ít bão giông…

Giờ thì chúng tôi đã chia xa, chắc bởi vì có duyên mà không có phận. Nhưng tôi vẫn cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên tôi dù chỉ một đoạn đường ngắn ngủi. Anh giờ có người mới còn tôi cũng rẽ sang một con đường khác thế nhưng những rung động đầu đời vẫn luôn là thứ kỉ niệm ngọt ngào như viên kẹo. Tôi đã cất kĩ nó trong một ngăn kí ức…




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment