Thursday, October 2, 2014

Kỉ niệm trong em về anh đẹp giống như cánh đào tết vươn mình trong nắng ngày xuân

Chu trình của một mối quan hệ bình thường diễn ra từ ngoài đường đến trên giường, rồi kéo ra thánh đường, trở về căn hộ… cuối cùng chui xuống mộ.
 May ao thun quang cao


Anh thân yêu! Còn nhớ không ga tàu điện ngầm ấy, nơi chúng ta lần đầu gặp nhau. Có lẽ trong em sẽ mãi đọng lại nụ cười ấm áp mà tươi rói ấy của anh khi anh nhìn em. Có phải chính nụ cười ấy khiến em yêu anh ngay từ giây phút đầu khi chưa quen anh?

Đài Bắc trong em là những buổi sáng thức dậy, mệt mỏi mà vội vã trên đường với dòng người xa lạ. Đó là một Đài Bắc với thời tiết giống quê nhà khiến nỗi nhớ quê hương trong em càng thêm da diết.  Đó là một Đài Bắc với buổi chiều tà man mác. Đó là những khi đêm về và nỗi nhớ nhà da diết nơi bốn góc tường của em... Em bắt đầu sợ nỗi cô đơn ấy. Sợ Đài Bắc xa lạ ấy. Cho tới khi gặp anh.
Rang su cao cap


Kỉ niệm trong em về anh đẹp giống như cánh đào tết vươn mình trong nắng ngày xuân vậy. Mỗi sáng em thức giấc bằng tiếng chuông điện thoại thân thuộc của anh. Em học cách dậy sớm hơn để ngồi trên chuyến xe sớm và ngắm dòng người đi lại, để thi thoảng mỉm cười với một người đi đường và nhận lại nụ cười thân thiện từ một người lạ. Em hạnh phúc với những khi lấp sau lưng anh rồi khúc khích nghe anh kể chuyện và luyên thuyên với anh những câu chuyện không đầu không đuôi.

Anh dạy em cách yêu thương gia đình hơn, dạy em cách đi thật nhanh lúc cô đơn, chỉ cho em vẻ đẹp của con sông sau nhà mỗi khi đêm về. Anh còn dạy cho em cách tiếp nhận một Đài Bắc lạ mà quen. Thế đó! Xa anh rồi, xa Đài Bắc rồi, anh có nhớ không? Còn em, em nhớ một Đài Bắc yêu thương ấy, một Đài Bắc giấu anh khỏi em!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment