Thursday, October 9, 2014

Không phải tình đầu

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau có 

ai khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn nói "ấm quá", mà là khi có người thì thầm: "Có lạnh không?".
Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy .

 Quan ao cong nhan



Tất cả điều tiếng đó, tôi nghe thấy hết, biết rằng mình rất xấu trong cái nhìn, trong cách nghĩ của mọi người, nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích, vì thực chất, tôi không còn lòng tin với bất kỳ ai. Mà đã không tin thì đâu cần tạo ra những mối quan hệ mật thiết và gắn bó.

Nào ai biết tôi đã từng yêu say đắm một người, từng tin tuyệt đối một người khác, để rồi có một ngày, người yêu và bạn thân đến với nhau, bỏ mặc tôi với cú shock nặng nề, vì chuyện đó tôi đã một lần tự tử...Rồi tôi được phát hiện, cứu sống và lặng lẽ rời khỏi quê nhà, lên thành phố bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ với đôi tay trắng.



Sửa máy lạnh

Trời không phụ lòng người, chỉ sau bốn năm vất vả xứ người, tôi đã có một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi, một chiếc xe riêng để đi làm và một công việc thu nhập cao. Thay vì vui chơi với bạn bè hoặc tìm kiếm tình yêu mới, tôi dành hết thời gian nhàn rỗi cho công việc từ thiện. Tôi không đi theo nhóm, theo đoàn, cũng không phô trương những việc mình làm. Tôi đọc báo, xem đài rồi tự mình tìm đến những nơi cần đến, gặp những người mình muốn sẻ chia.
phutungoto

Chính trong thời gian này, tôi đã gặp anh. Đó là người đàn ông tứ cố vô thân, lớn hơn tôi một con giáp, đang mang trong minh chứng bệnh nan y: Ung thư tuyến tiền liệt. Như một cơ duyên, tôi tình nguyện chăm sóc anh trong những ngày nằm viện. Những lúc thể trạng tốt hơn, được bác sĩ cho về, anh vui vẻ cùng tôi đến thăm trại trẻ mồ côi, viếng những ngôi chùa đang chăm sóc người lang thang cơ nhỡ. Anh là một thợ mộc lành nghề, lúc anh khỏe tôi giới thiệu anh đến làm cho một xưởng mộc gần cơ quan. Tôi và anh vẫn luôn sát cánh bên nhau trong việc làm thiện nguyện. Chúng tôi cũng thường ngồi bên nhau trong quán trà, chia sẻ hết với nhau mọi chuyện vui buồn. Tôi nhận ra trái tim mình rung động khi ở bên anh, tôi biết anh cũng vậy nhưng vì mặc cảm bệnh tật và hoàn cảnh quá chênh nhau nên anh im lặng. Tôi cũng không cần anh phải nói, chỉ cần anh luôn ở cạnh tôi bất cứ lúc nào tôi cảm thấy cô đơn là đủ hạnh phúc rồi.
Giay dan tuong

Nhưng niềm hạnh phúc đó thật ngắn ngủi.

Chín tháng sau, anh rời bỏ cuộc đời do bệnh tình trở nặng. Tôi còn lại một mình, tiếp tục bước những chặng đường dài không anh. Tuy là anh đã mãi xa tôi, nhưng khoảnh khắc tôi có anh đã trở thành kỷ niệm sâu sắc trong đời với những cảm xúc mà cả đời tôi khó thể nào quên....


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment