Thursday, October 9, 2014

Khi tình cũ đã nhuốm rêu phong

Hạnh phúc: Là khi cho đi - mà không cần nhận lại.
 Hạnh phúc: Là khi nhìn lại - có 1người đợi phía sau.
 Hạnh phúc: Khi thương đau - có bờ vai ai che chở.
Hạnh phúc: Khi lầm lỡ - sẽ có 1người chịu thứ tha tất cả.
Hạnh phúc: Khi chia xa - mà lòng gần nhau mãi.
 Hạnh phúc: Khi nhẫn nại - chờ ai đó chịu sửa sai.

May ao thun quang cao


Em yêu trăng, cái thú yêu thương của những con người thèm được dệt mộng văn chương hay là cái thú yêu của những con người mải đi tìm những chốn vốn chỉ có trong những mùa ảo mộng. Yêu và đến được với trăng đã khó, yêu và đến được với anh có lẽ còn khó hơn bội phần.

Khi tình cũ đã nhuốm rêu phong, nước mắt rơi hóa thành những dòng huyết lệ, cái quá khứ đẹp tươi đến điên cuồng cũng phải tự biết mà vỡ ra trước mắt. Em nhặt lại làm gì? Chi hoài vô ích mà thôi, khi trái tim vỡ ra thành trăm ngàn mảnh, khi bất cứ ai chạm vào cũng sẽ làm tổn thương đau đớn với những vết cắt trên tay, khi em cố nhặt lại từng mảnh tim ấy chắp lại thành trái tim mồ côi toàn sẹo, em chợt nhận ra từng mảnh vụn đều chan chứa những yêu thương. Dẫu nó có nát vụn nó vẫn có những yêu thương, sao anh nỡ để trái tim trong trắng thanh tân nhuốm bụi phong trần?

Rang su cao cap


Cũng đã từng chạy đi tìm câu hỏi tại sao lại bị bỏ rơi, oán than, trách móc, nhưng cuối cùng lại chọn cách câm lặng đem nỗi nhớ vào tim, vì ái tình đâu phải thứ con người có thể dễ dàng tìm ra câu hỏi tại sao khi nó đang được hỏi bằng lí trí. Lệ hoen ướt mi để mưa rơi kéo theo nhũng giọt lệ ấy trôi qua, dòng suy tư trăn trở và những cơn ho kéo dài mỗi đêm khiến sức khỏe lụy tàn. Em giữ lại cho mình nụ cười trong những bức ảnh, giữ lại cho riêng em một trời thương nhớ đã qua, cũng giống như giữ lại cả mùa thu với những chiếc lá rơi đầy trên lối đi, đưa vào trong kí ức và từng khoảng thời gian trải qua cùng mùa thu ấy đôi lúc làm tim em đau đến ngỡ ngàng. Đau không thở được để rồi lại mỉm cười giả dối nhìn nhân thế xung quanh. Dẫu anh có mất đi thì những gì xung quanh em vẫn luôn luân hồi theo từng vòng quay của cuộc sống, nó không hề dừng lại, mất đi, nó cũng sẽ chẳng vì anh mà tổn thương đau đớn, chỉ có một hình nhân lẻ bóng đếm dòng đời trôi mãi qua với lòng uất hận, ganh tị, nhỏ nhen, ích kỉ và trách móc anh phản bội, nhẫn tâm, nhưng không biết được rằng cái quyền ấy đã mất đi từ khi anh buông lời chia tay ta kết thúc.
sua may nuoc nong

Em yêu trăng! Khi những giọt mưa đọng rơi trên chiếc lá, và em co ro trong vòng tay và hơi thở của anh, ô của sổ bắt đầu tí tách những nụ hôn được những thiên thần mưa ban tặng, hơi ấm của thán nhiệt và vòng tay anh làm em nóng bỏng. Đâu là cái lạc thú của yêu thương? Nó không là những cái ham muốn giản đơn về thể xác mà nó còn là sự chấp nhận khi ở cạnh nhau. Và em, nếu là anh, em chấp nhận ngã vào vòng tay, em chỉ biết vòng tay ấy làm em không còn lạnh nữa và cũng chính vòng tay đã lau khô những giọt nước mắt rơi trên khóe mi, để lệ hoen nơi đầu môi và em gục xuống trong một trời tội lỗi.

Anh có nhìn thấy mảnh trăng kia không, nó đẹp tròn thế kia nhưng cũng chỉ là nên thơ được tô vẽ dưới những ngòi bút của thi nhân mặc khách, trăng thật sự gồ ghề và có đẹp đến thế được đâu. Cũng giống như trái tim em, người ta cứ tô vẽ cho rằng nó sẽ hồi sinh rực rỡ nhưng cuối cùng nó vẫn là trái tim chắp vá đầy những vết thương. Vết thương lành đi thì thành sẹo, và nó thành một trái tim nhàu nát chẳng ai cần, cũng giống như anh đã vứt sang một bên mảnh trăng nhàu mà ngày nào chúng ta cũng ngắm.



Bên dòng sông tĩnh lặng, khi thời gian và nhịp tim là 2 thứ duy nhất vẫn chạy trong đêm, khi em gục đầu trên săn chắc vai anh và anh hỏi em: "Trăng hôm nay có đẹp không?", trước mắt em chỉ toàn là những thanh tân trong trẻo đến mức nghiệt cay. "Trăng chưa bao giờ ngừng đẹp" Và em yêu trăng, cũng giống như em yêu anh vậy, yên bình đến diu êm.... Nhưng anh chỉ cười và xoa nhẹ đầu em, "Đừng yêu anh như yêu trăng em nhé, vì trăng chỉ có vẻ bề ngoài tráng lệ thế thôi. Hình ảnh thật về trăng chẳng bao giờ thành thủy tinh trắng trong như vậy". Và em ngơ ngác. Anh lại bật cười. Trăng trốn vào những đám mây đen như xấu hổ bởi anh vừa nói ra những điều là sự thật..
phutungoto

Để rồi hôm nay khi đôi chân khuỵu ngã vì những tin yêu, những lời thề hứa năm nào trỗi lên đâm vào tim nhiều nhát dao tứa máu, em chợt mỉm cười nhìn trăng sau bao năm tháng đã qua. Cứ đứng lên rồi té ngã, ai bảo rằng sau cơn mưa trời lại sáng? Có ai chắc được rằng vấp ngã đứng dậy rồi sẽ không còn những lần gục ngã thứ hai?

Không còn nơi chốn để yêu thương, cả thế giới như quay lưng bỏ mặc, cả trăng và tình yêu bỏng cháy em trao cũng làm em biến thành trò đùa số phận, em muốn tìm lại anh chỉ để đòi anh, bắt anh trả lại em ký ức với mảnh trăng nhàu...




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment