Sunday, October 5, 2014

Hãy đứng dậy và đi tìm niềm vui cho mình đi...

Hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng...không có gì là mãi mãi

 Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn tổn thương để bạn biết...cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn

May ao thun quang cao


Vậy thì hãy giải quyết vấn đề đó bằng cách mỉm cười và đứng dậy đi tìm niềm vui cho mình đi. Không có tự an ủi, không có tự vỗ về, chỉ có một sự thật là mình xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này. Đó là khi chúng ta có niềm tin vào điều đó.
Đọc những bài viết về con gái, tuổi trẻ và những câu chuyện kèm theo, thật không biết một cô gái 21 tuổi thì khác gì một người phụ nữ 41 tuổi? Suy nghĩ mãi rồi cũng có câu trả lời, không ai gọi là "cô gái 41 tuổi" cả. Đó là sự khác nhau. Càng lớn, cô gái trong mỗi chúng ta càng ngày càng mờ nhạt và biến mất. Đó là kết quả của thời gian. Là kết tinh của những tháng ngày chật vật với hàng trăm thứ tồn tại trong cuộc sống.Sự nghiệp, tình bạn, gia đình, tình yêu... đặc biệt là tình yêu, đó là chất xúc tác mạnh nhất góp phần đem cái phần con gái trong mỗi người gột sạch theo thời gian.
 Rang su cao cap
Bởi vậy nên, trước khi trao tình yêu cho một ai đó, tôi quyết định sẽ yêu bản thân mình nhiều hơn. Đó là những gì tôi học được từ bọn họ. Bọn họ - là những cô gái mà sau khi dấn thân vào tình yêu chịu n thứ khổ cực mệt mỏi rồi mới nhận ra rằng, lẽ ra mình nên yêu bản thân mình nhiều hơn mới phải. Chỉ là thứ tự khác nhau thôi mà kết quả có biết bao nhiêu là khác biệt.
Thật ra thì điều tôi sợ nhất không phải thời gian, cũng chẳng phải mấy thứ khó nhằn khiến người ta mệt mỏi trong cuộc sống. Làm phụ nữ cũng được thôi, sợ gì? Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ chẳng thấy gì đáng để tôi yêu, thương, quý, mến ở chính bản thân mình nữa. Nó không giống với lúc này, lúc nào mở mắt ra cũng thấy mình thật là giỏi, giỏi đủ thứ. Đến cả việc nấu được cái gì đó có thể ăn được cũng phải tự khen mình vài câu mới chịu. Đương nhiên cái kiểu yêu thương đó không phải là cái kiểu tự cao tự đại với cuộc đời. Tôi không phải là kiểu người thích chạy ra chỗ sáng và múa may minh họa cho cuộc đời bình thường của mình đâu. Tôi chỉ tự khen mình với mình thôi. Hay nói cách khác, đó là cách mà tôi vỗ về bản thân mỗi lúc nghĩ rằng "Hạnh ơi Hạnh ngoài đường toàn người tài giỏi đó". Ừ, nói một cách văn vẻ hoa hòe thì đó là yêu bản thân mình. Còn nói theo kiểu của tôi thì đó là tự an ủi mình. Tôi cũng chỉ là tự an ủi mình thôi mà.
 Giay dan tuong
Tôi luôn nghĩ rằng, phụ nữ hay con gái gì cũng vậy, bọn họ đều có những bất an riêng. Những bất an mà nếuai đó không phải họ thì không thể hiểu nổi và cũng không thể gánh vác nổi. Nhưng vấn đề là đừng để những bất an và khủng hoảng đó cuốn mình đi. Làm sao để làm được điều đó? Đơn giản là hãy yêu mình, tự khen mình, tự cổ vũ mình... điều đó không liên quan gì đến cái triết lý mà người ta thường hay bảo nhau đó là "nếu bản thân mình còn không yêu mình thì người khác làm sao có thể yêu mình" hết. Ý tôi không hướng đến điều đó bởi vì yêu mình đâu phải để người khác cũng yêu mình. Yêu bản thân mình là để nhận ra được giá trị của mình từ đó có thể tự tin hơn khi đứng trước mặt mọi người và khi đối diện với chính mình trong gương mà thôi.
 phutungoto
Tôi thừa nhận, có đôi lúc tôi rất chán ghét mình. Ghét đến nỗi cứ nằm yên một chỗ và chẳng chịu làm gì để khiến nó vui vẻ hơn. Đó là lúc cái cảm giác bất lực xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Một đứa con gái 21 tuổi mà nói rằng bất lực với chính mình thì thật kì quái. Nhưng đó là sự thật. Người ta đã từng nói, không có tuổi trẻ nào mà không có bất an, thậm chí khủng hoảng. Nhưng cái phút giây tôi nghĩ rằng cuộc đời quá là mệt mỏi, thì lại nhận ra tại sao lại để mình mệt mỏi như vậy? Là lỗi của ai? Không thể đổ lỗi cho cuộc đời được đúng không?Cuộc đời là ai? Là tất cả thực vật, động vật, con người đang sống ngoài kia à? Rõ ràng người chịu trách nhiệm chính về cuộc đời mình chỉ có bản thân mình mà thôi.
Vậy thì hãy giải quyết vấn đề đó bằng cách mỉm cười và đứng dậy đi tìm niềm vui cho mình đi. Không có tự an ủi, không có tự vỗ về, chỉ có một sự thật là mình xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này. Đó là khi chúng ta có niềm tin vào điều đó. Và đó cũng là cách mà chúng ta được yêu thương thật nhiều bởi chính mình.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment