Saturday, October 25, 2014

Hãy đợi anh về

Danh dự giống như viên đá quí: Chỉ một vết nhỏ cũng làm mờ ánh lấp lánh của nó và làm mất toàn bộ giá trị của nó.

Quan ao cong nhan

Chẳng biết tình yêu là gì mà lại có một sức mạnh phi thường đến vậy. Nó khiến những điều tưởng chừng là không thể hóa thành sự thật, khiến người ta tin tưởng mà đặt trọn tất cả niềm hy vọng của mình vào. Ai đó vẫn thường đem hai chữ “đợi chờ” trong tình yêu ra để so sánh ngang bằng với những niềm hạnh phúc. Em không hề phủ nhận điều này nhưng có lẽ em đã cảm nhận được nhiều hơn thế khi chờ đợi tình yêu của đời mình.

Hai năm tuổi, cái tuổi không phải quá già mà cũng chẳng còn là trẻ. Có thể theo thời gian sự hồn nhiên, nhí nhảnh của cô gái mới lớn đã mòn vẹt hết nhưng tâm hồn của em thì chưa hề già cỗi, vẫn còn rất trẻ và rất yêu đời. Em đã qua cái thời quyết định vội vàng và định hướng cho tương lai mình một cách nông nổi. Suy nghĩ của em đã đủ độ chín chắn, có lẽ vì thế nên những quyết định cũng theo đó mà dứt khoát hơn. Em biết, một khi đã quyết định việc gì là phải sẵn sàng đương đầu và chịu trách nhiệm với nó đến cùng, cũng giống như việc em đã đồng ý yêu và chấp nhận đợi chờ anh.
 
 Sửa máy lạnh

Đề cho trái tim lỗi nhịp trước nhau cũng đồng nghĩa với việc hai đứa mình đã cùng ký tên vào danh sách tín đồ của nỗi nhớ. Nỗi nhớ cứ mặc sức mà dày vò, bất kể sớm hay tối, bất kể lúc rảnh rỗi hay những khi công việc đang bận bù đầu. Biết làm sao được chứ, người ta yêu nhau, ngày ngày ở bên cạnh nhau mà vẫn còn cảm thấy nhớ nhung, huống hồ là hai kẻ yêu xa giống như bọn mình. Em không hề xua đuổi, cứ để kệ cho nỗi nhớ ấy đến và đi khi nào nó muốn, bởi vì ít ra thì em cũng đang nhớ một kẻ rất yêu mình.

Chưa bao giờ em thấy cảm giác nhớ nhung là vui cả, nhớ mà không có cách nào để nhìn thấy, không có cách nào để nắm tay hay ôm chặt một nửa thương yêu của mình. Nhớ mà chẳng thể làm gì để vơi đi nỗi nhớ, vì khoảng cách nửa vòng trái đất đâu phải là gần. Cứ mỗi lần đang nhớ mà vô tình nhìn vào màn hình điện thoại có hình nền là tấm ảnh chụp chung của hai đứa là em lại khóc. Chắc bởi cùng có chung chữ “nỗi” nên lúc nào nỗi nhớ cũng luôn song hành với cả nỗi buồn.
phutungoto

 

Em biết, ở phương trời xa xôi ấy anh cũng không hề cảm thấy dễ chịu. Anh thương, anh nhớ và anh cũng rất lo lắng cho người con gái bé nhỏ của mình. Em chẳng muốn anh phải buồn phiền nhiều đâu, nhiệm vụ của anh là cố gắng hoàn thành tốt khóa học, còn nhiệm vụ của em là phải làm việc thật chăm chỉ và đợi đến ngày anh về. Em vẫn luôn thực hiện rất tốt những điều mà hai đứa mình đã lên kế hoạch. Ngoài thời gian đi làm thì em vùi mình vào chồng sách vở cao ngất, cũng học tập, cũng nghiên cứu, nhất định tới lúc về anh sẽ phải ngạc nhiên vì cô người yêu chăm chỉ là em.
 Giay dan tuong

Em tự hào vì tình yêu của hai đứa chúng mình, tự hào vì em và vì cả người em yêu. Yêu nhau mà mỗi người một nơi, không phải cô gái và chàng trai nào cũng có đủ can đảm ấy, hoặc là cho dù dám chấp nhận nhưng không phải ai cũng vượt qua được những thử thách của thời gian. Ba năm trôi qua và cả hai chúng mình vẫn một lòng một dạ. Em vẫn tiếp tục đợi bởi vì em yêu anh, vẫn tiếp tục đợi vì biết cuối cùng anh sẽ về, và quan trọng hơn, em vẫn tiếp tục ở đây chờ đợi bởi vì ngày xưa có người đã nhìn thật sâu vào đôi mắt em và nói “hãy đợi anh về!”


No comments:

Post a Comment