Thursday, October 9, 2014

Hãy cố quên em đi anh nhé, như em đang cố quên anh…

Không phải những người đẹp là những người hạnh phúc, mà những người hạnh phúc mới là những 

người đẹp .

Quan ao cong nhan


Em về đây đã được một tháng. Nhà cô bạn thời đại học của em ở một tỉnh lẻ miền Trung, khuất cuối xóm chài nghèo, phía trước là bãi cát trắng tinh. Cuộc sống nơi đây yên bình lắm, người dân chất phác thật thà. Chẳng còn tiếng xe cộ ầm ĩ, chẳng còn những bon chen phố thị, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rầm, tiếng phi lao xào xạc… Một nơi tuyệt vời để em đi trốn anh - tình yêu của em.
Chắc cả tháng qua, anh buồn lắm? Chắc anh cũng tìm em ở nhiều nơi? Nhà em? Cơ quan em? Nghe mấy người bà con nói, anh còn về tận nhà ngoại em dưới quê. Em đã quyết tâm trốn thì sao anh tìm được. Em nói trước với gia đình là em sẽ đi xa một thời gian. Rồi em xin nghỉ việc ba tháng không lương, bỏ lại hết mọi thứ sau lưng. Tất cả chỉ để quên được anh…
Sửa máy lạnh

Em nhét cái điện thoại tận đáy valy, cả tháng không dám đụng đến. Em sợ mình sẽ mở máy lên. Em sợ những cuộc gọi nhỡ, những tin nhắn của anh sẽ tràn lên màn hình. Em sợ lắm, sợ mình kìm lòng không được, sợ mình sẽ bay ngay về thành phố, để ngã vào lòng anh, để khóc tức tưởi cho bõ những ngày đau khổ vừa qua. Nhưng, em không thể về lúc này, em phải mạnh mẽ lên, phải làm cho chúng ta quên hẳn nhau đi…

Chắc anh trách em, buồn em, giận em nhiều lắm? Em cũng chẳng vui gì. Nhưng, em phải cắn răng mà bỏ đi. Bởi lẽ nếu tiếp tục, anh và em chỉ mang lại cho nhau đau khổ…

Anh cứ nói “Chênh nhau có tám tuổi thì đáng là bao. Có tình yêu, mình sẽ vượt qua tất cả!”. Đúng thật, hai năm yêu nhau, chúng ta đã vượt qua vô số trở ngại…
phutungoto



Yêu em, anh không còn ngại ngần chênh lệch tuổi tác, chuyển từ xưng “em” sang xưng “anh”, từ gọi “chị” thành kêu “em”. Yêu em, anh bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can của bạn bè, những lời trách móc của người thân. Yêu em, anh bất chấp cả lời hăm dọa của mẹ anh: “Con mà cưới nó thì đừng nhìn mẹ nữa!”…

Yêu anh, em cũng vượt qua vô vàn mặc cảm, tự ti. Em phải tập cho mình chai đi, lì đi; tập sống chung với những ánh mắt dò xét, những lời xì xầm đại loại: “Sao bồ ông T. già vậy?” hay “Thằng T. khoái máy bay bà già tụi bây ơi”. Nhưng, em đau nhất vẫn là mẹ anh. Em nhớ mãi lần đầu gặp em, bà nói thẳng “Cô nghĩ sao mà quen con tôi?”. Rồi bà cấm cửa em. Bao nhiêu năm qua, mang tiếng là yêu nhau, nhưng trừ cái lần đầu tiên ấy, em chưa hề được gặp một người thân nào khác của anh…
Giay dan tuong

Em yêu anh nhiều lắm. Anh cũng vậy. Em chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của hai ta. Em cứ tưởng, với tình yêu đó, chúng ta có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả. Nhưng, đến khi anh ngỏ lời cầu hôn, em mới chợt tỉnh cơn mê, mới chợt nhận ra hai năm qua mình đã sống trong một giấc mộng hão huyền…

Em là gái một đời chồng, anh là trai tân. Có lần em thấy anh cầm quyển album cưới của em ngày xưa, trầm ngâm gần nửa giờ. Lúc mới yêu, anh có thể tạm quên điều đó, nhưng ai dám chắc trong suốt quãng đời còn lại, anh không cảm thấy khó chịu, dằn vặt vì quá khứ của vợ?

Giờ em đã 35 tuổi, anh mới 27 tuổi. Phấn son, chưng diện lên, em vẫn còn đủ tự tin để ngồi sau lưng anh vi vu trên phố, để khoác tay anh trong những đám tiệc. Nhưng, em vẫn thầm tự ti, thầm xấu hổ khi những người bạn anh giới thiệu người yêu của họ. Tuổi 35, em còn gì để so đo với các cô gái 18, đôi mươi đầy sức sống? Giờ em vẫn còn thuộc dạng “chấp nhận được”, nhưng 5 năm, mười năm sau thì sao? Lúc ấy, anh có còn can đảm sánh bước bên em?...

Và hơn tất cả, em chia tay vì tự thấy mình không xứng với anh. Anh thích hợp với một người vợ trẻ, một cô gái tân chứ không phải người đàn bà quá lứa lỡ thì như em. Thôi thì đau ngắn còn hơn buốt dài, chia tay, ngẫm cho cùng, sẽ tốt hơn cho anh. Hãy cố quên em đi anh nhé, như em đang cố quên anh…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment