Thursday, October 9, 2014

Em vững tin rằng, tình yêu của anh còn mãi mãi

Hãy giữ những vật dù nhỏ nhất của người bạn thân… biết đâu sau này nó sẽ là một kỉ niệm của 

bạn.

 May ao thun quang cao


Quanh nơi anh yên nghỉ, hoa dại mọc rất nhiều, vàng li ti một màu khoắc khoải. Vào cái tháng miền Nam mưa nhiều nhất, em lại lặng lẽ dắt con đi thăm anh.
Thị xã nhỏ gần bên thành phố, nhưng em ít khi nào can đảm quay trở lại. Em sợ mình không chịu nổi cảm giác chông chênh khi lang thang đây đó, qua những nẻo đường ngày xưa mình từng đan ngón tay nhau. Những khuya hạnh phúc ngập ngời, anh chở em dạo mát, lòng vòng qua phố đêm lấp lánh ánh đèn. Quán cà phê lồng lộng gió và nước, những món “cung đình” lạ lẫm. Khúc quanh này, một chiều mưa lất phất, anh từng buộc em mặc thêm chiếc áo kỳ khôi vừa rộng vừa dài, vì sợ em lạnh đây mà… Thị xã bình yên cũng là nơi anh mua tặng em chiếc áo ấm màu xanh dương, món quà đầu tiên giữa chúng mình. Nhiều năm qua rồi, em vẫn nâng niu gìn giữ chiếc áo, để âm thầm lấy ra mặc vào những đêm trời trở lạnh, hay những lúc em thấy lòng hiu quạnh vì nhung nhớ.

Rang su cao cap


Đến tận bây giờ, em mới hiểu tại sao ngày ấy thường cảm thấy bất an, dù anh đối với em như thế, dù lòng em tin tưởng đến vậy. Những dự cảm xa lạ len vào khoảnh khắc mình bên nhau, đủ để em lo sợ một điều gì không rõ. Để khi anh đột ngột rời xa, em hụt chân, hoảng loạn bởi ý nghĩ: đời mình không bao giờ còn có thể được anh dịu dàng ôm vào lòng, được nghe giọng anh nói, cảm nhận hơi thở anh kề bên nữa rồi…
phutungoto

Anh đã giấu em về căn bệnh ác nghiệt. Trong những ngày cuối cùng, anh từng bóng gió xa xôi rằng, em phải mở lòng, em hãy biết trân trọng cuộc sống, em có quyền tìm kiếm hạnh phúc… Em cứ ngỡ anh đang lừa dối mình điều gì đó, nên hờn dỗi, căn vặn, để nhận lại ánh mắt anh thật buồn rằng, một ngày nào đó, khi em trải nghiệm nhiều hơn, em sẽ hiểu anh yêu em biết chừng nào.

Anh đi rồi, em mới nhận ra, anh đã yêu thương và bao dung với em biết mấy, đã chịu đựng người đàn bà dở hơi “già mà không chịu lớn”, ngang ngược, thất thường là em. Có tiếc nuối nào hơn khi mất rồi người ta mới biết mình từng có?
 sua may nuoc nong

Nỗi bàng hoàng đớn đau làm em chợt “lớn”. Còn lại mình em, nắm tay đứa trẻ đã mồ côi cha, em biết mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ngày anh đi, con trai vừa thôi nôi, ngoảnh lại, giờ con đã có thể ngạc nhiên hỏi vì sao mẹ khóc, mẹ buồn ư? Có con đây mà. Con “thơm” mẹ nhé, mẹ vui không? Đôi mắt con, nụ cười con, dáng vóc con… mọi thứ đều giống hệt anh. Em nhìn con chúng mình, hiểu rằng, ông trời chưa hẳn bất công với em, vẫn ban tặng em một niềm an ủi vô bờ. Có người đàn ông bé nhỏ mang hình ảnh anh đồng hành, em vững tin rằng, tình yêu của anh còn mãi mãi.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment