Thursday, October 9, 2014

Em rồi sẽ quên đi ngày cũ, quên đi bản tình ca lỗi nhịp riêng mình...

Hãy mơ những gì bạn thích mơ. Hãy đi nơi bạn thích đi, và trở thành người mà bạn muốn trở thành. 

Bởi vì ta chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những gì ta mong mỏi trong cuộc 

đời ấy .
 May ao thun quang cao



Chiều nay, bước chân vô định đưa em về ngang khu chung cư mà em ở trọ thời sinh viên. Đứng trên bậc thang cuối cùng của tầng cao nhất, em nhắm mắt nghe gió lùa qua nỗi hoang hoải lòng mình. Giờ này, có lẽ anh đang bận rộn chuẩn bị cho suất diễn hàng đêm, đâu thể cùng em đi ngược về những năm tháng cũ, để khép hẳn cánh cửa ký ức mà em đã vụng về đánh rơi chìa khóa...
Ngày đó anh hát hay, đàn giỏi, có biết bao cô gái cùng trường cảm mến và tìm cách kết thân, nhưng anh lại chọn em, cô bạn đồng hương nhút nhát. Mình đã cùng trải qua những phút giây tươi đẹp, mà những nấc thang chung cư như nhân chứng không lời. Mỗi ngày anh đạp xe từ nơi cách xa em sáu cây số, mồ hôi thấm ướt lưng áo nhưng vẫn hăm hở leo lên tầng bốn cái chung cư cũ kỹ, chỉ để cùng “đi xuống với em cho vui” và đưa em đi học. Chiều chở em về, anh lại “đi lên với em cho vui” và đợi em khuất hẳn sau cánh cửa mới ra về. Em vẫn thường len lén chạy trở ra nhìn theo những guồng bánh xe anh quay rộn rã trên lối sỏi và mỉm cười vì những niềm vui bé nhỏ mà anh dành tặng cho em.
Rang su cao cap



Em nhớ mãi lần em bị tai nạn gãy chân phải bó bột. Suốt hai tháng trời, em trở thành gánh nặng... 48kg trên lưng anh, lượt đi lẫn lượt về. Bạn bè ở trường cũng quen dần với hình ảnh anh lỉnh kỉnh cặp sách trước ngực và phía sau là một cô nhỏ thẹn thùng. Biết bao lần tựa cằm lên lưng áo nồng mồ hôi của anh khi cùng đi qua những bậc cầu thang chung cư, em thầm ước mình được bên nhau mãi.
phutungoto

Dù điều ước ấy đã không thành sự thật, nhưng em chưa bao giờ tự trách mình cái ngày mà em khuyến khích anh dự thi tiếng hát sinh viên - nấc thang đầu tiên đưa anh đến những ước vọng cao hơn. Những yêu cầu của nghiệp diễn đã đẩy anh đi theo hướng khác, rời xa em dần. Cuối cùng anh vẫn giữ cho em “không phải là người nói lời tạm biệt”, khi ngày nọ anh bắt gặp em lặng lẽ đứng chờ anh và người quản lý ôm nhau từ khách sạn bước ra...
 sua may nuoc nong

Không còn cùng em đi qua những bậc cầu thang ẩm thấp nơi em ở, anh đang cố sức trên những nấc thang mới, nơi anh phải đánh đổi nhiều thứ khác để vươn lên. Chung cư này rồi đây sẽ được san bằng để xây cái mới. Em rồi sẽ quên đi ngày cũ, quên đi bản tình ca lỗi nhịp riêng mình...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment