Saturday, October 25, 2014

Em ra đi nhưng vẫn mong anh sẽ níu kéo

Kè thù xưa và bạn bè mới, nếu khôn ngoan chớ vội vàng tin.

 Quan ao cong nhan


Tình yêu luôn là một phạm trù vô cùng khó hiểu. Không dễ để người ta có thể nắm bắt được nó nhưng chẳng phải ai cũng đủ can đảm để buông tay. Mà cho dù buông tay ra rồi thì chắc gì họ đã có dũng khí để quyết tâm cất bước. Có khi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt tiếc nuối, giống như vừa đánh mất một thứ độc nhất vô nhị, rất quý giá ở trong cuộc đời này. Em biết điều này là không nên và không tốt, bởi vì sống là phải hướng về tương lai và biết chịu trách nhiệm với những quyết định của bản thân mình, nhưng buồn thay, em lại chính là minh chứng cụ thể nhất cho những điều mà mình vừa nói.

Có lẽ chẳng phải riêng anh mà hầu hết đàn ông trên đời này đều mang trong mình căn bệnh vô tâm, hờ hững. Còn em cũng giống như bao cô gái khác, chán nản, tuyệt vọng sau quá nhiều lần giận dỗi để rồi đi đến quyết định tạm biệt tình yêu. Em buông tay, chọn cách bước đi trên con đường chỉ có riêng mình em lẻ bóng, thà không có gì còn hơn cứ phải tiếp tục sống trong những yêu thương nửa vời.

24 giờ sau khi chia tay, em vẫn kiêu hãnh tự tin rằng không có chuyện thiếu vắng một người mình sẽ không sống được. Đã vậy, em còn thoáng chút vui mừng vì từ bây giờ sẽ chẳng còn phải chán nản, thất vọng do sự thờ ơ của một người. Ban ngày em đi làm, buổi tối đi học thêm và sau khi tan học vẫn đàn đúm vui chơi cùng chúng bạn. Em đoán rằng có lẽ lúc này anh đang phải hối hận rất nhiều.
 

48 giờ sau khi chia tay, tâm trạng của em vẫn khá ổn. Ngoài những lúc cười cười nói nói, em cứ hay nhìn vào điện thoại bằng khuôn mặt tần ngần. Không tin nhắn, cũng chẳng có bất kỳ một cuộc gọi nhỡ, em hơi buồn vì hóa ra anh vẫn còn chưa biết mình sai. Có lẽ chỉ ngày mai thôi anh sẽ lại nhắn tin xin lỗi, sẽ lại hứa rằng sau này sẽ cố gắng không để em phải buồn. Nhưng dù thế nào thì em vẫn mặc kệ, bởi vì thực sự em cũng chán cái cách vừa hứa xong đã lại thất hứa của anh lắm rồi.
 Sửa máy lạnh

Một tuần sau ngày chia tay, anh vẫn bặt vô âm tín. Em phân vân không biết có nên là người chủ động liên lạc hay không. Cầm điện thoại lên tay rồi em lại đặt xuống, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần trong ngày. Sẽ ra sao nếu như em là người níu kéo, để rồi anh lại như vậy, giống như một vòng luẩn quẩn mãi không thể thoát ra. Tình cảm trong em vẫn còn nhưng không phải vì thế mà em nhắm mắt đưa tay ra cố để vớt vát chút yêu thương ít ỏi.

Em không cần một tình yêu quá nồng nàn, say đắm, chỉ cần bờ vai anh đủ mạnh để có thể che chở cho em. Nhưng chính anh lại là người khiến em mất niềm tin vào một tình yêu bền vững. Có lẽ tình yêu của anh không đủ lớn, hoặc là em đã kỳ vọng quá nhiều. Một tháng sau ngày chia tay, em buồn rầu chấp nhận sự thật rằng mình đã chính thức mất anh. Người con gái nào khi yêu lại không mong sẽ được người mình yêu quan tâm, lo lắng, em cũng chỉ cần như vậy, chẳng lẽ lại là đòi hỏi quá nhiều?
phutungoto

 
Em mang trong mình nhiều thứ cảm xúc hỗn loạn, còn nhớ đấy, còn yêu đấy, nhưng lại không muốn níu lấy tình yêu. Em bắt đầu tin rằng anh chẳng phải là người đàn ông mà thượng đế dành cho mình, bởi nếu thật sự là của nhau thì có lẽ anh đã nắm chặt tay em. Thoảng đâu đây em cảm thấy hình như mình đang nuối tiếc, nhưng còn có ích gì khi hai ta đã quay lưng lại nhau bước về hai phía của một con đường.

Gần một năm sau ngày chia tay, anh nói rằng muốn quay lại. Anh thề thốt, hứa hẹn đủ thứ, chỉ mong em sẽ cho anh một cơ hội để quay về. Có lẽ sau một cuộc tình nữa thất bại anh mới nhận ra được mình sai ở điểm nào. Em vui vì cuối cùng anh cũng biết rằng chẳng có người con gái nào có thể yêu anh nhiều đến thế, tiếc rằng đã quá muộn để làm lại từ đầu.
 Giay dan tuong

Em mãn nguyện với tình yêu hiện tại, còn điều gì tuyệt vời hơn nữa khi người ấy luôn quan tâm, lo lắng và yêu em thật nhiều. Em vui vì cuối cùng cũng nắm được trong tay hình hài của hạnh phúc, bởi vậy nên em sẽ chẳng mạo hiểm mà đánh đổi nó lấy thứ yêu thương không chắc chắn của anh. Giá mà anh nhận ra những điều này sớm hơn, giá mà ngày xưa lúc em quay lưng đi anh hãy chạy theo và níu kéo. Chỉ cần anh thật sự muốn giữ em ở lại thì có lẽ ngày hôm nay anh đã chẳng phải tủi hổ đến mức này.


No comments:

Post a Comment