Saturday, October 25, 2014

Em nhớ về ngày tháng 10 năm ấy...

 Sử dụng nhưng không lạm dụng, đó là quy tắc khôn ngoan. Cả kiềm chế lẫn thừa thãi đều không mang lại hạnh phúc.
 May ao thun quang cao

Ta nhìn thấy nhau, nơi góc sân trường xanh màu lá mới, nơi em ngỡ chỉ mình em lang thang tìm đến và mê mải đắm mình.

Em ngắm giọt sương còn đọng trên ngọn cỏ non anh ngậm bên khóe môi, phì cười trước cái vẫy tay làm quen của anh. Trời hôm ấy xanh hơn, mây trổ bông trắng xóa, cỏ cây lao xao để mình cùng nghe những rung động thật gần. Em gọi đó là tháng của tương phùng.

Ta tìm kiếm nhau, qua ánh nhìn đầy chủ ý những buổi chào cờ, những trưa căng tin chen lấn, những buổi học thể dục mệt lả, cả khi chỉ lướt ngang cửa lớp của nhau. Cho đến lúc đó em mới biết, được trông đợi một điều gì bỗng dưng thân thuộc, cũng thật dễ chịu! Nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt nhau, ta lại vội quay đi, khi chưa kịp gửi trao thông điệp nào cụ thể. Cứ thế suốt một năm dài…
 Rang su cao cap

Ta nhận ra nhau, dù chắt chiu biết bao kỷ niệm… hữu hình với bạn bè riêng, vẫn thấy mơ hồ trong đó những liên quan vô hình về nhau mà chính ta cũng khó lòng lý giải. Những rụt rè của tuổi hồn nhiên, những mạnh mẽ của hai người kiêu hãnh dù có xô dạt ta thế nào, vẫn đưa ta về một giấc mơ chung, nơi có khoảng trời xanh, có mây trôi, vạt cỏ… Một năm sau ngày nhìn thấy nhau, khoảng cách giữa ta thu hẹp lại nhờ những rộn ràng cười nói. Em yêu làm sao tháng của tái ngộ, nhớ mong và hò hẹn!
 

Vậy mà ta lại rời xa nhau, sau những dằn dỗi thông thường, những trách hờn nông nổi. Ta dễ dàng để cho người thứ ba, thứ tư chen vào, đánh lừa nhau ta đang vui với sự lựa chọn mới. Chỉ mình em biết, em đang lê qua cái tháng mà em dối mình chẳng bao giờ muốn nhớ về…
 Giay dan tuong

Cánh cổng trường phổ thông khép lại, mở ra hai hướng khác nhau cho cuộc sống của ta. Thời gian trôi quá lâu khiến ta hao hụt niềm tin rằng trái đất sẽ tròn. Có bao giờ trên bước đường xuôi ngược, anh giật mình trước bóng dáng ai đó, rồi liên tưởng một cô bạn nhỏ? Như em, thi thoảng vẫn lục tìm ký ức, tự hỏi nếu một ngày gặp lại, thấy mắt anh… không còn nâu, tóc anh không còn lòa xòa trước trán, mình có tiếc gì… Rồi nhận ra mình lạ đời khi tuổi xuân trôi qua mà vụng dại, hồn nhiên như vẫn còn mãi đó…
phutungoto

Chiều nay, người bạn ở quê báo tin anh “lại” cưới. Em cười nói cho qua, để rồi ngu ngơ tự hỏi, sao cô dâu của anh… mãi chẳng là em? Bần thần liếc nhìn tờ lịch của những ngày cũ mình chưa vội xé, em nhận ra lại trùng hợp tháng 10. Tháng bắt đầu và kết thúc của một mối tình nho nhỏ. Vậy mà biết bao tháng 10 trôi qua, đã đặt cho nó biết bao tên gọi, em vẫn chờ đợi điều gì mà chưa… dán nhãn cho tháng 10 năm ấy một chữ “quên”?


No comments:

Post a Comment