Saturday, October 25, 2014

Em đã ngốc nghếch đợi chờ...

Trong giao tiếp, đừng đổi bạn thành thù mà hãy đổi thù thành bạn.

Quan ao cong nhan

Em đã yêu anh thật nhiều, yêu anh bằng cả trái tim ngây thơ và khờ dại. Em ngốc nghếch tin tất cả những lời anh nói mà không hề có mảy may một chút nghi ngờ nào. Em tin vào những lời hứa hẹn, vào những viễn cảnh mà anh đã cố tình vẽ ra, ở đó có người chồng là anh và một cô vợ xinh đẹp là em.

Mỗi sáng, chồng sẽ đánh thức vợ dậy bằng một chiếc hôn thật ngọt ngào, lãng mạn. Mỗi buổi tối, chồng sẽ nắm tay vợ đi dạo dưới con đường lát gạch đỏ thoang thoảng mùi hương hoa sữa. Chồng sẽ đưa đón con đi học, còn vợ sẽ nấu những món ăn thật ngon sau khi đi làm về. Cuối tuần, hai vợ chồng sẽ đưa con về quê thăm ông bà và họ hàng nội ngoại, hoặc là sẽ đi công viên, đi picnic hay chí ít cũng quây quần ở nhà để cùng nhau xem vài bộ phim…
Sửa máy lạnh

Tin anh, em cứ chờ, chờ đợi một người con trai đang ở cách xa mình cả ngàn cây số, chờ đến một ngày anh và em sẽ cùng nắm tay nhau bước vào viễn cảnh tươi đẹp kia. Em ngốc nghếch tin vào cái điều mà người ta vẫn thường nói: yêu là phải biết thứ tha, để rồi lại tha thứ cho anh sau biết bao lần giận dỗi. Em thở dài ngao ngán và nén giận cho qua hết mọi cử chỉ, mọi hành động yêu thương quá đỗi hời hợt ấy. Em bao dung nghĩ rằng có lẽ vì ở xa nhau quá nên sự quan tâm không thể được trọn vẹn giống người ta. Em cứ thế, tự giận dỗi, tự tha thứ, rồi lại tự chuốc lấy những nỗi tủi thân về mình.
 

Đôi lần,  anh biện hộ cho sự vô tâm của mình bằng lý do thời gian và khoảng cách. Anh bảo, em hãy cố đợi đến lúc anh kết thúc công việc ở đây và được chuyển công tác về. Rồi anh lại nói, có lẽ bởi yêu nhau hơn hai năm rồi nên mọi thứ đã quá quen thuộc, vì thế tình yêu cũng chẳng còn được mặn nồng như ngày xưa. Anh có thấy mình vô lý không, bởi vì có những mối tình kéo dài đến bảy, tám năm mà người ta vẫn yêu thương, quan tâm đến nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất. Có không ít những cặp vợ chồng mặc dù đã sống cùng nhau cả năm, sáu chục năm trời mà vẫn ngày ngày quấn quýt với nhau như đôi chim non. Bản thân thời gian không hề có lỗi, lỗi là bởi anh đã ỷ lại vào nó mà không hề chủ động tìm cách để làm mới tình yêu của mình.
phutungoto

Ngày xưa em quen và yêu anh cũng trong khoảng thời gian anh đang còn công tác ở mảnh đất xa xôi ấy. Hồi đó anh lãng mạn và cũng thật ngọt ngào. Đổ lỗi cho khoảng cách ở xa nhau nên không quan tâm cho em được, một lần nữa anh lại nhầm lẫn rồi. Em không cần anh phải thức đến một, hai giờ đêm để buôn chuyện cùng em giống như ngày xưa nữa, chỉ cần mỗi ngày anh dành thời gian để nói chuyện, hỏi han xem hôm nay em đã đi đâu, đã gặp những chuyện gì. Em ghét hai tin nhắn giống như trách nhiệm mà hàng ngày anh gửi cho em vào mười một giờ trưa và bảy giờ tối. Tin nhắn chỉ vẻn vẹn có bốn từ quen thuộc “em đã ăn cơm chưa?”, nhiều hôm em cố tình không trả lời lại nhưng hình như anh cũng chẳng phát hiện ra.

Có quá nhiều vấn đề xảy ra trong tình yêu của hai chúng ta. Em đã giận dỗi, đã buồn tủi và khóc lóc thật nhiều. Đến lúc này thì những lời xin lỗi, những câu thề, câu hứa sẽ thay đổi của anh đã chẳng còn tác dụng với em nữa rồi. Em quá quen thuộc với chúng đến nỗi không hề cảm thấy bất kỳ một chút động lòng trắc ẩn. Từ buồn bã, đau đớn, trái tim em cứ mỗi lúc lại trở nên chai lỳ. Thế rồi, em nói lới chia tay với anh vào một ngày phát hiện ra trong lòng mình đã không còn mang cảm giác yêu thương nữa.
 

Hình như đàn ông lúc nào cũng thế, khi chưa có được thì luôn tìm mọi cách chinh phục. Chinh phục được rồi thì lại hời hợt, vô tâm đến nỗi khiến cho người con gái mà mình yêu thương ấy phải quay bước ra đi. Vào cái lúc người ta ra đi, họ mới cuống cuồng níu giữ, giữ được đã đành, còn nếu không thì lại tự hối hận, trách móc bản thân mình đã không biết trân trọng, nâng niu. Em hiểu, anh cũng là đàn ông, vì vậy chẳng lạ khi anh cũng rơi vào cái vòng luẩn quẩn ấy.

Ngày em nói chia tay, anh lại xin lỗi, lại hứa hẹn thật nhiều. Nhận thấy có những điều không giống như lần trước, anh vượt cả ngàn cây số để trở về tìm gặp em. Thế nhưng, giờ đây anh đã nhận ra sự vô tâm của mình rồi chứ?! Em chuyển nhà được hơn nửa năm rồi, vậy mà lúc này anh vẫn chẳng thể biết được rằng em đang ở đâu. Mặc dù cái thành phố này vốn là nơi anh đã thuộc như lòng bàn tay từ khi còn nhỏ. Nếu như nửa năm trước anh chịu quan tâm đến em một chút thì bây giờ cũng không đến nỗi chẳng thể tìm thấy em.
 Giay dan tuong

Anh vẫn nói rằng trong trái tim anh thì em là người quan trọng nhất. Quan trọng, vậy mà ngay đến số điện thoại một người bạn của em thì anh cũng chưa bao giờ chủ động lưu trong máy điện thoại của anh. Hậu quả là bây giờ anh chẳng có bất kỳ cách nào để tìm ra em cả, cho dù thành phố quen thuộc này chính là nơi anh đã sống hơn hai chục năm trời. Em chẳng nuối tiếc gì, chỉ thấy buồn thay cho một tình yêu…

Có nhiều cách để người ta yêu thương và thể hiện sự quan tâm lo lắng. Nhưng anh đã quá lầm khi đổ lỗi cho sự hời hợt của mình bằng khoảng cách và thời gian. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc, dẫu cái kết này chẳng hề có hậu chút nào. Nhưng em vẫn luôn hy vọng rằng anh sẽ rút ra được những bài học đáng nhớ. Tình yêu mà vắng sự yêu thương và quan tâm chăm sóc cũng chỉ giống như một món ăn thiếu đi gia vị: nhạt nhạt, ngan ngán, sẽ chẳng ai có đủ dũng cảm và kiên nhẫn để thưởng thức trọn vẹn nó đâu.



No comments:

Post a Comment