Saturday, October 25, 2014

Đêm nay chỉ có mình em với sự cô đơn

Lòng cả tin của người phụ nữ vốn là mầm mống gây nên điều bất hạnh sau này.

 Quan ao cong nhan


Đêm, chỉ một chút hơi men thôi cũng khiến cho lòng em chếnh choáng. Dạo gần đây cuộc sống của em có quá nhiều biến động, cả công việc, cả chuyện gia đình và những mối quan hệ khác xung quanh. Có lẽ nào lời nói đùa của anh ngày xưa lại là sự thật, có lẽ nào anh chính là một vị thần mang may mắn đến cho em.

Sau ngày anh đi, dường như tất cả mọi thứ xung quanh em đều bất ổn, lòng em còn chưa kịp nguôi đi nỗi đau khi chia tay người yêu thương nhất thì đã phải run rẩy đón nhận những đợt sóng gió của cuộc đời. Giá mà cái gọi là ngày tận thế có thật thì tốt, nếu như vậy thì mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc, em sẽ không còn đau khổ, khó chịu vì cảm giác mất đi người mình yêu, cũng chẳng phải mệt mỏi vì những điều rắc rối và những thứ đen đủi đang ngày ngày bủa vây lấy cuộc sống của mình.

Em biết đời người vốn hữu hạn nhưng chẳng hiểu sao em lại không thể tha thứ được cho những thay đổi của anh. Người ta nói rằng còn hận nghĩa là còn yêu, nếu điều ấy là đúng thì có lẽ em vẫn đang yêu anh nhiều lắm. Em gọi những lỗi lầm của anh là sự phản bội, dẫu cho bây giờ chúng ta đã chẳng còn là gì của nhau. Anh phản bội rồi rời xa em để đến bên người đó, còn mình em ở lại, nước mắt lã chã rơi xuống hòa với dòng máu đỏ tuôn ra từ trái tim vừa bị mang một vết cắt lớn của mình.
 
 Sửa máy lạnh

Cuộc sống này thật mong manh, có những điều tưởng chừng như đã nắm chắc trong tay nhưng rồi thoáng chốc lại vụt vất. Giá cái điều đã vụt mất ấy chỉ là khói là mây thì chắc hẳn giờ đây nó đã tan biến hết, nhưng oái oăm thay, đã ngần ấy thời gian rồi mà nó vẫn cứ hàng ngày hiện hữu và khiến trái tim em thắt lại vì đau.

Em đã từng ôm hy vọng rằng có một ngày anh sẽ quay lại và mỉm cười giống như ngày nào anh đã từng như vậy. Nhưng cuối cùng những hy vọng nhỏ nhoi ấy lại bị dập tắt bởi một tấm thiệp mời đám cưới có ghi tên anh. Có lẽ ngay từ ban đầu ánh mắt anh đã chẳng dành riêng cho mình em, vậy mà tại sao em lại quá ngu ngốc đến nỗi không nhận ra nhỉ. Cuối cùng vẫn chỉ riêng mình em đau khổ, cuối cùng vẫn chỉ có một mình em lặng lẽ bước đi mang theo nỗi đớn đau làm bạn đồng hành.
phutungoto

Có lẽ kiếp trước em là một kẻ xấu xa nên kiếp này cuộc sống mới dành cho em nhiều điều tồi tệ đến thế. Bỗng chốc em cảm thấy tâm hồn giá lạnh, em cố gắng co mình lại để chống chọi với mọi giông bão của cuộc đời. Em không còn chút sức lực nào cả, em không thể chịu đựng được thêm nữa rồi. Ước gì cái ngày mà người ta vẫn bảo là “ngày tận thế” nhanh đến, khi ấy chắc chắn nỗi đau này sẽ kết thúc mà không để lại dấu vết gì.

 

Em thừa nhận mình là một đứa con gái ích kỷ, nhưng anh cứ thử đặt mình vào địa vị của em một lần thì sẽ hiểu ngay thôi mà. Em cũng không biết mình có chịu nổi không khi chỉ vài ngày nữa thôi sẽ phải nhìn anh nắm tay người ta bước từ trên xe hoa xuống. Chắc có lẽ cảm giác ấy còn tồi tệ hơn cả lúc này. Thế mới biết, không phải cứ cho đi yêu thương là điều được nhận lại cũng mang dáng dấp thương yêu anh nhỉ!
 Giay dan tuong

Cuộc sống của em vốn cô đơn vì thế chỉ có em mới có thể vực mình lên sau vấp ngã. Nhưng đứng lên sao được nếu như em vẫn cứ mãi giống như lúc này. Em ngốc nghếch lắm, ngay từ lúc ban đầu đã ngốc khi chẳng hề đắn đo mà trao cả trái tim mình cho anh, để đến khi anh mang trả lại thì nó chẳng còn nguyên vẹn mà đã chằng chịt những vết xước, vết rách mãi mãi cũng không thể liền.

No comments:

Post a Comment