Thursday, October 9, 2014

Em chỉ thích là chính mình thôi

Buồn làm gì cho đời chán nản
 Khóc làm gì cho lệ chứa chan
 Chán làm gì cho lý tưởng tiêu tàn
 Hãy vững vàng và quên đi tất cả ...

May ao thun quang cao


Hôm nay em liên tục ngắm mình trong gương, tự hỏi: Tạo hóa ban cho mỗi người một vẻ đẹp riêng, sao anh cứ đem em ra so sánh với người con gái đã gắn bó với anh hơn ba năm trước?
Em đâu phải nguyên nhân khiến mối tình đầu của anh tan vỡ. Mình gặp nhau khi vết thương của anh đã lành, đã sẵn sàng đón nhận tình cảm mới. Vậy có bất công với em không, khi mỗi lần đi chơi, anh đều nhắc đến người yêu cũ?

Em không tin anh đến với em chỉ để lấp khoảng trống, bởi những cử chỉ anh dành cho em đầy ắp yêu thương. Anh sẵn sàng đội mưa đón em sau lớp học ban đêm. Anh cũng không ngại bỏ thời gian những ngày cuối tuần để chở em đến các nhà mở. Anh cẩn thận đặt tay mình lên yên xe đến khi có hơi ấm mới cho em ngồi lên. Nhờ những kỷ niệm ngọt ngào ấy mà mỗi lần giận nhau, em đều tự dặn mình phải biết kiềm chế. Nhưng lần này, em đã bỏ về một mình. Đó là phản ứng sau bao dồn nén, làm mặt cười (dù trong lòng ấm ức lắm) khi anh đem em so sánh với người ấy.
Rang su cao cap

Lúc quen nhau, anh không mảy may nhắc đến mối tình đã qua. Thi thoảng em có gợi lại chuyện cũ, anh bảo hãy để mọi thứ ngủ yên trong quá khứ. Cũng như những người đang yêu, mình hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn, cùng ăn cơm trưa và đèo nhau về sau giờ tan sở. Anh luôn làm em bất ngờ bởi những món quà dễ thương mà không cần phải là ngày gì đặc biệt. Nhưng, niềm vui ấy không trọn vẹn khi em nhận ra, anh chỉ muốn kiếm tìm ở em những điểm giống với người xưa.



Anh còn nhớ lần mình ngồi ở quán cà phê gần cầu Sài Gòn? Hai đứa đang tíu tít chuyện cơ quan thì anh khựng lại vì nhìn bộ đầm em đang mặc. Không khen thì thôi, anh còn phán một câu: “Em không trắng như Ngân (tên người yêu cũ) nên mặc bộ này không hợp tí nào”. Ô hay! Ai bảo con gái da bánh mật thì không được mặc đầm? Có nhiều cách để chê, sao anh lại chọn cách khiến người con gái mình yêu tổn thương nhất?
sua may nuoc nong

Không phải em không biết buồn, chỉ vì tình cảm em dành cho anh quá lớn nên em đã bỏ qua tất cả. Vậy mà anh vẫn đem nụ cười, mái tóc… của em lên bàn cân mỗi khi có dịp. Em nhận ra, buổi hẹn hò sẽ trở nên nhạt nhẽo nếu mình không mặc áo vàng và đi giày cao gót như ý muốn của anh. Anh à! Em đâu phải cái máy, càng không phải là bản sao của ai kia, mà chỉ muốn là chính mình khi gặp anh. “Đừng như lần trước nha anh”, em cố tình nhấn mạnh hai chữ “lần trước” là muốn nhắc anh về cái lần chúng mình đi Vũng Tàu với cơ quan. Trong khi mấy chị em đang nhấm nháp món mực nướng ở bãi biển thì anh vội vàng kéo em ra: “Thôi em đừng ăn nữa, anh nhớ hồi kia Ngân cũng bị dị ứng khi ăn món này đấy”. Em chưa lấy lại bình tĩnh, anh “tát” tiếp vào mặt, khi nhìn thấy em đầu tóc ướt sũng, ống quần xắn tới đầu gối, nhận xét: “Em với Ngân đúng là khác nhau một trời một vực”.
phutungoto

Biết rằng tình đầu thường khó quên nhưng em nghĩ, đã đến lúc anh phải bước qua quá khứ. Vì sao ư? Vì hiện tại anh đang hiện diện cạnh em. Nếu anh nghĩ việc đem hai người con gái ra cân đo sẽ giúp em tự hoàn thiện mình thì phản tác dụng rồi. Em chỉ thích là chính mình thôi.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment