Thursday, October 9, 2014

Cuộc sống có anh và những đứa con em mơ về mỗi tối..

Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó. Và giây phút tạm biệt với bạn hiền. Kỉ niệm mãi trong tim ta. 

Ngày vui ấy ta bên nhau. Ta mong ước một ngày lại gặp nhau ♫
Quan ao cong nhan


Những ngày này đây, tiết trời loang loãng như nỗi nhớ, đỏng đảnh một nỗi hoang hoải xa tít tắp. Ngẩng đầu nhìn mây xanh, lòng tự hỏi với trời: đâu mới là định mệnh?
Chuyện cũ của ngày hôm qua (có cả nỗi buồn đùng đục, có cả những mênh mang không điểm đến) em đã gói gém, cất giữ ở nơi nào đó mà chính em phải tự nói rằng “gì mà xa xôi thế”. Rồi lòng bồng bềnh tự ngẫm ra rằng : trên đời này có cái gì là mãi mãi là của nhau đâu, khoảng cách giữa yêu thương và hận thù chỉ cách nhau trong gang tấc, chỉ có thể là ranh giới mờ nhạt của một đường kẻ mà thôi. 
Sửa máy lạnh

Cũng có thể rằng một ngày nào đó (xa hay không em cũng chưa dám nghĩ): hoăc là em đứng ở bên hận thù còn anh ở bên niềm nhớ, và ngược lại, hoặc là cả hai ở bên hận thù hoặc là cả hai ở bên niềm nhớ. Em nghĩ vậy thôi rồi lòng lãng đãng như thể một chiều hôm đó- chiều lặng nắng mà lộng gió em đứng trên lan can tầng thượng nhớ về những lần hò hẹn, những lần anh buông lời hứa thương em! 

Em của bây giờ, nhận ra rằng người ta càng lớn càng phức tạp, vì phức tạp nên không cản nổi rằng mình đừng yêu ai, đừng buồn vì ai. Điều đó là không thể- chí ít với em. Vậy nên anh à, đừng bao giờ hỏi em tại sao em nhún nhường trong mọi cuộc cãi vã, trong cả những khi có người nói yêu anh trước mắt em..Em thấy nhói nhói, em thấy nhòe nhoẹt nước. Em điềm tĩnh đến lạ lùng, bởi nếu như em hét lên rằng: anh làm em đau, em ghét anh và cô gái ấy thì em sẽ mất anh và mất nhiều hơn thế nữa. Làm sao cho vơi nhẹ những chật ứ trong lòng hả anh?



phutungoto

 

Có người hỏi em: yêu anh là thói quen? Nếu như đó là thói quen thì em cũng không muốn dứt ra, bỏ đi, hay quên lãng mà cứ nhấn nhá với nó, cứ tua lại những cảm xúc của ngày yêu thương nguyên hình nguyên khối.

Anh còn nhớ chăng lời thầm thì anh nói “Anh nhớ ngày hôm đó”- ngày em đi bên anh, trọn một vòng ôm bên hàng dã quỳ còn ủ nụ ấp e, ngày em biết mùi vị còn đọng mãi trên bờ môi em-anh. Anh còn nhớ chăng? 
 
Giay dan tuong


 

Buổi chiều hôm nay, những mảng mây trôi về phía cũ, nhắc em nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, buổi chiều em ngây người ngắm bóng anh hằn lên vạt lá khô. Xào xạc. Buổi chiều hôm ấy, hôm nay và hôm sau nữa em tự hứa với mình rằng: tha thứ cho một người đã từng làm em vỡ vụn niềm tin, vỡ mất một câu hứa suốt đời em nhớ, là tha thứ cho chính những vết thương lòng, những rạn nứt về nỗi nhớ lắm lần muốn hét tên anh. Em vẫn muốn rằng sau tất cả những gì anh-em trải qua thì anh vẫn cứ tồn tại trong cuộc sống của em, cuộc sống mà em có thể chạm vào trong mỗi bữa cơm em nấu, trong mỗi buổi sáng thấy anh và vòng tay ôm chặt. Rất gần. Cuộc sống có anh và những đứa con em mơ về mỗi tối.. Có xa quá không anh?

Rồi cũng có lúc những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt sẽ trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra...nhưng không hề nuối tiếc, chỉ thực sự buông lời nuối tiếc khi người đang nắm giữ hạnh phúc không nhận ra mà giữ lại những năm tháng yêu đương ấy.

Mây đang trôi về phía bầu trời của em!




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment