Thursday, October 9, 2014

Có một thời xanh ngát như mây trời...

Có những khoảnh khắc sẽ trôi qua rất nhanh mà chẳng bao giờ ta có thể tìm lại được. Đó thường là 

những khoảnh khắc hạnh phúc
 Còn có những giây phút ta muốn nó qua đi thật nhanh, nhưng nó vẫn cứ chầm chậm trôi. Đó 

thường là những giây phút cô đơn nhất, khi những ký ức ngày xưa chợt hiện về

May ao thun quang cao



Chiều Chủ nhật, giúp tôi dọn dẹp ngăn tủ, con gái reo lên ngạc nhiên khi cầm tập vở học trò giấy ố vàng, không ngờ người mẹ bận rộn và có khi là rất cáu kỉnh lại có một cuốn thơ chép tay. Ô, những con chữ điệu đàng quá khác với nét nguệch ngoạc trong mảnh giấy trước khi đi làm mẹ viết vội vàng để trên đầu tủ lạnh, dặn con gái đi học về nấu món này món kia.
Tập thơ chép tay thời học trò, cuốn lưu bút và những lá thư xanh của một thời được nâng niu, đến khi lấy chồng cũng đem theo. Mỗi lần chuyển chỗ trọ, nhiều kỷ vật dễ thương bị tôi bỏ rơi đi, và lãng quên.
Rang su cao cap

Bất chợt hôm nay gặp lại tập thơ chép tay từ thuở nào, những trang giấy lấm chấm ố vàng như làn da người già theo thời gian chấm đầy những vết đồi mồi. Nhưng những bài thơ chứa đựng trong nó thì vẫn trẻ trung và ngọt ngào khiến tuổi nào cũng trào dâng cảm xúc.

Tôi và con gái chụm đầu bên nhau, con gái lật từng trang và ngân nga một cách thú vị xen lẫn tinh nghịch vì được “thám hiểm” vào một phần đời ngày xưa của mẹ, để thấy mẹ cũng có lúc “ngốc nghếch” như mình đây. Còn tôi khe khẽ đọc cùng con và nghe mùi thơm dịu nhẹ của mái tóc con gái dẫn dắt mình về thời thiếu nữ.


sua may nuoc nong



Hồi đó, trong lớp hầu như đứa nào cũng có một tập vở để chép thơ và đứa nào vừa đọc được bài thơ mới thì cuốn thơ của đứa đó ngay lập tức được thêm một trang mới với nỗi vênh vang mình là người đầu tiên biết được bài thơ hay này, sau đó cho cả lớp chuyền tay nhau chép lại. Những tập thơ có rất nhiều bài giống nhau và được làm khác đi ở cách trang trí, trang này vẽ trái tim ở cuối bài, trang kia vẽ cánh chim đang bay, và trang nọ vẽ mái tóc thề vờn trong gió...

Cuốn thơ của tôi được cả lớp khen đẹp, không phải nhờ có nhiều hình vẽ đẹp.

Con gái cười khúc khích: “Hồi đó mẹ viết điệu ghê”.
phutungoto

Ừ, rất điệu. Nét cuối chữ g tôi kéo lượn thành một đường cong đi ngược lên, nét cuối chữ y tôi làm thành dấu phẩy cho có vẻ lả lướt, nét đầu của dấu móc chữ ư, chữ ơ tôi khoanh tròn thành hình xoắn ốc. Chữ m thì hai nét đầu giống nhau và nằm song song nhau, riêng nét thứ ba thì hất lên cao rồi hạ xuống. Còn chữ t thì tôi viết một dấu ngã rồi nối với chữ c và kéo đuôi chữ c thành hình chữ e nho nhỏ...

Mỗi bài thơ là một kỳ công sao cho thật bay bướm. Khi nắn nót chép bài thơ đó, tôi đâu ngờ có lúc nó khiến tim mình nhói đau vì nhớ.

Có một thời xanh ngát như mây trời...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment