Thursday, October 2, 2014

Có lẽ cả cuộc đời này em không thể tìm được hai chữ hạnh phúc trong tình yêu đâu

Còn người con trai yêu thật lòng là cho dù mình sai hay đúng đều trơ mặt đi xin lỗi chứ không bao giờ buông tay dễ dàng


 May ao thun quang cao

Anh à! Cũng rất lâu rồi em chưa được nghe giọng nói của anh, một giọng Bắc đặc trưng, ngọt ngào mà em yêu nhất. Không biết tại vì sao mà khoảng cách giữa anh- em ngày càng xa nhau anh nhỉ?! Cái ngày đầu tiên nói chuyện với anh là vào ngày 29, tối đó là đêm giao thừa, đến hôm nay cũng gần một năm rồi anh đấy. Em yêu anh lắm, bởi vì yêu đến mù quáng nên em chẳng khi nào muốn làm anh buồn bực. Thế nhưng chuyện tình cảm thì đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra...

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh vì em đang cuống cuồng trong tình yêu say đắm đó.

Anh - một người con trai áo xanh nói chuyện ngọt ngào, nếu lần đầu người khác tiếp xúc sẽ thấy anh là một người khác lạ. Và em cũng thế, em thích anh từ ngay lần đầu tiên rồi yêu anh sau những lần như thế. Anh thường dạy em học, thường kể em nghe những chuyện về cuộc sống của anh...và nhiều hơn nữa.

Cứ như thế thời gian thấm thoát trôi nhanh, trôi nhanh...đến một ngày kia khi anh có một số chuyện vặt vãnh cãi nhau với em. Rồi cứ thế, ngày này nối tiếp ngày kia... không một dòng tin nhắn, không một dòng hỏi han. Và em đủ sáng suốt để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh không còn quan tâm em như lúc trước, em biết ngày này rồi sẽ đến với em. Anh biết không, em không trách anh mà em trách chính bản thân em, trách tại sao số phận em lại nghiệt ngã đến thế.

Bố mẹ em không như người khác, không đủ điều kiện để lo cho em anh à,  nên em sợ khi gia đình anh muốn "môn đăng hộ đói" thì rất khó đối với em. Con đường học tập đến đây của em rồi cũng sẽ trì hoãn thôi, vì bố mẹ em bây giờ đều bệnh, đều không còn sức khoẻ lo cho em nên em sẽ hy sinh để đền đáp công ơn bố mẹ. Anh biết không nhiều lúc nằm cạnh mẹ mà hai dòng nước mắt em ướt đẫm bờ vai, nghẹn ngào nhìn những vết nhăn trên trán, vết nhăn trên bàn tay, đôi mắt hao cằn mệt mỏi. Thế đấy, là một đứa con làm sao có thể chịu đựng cảnh bố mẹ cực nhọc như vậy.
Rang su cao cap

Thời gian qua mình ít liên lạc với nhau, chắc tình cảm cũng như bồ công anh bay trong gió. Thôi thì...ông xã yêu à, hãy quên em đi nha anh, quên một đứa tồi tệ, một đứa không ra gì như em đi anh nhé! Anh là người con trai tốt, sự nghiệp, tiền tài anh không thiếu, em yêu anh em cũng chỉ báo hại đến anh, em không muốn thế đâu. Hãy yêu một người con gái tốt hơn em anh nhé, một người xứng đáng để anh của em yêu cả cuộc đời. Còn em thì...chắc có lẽ cả cuộc đời này em không thể tìm được hai chữ hạnh phúc trong tình yêu đâu. Anh biết sao không, một chữ thôi - vì em Nghèo. Em chẳng có gì cả. Hết năm nay, em cũng chẳng còn mong mình dấn thân sâu hơn vào con đường đại học, em sẽ được một người bà con bảo lãnh em sang nước ngoài để lao động hoặc đại khái sẽ lấy chồng gì đó. Em sẽ đi thật xa, kiếm thật nhiều tiền để lo cho bố mẹ và cả thằng em còn nhỏ của em, em sẽ lo cho nó học đến nơi đến chốn.

Anh đừng nhớ tới một đứa tồi tệ như em nữa anh nhé! Em yêu anh nhiều lắm ông xã à, yêu bằng cả trái tim em.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment