Thursday, October 2, 2014

Có lẽ bây giờ em vẫn còn hận anh lắm có đúng không?

*~*Don't stop giving love even if you don't receive it. Smile anf have patience. (Đừng từ bỏ tình yêu cho dù bạn không nhận được nó. Hãy mỉm cười và kiên nhẫn.)

May ao thun quang cao


Ngồi lại đây, trong căn phòng này anh cảm thấy thật buồn, thật ân hận, anh cảm thấy có lỗi với em vô cùng. Nhìn xung quanh mọi vật vẫn như thế, chỉ có điều khác lúc trước là không có em, không có nụ cười của em, không có mùi hương của em, không có đôi bàn tay của em, tất cả... Anh chưa bao giờ quên những ngày xưa ấy, đó là những khoảnh khắc thật đẹp đối với anh.

Anh vẫn còn nhớ lúc đó anh chỉ là một sinh viên nghèo vào Huế học, thật may mắn vì anh đã quen em và được em yêu. Rồi tình yêu chúng mình trải qua bốn năm thật đẹp, thật thi vị, nhiều lúc anh nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trong cuộc đời này vì có em. Sau khi ra trường, anh nói muốn lấy em làm vợ và em đã đồng ý, nhưng gia đình em lại phản đối vì chê anh nghèo quá. Thế là anh quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, để em lại Huế. Trước lúc anh đi em đã khóc thật nhiều, em không chịu buông anh ra, rồi em nói "Em sẽ chờ đợi anh, bao lâu em cũng đợi hết, đợi đến chết mới thôi". Em có biết không, lúc đó anh hạnh phúc lắm, anh đã khóc em có biết không, anh đã tự nhủ với lòng mình rồi một ngày nào đó anh sẽ quay lại và lấy em làm vợ, chăm sóc em suốt cả cuộc đời.
Rang su cao cap

Thế là 10 năm lặng lẽ trôi đi, anh đã làm việc không ngừng nghỉ, từ một nhân viên kiểm toán anh đã leo lên chức trưởng phòng, rồi trợ lý phó giám đốc và không lâu sau đó anh được bổ nhiệm làm phó giám đốc. 10 năm đó là khoảng thời gian thử thách tình yêu của chúng ta, em vẫn chờ anh, vẫn một lòng với anh, anh đã thầm cảm ơn em thật nhiều. Cuối cùng gia đình em cũng đồng ý cho chúng ta làm đám cưới và em theo anh vào Sài Gòn. Vợ chồng chúng mình đã có nhiều khoảng thời gian hạnh phúc đúng không em? Hàng ngày sau khi tan sở là anh lại về với em ngay, chỉ cần được ôm em là anh hạnh phúc lắm rồi, trong mắt anh em là người vợ ngoan hiền, chịu thương chịu khó, anh đã hứa với lòng sẽ không để em phải khóc, phải buồn, nhưng anh đã không làm được.

Là một phó giám đốc, giải quyết quá nhiều công việc khiến anh mệt mỏi vô cùng, anh chỉ ước sau mỗi ngày làm việc là được gần gũi em, được yêu em, được chia sẻ mọi cảm xúc với em, nhưng sao gần đây em luôn từ chối anh, luôn tránh xa anh. Sợ em bị bệnh nên anh đã ép em đi khám bác sĩ nhưng kết quả đều bình thường, anh thật sự không hiểu. Không được gần gũi em khiến lòng anh trống trải lắm em có biết không, anh bị stress nặng lắm. Nhiều lúc anh nghĩ sẽ giải quyết bên ngoài nhưng anh không thể, anh không thể có lỗi với em, và anh đành chọn cách nhịn.
 Giay dan tuong

4 tháng trôi đi đối với anh thật khủng khiếp, anh luôn ở trong trạng thái mệt mỏi, ham muốn chuyện đó, công việc của anh sút kém, giám đốc còn trách mắng anh "Sao dạo này cậu làm việc kém thế, có phải cậu muốn bị đuổi việc không?". Anh buồn và quá mệt mỏi, anh đã đi lang thang khắp nơi, chợt anh nghĩ đến em và anh đi về nhà. Cảm xúc lúc đó thật hỗn độn, anh chỉ muốn được nhìn thấy em thôi, anh tìm em như một kẻ điên dại, như một con thú. Vừa nhìn thấy em, anh đã không thể kiềm chế hành động của mình, anh đã cởi áo mình ra mà không hề hay biết, anh tiến sát gần em và gầm gừ "Hôm nay em phải chiều anh". Anh xin lỗi em, anh thật sự có lỗi với em, anh đã không thể kiềm chế được mình, mặc em khóc lóc, anh đã cưỡng bức em không thương tiếc. Anh thật tồi tệ, anh không đáng mặt đàn ông, không đáng mặt một người chồng, anh không xứng với tình yêu em dành cho anh.
 phutungoto

Suốt hai tuần qua anh đã tìm em khắp nơi nhưng anh không tìm thấy, anh cảm thấy mình thật vô dụng, anh bất lực rồi. Sài Gòn nhiều cạm bẫy, nhiều nguy hiểm lắm em à, em hãy trở về với anh để anh được che chở, yêu thương em, để anh chuộc lại lỗi lầm của mình. Mấy ngày này anh đã đau nặng lắm em à, anh nhớ em lắm, trở về với anh em nhé, anh mãi yêu em.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment