Thursday, October 9, 2014

Chuyện tình của mình luôn luôn đẹp, phải không anh?

Có những yêu thương luôn muốn giữ kín, có những nỗi niềm không cần phải thổ lộ sớt chia nhưng từ 

trong sâu thẳm cõi lòng ai cũng hiểu, có những tháng năm trải qua rồi mới biết mình đã lớn, có 

những kỉ niệm không thể nào quên...

May ao thun quang cao



Đã lại một mùa chôm chôm chín bán đỏ chợ, một mùa cây trái nhắc nhở em về tình yêu của chúng mình. Mới đó mà đã 5 năm chúng ta chính thức bên nhau.
Em ngày đó là cô bé của mảnh đất Quang Trung hào kiệt. Không biết có phải do ảnh hưởng của vùng đất mà tính khí em ngang ngạnh, đến mức có lần anh bảo em là “ngang còn hơn cua đá”. Hồi đó, nhà em nghèo, mỗi năm cứ đến dịp hè là em lại lên Kon Tum để phụ anh chị bán trái cây. Có lần, chị gái “phân công” em cùng anh rể đi bán một bậu chôm chôm, ước chừng 200 kg. Buổi sáng phố núi mưa phùn, ướt lâm thâm. Anh rể cột bậu chôm chôm sau chiếc xe 67 cà tàng, chở em ra tận Thống Nhất, Biển Hồ để bán.



Vốn bản tính phóng khoáng, từ nhỏ chỉ chăm việc sách vở chữ nghĩa nên việc buôn bán em chẳng rành. Mỗi lần có khách ghé mua chôm chôm, em xởi lởi mời ăn thử, rồi cân dư dả cho khách. Gặp khách người dân tộc thiểu số có dẫn theo em bé, thấy tội tội, em vừa bán vừa cho. Trời chưa kịp trưa thì em và anh rể cũng bán gần hết bậu chôm chôm. Đến lúc tính tiền mới “té ngửa” là bị lỗ vốn dù bán giá mỗi ký đã tính cả tiền xăng, tiền lời. Anh rể dặn em về nhà nói chị gái là bán lời hai trăm mấy chứ không là bị la. Từ đó, em rút “kinh nghiệm xương máu”, hễ bán chôm chôm thì cân đúng ký, có dư một trái cũng lấy lại và nhất là “đề phòng” không cho khách ăn thử chôm chôm nhiều quá.
Rang su cao cap

Mùa hè năm sau, cô sinh viên ở thành phố lại hăm hở lên Kon Tum phụ bán hàng trái cây trước nhà. Nhà anh chị bán rất nhiều loại trái cây nhưng mùa hè thì chôm chôm lại là loại nhiều nhất. Bữa chiều đó, anh, một kỹ sư cầu đường, ghé hàng em mua trái cây cho anh em ở công trình. Anh hỏi mua 3 ký chôm chôm, em tính tiền, lúc cân thấy dư một xíu, em đưa tay ngắt lại 2 trái. Anh bảo: “Trời ơi, có 2 trái chôm chôm mà cũng lấy lại sao em”. Em đanh đá trả lời: “Dạ anh, lời là lời ở 2 trái này đó”. Anh chẳng nói chẳng rằng, xách bịch chôm chôm vừa đi vừa cười tủm tỉm.

Ấy vậy mà cô sinh viên “bán hàng như cóc cắn” lại làm anh ấn tượng. Em thì vẫn cứ vô tư, có để ý gì đâu. Hàng ngày hàng quán khách ra vô mua rất đông và anh cũng chỉ là một trong số họ, chẳng làm cho em bận tâm. Rồi những buổi chiều tiếp theo, anh lại xung phong đi mua trái cây cho anh em ở công trình. Lần nào gặp đúng em bán hàng, anh cũng mua chôm chôm. Và cũng như những lần trước, anh mua mấy ký em cân đúng số lượng, không dư 1 lạng, chẳng thừa 1trái nào. Một lần, trong bữa cơm chiều, anh rể và chị gái trêu em: “Thằng V. kỹ sư công trình nói anh cho nó số điện thoại của dì N., thế ý của dì N. thế nào?”. Lúc đó em mới vỡ lẽ, anh là khách quen của hàng anh chị.
sua may nuoc nong



Sau lần đó, mỗi chiều anh ghé mua trái cây là em “lảng” vào trong nhà nếu có chị dâu đứng bán. Cực chẳng đã khi nào anh chị đi lấy tiền hàng, một mình em ở nhà trông quán em mới ra bán cho anh. Và em cũng nhất định chẳng cân thừa cho anh trái chôm chôm nào. Thêm hai mùa hè nữa là người bán và khách mua, em đã gật đầu đồng ý làm vợ anh.
phutungoto

Mới đó mà đã 5 năm, 5 mùa hè trôi qua. Nhóc Chôm chôm của chúng mình đã lớn. Tụi mình đặt tên ở nhà của con trai là Chôm Chôm như để luôn nhắc nhớ, “cơ duyên mua bán” loại trái cây chín đỏ mỗi khi hè về này mà chúng mình có nhau. Chiều nay em đi về, ghé mua 2 ký chôm chôm chín đỏ về cho 2 cha con anh ăn. Em biết anh chàng kỹ sư công trình ngày nào vẫn mê ăn loại trái cây “đỏ vỏ trắng lòng” như thế này. Cô bán chôm chôm xởi lởi mời em ăn thử, em nhẹ nhàng từ chối: “Thôi khỏi cô ơi, nhìn thế này biết là chôm chôm ngon rồi, con khỏi thử, mất vài lạng của cô”. Thế đấy, bây giờ dù em không còn là cô bán hàng chôm chôm nữa nhưng chuyện tình của mình luôn luôn đẹp, phải không anh?

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment