Thursday, October 9, 2014

Bởi anh đã đi mãi, bỏ lại một con đường, con đường tình bơ vơ…

Dù cỏ úa trong một ngày nắng cháy, vẫn vươn mình theo gió muốn bay đi ...
Quan ao cong nhan



Em vẫn còn giữ thói quen gội đầu bằng hoa bưởi vì anh thích cái hương đồng nội ấy, để rồi bên anh mùi tóc vấn vương suốt trên đường về. Anh có còn nhớ không, nhớ người con gái má ửng hồng khi ai đó khẽ chạm tay, và rồi những lời hứa cứ rụng rơi dần dọc con phố nhỏ. Em đã từng gửi lòng mình cho những lời hứa xa xăm, dù biết rằng chẳng bao giờ tình yêu đậu lại bên những lời hứa ấy. Dù đã cố dằn lòng nhưng đôi lúc kỉ niệm vẫn trỗi dậy thao thức giữa đêm. Đêm thiếu những bàn tay đan vào nhau, thiếu những mùi hương trên gấu áo … Em còn kịp giở những trang lòng để nhìn lại con đường tình em vừa mới đi qua…

Sửa máy lạnh


Mùa hoa phượng cuối cùng cũng đã về ngang qua phố, những cánh phượng vương đầy trên mái tóc để em nhớ về anh, nhớ về người đã từng nhặt những cánh hoa ấy cho em… Con đường nào đã dẫn anh đến bên em, ta đến bên nhau, yêu nhau và rồi xa nhau. Có phải có những nỗi đau vô tình bước qua nhau và rồi để lại kỉ niệm, gọi tên là nỗi buồn. Có người cố đánh thức nó và có ai đó thì muốn lãng quên.
Em đặt lòng mình vào những khoảng lặng của đêm, để cảm nhận tiếng xạc xào của gió, để cảm nhận trong ấy có lẫn mùi hơi thở của anh. Em không phải nàng Lọ Lem cố gắng nhặt nhạnh từng hạt đỗ để được đi dự hội, em nhặt nhạnh nỗi nhớ của riêng em, em nhặt ra hơi thở của riêng anh trong bao nhiêu hơi thở lẫn trong gió…
phutungoto

Em nhớ về anh, về người con trai không phải mối tình đầu cũng không phải mối tình cuối, nhưng anh đã cho em những hạnh phúc rất riêng. Những chiều anh dắt tay em dạo qua những con hẻm nhỏ, anh không tặng em hoa hồng mà thay vào đó anh chờ em trước nhà với que kem táo giữa cái lạnh buốt giá của mùa đông. Anh không nói yêu em mà chỉ nói anh muốn đi cùng em đến hết con đường… Nhớ về anh để rồi nhận ra khóe mắt cay cay, nhưng đã từ lâu rồi em không còn khóc được nữa. Gót chân của em vẫn đi qua con hẻm nhỏ để về nhà. Em không đủ can đảm để dọn ra khỏi nơi này, em không đủ can đảm để thôi không đi qua con đường cũ. Vì nơi đó có anh, có hàng ghế đá nơi anh chờ em mỗi sáng, có hàng phượng vĩ quen thuộc để mỗi chiều anh lôi máy điện thoại ra chụp ảnh cho em…

Em mang anh làm nỗi nhớ để rồi thổn thức cho một tình yêu vừa lỡ, để rồi con đường cũ mình em vẫn về mỗi tối, với mỗi kỉ niệm và với mỗi mình em. Còn đâu những sáng anh hò hét em dậy tập thể dục, mặc cho em mặt đỏ gay vì mệt anh vẫn hối thúc em chạy và anh chạy theo bên cạnh bằng… xe máy! Còn đâu những chiều anh mang sách vở sang dạy kèm em nữ công gia chánh … vì anh bảo đang định sẽ “đưa nàng về dinh”! Còn đâu một người luôn ngân nga những ca khúc của Trịnh Công Sơn, để rồi em từ một kẻ không biết nhạc Trịnh là gì đã có một chồng đĩa đầy ắp những ca khúc ấy! Còn đâu…

Giay dan tuong

 

Em tập trải lòng mình với nhật kí của đêm. Nơi đó em cũng không đủ can đảm viết tên anh ra giấy. Em tự tạo cho mình những thói quen không anh, em cố gắng xóa bỏ những gì có hình ảnh của anh, những comment trên face- book, những tin nhắn yêu thương, em cũng mua vôi về quét lại bức tường nơi anh viết tên em và anh lên đó. Kỉ niệm ấy đã xóa rồi nhưng sao anh vẫn sống trong em? Em tự nhủ mình vẽ chân dung anh lên màn đêm, để anh tan nhanh khi đêm đã hết. Một tình yêu đã lỡ, anh đi qua em, anh đi ngược lại con đường tình mà chúng ta đã đi. Tự hỏi có bao giờ anh đi qua con đường của riêng em để đánh thức những giấc mơ đã cũ, giấc mơ tình yêu ơi sao xa xôi quá!

Em thích tựa mình vào bóng tối của đêm chỉ để thấy bờ lưng vững chắc của anh, để em được thấy mình nhỏ bé, để em nuôi lớn tình yêu của mình, để em được khóc như ai đó đã nói: “Nếu ai cũng khóc vì một tình yêu vừa lỡ - Còn giọt nước mắt nào len lõi tìm hạnh phúc cho nhau”… Ngày mai, mặt trời lên, xóa tan màn đêm nhưng không xóa được tình yêu của em, không xóa được những kỉ niệm lỡ đánh rơi… Bởi anh đã đi mãi, bỏ lại một con đường, con đường tình bơ vơ…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment