Thursday, October 9, 2014

Anh vội vã ra đi với tuổi trẻ sục sôi.

Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai 

thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có 

thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình
 yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà 

tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều 

xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là – tình yêu là một 

món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn 

nó trong trái tim mình.

 May ao thun quang cao


Sau nhiều tháng ngày rong ruổi đến rã rời, anh lao về tìm em… nhưng không thấy. Em tránh mặt hay thật sự biến mất? Bạn bè năn nỉ anh hãy để yên cho em. Anh miễn cưỡng lắng nghe, nhưng không thể ngăn mình trôi theo những hình ảnh của ngày cũ. Thì ra, khi quyết định xách ba lô rời khỏi nhà, anh đã bỏ tim mình ở lại.


Trái tim của anh có hình ảnh những ngày nắng ấm, chúng mình tay trong tay dạo bước khu cà phê bệt Hàn Thuyên. Thỉnh thoảng có người gảy đàn và em khe khẽ hát theo ca khúc Ước gì đầy hoài niệm. Anh chê em hát dở, nhưng thật ra anh đang sợ mình bị giọng hát ngọt ngào lôi kéo, không kìm được mong muốn ôm em vào lòng.
 Rang su cao cap

Trái tim đã mất còn có gió lạnh những ngày giáp Tết, em trốn sau lưng anh trên chiếc Dream cà tàng. Em rõ ràng đang run khẽ mà chẳng chịu nhận áo khoác của người yêu. Anh còn nhớ rõ giây phút em vòng đôi tay lạnh ngắt ôm anh.

Những ngày Sài Gòn lo lắng bão Haiyan, anh ôm ấp và xoa dịu nỗi lo quê nhà trong em. Lần ấy, tuy mình không phải đối mặt mưa gió bão bùng, nhưng cũng xem như đã nắm tay nhau đi qua bão giông.

Cánh hoa dầu rẽ nước hồ con Rùa chiều mưa cũng khắc sâu vào tâm khảm. Anh nhớ em ngồi dưới mưa rào, tóc rối bù, ướt nhẹ như phủ sương, thủ thỉ những nỗi buồn sinh viên. Rồi gió thổi nhẹ, hoa dầu xoay tròn trong không gian, cô gái của anh lo ngắm hoa mà quên hết bao nhiêu phiền muộn.
sua may nuoc nong

Những chuyện xưa, giờ ngẫm lại cứ tưởng chỉ trong thơ, trong nhạc, vậy mà mình đã cùng nhau nắm chặt dây diều, giữ cả bầu trời xanh biếc. Tháng ngày đến rồi đi, tuổi thanh xuân lướt qua vô cùng thanh sạch.

Sài Gòn vào tháng mưa. Con cóc kêu trời. Nước mưa đổ xối xả. Thành phố mình ngập lụt, bao nhiêu hình ảnh đẹp của anh và em cũng lửng lơ như dòng nước ngập, những quan tâm dần trở nên nửa vời rồi thoát ào ào như triều cường rút. Sau tháng ngày buồn bã ấy, anh rẽ một lối đi riêng.

Anh vội vã ra đi với tuổi trẻ sục sôi. Khi đến nơi, anh lại cảm giác thiếu. Thiếu gì nhỉ? Giật mình ngẫm lại, thì ra anh đã để quên trái tim mình trong em. Đánh mất nhịp đập trái tim, nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ buộc anh phải sống trọn vẹn với sự lựa chọn của mình. Thành công từng ngày mang đến cho anh niềm vui, nhưng chưa đủ để hạnh phúc.
phutungoto

Một ngày nắng đẹp, anh đọc sách, có ông tác giả cảm thương: “Xa nhà có thể là một cách kháng cự lại sự sa lầy trong quá khứ và đòi hỏi dũng cảm đương đầu với những va đập của tương lai”. Từng dòng chữ không hoàn toàn đúng với anh, nhưng dù ra đi với mục đích gì, thì bây giờ anh đã thấy mình trưởng thành hơn. Anh đã đủ lăn lộn để hiểu mình thật sự muốn gì và cần gì. Vậy nên, anh trở lại Sài Gòn để đòi lại trái tim mà em đang cất giấu. Tìm mãi, nhưng sao anh vẫn cứ loay hoay trong bao nhiêu hoài niệm. Anh thường tự hỏi, trái tim anh, hay em, đang lang thang nơi nào giữa Sài Gòn tấp nập?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment